Chương 96: Chuẩn bị bày tỏ.

“Lâm Quân, anh đối với tôi như vậy thật không công bằng! Anh dựa vào cái gì lại muốn quản luôn cả chuyện tôi kết bạn với ai.”

Hạ Lan Châu là người bạn tốt nhất của cô, vì lý do gì mà cô lại không thể gặp Hạ Lan Châu.

“Vậy chuyện cô hẹn gặp riêng Hạ Huy Thành là công bằng với tôi hay sao?” Anh híp mắt lại, dùng giọng điệu lạnh nhạt chất vấn cô.

Hai chữ gặp riêng này giống như đang sỉ nhục lòng tự trọng của cô: “Anh không cần phải ăn nói khó nghe như vậy, tôi không làm ra chuyện gì xấu hồ cả, càng chưa từng có một chút tâm tư kì lạ nào khác, sau khi kết hôn với anh, tôi hoàn toàn đảm bảo cả tỉnh thần lẫn thể xác của mình đều trong sạch. Vậy còn anh, anh có dám nói trong ba năm nay sau khi kết hôn với tôi, ngoại trừ tôi ra, anh chưa từng động vào người phụ nữ khác hay không?”

“Những người phụ nữ bên cạnh anh chắc chắn không phải chỉ có một mình Lưu Ly.”

Hai người bọn họ chưa bao giờ thằng thừng nói với nhau chuyện này, hiện tại Lâm Quân đối xử với cô rất tốt, giữa bọn họ giống như tồn tại một loại ăn ý ngầm, không hẹn mà cùng nhau chôn chặt những thắc mắc kia sâu trong lòng, chuyện trong quá khứ xem như lật sang trang, tuyệt đối không bao giờ nhắc lại.

Chính là lúc này đây, Lê Nhật Linh nhất thời nóng nảy, không nhịn được liền nói ra tất cả.

Không khí trong thoáng chốc nhanh chóng trầm xuống.

“Người phụ nữ khác xung quanh tôi?”

Lâm Quân giận dữ nở nụ cười: “Cô chưa từng quan tâm tới chuyện bên cạnh tôi có bao nhiêu người vây quanh, trong lòng cô lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ly hôn, thế nhưng chuyện có đàn ông ve vãn xung quanh cô, tôi lại vô cùng để ý!”

Nói xong, anh hung tợn hôn lên môi cô, mạnh bạo hút đi tất cả không khí bên trong khoang miệng cô.

Mãi cho đến khi cô mềm nhữn không còn sức lực, khuôn mặt đỏ bừng khó khăn hít thở, rốt cuộc lúc này anh mới chịu buông tha cho cô.

Anh lạnh lùng nhìn cô một cái, sửa sang lại áo sơ mi xộc xệch, sau đó liền nhanh chóng bước ra khỏi cửa đi đến công ty.

Tiếng đóng cửa thật mạnh lạnh lùng vang lên, trong lòng cô không nhịn được nổi lên từng trận run rầy.

Anh nói… Anh rất đề ý…

Hai tay Lê Nhật Linh ôm ngực, vừa cảm thấy đau khổ lại ngọt ngào.

Lần cãi nhau này, Lâm Quân tức giận rất lâu, vài ngày liên tiếp đều không quay về nhà họ Lâm.

Suy nghĩ của Lê Nhật Linh mấy ngày qua cứ rối rắm không thôi, cuối cùng vẫn quyết định chủ động hạ mình, đi đến tập đoàn Lâm thị tìm anh, trong lòng cô rất muốn cùng anh nói rõ chuyện này, quan hệ giữa cô và Hạ Huy Thành thật sự chỉ còn là chuyện của quá khứ.

Lê Nhật Linh cố gắng kéo lê đôi chân còn chưa hồi phục hoàn toàn của mình đến tập đoàn Lâm thị, cô nghĩ chính mình vẫn còn đang đau bệnh, chỉ cần làm nũng một chút, tỏ ra đáng yêu một chút, thế nào anh cũng sẽ mềm lòng mà bỏ qua chuyện lần này.

Từ khi Lâm Quân đưa cô đến công ty, về sau cứ mỗi lần nhìn thấy cô, toàn bộ nhân viên đều sẽ cung kính gọi cô một tiếng “vợ chủ tịch Lâm”, Lê Nhật Linh tùy ý ra vào trụ sở của Lâm thị cũng không ai dám ngăn cản, nhân viên tất nhiên không dám cùng cô dùng chung một thang máy, lúc nào cũng đều mời cô sử dụng thang máy dành riêng cho chủ tịch.

Cô theo thói quen thong thả bước về phía thang máy chuyên dụng, bấm nút một cái liền đi vào.

Tới tầng mười tám, vừa mới đi đến gần văn phòng, cô liền nhìn thấy Hà Dĩ Phong bị đẩy ra ngoài, anh ta hồn hền lấy tay gõ gõ cửa, thế nhưng người ngồi phía bên trong không hề có một chút phản ứng.

Thấy Lê Nhật Linh đến, các nhân viên đang làm việc ở xung quanh khẽ “Ồ” lên một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu, thật giống như nhìn thấy một quả bom hẹn giờ.

Không khí có chút kỳ quái.

Hà Dĩ Phong quay đầu lại nhìn thấy Lê Nhật Linh, sắc mặt khẽ thay đổi, sau đó vui cười đi đến trước mặt cô chào hỏi: “Chà, xin chào vợ chủ tịch Lâm, có vẻ mỗi lần chúng ta gặp nhau đều là ở tập đoàn Lâm thị nhỉ.”

Lê Nhật Linh lịch sự nhìn anh ta cười cười, lách qua bên cạnh anh chuẩn bị đi vào văn phòng của Lâm Quân.

Hà Dĩ Phong nóng nảy, một phen giữ chặt tay cô: “Ai da, em đến đây vào giờ này có phải muốn đích thân mang trà chiều tới cho chủ tịch Lâm hay không? Không biết tôi có vinh hạnh được hưởng ké một chút không nhỉ?”

Cô hơi nhăn mày lại, cảm giác được biểu hiện của Hà Dĩ Phong rất kỳ quái: “Xin lỗi, tôi chỉ mang theo một phần thôi.”

“Như vậy à.”

Hà Dĩ Phong thuận tay đoạt lấy đồ cô đang cầm, giao qua cho trợ lý đang đứng bên cạnh: “Cái này cứ để bọn họ đưa cho Lâm Quân đi, em mời tôi uống một chén trà chiều có được không, xem như là trả ơn lần trước tôi giúp em.”

“Hay để khi khác đi? Hôm nay tôi có chút chuyện cần phải giải quyết nên không tiện.”

“Cải lương không bằng bạo lực, sau này tôi còn chẳng biết đến khi nào mới gặp lại em một lần nữa. Không tốn nhiều thời gian lắm đâu, dưới lầu của tập đoàn Lâm thị có rất nhiều quán trà, tôi ngồi với em một lát rồi về ngay.”

Lê Nhật Linh mím môi: “Hà Dĩ Phong, anh có gì đó hơi lạ đấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương