Chỉ Vì Gặp Được Em
-
Chương 28
Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, Yến cố gắng đi thật nhanh vào thang máy để bản thân không phải nghe hai người ở ngoài khuôn viên nói chuyện với nhau, càng không phải chứng kiến những điều mà bản thân không muốn thấy.
Cơ mà, phải làm sao đây, mọi thứ hiện lên rõ mồn một trước mắt cô, giọng nói ngọt ngào nũng nịu của cô gái ấy thì thầm bên tai Dương… như in hằn trong tâm trí, làm thế nào để cô gạt bỏ những điều ấy ra khỏi đầu bây giờ.
Đứng trong thang máy, Yến ngây người suy nghĩ, lát sau cô mới phát hiện ra bản thân chưa hề bấm chọn số tầng.
Đúng lúc cô định giơ tay lên bấm thì Dương bước vào.
Dương không hề biết tiếng bước chân ngang qua khuôn viên khi nãy là Yến, tuy nhiên, vào lúc này, trông thấy vẻ mặt thất thần của cô, anh đoán, khả năng Yến đã nhìn thấy tất cả.
Yến không nói gì, Dương lặng lẽ bấm thang máy, thời gian cứ thế trôi đi trong yên lặng.
Khi Yến bước vào phòng, Dương cũng bước vào theo.
Anh tò mò hỏi:
— Em đi chơi với bạn có vui không?
— Vui!
Yến đáp lời cộc lốc.
Thật sự, kể từ khoảnh khắc nhìn thấy Dương và Lam đứng bên nhau, Yến thấy trái tim trong ngực mình đau đớn đến nghẹn thở.
Mặc dù cô biết bản thân mình như vậy là cực kỳ vô lý.
Cô chỉ là người tình theo hợp đồng của anh, cô ở bên anh là vì tiền.
Điều khoản ở bên trong đó có ghi rất rõ, cô không được phép nảy sinh tình cảm với anh.
Ngay cả việc yêu anh… cô cũng không có tư cách.
Vậy, cô có quyền gì để ghen tuông với người con gái khác đây??
Đúng vậy? Kết cục rõ ràng như thế? Tại sao cô lại buồn kia chứ? Vậy mà, thái độ và hành động lúc này của cô chẳng khác nào một cô gái đang yêu hay hờn dỗi cả.
Thật khó hiểu!
Yến mệt mỏi tháo túi xách đặt lên bàn, đôi guốc tùy hứng vứt dưới nền nhà, cô ngồi tựa lưng vào giường, đôi mắt lim dim nhắm lại.
Dương cũng không biết phải nói sao, rõ ràng anh không có ý gì với Lam, nhưng chuyện khi nãy… anh không biết nên giải thích với cô thế nào.
Im lặng hồi lâu, Dương chậm chạp cất lời:
— Tôi chỉ coi cô ấy giống như em gái của mình.
Em đừng hiểu lầm!!
Xem kìa, chủ tịch của Thiên Hoàng group đang mở lời để giải thích với cô ư? Để làm gì kia chứ? Rõ ràng cô và anh đâu có quan hệ gì với nhau.
Ngày hôm nay anh có thể ở bên người này, ngày mai lại ở bên người khác… cô đâu có quyền gì ngăn cản, cũng đâu có quyền ghen tuông… Hà cớ gì anh ấy phải giải thích với cô chứ? Hay là… Chủ tịch sợ cô ghen ư?
Đôi mắt Yến nhắm nghiền nhưng bờ môi thì hơi nhếch lên ý cười mỉa mai.
Cô đáp lời chua chát:
— Em gái ôm anh trai, rồi cả hôn nữa à?
— Không có.
Tôi không hôn cô ấy!
Dương bối rối giải thích, nhìn biểu cảm lúc này của anh trông cực kỳ ngốc nghếch.
Anh có quyền giữ im lặng trước tình huống này kia mà, tại sao anh phải làm mấy việc ngu ngốc này kia chứ? Dương hiểu rất rõ điều đó, tuy nhiên, trong thâm tâm anh không ngừng thúc giục rằng, anh không nên để cô ấy hiểu lầm và tức giận.
Nếu không, bản thân anh đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
— Tôi mệt rồi.
Tôi muốn đi nghỉ.
Dương định mở lời nói thêm gì đó nhưng thấy thái độ của Yến như vậy, anh không miễn cưỡng ngồi thêm, mà kỳ thực, trước nay anh cũng chưa từng phải hạ mình để xin lỗi hoặc giải thích với ai bất kỳ điều gì… Nên lúc này Dương lúng túng chẳng biết phải nói sao cho hợp lý.
Trong suy nghĩ của anh, một là đúng, hai là sai, thích hoặc không thích… Chỉ đơn giản như vậy.
Điều đó áp dụng trong cả công việc và cuộc sống.
Cơ mà, kể từ lúc anh đặt hình ảnh của Yến vào trong đầu thì mọi thứ dường như đã đổi khác.
— Em ngủ ngon!
Dương khó khăn lắm mới thốt lên được câu nói ấy rồi lặng lẽ đứng dậy bước ra ngoài.
Yến vờ tỏ ra lạnh lùng là thế chứ thực lòng, cô rất hy vọng Dương sẽ mặt dày ở lại và giải thích với cô nhiều hơn.
Cô dám cá rằng, nếu như anh chân thành một chút, giải thích nhiều hơn vài câu, cơn ghen trong lòng cô cũng tự khắc mà trôi đi mất, cô sẽ lại vui giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà cô đã lầm, anh ấy không hề làm vậy.
Dương không hề muốn giải thích với cô.
Cũng đúng thôi, tại sao phải giải thích chứ? Với anh, cô chỉ là một người phụ nữ vif tiền
mà bán rẻ danh dự của bản thân… Tại sao anh ta phải hạ mình giải thích với cô?
Càng nghĩ Yến càng cảm thấy nỗi chua xót dâng đầy nơi cổ họng.
Những giọt lệ nóng hổi vô thức chảy tràn xuống đôi gò má.
Cô không bị thương, cũng chẳng bị ai đánh cả, vậy tại sao cô lại thấy đau thế này nhỉ? Đau lắm, cảm giác đau đớn không muốn sống nữa vậy.
Yến ngồi bất động lắng nghe tiếng bước chân xa dần, cô tuyệt vọng nằm sấp xuống giường, đầu tiên là nằm im, sau đó, đôi bờ vai dần run lên, rồi cả người không ngừng run lên những tiếng nấc nghẹn.
Thì ra cô gái yếu đuối ấy cũng có lúc khóc vì ghen tuông, khóc vì tổn thương tình cảm.
Cô cứ ngỡ bản thân mình mạnh mẽ lắm, có thể chống đỡ được mọi sự việc xảy đến trong cuộc đời này.
Nhưng không phải vậy… Cô vốn chẳng mạnh mẽ như cái vỏ bề ngoài mà cô tạo dựng.
Cô là con người bằng xương, bằng thịt, cô có trái tim, có khối óc… cô cũng biết động lòng.
Ở gần một người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt như vậy, cô không biết từ khi nào bản thân mình lại có tình cảm với anh ta.
Đêm dần khuya, Yến vẫn giữ nguyên tư thế nằm như vậy, rồi chẳng biết từ khi nào, cô mệt quá nên ngủ thiếp đi.
Buổi sáng hôm sau, cô thức giấc bởi ánh nắng mặt trời xuyên qua ô cửa kính.
Đêm qua cô không kéo rèm cửa, thời điểm hiện tại đang là mùa hè nên mới sáng sớm cái nắng oi ả đã chiếu rọi khắp nơi nơi.
Yến uể oải thay đổi tư thế nằm, cô thấy chiếc cổ của mình như bị trẹo sang một bên, vừa mỏi vừa đau.
Chắc chắn là do đêm qua cô nằm không đúng tư thế đây mà.
Tối qua cô đi chơi với Thùy, vì sẵn có tâm trạng nên hai chị em chỉ uống rượu mà không ăn… Bởi vậy, bây giờ Yến thấy bụng mình đói meo, cô muốn xuống dưới nhà bếp để ăn sáng.
Nhưng cứ nghĩ đến việc phải chạm mặt Dương cùng cô gái kia, Yến lại dằn lòng, cô không xuống nữa.
Cô thà để bụng đói chứ không ngồi ăn chung bữa sáng với họ.
Cứ nghĩ đến hình ảnh cặp đôi nam thanh nữ tú quấn quýt bên nhau tối qua… Yến cảm giác như máu ghen lại trực trào khắp huyết quản.
Cực kỳ khó chịu!
Như thường lệ, đến giờ ăn sáng, Dương thong thả từ trên phòng đi xuống nhà ăn.
Hôm nay thật kỳ lạ, anh ngồi chờ mãi nhưng cả Lam cả Yến đều không thấy xuất hiện.
Riêng với Yến thì anh biết lý do, sự vắng mặt của cô chắc chắn có liên quan đến hành động vào đêm qua của anh.
Nhưng Lam thì khác, tới bây giờ Dương mới nhớ ra, kể từ lúc Yến làm mình làm mẩy đến giờ, anh chỉ quan tâm đến tâm trạng của Yến mà thôi.
Đêm qua anh từ chối tình cảm của Lam, không biết cô ấy đã có những suy nghĩ như thế nào??
Nữ giúp việc chuẩn bị bữa sáng ngay ngắn trên bàn, lúc cô quay người rời đi, Dương tò mò hỏi:
— Lam tiểu thư đã dậy chưa?
— Thưa cậu chủ, không biết Lam tiểu thư có chuyện gì, sáng sớm nay cô ấy đã đi khỏi nhà rồi ạ.
Dương thoáng ngạc nhiên, anh hỏi lại:
— Cô ấy có nói là đi đâu không?
— Cô ấy không nói, thưa cậu chủ.
— Ai là người đưa cô ấy đi?
— Lam tiểu thư đi bộ ra cổng chính, sau đó ngồi lên chiếc taxi đã chờ sẵn.
— Được rồi.
Đi làm việc của cô đi.
— Vâng.
Chúc cậu chủ dùng bữa ngon miệng!
Dương không vội ăn ngay, anh mở điện thoại kết nối cuộc gọi với Lam nhưng đầu dây bên kia không có tín hiệu.
Thật lạ.
Không hiểu cô gái này đang có những suy nghĩ gì nữa? Liệu có phải vì anh từ chối tình cảm nên cô ấy buồn chán không nhỉ? Chắc không đâu.
Với cá tính mạnh mẽ như Lam, Dương nghĩ, cô không phải kiểu người dễ dàng lụy cảm xúc như vậy.
Vừa suy đoán Dương vừa thong thả dùng bữa.
Có thể là tâm trạng không được tốt nên anh ăn sáng cũng không thấy ngon miệng.
Thiên Hoàng Group.
Buổi sáng, Dương vừa đến công ty thì nhận được thông báo khẩn từ mỏ khai thác quặng ở Cao Bằng.
Vào khoảng 2 – 4h sáng nay, trên địa bàn huyện Hòa An đã xảy ra mưa lớn.
Điều này đã khiến cho đập chứa chất thải mỏ quặng sắt bị vỡ khiến cho bùn và chất thải trôi vào nhà dân.
Thiệt hại ban đầu được xác định, có khoảng 5000m2 canh tác hoa màu và cây ăn trái của một số hộ dân bị hư hại, hơn 3.500m2 ao cá bị bùn đất khuất lấp.
Ngoài thiệt hại về tài sản, đập chứa chất thải của mỏ quặng bị vỡ cũng khiến cho căn nhà lá lợp tạm bợ của vợ chồng anh Giàng A Di ở gần đó bị cuốn trôi, trong lúc chạy thoát, anh Di không may bị trượt chân ngã.
Theo kết quả chụp chiếu, anh Di bị gãy xương đùi, phải bó bột điều trị và hiện không thể đi lại được.
Hoàn cảnh gia đình khó khăn, anh Di là lao động chính nên lúc này chị vợ rất muốn đâm đơn khởi kiện.
Sự cố nghiêm trọng này xảy ra khiến cho Dương phải đau đầu suy nghĩ để tìm ra giải pháp.
Mưa lớn gây ra sạt lở đất để lại tổn thất không nhỏ, không những vậy, sự việc này khiến cho tình hình khai thác bị gián đoạn, tiếp theo đó sẽ là những ngày tháng tiếp nhận điều tra giám sát của các cơ quan ban ngành địa phương.
Sau cuộc họp chóng vánh tại văn phòng tổng, Dương ra lệnh cho Dũng sắp xếp lịch công tác cho mình đến Cao Bằng.
Và dĩ nhiên, Dũng cũng là nhân vật đi cùng không thể thiếu.
Dự là chuyến đi này có khả năng kéo dài đến nửa tháng.
***
Buổi sáng, chờ cho Dương đi làm, Yến cũng sửa soạn và rời khỏi tòa lâu đài.
Tài xế riêng đưa cô về bệnh viện như thường lệ.
Bước vào phòng bệnh không thấy bà đâu, Yến chạy vội ra ngoài tìm kiếm, cô đi dọc dãy hành lang rồi lại đi ra khuôn viên của bệnh viện.
Cuối cùng thấy bà đang ngồi ghế đá trò chuyện cùng một nhóm người phụ nữ cao tuổi khác.
— Tôi ở hết tuần này là được ra viện.
Hy vọng chúng ta không phải gặp nhau ở những nơi như thế này nữa nhé.
Một người phụ nữ trạc tuổi bà cô, mái tóc bạc trắng vui vẻ cất lời.
— Đúng vậy.
Nếu có gặp thì gặp ở nhà riêng của ai đó, chúng ta tổ chức ăn uống cho vui chứ đừng gặp nhau ở bệnh viện làm gì.
Một người khác tán thành.
— Bà Nhật khi nào thì được ra viện?
— Bác sỹ nói chiều nay kiểm tra tổng quát một lượt, nếu không có gì bất thường thì một vài ngày nữa là tôi được về nhà rồi.
Ở đây cũng lâu, khi về nhà tôi sẽ nhớ mọi người lắm đấy.
Bà Nhật mỉm cười đáp.
— Quê bà ở đâu ấy nhỉ?
— Tôi ở xa lắm.
Tận Cao Bằng cơ.
— Thế thì xa thật.
Tôi ở Hà Tây.
Biết khi nào mới có dịp gặp lại các bà đây.
Mọi người vui vẻ trò chuyện, bà Nhật vô tình thấy Yến đã có mặt từ bao giờ liền nói:
— Nói chuyện với mọi người sau nhé.
Tôi về phòng đây.
Rồi bà đứng dậy đi về phía Yến.
Yến lễ phép cất lời:
— Cháu chào các, bà các bác ạ!
— Cháu gái bà Nhật đây hả? Xinh xắn quá.
Bà Nhật tự hào giới thiệu:
— Cháu gái tôi đây, các bà có cháu trai nào chưa lập gia đình thì mai mối đi, chúng ta kết thông gia.
— Ôi, bà có đùa không vậy? Xinh xắn như thế này mà chưa có bạn trai sao? Cháu tôi thì nhiều lắm, chỉ sợ cháu gái bà không thích thôi.
— Cứ phải để bọn trẻ nói chuyện với nhau thì mới biết là thích hay không chứ?
— Thế hôm nào giới thiệu nhé.
— Được rồi, chúng ta sẽ nói chuyện này sau.
Tôi đi vào phòng trước đây.
Yến tạm biệt mọi người rồi cùng bà thong thả tản bộ về phía khu nhà điều trị, hai người đã đi một đoạn xa vẫn nghe thấy nhóm người phụ nữ tụm năm tụm ba bên ghế đá thì thầm bàn tán:
— Công nhận là bà Nhật ấy sướng thật đấy.
Có cô cháu gái xinh đẹp, giỏi giang lại hiếu thảo.
Tôi nghe nói cô bé ấy làm ở công ty gì ở Hà Nội, chắc kiếm được nhiều tiền lắm mới dám đăng ký phòng bệnh hạng thương gia cho bà nằm điều trị.
— Đúng đấy, xinh đẹp, tài giỏi vậy mà chưa yêu ai… khó tin lắm.
Bà Nhật vừa đi vừa mỉm cười vì những lời nhận xét ấy.
Yến thì rơi vào trầm tư, những gì mà mọi người nghĩ về cô hoàn toàn không đúng.
Cô có hơi dễ nhìn một chút chứ không đến mức xinh đẹp, nữa là, cô cũng chẳng có tài cán gì.
Tất cả những thứ mà mọi người thấy… đều là nhờ Dương nên mới có.
Nghĩ đến Dương, Yến càng thêm u sầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook