Chỉ Yêu Mình Sesshoumaru
Chương 2: Thời gian trôi thật nhanh

Bầu trời xanh thẳm, mây trắng chậm rãi bay, ánh mặt trời tươi đẹp chiếu xuống mặt đất, tạo nên một vẻ sáng lạn.

Như bị thời tiết đẹp bên ngoài hấp dẫn, một cô gái mặc trang phục pháp sư thanh lệ, đứng yên trước cao môn của thần xã mà lẳng lặng nhìn ra phương xa.

Trang phục pháp sư Thượng Nam Kinh màu đỏ, phảng phất là băng tuyết cùng liệt hỏa giao hòa, mâu thuẫn lại hòa hợp. Mái tóc dài tùy ý xõa bên hông, đôi mắt đen thâm thúy như biển cả, đôi môi tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không cười), lộ ra vài phần cao quý, vài phần xa cách.

Gió thổi qua cây cổ thụ đằng xa, tạo thành một làn sóng màu lục bằng lá cây, cũng thổi bay tóc dài của nàng lên, ống tay áo rộng rãi theo gió mà phấp phới như mở ra một đôi cánh, tùy lúc đều sẽ theo gió mà bay.

“A Nguyệt.” Tiếng bà lão gọi truyền từ phía dưới lên.

Tiêu Lăng Nguyệt nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một bà lão tóc trắng xóa đi cầu thang thật dài lên thần xã. Cũng một thân trang phục vu nữ áo trắng quần đỏ, trên mắt phải còn có một cái chụp mắt màu đen

“Kaede, ngươi đã đến rồi!” Hơi hơi vuốt cằm nhìn người mới tới, bên môi nàng xuất hiện một chút cười nhẹ sung sướng.

“A” Lão nhân đến bên cạnh nàng, theo tầm mắt nàng cùng nhìn về phương xa.

“40 năm, không thể tin được là ngươi một chút cũng không thay đổi!”

“À… ừ ha…” Thở dài cười, “Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt một cái ngươi đã thành lão bà bà.” Nhìn vào khuôn mặt bà lão này, Tiêu Lăng Nguyệt như phảng phất thấy lại được thiếu nữ 28 tuổi năm đó.

Nhớ ngày đó nàng chịu đả kích, đần độn không biết đi tới phương nào. Cuối cùng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, nàng được Kaede cứu từ trong miệng yêu quái ra. Vì thế liền ở trong thôn này vượt qua quãng thời gian mờ mịt nhất, cũng học được không ít bản lĩnh. Thân phận pháp sư cũng là có từ lúc đó.

Năm tháng như thoi đưa, mười năm trôi qua chỉ như một cái chớp mắt. Trước điện kia là cây anh đào do nàng tự tay trồng, hiện nay đã thành đại thụ che trời; tiếc là thiếu nữ nào cũng sẽ bị thời gian lấy đi tuổi thanh xuân, không cách nào xóa đi những nếp nhăn nơi khóe mắt. Chỉ có nàng, từ lúc đến thế giới này, như bị ngừng lại ở tuổi 20 vĩnh viễn. Trải qua năm tháng lắng đọng, từng đau khổ mệt mỏi bị mài thành trân châu mượt mà hoa mỹ, tản mát ra vẻ mê người sáng rọi!

“Lần này trở về, vẫn còn muốn đi sao?” Cảm thán với phong thái ngày càng xuất sắc của đối phương, lão bà nhẹ giọng hỏi.

“Kaede, ngươi hẳn là biết rõ, nếu ta không đi, vạn nhất bị mọi người nhận ra, nhất định sẽ khiến họ hoảng sợ. Dù sao con người vẫn là không có cách nào duy trì thanh xuân vĩnh cửu.” Tiêu Lăng Nguyệt tự giễu, cười cười.

Trên đời này mọi người sao có thể dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của ngoại tộc? Nếu không phát hiện nàng có một thân linh lực tinh khiết, mặc dù là Kaede cũng sẽ nghĩ cách diệt trừ nàng —- cứ cho là không vì bản thân, nhưng là vì an toàn của thôn, Kaede nhất định sẽ làm như vậy. Một tia sát khí giãy dụa trong mắt kia nàng nhìn thấy rất rõ nhưng chỉ là luôn luôn xem như không biết thôi.

“A Nguyệt…” Nhìn cô gái trước mắt tươi cười đau thương, lão bà không biết nên an ủi như thế nào.

“Kaede, ta biết, ngươi không cần an ủi!” Nhẹ nhàng cười cười, “Ta không thuộc về nơi này, ta nhất định sẽ tìm được đường về nhà!”

Bị sự tự tin của nàng lây nhiễm, lão bà cũng cười theo.

“A Nguyệt, ngày mai chính là lễ tế, ta hi vọng ngươi tới hiến “Tế thiên chi vũ” (điệu nhảy tế trời), cho nên, ngươi ở lại thêm một ngày đi.”

“A?” Bị thỉnh cầu bất thình lình của nàng làm cho sửng sốt, Tiêu Lăng Nguyệt ngẩn ra nhìn nàng.

Trong thôn vẫn không có thêm pháp sư mới sao? Kaede kì thực cũng rất vất vả.

“Ha ha, A Nguyệt, đã lâu ta không thấy ngươi có bộ dáng ngốc nghếch như vậy.” Lão bà thoải mái cười to. Năm nó nàng cùng mình học công việc của pháp sư nhưng lại náo loạn không ít khiến mọi người chê cười, nhưng nghị lực của nàng cũng thật đáng sợ kinh người.

“Ngươi…” Tiêu Lăng Nguyệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Được rồi, ngươi đã nói như vậy, ta cũng không tiện từ chối, nhưng ta chỉ xuất hiện lúc hiến tế thôi!”

“Được, được, được. Ta xương cốt cũng già cả rồi, cuối cùng cũng không cần ép buộc…” Tuy rằng nàng tính đi sang thôn khác thỉnh một nữ pháp sư trẻ tuổi đến, nhưng sao mà so được với A Nguyệt đây! Vậy cho nàng khi còn sống được nhìn thấy màn biểu diễn hoàn mỹ này một lần đi.

*Lời tác giả: Phải, là ta thấy Sess điện hạ quá mức hoàn mỹ, nên dùng 40 năm thâm niên ở nhân gian để nữ chủ trưởng thành, không biết mọi người thấy sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương