Chì Vì Một Người
-
Chương 13: Hạnh phúc
Từ hôm đó, sau khi đám cưới của anh và cô được làm suông sẻ thì cô luôn được anh cưng chìu, đặc biệt là được đưa đi du lịch nhiều nơi nhưng cái nơi mà làm cho cô ấn tượng nhất lại là Nhật Bản - đây là nơi mà anh đưa cô đi hưởng tuần trăng mật đầu tiên và nơi đây cũng làm cho cô hiểu được nhiều cảm xúc mà anh đã dành mình.
-“Ở đây vui chứ!”
Anh đèo cô trên chiếc xe đạp giản dị, xung quanh là những cành hoa anh đào đang trong thời kỳ bung nở, cảnh vật như có cảm giác đang trong xứ sở thần tiên, những cánh hoa tươi đang dần nhè nhẹ theo gió mà thoảng rơi xuống, cô đưa tay ra hứng lấy từng cánh, cơn gió xuân ấm áp thổi qua cái nhẹ chợt luồn qua mái tóc dài, cô khẽ cười rồi nhìn anh trả lời.
-“Vui, rất vui. Cảm ơn anh!”
Cô nhẹ nhàng nói rồi ôm sát lưng anh, tựa đầu vào vai tỏ vẻ ân cần.
-“Ôm chặt vào nhé! Anh chạy nhanh đây...”
[...]
Về khách sạn thì anh lại dìu cô từ ngoài vào đến phòng, mỗi lần đi qua một nơi thì ai cũng nhìn đôi vợ chồng son này, thật là sủng mà, người khác nhìn vào mà cứ tưởng như phim ngôn tình được chuyển thể vậy, ngọt ngào đến mức sâu răng.
Giờ đây thì cuộc đời cô đã khác xưa rồi, cuộc sống nó cứ như màu hồng vậy, như là một giấc mơ đẹp mà khiến cho cô không thể nào quên.
-“Bà xã à, cứ ngồi yên ở đó, không được đi đâu cả, coi chừng ảnh hưởng đến cái thai.”
-“...”
-“Nó mà bị gì là anh bắt đền em đấy!”
Anh nhìn một vẻ nghiêm túc còn cô thì vừa cười mà nước mắt vẫn cứ lại rơi. Phải chi ngày ấy, cô gặp anh sớm hơn thì đâu phải hối tiếc như thế này. Cô biết ơn anh lắm vì anh đã biết đứa con trong bụng cô không phải của mình mà anh thì lại cứ đối xử tốt với cô đến thế. Mỗi lần như vậy, lòng cô lại cứ bị ứa lên, đau, đau lắm, đau đến không thể nào tả nổi.
Anh cầm ly sữa đến ngồi cạnh bên cô, lao nước mắt trên mi rồi nhẹ nhàng đút cho cô từng thìa sữa.
-“Uống đi nào!”
Anh dỗ dành. Cô cứ khóc.
-“Cảm ơn anh, cảm ơn vì tất cả!”
Anh nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
-“Vợ chồng mà sao em lại nói như vậy, anh không thương em thì thương ai bây giờ, uống đi, uống cho con nó khỏe!”
-“E... em...”
-“Không em gì cả, từ nay anh cấm em nói lời cảm ơn với anh!”
Anh đột nhiên lại đổi giọng.
-“Thôi nào, bà xã của anh ngoan đi nào! Uống, uống cho ông xã vui...”
[...]
Ở nhà Lục Nhi thì cứ luôn âm mưu về tài sản của Hà Lâm. Suốt ba tháng trời thì Lục Nhi cũng đã có kết quả xét nghiệm khám thai, dấu hiệu thì cứ hiện rõ lên từng ngày, nào là ăn cá lại bị nôn ra, đi đứng thì hơi bị chậm lại, thèm đủ thứ đồ chua... Hà Lâm cũng biết chuyện nhưng cứ nhầm tưởng cái thai ấy là của mình, cứ mỗi ngày làm xong công việc ở công ty thì anh lại cố gắng về rất sớm để chăm lo cho vợ mình.
-“Alo, anh hả?”
-“Ừ!”
Tiếng "người anh trai họ" của Lục Nhi bên đầu dây bên kia trả lời.
-“Sao, có việc gì à?”
-“Em có thai rồi! Nhưng em sợ gia đình chồng em b...”
Tiếng ho từ ngoài cửa vọng vào làm cho Lục Nhi rơi cả điện thoại xuống đất.
-“M... Mẹ, đến đây có gì không ạ?”
Mẹ Hà Lâm bước vào nhà theo một vẻ sang trọng.
-“Lúc nãy con nói chuyện với ai vậy? Sao không nói tiếp đi, mẹ hôm nay chỉ đến thăm thôi, con tự nhiên!”
-“Dạ... Dạ, xong... xong rồi mẹ!”
-“Mẹ ngồi!”
Lục Nhi đưa mẹ chồng mình ngồi xuống rồi cũng chỉnh mình lại tươm tất ngồi xuống nói chuyện.
-“Con nói ai đang có thai?”
Mẹ Hà Lâm vừa uống cốc trà vừa hỏi.
-“Dạ, con, con có thai ba tháng rồi mẹ, anh Lâm cũng biết rồi!”
Bà ta nghe xong suýt sặc nhưng vẫn cứ bình tĩnh lại rồi hỏi.
-“Chuyện vui sao con không nói cho cha mẹ biết, lại còn sợ, sợ gì chứ?”
-“Cha mẹ con bên nhà biết chưa? Còn anh chị em bạn bè con nữa? Đã báo cho ai chưa?”
Bà ta vui vẻ hỏi rất nhiều, đâu hề hay biết là Lục Nhi đang cấm sừng con mình và đứa cháu sắp sinh ra cũng đâu phải là cháu ruột của bà ta.
-“Mẹ uống gì để con đi lấy?”
-“Trời ơi, ông trời xuống đây coi nó nết na chưa kìa, đúng là con của gia đình gia giáo! Thôi, thôi, không uống gì, không làm gì cả, từ nay gọi người giúp việc, giúp việc cho mẹ!”
Bà ta phấn khích vô cùng không còn biết chuyện trời, chuyện đất gì cả, cứ suốt ngày chạy qua ở với Lục Nhi từ sáng cho đến tối, nào là nói, con dâu tôi là nhất, cháu tôi là nhất, cả nhà thằng Lâm đứa nào cũng có phúc, cưới Lục Nhi là phúc đức cả đời của Hà Lâm.
-“Ở đây vui chứ!”
Anh đèo cô trên chiếc xe đạp giản dị, xung quanh là những cành hoa anh đào đang trong thời kỳ bung nở, cảnh vật như có cảm giác đang trong xứ sở thần tiên, những cánh hoa tươi đang dần nhè nhẹ theo gió mà thoảng rơi xuống, cô đưa tay ra hứng lấy từng cánh, cơn gió xuân ấm áp thổi qua cái nhẹ chợt luồn qua mái tóc dài, cô khẽ cười rồi nhìn anh trả lời.
-“Vui, rất vui. Cảm ơn anh!”
Cô nhẹ nhàng nói rồi ôm sát lưng anh, tựa đầu vào vai tỏ vẻ ân cần.
-“Ôm chặt vào nhé! Anh chạy nhanh đây...”
[...]
Về khách sạn thì anh lại dìu cô từ ngoài vào đến phòng, mỗi lần đi qua một nơi thì ai cũng nhìn đôi vợ chồng son này, thật là sủng mà, người khác nhìn vào mà cứ tưởng như phim ngôn tình được chuyển thể vậy, ngọt ngào đến mức sâu răng.
Giờ đây thì cuộc đời cô đã khác xưa rồi, cuộc sống nó cứ như màu hồng vậy, như là một giấc mơ đẹp mà khiến cho cô không thể nào quên.
-“Bà xã à, cứ ngồi yên ở đó, không được đi đâu cả, coi chừng ảnh hưởng đến cái thai.”
-“...”
-“Nó mà bị gì là anh bắt đền em đấy!”
Anh nhìn một vẻ nghiêm túc còn cô thì vừa cười mà nước mắt vẫn cứ lại rơi. Phải chi ngày ấy, cô gặp anh sớm hơn thì đâu phải hối tiếc như thế này. Cô biết ơn anh lắm vì anh đã biết đứa con trong bụng cô không phải của mình mà anh thì lại cứ đối xử tốt với cô đến thế. Mỗi lần như vậy, lòng cô lại cứ bị ứa lên, đau, đau lắm, đau đến không thể nào tả nổi.
Anh cầm ly sữa đến ngồi cạnh bên cô, lao nước mắt trên mi rồi nhẹ nhàng đút cho cô từng thìa sữa.
-“Uống đi nào!”
Anh dỗ dành. Cô cứ khóc.
-“Cảm ơn anh, cảm ơn vì tất cả!”
Anh nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
-“Vợ chồng mà sao em lại nói như vậy, anh không thương em thì thương ai bây giờ, uống đi, uống cho con nó khỏe!”
-“E... em...”
-“Không em gì cả, từ nay anh cấm em nói lời cảm ơn với anh!”
Anh đột nhiên lại đổi giọng.
-“Thôi nào, bà xã của anh ngoan đi nào! Uống, uống cho ông xã vui...”
[...]
Ở nhà Lục Nhi thì cứ luôn âm mưu về tài sản của Hà Lâm. Suốt ba tháng trời thì Lục Nhi cũng đã có kết quả xét nghiệm khám thai, dấu hiệu thì cứ hiện rõ lên từng ngày, nào là ăn cá lại bị nôn ra, đi đứng thì hơi bị chậm lại, thèm đủ thứ đồ chua... Hà Lâm cũng biết chuyện nhưng cứ nhầm tưởng cái thai ấy là của mình, cứ mỗi ngày làm xong công việc ở công ty thì anh lại cố gắng về rất sớm để chăm lo cho vợ mình.
-“Alo, anh hả?”
-“Ừ!”
Tiếng "người anh trai họ" của Lục Nhi bên đầu dây bên kia trả lời.
-“Sao, có việc gì à?”
-“Em có thai rồi! Nhưng em sợ gia đình chồng em b...”
Tiếng ho từ ngoài cửa vọng vào làm cho Lục Nhi rơi cả điện thoại xuống đất.
-“M... Mẹ, đến đây có gì không ạ?”
Mẹ Hà Lâm bước vào nhà theo một vẻ sang trọng.
-“Lúc nãy con nói chuyện với ai vậy? Sao không nói tiếp đi, mẹ hôm nay chỉ đến thăm thôi, con tự nhiên!”
-“Dạ... Dạ, xong... xong rồi mẹ!”
-“Mẹ ngồi!”
Lục Nhi đưa mẹ chồng mình ngồi xuống rồi cũng chỉnh mình lại tươm tất ngồi xuống nói chuyện.
-“Con nói ai đang có thai?”
Mẹ Hà Lâm vừa uống cốc trà vừa hỏi.
-“Dạ, con, con có thai ba tháng rồi mẹ, anh Lâm cũng biết rồi!”
Bà ta nghe xong suýt sặc nhưng vẫn cứ bình tĩnh lại rồi hỏi.
-“Chuyện vui sao con không nói cho cha mẹ biết, lại còn sợ, sợ gì chứ?”
-“Cha mẹ con bên nhà biết chưa? Còn anh chị em bạn bè con nữa? Đã báo cho ai chưa?”
Bà ta vui vẻ hỏi rất nhiều, đâu hề hay biết là Lục Nhi đang cấm sừng con mình và đứa cháu sắp sinh ra cũng đâu phải là cháu ruột của bà ta.
-“Mẹ uống gì để con đi lấy?”
-“Trời ơi, ông trời xuống đây coi nó nết na chưa kìa, đúng là con của gia đình gia giáo! Thôi, thôi, không uống gì, không làm gì cả, từ nay gọi người giúp việc, giúp việc cho mẹ!”
Bà ta phấn khích vô cùng không còn biết chuyện trời, chuyện đất gì cả, cứ suốt ngày chạy qua ở với Lục Nhi từ sáng cho đến tối, nào là nói, con dâu tôi là nhất, cháu tôi là nhất, cả nhà thằng Lâm đứa nào cũng có phúc, cưới Lục Nhi là phúc đức cả đời của Hà Lâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook