Chí Tôn Đặc Công
-
Chương 352: Kẻ thù cũ
Ngày thứ hai Tần Dương dậy sớm, cùng ăn sáng với La Thi Thiến. La Thi Thiến đến công ty, sau đó Tần Dương rảnh tay lái chiếc xe mẹ hắn để lại cho hắn ra ngoài.
Tuy Tần Dương trưởng thành ở kinh thành nhưng hắn lại không có bạn bè gì ở kinh thành. Dù sao quỹ tích trưởng thành của hắn không giống với đại đa số người khác.
Hắn đi thăm sư phụ Mạc Vũ.
Mạc Vũ không ở trong trung tâm thành phố, mà ở trên một ngọn núi ở Yến Giao.
Tần Dương dừng xe lại, mở cốp xe lấy ra một thùng rượu, tiêu sái đi đến căn nhà diện tích không nhỏ giữa núi trước mặt.
Cửa sắt bên ngoài căn nhà để mở, Tần Dương ôm thùng rượu đi vào, nhìn một cái đã thấy Mạc Vũ.
Phía trước căn nhà là một vườn hoa, con đường đá xanh nhỏ ở giữa vườn hoa kéo dài đến căn nhà. Mạc Vũ đang đứng trong vườn hoa, tưới nước xới đất cho một chậu hoa lan, động tác ôn nhu, ánh mắt bình tĩnh mà nhu hòa.
- Sư phụ!
Mạc Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Dương ôm thùng rượu, trên gương mặt gầy gò hiện ra nụ cười mấy phần nhàn nhạt.
- Về rồi à.
Tần Dương cười ha hả đặt rượu lên bàn đá bên cạnh, đi qua con đường đá trong vườn hoa:
- Vâng, về hôm qua. Ồ, lúc nào lại có thêm một chậu kiếm hồng vậy?
Mạc Vũ thích hoa, nhất là hoa lan. Ở đây ông trồng không ít hoa lan, có quý giá cũng có bình thường.
Chậu hoa lan Mạc Vũ đang chơi đùa trước khi Tần Dương đến không có, Tần Dương vừa nhìn đã nhận ra chậu hoa lan này lan kiếm hồng, một trong những loại hoa lan quý hiếm. Nghe nói giá trị một cây loại hoa lan này khoảng hai trăm vạn, giá trị chậu hoa lan nhỏ này e là không dưới một căn nhà ở kinh thành.
Mạc Vũ mỉm cười cầm bình nước lên, nhẹ nhàng tưới một ít nước, đồng thời thuận miệng trả lời:
- Cứu một người, người khác tặng.
Tần Dương ồ một tiếng, cũng không cảm thấy kì lạ gì, chẳng qua là một chậu lan kiếm hồng thôi mà. Để được Mạc Vũ ra tay chữa bệnh, tặng bao nhiêu tiền tặng bao nhiên chữ vẽ hay đồ cổ quý giá Tần Dương đều thấy qua. Chỉ là đa phần Mạc Vũ không nhận, có lẽ do ông thích hoa lan nên mới nhận lan kiếm hồng này.
Xem ra người xin chữa bệnh này trước đó cũng đã hỏi thăm rõ ràng sở thích của sư phụ rồi chọn lựa cũng nên.
Mạc Vũ được gọi là y võ song tuyệt, ngoài tu hành, thành tựu về mặt y thuật ngay cả mấy thế gia tu hành hành nghề nhiều đời cũng không sánh kịp. Quan Âm Châm của ông xuất thần nhập hóa, tuy Mạc Vũ không cứu nhân độ nhưng tiếng lành đồn xa, chung quy có người biết Mạc Vũ sống ở đây, tóm lại cũng có người sẽ đến đây cầu xin, xin Mạc Vũ ra tay cứu chữa.
Mạc Vũ chậm rãi tưới nước cho chậu lan kiếm hồng này, sau đó mới thẳng người lên, cười nói:
- Đi thi hành nhiệm vụ rồi?
Tần Dương dạ một tiếng:
- Đã giải quyết xong xuôi.
Mạc Vũ ừ một tiếng, phủi phủi bùn đất trên tay, đi về cái ao nhỏ bên cạnh, mở vòi nước chà xà bông lên, rửa tay sạch sẽ cho mình, ngay cả kẽ hở cũng không bỏ qua chút nào.
Mạc Vũ lau khô tay mới xoay người đi đến bàn đá bên cạnh, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh, ánh mắt rơi vào chiếc thùng kia:
- Rượu?
Tần Dương dạ một tiếng:
- Tuy không bằng rượu của sư phụ, nhưng thích hợp uống một chút vẫn tạm được.
Ánh mắt Mạc Vũ nhìn vào mặt Tần Dương, khẽ cười nói:
- Nửa năm không gặp, thực lực có tăng lên không?
Tần Dương hơi có chút lúng túng:
- Nhiều chuyện lặt vặt làm giảm bớt thời gian tu hành, tiến bộ có hạn.
Mạc Vũ ừ một tiếng, ôn hòa cười nói:
- Tu hành không thể buông lỏng. Đây là gốc rễ của chúng ta, có thực lực thì cho dù người khác thi triển quỷ kế gì, chúng ta mới có thể đối phó quỷ kế, phá giải.
Tần Dương đứng trước mặt Mạc Vũ, cung kính trả lời:
- Dạ!
Mạc Vũ cười cười:
- Đừng câu nệ như vậy, tự mình lấy ghế đi.
Tần Dương cười hì hì, xoay người đi vào trong phòng, kéo một cái ghế ra, ngồi đối diện Mạc Vũ.
- Có hận ta không?
Tần Dương sửng sốt, chợt định thần lại:
- Sư phụ, người nói chuyện của Văn Vũ Nghiên sao?
Mạc Vũ ừ một tiếng:
- Phải, dì Thu của con đương nhiên không thành vấn đề, nhưng theo lòng dạ và tính cách của Văn Ngạn Hậu, hắn dĩ nhiên không chịu đồng ý dễ dàng. Cho dù cuối cùng con thành công, chắc hắn cũng không vừa mắt con. Chuyện này xem như ta miễn cưỡng con, khiến con phiền phức.
Tần Dương cười nói:
- Con không để ý nhiều thái độ của hắn, chỉ cần Văn Vũ Nghiên thích con là được. Sư phụ, với năng lực của con, nếu con lấy được Văn Vũ Nghiên, đương nhiên không cần dựa vào hắn sống qua ngày, đương nhiên cũng không cần nhìn sắc mặt hắn. Hơn nữa chưa nói đến quan hệ của con và hắn, bố chồng này có mấy phần thuận mắt con rể?
Mạc Vũ bị lời nói của Tần Dương chọc cho cười:
- Thằng nhóc này.
Tần Dương cười híp mắt trả lời:
- Sư phụ không cần nghĩ nhiều. Việc này con và Văn Vũ Nghiên cũng đều thẳng thắn thảo luận, trước khi cô ấy tốt nghiệp không muốn yêu đương phân tâm nên bây giờ chúng con là bạn, quan hệ vẫn không tệ.
Mạc Vũ nhìn đệ tử của mình, trong ánh mắt có chút vui vẻ yên tâm:
- Văn Vũ Nghiên bất kể là con người hay tài hoa đều không tệ. Nhưng giữa người và người quan trọng hơn là ở cùng nhau. Dù gì sau này vẫn còn mười mấy năm, nếu không thể chung sống, cho dù yêu có sâu đậm cỡ nào thì cuối cùng đều sẽ đau khổ. Tuy ta yêu cầu con mấy điều này, nhưng không hề muốn con lỡ dở hạnh phúc cả đời. Chỉ cần con cố gắng là được, cho dù cuối cùng kết quả thế nào, sư phụ đều sẽ không trách con.
Trong lòng Tần Dương dâng lên mấy phần ấm áp, mỉm cười nói:
- Con hiểu mà.
Ngón tay Mạc Vũ khẽ gõ mặt bàn:
- Cô gái lần trước gặp nạn cùng con thì thế nào?
Tần Dương cười khổ, dĩ nhiên hắn cũng không giấu diếm bất cứ thứ gì với sư phụ, hắn kể lại mọi chuyện một lần.
Chân mày Mạc Vũ nhíu chặt, thở dài:
- Cũng là một cô gái tốt.
Tần Dương dạ một tiếng, biểu cảm hơi có chút ngại ngùng.
Mạc Vũ suy nghĩ:
- Thuận theo tự nhiên đi, nếu bây giờ các con đều là bạn, vậy cứ từ từ tiếp xúc đi. Còn thời gian một năm rưỡi lận mà, khi ấy sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ đến lúc đó bản thân con nhất định có chủ kiến rồi.
- Dạ sư phụ.
Mạc Vũ dừng lại một chút, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, rất có nhịp điệu:
- Con phải cẩn thận tên Lý Quân Hạo đó.
Tần Dương sửng sốt:
- Sao sư phụ nói vậy?
Trong con ngươi bình tĩnh kia của Mạc Vũ toát ra chút lạnh:
- Người lăn lộn trong xã hội sẽ nhận biết rất nhiều người. Trong những người này có người sẽ trở thành bạn, có người trở thành kẻ thù. Văn Ngạn Hậu tìm Lý Quân Hạo đến cạnh tranh với con, một mặt cố nhiên bản thân Lý Quân Hạo xuất sắc, mặt khác là do ta không ưa Lý gia.
Ánh mắt Tần Dương đột nhiên trở nên có thêm hai phần sắc bén:
- Sư phụ từng giao thủ với Lý gia?
Mạc Vũ gật đầu, ánh mắt nhìn Tần Dương có chút phức tạp:
- Đúng vậy, bọn họ từng chịu thiệt lớn trong tay ta, ta nghĩ bọn họ chắc trước giờ chưa từng quên…
Tuy Tần Dương trưởng thành ở kinh thành nhưng hắn lại không có bạn bè gì ở kinh thành. Dù sao quỹ tích trưởng thành của hắn không giống với đại đa số người khác.
Hắn đi thăm sư phụ Mạc Vũ.
Mạc Vũ không ở trong trung tâm thành phố, mà ở trên một ngọn núi ở Yến Giao.
Tần Dương dừng xe lại, mở cốp xe lấy ra một thùng rượu, tiêu sái đi đến căn nhà diện tích không nhỏ giữa núi trước mặt.
Cửa sắt bên ngoài căn nhà để mở, Tần Dương ôm thùng rượu đi vào, nhìn một cái đã thấy Mạc Vũ.
Phía trước căn nhà là một vườn hoa, con đường đá xanh nhỏ ở giữa vườn hoa kéo dài đến căn nhà. Mạc Vũ đang đứng trong vườn hoa, tưới nước xới đất cho một chậu hoa lan, động tác ôn nhu, ánh mắt bình tĩnh mà nhu hòa.
- Sư phụ!
Mạc Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Dương ôm thùng rượu, trên gương mặt gầy gò hiện ra nụ cười mấy phần nhàn nhạt.
- Về rồi à.
Tần Dương cười ha hả đặt rượu lên bàn đá bên cạnh, đi qua con đường đá trong vườn hoa:
- Vâng, về hôm qua. Ồ, lúc nào lại có thêm một chậu kiếm hồng vậy?
Mạc Vũ thích hoa, nhất là hoa lan. Ở đây ông trồng không ít hoa lan, có quý giá cũng có bình thường.
Chậu hoa lan Mạc Vũ đang chơi đùa trước khi Tần Dương đến không có, Tần Dương vừa nhìn đã nhận ra chậu hoa lan này lan kiếm hồng, một trong những loại hoa lan quý hiếm. Nghe nói giá trị một cây loại hoa lan này khoảng hai trăm vạn, giá trị chậu hoa lan nhỏ này e là không dưới một căn nhà ở kinh thành.
Mạc Vũ mỉm cười cầm bình nước lên, nhẹ nhàng tưới một ít nước, đồng thời thuận miệng trả lời:
- Cứu một người, người khác tặng.
Tần Dương ồ một tiếng, cũng không cảm thấy kì lạ gì, chẳng qua là một chậu lan kiếm hồng thôi mà. Để được Mạc Vũ ra tay chữa bệnh, tặng bao nhiêu tiền tặng bao nhiên chữ vẽ hay đồ cổ quý giá Tần Dương đều thấy qua. Chỉ là đa phần Mạc Vũ không nhận, có lẽ do ông thích hoa lan nên mới nhận lan kiếm hồng này.
Xem ra người xin chữa bệnh này trước đó cũng đã hỏi thăm rõ ràng sở thích của sư phụ rồi chọn lựa cũng nên.
Mạc Vũ được gọi là y võ song tuyệt, ngoài tu hành, thành tựu về mặt y thuật ngay cả mấy thế gia tu hành hành nghề nhiều đời cũng không sánh kịp. Quan Âm Châm của ông xuất thần nhập hóa, tuy Mạc Vũ không cứu nhân độ nhưng tiếng lành đồn xa, chung quy có người biết Mạc Vũ sống ở đây, tóm lại cũng có người sẽ đến đây cầu xin, xin Mạc Vũ ra tay cứu chữa.
Mạc Vũ chậm rãi tưới nước cho chậu lan kiếm hồng này, sau đó mới thẳng người lên, cười nói:
- Đi thi hành nhiệm vụ rồi?
Tần Dương dạ một tiếng:
- Đã giải quyết xong xuôi.
Mạc Vũ ừ một tiếng, phủi phủi bùn đất trên tay, đi về cái ao nhỏ bên cạnh, mở vòi nước chà xà bông lên, rửa tay sạch sẽ cho mình, ngay cả kẽ hở cũng không bỏ qua chút nào.
Mạc Vũ lau khô tay mới xoay người đi đến bàn đá bên cạnh, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh, ánh mắt rơi vào chiếc thùng kia:
- Rượu?
Tần Dương dạ một tiếng:
- Tuy không bằng rượu của sư phụ, nhưng thích hợp uống một chút vẫn tạm được.
Ánh mắt Mạc Vũ nhìn vào mặt Tần Dương, khẽ cười nói:
- Nửa năm không gặp, thực lực có tăng lên không?
Tần Dương hơi có chút lúng túng:
- Nhiều chuyện lặt vặt làm giảm bớt thời gian tu hành, tiến bộ có hạn.
Mạc Vũ ừ một tiếng, ôn hòa cười nói:
- Tu hành không thể buông lỏng. Đây là gốc rễ của chúng ta, có thực lực thì cho dù người khác thi triển quỷ kế gì, chúng ta mới có thể đối phó quỷ kế, phá giải.
Tần Dương đứng trước mặt Mạc Vũ, cung kính trả lời:
- Dạ!
Mạc Vũ cười cười:
- Đừng câu nệ như vậy, tự mình lấy ghế đi.
Tần Dương cười hì hì, xoay người đi vào trong phòng, kéo một cái ghế ra, ngồi đối diện Mạc Vũ.
- Có hận ta không?
Tần Dương sửng sốt, chợt định thần lại:
- Sư phụ, người nói chuyện của Văn Vũ Nghiên sao?
Mạc Vũ ừ một tiếng:
- Phải, dì Thu của con đương nhiên không thành vấn đề, nhưng theo lòng dạ và tính cách của Văn Ngạn Hậu, hắn dĩ nhiên không chịu đồng ý dễ dàng. Cho dù cuối cùng con thành công, chắc hắn cũng không vừa mắt con. Chuyện này xem như ta miễn cưỡng con, khiến con phiền phức.
Tần Dương cười nói:
- Con không để ý nhiều thái độ của hắn, chỉ cần Văn Vũ Nghiên thích con là được. Sư phụ, với năng lực của con, nếu con lấy được Văn Vũ Nghiên, đương nhiên không cần dựa vào hắn sống qua ngày, đương nhiên cũng không cần nhìn sắc mặt hắn. Hơn nữa chưa nói đến quan hệ của con và hắn, bố chồng này có mấy phần thuận mắt con rể?
Mạc Vũ bị lời nói của Tần Dương chọc cho cười:
- Thằng nhóc này.
Tần Dương cười híp mắt trả lời:
- Sư phụ không cần nghĩ nhiều. Việc này con và Văn Vũ Nghiên cũng đều thẳng thắn thảo luận, trước khi cô ấy tốt nghiệp không muốn yêu đương phân tâm nên bây giờ chúng con là bạn, quan hệ vẫn không tệ.
Mạc Vũ nhìn đệ tử của mình, trong ánh mắt có chút vui vẻ yên tâm:
- Văn Vũ Nghiên bất kể là con người hay tài hoa đều không tệ. Nhưng giữa người và người quan trọng hơn là ở cùng nhau. Dù gì sau này vẫn còn mười mấy năm, nếu không thể chung sống, cho dù yêu có sâu đậm cỡ nào thì cuối cùng đều sẽ đau khổ. Tuy ta yêu cầu con mấy điều này, nhưng không hề muốn con lỡ dở hạnh phúc cả đời. Chỉ cần con cố gắng là được, cho dù cuối cùng kết quả thế nào, sư phụ đều sẽ không trách con.
Trong lòng Tần Dương dâng lên mấy phần ấm áp, mỉm cười nói:
- Con hiểu mà.
Ngón tay Mạc Vũ khẽ gõ mặt bàn:
- Cô gái lần trước gặp nạn cùng con thì thế nào?
Tần Dương cười khổ, dĩ nhiên hắn cũng không giấu diếm bất cứ thứ gì với sư phụ, hắn kể lại mọi chuyện một lần.
Chân mày Mạc Vũ nhíu chặt, thở dài:
- Cũng là một cô gái tốt.
Tần Dương dạ một tiếng, biểu cảm hơi có chút ngại ngùng.
Mạc Vũ suy nghĩ:
- Thuận theo tự nhiên đi, nếu bây giờ các con đều là bạn, vậy cứ từ từ tiếp xúc đi. Còn thời gian một năm rưỡi lận mà, khi ấy sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ đến lúc đó bản thân con nhất định có chủ kiến rồi.
- Dạ sư phụ.
Mạc Vũ dừng lại một chút, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, rất có nhịp điệu:
- Con phải cẩn thận tên Lý Quân Hạo đó.
Tần Dương sửng sốt:
- Sao sư phụ nói vậy?
Trong con ngươi bình tĩnh kia của Mạc Vũ toát ra chút lạnh:
- Người lăn lộn trong xã hội sẽ nhận biết rất nhiều người. Trong những người này có người sẽ trở thành bạn, có người trở thành kẻ thù. Văn Ngạn Hậu tìm Lý Quân Hạo đến cạnh tranh với con, một mặt cố nhiên bản thân Lý Quân Hạo xuất sắc, mặt khác là do ta không ưa Lý gia.
Ánh mắt Tần Dương đột nhiên trở nên có thêm hai phần sắc bén:
- Sư phụ từng giao thủ với Lý gia?
Mạc Vũ gật đầu, ánh mắt nhìn Tần Dương có chút phức tạp:
- Đúng vậy, bọn họ từng chịu thiệt lớn trong tay ta, ta nghĩ bọn họ chắc trước giờ chưa từng quên…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook