Chì Vì Một Người
-
Chương 7: Hiểu lầm
Sáng hôm sau, khi bình minh chưa kịp hé lộ thì cô đã quyết định thu dọn đồ để về nhà nhưng lại sực nhớ là trong người mình cũng chẳng còn một chút tiền nào để trả viện phí.
Cô cứ chần chừ mãi cho đến khi ông bác sĩ hôm qua vào khám sức khỏe cho cô buổi sáng thì cô mới dám mở lời nhưng ông ta lại trả lời lại là hôm qua anh đã trả tiền cho bệnh viện rồi và nói là khi nào cô muốn xuất viện thì cứ việc đi, không cần phải ngăn cản.
Cô tuy có chút áy náy nhưng cũng đành chịu vì bây giờ cô cũng không có đủ tiền để trả và nếu trả được thì những ngày còn lại của cô chắc cũng không thể bình yên được.
Cô chấp nhận và rời khỏi bệnh viện ngay sau đó để về nhà thu dọn hành lý ra đi, đi một nơi nào đó thật xa, một nơi mà anh không thể nào tìm đến được.
Vì không có tiền nên cũng không thể đi xe cho nhanh được nên cô đành đi bộ về. Mãi lang thang trên con đường nhỏ của thành phố, cô chẳng có gì ngoài mảnh áo đang mặc để che thân, thời tiết buổi sáng thì lúc nào cũng se lạnh, đến những người thường chạy bộ thể dục cũng phải mặc thêm chiếc áo bên ngoài để tránh rét. Còn cô thì sao, một người vừa yếu sức vừa có thai đang trong tình trạng nguy hiểm vậy mà chẳng khi nào biết lo lắng cho bản thân mình cả.
Được khoảng nửa giờ đồng hồ thì cô cũng đã về đến nhà, chưa kịp đến cửa thì cô đã thấy bóng dáng một ai đó thật lạ lẫm đang đứng trước cửa nhà cô tựa vào hàng cửa rào, tay thì cầm một lon bia nhìn rất đáng sợ.
Cô tiến gần lại người đó vừa mới kẽ nhẹ vào tay thì người đó đã gục đầu xuống người cô rồi.
Thân người của người đó vừa ngã xuống thì khuôn mặt thanh tú với nét lạnh lùng của người đó cũng hiện lên. Thì ra là "anh". Anh đến đây để làm gì nhỉ? Muốn đuổi cô đi nữa à. Cô nhìn anh vẫn với một vẻ đau đớn lắm. Vì sao anh đối xử với cô như vậy mà lúc này cô lại không có chút nào hận anh cả hay lòng rung cảm của cô đã dành cho anh lại trở về, mối quan hệ hôn nhân cũ vẫn còn lưu luyến trong lòng cô?
Giọt nước mắt trên mi cô lại bắt đầu chảy nữa rồi. Có lẽ, trong cuộc đời này, không ai có thể làm cho cô khóc hoài như vậy, chỉ có thể là ngoại trừ anh mà thôi.
Cô vừa đứng lên định dìu anh dậy thì một ánh đèn xe ở đâu đó sáng rực chiếu vào mặt cô làm cô phải nhíu đôi mày nhỏ của mình lại.
Người trên xe đó bước xuống, tiếng của chiếc guốc cứ đi thẳng đến cô.
-"Cô đang làm gì vậy?"
Người đàn bà đó nói một cách tức giận. Cô ngước mặt từ từ lên nhìn người đàn bà đó thì ra là Lục Nhi.
Cô ngăn dòng nước mắt của mình lại rồi tiếp tục quay sang Lục Nhi, nghe cô ta phân tích đạo lý với mình.
-"Cô là ai mà dám bén xén vào chồng của tôi hoài thế, hai người đã ly dị rồi mà. À, cô muốn dành lại anh Lâm chứ gì? Không dễ đâu, từ khi tôi chú ý đến anh ấy thì anh ấy đã là của tôi, không còn là của cô nữa."
Cô nghe mà đau đớn đến chừng nào. Đúng vậy, cô đúng là một người mền yếu mà, quyết định cắt đứt quan hệ rồi mà cứ vẫn còn dành tình cảm cho anh. Cô ngây thơ quá rồi, đàn ông có thể xoay chuyển 360 độ trong vòng một giây mà không cần một vật gì tác động gì cả, ngay cả vợ mình mà còn đổi được, nói gì là tình cảm.
-"Tôi biết, nhưng tôi chỉ muốn tốt cho anh ấy..."
Đang nói thì cô ta đã tát vào mặt cô một cái đau điếng vừa nhìn cô bằng một khuôn mặt hả giận.
-"Loại đàn bà như cô mà cũng muốn tốt cho người khác à?"
Cô ta vừa nói xong thì anh đã bờ vờ tỉnh dậy, cô ta vừa kịp nhìn thấy thì đã vội giả vờ té lăn xuống đường đến mức cô còn chưa kịp trở tay để giải thích cho anh.
-"Cô đã làm gì Lục Nhi?"
Không đợi cô trả lời thì...
"Bốp"
Một cái tát của anh vung thẳng vào mặt cô theo hết cảm xúc giận giữ được bộc phát ra.
Cô cười theo một cử chỉ vô ý thức.
-"Anh tin cô ta hơn tôi à? Cũng đúng, cô ta đã là vợ anh, một người ngoài như tôi thì làm sao anh có thể tin được!"
Anh nhìn cô chỉ biết cười theo một cách khinh bỉ. Đúng là người không biết lý lẽ sẽ nói như thế này.
-"Cô mà dám làm gì Lục Nhi thêm một lần nữa thì tôi sẽ không để yên đâu."
Nói rồi, anh quay sang Lục Nhi đỡ cô ta dậy rồi đưa cô ta lên xe. Lon bia trên tay anh lúc nãy, giờ đây đã bị anh vứt ra trước mặt cô. Nó như là một tính cách của cô vậy, cứ được người khác mua về sử dụng một một thời gian rồi cũng sẽ có một ngày bị vứt đi không thương tiếc.
Cô cứ chần chừ mãi cho đến khi ông bác sĩ hôm qua vào khám sức khỏe cho cô buổi sáng thì cô mới dám mở lời nhưng ông ta lại trả lời lại là hôm qua anh đã trả tiền cho bệnh viện rồi và nói là khi nào cô muốn xuất viện thì cứ việc đi, không cần phải ngăn cản.
Cô tuy có chút áy náy nhưng cũng đành chịu vì bây giờ cô cũng không có đủ tiền để trả và nếu trả được thì những ngày còn lại của cô chắc cũng không thể bình yên được.
Cô chấp nhận và rời khỏi bệnh viện ngay sau đó để về nhà thu dọn hành lý ra đi, đi một nơi nào đó thật xa, một nơi mà anh không thể nào tìm đến được.
Vì không có tiền nên cũng không thể đi xe cho nhanh được nên cô đành đi bộ về. Mãi lang thang trên con đường nhỏ của thành phố, cô chẳng có gì ngoài mảnh áo đang mặc để che thân, thời tiết buổi sáng thì lúc nào cũng se lạnh, đến những người thường chạy bộ thể dục cũng phải mặc thêm chiếc áo bên ngoài để tránh rét. Còn cô thì sao, một người vừa yếu sức vừa có thai đang trong tình trạng nguy hiểm vậy mà chẳng khi nào biết lo lắng cho bản thân mình cả.
Được khoảng nửa giờ đồng hồ thì cô cũng đã về đến nhà, chưa kịp đến cửa thì cô đã thấy bóng dáng một ai đó thật lạ lẫm đang đứng trước cửa nhà cô tựa vào hàng cửa rào, tay thì cầm một lon bia nhìn rất đáng sợ.
Cô tiến gần lại người đó vừa mới kẽ nhẹ vào tay thì người đó đã gục đầu xuống người cô rồi.
Thân người của người đó vừa ngã xuống thì khuôn mặt thanh tú với nét lạnh lùng của người đó cũng hiện lên. Thì ra là "anh". Anh đến đây để làm gì nhỉ? Muốn đuổi cô đi nữa à. Cô nhìn anh vẫn với một vẻ đau đớn lắm. Vì sao anh đối xử với cô như vậy mà lúc này cô lại không có chút nào hận anh cả hay lòng rung cảm của cô đã dành cho anh lại trở về, mối quan hệ hôn nhân cũ vẫn còn lưu luyến trong lòng cô?
Giọt nước mắt trên mi cô lại bắt đầu chảy nữa rồi. Có lẽ, trong cuộc đời này, không ai có thể làm cho cô khóc hoài như vậy, chỉ có thể là ngoại trừ anh mà thôi.
Cô vừa đứng lên định dìu anh dậy thì một ánh đèn xe ở đâu đó sáng rực chiếu vào mặt cô làm cô phải nhíu đôi mày nhỏ của mình lại.
Người trên xe đó bước xuống, tiếng của chiếc guốc cứ đi thẳng đến cô.
-"Cô đang làm gì vậy?"
Người đàn bà đó nói một cách tức giận. Cô ngước mặt từ từ lên nhìn người đàn bà đó thì ra là Lục Nhi.
Cô ngăn dòng nước mắt của mình lại rồi tiếp tục quay sang Lục Nhi, nghe cô ta phân tích đạo lý với mình.
-"Cô là ai mà dám bén xén vào chồng của tôi hoài thế, hai người đã ly dị rồi mà. À, cô muốn dành lại anh Lâm chứ gì? Không dễ đâu, từ khi tôi chú ý đến anh ấy thì anh ấy đã là của tôi, không còn là của cô nữa."
Cô nghe mà đau đớn đến chừng nào. Đúng vậy, cô đúng là một người mền yếu mà, quyết định cắt đứt quan hệ rồi mà cứ vẫn còn dành tình cảm cho anh. Cô ngây thơ quá rồi, đàn ông có thể xoay chuyển 360 độ trong vòng một giây mà không cần một vật gì tác động gì cả, ngay cả vợ mình mà còn đổi được, nói gì là tình cảm.
-"Tôi biết, nhưng tôi chỉ muốn tốt cho anh ấy..."
Đang nói thì cô ta đã tát vào mặt cô một cái đau điếng vừa nhìn cô bằng một khuôn mặt hả giận.
-"Loại đàn bà như cô mà cũng muốn tốt cho người khác à?"
Cô ta vừa nói xong thì anh đã bờ vờ tỉnh dậy, cô ta vừa kịp nhìn thấy thì đã vội giả vờ té lăn xuống đường đến mức cô còn chưa kịp trở tay để giải thích cho anh.
-"Cô đã làm gì Lục Nhi?"
Không đợi cô trả lời thì...
"Bốp"
Một cái tát của anh vung thẳng vào mặt cô theo hết cảm xúc giận giữ được bộc phát ra.
Cô cười theo một cử chỉ vô ý thức.
-"Anh tin cô ta hơn tôi à? Cũng đúng, cô ta đã là vợ anh, một người ngoài như tôi thì làm sao anh có thể tin được!"
Anh nhìn cô chỉ biết cười theo một cách khinh bỉ. Đúng là người không biết lý lẽ sẽ nói như thế này.
-"Cô mà dám làm gì Lục Nhi thêm một lần nữa thì tôi sẽ không để yên đâu."
Nói rồi, anh quay sang Lục Nhi đỡ cô ta dậy rồi đưa cô ta lên xe. Lon bia trên tay anh lúc nãy, giờ đây đã bị anh vứt ra trước mặt cô. Nó như là một tính cách của cô vậy, cứ được người khác mua về sử dụng một một thời gian rồi cũng sẽ có một ngày bị vứt đi không thương tiếc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook