Chí Tôn Thiên Hạ: Họa Thủy Thế Gian
-
Chương 5-1: Ngoại truyện (1)
Tên của tôi là Diệp Thần, là một người có thân phận đặc thù.
Tôi còn nhớ rõ cái ngày tôi gặp được cô-người mà anh cũng không ngờ có thể ảnh hưởng to lớn đối với bản thân như vậy! Phải chăng đó là định mệnh trêu người…?!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Tôi đặt chân bước vào một căn bốn bề đều là bức tường. Tuy nó to lớn nhưng lại bị một màu đen bao phủ. Trong phòng, có nhiều đứa trẻ khoảng 5-7 tuổi ngồi đó, đôi mắt của chúng toát lên vẻ sợ sệt và kinh hoảng nhìn vào phía tôi...
Song, tôi cảm giác được một ánh mắt tràn đầy tò mò nhìn hướng về tôi. Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm chủ nhân của ánh mắt đó, và... tôi đã thấy một bé gái-người chủ của ánh mắt đó!
Giữa màn đêm u tối này, tôi chỉ có thể thấy được đôi mắt chói lọi như vì sao trên trời, trong đó tràn đầy sự tò mò... Đây là đôi mắt đẹp nhất mà tôi từng gặp...!
"Số 11, đến nay còn sống sót bao nhiêu người?" Tôi hỏi
"Thưa thiếu gia, chỉ còn 30 người." Tiếng nói vọng lại
"Được, cứ tiếp tục tuyển chọn. Ba kẻ thông qua cuộc tuyển chọn này mới được đưa đi huấn luyện."
"Vâng, thưa thiếu gia."
Tôi hài lòng gật đầu. Đánh giá những đứa trẻ còn sống sót ở đây... Cô bé, đừng cho tôi thất vọng!
--- ------ -------
“Vô Nguyệt, nhiệm vụ đã hoàn thành?”Giọng nói trầm ấm của đàn ông vọng từ sau cánh cửa của một căn phòng hoa lệ.
“Vâng, thưa thiếu gia.”Một giọng nói tà mị, trong trẻo, có vài phần lười biếng đáp lại. Người sở hữu giọng nói này là một cô gái khoảng chừng 20 tuổi; có khuôn mặt vô cùng quyến rũ, tinh xảo và xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, làn da trắng gần như trong suốt có lẽ vì ít tiếp xúc với ánh mặt trời; đang cúi người mà đứng giữa hành lang u tối… Đúng, tên cô gái là Vô Nguyệt, cũng là đứa bé gái duy nhất sống sót trong ba đứa trẻ sau cuộc tuyển chọn 15 năm về trước và được người tổ chức đưa đi huấn luyện ở đảo hoang suốt 10 năm. Năm cô 15 tuổi, sau khi hoàn thành các bài huấn luyện một cách xuất sắc(ở đảo hoang)thì được đưa trở về trụ sở bí mật của tổ chức nằm trong thành phố S-Hoa Hạ quốc. Cô đã được tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên ở đây! Không cần mất nhiều thời gian, nhiệm vụ đó đã được cô hoàn thành dễ dàng. Trong 5 năm, cô đã tiếp nhận nhiệm vụ ngày càng khó, từ cấp E đến cả cấp S hay SS. Mọi nhiệm vụ cô đều hoàn thành nhanh chóng nên cô đã được mọi người trong giới ‘hắc đạo’ kính trọng, và những người trong giới ‘bạch đạo’ sợ hãi… Nhưng… cô rất mệt mỏi! Hai tay cô đã dính đầy máu tươi, bao nhiêu người chết dưới tay cô? Cô cũng chẳng nhớ. Vô Nguyệt cười khổ…
“Thiếu gia, ngài có nhớ lời ngài đã nói?” Vô Nguyệt chậm rãi nói.
“Ta nhớ! Được, nhiệm vụ đã hoàn thành. Từ bây giờ trở đi, cô sẽ được tự do, cô có thể rời khỏi nơi đây!” Giọng nói của người đàn ông không có bất kỳ cảm xúc gì dư thừa.
“Cảm ơn.” Vô Nguyệt ngẩng đầu dậy, ngắn gọn đáp.
Cuối cùng, mọi thứ đã kết thúc. Bây giờ, cô không cần sống trong những ngày tháng mà chỉ biết giết người… Hiện tại, cô chỉ muốn rời đi, đến một nơi không có ai quen biết, sống một cuộc sống an bình như bản thân mơ ước. Tiền cô kiếm cũng đã đủ tiêu xài đến cuối đời. Chỉ hy vọng, tổ chức sẽ…
Vô Nguyệt cất bước đi. Bóng dáng cô ngày càng mờ dần giữa dãy hành lang u tối…
Trong phòng
Giữa căn phòng tối tăm, một nam nhân tuấn mỹ mệt mỏi ngã trên ghế.
Vô Nguyệt, Vô Nguyệt… Để cô đi có phải là quyết định đúng đắn hay không? Anh không biết, không biết… Tại sao bản thân anh lại đau đến như vậy?! Có lẽ, anh đã bị bệnh ư?!...
Xoa xoa huyệt thái dương, nam nhân dần ngồi thẳng dậy, tìm kiếm trong đống tài liệu trên bàn thứ gì đó. Sau 1 phút, nam nhân cầm trên tay một xấp giấy.
Đây là tài liệu anh đã nhờ số 11 điều tra về những nơi cô đi tới tới, hoạt động mọi ngày của cô… Nếu cô muốn chuyển đến nơi khác sống, anh tin tài liệu điều tra này sẽ giúp anh biết nơi cô sẽ dọn tới.
Tôi còn nhớ rõ cái ngày tôi gặp được cô-người mà anh cũng không ngờ có thể ảnh hưởng to lớn đối với bản thân như vậy! Phải chăng đó là định mệnh trêu người…?!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Tôi đặt chân bước vào một căn bốn bề đều là bức tường. Tuy nó to lớn nhưng lại bị một màu đen bao phủ. Trong phòng, có nhiều đứa trẻ khoảng 5-7 tuổi ngồi đó, đôi mắt của chúng toát lên vẻ sợ sệt và kinh hoảng nhìn vào phía tôi...
Song, tôi cảm giác được một ánh mắt tràn đầy tò mò nhìn hướng về tôi. Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm chủ nhân của ánh mắt đó, và... tôi đã thấy một bé gái-người chủ của ánh mắt đó!
Giữa màn đêm u tối này, tôi chỉ có thể thấy được đôi mắt chói lọi như vì sao trên trời, trong đó tràn đầy sự tò mò... Đây là đôi mắt đẹp nhất mà tôi từng gặp...!
"Số 11, đến nay còn sống sót bao nhiêu người?" Tôi hỏi
"Thưa thiếu gia, chỉ còn 30 người." Tiếng nói vọng lại
"Được, cứ tiếp tục tuyển chọn. Ba kẻ thông qua cuộc tuyển chọn này mới được đưa đi huấn luyện."
"Vâng, thưa thiếu gia."
Tôi hài lòng gật đầu. Đánh giá những đứa trẻ còn sống sót ở đây... Cô bé, đừng cho tôi thất vọng!
--- ------ -------
“Vô Nguyệt, nhiệm vụ đã hoàn thành?”Giọng nói trầm ấm của đàn ông vọng từ sau cánh cửa của một căn phòng hoa lệ.
“Vâng, thưa thiếu gia.”Một giọng nói tà mị, trong trẻo, có vài phần lười biếng đáp lại. Người sở hữu giọng nói này là một cô gái khoảng chừng 20 tuổi; có khuôn mặt vô cùng quyến rũ, tinh xảo và xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, làn da trắng gần như trong suốt có lẽ vì ít tiếp xúc với ánh mặt trời; đang cúi người mà đứng giữa hành lang u tối… Đúng, tên cô gái là Vô Nguyệt, cũng là đứa bé gái duy nhất sống sót trong ba đứa trẻ sau cuộc tuyển chọn 15 năm về trước và được người tổ chức đưa đi huấn luyện ở đảo hoang suốt 10 năm. Năm cô 15 tuổi, sau khi hoàn thành các bài huấn luyện một cách xuất sắc(ở đảo hoang)thì được đưa trở về trụ sở bí mật của tổ chức nằm trong thành phố S-Hoa Hạ quốc. Cô đã được tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên ở đây! Không cần mất nhiều thời gian, nhiệm vụ đó đã được cô hoàn thành dễ dàng. Trong 5 năm, cô đã tiếp nhận nhiệm vụ ngày càng khó, từ cấp E đến cả cấp S hay SS. Mọi nhiệm vụ cô đều hoàn thành nhanh chóng nên cô đã được mọi người trong giới ‘hắc đạo’ kính trọng, và những người trong giới ‘bạch đạo’ sợ hãi… Nhưng… cô rất mệt mỏi! Hai tay cô đã dính đầy máu tươi, bao nhiêu người chết dưới tay cô? Cô cũng chẳng nhớ. Vô Nguyệt cười khổ…
“Thiếu gia, ngài có nhớ lời ngài đã nói?” Vô Nguyệt chậm rãi nói.
“Ta nhớ! Được, nhiệm vụ đã hoàn thành. Từ bây giờ trở đi, cô sẽ được tự do, cô có thể rời khỏi nơi đây!” Giọng nói của người đàn ông không có bất kỳ cảm xúc gì dư thừa.
“Cảm ơn.” Vô Nguyệt ngẩng đầu dậy, ngắn gọn đáp.
Cuối cùng, mọi thứ đã kết thúc. Bây giờ, cô không cần sống trong những ngày tháng mà chỉ biết giết người… Hiện tại, cô chỉ muốn rời đi, đến một nơi không có ai quen biết, sống một cuộc sống an bình như bản thân mơ ước. Tiền cô kiếm cũng đã đủ tiêu xài đến cuối đời. Chỉ hy vọng, tổ chức sẽ…
Vô Nguyệt cất bước đi. Bóng dáng cô ngày càng mờ dần giữa dãy hành lang u tối…
Trong phòng
Giữa căn phòng tối tăm, một nam nhân tuấn mỹ mệt mỏi ngã trên ghế.
Vô Nguyệt, Vô Nguyệt… Để cô đi có phải là quyết định đúng đắn hay không? Anh không biết, không biết… Tại sao bản thân anh lại đau đến như vậy?! Có lẽ, anh đã bị bệnh ư?!...
Xoa xoa huyệt thái dương, nam nhân dần ngồi thẳng dậy, tìm kiếm trong đống tài liệu trên bàn thứ gì đó. Sau 1 phút, nam nhân cầm trên tay một xấp giấy.
Đây là tài liệu anh đã nhờ số 11 điều tra về những nơi cô đi tới tới, hoạt động mọi ngày của cô… Nếu cô muốn chuyển đến nơi khác sống, anh tin tài liệu điều tra này sẽ giúp anh biết nơi cô sẽ dọn tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook