Chí Tử Bất Du
-
Chương 15: Ngoại truyện-3
Buổi tối, khi Hàn Sanh đến công trường làm công, có bốn gã chừng bằng tuổi hắn kéo đến khiêu khích, đốc công nói những tên đó đều là tiểu đệ của đám anh chị phụ cận, không cho bọn chúng tiền, thì mỗi ngày sẽ kéo đến gây rối, nhưng cho dù cho chúng tiền, thì vài ngày sau cũng sẽ quay lại vơ vét tài sản, quả thực là kéo dài không dứt.
Hàn Sanh vốn tính làm bộ như không phát hiện, nhưng bọn du côn đó lại nói một câu___
“Hừ, loại vị thành niên như mày cư nhiên cũng chạy tới làm mấy việc tay chân này? Chắc không phải là ba mẹ mày không cần mày, cho nên mày mới phải khổ cực như thế đi? Ha ha ha, thực thảm a!”
Trong nháy mắt đó, đầu hắn trống rỗng, chờ khi hắn phục hồi tinh thần lại, hắn đã đứng giữa vũng máu, bên tai hồi đãng, là từng đợt vô lực kêu rên.
Bốn gã kia đều bị Hàn Sanh đánh trọng thương phải nhập viện, trong đó có một tên thiếu chút nữa còn bị Hàn Sanh tươi sống đánh chết. Tòa án căn cứ theo nhận xét của trường học, tuy rằng đối phương khiêu khích trước, nhưng động thủ trước cũng là hắn, do đó kết luận hắn bản tính khó sửa, phán định hắn phải vào trại cải tạo thanh thiếu niên ba năm sáu tháng.
Thời gian hắn ở trại, ‘ba ba’ chưa từng đến thăm hắn một lần, cũng không hề có ai khác tới….Không, Tiêu Hoằng đã tới, chỉ có một lần.
Tiêu Hoằng đến thăm khi hắn vừa mới vào trại không lâu, lúc ấy hắn cảm thấy thực phẫn nộ, cho rằng Tiêu Hoằng luôn tại thương hại hắn, vì thế hắn không chút suy nghĩ liền hướng Tiêu Hoằng rống to.
“Nếu cậu còn dám đến, tôi sẽ chết cho cậu xem! Tôi không nói đùa đâu!”
Sau đó, Tiêu Hoằng thật sự không tới nữa.
Những ngày tháng trong trại, cảm xúc của Hàn Sanh chậm rãi lắng đọng lại, phương thức tự hỏi cũng dần dần thay đổi___nhất là chuyện liên quan đến Tiêu Hoằng.
Những việc Tiêu Hoằng làm, chắc hẳn đều xuất phát từ thiện ý đi? Tuy nói là đồng tình, nhưng đồng tình kỳ thật cũng chia làm rất nhiều loại, mà Hàn Sanh không thể nhận nhất, chính là đối phương đứng ở chỗ cao bố thí thương hại….nhưng mà Tiêu Hoằng…không giống như vậy..
Hàn Sanh cũng không biết cái không giống đó, đến tột cùng là không giống ở chỗ nào, hắn nghĩ chỉ cần có thể gặp lại Tiêu Hoằng một mặt, hắn có lẽ sẽ biết đáp án, nhưng Tiêu Hoằng lại không hề xuất hiện thêm một lần nữa.
Ba năm sáu tháng rất nhanh đã trôi qua, khi hắn ra trại về nhà, ngôi nhà đã không một bóng người, thậm chí cả ‘ba ba’ cũng không thấy.
Hỏi qua hàng xóm, mới biết được ‘ba ba’ đã trả lại nhà, rút tiền đặt cọc, từ hai năm trước đã rời đi rồi.
Hàn Sanh cảm thấy mình hẳn nên kinh ngạc, nhưng hắn lại không có, chỉ là buồn bã nghĩ, quả nhiên trên thế giới này, chỉ còn mình hắn cô độc.
Toàn thân cao thấp còn đúng 200 đồng, lại không có chỗ để ở, Hàn Sanh thực còn thật sự lo nghĩ có nên đi phạm tội cướp bóc trấn lột linh tinh, để có thể quay về trại ăn ở miễn phí hay không.
Bất quá hắn cũng chỉ ngẫm lại mà thôi, ngục giam đó, cả đời đi vào một lần là đủ rồi.
Đúng lúc Hàn Sanh đang cùng đường, ôm may mắn đến một chỗ xin làm công tạm thời, không ngờ người phụ trách tuyển công – cũng chính là đốc công ngày xưa còn nhớ rõ chuyện của hắn.
Hàn Sanh vốn nghĩ cuối cùng một đường hy vọng cũng không có, may mà vị đốc công kia là người tốt, hắn vỗ vỗ bả vai Hàn Sanh, cảm khái nói một câu: “Đứa nhỏ, thật có lỗi lúc đó không có cách nào giúp ngươi.”
Đốc công đã giúp hắn rất nhiều, khi đó hỗ trợ ra tòa, nếu không phải lời khai của đốc công, thời hạn thi hành án của hắn có lẽ sẽ không chỉ là như thế.
Hàn Sanh thật may mắn.
Đốc công nói qua hai ngày có một trường đại học muốn xây thêm khu học mới, trước đó hắn có thể ở bên này hỗ trợ, bao ba bữa, chỉ là tạm thời phải chịu khó ở lại lán trại tại công trường, dải chiếu ngủ dưới đất, đợi khi bên kia bắt đầu xây dựng, hắn có thể qua đó ở phòng ghép.
Sao lại khó nhọc chứ? Đối Hàn Sanh hiện tại mà nói, chỉ cần có ăn có ở, đã là một việc vô cùng hạnh phúc.
Vài ngày sau, Hàn Sanh bước vào trường đại học trọng điểm nổi danh toàn tỉnh, đốc công nói lúc bọn họ ở đây không được đi lại lung tung, dù sao bọn họ là lao động nghèo sống tại tầng dưới của xã hội, những phần tử trí thức đó bình thường đối họ không mấy có ấn tượng tốt, vạn nhất bởi vì đi lại lung tung trong học đường mà bị người ta khiển trách, thì ngay cả đốc công cũng rất khó bảo lãnh.
Hàn Sanh phi thường quý trọng công việc đầu tiên sau khi ra tù này, tuy hắn khao khát học đại học, nhưng không mong khát khao hủy đi bát cơm của hắn, cho nên một tháng đầu khởi công, nơi hắn đi không phải công trường thì là phòng ghép của công nhân.
Có điều thỉnh thoảng đứng trên giá xây, hắn thường sẽ không nhịn được xa xa nhìn về phía từng tốp sinh viên ra ra vào vào giảng đường….
Hàn Sanh vốn tính làm bộ như không phát hiện, nhưng bọn du côn đó lại nói một câu___
“Hừ, loại vị thành niên như mày cư nhiên cũng chạy tới làm mấy việc tay chân này? Chắc không phải là ba mẹ mày không cần mày, cho nên mày mới phải khổ cực như thế đi? Ha ha ha, thực thảm a!”
Trong nháy mắt đó, đầu hắn trống rỗng, chờ khi hắn phục hồi tinh thần lại, hắn đã đứng giữa vũng máu, bên tai hồi đãng, là từng đợt vô lực kêu rên.
Bốn gã kia đều bị Hàn Sanh đánh trọng thương phải nhập viện, trong đó có một tên thiếu chút nữa còn bị Hàn Sanh tươi sống đánh chết. Tòa án căn cứ theo nhận xét của trường học, tuy rằng đối phương khiêu khích trước, nhưng động thủ trước cũng là hắn, do đó kết luận hắn bản tính khó sửa, phán định hắn phải vào trại cải tạo thanh thiếu niên ba năm sáu tháng.
Thời gian hắn ở trại, ‘ba ba’ chưa từng đến thăm hắn một lần, cũng không hề có ai khác tới….Không, Tiêu Hoằng đã tới, chỉ có một lần.
Tiêu Hoằng đến thăm khi hắn vừa mới vào trại không lâu, lúc ấy hắn cảm thấy thực phẫn nộ, cho rằng Tiêu Hoằng luôn tại thương hại hắn, vì thế hắn không chút suy nghĩ liền hướng Tiêu Hoằng rống to.
“Nếu cậu còn dám đến, tôi sẽ chết cho cậu xem! Tôi không nói đùa đâu!”
Sau đó, Tiêu Hoằng thật sự không tới nữa.
Những ngày tháng trong trại, cảm xúc của Hàn Sanh chậm rãi lắng đọng lại, phương thức tự hỏi cũng dần dần thay đổi___nhất là chuyện liên quan đến Tiêu Hoằng.
Những việc Tiêu Hoằng làm, chắc hẳn đều xuất phát từ thiện ý đi? Tuy nói là đồng tình, nhưng đồng tình kỳ thật cũng chia làm rất nhiều loại, mà Hàn Sanh không thể nhận nhất, chính là đối phương đứng ở chỗ cao bố thí thương hại….nhưng mà Tiêu Hoằng…không giống như vậy..
Hàn Sanh cũng không biết cái không giống đó, đến tột cùng là không giống ở chỗ nào, hắn nghĩ chỉ cần có thể gặp lại Tiêu Hoằng một mặt, hắn có lẽ sẽ biết đáp án, nhưng Tiêu Hoằng lại không hề xuất hiện thêm một lần nữa.
Ba năm sáu tháng rất nhanh đã trôi qua, khi hắn ra trại về nhà, ngôi nhà đã không một bóng người, thậm chí cả ‘ba ba’ cũng không thấy.
Hỏi qua hàng xóm, mới biết được ‘ba ba’ đã trả lại nhà, rút tiền đặt cọc, từ hai năm trước đã rời đi rồi.
Hàn Sanh cảm thấy mình hẳn nên kinh ngạc, nhưng hắn lại không có, chỉ là buồn bã nghĩ, quả nhiên trên thế giới này, chỉ còn mình hắn cô độc.
Toàn thân cao thấp còn đúng 200 đồng, lại không có chỗ để ở, Hàn Sanh thực còn thật sự lo nghĩ có nên đi phạm tội cướp bóc trấn lột linh tinh, để có thể quay về trại ăn ở miễn phí hay không.
Bất quá hắn cũng chỉ ngẫm lại mà thôi, ngục giam đó, cả đời đi vào một lần là đủ rồi.
Đúng lúc Hàn Sanh đang cùng đường, ôm may mắn đến một chỗ xin làm công tạm thời, không ngờ người phụ trách tuyển công – cũng chính là đốc công ngày xưa còn nhớ rõ chuyện của hắn.
Hàn Sanh vốn nghĩ cuối cùng một đường hy vọng cũng không có, may mà vị đốc công kia là người tốt, hắn vỗ vỗ bả vai Hàn Sanh, cảm khái nói một câu: “Đứa nhỏ, thật có lỗi lúc đó không có cách nào giúp ngươi.”
Đốc công đã giúp hắn rất nhiều, khi đó hỗ trợ ra tòa, nếu không phải lời khai của đốc công, thời hạn thi hành án của hắn có lẽ sẽ không chỉ là như thế.
Hàn Sanh thật may mắn.
Đốc công nói qua hai ngày có một trường đại học muốn xây thêm khu học mới, trước đó hắn có thể ở bên này hỗ trợ, bao ba bữa, chỉ là tạm thời phải chịu khó ở lại lán trại tại công trường, dải chiếu ngủ dưới đất, đợi khi bên kia bắt đầu xây dựng, hắn có thể qua đó ở phòng ghép.
Sao lại khó nhọc chứ? Đối Hàn Sanh hiện tại mà nói, chỉ cần có ăn có ở, đã là một việc vô cùng hạnh phúc.
Vài ngày sau, Hàn Sanh bước vào trường đại học trọng điểm nổi danh toàn tỉnh, đốc công nói lúc bọn họ ở đây không được đi lại lung tung, dù sao bọn họ là lao động nghèo sống tại tầng dưới của xã hội, những phần tử trí thức đó bình thường đối họ không mấy có ấn tượng tốt, vạn nhất bởi vì đi lại lung tung trong học đường mà bị người ta khiển trách, thì ngay cả đốc công cũng rất khó bảo lãnh.
Hàn Sanh phi thường quý trọng công việc đầu tiên sau khi ra tù này, tuy hắn khao khát học đại học, nhưng không mong khát khao hủy đi bát cơm của hắn, cho nên một tháng đầu khởi công, nơi hắn đi không phải công trường thì là phòng ghép của công nhân.
Có điều thỉnh thoảng đứng trên giá xây, hắn thường sẽ không nhịn được xa xa nhìn về phía từng tốp sinh viên ra ra vào vào giảng đường….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook