Cả người Mạnh Nịnh run lên, chiếc đũa trên tay cũng run theo, cô nhìn sang Thi Vinh thì thấy anh đang cười tà với mình. Cô không dám tỏ ra khác thường, không thể làm gì khác hơn là để tay anh tùy ý di động trên đùi mình. May mà Thi Vinh cũng coi như biết chừng mực, cho nên chỉ trêu chọc cô một lát, sau đó liền thu tay về.

Chẳng mấy chốc ba vợ đã uống say, Thi Vinh bảo Mạnh Nịnh đưa Quả Quả về phòng. Hai mẹ con đi rồi, anh mới rót cho ba vợ một ly rượu, đẩy qua nói: “Ba, ba uống thêm ly nữa đi.”

“Không, không, không uống,….” Ba Mạnh nói cà lăm, cố gắng mở to hai mắt để nhìn cho rõ, kết quả chỉ có thể nhìn thấy gương mặt mơ hồ của Thi Vinh đang lay động. Ông như nhớ ra cái gì, nói năng lộn xộn: “Con, con đối với Lộ Lộ có tốt hay không?”

Thi Vinh nói: “Tốt.”

“Tốt? Tốt? Tốt... Tốt là được... Tốt là được….” Ba Mạnh vừa nói xong, thì giọng trở nên nghẹn ngào, năm đó Mạnh Nịnh kết hôn cùng Thi Vinh, ông tức giận nên không ch ịu đi, qua nhiều năm như vậy ông vẫn rất hối hận v à tiếc nuối. Sau khi con gái gả đến Thi gia, ông không thèm nhìn mặt cô, biểu hiện dường như hoàn toàn không có đứa con gái này, quăng đứa con gái từ nhỏ mình nâng niu trong lòng bàn tay cho nhà người xa lạ, cô có thể ứng phó được không? “Đó, đó là con gái nhỏ của ba, con gái bảo bối của ba... Con, con hãy đối tốt với nó, trước kia, chuyện trước kia… chúng ta, đừng ai nhắc tới nữa...”

“Ba nói rất đúng, con sẽ đối xử với Lộ Lộ thật tốt.” Thi Vinh nói vô cùng kiên quyết, anh thấy miệng ba vợ thì thầm một cái tên, đáy mắt chợt trầm xuống. Một lát sau, dường như không nghe được thêm điều gì khác, anh đứng dậy dìu ba Mạnh vào phòng ngủ, sau đó theo trí nhớ tìm đến phòng Mạnh Nịnh.

Quả Quả rất có tinh thần, không chịu ngủ trưa, không ngừng quấn lấy Mạnh Nịnh muốn nghe kể chuyện, Mạnh Nịnh ôm cậu bé ngồi ở đầu giường, khẽ mỉm cười, trong tay lật mở quyển sách “Truyện cổ tích ba trăm sáu mươi lăm đêm” đã ố vàng, đang dùng giọng dịu dàng kể cho Quả Quả nghe. Hai mẹ con một người đọc chuyên chú, một người lại nghe say sưa, hoàn toàn không để ý cửa phòng bị người khác mở ra.

Giống như lần đầu tiên đi vào của mười mấy năm trước, phòng Mạnh Nịnh không có gì thay đổi, khắp nơi đều là sách như cũ, Thi Vinh còn nhớ rõ hình ảnh mình thừa lúc ba Mạnh không ở nhà mà xông tới, cởi sạch Mạnh Nịnh đặt ở trên bàn sách muốn làm gì thì làm. Chỉ vừa mới nghĩ đến thôi, anh đã cứng rắn. Nơi này chính là nơi Mạnh Nịnh lớn lên từ nhỏ, căn phòng nhỏ này đã chứng kiến cô từ một cô gái biến thành một người phụ nữ, những cuốn sách này được cô tích góp cho tới lớn, chúng nó từng tận mắt chứng kiến anh yêu thương cô như thế nào. Là một người đàn ông y êu một người phụ nữ là như vậy, khiến cho cô đau đớn, cũng làm cho cô sung sướng, làm cho cô lột xác.

Anh thuận tay lấy một quyển album trên tủ xuống, bên trong đó là một bé gái vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, từ nhỏ đã là một mỹ nữ, dáng vẻ bánh bao nhỏ trắng mịn, khiến nhiều người thương yêu khỏi phải nói. Càng lật về sau, bé gái từ từ dậy thì trở thành một thiếu nữ, sau đó, lúc cô đang ở vào tuổi thanh xuân ấy, ảnh chụp bị ngưng lại, thật giống như cuộc sống của cô ở thành phố Dung cứ thế mà kết thúc.

Bởi vì từ đó về sau anh đã can dự vào cuộc sống của cô.

Mạnh Nịnh chú ý thấy Thi Vinh đi vào phòng, lật quyển album của mình, cũng không lưu tâm, vẫn kể chuyện xưa cho Quả Quả, một lúc sau, cậu bé vừa mới vui vẻ luôn miệng nói không ngủ được mà đã ngủ say đến thổi bong bong rồi, Mạnh Nịnh đắp chăn cho cậu, lại chỉnh quạt nhỏ lại. Nhà ba không có điều hòa, đến giờ vẫn dùng quạt, trong nhà rất ngột ngạt, Quả Quả nằm một lúc lại bắt đầu đạp chăn xuống.

Thi Vinh đặt quyển album xuống, đi đến bên Mạnh Nịnh, ánh mắt anh như đang nhìn chằm chằm vào con mồi. Trong lòng Mạnh Nịnh có chút hốt hoảng, ngẩng đầu nhìn Thi Vinh đang đi đến trước mặt mình, cô đang định nói chuyện, liền bị anh hôn. Trong miệng bị đầu lưỡi của anh chặn kín, cô ưm ưm đẩy anh ra, sau đó đã bị anh trấn áp.

Đầu lưỡi Thi Vinh đầy sắc tình mà tinh tế thưởng thức Mạnh Nịnh một phen, nói: “Môi trường nơi này rất tốt.”

Anh đương nhiên không chỉ là nói đến phong cảnh tự nhiên, mà còn ngụ ý chỗ này rất thích hợp để làm chuyện đó. Tay Mạnh Nịnh khẽ run, cô ngẩng đầu lên, có chút cầu xinh nhìn anh: “Không được, đang là ban ngày… Lỡ có người….”

Thi Vinh mất hứng: “Buổi tối là được chứ gì?”

Mạnh Nịnh rất muốn nói không được, nhưng nhìn ánh mắt kia của Thi Vinh, nếu như cô nói không được, đoán chừng hiện tại anh có thể hành quyết cô luôn, buổi tối cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Sau khi cân nhắc, cô vẫn chọn buổi tối: “Buổi tối, buổi tối đi, sau khi tắm rửa đã, anh xem trên người em toàn mồ hôi này.”

Thi Vinh thật sự đến gần ngửi, Mạnh Nịnh vội vàng tránh về phía sau, bị anh ấn chặt đè dưới thân, cách một lớp quần áo mùa hè mỏng manh, lồng ngực ma sát với nhau mập mờ, khiến cho Mạnh Nịnh đỏ mặt không thôi. Thi Vinh nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô biến thành táo đỏ, không nhịn được trêu chọc cô: “Cũng đã kết hôn nhiều năm rồi, vẫn còn hay xấu hổ như thế.” Đây chính là phụ nữ cực phẩm, đàn ông rất thích loại này. Hôn một cái đã mềm nhũn, vừa sờ đã ẩm ướt, thân thể rõ ràng nhạy cảm như thế, con người vô cùng xấu hổ đơn thuần, có thể nói là một báu vật hội tụ đủ sự quyến rũ mà vẫn thanh thuần.

Cho nên nhìn xem, năm đó ánh mắt của anh thật chuẩn, chọn được một người phụ nữ này thưởng thức nhiều năm cũng không ngán.

Đang lúc ấy, Quả Quả phát ra tiếng rầm rì, có lẽ là nóng quá. Mạnh Nịnh như thấy đại xá, vội vàng ra hiệu cho Thi Vinh đang đè trên người mình đứng lên, xem chừng quạt to quá, lại lo lắng Quả Quả bị cảm lạnh, xuống giường đi tìm quạt nan quạt cho con.

Thi Vinh cau mày, đột nhiên đứng dậy rời đi, Mạnh Nịnh thấy rõ ràng, anh đi gọi điện thoại.

Có lẽ qua khoảng nửa giờ, một chiếc xe tải chạy đến cửa nhà họ Mạnh, mấy công nhân trang phục thợ chính đi vào, khiêng theo mấy cái máy điều hòa. Mạnh Nịnh ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn lại, Thi Vinh đã bảo bọn họ bắt đầu lắp điều hòa.

Chỗ đầu tiên đương nhiên là phòng của cô, Quả Quả đang ngủ, Thi Vinh ôm cậu nhóc vào trong ngực, bàn tay to che lỗ tai nhóc, sợ nhóc con sẽ bị đánh thức, xong lại bám người.

Hiệu suất của các thợ lắp này thật nhanh, phòng khách và ba phòng ngủ, tổng cộng bốn máy điều hòa, tiêu tốn không tới một giờ đã làm xong xuôi.

Thế là không phải lo lắng Quả Quả không ngủ ngon rồi.

Đợi đến chiều ba Mạnh ngủ dậy, đã tỉnh rượu, vừa thấy trong nhà có thêm bốn máy điều hòa, hơi sửng sốt, không trách được ông không bị nóng đến tỉnh dậy…. Tuy nhiên tiền điện tháng này chắc sẽ tăng lên. Nhưng ông đồng thời cũng rõ ràng biết được đứa con rể này không phải loại b nh thường, cậu ta có thể cho con gái ông một cuộc sống tốt hơn.

Mạnh Nịnh vẫn còn lo lắng ba sẽ tức giận, không nghĩ tới ông chỉ hỏi lắp khi nào, rồi không nhắc tới chuyện này nữa, điều này làm cho Mạnh Nịnh yên tâm hơn.

Trước giờ cơm tối có một tốp người đến nhà họ Mạnh, đều là hàng xóm cùng cô chú gì đó, bọn họ nghe nói Mạnh Nịnh lâu không có trở về, nay về mang theo chồng con, đều nói đến để hỏi thăm. Không biết chỉ đơn giản đến thăm Mạnh Nịnh, hay là đến để chế giễu cô.

Mạnh Nịnh gả cho người nào, người trông xóm cũng không rõ ràng, cô kết hôn xong cũng không quay trở lại. Mỗi lần hỏi đến Mạnh Nịnh, ba Mạnh đều lộ vẻ không muốn nói nhiều, lâu ngày, lời khó nghe đã truyền ra ngoài. Có người nói Mạnh Nịnh không phải đi thành phố học đại học, mà là đi thành phố lớn làm tiểu thư (ám chỉ gái b án hoa) rồi, hơn nữa Mạnh Nịnh xinh đẹp như thế, không chừng lại dụ dỗ cậu ấm nhà có tiền nào đó chăng? Lời này lộ ra nhiều ghen tức, còn có chút ác độc, cũng không biết là ai đồn ra ngoài trước tiên.

Hôm nay vừa nghe chuyện Mạnh Nịnh về nhà, tất cả mọi người đều không giấu được hiếu kỳ. Chiếc xe ngoài cửa kia đã làm họ phát thèm rồi, vào nhà thấy Thi Vinh xong, lại càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Người này đẹp hơn minh tinh trên tivi nhiều! Mạnh Nịnh thật đúng là có phúc.

Không nói đến khuôn mặt, chỉ nói đến quần áo trên người Thi Vinh, nhìn đến cái đồng hồ là đã biết giá trị không rẻ, mỗi động tác của Thi Vinh, đều không giống với dân quê bọn họ, cao cao tại thượng giống như quốc vương. Bọn họ cười đùa nói chuyện phiếm lớn tiếng ở trước mặt ba Mạnh, nhưng trước mặt Thi Vinh ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Rõ ràng trên mặt người đàn ông này tươi cười, nhưng họ lại thấy sợ, cũng không biết là chuyện gì xảy ra.

Mấy người đàn ông nói chuyện với ba Mạnh và Thi Vinh, Mạnh Nịnh thì đi về phòng ngủ của mình, mấy người phụ nữ cũng theo vào cùng, thất chủy bát thiệt (lắm mồm lắm miệng) theo cô hỏi tên Thi Vinh, trình độ học vấn, công việc, thân phận, còn hỏi họ quen biết ra sao, gia đình Thi Vinh đang làm gì, tại sao lâu vậy cô mới trở về…. Mạnh Nịnh rất phiền khi bị hỏi, cô căn bản không muốn trả lời những vấn đề này, nhưng cô hai bắt được tay của cô, giọng nói mang theo yêu thích và ngưỡng mộ: “Mạnh Nịnh, cháu được gả vào chỗ tốt là được rồi! Ban đầu cô còn tưởng cháu đi làm bên ngoài! Mau, mau nói cho cô nghe xem, trong nhà chồng con làm gì?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương