CHƯƠNG 44

Một trận gió nhẹ thổi qua, mấy cánh hoa hoa đào rung rinh từ từ bay xuống, Long Triệt nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cúi người nhặt lên đặt trong tay. Lí hoàng hậu cười nói: “Hoàng Thượng tựa hồ phá lệ thiên vị hoa đào, may mắn giờ đang lúc hoa khai, nếu đến tiết hoa lạc, lạc hồng từng trận, sợ người còn thương tiếc đến ngần nào đây.”

Long Triệt dùng đầu ngón tay vuốt ve cánh hoa trong tay thật lâu sau, mới mỉm cười nói: “Hoàng hậu nói phải, trẫm cũng bất quá là cảm khái nhất thời mà thôi.” Nói xong chậm rãi ngẩng đầu, đang muốn nói thêm gì đó, không kềm được mà chấn động, cánh hoa trong tay rơi xuống đất, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tỷ phu. . . . . . Tỷ phu. . . . . .” Một bên hô to một bên chạy về phía trước. Lí hoàng hậu còn chưa kịp nói gì, hắn đã chạy đi xa.

Lí hoàng hậu trong mắt ánh lên một tia cô đơn, thấy thân hình Long Triệt đột ngột ngừng lại, mới dẫn mấy cung nữ tiến lên, hòa nhã nói: “Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì? Dọa nô tì sợ hãi a.”

Long Triệt sau một lúc lâu mới nỗ lực đứng dậy, quay đầu lại gượng cười nói: “Không có gì, chắc là vừa rồi gió che mờ tầm mắt, nên nhìn lầm người .” Lời còn chưa dứt, một hàng lệ sớm chảy xuống. Nhớ đến vừa rồi, trong hoảng hốt hắn nhìn thấy Vệ Thanh Hồng đứng bên gốc đào, mỉm cười nhìn hắn. Ai ngờ chạy đến trong niềm vui khôn xiết, mới hay chẳng qua là một ảo ảnh, phần đau lòng này, mặc dù chắn cố che đấu ra sao, thì cũng nào có che dấu được.

Tưởng niệm chính là một thứ như thế, một khi đã bắt đầu, thì rất khó ngăn lại được. Long Triệt mặc dù ra sức tỏ ra bình thường, thế nhưng nỗi đau trong lòng lại càng mãnh liệt không ngừng không nghỉ, chỉ phải thản nhiên ra lệnh: “Hoàng hậu, trẫm thấy hơi mệt mỏi, muốn dưới gốc đào nghĩ ngơi một lát, các ngươi đến nơi khác ngắm cảnh đi.”

Lí hoàng hậu sâu kín nhìn hắn một cái, ôn nhu nói: “Vâng, nô tì tuân chỉ.” Nói xong một bên mang mấy cung nữ theo lối cũ trở về, một bên không ngừng quay đầu nhìn lại, nhưng hoa đào như những đám mây mang màu sắc rực rỡ, trong chốc lát đã không còn thấy gì.

Nơi này Long Triệt đoán được mọi người đều đã đi xa, rốt cuộc nhịn không được, thân thể chợt theo thân cây ngã xuống, khóc rống nói: “Tỷ phu, ngươi hãy thương xót Triệt nhi, để ta sớm ngày giải thoát đi, ngươi có biết hai năm này Triệt nhi sống như thế nào không? Triệt nhi không dám nhớ ngươi, thậm chí không dám nghĩ đến những thứ có quan hệ với ngươi. Mỗi khi nghĩ đến, sẽ không ngừng lại được. Vậy ngươi bảo Triệt nhi làm sao để quên đây, tỷ phu, ngươi là người duy nhất trong lòng Triệt nhi, không nghĩ ngươi, vậy nghĩ gì đây? Ta mặc dù trước mặt người khác miễn cưỡng vui cười, nhưng ai có thể thấu hiểu nỗi khổ trong lòng ta, ta luôn mong đến đêm tối, bởi vì sẽ được nhìn thấy ngươi trong mộng, nhưng ta cũng sợ đêm tối, ánh trăng rất sáng, như ngươi của hôm đó, ta không dám nhìn, e sợ khống chế không được bản thân, đi theo ngươi. Tỷ phu, Triệt nhi không không gượng nỗi nữa, thật sự không gượng nỗi nữa . Tỷ phu, ngươi có oán ta không? Ngươi không hiểu tâm của Triệt nhi, cũng không muốn hiểu cảm thụ của Triệt nhi, ngươi chỉ nghĩ đến giang sơn Đại Phạm, thiên hạ lê dân, ngươi sẽ không tha thứ cho ta đúng không? Dưới cửu tuyền, tuyệt bất tương kiến, thế thế sinh sinh, vĩnh bất tương phùng. . . . . .” Hắn vừa khóc vừa lặp lại những câu này, một nỗi sợ tư nhiên sinh ra trong lòng. Vội đứng lên, lau khô gương mặt đầy nước mắt, hai tay chà xát trên thân đào thô ráp, suýt nữa phá da xuất huyết, lúc này mới hít sâu một hơi, sửa sang lại y quan.

Lại nói Liên Hương, cầm y phục trở về, không thấy Hoàng Thượng hoàng hậu, chỉ phải đi về phía trước. Nhìn thấy Long Triệt bi thương ngả dưới gốc đào khóc kể. Nàng nghe xong, cảm giác như mình mới tỉnh mộng, lúc này mới hiểu được Long Triệt vì sao lại vô tình đến tận giờ, nguyên lai chỉ vì hai câu cuối cùng của Vệ Thanh Hồng. Nàng nghĩ đến vận mệnh của hai người, cùng với nỗi dày vò khắc cót ghi tâm hai năm nay của Long Triệt, cũng không nhịn được chìm vào bi thương, lâm vào hồn đoạn thần thương, không đành lòng phá đi lớp mặt nạ Long Triệt miễn cưỡng mang lên, mắt thấy hắn đứng lên, nơi này nàng vội vàng hồi thân, theo lối cũ trở về.

Đi được một lúc, chợt thấy hoàng hậu cùng đám cung nhân ngồi trong một cái đình ở ngã rẽ, vội lau khô nước mắt, bồi cười đi đến nói: “Nương nương tới nơi này, làm nô tỳ tìm một hồi.” Nói xong đem áo choàng giũ ra, thay Lí hoàng hậu phủ lên. Đã thấy nàng nhìn đào viên phía xa xa, sau một lúc lâu bỗng nhiên nhìn nàng, mỉm cười nói: “Liên Hương, ngươi hầu hạ Hoàng Thượng từ nhỏ đến lớn, đương nhiên hiểu rõ người, ngươi nói người có phải là một người vô tình không?”

Liên Hương không ngờ nàng lại hỏi vấn đề này, nếu là lúc trước, nàng tự nhiên thấy Long Triệt vô tình, nhưng hôm nay biết được khúc chiết trong đó, làm sao còn có thể nói ra những lời này, trầm tư trong chốc lát, mới cười đáp: “Cái khác nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ biết Hoàng Thượng đối nương nương săn sóc tỉ mỉ, thật rất đa tình, hơn nữa cũng rất chuyên tình.”

Lí hoàng hậu cười nói: “Đúng vậy, đáp án này thật hảo.” Lại thong thả lẩm bẩm: “Con người muốn học tự dối bản thân, nếu không mỗi ngày trôi qua đều sẽ không sống nổi. Ta là như thế, Hoàng Thượng sao có thể chưa từng nếm qua? Ai, ta là kẻ đến chuộc tội, chỉ thương thay Hoàng Thượng, thật không hiểu người còn có thể gượng được đến bao giờ.”

Những lời này thanh âm rất nhỏ, ngay cả Liên Hương cũng không nghe được hết, nhưng nhìn sắc mặt bi thương của nàng, không khỏi kinh nghi, thầm nghĩ: hay là nương nương cũng đã biết gì rồi sao? Nhưng ta thấy Hoàng Thượng chú ý đến nàng, vậy hẳn phải đấu được mới đúng.

Nàng nơi này suy nghĩ, Long Triệt sớm bước đến, Liên Hương ngưng mắt nhìn lại, phát giác trong mắt hắn không còn chút vẻ bi thương, mặt đầy hân hoan bước vào đình. Mặc dù vừa rồi nàng tận mắt nhìn thấy, đến tận giờ cũng không thể không nghi ngờ, đó chẳng qua là một giấc mộng Nam Kha .

Heát chính vaên ñeä töù thaäp töù chöông

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương