Chí Tôn Long Thần Hệ Thống
-
Chương 29: Ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ!
Dịch: Sylvesta
Bốn phía, hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Trương Dụng sẽ nói ra một câu như vậy.
Đúng lúc này, Trương Dụng tiếp tục nói: “Ta là tạm quyền trưởng thôn mà không thể phát hiện kịp thời những việc này vì thế đã gây ra đại họa, điểm này ta thực sự không có cách nào trốn tránh trách nhiệm. Vì lẽ đó, ta đã triệu tập mấy vị hảo thủ trong thôn, chuẩn bị thương lượng đối sách phòng ngừa loại sự kiện này tiếp tục phát sinh.”
“Không sai, ta có thể chứng minh.”
Một đội viên trong đội săn bắn của thôn từ trong đám người chen ra ngoài.
“Ở thời điểm một nén hương trước đó Trương trưởng thôn, xác thực triệu tập hơn mười người bên trong thôn trong đó có ta lại đây thương lượng đối sách.”
Rất nhanh, lại có người đứng ra làm chứng.
Trương Dụng khóe miệng bất giác hiện lên một nụ cười lạnh lùng, khinh thường quét Chiến Thiên Minh một chút sau đó ngay lập tức khôi phục nét mặt nghiêm nghị nói: “Được rồi, Chiến Thiên Minh, ngươi cút về đi. Ngày mai chính là ngày ngươi tiếp nhận khảo hạch trưởng thôn, đối với hành vi vô lễ của ngươi lúc nãy, ta cũng không muốn truy cứu đến cùng, thế nhưng, nếu như ngươi dám đào tẩu, ta tuyệt đối sẽ tự tay giết chết ngươi.”
“Sau đó sẽ đem thi thể của ngươi ném tới bên trong Tử Vân sơn mạch.”
Chiến Thiên Minh căm tức nhìn Trương Dụng.
“Trương Dụng, nếu để cho ta tra ra cái chết của Mộc tam thúc, còn có việc Cẩu Đản mất tích cùng ngươi có liên quan, ta nhất định phải giết chết ngươi.”
Hô, Chiến Thiên Minh xoay người rời đi.
Hắn không thể không rời đi.
Thứ nhất, không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh hai chuyện này cùng Trương Dụng có quan hệ.
Thứ hai, hắn phát hiện thực lực Trương Dụng so với tưởng tượng của hắn còn mạnh hơn.
Hiện tại, hắn căn bản không có cách nào đối phó với Trương Dụng.
Nhẫn!
Trước hết nhịn xuống.
Mà người dân ở bốn phía, sau khi chứng kiến một trận đánh mãnh liệt cùng kinh ngạc, trong lòng tất cả đều tràn ngập điều không rõ, rốt cục mọi người cũng phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn bóng lưng Chiến Thiên Minh càng chạy càng xa, thật lâu không nói được lời nào.
Người này thực sự là Chiến Thiên Minh sao?
Không ai dám tin tưởng.
...
Lâm Thượng Thành.
Đây là tòa thành thị phồn hoa to lớn nhất ở Lâm Thượng Quận.
Quận vương phủ tọa lạc ở trong Lâm Thượng Thành, giống như một tôn cự vô chi phách vậy, phủ đệ rộng lớn này đã chiếm đi ước chừng 5% diện tích của toàn bộ Lâm Thượng Thành.
Có người nói, hạ nhân trong quận vương phủ thường thường ở bên trong đi lạc đường.
Có thể tưởng tượng được, diện tích nơi đây lớn nhường nào.
Một tòa biệt viện bên trong quận vương phủ.
Một nữ tử mặc quần áo màu trắng được chạm trổ tinh tế, có được đôi mi thanh tú, vi thê miên miểu, từng đường cong tuyệt diệu tôn lên vóc dáng mỹ miều, da dẻ thủy nộn hồng hào, sáng bóng, vô cùng mịn màng. Nhìn qua tuy rằng chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng đã trổ mã đến dáng ngọc yêu kiều.
“Cái gì?”
“Cũng đã mười ngày rồi mà vẫn không có tung tích tên mao tặc kia?”
“Các ngươi những tên ngu ngốc này làm sao đến một người cũng không tìm được?”
“Tất cả đều là phế vật!”
Tông Chính Uyển Du nhếch lên đôi môi đỏ tươi.
Nàng phi thường tức giận.
Hậu quả rất nghiêm trọng.
Phía trước, mấy người dáng dấp khôn khéo, lão luyện vận trang phục võ giả, quỳ một chân trên đất, đầu cúi xuống, không dám nhiều lời.
“Quận chúa, ngươi đừng vội nóng giận.” Hương Nhi ở một bên khuyên bảo.
Tông Chính Uyển Du tức giận, đặt mông ngồi trở lại trên ghế, chỉ vào mấy võ giả đang quỳ phía trước nói: “Mấy người các ngươi, tiếp tục đi tìm cho ta, nếu như không tìm được người, các ngươi cũng đừng trở về.”
“Dạ!”
“Còn có, nhớ kỹ nhất định phải bắt sống cho ta.”
“Dạ!”
Đợi đến lúc mấy người võ giả này rời đi, Tông Chính Uyển Du một bộ nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ! Mao tặc chết tiệt, ngươi nhất định chạy không thoát đâu.”
Nghĩ đến Chiến Thiên Minh, Tông Chính Uyển Du liền tức giận đến không được kiềm được.
Cùng ở trong vương phủ.
Ở một chỗ biệt viện khác, thanh u tĩnh nhã, lục trúc thành ấm, một người đàn ông trung niên mặc áo gấm đứng chắp tay, giương mắt nhìn khoảng rừng trúc kia.
Hắn có một khuôn mặt chữ quốc, lông mày rậm, mắt hổ, không giận tự uy.
Sau khi nghe xong lão quản gia phía sau báo lại, người đàn ông trung niên nhẹ nhàng nha nói: “Còn có chuyện như vậy?”
Lão quản gia gật gật đầu.
“Uyển Du đứa nhỏ này, tiểu tính tình bị ta chiều cho hỏng rồi.” Người đàn ông trung niên mặc hoa phục cười lắc lắc đầu.
“Vương gia, chúng ta có cần ở trong bóng tối hỗ trợ không?” Lão quản gia hỏi.
“Không cần, để tùy nàng muốn làm gì thì làm đi.” Người đàn ông trung niên mặc hoa phục nói.
Lão quản gia đang chuẩn bị gật đầu, đã thấy người đàn ông trung niên mặc hoa phục đột nhiên đổi ý, nói: “Chờ một chút. Quản gia, vẫn là tra một chút đi, nhìn xem người nào trêu đến mức Uyển Du tức giận như vậy. Nếu như người kia đối với Uyển Du không có địch ý, Uyển Du cũng không có đến đây cầu viện thì cứ vờ như không biết.”
“Nếu như có địch ý...”
“Giết.”
“Vâng, Vương gia.” Lão quản gia khom người thối lui.
...
Chiến Thiên Minh cũng không biết những thứ này.
Hắn ở bên trong thôn khắp nơi tìm kiếm tung tích của Lưu Vũ.
Đáng tiếc, căn bản không tìm được.
Địa phương Lưu Vũ bình thường hay lui tới, hắn đều tìm cả rồi nhưng một điểm bóng dáng cũng không có.
Phụ mẫu của Lưu Vũ cũng rất khẩn trương.
“Tiểu Tử, một điểm phát hiện cũng không có sao?” Chiến Thiên Minh cau mày hỏi.
Tiểu Tử trên đất ngửi lại ngửi mấy cái.
“Chủ nhân, nơi này lưu lại khí tức chí ít là của ba ngày trước.”
Ba ngày trước có lưu lại khí tức, chứng minh Lưu Vũ ở trước khi mất tích căn bản chưa có tới nơi này.
Không phải nơi này, đổi chỗ khác, lại tìm.
Chiến Thiên Minh sẽ không bỏ qua.
Hai người trong thôn đối tốt với hắn, Mộc Hải đã chết rồi, hắn tuyệt đối không để Lưu Vũ cũng gặp chuyện.
Dù như thế nào, đều phải tìm được.
Màn đêm rốt cuộc buông xuống.
Các thôn dân căn bản không dám ra ngoài.
Ở ngoài, buổi tối là thuộc về dã thú cùng hung thú.
Ra ngoài vào lúc này, rất dễ dàng trở thành bữa ăn ngon trong miệng dã thú cùng hung thú.
Coi như là các đội viên bên trong đội săn bắn, cũng không dám một mình ở trong màn đêm thăm thẳm đi qua xa.
Thôn dân chỉ có thể dừng cuộc tìm kiếm lại.
“Thúc, thím, các ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm ra Cẩu Đản.” Chiến Thiên Minh hướng về cha mẹ Lưu Vũ bảo đảm nói.
“Ngươi còn dám nói?”
“Đều tại ngươi, đều tại ngươi cái tang môn tinh này.”
Mẫu thân của Lưu Vũ mạnh mẽ nện đánh lên người Chiến Thiên Minh, trên mặt tất cả đều là nước mắt lo lắng.
“Ô ô...”
“Nếu như không phải ngươi, Vũ nhi nhà chúng ta cũng sẽ không mất tích.”
“Ô ô...”
Chiến Thiên Minh không có hoàn thủ, tùy ý mẫu thân Lưu Vũ nện đánh.
“Được rồi, đừng tiếp tục náo loạn.”
Phụ thân của Lưu Vụ quát thê tử mình một cái rồi hướng về phía Chiến Thiên Minh nói:
“Thiên Minh, ta biết chuyện này cùng ngươi không có quan hệ, xin lỗi.”
Chiến Thiên Minh lắc lắc đầu, không nói gì.
Mình còn có thể nói gì nữa?
Đối với một người mẹ đau khổ vì mất con, người sau oán giận vài câu, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Phụ thân Lưu Vũ lôi kéo lão bà trở lại.
Thanh âm nức nở nhẹ nhàng, xa xa truyền đến rót vào trong tai Chiến Thiên Minh.
Răng rắc răng rắc...
Nắm đấm nắm chặt, Chiến Thiên Minh hận mình không có năng lực.
Hận mình tìm không ra hung thủ sát hại Mộc tam thúc.
Hận mình ngay cả Lưu Vũ cũng không tìm được.
“Trở nên mạnh mẽ!”
“Ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ!”
“Nếu như...”
“Nếu như ta có thể giống như những võ giả trong các câu chuyện huyền huyễn kia, nắm giữ Linh giác tra xét, ta nhất định có thể tìm được Cẩu Đản...”
Đáng tiếc, Chiến Thiên Minh bây giờ căn bản không hiểu được cách vận dụng Linh giác.
Càng không biết thế giới này có tồn tại Linh giác hay không.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài thôn.
Ở ngoài, bóng đêm đen kịt.
Dần dần truyền đến thanh âm dã thú cùng hung thú la hét.
Rất nhanh, Chiến Thiên Minh bị mấy thôn dân canh chừng gắt gao, không cho phép ra ngoài.
Dù sao, hai người đứng ra đảm bảo cho Chiến Thiên Minh, một người đã chết rồi, một người lại mất tích, mà ngày mai sẽ là ngày khảo hạch trưởng thôn, nếu Chiến Thiên Minh cũng mất tích, trong Nam Thanh thôn ai cũng không gánh vác nổi trách nhiệm như vậy.
Trong phòng, Chiến Thiên Minh rất lo lắng cho Lưu Vũ.
Lưu Vũ không ở trong thôn.
Vậy cũng chỉ có thể là ở bên ngoài.
Mà ở ngoài vào thời gian này, tuyệt đối rất nguy hiểm.
Trong thời gian chín ngày trước đó, Chiến Thiên Minh nếu không phải có Tiểu Tử hỗ trợ, còn có điều khiển đám dã thú cùng hung thú kia, phỏng chừng ban đêm rất khó chịu đựng những đợt tập kích hung mãnh của dã thú cùng hung thú.
Ban đêm, dã thú cùng hung thú thực sự quá mạnh.
Mạnh đến thái quá.
Một đêm, chung quy trôi qua rất nhanh.
Ngày hôm sau, rốt cục đã đến
Bốn phía, hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Trương Dụng sẽ nói ra một câu như vậy.
Đúng lúc này, Trương Dụng tiếp tục nói: “Ta là tạm quyền trưởng thôn mà không thể phát hiện kịp thời những việc này vì thế đã gây ra đại họa, điểm này ta thực sự không có cách nào trốn tránh trách nhiệm. Vì lẽ đó, ta đã triệu tập mấy vị hảo thủ trong thôn, chuẩn bị thương lượng đối sách phòng ngừa loại sự kiện này tiếp tục phát sinh.”
“Không sai, ta có thể chứng minh.”
Một đội viên trong đội săn bắn của thôn từ trong đám người chen ra ngoài.
“Ở thời điểm một nén hương trước đó Trương trưởng thôn, xác thực triệu tập hơn mười người bên trong thôn trong đó có ta lại đây thương lượng đối sách.”
Rất nhanh, lại có người đứng ra làm chứng.
Trương Dụng khóe miệng bất giác hiện lên một nụ cười lạnh lùng, khinh thường quét Chiến Thiên Minh một chút sau đó ngay lập tức khôi phục nét mặt nghiêm nghị nói: “Được rồi, Chiến Thiên Minh, ngươi cút về đi. Ngày mai chính là ngày ngươi tiếp nhận khảo hạch trưởng thôn, đối với hành vi vô lễ của ngươi lúc nãy, ta cũng không muốn truy cứu đến cùng, thế nhưng, nếu như ngươi dám đào tẩu, ta tuyệt đối sẽ tự tay giết chết ngươi.”
“Sau đó sẽ đem thi thể của ngươi ném tới bên trong Tử Vân sơn mạch.”
Chiến Thiên Minh căm tức nhìn Trương Dụng.
“Trương Dụng, nếu để cho ta tra ra cái chết của Mộc tam thúc, còn có việc Cẩu Đản mất tích cùng ngươi có liên quan, ta nhất định phải giết chết ngươi.”
Hô, Chiến Thiên Minh xoay người rời đi.
Hắn không thể không rời đi.
Thứ nhất, không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh hai chuyện này cùng Trương Dụng có quan hệ.
Thứ hai, hắn phát hiện thực lực Trương Dụng so với tưởng tượng của hắn còn mạnh hơn.
Hiện tại, hắn căn bản không có cách nào đối phó với Trương Dụng.
Nhẫn!
Trước hết nhịn xuống.
Mà người dân ở bốn phía, sau khi chứng kiến một trận đánh mãnh liệt cùng kinh ngạc, trong lòng tất cả đều tràn ngập điều không rõ, rốt cục mọi người cũng phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn bóng lưng Chiến Thiên Minh càng chạy càng xa, thật lâu không nói được lời nào.
Người này thực sự là Chiến Thiên Minh sao?
Không ai dám tin tưởng.
...
Lâm Thượng Thành.
Đây là tòa thành thị phồn hoa to lớn nhất ở Lâm Thượng Quận.
Quận vương phủ tọa lạc ở trong Lâm Thượng Thành, giống như một tôn cự vô chi phách vậy, phủ đệ rộng lớn này đã chiếm đi ước chừng 5% diện tích của toàn bộ Lâm Thượng Thành.
Có người nói, hạ nhân trong quận vương phủ thường thường ở bên trong đi lạc đường.
Có thể tưởng tượng được, diện tích nơi đây lớn nhường nào.
Một tòa biệt viện bên trong quận vương phủ.
Một nữ tử mặc quần áo màu trắng được chạm trổ tinh tế, có được đôi mi thanh tú, vi thê miên miểu, từng đường cong tuyệt diệu tôn lên vóc dáng mỹ miều, da dẻ thủy nộn hồng hào, sáng bóng, vô cùng mịn màng. Nhìn qua tuy rằng chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng đã trổ mã đến dáng ngọc yêu kiều.
“Cái gì?”
“Cũng đã mười ngày rồi mà vẫn không có tung tích tên mao tặc kia?”
“Các ngươi những tên ngu ngốc này làm sao đến một người cũng không tìm được?”
“Tất cả đều là phế vật!”
Tông Chính Uyển Du nhếch lên đôi môi đỏ tươi.
Nàng phi thường tức giận.
Hậu quả rất nghiêm trọng.
Phía trước, mấy người dáng dấp khôn khéo, lão luyện vận trang phục võ giả, quỳ một chân trên đất, đầu cúi xuống, không dám nhiều lời.
“Quận chúa, ngươi đừng vội nóng giận.” Hương Nhi ở một bên khuyên bảo.
Tông Chính Uyển Du tức giận, đặt mông ngồi trở lại trên ghế, chỉ vào mấy võ giả đang quỳ phía trước nói: “Mấy người các ngươi, tiếp tục đi tìm cho ta, nếu như không tìm được người, các ngươi cũng đừng trở về.”
“Dạ!”
“Còn có, nhớ kỹ nhất định phải bắt sống cho ta.”
“Dạ!”
Đợi đến lúc mấy người võ giả này rời đi, Tông Chính Uyển Du một bộ nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ! Mao tặc chết tiệt, ngươi nhất định chạy không thoát đâu.”
Nghĩ đến Chiến Thiên Minh, Tông Chính Uyển Du liền tức giận đến không được kiềm được.
Cùng ở trong vương phủ.
Ở một chỗ biệt viện khác, thanh u tĩnh nhã, lục trúc thành ấm, một người đàn ông trung niên mặc áo gấm đứng chắp tay, giương mắt nhìn khoảng rừng trúc kia.
Hắn có một khuôn mặt chữ quốc, lông mày rậm, mắt hổ, không giận tự uy.
Sau khi nghe xong lão quản gia phía sau báo lại, người đàn ông trung niên nhẹ nhàng nha nói: “Còn có chuyện như vậy?”
Lão quản gia gật gật đầu.
“Uyển Du đứa nhỏ này, tiểu tính tình bị ta chiều cho hỏng rồi.” Người đàn ông trung niên mặc hoa phục cười lắc lắc đầu.
“Vương gia, chúng ta có cần ở trong bóng tối hỗ trợ không?” Lão quản gia hỏi.
“Không cần, để tùy nàng muốn làm gì thì làm đi.” Người đàn ông trung niên mặc hoa phục nói.
Lão quản gia đang chuẩn bị gật đầu, đã thấy người đàn ông trung niên mặc hoa phục đột nhiên đổi ý, nói: “Chờ một chút. Quản gia, vẫn là tra một chút đi, nhìn xem người nào trêu đến mức Uyển Du tức giận như vậy. Nếu như người kia đối với Uyển Du không có địch ý, Uyển Du cũng không có đến đây cầu viện thì cứ vờ như không biết.”
“Nếu như có địch ý...”
“Giết.”
“Vâng, Vương gia.” Lão quản gia khom người thối lui.
...
Chiến Thiên Minh cũng không biết những thứ này.
Hắn ở bên trong thôn khắp nơi tìm kiếm tung tích của Lưu Vũ.
Đáng tiếc, căn bản không tìm được.
Địa phương Lưu Vũ bình thường hay lui tới, hắn đều tìm cả rồi nhưng một điểm bóng dáng cũng không có.
Phụ mẫu của Lưu Vũ cũng rất khẩn trương.
“Tiểu Tử, một điểm phát hiện cũng không có sao?” Chiến Thiên Minh cau mày hỏi.
Tiểu Tử trên đất ngửi lại ngửi mấy cái.
“Chủ nhân, nơi này lưu lại khí tức chí ít là của ba ngày trước.”
Ba ngày trước có lưu lại khí tức, chứng minh Lưu Vũ ở trước khi mất tích căn bản chưa có tới nơi này.
Không phải nơi này, đổi chỗ khác, lại tìm.
Chiến Thiên Minh sẽ không bỏ qua.
Hai người trong thôn đối tốt với hắn, Mộc Hải đã chết rồi, hắn tuyệt đối không để Lưu Vũ cũng gặp chuyện.
Dù như thế nào, đều phải tìm được.
Màn đêm rốt cuộc buông xuống.
Các thôn dân căn bản không dám ra ngoài.
Ở ngoài, buổi tối là thuộc về dã thú cùng hung thú.
Ra ngoài vào lúc này, rất dễ dàng trở thành bữa ăn ngon trong miệng dã thú cùng hung thú.
Coi như là các đội viên bên trong đội săn bắn, cũng không dám một mình ở trong màn đêm thăm thẳm đi qua xa.
Thôn dân chỉ có thể dừng cuộc tìm kiếm lại.
“Thúc, thím, các ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm ra Cẩu Đản.” Chiến Thiên Minh hướng về cha mẹ Lưu Vũ bảo đảm nói.
“Ngươi còn dám nói?”
“Đều tại ngươi, đều tại ngươi cái tang môn tinh này.”
Mẫu thân của Lưu Vũ mạnh mẽ nện đánh lên người Chiến Thiên Minh, trên mặt tất cả đều là nước mắt lo lắng.
“Ô ô...”
“Nếu như không phải ngươi, Vũ nhi nhà chúng ta cũng sẽ không mất tích.”
“Ô ô...”
Chiến Thiên Minh không có hoàn thủ, tùy ý mẫu thân Lưu Vũ nện đánh.
“Được rồi, đừng tiếp tục náo loạn.”
Phụ thân của Lưu Vụ quát thê tử mình một cái rồi hướng về phía Chiến Thiên Minh nói:
“Thiên Minh, ta biết chuyện này cùng ngươi không có quan hệ, xin lỗi.”
Chiến Thiên Minh lắc lắc đầu, không nói gì.
Mình còn có thể nói gì nữa?
Đối với một người mẹ đau khổ vì mất con, người sau oán giận vài câu, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Phụ thân Lưu Vũ lôi kéo lão bà trở lại.
Thanh âm nức nở nhẹ nhàng, xa xa truyền đến rót vào trong tai Chiến Thiên Minh.
Răng rắc răng rắc...
Nắm đấm nắm chặt, Chiến Thiên Minh hận mình không có năng lực.
Hận mình tìm không ra hung thủ sát hại Mộc tam thúc.
Hận mình ngay cả Lưu Vũ cũng không tìm được.
“Trở nên mạnh mẽ!”
“Ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ!”
“Nếu như...”
“Nếu như ta có thể giống như những võ giả trong các câu chuyện huyền huyễn kia, nắm giữ Linh giác tra xét, ta nhất định có thể tìm được Cẩu Đản...”
Đáng tiếc, Chiến Thiên Minh bây giờ căn bản không hiểu được cách vận dụng Linh giác.
Càng không biết thế giới này có tồn tại Linh giác hay không.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài thôn.
Ở ngoài, bóng đêm đen kịt.
Dần dần truyền đến thanh âm dã thú cùng hung thú la hét.
Rất nhanh, Chiến Thiên Minh bị mấy thôn dân canh chừng gắt gao, không cho phép ra ngoài.
Dù sao, hai người đứng ra đảm bảo cho Chiến Thiên Minh, một người đã chết rồi, một người lại mất tích, mà ngày mai sẽ là ngày khảo hạch trưởng thôn, nếu Chiến Thiên Minh cũng mất tích, trong Nam Thanh thôn ai cũng không gánh vác nổi trách nhiệm như vậy.
Trong phòng, Chiến Thiên Minh rất lo lắng cho Lưu Vũ.
Lưu Vũ không ở trong thôn.
Vậy cũng chỉ có thể là ở bên ngoài.
Mà ở ngoài vào thời gian này, tuyệt đối rất nguy hiểm.
Trong thời gian chín ngày trước đó, Chiến Thiên Minh nếu không phải có Tiểu Tử hỗ trợ, còn có điều khiển đám dã thú cùng hung thú kia, phỏng chừng ban đêm rất khó chịu đựng những đợt tập kích hung mãnh của dã thú cùng hung thú.
Ban đêm, dã thú cùng hung thú thực sự quá mạnh.
Mạnh đến thái quá.
Một đêm, chung quy trôi qua rất nhanh.
Ngày hôm sau, rốt cục đã đến
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook