Chí Tôn Đặc Công
-
Chương 344: Bị để mắt tới rồi!
- Cứ đưa tiền cho họ như vậy, bọn họ có khi nào quỵt luôn không?
Đi ra khỏi chổ cư trú tại Fukuda Ono, Trần Tuệ có chút không yên lòng quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấp giọng hỏi Tần Dương ở bên cạnh.
Tần Dương cười cười nói:
- Bọn họ đều là cò vượt biên ở nơi này, dựa vào cái nghề này để kiếm tiền, thường nếu không có vấn đề gì lớn, bọn họ nhận tiền, đương nhiên là sẽ làm việc, nếu không truyền ra ngoài, thì về sau còn có ai dám tìm bọn họ làm việc nữa?
Trần Tuệ nhìn Tần Dương:
- Nghe như kiểu cậu rất quen thuộc đối với chuyện vượt biên vậy?
Tần Dương cười cười:
- Nghề nào thì có quy tắc của nghề đó, muốn kiếm cơm ăn ở nghề này, thì phải tuân thủ quy tắc của nghề này, tình huống mà cô nói cũng không phải chưa từng xảy ra, có điều tóm lại là xác suất rất thấp. Với cả, nếu như họ dám tham tiền của chúng ta mà lại không làm việc, tôi sẽ làm cho bọ họ phải hối hận.
Trần Tuệ biết trên người Tần Dương có một khẩu súng, cũng biết rõ Tần Dương thân thủ giỏi hơn người, trước đó lúc Trần Tuệ bị bốn tên to cao truy lùng, Tần Dương một người chỉ trong nháy mắt đã đốn ngã hết cả bốn tên đó.
Trên người bốn tên đó còn có súng, hơn nữa nguyên một đám nhìn qua đều là những tên bự con có võ, nhưng ở trước mặt Tần Dương lại không có tí sức chống cự, có thể thấy được Tần Dương dũng mãnh thế nào.
Hắn có đủ bản lĩnh để nói câu này.
- Còn có thời gian gần hai ngày nữa, chúng ta đi đâu đây?
Tần Dương cười cười nói:
- Vì lý do an toàn, chọn đại một quán trọ, ở hai lại hai hôm vậy.
Trần Tuệ ừ một tiếng, cô không có lựa chọn nào khác, đương nhiên chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Tần Dương.
Với vốn tiếng Nhật thuần thục của Trần Tuệ, hai người trọ lại ở một quán trọ không bắt mắt gần đó. Quán trọ này cũng chỉ cần đưa tiền là được, không phải như những nơi cần tới giấy tờ tùy thân, dù sao ở toàn bộ khu vực này đều là khu dân cư nghèo cư trú, ở những địa phương như thế này, có tiền là được, ai còn bày vẽ pháp quy làm gì?
Vì lý do an toàn, hai người vẫn như cũ là ở một căn phòng, chỉ có điều cũng may lần này phòng có hai giường, Tần Dương không phải nằm trên bàn nữa.
Ngủ một giấc no say mới tỉnh, cả người Tần Dương tinh thần cũng trở nên hăng hái, duỗi lưng một cái, Tần Dương lên tiếng chào.
- Chào buổi sáng.
Trần Tuệ nhìn Tần Dương trong có vẻ như rất nhàn nhã, cười cười nói:
- Chào buổi sáng, trông cậu giống như không có chút gì là sốt ruột, cũng cũng không lo lắng gì cả.
Tần Dương cười nói:
- Có cái gì phải lo lắng chứ, trước đó chúng ta ở Osaka, nhưng bây giờ là đang ở bắc Cửu Châu rồi, ở giữa đã có khoảng cách xa như vậy, hơn nữa chúng ta cũng đã đủ cẩn thậ rồi, nơi này lại là khu dân nghèo, cũng chẳng có giám sát các kiểu, bọn họ không thể nào tìm ra chúng ta được.
Ánh mắt Trần Tuệ có chút phức tạp nhìn Tần Dương:
- Cậu nhìn qua tuổi trẻ như thế, chắc hẳn là mới hai mươi tuổi, thế nhưng cảm giác như là người có kinh nghiệm rất phong phú vậy?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Kinh nghiệm phong phú với tuổi tác không có quan hệ gì với nhau cả, chỉ là công việc của tôi mà thôi, có người đưa tiền, thì tôi làm việc, làm lâu dần, đương nhiên cũng trở nên thành thục.
Trần Tuệ vẻ nghi hoặc nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Đưa tiền làm việc? Chẳng lẽ cậu không phải là người của chính phủ Hoa Hạ sao?
Tần Dương cười cười, hắn cũng không định tiết lộ thân phận của mình, dù sao cũng không cần thiết phải tiết lộ, hơn nữa chỉ có thể gây thêm phiền phức thôi.
- Tôi chỉ là được người khác ủy thác, đưa cô trở về mà thôi, có điều cô yên tâm, cái con chip mà Liễu Hồng Sâm chồng cô mang ra ngoài kia nghe nói vô cùng có giá trị, chỉ cần cô hỗ trợ mở mật mã bên trong, sẽ không ai làm khó cô đâu. Cô sẽ có thân phận mới, bắt đầu cuộc sống mới ở Hoa Hạ, chỉ cần bản thân cô không tiết lộ về những thứ trước đây của cô, hoàn toàn cắt đứt quá khứ, thì vĩnh viễn sẽ không còn ai đến quấy rầy cô nữa.
Trần Tuệ cắn môi:
- Tôi có thể tin tưởng cậu sao?
Tần Dương cười cười:
- Tôi nói thế này đi, nếu như cô bị những người như hôm trước bắt đi, cô nhất định sẽ bị ép cung nói ra tất cả, sau đó lấy đủ loại tội danh kỳ lạ bỏ tù cô, thậm chí chắng hiểu vì sao mà chết đi. Dù sao đồ của chồng cô, Liễu Hồng Sâm mang theo cũng đã rơi vào tay kẻ khác, nếu như có thể ngăn cản mật mã bị tiết lộ, vậy cũng đồng nghĩa với việc ngăn không cho tư liệu trong con chip kia bị tung ra ngoài rồi.
- Cô trở về Hoa Hạ, nói ra mật mã, cũng xem như lập được công lao, hay nói cách khác, cũng xem như là viết lên một câu cho những chuyện này, đương nhiên sẽ không ai làm khó cô. Huống chi, mọi người đều là người Hoa, tin tưởng người của chính mình, dù sao cũng tốt hơn so với đi tin tưởng người khác một chút đúng không?
Trần Tuệ suy nghĩ một lát, Tần Dương nói rất thẳng thắn, nhưng cũng thực sự rất có sức thuyết phục.
Nghĩ đến người chồng quá cố của mình, Trần Tuệ hít một hơi dài:
- Lúc trước anh ấy không nên đi làm cái chuyện nguy hiểm đó, nếu không thì, bây giờ anh ấy cũng không cần phải chết, chúng tôi cũng không phải âm dương cách biệt...
Đối với việc này thì ngược lại, Tần Dương không tiện đánh giá, dù sao hắn không hiểu rõ Liễu Hồng Sâm, cũng không biết lúc trước hắn ta mang theo con chip rời khỏi Nhật Bản rốt cuộc là muốn làm gì?
- Cô có biết rõ chồng cô mang theo con chip là muốn đi gặp người nào không, hoặc hay là, anh ta muốn làm gì không?
Trần Tuệ lắc lắc đầu:
- Cái con chip đó là chồng tôi nghĩ cách lấy từ nơi làm việc mang trở về, đơn vị làm việc của anh ấy là bộ phận giữ bí mật, anh ấy chưa bao giờ nói chuyện công việc của anh ấy với tôi, chỉ là mấy hôm đó anh ấy dường như rất mâu thuẫn, nói chuyện với tôi vài câu, nói anh ấy muốn đi làm chuyện, khả năng có chút nguy hiểm. Tôi từng thuyết phục qua anh ấy nếu đã nguy hiểm vậy thì đừng làm, anh ấy lại không dứt được, nói đây là một cơ hội để thay đổi vận mệnh, không thể từ bỏ...
Tần Dương trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao an ủi Trần Tuệ, nhìn ra được, tình cảm giữa Trần Tuệ và Liễu Hồng Sâm không tệ.
- Người đã đi, chuyện cũng đã qua, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, đến Hoa Hạ, thay tên đổi họ, về sau sống cuộc sống mới, tôi nghĩ đây cũng là điều mà chồng cô hi vọng được nhìn thấy.
Trần Tuệ nhẹ nhàng ừ một tiếng, ngồi ở trên giường, ôm lấy đầu gối, chìm vào suy tư.
Thời gian hai ngày nhanh chóng trôi qua, bốn giờ chiều ngày thứ ba, điện thoại từ Fukuda Ono gọi tới.
- Các người đã tới hay chưa?
Trần Tuệ hồi đáp:
- Chúng tôi ở một nơi không xa, lập tức tới ngay.
- Tốt, tôi chờ các người, tranh thủ thời gian đó, đừng có đến trễ, thuyền tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi.
- Chúng tôi lập tức tới ngay.
Trần Tuệ cúp điện thoại, trả điện thoại cho Tần Dương:
- Đi thôi, hắn giục chúng ta rồi.
Tần Dương cùng Trần Tuệ đi khỏi căn phòng, khoảng 20 phút sau, bọn họ một lần nữa đi tới chỗ ở của tòa nhà nhỏ trước Fukuda Ono.
Từ cửa ngõ hành lang tòa nhà trước mặt, trong lòng Tần Dương dâng lên mấy phần cảm giác kỳ dị, hắn luôn cảm giác có cái gì đó ở trong tối đang nhìn chằm chằm vào hắn, đó là một loại cảm giác bị người khác nhìn chăm chú.
Ở cửa ra vào tòa nhà, Tần Dương cũng không vội vã lên lầu, mà trái phải nhìn một lượt, ở đầu ngõ cách đó không xa, có hai người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang ngậm điếu thuốc, tựa hồ như đang nói giỡn, trong đó một tên hình như đang nhìn vào Tần Dương, nhìn thấy Tần Dương nhín lại hắn, thần sắc tự nhiên lại quay đầu đi chỗ khác.
Lông mày Tần Dương hơi nhíu lại, hắn quay đầu quét một vòng, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên tòa nhà đối diện tòa nhà trước mặt khu cư trú Fukuda Ono, ánh mắt hắn nhanh chóng đảo qua từng cửa sổ của tòa nhà, sau đó ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Ở trong một cửa sổ lầu thứ hai, hắn thấy được rèm sau cửa sổ đang nhẹ nhàng dập dờn, cái cung độ dập dờn này cũng không lớn, nhưng trước sau như cũ cũng không thể qua được ánh mắt nhạy giống như chim ưng của hắn.
Trong lòng Tần Dương đánh thót một tiếng, hắn đã bị để mắt tới rồi!
Trần Tuệ nhìn Tần Dương đứng ở hành lang cửa ra vào lại không vào tòa nhà, mà lại ở đó nhìn chung quanh, có chút nghi ngờ hỏi:
- Sao vậy?
Tần Dương quay đầu cười cười:
- Không có việc gì, đi thôi, lên lầu!
Đi ra khỏi chổ cư trú tại Fukuda Ono, Trần Tuệ có chút không yên lòng quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấp giọng hỏi Tần Dương ở bên cạnh.
Tần Dương cười cười nói:
- Bọn họ đều là cò vượt biên ở nơi này, dựa vào cái nghề này để kiếm tiền, thường nếu không có vấn đề gì lớn, bọn họ nhận tiền, đương nhiên là sẽ làm việc, nếu không truyền ra ngoài, thì về sau còn có ai dám tìm bọn họ làm việc nữa?
Trần Tuệ nhìn Tần Dương:
- Nghe như kiểu cậu rất quen thuộc đối với chuyện vượt biên vậy?
Tần Dương cười cười:
- Nghề nào thì có quy tắc của nghề đó, muốn kiếm cơm ăn ở nghề này, thì phải tuân thủ quy tắc của nghề này, tình huống mà cô nói cũng không phải chưa từng xảy ra, có điều tóm lại là xác suất rất thấp. Với cả, nếu như họ dám tham tiền của chúng ta mà lại không làm việc, tôi sẽ làm cho bọ họ phải hối hận.
Trần Tuệ biết trên người Tần Dương có một khẩu súng, cũng biết rõ Tần Dương thân thủ giỏi hơn người, trước đó lúc Trần Tuệ bị bốn tên to cao truy lùng, Tần Dương một người chỉ trong nháy mắt đã đốn ngã hết cả bốn tên đó.
Trên người bốn tên đó còn có súng, hơn nữa nguyên một đám nhìn qua đều là những tên bự con có võ, nhưng ở trước mặt Tần Dương lại không có tí sức chống cự, có thể thấy được Tần Dương dũng mãnh thế nào.
Hắn có đủ bản lĩnh để nói câu này.
- Còn có thời gian gần hai ngày nữa, chúng ta đi đâu đây?
Tần Dương cười cười nói:
- Vì lý do an toàn, chọn đại một quán trọ, ở hai lại hai hôm vậy.
Trần Tuệ ừ một tiếng, cô không có lựa chọn nào khác, đương nhiên chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Tần Dương.
Với vốn tiếng Nhật thuần thục của Trần Tuệ, hai người trọ lại ở một quán trọ không bắt mắt gần đó. Quán trọ này cũng chỉ cần đưa tiền là được, không phải như những nơi cần tới giấy tờ tùy thân, dù sao ở toàn bộ khu vực này đều là khu dân cư nghèo cư trú, ở những địa phương như thế này, có tiền là được, ai còn bày vẽ pháp quy làm gì?
Vì lý do an toàn, hai người vẫn như cũ là ở một căn phòng, chỉ có điều cũng may lần này phòng có hai giường, Tần Dương không phải nằm trên bàn nữa.
Ngủ một giấc no say mới tỉnh, cả người Tần Dương tinh thần cũng trở nên hăng hái, duỗi lưng một cái, Tần Dương lên tiếng chào.
- Chào buổi sáng.
Trần Tuệ nhìn Tần Dương trong có vẻ như rất nhàn nhã, cười cười nói:
- Chào buổi sáng, trông cậu giống như không có chút gì là sốt ruột, cũng cũng không lo lắng gì cả.
Tần Dương cười nói:
- Có cái gì phải lo lắng chứ, trước đó chúng ta ở Osaka, nhưng bây giờ là đang ở bắc Cửu Châu rồi, ở giữa đã có khoảng cách xa như vậy, hơn nữa chúng ta cũng đã đủ cẩn thậ rồi, nơi này lại là khu dân nghèo, cũng chẳng có giám sát các kiểu, bọn họ không thể nào tìm ra chúng ta được.
Ánh mắt Trần Tuệ có chút phức tạp nhìn Tần Dương:
- Cậu nhìn qua tuổi trẻ như thế, chắc hẳn là mới hai mươi tuổi, thế nhưng cảm giác như là người có kinh nghiệm rất phong phú vậy?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Kinh nghiệm phong phú với tuổi tác không có quan hệ gì với nhau cả, chỉ là công việc của tôi mà thôi, có người đưa tiền, thì tôi làm việc, làm lâu dần, đương nhiên cũng trở nên thành thục.
Trần Tuệ vẻ nghi hoặc nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Đưa tiền làm việc? Chẳng lẽ cậu không phải là người của chính phủ Hoa Hạ sao?
Tần Dương cười cười, hắn cũng không định tiết lộ thân phận của mình, dù sao cũng không cần thiết phải tiết lộ, hơn nữa chỉ có thể gây thêm phiền phức thôi.
- Tôi chỉ là được người khác ủy thác, đưa cô trở về mà thôi, có điều cô yên tâm, cái con chip mà Liễu Hồng Sâm chồng cô mang ra ngoài kia nghe nói vô cùng có giá trị, chỉ cần cô hỗ trợ mở mật mã bên trong, sẽ không ai làm khó cô đâu. Cô sẽ có thân phận mới, bắt đầu cuộc sống mới ở Hoa Hạ, chỉ cần bản thân cô không tiết lộ về những thứ trước đây của cô, hoàn toàn cắt đứt quá khứ, thì vĩnh viễn sẽ không còn ai đến quấy rầy cô nữa.
Trần Tuệ cắn môi:
- Tôi có thể tin tưởng cậu sao?
Tần Dương cười cười:
- Tôi nói thế này đi, nếu như cô bị những người như hôm trước bắt đi, cô nhất định sẽ bị ép cung nói ra tất cả, sau đó lấy đủ loại tội danh kỳ lạ bỏ tù cô, thậm chí chắng hiểu vì sao mà chết đi. Dù sao đồ của chồng cô, Liễu Hồng Sâm mang theo cũng đã rơi vào tay kẻ khác, nếu như có thể ngăn cản mật mã bị tiết lộ, vậy cũng đồng nghĩa với việc ngăn không cho tư liệu trong con chip kia bị tung ra ngoài rồi.
- Cô trở về Hoa Hạ, nói ra mật mã, cũng xem như lập được công lao, hay nói cách khác, cũng xem như là viết lên một câu cho những chuyện này, đương nhiên sẽ không ai làm khó cô. Huống chi, mọi người đều là người Hoa, tin tưởng người của chính mình, dù sao cũng tốt hơn so với đi tin tưởng người khác một chút đúng không?
Trần Tuệ suy nghĩ một lát, Tần Dương nói rất thẳng thắn, nhưng cũng thực sự rất có sức thuyết phục.
Nghĩ đến người chồng quá cố của mình, Trần Tuệ hít một hơi dài:
- Lúc trước anh ấy không nên đi làm cái chuyện nguy hiểm đó, nếu không thì, bây giờ anh ấy cũng không cần phải chết, chúng tôi cũng không phải âm dương cách biệt...
Đối với việc này thì ngược lại, Tần Dương không tiện đánh giá, dù sao hắn không hiểu rõ Liễu Hồng Sâm, cũng không biết lúc trước hắn ta mang theo con chip rời khỏi Nhật Bản rốt cuộc là muốn làm gì?
- Cô có biết rõ chồng cô mang theo con chip là muốn đi gặp người nào không, hoặc hay là, anh ta muốn làm gì không?
Trần Tuệ lắc lắc đầu:
- Cái con chip đó là chồng tôi nghĩ cách lấy từ nơi làm việc mang trở về, đơn vị làm việc của anh ấy là bộ phận giữ bí mật, anh ấy chưa bao giờ nói chuyện công việc của anh ấy với tôi, chỉ là mấy hôm đó anh ấy dường như rất mâu thuẫn, nói chuyện với tôi vài câu, nói anh ấy muốn đi làm chuyện, khả năng có chút nguy hiểm. Tôi từng thuyết phục qua anh ấy nếu đã nguy hiểm vậy thì đừng làm, anh ấy lại không dứt được, nói đây là một cơ hội để thay đổi vận mệnh, không thể từ bỏ...
Tần Dương trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao an ủi Trần Tuệ, nhìn ra được, tình cảm giữa Trần Tuệ và Liễu Hồng Sâm không tệ.
- Người đã đi, chuyện cũng đã qua, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, đến Hoa Hạ, thay tên đổi họ, về sau sống cuộc sống mới, tôi nghĩ đây cũng là điều mà chồng cô hi vọng được nhìn thấy.
Trần Tuệ nhẹ nhàng ừ một tiếng, ngồi ở trên giường, ôm lấy đầu gối, chìm vào suy tư.
Thời gian hai ngày nhanh chóng trôi qua, bốn giờ chiều ngày thứ ba, điện thoại từ Fukuda Ono gọi tới.
- Các người đã tới hay chưa?
Trần Tuệ hồi đáp:
- Chúng tôi ở một nơi không xa, lập tức tới ngay.
- Tốt, tôi chờ các người, tranh thủ thời gian đó, đừng có đến trễ, thuyền tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi.
- Chúng tôi lập tức tới ngay.
Trần Tuệ cúp điện thoại, trả điện thoại cho Tần Dương:
- Đi thôi, hắn giục chúng ta rồi.
Tần Dương cùng Trần Tuệ đi khỏi căn phòng, khoảng 20 phút sau, bọn họ một lần nữa đi tới chỗ ở của tòa nhà nhỏ trước Fukuda Ono.
Từ cửa ngõ hành lang tòa nhà trước mặt, trong lòng Tần Dương dâng lên mấy phần cảm giác kỳ dị, hắn luôn cảm giác có cái gì đó ở trong tối đang nhìn chằm chằm vào hắn, đó là một loại cảm giác bị người khác nhìn chăm chú.
Ở cửa ra vào tòa nhà, Tần Dương cũng không vội vã lên lầu, mà trái phải nhìn một lượt, ở đầu ngõ cách đó không xa, có hai người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang ngậm điếu thuốc, tựa hồ như đang nói giỡn, trong đó một tên hình như đang nhìn vào Tần Dương, nhìn thấy Tần Dương nhín lại hắn, thần sắc tự nhiên lại quay đầu đi chỗ khác.
Lông mày Tần Dương hơi nhíu lại, hắn quay đầu quét một vòng, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên tòa nhà đối diện tòa nhà trước mặt khu cư trú Fukuda Ono, ánh mắt hắn nhanh chóng đảo qua từng cửa sổ của tòa nhà, sau đó ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Ở trong một cửa sổ lầu thứ hai, hắn thấy được rèm sau cửa sổ đang nhẹ nhàng dập dờn, cái cung độ dập dờn này cũng không lớn, nhưng trước sau như cũ cũng không thể qua được ánh mắt nhạy giống như chim ưng của hắn.
Trong lòng Tần Dương đánh thót một tiếng, hắn đã bị để mắt tới rồi!
Trần Tuệ nhìn Tần Dương đứng ở hành lang cửa ra vào lại không vào tòa nhà, mà lại ở đó nhìn chung quanh, có chút nghi ngờ hỏi:
- Sao vậy?
Tần Dương quay đầu cười cười:
- Không có việc gì, đi thôi, lên lầu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook