Chí Tôn Đào Phi
-
Quyển 1 - Chương 15: Tiến cung thỉnh an
Bên trong Phượng Nghi cung, Lãnh Thanh Nghiên hướng về phía hai người ngồi trên cao kia thi lễ: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an mẫu hậu”
.Thương Lang Hoàng vẻ mặt tươi cười nhìn Lãnh Thanh Nghiên, đối với vị con dâu này trong lòng tương đối vừa lòng, dù sao trước không nói đến thân phận của nàng, nhưng khuôn mặt khuynh thành này khiến cho người ta nhìn mà kinh diễm.
Đã sớm nghe nói Mộc gia đại tiểu thư Mộc Thiên Dao là tuyệt sắc khuynh thành, hôm nay vừa thấy, cũng là phát hiện bốn chữ kia căn bản là không đủ để nói lên vẻ đẹp của nàng, thanh nhã lạnh nhạt, giống như trích tiên.Tay hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên khẽ nâng lên, nói: “Hoàng nhi mau mau đứng dậy đi”
.“Tạ phụ hoàng!”
Lãnh Thanh Nghiên đứng thẳng người lên, Thương Diễm Túc liền đứng ở ngay bên cạnh của nàng, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng có cảm giác mát lạnh, từ lúc bắt đầu tiến vào Phượng Nghi cung, vẻ mặt hắn liền càng thêm lạnh lùng, thậm chí ngay cả đối với thương Lang Hoàng cùng Trữ hoàng hậu thỉnh an đều miễn.Trữ hoàng hậu trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa, đáy mắt cũng ẩn ẩn có điểm khác thường, cười nói: “Lạc vương cũng thật có phúc khí, có thể lấy về một Vương phi thanh nhã thoát tục như vậy, bản cung rất hâm mộ đâu”
.Nghe vậy, vẻ mặt Lãnh Thanh Nghiên vẫn không hề thay đổi, chỉ hướng về phía Trữ hoàng hậu thoáng thi lễ, nói: “Mẫu hậu quá khen rồi”
.Đúng lúc này, Thương Diễm Túc lại đột nhiên kéo Lãnh Thanh Nghiên dậy, nói: “Nàng chỉ cần gọi bà ta là Hoàng Hậu nương nương là được”
.Lời này làm cho Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn nhếch miệng, bên trong mắt ẩn ẩn có kim quang thoáng hiện.
Khẽ nhíu mày lại, trong lúc nhất thời thực sự có điểm không biết nên phản ứng như thế nào, gọi là hoàng hậu nương nương?Lời nói của Thương Diễm Túc làm cho biểu tình trên mặt Trữ hoàng hậu có chút cứng đờ, sắc mặt Thương Lang Hoàng lại trầm xuống, cả giận nói: “Làm loạn, nàng là Vương phi của ngươi, đương nhiên phải xưng hô giống như ngươi hoàng hậu là mẫu hậu!”
“Mẫu hậu của ta đã chết, chẳng lẽ phụ hoàng đã quên sao?”
“Ngươi…”
Mắt thấy hai phụ tử vì chuyện này mà khắc khẩu, Trữ hoàng hậu vội vàng nghiêng người đến bên cạnh Thương Lang Hoàng, vươn tay nhẹ nắm lấy ống tay áo của hắn, nói: “Hoàng Thượng, ngài đừng tức giận với Lạc vương, cũng khó trách ngài ấy không muốn gọi thần thiếp một tiếng mẫu hậu, dù sao, ngài ấy vốn là con của hoàng hậu”
.“Hoàng hậu, nàng cũng đừng giải vây cho hắn, những năm gần đây, có khi nào hắn đối với nàng tôn kính một chút đâu?”
“Hoàng Thượng ngài cũng biết, vị trí tại của thần thiếp đáng ra là của mẹ Lạc vương, hiện tại thần thiếp coi như là… Aiiii!”
Trữ hoàng hậu vẻ mặt ưu thương, nhưng ở góc độ mà không ai nhìn thấy, trong mắt lóe ra tia nhìn sắc nhọn, mang theo tức giận cùng sát khí.Thương Diễm Túc khẽ híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Trữ hoàng hậu, khóe miệng mang theo độ cong trào phúng, nhưng cũng không nói thêm cái gì, trực tiếp hỏi Thương Lang Hoàng: “Không biết phụ hoàng còn có việc gì hay không, nếu như không còn chuyện gì nữa, nhi thần xin cáo lui”
.Nói cho hết lời, cũng không có đợi cho Thương Lang Hoàng lên tiếng, hắn trực tiếp lôi kéo Lãnh Thanh Nghiên đi ra khỏi Phượng Nghi cung.
Thấy dáng vẻ này của hắn, Thương Lang Hoàng vẻ mặt giận dữ, dùng sức vỗ xuống cái bàn bên cạnh, quát: “Đứng lại!”
Bước chân thoáng dừng lại, nhưng cũng không có xoay người, chỉ hơi hơi nghiêng đầu, lãnh đạm nói: “Không biết phụ hoàng còn có gì dặn dò?”
“Đây là thái độ ngươi đối đãi với phụ hoàng ngươi sao? Ta thực hoài nghi Như quý phi rốt cuộc đã dạy dỗ ngươi như thế nào!”
Đằng sau câu nói kia, Thương Lang Hoàng thuần túy chỉ là vì bị Thương Diễm Túc làm cho tức giận mới có thể nói ra, nhưng khi Thương Diễm Túc nghe thấy câu đó trong mắt kim quang đại thịnh, thậm chí tản mát ra hàn khí mãnh liệt, xen lẫn với sát khí, lạnh giọng nói: “Như di dạy ta như thế nào thì cũng hơn hẳn ngài!”
Với hắn mà nói, Như quý phi giống như mẫu thân của hắn, sao có thể dễ dàng tha thứ cho Thương Lang Hoàng nói bà như vậy?Kỳ thật khi thốt lên câu kia, Thương Lang Hoàng liền hối hận, tất nhiên ông biết địa vị Như quý phi ở trong lòng Thương Diễm Túc, gần giống như mẹ đẻ của hắn.
Nhưng mà, hắn nói những lời này là có ý gì? Cái gì mà kêu mặc kệ dạy như thế nào cũng hơn ông?Thương Lang Hoàng ngực kịch liệt phập phồng, hiển nhiên là bị Thương Diễm Túc làm cho tức giận không nhẹ, trong mắt Trữ hoàng hậu hiện lên ý cười thực hiện được ý đồ, sau đó vội vàng đứng lên, đi đến bên cạnh Thương Lang Hoàng, trên mặt tràn đầy vẻ thân thiết, nói: “Hoàng Thượng xin ngài bớt giận, chẳng lẽ ngài lại tức giận cùng một đứa nhỏ sao?”
Nói xong, lại quay đầu nhìn Thương Diễm Túc, mang theo điểm trách cứ nói: “Lạc vương ngài cũng thật là, sao lại có thể cùng phụ hoàng ầm ĩ như vậy chứ? Còn không mau nhận lỗi với phụ hoàng!”
Thương Diễm Túc quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Trữ hoàng hậu.
Một cái liếc mắt này làm cho Trữ hoàng hậu nhịn không được đáy lòng phát lạnh, vội vàng cúi đầu dời đi tầm mắt.Khẽ cau mày lại, một tiếng hừ lạnh tràn ngập khinh thường cùng trào phúng, sau đó lôi kéo Lãnh Thanh Nghiên liền cất bước đi về phía trước, không muốn tiếp tục ở lại trong Phượng Nghi cung nữa.Lãnh Thanh Nghiên im lặng đi theo bên người hắn, không có phát biểu bình luận gì, nhưng đúng lúc này Thương Diễm Túc đột nhiên dừng bước lại, xoay người lại nhìn nàng, nói: “Nghiên nhi, sao nàng vẫn không nói lời nào vậy?”
“Vương gia hy vọng ta nói cái gì đây?”
Lẳng lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu mới đưa tầm mắt dời đi, có chút vô lực nói: “Quên đi, nàng không muốn nói thì thôi vậy.
Hiện tại, đi thỉnh an Như di, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn Hoàng Tổ mẫu cũng ở nơi đó”
.Nhìn Thương Diễm Túc, nhìn hắn cung kính hướng tới Thái Hậu nương nương cùng Như quý phi hành lễ, trong mắt cũng không còn vẻ lạnh lùng như vừa rồi, so sánh với thời điểm ở Phượng Nghi cung, thái độ giống như trái ngược hẳn.
Lãnh Thanh Nghiên trong mắt thoáng có điểm dao động, sau đó cũng hướng tới hai nữ tử quần áo đẹp đẽ kia thi lễ nói: “Tham kiến Thái Hậu nương nương, Quý phi nương nương”
.Thái Hậu cười tủm tỉm nhìn Lãnh Thanh Nghiên, sau đó vẫy vẫy tay về phía nàng, nói: “Nha đầu, đến, đến bên Hoàng Tổ Mẫu xem”
.“Dạ”
.Thái Hậu lôi kéo nàng, nhẹ nhàng mà đánh giá, trong mắt mang theo ý cười vừa lòng rõ ràng, quay đầu nhìn Thương Diễm Túc đang ngồi bên cạnh cười nói: “Túc nhi, lần này ngươi thật đúng là kiếm được rồi, một Vương phi tốt như vậy được ngươi lấy về!”
Nói xong, bà lại đem tầm mắt chuyển về trên người Lãnh Thanh Nghiên, tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn, chậc chậc khen: “Chậc chậc, mỹ mạo như vậy, dáng người này, khí chất này, Hoàng Tổ mẫu sống đến lớn tuổi như vậy, đều còn không có gặp qua một người như vậy đâu!”
“Thái Hậu nương nương quá khen rồi”
.“Nha đầu ngươi như thế nào lại kêu ai gia Thái Hậu nương nương? Giống như Túc nhi vậy, kêu ai gia Hoàng Tổ Mẫu!”
“Dạ, Hoàng Tổ Mẫu”
.“Ừ, lúc trước ta còn lo lắng Mộc gia nha đầu có xứng đôi với Túc nhi nhà ta hay không, hiện tại xem ra, hai người lại dĩ nhiên lại giống như một đôi trời sinh vậy”
Thái Hậu nhìn Lãnh Thanh Nghiên, lại quay đầu nhìn Thương Diễm Túc, cười nói.Như Quý phi tinh tế đánh giá Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt khôn kể là tán thưởng, xuất trần như tiên, ngạo thế mà đứng, giống như tiên tử hạ phàm, nói không hết xinh đẹp thanh nhã, cao quý tuyệt tục.
Nhưng mà…Đem tầm mắt chuyển đến trên người Thương Diễm Túc, khóe miệng mỉm cười, trong mắt lại là có thêm một chút khó hiểu, nhẹ giọng nói: “Túc nhi, có phải ngươi có cái gì muốn nói với Như di hay không?”
Vốn dĩ tầm mắt vẫn đặt trên người Lãnh Thanh Nghiên nghe thấy lời nói của Như quý phi mà chuyển đến trên người bà, nhẹ vỗ về cằm, suy tư nói: “Quả thật là có chuyện muốn nói, chỉ là có điểm không biết nên mở miệng như thế nào a”
.“A? Ngươi muốn nói cái gì cứ việc mở miệng là được”
.“Vâng, vậy nhi thần không khách khí?”
Dừng lại một chút, mới tiếp tục nói, “Vương phi của bổn Vương lần đầu vội tới Như di thỉnh an, Như di hẳn là nên có lễ vật gặp mặt nha? Nếu không lại khiến người khác nghĩ đường đường Như quí phi lại keo kiệt như thế, sẽ bị người khác cười chê đâu”
.Đôi mày thanh tú khẽ cau lại, quay đầu nhìn về phía người đang bị Thái Hậu chiếm lấy – Lãnh Thanh Nghiên, nhẹ giọng nói: “Đó là tất nhiện, lễ gặp mặt cũng sớm đã chuẩn bị tốt, chờ ngươi mang theo Vương phi tới, có điều nếu hiện tại ngươi đã nói như vậy, vì đế cho mọi người thấy bản cũng không phải là người nhỏ nhen như vậy, sẽ tặng thêm hai món lễ vật!”
“Thế thật đúng là đa tạ Như di, nhưng mà không biết, Như di tính tặng thêm lễ vật gì đây?”
Lại đưa mắt nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Xem ra, Vương phi của ngươi tạm thời không có rảnh, vậy thì ngươi liền thay nàng chọn vài món đi”
.Lãnh Thanh Nghiên ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đẹp đang cười của Như Quý phi, vội vàng đứng lên, nói: “Quý phi nương nương ngài quá khách khí”
.Nhưng mà Thương Diễm Túc lại nói: “Như di người cũng không thể chơi xấu nha, mới vừa rồi người còn nói, để cho ta tùy ý lựa chọn mấy thứ”
.Như Quý phi trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, sẵng giọng: “Ngươi còn muốn muốn mấy thứ a?”
“Vậy phải xem nơi này của Như di có gì cho ta để mắt tới”
.Thái Hậu lại đem Lãnh Thanh Nghiên kéo đến bên người ngồi xuống, nói: “ Ngươi đừng để ý đến hai người bọn họ, trước kia Túc nhi có mơ ước mấy thứ bảo bối của Như phi, ngươi cho là hắn sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao?”
Lời này làm cho Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía Thương Diễm Túc, liền nhìn thấy Thương Diễm Túc từ trên ghế đứng lên, sau đó đi theo Như Quý phi cùng nhau tiến vào bên trong tẩm cung.Vừa tiến vào đến bên trong tẩm cung, tươi cười trên mặt Như quý phi không còn, trực tiếp mở miệng nói: “Túc nhi, mới vừa rồi nhìn thấy Lạc Vương phi nhưng mà không hề giống với những lời đồn đại về Mộc Thiên Dao!”
.Thương Lang Hoàng vẻ mặt tươi cười nhìn Lãnh Thanh Nghiên, đối với vị con dâu này trong lòng tương đối vừa lòng, dù sao trước không nói đến thân phận của nàng, nhưng khuôn mặt khuynh thành này khiến cho người ta nhìn mà kinh diễm.
Đã sớm nghe nói Mộc gia đại tiểu thư Mộc Thiên Dao là tuyệt sắc khuynh thành, hôm nay vừa thấy, cũng là phát hiện bốn chữ kia căn bản là không đủ để nói lên vẻ đẹp của nàng, thanh nhã lạnh nhạt, giống như trích tiên.Tay hướng về phía Lãnh Thanh Nghiên khẽ nâng lên, nói: “Hoàng nhi mau mau đứng dậy đi”
.“Tạ phụ hoàng!”
Lãnh Thanh Nghiên đứng thẳng người lên, Thương Diễm Túc liền đứng ở ngay bên cạnh của nàng, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng có cảm giác mát lạnh, từ lúc bắt đầu tiến vào Phượng Nghi cung, vẻ mặt hắn liền càng thêm lạnh lùng, thậm chí ngay cả đối với thương Lang Hoàng cùng Trữ hoàng hậu thỉnh an đều miễn.Trữ hoàng hậu trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa, đáy mắt cũng ẩn ẩn có điểm khác thường, cười nói: “Lạc vương cũng thật có phúc khí, có thể lấy về một Vương phi thanh nhã thoát tục như vậy, bản cung rất hâm mộ đâu”
.Nghe vậy, vẻ mặt Lãnh Thanh Nghiên vẫn không hề thay đổi, chỉ hướng về phía Trữ hoàng hậu thoáng thi lễ, nói: “Mẫu hậu quá khen rồi”
.Đúng lúc này, Thương Diễm Túc lại đột nhiên kéo Lãnh Thanh Nghiên dậy, nói: “Nàng chỉ cần gọi bà ta là Hoàng Hậu nương nương là được”
.Lời này làm cho Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn nhếch miệng, bên trong mắt ẩn ẩn có kim quang thoáng hiện.
Khẽ nhíu mày lại, trong lúc nhất thời thực sự có điểm không biết nên phản ứng như thế nào, gọi là hoàng hậu nương nương?Lời nói của Thương Diễm Túc làm cho biểu tình trên mặt Trữ hoàng hậu có chút cứng đờ, sắc mặt Thương Lang Hoàng lại trầm xuống, cả giận nói: “Làm loạn, nàng là Vương phi của ngươi, đương nhiên phải xưng hô giống như ngươi hoàng hậu là mẫu hậu!”
“Mẫu hậu của ta đã chết, chẳng lẽ phụ hoàng đã quên sao?”
“Ngươi…”
Mắt thấy hai phụ tử vì chuyện này mà khắc khẩu, Trữ hoàng hậu vội vàng nghiêng người đến bên cạnh Thương Lang Hoàng, vươn tay nhẹ nắm lấy ống tay áo của hắn, nói: “Hoàng Thượng, ngài đừng tức giận với Lạc vương, cũng khó trách ngài ấy không muốn gọi thần thiếp một tiếng mẫu hậu, dù sao, ngài ấy vốn là con của hoàng hậu”
.“Hoàng hậu, nàng cũng đừng giải vây cho hắn, những năm gần đây, có khi nào hắn đối với nàng tôn kính một chút đâu?”
“Hoàng Thượng ngài cũng biết, vị trí tại của thần thiếp đáng ra là của mẹ Lạc vương, hiện tại thần thiếp coi như là… Aiiii!”
Trữ hoàng hậu vẻ mặt ưu thương, nhưng ở góc độ mà không ai nhìn thấy, trong mắt lóe ra tia nhìn sắc nhọn, mang theo tức giận cùng sát khí.Thương Diễm Túc khẽ híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Trữ hoàng hậu, khóe miệng mang theo độ cong trào phúng, nhưng cũng không nói thêm cái gì, trực tiếp hỏi Thương Lang Hoàng: “Không biết phụ hoàng còn có việc gì hay không, nếu như không còn chuyện gì nữa, nhi thần xin cáo lui”
.Nói cho hết lời, cũng không có đợi cho Thương Lang Hoàng lên tiếng, hắn trực tiếp lôi kéo Lãnh Thanh Nghiên đi ra khỏi Phượng Nghi cung.
Thấy dáng vẻ này của hắn, Thương Lang Hoàng vẻ mặt giận dữ, dùng sức vỗ xuống cái bàn bên cạnh, quát: “Đứng lại!”
Bước chân thoáng dừng lại, nhưng cũng không có xoay người, chỉ hơi hơi nghiêng đầu, lãnh đạm nói: “Không biết phụ hoàng còn có gì dặn dò?”
“Đây là thái độ ngươi đối đãi với phụ hoàng ngươi sao? Ta thực hoài nghi Như quý phi rốt cuộc đã dạy dỗ ngươi như thế nào!”
Đằng sau câu nói kia, Thương Lang Hoàng thuần túy chỉ là vì bị Thương Diễm Túc làm cho tức giận mới có thể nói ra, nhưng khi Thương Diễm Túc nghe thấy câu đó trong mắt kim quang đại thịnh, thậm chí tản mát ra hàn khí mãnh liệt, xen lẫn với sát khí, lạnh giọng nói: “Như di dạy ta như thế nào thì cũng hơn hẳn ngài!”
Với hắn mà nói, Như quý phi giống như mẫu thân của hắn, sao có thể dễ dàng tha thứ cho Thương Lang Hoàng nói bà như vậy?Kỳ thật khi thốt lên câu kia, Thương Lang Hoàng liền hối hận, tất nhiên ông biết địa vị Như quý phi ở trong lòng Thương Diễm Túc, gần giống như mẹ đẻ của hắn.
Nhưng mà, hắn nói những lời này là có ý gì? Cái gì mà kêu mặc kệ dạy như thế nào cũng hơn ông?Thương Lang Hoàng ngực kịch liệt phập phồng, hiển nhiên là bị Thương Diễm Túc làm cho tức giận không nhẹ, trong mắt Trữ hoàng hậu hiện lên ý cười thực hiện được ý đồ, sau đó vội vàng đứng lên, đi đến bên cạnh Thương Lang Hoàng, trên mặt tràn đầy vẻ thân thiết, nói: “Hoàng Thượng xin ngài bớt giận, chẳng lẽ ngài lại tức giận cùng một đứa nhỏ sao?”
Nói xong, lại quay đầu nhìn Thương Diễm Túc, mang theo điểm trách cứ nói: “Lạc vương ngài cũng thật là, sao lại có thể cùng phụ hoàng ầm ĩ như vậy chứ? Còn không mau nhận lỗi với phụ hoàng!”
Thương Diễm Túc quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Trữ hoàng hậu.
Một cái liếc mắt này làm cho Trữ hoàng hậu nhịn không được đáy lòng phát lạnh, vội vàng cúi đầu dời đi tầm mắt.Khẽ cau mày lại, một tiếng hừ lạnh tràn ngập khinh thường cùng trào phúng, sau đó lôi kéo Lãnh Thanh Nghiên liền cất bước đi về phía trước, không muốn tiếp tục ở lại trong Phượng Nghi cung nữa.Lãnh Thanh Nghiên im lặng đi theo bên người hắn, không có phát biểu bình luận gì, nhưng đúng lúc này Thương Diễm Túc đột nhiên dừng bước lại, xoay người lại nhìn nàng, nói: “Nghiên nhi, sao nàng vẫn không nói lời nào vậy?”
“Vương gia hy vọng ta nói cái gì đây?”
Lẳng lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu mới đưa tầm mắt dời đi, có chút vô lực nói: “Quên đi, nàng không muốn nói thì thôi vậy.
Hiện tại, đi thỉnh an Như di, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn Hoàng Tổ mẫu cũng ở nơi đó”
.Nhìn Thương Diễm Túc, nhìn hắn cung kính hướng tới Thái Hậu nương nương cùng Như quý phi hành lễ, trong mắt cũng không còn vẻ lạnh lùng như vừa rồi, so sánh với thời điểm ở Phượng Nghi cung, thái độ giống như trái ngược hẳn.
Lãnh Thanh Nghiên trong mắt thoáng có điểm dao động, sau đó cũng hướng tới hai nữ tử quần áo đẹp đẽ kia thi lễ nói: “Tham kiến Thái Hậu nương nương, Quý phi nương nương”
.Thái Hậu cười tủm tỉm nhìn Lãnh Thanh Nghiên, sau đó vẫy vẫy tay về phía nàng, nói: “Nha đầu, đến, đến bên Hoàng Tổ Mẫu xem”
.“Dạ”
.Thái Hậu lôi kéo nàng, nhẹ nhàng mà đánh giá, trong mắt mang theo ý cười vừa lòng rõ ràng, quay đầu nhìn Thương Diễm Túc đang ngồi bên cạnh cười nói: “Túc nhi, lần này ngươi thật đúng là kiếm được rồi, một Vương phi tốt như vậy được ngươi lấy về!”
Nói xong, bà lại đem tầm mắt chuyển về trên người Lãnh Thanh Nghiên, tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn, chậc chậc khen: “Chậc chậc, mỹ mạo như vậy, dáng người này, khí chất này, Hoàng Tổ mẫu sống đến lớn tuổi như vậy, đều còn không có gặp qua một người như vậy đâu!”
“Thái Hậu nương nương quá khen rồi”
.“Nha đầu ngươi như thế nào lại kêu ai gia Thái Hậu nương nương? Giống như Túc nhi vậy, kêu ai gia Hoàng Tổ Mẫu!”
“Dạ, Hoàng Tổ Mẫu”
.“Ừ, lúc trước ta còn lo lắng Mộc gia nha đầu có xứng đôi với Túc nhi nhà ta hay không, hiện tại xem ra, hai người lại dĩ nhiên lại giống như một đôi trời sinh vậy”
Thái Hậu nhìn Lãnh Thanh Nghiên, lại quay đầu nhìn Thương Diễm Túc, cười nói.Như Quý phi tinh tế đánh giá Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt khôn kể là tán thưởng, xuất trần như tiên, ngạo thế mà đứng, giống như tiên tử hạ phàm, nói không hết xinh đẹp thanh nhã, cao quý tuyệt tục.
Nhưng mà…Đem tầm mắt chuyển đến trên người Thương Diễm Túc, khóe miệng mỉm cười, trong mắt lại là có thêm một chút khó hiểu, nhẹ giọng nói: “Túc nhi, có phải ngươi có cái gì muốn nói với Như di hay không?”
Vốn dĩ tầm mắt vẫn đặt trên người Lãnh Thanh Nghiên nghe thấy lời nói của Như quý phi mà chuyển đến trên người bà, nhẹ vỗ về cằm, suy tư nói: “Quả thật là có chuyện muốn nói, chỉ là có điểm không biết nên mở miệng như thế nào a”
.“A? Ngươi muốn nói cái gì cứ việc mở miệng là được”
.“Vâng, vậy nhi thần không khách khí?”
Dừng lại một chút, mới tiếp tục nói, “Vương phi của bổn Vương lần đầu vội tới Như di thỉnh an, Như di hẳn là nên có lễ vật gặp mặt nha? Nếu không lại khiến người khác nghĩ đường đường Như quí phi lại keo kiệt như thế, sẽ bị người khác cười chê đâu”
.Đôi mày thanh tú khẽ cau lại, quay đầu nhìn về phía người đang bị Thái Hậu chiếm lấy – Lãnh Thanh Nghiên, nhẹ giọng nói: “Đó là tất nhiện, lễ gặp mặt cũng sớm đã chuẩn bị tốt, chờ ngươi mang theo Vương phi tới, có điều nếu hiện tại ngươi đã nói như vậy, vì đế cho mọi người thấy bản cũng không phải là người nhỏ nhen như vậy, sẽ tặng thêm hai món lễ vật!”
“Thế thật đúng là đa tạ Như di, nhưng mà không biết, Như di tính tặng thêm lễ vật gì đây?”
Lại đưa mắt nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Xem ra, Vương phi của ngươi tạm thời không có rảnh, vậy thì ngươi liền thay nàng chọn vài món đi”
.Lãnh Thanh Nghiên ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đẹp đang cười của Như Quý phi, vội vàng đứng lên, nói: “Quý phi nương nương ngài quá khách khí”
.Nhưng mà Thương Diễm Túc lại nói: “Như di người cũng không thể chơi xấu nha, mới vừa rồi người còn nói, để cho ta tùy ý lựa chọn mấy thứ”
.Như Quý phi trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, sẵng giọng: “Ngươi còn muốn muốn mấy thứ a?”
“Vậy phải xem nơi này của Như di có gì cho ta để mắt tới”
.Thái Hậu lại đem Lãnh Thanh Nghiên kéo đến bên người ngồi xuống, nói: “ Ngươi đừng để ý đến hai người bọn họ, trước kia Túc nhi có mơ ước mấy thứ bảo bối của Như phi, ngươi cho là hắn sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao?”
Lời này làm cho Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía Thương Diễm Túc, liền nhìn thấy Thương Diễm Túc từ trên ghế đứng lên, sau đó đi theo Như Quý phi cùng nhau tiến vào bên trong tẩm cung.Vừa tiến vào đến bên trong tẩm cung, tươi cười trên mặt Như quý phi không còn, trực tiếp mở miệng nói: “Túc nhi, mới vừa rồi nhìn thấy Lạc Vương phi nhưng mà không hề giống với những lời đồn đại về Mộc Thiên Dao!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook