Chí Tôn Triệu Hồi Sư
-
Chương 17: Oan gia ngõ hẹp
Đối với gia gia yêu thương mình, Mặc Nhiên cảm thấy không có gì để giấu giếm, nàng đem chuyện từ lúc tỉnh lại trở về sau nói cho Hách Liên Bá Thiên.
Nghe xong, sắc mặt Hách Liên Bá Thiên thật sự khó coi, ông lo lắng hỏi: "Nhiên Nhi, con uống phải độc dược, hiện tại thân thể có cảm thấy không thoải mái hay không?"
"Phượng yêu nghiệt đã cho con ăn một viên giải độc đan, cho nên hiện tại con đã không sao, xin gia gia cứ yên tâm." Hách Liên Mặc Nhiên cười đáp.
"Tiểu tử kia coi vậy mà cũng làm được việc." Hách Liên Bá Thiên thầm lấy làm kỳ quặc.
Biết Mặc Nhiên không sao, Hách Liên Bá Thiên bắt đầu mắng: "Sao ta lại có một đứa cháu gái ngốc như thế chứ, vì một tên nam nhân mà làm chuyện như vậy, hắn nói có thể tin sao? Vân Thiên Lạc quá không phải người, lợi dụng con không nói, lại còn muốn hại chết con. Ta phải đi giết hắn!"
Hách Liên Bá Thiên nổi giận đùng đùng, Mặc Nhiên vội vàng kéo hắn lại, nói: "Gia gia, chuyện này nếu chỉ dựa vào một bên lời nói của cháu gái người cũng không ai tin, lại còn liên lụy con, hơn nữa việc con hạ độc Thái tử chính là sự thật. Hiện tại chúng ta không thể rút dây động rừng, phải lấy tĩnh chế động."
Hách Liên Bá Thiên không kìm được dụi mắt nhìn cháu gái mình, cháu gái bị hãm hại từ quỷ môn quan trở về, quả nhiên không giống bình thường.
"Hôm nay con nói cho gia gia chính là muốn gia gia về sau cho dù con làm gì, người đều phải hỗ trợ con, con đã trưởng thành, tự mình có biện pháp giải quyết."
"Đó là đương nhiên." Lão gia tử không cần nghĩ ngợi lập tức trả lời.
"Vân Thiên Lạc cái tên hỗn xược kia, con đối với hắn......" Phải biết rằng cháu gái mình trước kia vì tên đó mà việc gì cũng làm được, còn ông chỉ có thể nhịn cơn tức trong lòng.
Mặc Nhiên trả lời: "Gia gia, hắn vô tình vô nghĩa như vậy, người cho rằng con vẫn còn cảm giác với hắn sao?" Trong mắt nàng lướt qua tia sáng lạnh.
Hách Liên Bá Thiên cười ha ha: "Không hổ là cháu gái ta, cái loại nam nhân này không đáng để nhắc đến. Bây giờ Nhiên Nhi đã trưởng thành rồi, con muốn tự mình xử lý chuyện này thì cứ việc."
"Chẳng qua cho dù thế nào Hách Liên Bá Thiên ta cũng sẽ không để người khác động đến cháu gái mình." Hách Liên Bá Thiên cực kì bá đạo nói.
Đột nhiên ông nghĩ tới cái gì đó, tiếp tục hỏi: "Chuyện này cứ như vậy đi. Bất quá Nhiên Nhi, có phải con muốn nói với ta chuyện của Phượng tiểu tử không?"
"Tiểu tử kia ngoại trừ diện mạo thì không được thứ gì, không thể bảo vệ con, ta thật sự cảm thấy hắn không hợp với Nhiên Nhi." Hách Liên Bá Thiên có chút bất mãn nói.
Trán Mặc Nhiên chảy đầy vạch đen, đây rốt cuộc là lúc nào mà ông lại đi nói tới chuyện này! Nàng giải thích: "Do lúc giải độc đau quá nên con mới cắn hắn, thật sự không phải như gia gia nghĩ đâu."
Nghe thế, Hách Liên Bá Thiên vừa thất vọng vừa thở phào nhẹ nhõm, chau mày nói: "Nhưng lời đồn bên ngoài càng ngày càng quyết liệt, không thể vãn hồi. Loại chuyện này gia gia không quản được, Nhiên Nhi tự con xem rồi xử lý đi!"
Hách Liên Mặc Nhiên nói: "Chỉ là lời đồn mà thôi, không tạo thành ảnh hưởng gì với con. Cơ mà gia gia, toàn bộ hạ nhân trong viện con đều có vấn đề, xin gia gia giúp con đổi lại."
"Chuyện này không thành vấn đề!" Hách Liên Bá Thiên nhìn Hách Liên Mặc Nhiên, kỳ thật cháu gái mình rất ưu tú, chỉ là có nhiều người có mắt không tròng không nhìn thấy mà thôi.
Đáng tiếc chỉ bởi vì cái bớt màu đỏ đó, lại còn không thể tu luyện huyền lực, nếu không, Nhiên Nhiên nhà ông tuyệt đối có thể ngạo thị toàn bộ thiên hạ.
"Vậy nhé gia gia, con về đây!"
Trên đường từ thư phòng Hách Liên Bá Thiên quay về viện, nàng chợt đụng phải một nữ nhân ăn mặc ung dung hoa quý trên đường.
Bà ta phẫn nộ nhìn Mặc Nhiên, lớn tiếng: "Hách Liên Mặc Nhiên, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Sắc mặt Mặc Nhiên lạnh lùng, thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Mặc Nhiên ngẩng đầu nhìn nữ nhân thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi này, vẻ ngoài mạo mĩ, thân thể đẫy đà. Trong mắt để lộ tinh quang, làm người ta không dám xem thường.
Người này chính là nữ chủ nhân của tướng quân phủ, trắc phu nhân.
"Hách Liên Mặc Nhiên, ngươi cái đồ có nương sinh không có nương dạy, ngươi lại dám đánh ba muội muội của ngươi thành như thế, ngươi có biết tội của mình hay không?" Nhớ lại bộ dạng thê thảm của nữ nhi mình, hai tròng mắt trắc phu nhân liền bắt đầu tóe lửa.
Nói vậy ba nữ nhân kia không dám tự mình tới tìm nàng gây phiền phức, nên để bà cô trắc phu nhân này tới xả giận giúp bọn họ.
Nhưng nàng đã không phải Hách Liên Mặc Nhiên trước kia, mà là đệ nhất sát thủ Mặc Thần, sao có thể sợ hãi một nữ nhân bên trong đại viện cơ chứ!
"Làm tỷ tỷ, giáo huấn muội muội không nghe lời thì sai sao? Trắc phu nhân?" Mặc Nhiên đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "trắc phu nhân", khiến cho trắc phu nhân điên tiết.
Nếu không phải do mẫu thân của phế vật này, sao bà có thể chỉ là một trắc phu nhân! Bà ta run rẩy chỉ vào Mặc Nhiên, lớn giọng: "Các nàng chính là muội muội ngươi! Muốn giáo huấn cũng là người làm mẫu thân ta giáo huấn. Khi nào đến phiên phế vật ngươi giáo huấn!"
Mặc Nhiên nghiền ngẫm cười nói: "Ta chưa từng nghe nói có đích tỷ gia tộc nào không có tư cách giáo huấn thứ muội, mà ngươi – một người đi làm thiếp lại có tư cách."
Từng chữ "trắc phu nhân", từng chữ "thiếp" làm trắc phu nhân tức đến run rẩy nhưng lại không cách nào phản bác, đáy mắt bà ta hiện lên một tia oán độc.
"Mấy ngày không gặp, ngươi thật đúng là càng ngày càng khéo mồm khéo miệng. Người đâu! Nhốt Hách Liên Mặc Nhiên vào phòng chứa củi cho ta, chờ tướng quân trở về xử lý!" Hôm nay nhất định phải dạy tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng này một bài học.
Thật sự cho rằng có lão gia hỏa kia che chở thì bà không động đến nàng ta được sao? Ở cái hậu viện này, làm chủ vẫn là phu nhân bà.
"Dạ, trắc phu nhân." Mười mấy nha hoàn và sai vặt đi theo phía sau nàng ta, nghe thấy mệnh lệnh lập tức liền hành động.
Trong mắt Mặc Nhiên hiện lên một tia sáng lạnh, nữ nhân này muốn báo thù mà xuống tay cũng không có một chút kỹ thuật. "Nếu các ngươi muốn chết thì cứ thử động thủ với ta xem?"
Con ngươi đen láy tản ra lãnh quang băng hàn, hơn nữa vết bớt giống như máu kia, làm người ta không rét mà run.
Lúc này Hách Liên Mặc Nhiên giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, làm bước chân của đám nha hoàn và sai vặt đột nhiên dừng lại.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám hành động.
Nghe nói sau khi đại tiểu thư đánh ba vị tiểu thư, trong phủ liền đồn đại tiểu thư bị quỷ nhập, hiện giờ trông giống như thật sự có chuyện như vậy.
Hai chân bọn họ bắt đầu nhũn ra, nào dám tới bắt Hách Liên Mặc Nhiên, không chạy trốn là đã tốt lắm rồi.
Trắc phu nhân lạnh lùng nói: "Các ngươi đang sợ cái gì? Cho dù thay đổi như thế nào, nàng ta cũng chỉ là một phế vật không thể tu luyện mà thôi."
"Bắt lấy nó cho ta!" Trắc phu nhân âm trầm nhìn Hách Liên Mặc Nhiên, ngay cả nàng ta có thay đổi một chút cũng đừng hòng nghĩ đến việc có thể đấu với bà.
Quả nhiên đám sai vặt và nha hoàn vừa nghe tới hai chữ "phế vật", tức khắc tinh thần bình tĩnh lại, lá gan cũng to ra.
So với phế vật Hách Liên Mặc Nhiên, cho dù bọn họ không thể tu luyện huyền lực nhưng cũng đã luyện qua công phu quyền cước, bắt lấy nàng là không thành vấn đề.
Vì thế một đám người rất ăn ý bao vây Hách Liên Mặc Nhiên thành một vòng tròn, chuẩn bị động thủ...
Nghe xong, sắc mặt Hách Liên Bá Thiên thật sự khó coi, ông lo lắng hỏi: "Nhiên Nhi, con uống phải độc dược, hiện tại thân thể có cảm thấy không thoải mái hay không?"
"Phượng yêu nghiệt đã cho con ăn một viên giải độc đan, cho nên hiện tại con đã không sao, xin gia gia cứ yên tâm." Hách Liên Mặc Nhiên cười đáp.
"Tiểu tử kia coi vậy mà cũng làm được việc." Hách Liên Bá Thiên thầm lấy làm kỳ quặc.
Biết Mặc Nhiên không sao, Hách Liên Bá Thiên bắt đầu mắng: "Sao ta lại có một đứa cháu gái ngốc như thế chứ, vì một tên nam nhân mà làm chuyện như vậy, hắn nói có thể tin sao? Vân Thiên Lạc quá không phải người, lợi dụng con không nói, lại còn muốn hại chết con. Ta phải đi giết hắn!"
Hách Liên Bá Thiên nổi giận đùng đùng, Mặc Nhiên vội vàng kéo hắn lại, nói: "Gia gia, chuyện này nếu chỉ dựa vào một bên lời nói của cháu gái người cũng không ai tin, lại còn liên lụy con, hơn nữa việc con hạ độc Thái tử chính là sự thật. Hiện tại chúng ta không thể rút dây động rừng, phải lấy tĩnh chế động."
Hách Liên Bá Thiên không kìm được dụi mắt nhìn cháu gái mình, cháu gái bị hãm hại từ quỷ môn quan trở về, quả nhiên không giống bình thường.
"Hôm nay con nói cho gia gia chính là muốn gia gia về sau cho dù con làm gì, người đều phải hỗ trợ con, con đã trưởng thành, tự mình có biện pháp giải quyết."
"Đó là đương nhiên." Lão gia tử không cần nghĩ ngợi lập tức trả lời.
"Vân Thiên Lạc cái tên hỗn xược kia, con đối với hắn......" Phải biết rằng cháu gái mình trước kia vì tên đó mà việc gì cũng làm được, còn ông chỉ có thể nhịn cơn tức trong lòng.
Mặc Nhiên trả lời: "Gia gia, hắn vô tình vô nghĩa như vậy, người cho rằng con vẫn còn cảm giác với hắn sao?" Trong mắt nàng lướt qua tia sáng lạnh.
Hách Liên Bá Thiên cười ha ha: "Không hổ là cháu gái ta, cái loại nam nhân này không đáng để nhắc đến. Bây giờ Nhiên Nhi đã trưởng thành rồi, con muốn tự mình xử lý chuyện này thì cứ việc."
"Chẳng qua cho dù thế nào Hách Liên Bá Thiên ta cũng sẽ không để người khác động đến cháu gái mình." Hách Liên Bá Thiên cực kì bá đạo nói.
Đột nhiên ông nghĩ tới cái gì đó, tiếp tục hỏi: "Chuyện này cứ như vậy đi. Bất quá Nhiên Nhi, có phải con muốn nói với ta chuyện của Phượng tiểu tử không?"
"Tiểu tử kia ngoại trừ diện mạo thì không được thứ gì, không thể bảo vệ con, ta thật sự cảm thấy hắn không hợp với Nhiên Nhi." Hách Liên Bá Thiên có chút bất mãn nói.
Trán Mặc Nhiên chảy đầy vạch đen, đây rốt cuộc là lúc nào mà ông lại đi nói tới chuyện này! Nàng giải thích: "Do lúc giải độc đau quá nên con mới cắn hắn, thật sự không phải như gia gia nghĩ đâu."
Nghe thế, Hách Liên Bá Thiên vừa thất vọng vừa thở phào nhẹ nhõm, chau mày nói: "Nhưng lời đồn bên ngoài càng ngày càng quyết liệt, không thể vãn hồi. Loại chuyện này gia gia không quản được, Nhiên Nhi tự con xem rồi xử lý đi!"
Hách Liên Mặc Nhiên nói: "Chỉ là lời đồn mà thôi, không tạo thành ảnh hưởng gì với con. Cơ mà gia gia, toàn bộ hạ nhân trong viện con đều có vấn đề, xin gia gia giúp con đổi lại."
"Chuyện này không thành vấn đề!" Hách Liên Bá Thiên nhìn Hách Liên Mặc Nhiên, kỳ thật cháu gái mình rất ưu tú, chỉ là có nhiều người có mắt không tròng không nhìn thấy mà thôi.
Đáng tiếc chỉ bởi vì cái bớt màu đỏ đó, lại còn không thể tu luyện huyền lực, nếu không, Nhiên Nhiên nhà ông tuyệt đối có thể ngạo thị toàn bộ thiên hạ.
"Vậy nhé gia gia, con về đây!"
Trên đường từ thư phòng Hách Liên Bá Thiên quay về viện, nàng chợt đụng phải một nữ nhân ăn mặc ung dung hoa quý trên đường.
Bà ta phẫn nộ nhìn Mặc Nhiên, lớn tiếng: "Hách Liên Mặc Nhiên, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Sắc mặt Mặc Nhiên lạnh lùng, thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Mặc Nhiên ngẩng đầu nhìn nữ nhân thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi này, vẻ ngoài mạo mĩ, thân thể đẫy đà. Trong mắt để lộ tinh quang, làm người ta không dám xem thường.
Người này chính là nữ chủ nhân của tướng quân phủ, trắc phu nhân.
"Hách Liên Mặc Nhiên, ngươi cái đồ có nương sinh không có nương dạy, ngươi lại dám đánh ba muội muội của ngươi thành như thế, ngươi có biết tội của mình hay không?" Nhớ lại bộ dạng thê thảm của nữ nhi mình, hai tròng mắt trắc phu nhân liền bắt đầu tóe lửa.
Nói vậy ba nữ nhân kia không dám tự mình tới tìm nàng gây phiền phức, nên để bà cô trắc phu nhân này tới xả giận giúp bọn họ.
Nhưng nàng đã không phải Hách Liên Mặc Nhiên trước kia, mà là đệ nhất sát thủ Mặc Thần, sao có thể sợ hãi một nữ nhân bên trong đại viện cơ chứ!
"Làm tỷ tỷ, giáo huấn muội muội không nghe lời thì sai sao? Trắc phu nhân?" Mặc Nhiên đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "trắc phu nhân", khiến cho trắc phu nhân điên tiết.
Nếu không phải do mẫu thân của phế vật này, sao bà có thể chỉ là một trắc phu nhân! Bà ta run rẩy chỉ vào Mặc Nhiên, lớn giọng: "Các nàng chính là muội muội ngươi! Muốn giáo huấn cũng là người làm mẫu thân ta giáo huấn. Khi nào đến phiên phế vật ngươi giáo huấn!"
Mặc Nhiên nghiền ngẫm cười nói: "Ta chưa từng nghe nói có đích tỷ gia tộc nào không có tư cách giáo huấn thứ muội, mà ngươi – một người đi làm thiếp lại có tư cách."
Từng chữ "trắc phu nhân", từng chữ "thiếp" làm trắc phu nhân tức đến run rẩy nhưng lại không cách nào phản bác, đáy mắt bà ta hiện lên một tia oán độc.
"Mấy ngày không gặp, ngươi thật đúng là càng ngày càng khéo mồm khéo miệng. Người đâu! Nhốt Hách Liên Mặc Nhiên vào phòng chứa củi cho ta, chờ tướng quân trở về xử lý!" Hôm nay nhất định phải dạy tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng này một bài học.
Thật sự cho rằng có lão gia hỏa kia che chở thì bà không động đến nàng ta được sao? Ở cái hậu viện này, làm chủ vẫn là phu nhân bà.
"Dạ, trắc phu nhân." Mười mấy nha hoàn và sai vặt đi theo phía sau nàng ta, nghe thấy mệnh lệnh lập tức liền hành động.
Trong mắt Mặc Nhiên hiện lên một tia sáng lạnh, nữ nhân này muốn báo thù mà xuống tay cũng không có một chút kỹ thuật. "Nếu các ngươi muốn chết thì cứ thử động thủ với ta xem?"
Con ngươi đen láy tản ra lãnh quang băng hàn, hơn nữa vết bớt giống như máu kia, làm người ta không rét mà run.
Lúc này Hách Liên Mặc Nhiên giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, làm bước chân của đám nha hoàn và sai vặt đột nhiên dừng lại.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám hành động.
Nghe nói sau khi đại tiểu thư đánh ba vị tiểu thư, trong phủ liền đồn đại tiểu thư bị quỷ nhập, hiện giờ trông giống như thật sự có chuyện như vậy.
Hai chân bọn họ bắt đầu nhũn ra, nào dám tới bắt Hách Liên Mặc Nhiên, không chạy trốn là đã tốt lắm rồi.
Trắc phu nhân lạnh lùng nói: "Các ngươi đang sợ cái gì? Cho dù thay đổi như thế nào, nàng ta cũng chỉ là một phế vật không thể tu luyện mà thôi."
"Bắt lấy nó cho ta!" Trắc phu nhân âm trầm nhìn Hách Liên Mặc Nhiên, ngay cả nàng ta có thay đổi một chút cũng đừng hòng nghĩ đến việc có thể đấu với bà.
Quả nhiên đám sai vặt và nha hoàn vừa nghe tới hai chữ "phế vật", tức khắc tinh thần bình tĩnh lại, lá gan cũng to ra.
So với phế vật Hách Liên Mặc Nhiên, cho dù bọn họ không thể tu luyện huyền lực nhưng cũng đã luyện qua công phu quyền cước, bắt lấy nàng là không thành vấn đề.
Vì thế một đám người rất ăn ý bao vây Hách Liên Mặc Nhiên thành một vòng tròn, chuẩn bị động thủ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook