Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi
-
Chương 115: Đại kết cục 8
Cậu nhỏ Đường từ sau ngày đó, không có đi tìm Chu Du, anh trước sau như một dồn toàn bộ tâm trí vào công việc.
Chính là, trong bộ đội mọi người đều nhìn ra, thủ trưởng của bọn họ, có vẻ tâm tình không tốt, hơn nữa là vô cùng không tốt.
Trước kia anh chỉ là không cười, ít nhất biểu cảm trên mặt coi như là bình tĩnh, nhưng mà hiện tại đã đến nông nỗi dọa người. Chỉ cần ai hơi chút có lỗi, anh lập tức liền nhướng mày, vì thế tất cả mọi người đều lo lắng đề phòng dè dặt cẩn trọng , rất sợ mình làm không tốt, chọc tới đồng chí thủ trưởng.
Về điểm ấy, lính cảnh vệ của cậu nhỏ Đường là hiểu rõ nhất.
Lúc lái xe đi, anh chạy nhanh một chút, thủ trưởng không vừa ý, cau mày lườm anh. Anh chạy chậm một chút, thủ trưởng cũng không vừa ý, cau mày lườm anh.
Quan trọng nhất là, đồng chí thủ trưởng hình như rất kén chọn, mỗi ngày làm đồ ăn cho anh, anh cũng không ăn, không ăn thì không ăn đi, anh bới bát hai cái rồi đặt đũa xuống, sau đó tiếp tục cau mày lườm anh.
Mẹ, anh chỉ là lính cảnh vệ nho nhỏ thôi.
Căn tin vẫn là cái căn tin kia, đầu bếp vẫn là cái đầu bếp kia, bát đũa cũng vẫn là bộ bát đũa này, ngay cả đồ ăn chọn cũng không thay đổi, vấn đến cùng vấn đề là do đâu?
Đến cùng là anh có điểm nào làm cho thủ trưởng mất hứng rồi.
Anh lính cảnh vệ vô cùng rối rắm.
Thủ trưởng đến tuổi này, hẳn là còn chưa tới thời kỳ mãn kinh đi?
Lắc lắc đầu, đồng chí cảnh vệ tình nguyện là mình đến thời mãn kinh.
Anh khóc, anh đi tìm chỉ đạo viên khóc.
Vừa thấy chỉ đạo viên, đồng chí cảnh vệ chào một cái, sau đó nhân lúc chỉ đạo viên còn chưa kịp phản ứng, ôm cổ rồi. . . . . . Được rồi, không ôm lấy, ôm lấy bàn chân.
"Đồng chí nhỏ à, sao cậu vừa thấy người là ôm, thói quen này không tốt, nơi này là quân đội, ảnh hưởng không tốt."
Ôm đùi tính cái gì, anh đều muốn cắn khăn tay rồi.
Vẻ mặt đồng chí cảnh vệ cầu xin, từ trên mặt đất bò lên.
"Chỉ đạo viên, tôi muốn chuyển."
"Nhưng mà làm sao, vì sao muốn chuyển?"
Chỉ đạo viên khuyên bảo, cái đầu có chút gì đó, dáng người có chút gì đó, kỳ thực nếu ở bên ngoài, dáng người không tồi, nhưng là ngẫm lại, đây là bộ đội, toàn một đám cao gầy, đặt vào giữa bọn họ, cũng chỉ có thể dùng một từ để hình dung , đó chính là: ục à ục ịch!
"Thủ trưởng đến thời kỳ mãn kinh!"
"Cái gì?"
"A không không không, là tôi đến thời mãn kinh."
Đồng chí cảnh vệ đã nói năng lộn xộn rồi.
Chỉ đạo viên yên lặng thở dài một tiếng, nhìn đứa nhỏ bị dọa.
"Đồng chí cảnh vệ à, cậu còn nhỏ tuổi như vậy sao đã đến thời kỳ mãn kinh?"
Tiểu lão đầu ục à ục ịch âm thanh nhẹ nhàng, nỗ lực giả bộ bình dị gần gũi.
Đồng chí cảnh vệ tiếp tục khóc tang nghiêm mặt, anh như vậy đều không phải là do thủ trưởng bức hay sao, đều là bức cho.
"Báo cáo chỉ đạo viên, trước tiên cho tôi đổi."
"Đổi sao."
Chỉ đạo viên khép hờ mắt, gõ gõ cái bàn.
"Muốn đổi thì lập tức đi về cho tôi."
Đồng chí cảnh vệ còn chưa kịp thích ứng chỉ đạo viên đột nhiên thay đổi sắc mặt, hơi há mồm còn muốn cãi lại hai câu.
"Cậu coi bộ đội như vườn rau nhà cậu à?"
Anh không nghĩ như vậy.
"Cậu tưởng muốn như nào là được như thế sao?"
Hu hu, không thể ăn hiếp người ta như vậy được chứ.
Chỉ đạo viên xụ mặt nói xong hai câu này, lại đổi về vẻ mặt hòa ái dễ gần, "Đồng chí cảnh vệ à, trở về đi, nếu cậu bị thủ trưởng nhà cậu bức chết, tôi nhất định đòi công bằng cho cậu."
"Chỉ đạo viên. . . . . ."
Anh muốn khiếu nại.
Đáng tiếc, bị bác bỏ.
"Còn không mau đi!"
Một câu này, cơ hồ là chỉ đạo viên ục à ục ịch rống lên, dọa đồng chí cảnh vệ vừa nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy miệng còn lải nhải.
"Tử lão đầu, xú lão đầu, muốn tìm cách giết mình. . . . . ."
"Thằng nhóc, ngươi nói cái gì, có bản lĩnh quay lại đây nói cho lão tử."
Chỉ đạo viên đứng lên, kéo cửa ra hét về phía cái người vừa chạy kia, nhìn cái bóng lưng đang chạy kia lại càng thêm vui mừng.
Hu hu, tất cả đều đến thời mãn kinh, ngày hôm đó chết là không thể tránh khỏi.
Bất quá, nói đi nói lại, chỉ đạo viên vẫn đi tìm thủ trưởng thân ái của bọn họ nói chuyện một chút, đó là con trai của mình, nếu như thực bị làm lụng vất vả đến chết, anh liền tuyệt tự rồi.
Lúc tối, cậu nhỏ Đường ngồi ở trong phòng liếc tài liệu diễn luyện, chỉ đạo viên đứng ở cửa gõ hai tiếng.
"Mời vào."
"Thủ trưởng."
"Ngồi."
Đáng thương lão nhân ục ịch, một đống tuổi rồi, còn phải vì con trai làm cái chuyện này. Đúng là số khổ mà.
"Thủ trưởng . . . . . ."
"Ngữ khí trợ từ tiểu Lương dùng, rất giống với anh nha."
Anh còn chưa có mở miệng, cậu nhỏ Đường đã chặn trước một quyền.
Ách ?"Cái gì giọng điệu trợ từ?"
Cậu nhỏ Đường ngẩng đầu, nhìn chỉ đạo viên không tiếng động ói ra từng chữ.
Chỉ đạo viên nguyên bản muốn nói, bị lời của cậu nhỏ Đường làm cho nghẹn trở lại, anh anh anh. . . . . . đồ ranh con này sao cái gì không học toàn học cái xấu.
Đúng ngay lúc này, đồ ranh con đến.
"Thủ trưởng à, nguy rồi, có một vị mỹ nữ đến đây tìm ngài."
Liên tục ba cái a, chỉ đạo viên ngồi ở đối diện cậu nhỏ Đường đỏ bừng cả khuôn mặt.
Đồng chí cảnh vệ vội vàng chạy vào, đạp không khí, từ đầu không để ý tới có một người nữa đang ở trong phòng.
Chỉ đạo viên bỗng nhiên cảm thấy tính tình thủ trưởng bọn họ, thật là tốt quá, tốt đến không thể tốt hơn, lại có thể nhịn cái đồ ranh con này lâu như vậy, anh đều không có kháng nghị yêu cầu thay đổi người, ngược lại cái đồ ranh con này còn không biết điều, còn xin chuyển.
"Người đâu?"
"Đang ở cổng ạ."
"Tôi đi ra ngoài một chút, cậu cùng ba ở đây tán gaauc đi."
Cậu nhỏ Đường đại khái đoán được là ai, không có ngập ngừng đứng dậy, cầm quân mũ, cũng không quản hai người khác ở trong phòng, đi luôn.
Tiểu nhân viên cảnh vệ thấy thủ trưởng mình nói vậy mới sực tỉnh, lúc này mới phát hiện, trong phòng còn một người khác, cha anh.
"A, chỉ đạo viên, không phải, cái kia ba, sao người lại tới đây."
Trước kia không biết, hiện tại cảm thấy từ này nghe qua thập phần kỳ quái, đồng chí chỉ đạo viên khó chịu, thưởng cho đồng chí cảnh vệ một cái nồi thép.
"A cái gì mà a, ai là ba cậu."
Đồng chí cảnh vệ chẳng hiểu tại sao trúng một cái tát xoa xoa đầu, biểu cảm có chút thống khổ, quả nhiên là đến thời lỳ mãn kinh.
Cậu nhỏ Đường đi từ ký túc xá, đến cổng bộ đội, cậu nhỏ Đường đi giống như gió người khác phải theo nửa giờ mới kịp.
Chu Du đứng ở cổng cũng không vội, cúi đầu đứng, thỉnh thoảng lấy chân đá cục đá ven đường, chiến sĩ trực ban khôn nhìn được, thật lòng đau thay đôi giầy của cô.
"Cô gái à, có muốn đến phòng trực ban ngồi chờ không?"
"Không cần không cần, tôi chờ được, không có việc gì."
Chu Du nhếch môi cười với chiến sĩ, so với khóc còn khó coi hơn, buổi tối khuya, nhìn chiến sĩ rùng mình, biểu cảm giống như gặp quỷ.
Cũng may đúng lúc này, cậu nhỏ Đường đã đến nơi.
"Đi thôi."
Giấu đi tâm trạng, cậu nhỏ Đường đến gần Chu Du.
"Tối hôm nay ở đâu, vẫn ở phòng nhỏ trước kia sao?"
"Vâng”.
Chu Du cắn cắn môi, cúi đầu, đi theo phía sau cậu nhỏ Đường.
"Em đã mua chỗ đó."
Bước chân cậu nhỏ Đường dừng một chút, đợi đến lúc Chu Du theo kịp, thở dài, kéo tay cô.
Tay cậu nhỏ Đường thật thô ráp, chỗ cầm súng có một vết chai thật dày, lại rất ấm áp.
Hai người vừa đi về phía phòng ở, vừa câu được câu không nói chuyện, ai cũng không nói đến chuyện ngày ấy.
"Làm sao lại mua phòng ở đó chứ."
"Em sợ về sau nhớ anh, không nhịn được muốn đến gặp anh. Mua luôn cho tiện."
Cúi đầu, Chu Du nhỏ giọng nói.
Cậu nhỏ Đường không có trả lời, chính là nắm thật chặt tay Chu Du, rất là phối đi chậm lại một chút, làm cho Chu Du có thể đi ngang cùng anh.
Đúng rồi, năm nay xảy ra thật nhiều việc. Trong mối quan hệ này, anh luôn luôn là bị động , anh cảm thấy bản thân có chút đáng xấu hổ, để cho Chu Du một nữ hài tử đi thừa nhận này đó.
Lúc anh hết kỳ nghỉ quay trở về bộ đội, Đường Kiều từng đã gởi tin nhắn cho anh, hỏi anh vì sao thích Chu Du.
Đúng rồi, vì sao lại thích chứ?
Anh tham luyến trên người Chu Du mang năng lượng làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, mấy năm nay, anh luôn luôn sống bình tĩnh mà tự chế, duy nhất có thể đánh vỡ bình tĩnh của anh cùng tự chế, từ trước đến nay chỉ có một mình Đường Kiều. Nhưng mà, giả sử là Đường Kiều, cũng là ở trong lòng bàn tay của anh. Anh thương cô, sủng cô, trân trọng cô, bảo hộ cho cô, tự cho là đúng vì cô làm một cái ô che chở.
Nhưng một tháng này, Chu Du lại giống như gây cho anh không ít cảm giác giống như vậy.
Cô tuổi trẻ, xúc động, còn thật khí phách.
Anh còn nhớ rõ lúc Chu Du đến bộ đội tìm anh, anh đang nói chuyện với một đám tân binh, thủ trưởng nói chuyện tất nhiên là không có ai dám ngắt lời. Nhãn lực của anh vô cùng tốt, từ xa đã nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa, ngó đầu ra nhìn về hướng bên này, giống như trộm vậy.
Lúc đó trong lòng anh chỉ cảm thấy buồn cười, nghĩ rằng chắc đây là cô dâu nhỏ của anh lính mới nào đây, chắc lại nhớ thương không chịu được.
Chính là thật không ngờ tói, anh vừa nói xong, lúc đi về, cô gái này lại có thể đi tới trước mặt anh, chẳng đâu vào đâu chắc là học được quân lễ ở trên tivi.
"Báo cáo thủ trưởng, tôi là Chu Du, là bạn học cũng là bạn thân của Đường Kiều cháu ngoại ngài, tìm ngài có chút việc, không biết thủ trưởng có thể dành chút thời gian được không."
Cậu nhỏ Đường còn chưa kịp phản ứng, phía sau đã truyền đến vài tiếng cười đè nén, cậu nhỏ Đường nghiêng đầu, nhìn lướt qua, lập tức liền lặng ngắt như tờ.
Lại quay đầu, nhìn cô gái trước mặt, hai mắt sáng rực nhìn anh, lúc đó trong đầu anh chỉ nghĩ đến một từ duy nhất, chính là nhiệt tình.
Đây là ánh mắt mà chỉ những người trẻ tuổi mới có, như là Đường Kiều.
Đúng rồi, cô ấy nói cô ấy là Chu Du, là bạn thân Đường Kiều.
Cậu nhỏ Đường nghĩ nghĩ, tựa hồ đúng là có một người như vậy. Lúc cô còn nhỏ, hình như anh có gặp vài lần, nhưng mà sau này cũng không có gặp lại nữa.
"Cần đến văn phòng nói chuyện không?"
Cậu nhỏ Đường thật sự là không biết cô gái này đến tìm anh là có chuyện gì.
"Thủ trưởng, tôi ở bên ngoài thuê một căn phòng nhỏ, nếu ngài không ngại, chúng ta có thể đến đó nói chuyện, nếu ngài ngại, chúng ta cũng có thể đứng ở đường cái Nha Tử biên nói chuyện."
Phốc!
Mấy âm thanh lại vang lên, lần này mấy người phía sau cậu nhỏ Đường không đè nén nữa.
"Thủ trưởng, ngài hẳn là có thể thuận tiện một chút."
Mấy cảnh vệ đứng bên cạnh cậu nhỏ Đường nhịn cười, lắm mồm một câu.
Cậu nhỏ Đường trừng mắt, mấy người phía sau lập tức tản ra như chim thú.
"Thủ trưởng, ngài cứ thuận tiện đi, chúng tôi đi trước đây."
Chỉ nháy mắt, mọi người đã chạy hết không thấy bóng dáng.
Chu Du thu hồi ánh mắt sùng bái, lại nhìn về phía người trước mặt
Cậu nhỏ Đường có chút đau đầu, nhẫn nhịn.
"Trước tiên tôi có thể hỏi một chút là có chuyện gì không?"
"Hắc hắc, hiện tại ngài thuận tiện sao?"
Ngàn sai vạn sai, cậu nhỏ Đường cảm thấy, bản thân không phải hẳn là lúc đó gật đầu chứ.
Anh tuyệt đối không ngờ rằng, cô gái nhỏ tự xưng là bạn thân Đường Kiều này, lá gan lại có thể lớn như vậy, so với Đường Kiều, lá gan của cô gái này lớn đến mức làm anh líu lưỡi.
Nói là cô gái nhỏ, kỳ thực cũng không nhỏ, Đường Kiều dù sao cũng hai mươi lăm tuổi rồi, nhưng anh không biết được liệu có phải cô gái trước mặt lấy chỉ số thông minh của hai mươi lăm tuổi để làm chuyện này hay không.
"Cô lấy thuốc ở đâu ra?"
"Hắc hắc, quen biết vài vị nhị thế tổ, mấy thứ này vẫn dễ dàng tìm được."
Chu Du tự mình rót một ly rượu, giống như tự cho bản thân mình dũng khí, trên mặt toàn ý cười, nhưng mà tay cầm ly rượu lại run lợi hại.
Ánh mắt cậu nhỏ Đường nhìn về phía khuôn mặt đầy ý cười của cô làm cho toàn thân Chu Du phát run.
"Cô đưa tôi đi bệnh viện, chuyện bỏ thuốc này, tôi có thể bỏ qua."
Người trẻ tuổi bây giờ, lá gan thật sự là lớn đến mức làm anh líu lưỡi, đồng thời cũng làm anh đau đầu. Cô nói cô là bạn thân của Đường Kiều, anh mới có thể buông cảnh giác, ai có thể dự đoán được một cô gái nhỏ như vậy lại có thể thiết kế anh.
Anh chỉ thấy trong lòng có một ngọn lửa nóng rực, không, không phải trong lòng, mà là thân thể.
"Không, cậu, em yêu anh."
Lời nói của Chu Du làm cậu nhỏ Đường cảm thấy buồn cười.
"Giống như trước đó, chúng ta cũng không thể xem như quen biết đi?"
Này yêu. . . . . . Cũng quá kỳ quái.
"Không, cậu, anh nhất định không biết, em yêu anh thật lâu, nhiều năm rồi. Hôm nay sở dĩ làm như vậy, là đã không nhịn được nữa, trong tim chịu đựng từng phút một yêu một người, đó là một chuyện thập phần thống khổ, mặc kệ về sau kết quả như thế nào, trước hết cứ giải quyết nỗi thống khổ này đã."
"Chúng ta sẽ không có kết quả, cô sẽ hối hận."
Chu Du cười nhạo, "Lúc tuổi trẻ có ai là không làm qua vài chuyện điên cuồng, dù sao cũng phải lưu lại một vài ký ức tốt đẹp tuổi thanh xuân, không có kết quả cũng không có quan hệ, sau này hối hận là chuyện của sau này. Ta theo chủ nghĩa hiện thực, khuất tùng ở hiện tại chân thật."
Gương mặt trẻ tuổi này rất xinh đẹp, ngay trước mặt anh, bờ môi cũng rất đẹp. Anh không biết cô bỏ thuốc gì cho anh, anh muốn đẩy ra cô, nhưng tựa hồ không thể, nhưng ý thức của anh đáng chết lại không thanh tỉnh.
Anh cảm nhận được bàn tay đang tràn nhập sinh mệnh đanh chạy khắp người anh, anh nghe thấy âm thanh trái tim mình nảy lên, cùng với, âm thanh trái tim trẻ tuổi của cô.
Chu Du hôn một hồi, đại khái cảm thấy không đủ, thật nỗ lực nâng anh đến trên giường.
Cậu nhỏ Đường cảm thấy xấu hổ, không, không chỉ là xấu hổ, anh rất muốn nổ súng.
Anh toàn thân vô lực, trừ bỏ chỗ kia, toàn thân cao thấp không có chút sức lực, chỉ trừ bỏ một chỗ. ( điểm này điểm cũng cho ta hài hòa )
Cậu nhỏ Đường rất là cao lớn, tuy rằng không phải là cao lớn dọa người như trên tivi, nhưng dù sao cũng là quân nhân, lúc đỡ anh, Chu Du chỉ cảm thấy bản thân mau bị áp đảo rồi.
Cũng may khoảng cách từ bàn ăn tới giường không xa, cô đối với căn phòng nhỏ mình thuê rất là vừa lòng, lại còn có chiếc giường lớn này.
"Hắc hắc."
Sau khi đỡ cậu nhỏ Đường lên giường, Chu Du nhanh chóng tháo giầy của mình ra, sau đó trèo lên giường, đặt mông an vị đến ngang hông của anh.
"Chu Du, cô còn nhỏ, cô có biết cô đang làm cái gì không?"
"Cậu, ta hai mươi lăm tuổi, đã có thể kết hôn, lại có thể sinh đứa nhỏ rồi."
Chu Du ngồi ở trên người cậu nhỏ Đường khẩn trương cởi nút áo, có như vậy một lát, cô cảm thấy bản thân thật đáng khinh, thực xin lỗi tổ quốc thực xin lỗi nhân dân, thực xin lỗi bộ quân trang trên người cậu nhỏ.
Nhưng mà, đều đến bước này, cô đã không dừng lại được nữa rồi.
"Tôi đã bốn mươi tuổi rồi."
Anh là cậu của Đường Kiều hai mươi lăm tuổi.
"Không sợ, ta chính làm thích như vậy, nam nhân 41 giống như hoa, cậu là hao, ta đã quyết định rồi."
Thật vất vả cởi áo của cậu nhỏ Đường, bên trong cư nhiên còn có áo trong, Chu Du có chút đổ mồ hôi, nhanh tay, bật điều hòa nhiệt độ thấp một chút, thay đổi tư thế ngồi, tức giận lột cái áo trong trên người cậu nhỏ Đường, thậm chí còn kéo quần xuống.
Sau khi cởi hết quần áo cậu nhỏ Đường, Chu Du lại cởi hết quần áo của mình, ngón tay cũng run run, biểu cảm thật giống chiến sĩ anh dũng hy sinh.
"Chu Du, ngoan, cô còn nhỏ, mặc quần áo vào, gọi bác sĩ giúp tôi."
Thật vất vả, Chu Du mới cởi hết quần áo của mình, xoay người một cái, áp ở cậu nhỏ Đường trên người.
"Cậu, vô dụng, ta không phải là Đường Kiều, chiêu này đối với ta vô dụng."
Nói xong, Chu Du giống như là ngại anh quá ồn ào, cúi người một cái, che lại môi anh lại.
Cũng không thể trách cậu nhỏ Đường cầm giữ không được, thử hỏi hai người ở cùng một chỗ, cả người đều không thể cử động được, làm sao có thể chống cự được một nữ nhân trẻ tuổi như sói đói.
Chu Du là lần đầu tiên, cậu nhỏ Đường lại không thể động, hôm nay có thể nói là binh hoảng mã loạn, hai người gấp đến độ ra một tầng mồ hôi.
Thật vất vả đi vào, Chu Du đau vẫn hít hà, ánh mắt rầm rầm rào rào đã rơi xuống, lại gắt gao ngăn chặn cậu nhỏ Đường không chịu xuống dưới. Cậu nhỏ Đường cũng thét lớn một tiếng, trong đầu chỉ có hai cái ý niệm, một là Chu Du điên rồi, hai là, chính anh điên rồi.
Thời gian kế tiếp, hai cái kẻ điên ai cũng không có nói nữa, chỉ làm chuyện điên cuồng.
Chính là một lần lại một lần, Chu Du có chút hối hận, đương nhiên, hối hận không phải là chuyện bỏ thuốc, mà là bỏ thuốc quá mạnh, hiện tại chịu khổ ngược lại chính là cô.
Đến cực hạn, cậu nhỏ Đường hết sức lực ngủ thật say, Chu Du cảm thấy thật mỹ mãn ôm cánh tay anh ngủ thật say.
Ngày thứ hai, lúc Chu Du tỉnh lại, cậu nhỏ Đường còn chưa tỉnh, nhìn vành mắt cậu nhỏ Đường trũng sâu xuống, Chu Du bỗng chốc liền hoảng, có phải thuốc này có vẫn đề hay không?
Thật ra thuốc này không có vấn đề, chẳng qua tác dụng chậm thật mạnh.
Trong hai ngày ở đây, dược hiệu luôn luôn đứt quãng liên tục.
Di động cậu nhỏ Đường mang theo vang nhiều lần, đợi đến lúc anh tỉnh lại, lập tức mở ra xem, là cậu lính cảnh vệ gọi.
"Thủ trưởng à, anh không có việc gì chứ, tôi không có chuyện gì, chỉ là xem anh có an toàn thôi không, thuận tiện hỏi một chút khi nào thì anh về?"
Cậu nhỏ Đường vừa mới chuẩn bị nói một tiếng về ngay, trong lúc này Chu Du lại bò lên, cậu nhỏ Đường lại như ma xui quỷ khiến nói một câu: "Tối nay."
Sau đó tất cả đều giống như rối loạn.
Ban ngày anh trở về bộ đội, đến buổi tối, anh lại xuất hiện ở phòng nhỏ này.
Cậu nhỏ Đường từng ý đồ không để ý tới Chu Du, tùy ý cô hồ nháo.
Nhưng Chu Du nói: "Cậu, ở trong này làm tựa hồ cũng không tệ."
Khi Chu Du nói lời này, ánh mắt Lượng Lượng, giống như tạo ra hiệu quả.
Cậu nhỏ Đường có cảm giác bị bò lên, lại nói không rõ không tốt chỗ nào.
Đến phòng nhỏ Chu Du mua, đóng cửa lại, Chu Du liền áp cậu nhỏ Đường lên tường, kiễng chân hôn lên môi của anh.
Vừa hôn vừa rơi lệ, đúng vậy, cô cảm thấy tuyệt vọng, trước nay chưa từng tuyệt vọng.
Nhiều ngày như vậ, anh không gọi điện thoại cho cô, không cho cô tin tức, vẫn là Chu Chú nói cho cô biết anh trở về bộ đội rồi.
Cô biết, cô không thể so với Đường Kiều, cô cũng không muốn so.
Chỉ cần anh còn đuổi theo muốn cô, anh không thương cô không quan hệ, không cùng cô kết hôn không quan hệ.
Chu Du giống như người chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng, không ngừng ở trên người cậu nhỏ Đường hấp thu sinh khí.
Cậu nhỏ Đường cũng hôn trả cô, hai người đều tạm thời vứt lại tất cả mọi thứ, chỉ có nhau, chỉ có **, chỉ có **.
Chính là, trong bộ đội mọi người đều nhìn ra, thủ trưởng của bọn họ, có vẻ tâm tình không tốt, hơn nữa là vô cùng không tốt.
Trước kia anh chỉ là không cười, ít nhất biểu cảm trên mặt coi như là bình tĩnh, nhưng mà hiện tại đã đến nông nỗi dọa người. Chỉ cần ai hơi chút có lỗi, anh lập tức liền nhướng mày, vì thế tất cả mọi người đều lo lắng đề phòng dè dặt cẩn trọng , rất sợ mình làm không tốt, chọc tới đồng chí thủ trưởng.
Về điểm ấy, lính cảnh vệ của cậu nhỏ Đường là hiểu rõ nhất.
Lúc lái xe đi, anh chạy nhanh một chút, thủ trưởng không vừa ý, cau mày lườm anh. Anh chạy chậm một chút, thủ trưởng cũng không vừa ý, cau mày lườm anh.
Quan trọng nhất là, đồng chí thủ trưởng hình như rất kén chọn, mỗi ngày làm đồ ăn cho anh, anh cũng không ăn, không ăn thì không ăn đi, anh bới bát hai cái rồi đặt đũa xuống, sau đó tiếp tục cau mày lườm anh.
Mẹ, anh chỉ là lính cảnh vệ nho nhỏ thôi.
Căn tin vẫn là cái căn tin kia, đầu bếp vẫn là cái đầu bếp kia, bát đũa cũng vẫn là bộ bát đũa này, ngay cả đồ ăn chọn cũng không thay đổi, vấn đến cùng vấn đề là do đâu?
Đến cùng là anh có điểm nào làm cho thủ trưởng mất hứng rồi.
Anh lính cảnh vệ vô cùng rối rắm.
Thủ trưởng đến tuổi này, hẳn là còn chưa tới thời kỳ mãn kinh đi?
Lắc lắc đầu, đồng chí cảnh vệ tình nguyện là mình đến thời mãn kinh.
Anh khóc, anh đi tìm chỉ đạo viên khóc.
Vừa thấy chỉ đạo viên, đồng chí cảnh vệ chào một cái, sau đó nhân lúc chỉ đạo viên còn chưa kịp phản ứng, ôm cổ rồi. . . . . . Được rồi, không ôm lấy, ôm lấy bàn chân.
"Đồng chí nhỏ à, sao cậu vừa thấy người là ôm, thói quen này không tốt, nơi này là quân đội, ảnh hưởng không tốt."
Ôm đùi tính cái gì, anh đều muốn cắn khăn tay rồi.
Vẻ mặt đồng chí cảnh vệ cầu xin, từ trên mặt đất bò lên.
"Chỉ đạo viên, tôi muốn chuyển."
"Nhưng mà làm sao, vì sao muốn chuyển?"
Chỉ đạo viên khuyên bảo, cái đầu có chút gì đó, dáng người có chút gì đó, kỳ thực nếu ở bên ngoài, dáng người không tồi, nhưng là ngẫm lại, đây là bộ đội, toàn một đám cao gầy, đặt vào giữa bọn họ, cũng chỉ có thể dùng một từ để hình dung , đó chính là: ục à ục ịch!
"Thủ trưởng đến thời kỳ mãn kinh!"
"Cái gì?"
"A không không không, là tôi đến thời mãn kinh."
Đồng chí cảnh vệ đã nói năng lộn xộn rồi.
Chỉ đạo viên yên lặng thở dài một tiếng, nhìn đứa nhỏ bị dọa.
"Đồng chí cảnh vệ à, cậu còn nhỏ tuổi như vậy sao đã đến thời kỳ mãn kinh?"
Tiểu lão đầu ục à ục ịch âm thanh nhẹ nhàng, nỗ lực giả bộ bình dị gần gũi.
Đồng chí cảnh vệ tiếp tục khóc tang nghiêm mặt, anh như vậy đều không phải là do thủ trưởng bức hay sao, đều là bức cho.
"Báo cáo chỉ đạo viên, trước tiên cho tôi đổi."
"Đổi sao."
Chỉ đạo viên khép hờ mắt, gõ gõ cái bàn.
"Muốn đổi thì lập tức đi về cho tôi."
Đồng chí cảnh vệ còn chưa kịp thích ứng chỉ đạo viên đột nhiên thay đổi sắc mặt, hơi há mồm còn muốn cãi lại hai câu.
"Cậu coi bộ đội như vườn rau nhà cậu à?"
Anh không nghĩ như vậy.
"Cậu tưởng muốn như nào là được như thế sao?"
Hu hu, không thể ăn hiếp người ta như vậy được chứ.
Chỉ đạo viên xụ mặt nói xong hai câu này, lại đổi về vẻ mặt hòa ái dễ gần, "Đồng chí cảnh vệ à, trở về đi, nếu cậu bị thủ trưởng nhà cậu bức chết, tôi nhất định đòi công bằng cho cậu."
"Chỉ đạo viên. . . . . ."
Anh muốn khiếu nại.
Đáng tiếc, bị bác bỏ.
"Còn không mau đi!"
Một câu này, cơ hồ là chỉ đạo viên ục à ục ịch rống lên, dọa đồng chí cảnh vệ vừa nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy miệng còn lải nhải.
"Tử lão đầu, xú lão đầu, muốn tìm cách giết mình. . . . . ."
"Thằng nhóc, ngươi nói cái gì, có bản lĩnh quay lại đây nói cho lão tử."
Chỉ đạo viên đứng lên, kéo cửa ra hét về phía cái người vừa chạy kia, nhìn cái bóng lưng đang chạy kia lại càng thêm vui mừng.
Hu hu, tất cả đều đến thời mãn kinh, ngày hôm đó chết là không thể tránh khỏi.
Bất quá, nói đi nói lại, chỉ đạo viên vẫn đi tìm thủ trưởng thân ái của bọn họ nói chuyện một chút, đó là con trai của mình, nếu như thực bị làm lụng vất vả đến chết, anh liền tuyệt tự rồi.
Lúc tối, cậu nhỏ Đường ngồi ở trong phòng liếc tài liệu diễn luyện, chỉ đạo viên đứng ở cửa gõ hai tiếng.
"Mời vào."
"Thủ trưởng."
"Ngồi."
Đáng thương lão nhân ục ịch, một đống tuổi rồi, còn phải vì con trai làm cái chuyện này. Đúng là số khổ mà.
"Thủ trưởng . . . . . ."
"Ngữ khí trợ từ tiểu Lương dùng, rất giống với anh nha."
Anh còn chưa có mở miệng, cậu nhỏ Đường đã chặn trước một quyền.
Ách ?"Cái gì giọng điệu trợ từ?"
Cậu nhỏ Đường ngẩng đầu, nhìn chỉ đạo viên không tiếng động ói ra từng chữ.
Chỉ đạo viên nguyên bản muốn nói, bị lời của cậu nhỏ Đường làm cho nghẹn trở lại, anh anh anh. . . . . . đồ ranh con này sao cái gì không học toàn học cái xấu.
Đúng ngay lúc này, đồ ranh con đến.
"Thủ trưởng à, nguy rồi, có một vị mỹ nữ đến đây tìm ngài."
Liên tục ba cái a, chỉ đạo viên ngồi ở đối diện cậu nhỏ Đường đỏ bừng cả khuôn mặt.
Đồng chí cảnh vệ vội vàng chạy vào, đạp không khí, từ đầu không để ý tới có một người nữa đang ở trong phòng.
Chỉ đạo viên bỗng nhiên cảm thấy tính tình thủ trưởng bọn họ, thật là tốt quá, tốt đến không thể tốt hơn, lại có thể nhịn cái đồ ranh con này lâu như vậy, anh đều không có kháng nghị yêu cầu thay đổi người, ngược lại cái đồ ranh con này còn không biết điều, còn xin chuyển.
"Người đâu?"
"Đang ở cổng ạ."
"Tôi đi ra ngoài một chút, cậu cùng ba ở đây tán gaauc đi."
Cậu nhỏ Đường đại khái đoán được là ai, không có ngập ngừng đứng dậy, cầm quân mũ, cũng không quản hai người khác ở trong phòng, đi luôn.
Tiểu nhân viên cảnh vệ thấy thủ trưởng mình nói vậy mới sực tỉnh, lúc này mới phát hiện, trong phòng còn một người khác, cha anh.
"A, chỉ đạo viên, không phải, cái kia ba, sao người lại tới đây."
Trước kia không biết, hiện tại cảm thấy từ này nghe qua thập phần kỳ quái, đồng chí chỉ đạo viên khó chịu, thưởng cho đồng chí cảnh vệ một cái nồi thép.
"A cái gì mà a, ai là ba cậu."
Đồng chí cảnh vệ chẳng hiểu tại sao trúng một cái tát xoa xoa đầu, biểu cảm có chút thống khổ, quả nhiên là đến thời lỳ mãn kinh.
Cậu nhỏ Đường đi từ ký túc xá, đến cổng bộ đội, cậu nhỏ Đường đi giống như gió người khác phải theo nửa giờ mới kịp.
Chu Du đứng ở cổng cũng không vội, cúi đầu đứng, thỉnh thoảng lấy chân đá cục đá ven đường, chiến sĩ trực ban khôn nhìn được, thật lòng đau thay đôi giầy của cô.
"Cô gái à, có muốn đến phòng trực ban ngồi chờ không?"
"Không cần không cần, tôi chờ được, không có việc gì."
Chu Du nhếch môi cười với chiến sĩ, so với khóc còn khó coi hơn, buổi tối khuya, nhìn chiến sĩ rùng mình, biểu cảm giống như gặp quỷ.
Cũng may đúng lúc này, cậu nhỏ Đường đã đến nơi.
"Đi thôi."
Giấu đi tâm trạng, cậu nhỏ Đường đến gần Chu Du.
"Tối hôm nay ở đâu, vẫn ở phòng nhỏ trước kia sao?"
"Vâng”.
Chu Du cắn cắn môi, cúi đầu, đi theo phía sau cậu nhỏ Đường.
"Em đã mua chỗ đó."
Bước chân cậu nhỏ Đường dừng một chút, đợi đến lúc Chu Du theo kịp, thở dài, kéo tay cô.
Tay cậu nhỏ Đường thật thô ráp, chỗ cầm súng có một vết chai thật dày, lại rất ấm áp.
Hai người vừa đi về phía phòng ở, vừa câu được câu không nói chuyện, ai cũng không nói đến chuyện ngày ấy.
"Làm sao lại mua phòng ở đó chứ."
"Em sợ về sau nhớ anh, không nhịn được muốn đến gặp anh. Mua luôn cho tiện."
Cúi đầu, Chu Du nhỏ giọng nói.
Cậu nhỏ Đường không có trả lời, chính là nắm thật chặt tay Chu Du, rất là phối đi chậm lại một chút, làm cho Chu Du có thể đi ngang cùng anh.
Đúng rồi, năm nay xảy ra thật nhiều việc. Trong mối quan hệ này, anh luôn luôn là bị động , anh cảm thấy bản thân có chút đáng xấu hổ, để cho Chu Du một nữ hài tử đi thừa nhận này đó.
Lúc anh hết kỳ nghỉ quay trở về bộ đội, Đường Kiều từng đã gởi tin nhắn cho anh, hỏi anh vì sao thích Chu Du.
Đúng rồi, vì sao lại thích chứ?
Anh tham luyến trên người Chu Du mang năng lượng làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, mấy năm nay, anh luôn luôn sống bình tĩnh mà tự chế, duy nhất có thể đánh vỡ bình tĩnh của anh cùng tự chế, từ trước đến nay chỉ có một mình Đường Kiều. Nhưng mà, giả sử là Đường Kiều, cũng là ở trong lòng bàn tay của anh. Anh thương cô, sủng cô, trân trọng cô, bảo hộ cho cô, tự cho là đúng vì cô làm một cái ô che chở.
Nhưng một tháng này, Chu Du lại giống như gây cho anh không ít cảm giác giống như vậy.
Cô tuổi trẻ, xúc động, còn thật khí phách.
Anh còn nhớ rõ lúc Chu Du đến bộ đội tìm anh, anh đang nói chuyện với một đám tân binh, thủ trưởng nói chuyện tất nhiên là không có ai dám ngắt lời. Nhãn lực của anh vô cùng tốt, từ xa đã nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa, ngó đầu ra nhìn về hướng bên này, giống như trộm vậy.
Lúc đó trong lòng anh chỉ cảm thấy buồn cười, nghĩ rằng chắc đây là cô dâu nhỏ của anh lính mới nào đây, chắc lại nhớ thương không chịu được.
Chính là thật không ngờ tói, anh vừa nói xong, lúc đi về, cô gái này lại có thể đi tới trước mặt anh, chẳng đâu vào đâu chắc là học được quân lễ ở trên tivi.
"Báo cáo thủ trưởng, tôi là Chu Du, là bạn học cũng là bạn thân của Đường Kiều cháu ngoại ngài, tìm ngài có chút việc, không biết thủ trưởng có thể dành chút thời gian được không."
Cậu nhỏ Đường còn chưa kịp phản ứng, phía sau đã truyền đến vài tiếng cười đè nén, cậu nhỏ Đường nghiêng đầu, nhìn lướt qua, lập tức liền lặng ngắt như tờ.
Lại quay đầu, nhìn cô gái trước mặt, hai mắt sáng rực nhìn anh, lúc đó trong đầu anh chỉ nghĩ đến một từ duy nhất, chính là nhiệt tình.
Đây là ánh mắt mà chỉ những người trẻ tuổi mới có, như là Đường Kiều.
Đúng rồi, cô ấy nói cô ấy là Chu Du, là bạn thân Đường Kiều.
Cậu nhỏ Đường nghĩ nghĩ, tựa hồ đúng là có một người như vậy. Lúc cô còn nhỏ, hình như anh có gặp vài lần, nhưng mà sau này cũng không có gặp lại nữa.
"Cần đến văn phòng nói chuyện không?"
Cậu nhỏ Đường thật sự là không biết cô gái này đến tìm anh là có chuyện gì.
"Thủ trưởng, tôi ở bên ngoài thuê một căn phòng nhỏ, nếu ngài không ngại, chúng ta có thể đến đó nói chuyện, nếu ngài ngại, chúng ta cũng có thể đứng ở đường cái Nha Tử biên nói chuyện."
Phốc!
Mấy âm thanh lại vang lên, lần này mấy người phía sau cậu nhỏ Đường không đè nén nữa.
"Thủ trưởng, ngài hẳn là có thể thuận tiện một chút."
Mấy cảnh vệ đứng bên cạnh cậu nhỏ Đường nhịn cười, lắm mồm một câu.
Cậu nhỏ Đường trừng mắt, mấy người phía sau lập tức tản ra như chim thú.
"Thủ trưởng, ngài cứ thuận tiện đi, chúng tôi đi trước đây."
Chỉ nháy mắt, mọi người đã chạy hết không thấy bóng dáng.
Chu Du thu hồi ánh mắt sùng bái, lại nhìn về phía người trước mặt
Cậu nhỏ Đường có chút đau đầu, nhẫn nhịn.
"Trước tiên tôi có thể hỏi một chút là có chuyện gì không?"
"Hắc hắc, hiện tại ngài thuận tiện sao?"
Ngàn sai vạn sai, cậu nhỏ Đường cảm thấy, bản thân không phải hẳn là lúc đó gật đầu chứ.
Anh tuyệt đối không ngờ rằng, cô gái nhỏ tự xưng là bạn thân Đường Kiều này, lá gan lại có thể lớn như vậy, so với Đường Kiều, lá gan của cô gái này lớn đến mức làm anh líu lưỡi.
Nói là cô gái nhỏ, kỳ thực cũng không nhỏ, Đường Kiều dù sao cũng hai mươi lăm tuổi rồi, nhưng anh không biết được liệu có phải cô gái trước mặt lấy chỉ số thông minh của hai mươi lăm tuổi để làm chuyện này hay không.
"Cô lấy thuốc ở đâu ra?"
"Hắc hắc, quen biết vài vị nhị thế tổ, mấy thứ này vẫn dễ dàng tìm được."
Chu Du tự mình rót một ly rượu, giống như tự cho bản thân mình dũng khí, trên mặt toàn ý cười, nhưng mà tay cầm ly rượu lại run lợi hại.
Ánh mắt cậu nhỏ Đường nhìn về phía khuôn mặt đầy ý cười của cô làm cho toàn thân Chu Du phát run.
"Cô đưa tôi đi bệnh viện, chuyện bỏ thuốc này, tôi có thể bỏ qua."
Người trẻ tuổi bây giờ, lá gan thật sự là lớn đến mức làm anh líu lưỡi, đồng thời cũng làm anh đau đầu. Cô nói cô là bạn thân của Đường Kiều, anh mới có thể buông cảnh giác, ai có thể dự đoán được một cô gái nhỏ như vậy lại có thể thiết kế anh.
Anh chỉ thấy trong lòng có một ngọn lửa nóng rực, không, không phải trong lòng, mà là thân thể.
"Không, cậu, em yêu anh."
Lời nói của Chu Du làm cậu nhỏ Đường cảm thấy buồn cười.
"Giống như trước đó, chúng ta cũng không thể xem như quen biết đi?"
Này yêu. . . . . . Cũng quá kỳ quái.
"Không, cậu, anh nhất định không biết, em yêu anh thật lâu, nhiều năm rồi. Hôm nay sở dĩ làm như vậy, là đã không nhịn được nữa, trong tim chịu đựng từng phút một yêu một người, đó là một chuyện thập phần thống khổ, mặc kệ về sau kết quả như thế nào, trước hết cứ giải quyết nỗi thống khổ này đã."
"Chúng ta sẽ không có kết quả, cô sẽ hối hận."
Chu Du cười nhạo, "Lúc tuổi trẻ có ai là không làm qua vài chuyện điên cuồng, dù sao cũng phải lưu lại một vài ký ức tốt đẹp tuổi thanh xuân, không có kết quả cũng không có quan hệ, sau này hối hận là chuyện của sau này. Ta theo chủ nghĩa hiện thực, khuất tùng ở hiện tại chân thật."
Gương mặt trẻ tuổi này rất xinh đẹp, ngay trước mặt anh, bờ môi cũng rất đẹp. Anh không biết cô bỏ thuốc gì cho anh, anh muốn đẩy ra cô, nhưng tựa hồ không thể, nhưng ý thức của anh đáng chết lại không thanh tỉnh.
Anh cảm nhận được bàn tay đang tràn nhập sinh mệnh đanh chạy khắp người anh, anh nghe thấy âm thanh trái tim mình nảy lên, cùng với, âm thanh trái tim trẻ tuổi của cô.
Chu Du hôn một hồi, đại khái cảm thấy không đủ, thật nỗ lực nâng anh đến trên giường.
Cậu nhỏ Đường cảm thấy xấu hổ, không, không chỉ là xấu hổ, anh rất muốn nổ súng.
Anh toàn thân vô lực, trừ bỏ chỗ kia, toàn thân cao thấp không có chút sức lực, chỉ trừ bỏ một chỗ. ( điểm này điểm cũng cho ta hài hòa )
Cậu nhỏ Đường rất là cao lớn, tuy rằng không phải là cao lớn dọa người như trên tivi, nhưng dù sao cũng là quân nhân, lúc đỡ anh, Chu Du chỉ cảm thấy bản thân mau bị áp đảo rồi.
Cũng may khoảng cách từ bàn ăn tới giường không xa, cô đối với căn phòng nhỏ mình thuê rất là vừa lòng, lại còn có chiếc giường lớn này.
"Hắc hắc."
Sau khi đỡ cậu nhỏ Đường lên giường, Chu Du nhanh chóng tháo giầy của mình ra, sau đó trèo lên giường, đặt mông an vị đến ngang hông của anh.
"Chu Du, cô còn nhỏ, cô có biết cô đang làm cái gì không?"
"Cậu, ta hai mươi lăm tuổi, đã có thể kết hôn, lại có thể sinh đứa nhỏ rồi."
Chu Du ngồi ở trên người cậu nhỏ Đường khẩn trương cởi nút áo, có như vậy một lát, cô cảm thấy bản thân thật đáng khinh, thực xin lỗi tổ quốc thực xin lỗi nhân dân, thực xin lỗi bộ quân trang trên người cậu nhỏ.
Nhưng mà, đều đến bước này, cô đã không dừng lại được nữa rồi.
"Tôi đã bốn mươi tuổi rồi."
Anh là cậu của Đường Kiều hai mươi lăm tuổi.
"Không sợ, ta chính làm thích như vậy, nam nhân 41 giống như hoa, cậu là hao, ta đã quyết định rồi."
Thật vất vả cởi áo của cậu nhỏ Đường, bên trong cư nhiên còn có áo trong, Chu Du có chút đổ mồ hôi, nhanh tay, bật điều hòa nhiệt độ thấp một chút, thay đổi tư thế ngồi, tức giận lột cái áo trong trên người cậu nhỏ Đường, thậm chí còn kéo quần xuống.
Sau khi cởi hết quần áo cậu nhỏ Đường, Chu Du lại cởi hết quần áo của mình, ngón tay cũng run run, biểu cảm thật giống chiến sĩ anh dũng hy sinh.
"Chu Du, ngoan, cô còn nhỏ, mặc quần áo vào, gọi bác sĩ giúp tôi."
Thật vất vả, Chu Du mới cởi hết quần áo của mình, xoay người một cái, áp ở cậu nhỏ Đường trên người.
"Cậu, vô dụng, ta không phải là Đường Kiều, chiêu này đối với ta vô dụng."
Nói xong, Chu Du giống như là ngại anh quá ồn ào, cúi người một cái, che lại môi anh lại.
Cũng không thể trách cậu nhỏ Đường cầm giữ không được, thử hỏi hai người ở cùng một chỗ, cả người đều không thể cử động được, làm sao có thể chống cự được một nữ nhân trẻ tuổi như sói đói.
Chu Du là lần đầu tiên, cậu nhỏ Đường lại không thể động, hôm nay có thể nói là binh hoảng mã loạn, hai người gấp đến độ ra một tầng mồ hôi.
Thật vất vả đi vào, Chu Du đau vẫn hít hà, ánh mắt rầm rầm rào rào đã rơi xuống, lại gắt gao ngăn chặn cậu nhỏ Đường không chịu xuống dưới. Cậu nhỏ Đường cũng thét lớn một tiếng, trong đầu chỉ có hai cái ý niệm, một là Chu Du điên rồi, hai là, chính anh điên rồi.
Thời gian kế tiếp, hai cái kẻ điên ai cũng không có nói nữa, chỉ làm chuyện điên cuồng.
Chính là một lần lại một lần, Chu Du có chút hối hận, đương nhiên, hối hận không phải là chuyện bỏ thuốc, mà là bỏ thuốc quá mạnh, hiện tại chịu khổ ngược lại chính là cô.
Đến cực hạn, cậu nhỏ Đường hết sức lực ngủ thật say, Chu Du cảm thấy thật mỹ mãn ôm cánh tay anh ngủ thật say.
Ngày thứ hai, lúc Chu Du tỉnh lại, cậu nhỏ Đường còn chưa tỉnh, nhìn vành mắt cậu nhỏ Đường trũng sâu xuống, Chu Du bỗng chốc liền hoảng, có phải thuốc này có vẫn đề hay không?
Thật ra thuốc này không có vấn đề, chẳng qua tác dụng chậm thật mạnh.
Trong hai ngày ở đây, dược hiệu luôn luôn đứt quãng liên tục.
Di động cậu nhỏ Đường mang theo vang nhiều lần, đợi đến lúc anh tỉnh lại, lập tức mở ra xem, là cậu lính cảnh vệ gọi.
"Thủ trưởng à, anh không có việc gì chứ, tôi không có chuyện gì, chỉ là xem anh có an toàn thôi không, thuận tiện hỏi một chút khi nào thì anh về?"
Cậu nhỏ Đường vừa mới chuẩn bị nói một tiếng về ngay, trong lúc này Chu Du lại bò lên, cậu nhỏ Đường lại như ma xui quỷ khiến nói một câu: "Tối nay."
Sau đó tất cả đều giống như rối loạn.
Ban ngày anh trở về bộ đội, đến buổi tối, anh lại xuất hiện ở phòng nhỏ này.
Cậu nhỏ Đường từng ý đồ không để ý tới Chu Du, tùy ý cô hồ nháo.
Nhưng Chu Du nói: "Cậu, ở trong này làm tựa hồ cũng không tệ."
Khi Chu Du nói lời này, ánh mắt Lượng Lượng, giống như tạo ra hiệu quả.
Cậu nhỏ Đường có cảm giác bị bò lên, lại nói không rõ không tốt chỗ nào.
Đến phòng nhỏ Chu Du mua, đóng cửa lại, Chu Du liền áp cậu nhỏ Đường lên tường, kiễng chân hôn lên môi của anh.
Vừa hôn vừa rơi lệ, đúng vậy, cô cảm thấy tuyệt vọng, trước nay chưa từng tuyệt vọng.
Nhiều ngày như vậ, anh không gọi điện thoại cho cô, không cho cô tin tức, vẫn là Chu Chú nói cho cô biết anh trở về bộ đội rồi.
Cô biết, cô không thể so với Đường Kiều, cô cũng không muốn so.
Chỉ cần anh còn đuổi theo muốn cô, anh không thương cô không quan hệ, không cùng cô kết hôn không quan hệ.
Chu Du giống như người chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng, không ngừng ở trên người cậu nhỏ Đường hấp thu sinh khí.
Cậu nhỏ Đường cũng hôn trả cô, hai người đều tạm thời vứt lại tất cả mọi thứ, chỉ có nhau, chỉ có **, chỉ có **.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook