Chí Tôn Hắc Y: Nghịch Thiên Cuồng Phi, Đến Đấu Một Trận
-
Chương 2: Dựa vào kĩ xảo 2
Editor: Lãng Nhược Y
Chỉ cần nàng có được bảo bối của Trường Ngọc, cho dù căn cứ có không hài lòng với việc nàng giết nàng ta, thì cũng không thể thay đổi sự thật. Đến lúc đó, đội trưởng Sùng Hóa cũng không làm gì được nàng.
Trường Ngọc nhìn hành động của Doanh Hoa, trên gương mặt lạnh nhạt đột nhiên hiện lên nụ cười như có như không.
“Ngươi cười cái gì, ngươi lập tức…… Kì quái, vì sao chiếc nhẫn này lại không có động tĩnh gì cả? Ta từng nghe trộm ngươi nói cái nhẫn này nhận chủ như thế nào, ngươi…… Ngươi gạt ta…… Ngươi……” Vẻ mặt nắm chắc phần thắng của Doanh Hoa đột nhiên thay đổi.
Ngón tay vội vàng di chuyển trên cổ cầm, âm thanh chói tai vang lên, lại không hề có sức mạnh khống chế người khác nào cả.
Nhẫn không có phản ứng, cổ cầm cũng không có phản ứng, chúng nó không nghe theo sự điều khiển của nàng?
Trường Ngọc cười, cười thật rực rỡ. Gương mặt bình thường lạnh nhạt một khi nở nụ cười, dường như ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không thể nào so sánh.
Cổ tay nhẹ nhàng di chuyển giữa không trung, cổ cầm và nhẫn giống như khối băng dưới nắng, từ từ tan biến, chỉ còn lại một mảnh hư vô, mà vết thương sau lưng Trường Ngọc cũng đã trở lại bình thường.
Doanh Hoa nhìn đôi tay trống trơn của mình, hoàn toàn không dám tin, này…… Việc này là sao?
Làm sao có thể?
“Sao ngươi lại có thể sử dụng pháp lực?” Doanh Hoa kinh ngạc, không phải nàng đã đánh nàng ta trọng thương sao.
“Trứng gà vĩnh viễn không thể đặt trên một cái mâm, là người, nhất định phải có chủ bài cuối cùng của bản thân.*” Trường Ngọc nhìn Doanh Hoa cười lạnh, giật giật bả vai. Chỉ là một pháp sư hệ băng lục cấp cũng muốn giết nàng? Hừ, cho dù là nhân lúc nàng và tang thi vương giao đấu để ám toán, cũng không có khả năng.
Đầu ngón tay khẽ lướt qua môi, Trường Ngọc cười âm hiểm, nói: “Quên nói cho ngươi biết, ta không có đánh đàn.”
“Không đánh đàn? Chuyện đó......chuyện đó…… Không có khả năng.”
Trường Ngọc không đánh đàn, làm sao có thể?
Vậy những tiếng đàn khống chế tang thi là gì? Nếu không đánh đàn thì sức mạnh kia từ đâu mà có?
Việc này……
“Cổ cầm, chẳng qua là dùng để trang trí mà thôi.” Trước ánh mắt hoảng sợ của Doanh Hoa, Trường Ngọc mỉm cười nâng tay phất nhẹ một cái, cổ cầm lại đột nhiên xuất hiện. Trường Ngọc ôm lấy cổ cầm đi tới tường thành, sau đó liền quăng xuống.
Tan nát. Món đồ được liệt vào hàng đệ nhất Thần Khí - cổ cầm bị quăng vỡ vụn, gần như biến thành một nhúm bột phấn dưới chân thành.
Ngồi trên tường thành, Trường Ngọc ngẩng đầu nhìn nơi Sùng Hóa đang chém giết ở phía xa, khóe miệng vẽ nên một tia cười lạnh: “Vĩnh viễn các ngươi cũng sẽ không thể biết pháp lực của ta là gì, ha ha, muốn mạng của ta, còn phải xem ta có đồng ý hay không.”
Để có thể sống sót ở mạt thế trong nhiều năm như vậy, nàng đã liều cả tính mạng. Nếu có người dám đe dọa đến cuộc sống của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua...
“Ngươi muốn giết ta.” Doanh Hoa đột nhiên cảm nhận được sát khí lạnh buốt sống lưng.
“Giết ngươi? Không, sao ta lại có thể dễ dàng giết kẻ muốn giết ta. Giết ngươi, chẳng phải quá tốt cho ngươi sao?” Trường Ngọc lắc đầu, đột nhiên che ngực la lên: “Doanh Hoa, ngươi làm gì vậy?” Tiếng kêu sợ hãi vang lên giữa không trung, cả người Trường Ngọc từ tường thành cao ngất rơi xuống trong nháy mắt.
Doanh Hoa nhìn gương mặt đang mỉm cười kia, cảm thấy vô cùng khó hiểu, rõ ràng nàng ta không có bị thương, sao lại……
“Không, không……”
“Ối, Trường Ngọc nữ thần, ngài ấy sao vậy……”
“Xảy ra chuyện gì vậy?"
“Nữ thần……”
Mọi người đại loạn, các cao thủ trong ngoài tường thành không quan tâm bọn tang thi, nhanh chóng chạy về phía Trường Ngọc rơi xuống.
“Đội trưởng, đội trưởng, ngài bị thương rồi, ôi trời, đội trưởng……”
“Đội trưởng, xảy ra chuyện gì, ngài làm sao vậy? Khoan đã, chẳng phải đây là pháp lực hệ băng lục cấp sao? Doanh Hoa, Doanh Hoa vừa mới lên tường thành. Là Doanh Hoa ra tay, ta phải giết nàng ta……”
Rất nhiều người tiếp được cơ thể của Trường Ngọc khi rơi xuống.
--- ------ --------
*câu này hiểu đơn giản chính là làm việc gì cũng phải chừa lại con át chủ bài cho bản thân, không thể cho mọi người biết hết được. ( Kiểu như chừa lại đường lui khi gặp bất trắc ấy ^-^)
Chỉ cần nàng có được bảo bối của Trường Ngọc, cho dù căn cứ có không hài lòng với việc nàng giết nàng ta, thì cũng không thể thay đổi sự thật. Đến lúc đó, đội trưởng Sùng Hóa cũng không làm gì được nàng.
Trường Ngọc nhìn hành động của Doanh Hoa, trên gương mặt lạnh nhạt đột nhiên hiện lên nụ cười như có như không.
“Ngươi cười cái gì, ngươi lập tức…… Kì quái, vì sao chiếc nhẫn này lại không có động tĩnh gì cả? Ta từng nghe trộm ngươi nói cái nhẫn này nhận chủ như thế nào, ngươi…… Ngươi gạt ta…… Ngươi……” Vẻ mặt nắm chắc phần thắng của Doanh Hoa đột nhiên thay đổi.
Ngón tay vội vàng di chuyển trên cổ cầm, âm thanh chói tai vang lên, lại không hề có sức mạnh khống chế người khác nào cả.
Nhẫn không có phản ứng, cổ cầm cũng không có phản ứng, chúng nó không nghe theo sự điều khiển của nàng?
Trường Ngọc cười, cười thật rực rỡ. Gương mặt bình thường lạnh nhạt một khi nở nụ cười, dường như ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không thể nào so sánh.
Cổ tay nhẹ nhàng di chuyển giữa không trung, cổ cầm và nhẫn giống như khối băng dưới nắng, từ từ tan biến, chỉ còn lại một mảnh hư vô, mà vết thương sau lưng Trường Ngọc cũng đã trở lại bình thường.
Doanh Hoa nhìn đôi tay trống trơn của mình, hoàn toàn không dám tin, này…… Việc này là sao?
Làm sao có thể?
“Sao ngươi lại có thể sử dụng pháp lực?” Doanh Hoa kinh ngạc, không phải nàng đã đánh nàng ta trọng thương sao.
“Trứng gà vĩnh viễn không thể đặt trên một cái mâm, là người, nhất định phải có chủ bài cuối cùng của bản thân.*” Trường Ngọc nhìn Doanh Hoa cười lạnh, giật giật bả vai. Chỉ là một pháp sư hệ băng lục cấp cũng muốn giết nàng? Hừ, cho dù là nhân lúc nàng và tang thi vương giao đấu để ám toán, cũng không có khả năng.
Đầu ngón tay khẽ lướt qua môi, Trường Ngọc cười âm hiểm, nói: “Quên nói cho ngươi biết, ta không có đánh đàn.”
“Không đánh đàn? Chuyện đó......chuyện đó…… Không có khả năng.”
Trường Ngọc không đánh đàn, làm sao có thể?
Vậy những tiếng đàn khống chế tang thi là gì? Nếu không đánh đàn thì sức mạnh kia từ đâu mà có?
Việc này……
“Cổ cầm, chẳng qua là dùng để trang trí mà thôi.” Trước ánh mắt hoảng sợ của Doanh Hoa, Trường Ngọc mỉm cười nâng tay phất nhẹ một cái, cổ cầm lại đột nhiên xuất hiện. Trường Ngọc ôm lấy cổ cầm đi tới tường thành, sau đó liền quăng xuống.
Tan nát. Món đồ được liệt vào hàng đệ nhất Thần Khí - cổ cầm bị quăng vỡ vụn, gần như biến thành một nhúm bột phấn dưới chân thành.
Ngồi trên tường thành, Trường Ngọc ngẩng đầu nhìn nơi Sùng Hóa đang chém giết ở phía xa, khóe miệng vẽ nên một tia cười lạnh: “Vĩnh viễn các ngươi cũng sẽ không thể biết pháp lực của ta là gì, ha ha, muốn mạng của ta, còn phải xem ta có đồng ý hay không.”
Để có thể sống sót ở mạt thế trong nhiều năm như vậy, nàng đã liều cả tính mạng. Nếu có người dám đe dọa đến cuộc sống của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua...
“Ngươi muốn giết ta.” Doanh Hoa đột nhiên cảm nhận được sát khí lạnh buốt sống lưng.
“Giết ngươi? Không, sao ta lại có thể dễ dàng giết kẻ muốn giết ta. Giết ngươi, chẳng phải quá tốt cho ngươi sao?” Trường Ngọc lắc đầu, đột nhiên che ngực la lên: “Doanh Hoa, ngươi làm gì vậy?” Tiếng kêu sợ hãi vang lên giữa không trung, cả người Trường Ngọc từ tường thành cao ngất rơi xuống trong nháy mắt.
Doanh Hoa nhìn gương mặt đang mỉm cười kia, cảm thấy vô cùng khó hiểu, rõ ràng nàng ta không có bị thương, sao lại……
“Không, không……”
“Ối, Trường Ngọc nữ thần, ngài ấy sao vậy……”
“Xảy ra chuyện gì vậy?"
“Nữ thần……”
Mọi người đại loạn, các cao thủ trong ngoài tường thành không quan tâm bọn tang thi, nhanh chóng chạy về phía Trường Ngọc rơi xuống.
“Đội trưởng, đội trưởng, ngài bị thương rồi, ôi trời, đội trưởng……”
“Đội trưởng, xảy ra chuyện gì, ngài làm sao vậy? Khoan đã, chẳng phải đây là pháp lực hệ băng lục cấp sao? Doanh Hoa, Doanh Hoa vừa mới lên tường thành. Là Doanh Hoa ra tay, ta phải giết nàng ta……”
Rất nhiều người tiếp được cơ thể của Trường Ngọc khi rơi xuống.
--- ------ --------
*câu này hiểu đơn giản chính là làm việc gì cũng phải chừa lại con át chủ bài cho bản thân, không thể cho mọi người biết hết được. ( Kiểu như chừa lại đường lui khi gặp bất trắc ấy ^-^)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook