Chí Tôn Vô Lại
-
Chương 22: Thoát thai hoán cốt
Lại nói Tiểu Lôi ngủ mê mệt cả nửa ngày trên chiếc giường nhỏ mềm mại, lúc này vừa mới tỉnh lại, con mắt vừa mở, tự nhiên lập tức song chưởng duỗi ra, chỉ là khi hắn vừa động, "phịch" một cái, toàn bộ quần áo trên thân biến thành nát bấy, Tiểu Lôi lại càng hoảng sợ, ngồi thẳng lên rồi nhìn hai bên thân mình một chút, bộ quần áo trên người vốn chỉ là một cái áo khoác đơn giản với một cái quần jean, giờ phút này toàn bộ biến thành bụi phấn .
Trong lòng hắn vừa sợ vừa ngạc nhiên, chậm rãi đứng lên, chỉ cảm thấy một cỗ thanh khí xông lên não, toàn thân thoải mái không nói nên lời, quanh thân tinh lực tràn ngập, giống như muốn nổ tung ra ngoài. Chỉ là cảm giác cả người đều không điều khiển được khí lực này.
Cả người hắn trần truồng, mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ quái, cũng nhanh chóng lấy trong tủ ra một bộ quần áo, lúc này mới ngẩn ngơ hồi tưởng.
Mặc dù mấy ngày nay hắn ngủ mê nhưng dù sao con người còn có cảm giác của tiềm thức, mặc dù tao ngộ lần lượt như trong lò thiêu đốt, linh khí lưu chuyển, nhưng trong đang ngủ lại có một giấc mộng lạ cứ lật qua lật lại, vừa rồi trước khi tỉnh lại, trong mộng phảng phất mơ thấy một cô gái lõa thể ôm mình, nhưng mặc dù cố gắng thế nào vẫn không thể tỉnh mộng, không mở miệng được và cũng không phát ra thanh âm. Giờ phút này khi tỉnh lại, phát hiện ra sự khác thường của thân thể mình, mơ hồ có chút cảm giác không ổn.
Tiểu Lôi không biết thật ra mình đã ngủ ba ngày rồi, có điều khi tỉnh lại, cảm thấy miệng lưỡi khô cứng, trong bụng đói khát. Liếc mắt một cái nhìn thấy trên mặt đất còn có một quả đào chưa ăn, suy nghĩ một lát, trong lòng mơ hồ có cảm giác vừa rồi ngủ mơ trong cơ thể mình khó chịu, sợ rằng có quan hệ cùng với quả đào này. Về phần quần áo trên người bị nát thành bụi phấn, càng làm hắn không cách nào giải thích được.
Trên mặt đất có một quả đào, còn có một hạt đào nữa. Lúc này hắn mới nhìn về bốn phía, lập tức nhận thấy sự khác biệt của chính mình!
Thị lực của người thường có hạn,cho dù thị lực của một người ưu tú nhất thì khi nhìn xa xa cũng chỉ luôn thấy mơ hồ, nhưng giờ phút này Tiểu Lôi phóng mắt nhìn lại, sự vật gì xung quanh trong vòng trăm mét, vô luận là hoa cỏ cây cối, sỏi đá côn trùng, rơi vào mắt hắn đều hiện rõ.
Liếc mắt nhìn một cái, chỉ cảm thấy trong mắt hết thảy mọi thứ đều nhẹ nhàng phiêu dật, sắc thái tươi sáng, giống như thế thế giới vốn u tối được trùm lên một tầng sắc thái tươi sáng.
khắp châu thân hắn đều là tinh lực, tùy ý đi hai bước, chỉ cảm thấy bước đi nhẹ nhàng, cả người phảng phất bay bổng như tiên. Thân thể nhẹ nhàng như không có trọng lượng, chỉ một trận gió như là có thể bay lên.
Dù sao Tiểu Lôi cũng là người thông minh, trong lòng lập tức hồi tưởng bản thân đã xem qua các tiểu thuyết tu chân tiên hiệp, liền nhớ tới các truyện đó.
Phàm là yêu quái dị vật sinh trưởng tại địa phương này, xung quanh tất nhiên là có linh chi ngàn năm vạn năm hầu hết là các loại tài bảo của thiên địa, các vai chính trong tiểu thuyết , tùy tiện lấy ra một thứ để ăn là có thể gia tăng mấy trăm năm công lực……
Ài, mặc dù đều truyện là do tác giả pha chế viết phi lý, nhưng mình ăn quả đào do xà tinh đưa cho, nói vậy quả đào kia tất có cổ quái a! nếu không người bình thường có ai thấy qua quả đào đỏ hồng, nóng bỏng như vậy.
Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được có chút đắc ý, lập tức giơ chân nhấc tay, nhưng lại thất vọng phát hiện, khắp châu thân thư thái, tinh lực tràn trề, ngoài ra không có trạng thái đặc dị nào khác.
Về phần cái gì mà nhấc chân là có thể đá bay một ngọn núi, xuất quyền là có thể cắt đứt con sông, vậy càng không thể.
Hắn ngồi xuống suy nghĩ một chốc, càng nghĩ càng muốn hiểu được chuyện cổ quái này, hắn chạy đi nhìn đồng hồ bên cạnh bếp, rốt cục cũng phát hiện ra điểm sai khác này,
Đã ba ngày đã trôi qua rồi!
Tiểu Lôi sắc mặt cổ quái, nhịn không được thở dài nói:" Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh cũng không khỏi! Mẹ kiếp, ta ăn cái quả đào kia cũng không biết là cái bảo bối gì, tựa như cảm giác vừa mơ màng ngủ một giấc"
Trong lòng hắn chợt nghĩ ra, đột nhiên chạy đi tìm dao bếp, cẩn thận cắt một chút vào ngón tay. Nhát cắt này làm hắn kinh hãi phát hiện ra sự mềm dẻo cực kỳ của da thịt mình, dao bếp không thể nào cắt được da thịt của mình! Hắn rất cao hứng, đã có thể phá hủy rồi.
Lực của tay mạnh một chút, rốt cục trong tay chỉ có một vết máu đi ra, Tiểu Lôi sợ hãi vứt cả dao đi để ôm lấy ngón tay, đau đớn cuống quýt cau mày, trong lòng cảm thấy kỳ quái:" Nếu là bình thường, với lực dao của mình có thể chặt đứt một cái đùi lợn rồi, giờ phút này chỉ có thể là rách ngón tay của mình….. Gặp quỷ, gặp quỷ? Chẳng lẽ ta biến thành yêu quái rồi sao?
Suy nghĩ trong chốc lát, nhìn vào vết thương trên ngón tay, phát hiện ra miệng vết thương đã khép lại rồi! chỉ để lại một vết máu nhàn nhạt, da thịt chỗ vết thương đã khôi phục như thường, một chút dấu vết cũng không lưu lại!
Tiểu Lôi trợn mắt há mồm, sửng sốt một lát rồi đột nhiên cười ha hả. cười cực kỳ đắc ý,
Nếu vậy là người tu tiên khác gặp cảnh tao ngộ như hắn, giờ phút này hẳn là phải vui mừng vì cơ thể không còn là nhục thể phàm thai, đã đột phá lên cảnh giới thiên nhân.
Nhưng Tiểu Lôi nghĩ đến chỗ này, chỉ thấy vẻ mặt hắn tươi cười quái dị, trong miệng lẩm bẩm nói:" Thân thể lão tử tất nhiên là cứng cỏi như vậy rồi, vậy thì không cần phải nói nữa, tự nhiên tiểu đệ đệ cũng cứng cáp vô cùng a! Sau này" tính phúc*" có thể….hắc hắc…."
Nếu lão thiên có biết tiểu tử này đối với tiên duyên khó gặp lại toát ra ý nghĩ đê tiện như vây, sợ rằng đã sớm cho xuống một tràng sấm sét đánh chết tiểu vô lại này rồi.
Cười ngây ngô một lát, rốt cục Tiểu Lôi thu liễm tâm thần, cẩn thận nhặt hạt đào dưới đất bỏ vào túi càn khôn. Ý nghĩ hắn càng bất thiện: cái quả đào kia đã thần kỳ như thế, có thể cải lão hoàn đồng, dùng hạt đào này làm giống, giống cho một cây đào, sau đó cho nhân công nuôi dưỡng, bán nó lấy mấy ngàn đô la một quả, sợ rằng cũng không mắc a!
Dù sao lần kỳ ngộ này đều do đại xà tặng cho, giờ phút này sự sợ hãi của Tiểu Lôi với đại xà đã sớm không còn nữa. Chạy vài bước tới bên trên bờ đầm nước, cẩn thận hứng nước trong hai lòng bàn tay rửa mặt sạch sẽ, vừa đánh răng, vừa suy nghĩ, dù sao bản thân đã ba ngày chưa tắm rửa, rồi dứt khoát cởi hết quần áo rồi nhảy vào đầm nước
Cái đầm nước này là nơi xà tinh tu luyện, nước đầm chí âm chí hàn, nếu là người bình thường nhảy xuống sợ rằng không tới một khắc ba canh đã chịu không nổi rồi, nhưng Tiểu Lôi bây giờ khắp người đều là linh khí tràn đầy, sớm đã không phải là thân thể người thường nữa , chỉ cảm thấy mát lạnh thống khoái, cuống quít hô to gọi nhỏ, kỳ cọ thân thể sạch sẽ, lúc này mới chạy lên bờ.
Trong lòng hắn thầm cảm tạ đại xà rất nhiều, tìm kiếm trong tủ lạnh lấy ra tất cả những gì có thể ăn, cả thịt lợn thịt bò lẫn hoa quả tươi, trên bờ đầm nước thả xuống một loạt, miệng lớn tiến nói:" Rắn ơi rắn ơi, đa tạ ngươi đã tặng ta hai quả đào, ta cũng đã ăn nhiều của ngươi. Những thứ này là ta hồi lễ ngươi!"
bận rộn một hồi, Tiểu Lôi mới làm đồ ăn cho chính mình, lúc này một lần nữa chạy về chiếc giường nhỏ trong đình.
Tại thời khắc này, chỉ nhìn thấy một đạo kim quan từ đỉnh núi bắn xuống, rơi trên mặt đất hóa thành hình người. Lão hỗn đản Ngô Đạo Tử rốt cuộc cũng chạy tới tìm Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi liếc mắt nhìn lại một cái, lập tức nhảy dựng lên, chạy vài bước tới níu lấy Ngô Đạo Tử, kêu lên:" Lão gia hỏa! ngươi bỏ ta ở chỗ này vài ngày rồi! Lần này nói thế nào cũng phải dẫn ta đi! Không để ta ở đây nữa!"
Ngô Đạo Tử cười hì hì, đang muốn nói chuyện, liếc mắt nhìn mặt Tiểu Lôi một cái, không khỏi giật nẩy người!
Giờ phút này da thịt trên mặt Tiểu Lôi tươi sáng như ngọc, sáng bóng nhu hòa, quanh thân thanh khí bao phủ, trong lòng Ngô Đạo Tử kinh ngạc, kim quang tụ nhãn, đẩy Tiểu Lôi lùi lại một bước, đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, sắc mặt càng thêm cổ quái.
Ngô Đạo Tử tự nhận đã luyện thành:" Thiên nhãn thông"? không có cái gì trên đời nhìn không thấu, cho dù là có một bức tường dày trước mặt thì hắn cũng có thể nhìn xuyên qua, quả thực còn lợi hại hơn tia X quang. Nhưng hiện giờ mặc cho hắn có nhìn Tiểu Lôi như thế nào cũng chỉ phát hiện lưu quang kỳ dị quanh thân hắn, trong thân thể có một cỗ ẩn giấu một luồng tiên khí phiêu đãng lưu động…..
Đó rõ ràng là cảnh giới linh thể sơ thành rồi a!
Ngô Đạo tử kinh hãi thất sắc,cuống quýt truy vấn Tiểu Lôi có từng gặp kỳ ngộ gì không, Tiểu Lâm trong lòng sợ Ngô Đạo Tử tức giận bắt hắn ở chỗ này, hắn không chịu nói thật, trong miệng nói hươu nói vượn, chỉ nói là tối hôm qua nằm mơ thấy có thần tiên điểm hóa mình vân vân.
Mặc dù là nói hươu nói vượn nhưng Ngô Đạo Tử lập tức tin ngay, dù sao bây giờ linh khi quanh tân thể Tiểu lôi biến thân thể phàm tục thành linh thể, loại cảnh giới này cho dù là đã tu luyện nửa đời người như Ngô Đạo Tử cũng không đạt tới.
Ngô Đạo tử sắc mặt không tốt, đột nhiên nhịn không được chỉ lên trời mắng to:" Lão tặc thiên thật không có mắt a! Lão tử ta tu luyện nửa đời người, linh khí còn đang sơ tụ lưu chuyển thành vòng tròn, nhưng tiểu tử này chỉ ba ngày là thoát thai hoán cốt! Chẳng nhẽ Ngọc Hoàng đại đế là thân thích của tiểu tử này sao??!!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook