CHƯƠNG 5

Vệ Thanh Hồng bật cười trách: “Nói bậy cái gì đó, mau ngẫm lại đi, ngươi phải dạy hắn chính kinh như thế nào kia kìa. Không phải là ta khen ngợi Hoàng Thượng, nhưng trí tuệ của hắn, người bình thường thật rất khó có được, ngươi có bản lĩnh, thì mau cầu nguyện đừng bị hắn vượt qua, ta là cam bái hạ phong rồi đó. Đúng rồi, thừa dịp Hoàng Thượng vẫn chưa đến, ở đây có một thiên tấu chương buộc tội Hoài Tây thế tử, ngươi cũng đến giúp ta cân nhắc xử lý như thế nào đi, bây giờ là lúc thời buổi rối loạn, cần phải làm thật cẩn thận mới được.”

Thái Khang một bên cười mắng, một bên ngồi xuống cùng Vệ Thanh Hồng ngồi bàn bạc.

×××××××××××××××××××××

Thời gian như thấm thoát thoi đưa, trong nháy mắt hai năm đã vội vàng trôi qua, chỉ còn một năm nữa là Long Triệt có thể tự mình chấp chính, Vệ Thanh Hồng tận mắt chứng kiến hắn ngày một cao tráng, ngày một hoàn thiện, chỉ một cái giơ tay, nhấc chân cũng tỏa ra khí phách quân lâm thiên hạ, trong lòng rất vui mừng. Thời gian gần đây y thường xuyên giao quốc sự cho Long Triệt tự mình xử lý, y ở bên cạnh nhìn, trong lòng cũng không khỏi khâm phục Long Triệt bởi thân là vương giả mà tập hợp hết thảy tài hoa. Chính là ngẫu nhiên cũng sẽ có chút lo lắng, Long Triệt tuy rằng xuất sắc, nhưng khí phách cùng sự tàn nhẫn vốn có của một vì quân chủ cũng dần hiện ra, tiếc rằng sự lo lắng này lại bị niềm vui to lớn kia che lấp mất.

Một ngày thời tiết trong xanh, Long Triệt xem xong sách, gọi người hầu hạ lại không thấy Liên Hương, mới nhớ vì thân đệ của nàng đến thăm, nên hắn đã cho phép nàng nghỉ một ngày để cùng thân đệ gặp mặt, nhân mọi việc vẫn bình thường, Vệ Thanh Hồng lại đi huấn luyện Ngự lâm quân, biết có gọi y cũng không thể về, hắn liền dẫn theo hai thái giám, lửng thững hướng ngự hoa viên mà đi.

Lúc này lại vào cuối xuân, hoa rơi như gấm, có khác chăng là một hồi tình thú, Long Triệt nhìn nửa ngày, khi đang lúc hắn cảm thấy phiền chán, lại liếc mắt thoáng nhìn đến một góc phi diêm(*) bên ngoài rừng đào, không khỏi vui vẻ, thầm nghĩ Thiên điện chính là nơi cung nữ, tạp dịch gặp cha mẹ, hương thân, sao không thừa dịp này đi nhìn hai tỷ đệ Liên Hương một chút. Một suy nghĩ có thể thực hiện được, cũng không cho thái giám thông truyền, hắn liền hướng Thiên điện mà đi.

Tỷ đệ Liên Hương một bên uống trà, một bên bàn chút việc nhà, chợt thấy Long Triệt đến, đều bị dọa đến mất hồn, Liên Hương lại vội lệnh người hầu mang một ít điểm tâm tinh xảo đến.

Long Triệt nhìn tiểu nam hài kia bất quá chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, lại đứng ngang vai mình, xem hắn bỗng nhiên gặp được thiên nhan, lại vô cùng trấn định, không khỏi yêu thích, liền hỏi tên tuổi, nguyên lai tên là Lí Trọng Quang, mười lăm tuổi. Lại hỏi hắn những thứ khác, hắn vẫn có thể ứng đối tự nhiên, hắn đối với việc hành quân đánh giặc thập phần tinh thông, cho thấy hắn rất yêu thích những thứ đó, bèn lấy việc này làm đề tài nói chuyện. Càng nói chuyện càng khiến Long Triệt mừng rỡ, đối Liên Hương nói: “Người này nếu cố gắng đào tạo, ngày sau tất là là nhân tài trăm năm hiếm thấy của Đại Phạm ta.”

Liên Hương trong lòng chợt lạnh, đã ẩn ẩn đoán ra được ý đồ của hắn. Quả nhiên nghe Long Triệt nói: “Trọng Quang, từ hôm nay trở đi trẫm phong ngươi là hộ vệ của trẫm, ở lại trong cung, ngươi phải dụng tâm học tập, ngày sau trẫm tất trọng dụng ngươi đúng chỗ.” Lập tức hồi cung, Long Triệt cao hứng dị thường, Liên Hương cũng sầu lo đầy bụng, do dự mãi lại nhịn không được liền bật thốt lên: “Hoàng Thượng xin hãy suy nghĩ kĩ lại đi, Trọng Quang, hài tử này mặc dù cũng không tồi, nhưng cũng không thể thay thế được Đại tướng quân đâu.”

Long Triệt ý vị thâm trường liếc nhìn nàng một cái, bỗng nhiên cười sang sảng: “Thế sự khó lường, Liên Hương ngươi không cần suy nghĩ nhiều, Trọng Quang đến tột cùng có phải là nhân tài hay không, ngày sau tự khắc chúng ta sẽ biết thôi.”

Liên Hương thở dài, không nói gì, bỗng nhiên nội thị chạy đến báo, Biên cương thủ tướng (**) trình cấp báo, có cần phải thỉnh Vệ Thanh Hồng trở về hay không.

Long Triệt mặt nhăn mày nhíu, tiếp nhận tần chiết(***), nguyên lai là chiến báo, Mông Cổ kỵ binh xâm phạm biên cảnh, dân chúng thống khổ cực điểm, khẩn cầu Hoàng Thượng sớm ngày phái Đại tướng quân ra quân phủ đầu, lấy lại quân uy của Đại Phạm, trả lại cho dân chúng thái bình thịnh thế vân vân…

Long triệt lạnh lùng cười, đem chiến báo ném sang một bên, nói với nội thị: “Ngươi đi nói với cái tên thủ tướng kia, việc này trẫm đã biết, cũng đã có tính toán, cứ để cho bọn Mông Cổ kia tự phụ thêm mấy ngày nữa đi. Đại tướng quân bây giờ là phụ chính đại thần, lúc này không thể rời đi, một khi thời cơ chín mùi, trẫm tất lệnh y dẫn bình cho bọn Mông Cổ ấy một đòn trí mệnh.” Nghĩ thêm một chút lại nói: “Thôi được rồi, ngươi dẫn gã đi gặp tỷ phu đi, y chinh chiến sa trường nhiều năm, tâm vốn đã buộc chặt với chốn biên quan, cho y biết cũng không có sao, nói không chừng còn xuất ra được một thượng sách nào đó a.”

Sau khi nội thị đi rồi, Liên Hương một lòng đầy nghi hoặc nói: “Hoàng Thượng, nô tì càng nghe càng hồ đồ, người đã không tính toán xuất binh, vì sao còn muốn Đại tướng quân biết chuyện này, lấy tính tình của y, có thể nào tha cho bọn Mông Cổ hung hăng ngang ngược đó, nhưng hiện giờ y lại phụ chính, quả thật không thể rời đi, ngài làm thế không sợ y càng thêm lo lắng sao?”

Long Triệt từ từ nhấp một ngụm trà, thâm trầm cười nói: “Lo cái gì chứ? Chờ một chút ngươi sẽ hiểu được ý đồ của trẫm thôi. Đúng rồi, ngươi gọi Trọng Quang tới đây cho trẫm, vận mệnh thật biết trêu ngươi con người, trẫm vừa định dùng hắn, trời liền tặng ta một cơ hội tốt như vậy, có thể thấy được vận khí của trẫm cũng rất không tồi nha.”

Liên Hương khó hiểu bước ra, Long Triệt lại phân phó thái giám bên cạnh mình: “Thông tri ngự thiện phòng làm một mâm bánh nếp nhân thập cẩm, sau đó pha lại một bình trà Long Tĩnh tốt nhất mang đến đây.” Nói xong đứng dậy thong thả đến bên cửa sổ, thì thầm: “Tỷ phu, ta càng ngày càng không khống chế bản thân, một ngày không gặp, như cách ba thu, trước mắt lại là một hồi biệt ly, ngươi muốn ta vượt qua như thế nào đây? Bất quá cũng không tồi, đợi trận chiến này qua đi, trẫm sẽ không để ngươi tiến nhập biên cảnh nữa đâu.” Đôi mắt sâu thẫm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong tầm mắt dần xuất hiện một thân ảnh hắn đang nhung nhớ, trên gương mặt không tự giác lộ ra một nụ cười, lại kiên định thì thầm: ” Mặc sức mà đánh một trận cho thỏa thê đi. Những ngày sau này, trẫm không bao giờ … nữa cho phép ngươi rời khỏi trẫm nữa bước.”

Chú giải:

(*)Phi diêm:đình viện có mái vòm cong lên phía trên. Chính là cái này đây:

(**)Biên cương thủ tướng: vị tướng phòng hộ biên qua

(**)Tần chiết: là cái này nà:

Heát chính vaên ñeä nguõ chöông

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương