Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi
Chương 106-1: Tiếp tục phạm tội (1)

Người uống rượu rõ ràng là cậu nhỏ Đường, nhưng Chu Du lại cảm thấy người say lại chính là mình.

Ôm tới trên bồn rửa mặt, Chu Du tùy ý để cậu nhỏ Đường dùng khăn lông lau giúp mình hết trang điểm trên mặt. Bộ dạng vô cùng nghiêm túc cẩn thận, làm Chu Du thật muốn khóc.

Cảm giác như vậy thật tốt đẹp, Chu Du trợn tròn mắt nhìn chằm chằm, không bỏ lỡ bất kỳ một động tác nào, rất sợ chỉ trong nháy mắt thôi, sẽ phát hiện ra, tất cả trước mắt chỉ là một giấc mộng.

Cậu nhỏ Đường là quân nhân, đối với đồ trang điểm một chút cũng không biết, càng chưa bao giờ tẩy trang. Trên mặt thì không có vấn đề gì, nhưng gần đến chỗ đôi mắt, lúc nhìn lông mi giả của Chu Du, liền gặp khó khăn.

Trực tiếp kéo ra?

Quan sát nửa ngày, cậu nhỏ Đường cũng không biết là nên xuống tay từ đâu, vì thế mặt nghiêm túc, quay về phía Chu Du nói: "Tự mình làm."

Chu Du rụt rụt cổ, đành phải tự mình động thủ, kéo lông mi giả xuống, sau đó cậu nhỏ Đường sẽ giúp cô lau sạch đôi mắt.

Trong lúc đó vẫn duy trì bộ dạng ngây ngốc.

"Làm sao vậy, ngu ngơ."

"Anh uống say sao?"

Anh có biết mình đang làm cái gì không?

"Uống không ít rượu, nhưng mà, hình như cũng không say lắm."

"Vậy anh muốn em sao?"

Lúc này anh hoàn toàn thanh tỉnh anh biết mình muốn cái gì, anh biết mình đang làm cái gì.

Ánh mắt Chu Du vẫn không chớp nhìn cậu nhỏ Đường, không chịu bỏ lỡ bất kỳ một biểu cảm nào trên mặt anh.

Hôm nay Chu Du mặc một bộ lễ phục dạ hội màu xanh lam, dáng người Ngự tỷ hoàn mỹ lộ ra một cách hoàn hảo, mà cậu nhỏ Đường từ trên cao nhìn xuống tư thế cơ thể, càng xem hết phong cảnh trước.

Nâng cằm Chu Du lên, mãnh liệt hôn lên đó, trằn trọc mút vào, cắn cắn, liếm láp. . . . . .

Khóe môi, cằm, xương quai xanh, lại đến bên tai, cậu nhỏ Đường liếm liếm lỗ tai Chu Du, làm cho cả người cô run lên.

"Muốn, muốn em, thập phần muốn."

Lời nói bên tai như một câu thần chú, làm Chu Du rốt cuộc không cầm giữ được nữa. Tương tư trong tận xương tủy, giống như bỗng nhiên tìm được lối ra, nóng lòng phát tiết ra.

Nguyên bản Chu Du đang ngồi trên bồn rửa mặt (nơi này có phải rất quái lạ hay không? Quái là được rồi, bởi vì bị hài hòa) không nói nhiều liền ôm chặt eo cậu nhỏ Đường, thân mình nghiêng về phía trước, cả thân thể Chu Du đều dính chặt trên người cậu nhỏ Đường.

"Cậu, cậu. . . . . ."

Từ nhỏ đến lớn, bọn họ đều gọi anh như vậy, nhưng không có một lần, làm cho cô cảm thấy trầm luân như vậy, giống như cái gì cũng không cần, chỉ cần người trước mắt.

Nâng mông Chu Du, cậu nhỏ Đường chuyển chiến trường về phía phòng ngủ, vừa đi vừa hôn.

Chu Du lại một lần nữa bị thả trên giường, cô giương mắt, nhìn về phía đôi mắt sâu thẳm của anh, thân thể run nhè nhẹ, ngay cả răng nanh cũng run lên, cô thật khẩn trương, cô cảm thấy đèn thật sáng, tất cả không chỗ nào che giấu.

"Mặc xinh đẹp như vậy, hôm nay đi đâu?"

Nhẹ nhàng hôn qua khóe miệng Chu Du, cậu nhỏ Đường hình như đã nhìn ra cô khẩn trương, tay không ngừng vuốt ve lưng của cô trấn an, miệng nói một vài câu không liên quan.

"Đi tham gia một bữa tiệc tối, cùng Chu Chú còn có Đường Kiều nữa."

Chu Du tâm thần bị quấy rầy, thở dốc nói.

"Ồ, phải không?"

Cậu nhỏ Đường nhỏ mọn phủ định, đối với bọn anh tiệc tối cái gì đó, cũng không quan tâm lắm, nguyên bản bàn tay to đặt ở lưng Chu Du, chẳng biết từ lúc nào đã luồn vào lễ phục bên trong.

"Quần áo này rất đẹp sao?"

Đại đa số lễ phục đều rất đẹp, hoặc là có thể làm lộ ra dáng người, bất luận là từ thiết kế vẫn luôn cắt giảm, đều là bó sát người. Mà hiện tại, Chu Du giống như đại nhân muốn kẹo ngọt, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, trên mặt toàn là chờ đợi.

Cậu nhỏ Đường khi vuốt ve đến một mảnh bóng loáng, đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười cười.

"Rất tốt, rất thuận lợi."

Tay cậu nhỏ Đường tiếp tục đi tới.

Kỳ thực phương tiện không chỉ một chút, cậu nhỏ Đường không ra một bàn tay, liền dùng lực, lễ phục bằng lụa như lên tiếng trả lời mà mở ra. Âm thanh kéo này, làm Chu Du đang chìm đắm trong trong đó không khỏi hắc tuyến, này. . . . . . Cũng quá khoa trương thôi.

Cùng với âm thanh kéo này, Chu Du tìm về chút lý trí.

Giống như muốn chứng thực, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu nhỏ Đường, nhẹ giọng thì thầm, "Lần này em không có bỏ thuốc anh, em không có."

Cậu nhỏ Đường than nhẹ, "Ừ, em không có, tôi rất thanh tỉnh, tôi đang rất thanh tỉnh muốn em, cảm nhận được không."

Chu Du chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, theo cái mũi ở giữa thét lớn một tiếng. Đúng rồi, cô cảm nhận được rồi.

Người ta nói rất đúng, yêu một người, cho dù hèn mọn như trong bùn đất, lại có thể từ bùn đất mà nở hoa.

Cô. . . . . . Đang nở hoa.

Chu Du muốn tỉnh táo để ghi nhớ chuyện này, nhưng không làm thế nào được, cậu nhỏ Đường quá mức kịch liệt, một phen công thành chiếm đất, cô đã không còn khả năng thanh tỉnh.

Cái này làm cho cô thật bất mãn, không, khổ sở mới đúng.

Chu Du giống như một đứa trẻ con khóc thút thít, vì sao? Vì sao không để cho cô cẩn thận nghiêm túc ghi nhớ chuyện này.

"Làm sao vậy, khó chịu?"

Cậu nhỏ Đường dừng động tác lại, tưởng động tác của mình quá mức kịch liệt làm thương tổn đến cô.

Chu Du vẫn khóc, giơ tay lên, che khuất mặt mình, cô cảm thấy mình thật mất mặt, cô không còn có tư cách cười nhạo Đường Kiều, cô so với cô ấy còn dọa người hơn.

"Chu Du, em làm sao vậy?"

Kéo tay Chu Du xuống, cậu nhỏ Đường chống người trên thân thể cô, nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của Chu Du.

Lắc đầu, Chu Du vòng tay ôm cổ anh, hai chân quặp chặt thắt lưng của anh.

"Anh động, động đi."

Cậu nhỏ Đường bất đắc dĩ, vừa buồn cười vừa tức bắt đầu chậm rãi chuyển động, tiếng Chu Du khóc thút thít vẫn không ngừng lại, mới đầu là vì thương cảm, sau này là vì **. Cậu nhỏ Đường đành phải vừa làm vừa trấn an cô, hôn lên khóe miệng của cô, hôn lên mi mắt của cô, lại một đường xuống phía dưới, hôn hai đóa hoa mỹ lệ.

Cả một buổi tối, cậu nhỏ Đường cùng Chu Du toàn bộ dùng để làm chuyện này, đến cuối cùng, chút khí lực để khóc Chu Du cũng không có cô đã không nhớ rõ bản thân run lên bao nhiêu lần, khóc bao nhiêu lần.

Đúng vậy, loại kích thích này, chỉ có anh mới có thể làm cho cô, loại cảm giác bị yêu này, chỉ có tài năng của anh mới làm cho cô, chỉ có anh, tài năng một lần một lần trêu chọc của cô **, mở ra thân thể của cô.

Thẳng đến lúc trời sắp sắng, Chu Du mới tựa vào ngực cậu nhỏ Đường ngủ thật say.

Cậu nhỏ Đường nhìn chằm chằm Chu Du ngủ say trong lòng mình, có chút không dám tin tưởng, bản thân thế nhưng điên cuồng như thế, cái tư thế quân nhân cao ngạo đi đâu mất rồi? Đây không phải là anh, anh không phải là một người bị ** chi phối.

Anh đã đến này tuổi, vào giờ này phút này, lại giống như một đứa trẻ con làm ra hành động lỗ mãng như vậy, anh thật không dám tin tưởng, đây là anh.

Anh không thể không thừa nhận, anh thích bật đèn lên, nhìn bộ dáng cô nở rộ ở dưới thân anh.

Như là tim bị trống vắng lâu rồi, rốt cục được lấp đầy. Mặc kệ trước hết nhét vào cái gì, tóm lại, đó là cảm giác tràn đầy.

Cúi đầu, ở trên trán Chu Du in xuống một nụ hôn, cậu nhỏ Đường cũng nhắm mắt lại, ngủ thật say.

Trong lúc ngủ mơ, Chu Du giống như bất an, khuôn mặt thường cọ vào ngực cậu nhỏ Đường, đợi cảm nhận được nơi đó ấm áp, mới ngủ thật say.

Lễ phục quả nhiên là nguyên nhân khiến người ta phạm tội.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương