Chỉ Thiếp Không Thê: Vương Gia Đừng Vội Mừng
-
Chương 16: Giúp Vương Gia dùng bữa sáng một chút
Bích Nhi nghiêng đầu một lúc lâu, “Chuyện như vậy em cũng mơ hồ trộm nghe được, vẫn không thể xác định được.” Gãi đầu tỏ ý hối lỗi, Bích Nhi chủ động kéo cửa phòng, vừa đi vừa đứng ở ngoài dặn dò, “Tiểu thư sớm nghỉ ngơi đi.”
Đóng cửa phòng lại, Thủy Mạc Nhi suy nghĩ một chút, đúng là vẫn cảm thấy lời của Bích Nhi khiến nàng không thể tìm ra được điều gì, nên quyết định bỏ mặc.
Một đêm ngủ thật ngon.
Sáng sớm ngày thứ hai, cũng không giống như lời nói của Tiêu Phượng Minh ngày hôm qua, hắn nói hắn sẽ đến thăm nàng, ngược lại Vũ Điệp lại đến trước gọi nàng, nói nàng đi ăn sáng.
Đại đường vẫn còn những dấu tích của buổi hành lễ ngày hôm qua, chữ hỷ đỏ thẫm dán hai bên cửa còn chưa gỡ xuống, Thủy Mộ Nhi xem qua, thấy Tiêu Phượng Minh đang ở trong phòng thanh thản uống trà.
Hôm nay hắn không giống như hôm qua, một thân áo dài màu trắng, càng lộ ra thân thể gầy gò, giờ phút này hắn đang ngồi trên xe lăn, mặt nạ cũng không phải của ngày hôm qua, ngược lại lộ ra gương mặt, hàng lông mi dày giống như nét mực vẩy lên tranh sơn thủy, thấy thế tim Thủy Mộ Nhi bỗng dưng đập mạnh hơn.
“Tối qua nương tử ngủ ngon giấc không?” Tiêu Phượng Minh ngẩng đầu lên, thấy Thủy Mộ Nhi kinh ngạc thì khẽ mỉm cười, nói với Vũ Điệp ở sau lưng mình, “Cho người dọn cơm đi.”
Vũ Điệp trả lời rồi lui ra ngoài, thấy Thủy Mộ Nhi vẫn không nói lời nào như cũ, hắn cười cười, để ly trà xuống nói: “Nương tử không ngại vì ta yếu sức chứ?” Hắn dường như rất yếu ớt tựa vào xe lăn, Thủy Mộ Nhi lập tức hồi phục tinh thần, ngầm trách mình hai tiếng.
Cũng thật là sợ hãi mà.
Đứng ở phía sau len lén rũ mắt xuống, nhìn thấy đôi mắt của nam tử trước mặt, như thế nào lại giống như có một cỗ phong tình, người này chẳng những có đôi mi dài thanh mảnh, ngay cả ánh mắt cũng yêu mị như vậy. Đôi mắt kia xếch lên, tựa như muốn hút cả người đối diện, Thủy Mộ Nhi trừng mắt nhìn, nói thầm trong lòng, nếu hắn ta không bị hủy dung, nhất định là một yêu nghiệt, hắn mới vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía Thủy Mộ Nhi, nhịp tim nàng cũng ngưng lại nửa nhịp.
Bữa sáng cũng đã được đặt trên bàn, tuy nói đều là chút đồ ăn đơn giản, nhưng rốt cuộc cũng làm Thủy Mộ Nhi mê muội, phải biết là cả ngày hôm qua nàng không ăn gì cả, đến bữa tối cũng chỉ nuốt lung lung vài miếng bánh ngọt, bởi vậy khi thấy những thứ thắc ăn trên bàn, hai mắt nàng không khỏi phát sáng.
“Nương tử không cần khách khí, vương phủ này từ trước đến nay đều rất thoải mái.” Khóe mắt Tiêu Phượng Minh dường như đang giấu sự vui vẻ, giọng nói nhẹ nhàng, lại có một chút động viên khích lệ.
Thủy Mộ Nhi cười khan hai tiếng, đầu tiên là gắp thức ăn cho hắn, sau đó mới ăn phần của mình.
Bữa sáng được ăn no thật sự rất thỏa mãn, Thủy Mộ Nhi lặng lẽ sờ sờ bụng, quả nhiên có lớn hơn so với lúc nãy.
Nhìn nàng ăn xong, lúc này Tiêu Phượng Minh mới không nhanh không chậm để chén xuống, “Nương tử đẩy ta đi ra ngoài một chút đi.” Từ đầu đến cuối, ánh mắt cùng động tác của hắn vô cùng ưu nhã.
Nghe lời, nàng đẩy hắn ra cửa, hương thảo dược từng hồi bay tới, Thủy Mộ Nhi có mấy phần hoảng hốt. Đối với hoàn cảnh bên trong phủ, nàng cũng chưa thể quen được, nhưng sáng nay đi dạo thế này, giờ phút này đứng trong sân, nàng cũng nhớ hơn một nửa.
“Nghỉ ngơi một chút đi.” Tiêu Phương Minh lên tiếng, rõ ràng giọng nói yếu hơn vài phần so với lúc đầu, hắn nhẹ nhàng ho khan mấy cái, áy náy nhìn Thủy Mộ Nhi, “Nương tử chê cười rồi, thân thể xưa nay của ta đã như vậy, nương tử gả tới đây là phúc khí của Phượng Minh ta, cũng sợ phiền tới nàng.”
Thủy Mộ Nhi ngẩn người, tiếp tục chờ câu sau.
“Hôn nhân này là hoàng thượng hạ chỉ, nhưng nếu ngày sau nương tử tìm được chỗ nào đó tốt hơn thì không cần che giấu, hãy báo cho ta, ta sẽ cố gắng sắp xếp cho nàng rời đi.”
“Rời đi?” Thủy Mộ Nhi mở lớn hai mắt, nàng cũng chưa có kế hoạch nhanh như vậy, thế mà người trước mắt đã nói ra.
Cuối cùng thật ra nàng cũng có ý này, nàng thấy Tiêu Phượng Minh có mấy phần cô đơn, Thủy Mộ Nhi chột dạ nói, “Vương Gia mệt rồi, hay là trước mắt nghỉ ngơi một lát, sau này hãy tính.”
Đóng cửa phòng lại, Thủy Mạc Nhi suy nghĩ một chút, đúng là vẫn cảm thấy lời của Bích Nhi khiến nàng không thể tìm ra được điều gì, nên quyết định bỏ mặc.
Một đêm ngủ thật ngon.
Sáng sớm ngày thứ hai, cũng không giống như lời nói của Tiêu Phượng Minh ngày hôm qua, hắn nói hắn sẽ đến thăm nàng, ngược lại Vũ Điệp lại đến trước gọi nàng, nói nàng đi ăn sáng.
Đại đường vẫn còn những dấu tích của buổi hành lễ ngày hôm qua, chữ hỷ đỏ thẫm dán hai bên cửa còn chưa gỡ xuống, Thủy Mộ Nhi xem qua, thấy Tiêu Phượng Minh đang ở trong phòng thanh thản uống trà.
Hôm nay hắn không giống như hôm qua, một thân áo dài màu trắng, càng lộ ra thân thể gầy gò, giờ phút này hắn đang ngồi trên xe lăn, mặt nạ cũng không phải của ngày hôm qua, ngược lại lộ ra gương mặt, hàng lông mi dày giống như nét mực vẩy lên tranh sơn thủy, thấy thế tim Thủy Mộ Nhi bỗng dưng đập mạnh hơn.
“Tối qua nương tử ngủ ngon giấc không?” Tiêu Phượng Minh ngẩng đầu lên, thấy Thủy Mộ Nhi kinh ngạc thì khẽ mỉm cười, nói với Vũ Điệp ở sau lưng mình, “Cho người dọn cơm đi.”
Vũ Điệp trả lời rồi lui ra ngoài, thấy Thủy Mộ Nhi vẫn không nói lời nào như cũ, hắn cười cười, để ly trà xuống nói: “Nương tử không ngại vì ta yếu sức chứ?” Hắn dường như rất yếu ớt tựa vào xe lăn, Thủy Mộ Nhi lập tức hồi phục tinh thần, ngầm trách mình hai tiếng.
Cũng thật là sợ hãi mà.
Đứng ở phía sau len lén rũ mắt xuống, nhìn thấy đôi mắt của nam tử trước mặt, như thế nào lại giống như có một cỗ phong tình, người này chẳng những có đôi mi dài thanh mảnh, ngay cả ánh mắt cũng yêu mị như vậy. Đôi mắt kia xếch lên, tựa như muốn hút cả người đối diện, Thủy Mộ Nhi trừng mắt nhìn, nói thầm trong lòng, nếu hắn ta không bị hủy dung, nhất định là một yêu nghiệt, hắn mới vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía Thủy Mộ Nhi, nhịp tim nàng cũng ngưng lại nửa nhịp.
Bữa sáng cũng đã được đặt trên bàn, tuy nói đều là chút đồ ăn đơn giản, nhưng rốt cuộc cũng làm Thủy Mộ Nhi mê muội, phải biết là cả ngày hôm qua nàng không ăn gì cả, đến bữa tối cũng chỉ nuốt lung lung vài miếng bánh ngọt, bởi vậy khi thấy những thứ thắc ăn trên bàn, hai mắt nàng không khỏi phát sáng.
“Nương tử không cần khách khí, vương phủ này từ trước đến nay đều rất thoải mái.” Khóe mắt Tiêu Phượng Minh dường như đang giấu sự vui vẻ, giọng nói nhẹ nhàng, lại có một chút động viên khích lệ.
Thủy Mộ Nhi cười khan hai tiếng, đầu tiên là gắp thức ăn cho hắn, sau đó mới ăn phần của mình.
Bữa sáng được ăn no thật sự rất thỏa mãn, Thủy Mộ Nhi lặng lẽ sờ sờ bụng, quả nhiên có lớn hơn so với lúc nãy.
Nhìn nàng ăn xong, lúc này Tiêu Phượng Minh mới không nhanh không chậm để chén xuống, “Nương tử đẩy ta đi ra ngoài một chút đi.” Từ đầu đến cuối, ánh mắt cùng động tác của hắn vô cùng ưu nhã.
Nghe lời, nàng đẩy hắn ra cửa, hương thảo dược từng hồi bay tới, Thủy Mộ Nhi có mấy phần hoảng hốt. Đối với hoàn cảnh bên trong phủ, nàng cũng chưa thể quen được, nhưng sáng nay đi dạo thế này, giờ phút này đứng trong sân, nàng cũng nhớ hơn một nửa.
“Nghỉ ngơi một chút đi.” Tiêu Phương Minh lên tiếng, rõ ràng giọng nói yếu hơn vài phần so với lúc đầu, hắn nhẹ nhàng ho khan mấy cái, áy náy nhìn Thủy Mộ Nhi, “Nương tử chê cười rồi, thân thể xưa nay của ta đã như vậy, nương tử gả tới đây là phúc khí của Phượng Minh ta, cũng sợ phiền tới nàng.”
Thủy Mộ Nhi ngẩn người, tiếp tục chờ câu sau.
“Hôn nhân này là hoàng thượng hạ chỉ, nhưng nếu ngày sau nương tử tìm được chỗ nào đó tốt hơn thì không cần che giấu, hãy báo cho ta, ta sẽ cố gắng sắp xếp cho nàng rời đi.”
“Rời đi?” Thủy Mộ Nhi mở lớn hai mắt, nàng cũng chưa có kế hoạch nhanh như vậy, thế mà người trước mắt đã nói ra.
Cuối cùng thật ra nàng cũng có ý này, nàng thấy Tiêu Phượng Minh có mấy phần cô đơn, Thủy Mộ Nhi chột dạ nói, “Vương Gia mệt rồi, hay là trước mắt nghỉ ngơi một lát, sau này hãy tính.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook