Chỉ Say Mê Quân
-
Chương 7: Sinh tồn ở dị Giới
Quân Lưu Niên cầm mấy tờ giấy kia lên xem, thấy chữ viết trên đó rất đẹp.
Trên đó viết bên A Quân Lưu Niên, bên B Liễu Nham. Sau đó là: Bên A, bên B không can thiệp chuyện của sinh hoạt của đối phương, không can thiệp
đối tượng kết giao của đối phương; bên B: có thể tùy ý đi ra ngoài; trừ ăn ngủ bên ngoài, bên B không dùng của bên A một phân tiền; bên A không được nói rõ sự thực về chuyện ngu giả của bên B với Liễu gia; nửa năm
sau, bên B tự rời đi, không được dây dưa bên A.
“Ta lại thêm hai điều, bên B không được công khai và quan hệ thân thiết với người khác phái, không được làm tổn hại hình tượng Quân gia, trường hợp cần thiết, bên B phải phối hợp thật tốt với bên A. Ngươi đồng ý không?”
“Có thể, chúng ta ký tên đi!”
Song phương ký tên xong, Quân Lưu Niên cầm khế ước cất kỹ. Liễu Nham chỉ là tùy ý gập mấy phát nhét vào trong tay áo, phần khế ước này đối với nàng mà nói không có chỗ gì hay, một việc mua bán lỗ vốn, chỉ có điều đổi lại nàng có thể sinh hoạt an nhàn ở Quân phủ nửa năm.”Về sau chúng ta cùng chung hòa thuận đi, công tử!” Nàng nhìn hắn mỉm cười, quay người ra cửa.
Quan hệ giữa bọn họ cứ như vậy dễ dàng giải quyết, hơn nữa tựa hồ là nàng chiếm được chủ đạo, thành kiến lúc trước của Quân Lưu Niên đối với nàng cũng phai nhạt, thậm chí còn có một chút thưởng thức.
Lan Y ở cạnh nhìn bọn họ ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, cảm thấy kỳ thật Liễu tiểu thư thật sự là một nữ tử tốt. Trong lòng cũng ẩn ẩn lo lắng, thiếu gia bỏ lỡ một Thê chủ tốt như vậy, về sau có hối hận hay không đây.
Lan Trúc tiến vào phòng ngủ của Liễu Nham phát hiện một đống bừa bộn, đồ đạc trong phòng bị lục tung.”Tiểu thư, người đang tìm đồ gì sao?”
“Hả, trong phòng này có đồ vật gì đó mà thời điểm ta lập gia đình mang theo không, đồ thuộc về ta ấy?”
Lan Trúc chỉ một cái rương nhỏ ở trong phòng góc, “Đây là đồ tiểu thư xuất giá là mang tới, ôm thật chặt trong ngực, không cho người bên ngoài đụng vào.”
Liễu Nham đi đến chỗ cái rương nhỏ kia, thận trọng mở ra, đây xem ra cũng là đồ vật Liễu Nham kia quý nhất rồi. Bên trong phần lớn là một ít đồ chơi của tiểu hài tử và một ít tranh chữ, phía dưới đều kí tên là Hạ Ánh Tuyết, người này hẳn là phụ thân của nàng. Ở tầng dưới cùng của cái rương có chút đồ trang sức và châu báu, xem ra rất đáng tiền.
Không phải Liễu Nham rất tục, mà nàng tìm thứ đáng giá là có mục đích, đã quyết định không cần Quân gia trước rồi, nàng vẫn cần một ít tiền để mua đồ đạc, tìm việc mưu sinh. Nàng lấy ra một cái ngọc bội, trong lòng lặng lẽ tạ lỗi với chủ nhân của nó, xin lỗi, ta biết đây là di vật của phụ thân ngươi, là đồ vật ngươi quý nhất, nhưng bây giờ ta thật sự là có một chút khó khăn, vì thân thể của ngươi, đã giúp ta một lần. Ta chỉ mượn tạm dùng thôi, ta cam đoan, sau nửa năm nhất định chuộc nó về.
Liễu Nham cất ngọc bội vào trong ngực, nói với Lan Trúc “Ta đi ra ngoài một chuyến, Quận chúa và thiếu gia có hỏi, ngươi trả lời đúng sự thật là được rồi.”
Đây là lần đầu tiên khi Liễu Nham xuyên đến Dị Giới đi ra ngoài, nàng rất là hưng phấn. Quân gia ở tại Đô thành là người giàu có, đi tới đâu, cũng thấy bảng hiệu một là của phủ Tướng quân, một là của phủ Thừa Tướng, đúng là địa phương phú quý tụ tập. Đi theo dòng người không bao lâu, đến phố xá phồn hoa. Trước kia xem qua rất nhiều kịch cổ trang thấy người lạc vào cảnh giới kỳ lạ cảm giác thật là quá kỳ diệu. Miếng ngói màu xanh biếc, kiến trúc cổ kính, thỉnh thoảng có một hai tửu lâu nhỏ. Bên đường sạp hàng bày đầy đồ ăn và vật phẩm trang sức, gặp được cái gì cảm thấy hứng thú, nàng sẽ dừng lại tường tận xem xét thử cũng thỉnh thoảng hỏi thăm giá cả thương phẩm, hiểu rõ giá hàng của thế giới này.
Không có ngân lượng là không được, Liễu Nham cửa hiệu cầm đồ lớn, trước tiên cầm khối ngọc bội này rồi tính toán sau.”Chủ quán, khối ngọc này trị giá bao nhiêu tiền?”
“Tiểu thư cầm sống hay chết vậy?” Chủ quán cầm ngọc bội ở trong tay tinh tế dò xét một chút.
“Cầm sống nửa năm.”
“Ngọc này ngược lại không tệ, Nhưng cầm sống có thể giá tiền sẽ không được cao cho lắm.”
“Khối ngọc này đối với ta có ý nghĩa quan trọng rất lớn, nếu như không phải thật sự có khó khăn, ta cũng sẽ không lấy ra cầm, hi vọng chủ quán có thể cho cái giá tiền chính xác, để ta giải quyết việc khẩn cấp.” Trong lời nói của Liễu Nham có chút khẩn cầu và không nỡ.
“Như vậy đi, ta đưa cho ngươi ba ngàn lượng như thế nào?”
Liễu Nham bình tĩnh nói “được”, trong nội tâm lại rất là vui vẻ. Căn cứ theo như nàng biết, một gia đình bình thường một năm tiêu xài chỉ cần năm mươi lượng còn hai đến ba ngàn lượng thì đủ sống cả đời rồi. Nàng không biết khối ngọc bội này có giá trị, chỉ biết là có thể đổi được chút tiền, nhưng không ngờ có ththeerddu được ngần ấy, thật là nằm ngoài dự đoán của nàng rồi.
Đại đa số người hiện đại đúng là không biết được giá trị của ngọc, Liễu Nham chân trước vừa ra khỏi cửa, chủ quán và tiểu nhị vội bàn bạc nói: “Lão bản, đây chính là noãn ngọc hiếm thấy hả, khối ngọc ở trên thị trường bán trị giá mấy vạn lượng, người kia thật đúng là không biết nhìn hàng!”
“Đáng tiếc là cầm sống, bằng không thì chúng ta đã có khả năng kiếm lời được một số lớn rồi.”
“Nhìn nàng bộ dáng nhu nhược, ta thấy nửa năm nàng không thể chuộc được cái ngọc bội này về, đến lúc đó thì…” sau đó trong tiệm cầm đồ truyền ra tiếng cười to ha ha ha đầy gian trá. Nếu như Liễu Nham nghe được nhất định sẽ tức giận đến giận sôi lên, lúc này nàng cầm số ngân lượng tới gửi ở Tiền Trang (ngân hàng), lưu lại một trăm lượng tiêu dùng hằng ngày.
Hôm qua nàng nhìn thấy rất nhiều phương thuốc, trong nội tâm có một chút ngứa ngáy, hôm nay nàng đi ra ngoài chính là muốn mua chút ít dược liệu trở về để phối thử, với lại mua chút ít hạt giống thảo dược trở về trồng. Nàng được người qua đường chỉ điểm, nghe nói Đô thành y thuật cao nhất chính là Mặc gia y quán. Hiện tại đương gia của Mặc gia y quán là đời thứ năm, Mặc Xuyên, hơn năm mươi tuổi, năm trước về hưu rời khỏi Thái y viện. Mặc gia sở dĩ nổi danh, là vì mỗi thế hệ của Mặc gia đều có người nhận chức ở Thái y viện, điển hình của thế gia được lâm hạnh.
Lúc Liễu Nham đi vào Mặc gia y, nhìn thấy một nữ tử chừng hai mươi tuổi đang nhìn một cái toa thuốc mặt ủ mày chau, người này chính là trưởng tôn nữ của Mặc Xuyên là Mặc Lăng. Lúc Liễu Nham đi qua có nhìn lướt qua phương thuốc, thấy phương thuốc tương tự một phương thuốc điều trị phổi âm hư (suy nhược phổi) hôm qua nàng thấy, chỉ là có một vị thuốc bất đồng, ở đơn thuốc này thiên đông biến thành mạch đông. Tuy hai vị thuốc này có công hiệu tương tự, nhưng ở trong trong toa thuốc này, thiên đông sẽ hiệu quả hơn so với mạch đông rất nhiều.
“Cô nương, nếu như đổi mạch đông trong toa thuốc này thành thiên đông, hiệu quả sẽ tốt hơn.” Liễu Nham nhịn không được nhắc nhở.
Sau khi Mặc Lăng nghe được thì tỉ mỉ suy ngẫm một chút, đúng là mấu chốt của vấn đề, đổi mạch đông thành thiên đông hiệu quả trị liệu có thể tốt hơn nhiều, khó trách toa thuốc này không đạt được hiệu quả như mình muốn, nàng lập tức nhìn người nhắc nhở mình cám ơn. Nhìn người nọ, nàng càng ngạc nhiên hơn, tưởng rằng là một đại phu rất kinh nghiệm, nhưng đập vào mắt nàng là một nữ tử xác thực so với nàng còn nhỏ hơn mấy tuổi, bộ dạng mi thanh mục tú. Bỗng nhiên nghĩ đến vẻ mặt của mình thật thiếu lễ phép, nàng cố nghiêm mặt nói “Ta là Mặc Lăng của Mặc gia y quán, không nghĩ tới muội muội tuổi còn trẻ đã có tu vi như thế, thật là làm cho ta bội phục, vào bên trong nội đường nói chuyện đi?”
Cùng người nhà họ Mặc kết giao, đối với Liễu Nham mà nói chính là cầu còn không được. Một canh giờ qua đi, Liễu Nham và Mặc Lăng đã được coi là bạn thâm giao, hai người đối với phương diện y dược và học thức về y của nhau đều rất bội phục, hận gặp nhau trễ. Lập tức kết làm tỷ muội, Mặc Lăng lớn hơn Liễu Nham hai tuổi, là tỷ tỷ, Liễu Nham dùng tên giả là Lâm Ngọc Nghiên, là muội muội. Nàng không muốn lấy tên thật gặp người khác, nàng không phải là Liễu Nham chân chính, cũng không muốn có liên hệ gì với Liễu gia.
“Tỷ tỷ, chúng ta hàn huyên đã lâu rồi, hôm nay muội đi ra ngoài. Là tới y quán để mua chút ít dược liệu và hạt giống, tỷ tỷ có gì cất giấu, để cho muội mở mang tầm mắt đây!”
“Muội cần dược liệu thì tìm đúng người rồi, tại đây tỷ tỷ trồng rất nhiều giống quý hiếm, tỷ sẽ tặng cho muội ít loại tốt.”
“Vậy thì cám ơn tỷ tỷ, nếu muội từ chối thì bất kính rồi.”
Lần này Liễu Nham đi ra ngoài thu hoạch tương đối khá, Mặc Lăng cho nàng rất nhiều dược liệu và hạt giống dược liệu quý giá, cũng đem phương pháp trồng trọt và những điều cần chú ý nói cặn kẽ với nàng.
Nàng trở lại Quân phủ, đi đến chỗ Thái bà bà, lấy ít điểm tâm mua trên đường đưa cho bà.
“Nãi nãi, Tiểu Nham đem đến cho ngươi ít điểm tâm.”
“Tiểu Nham đến rồi. Hôm nay con ra ngoài? Mua về mấy thứ gì đấy?” Thái bà bà nhìn nàng mang theo bao lớn bao nhỏ.
“Những…này hả, là dược liệu và hạt giống con mua về, con muốn trồng chúng ở viện tử của bà bà có được không?” Lúc trước Liễu Nham có liếc qua viện tử của Thái bà bà, viện tử tuy không lớn, nhưng không có thực vật gì, trống rỗng, đúng lúc nàng đang muốn trồng thảo dược của mình. Cũng không thể để cho nàng hủy hoa viên Quân phủ trồng thảo dược nha!
“Nha đầu, ngươi thích những thứ này?”
“Dạ, trước kia con có học Trung y.” Liễu Nham không kịp suy nghĩ thì đã thốt ra.
“Ta lại thêm hai điều, bên B không được công khai và quan hệ thân thiết với người khác phái, không được làm tổn hại hình tượng Quân gia, trường hợp cần thiết, bên B phải phối hợp thật tốt với bên A. Ngươi đồng ý không?”
“Có thể, chúng ta ký tên đi!”
Song phương ký tên xong, Quân Lưu Niên cầm khế ước cất kỹ. Liễu Nham chỉ là tùy ý gập mấy phát nhét vào trong tay áo, phần khế ước này đối với nàng mà nói không có chỗ gì hay, một việc mua bán lỗ vốn, chỉ có điều đổi lại nàng có thể sinh hoạt an nhàn ở Quân phủ nửa năm.”Về sau chúng ta cùng chung hòa thuận đi, công tử!” Nàng nhìn hắn mỉm cười, quay người ra cửa.
Quan hệ giữa bọn họ cứ như vậy dễ dàng giải quyết, hơn nữa tựa hồ là nàng chiếm được chủ đạo, thành kiến lúc trước của Quân Lưu Niên đối với nàng cũng phai nhạt, thậm chí còn có một chút thưởng thức.
Lan Y ở cạnh nhìn bọn họ ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, cảm thấy kỳ thật Liễu tiểu thư thật sự là một nữ tử tốt. Trong lòng cũng ẩn ẩn lo lắng, thiếu gia bỏ lỡ một Thê chủ tốt như vậy, về sau có hối hận hay không đây.
Lan Trúc tiến vào phòng ngủ của Liễu Nham phát hiện một đống bừa bộn, đồ đạc trong phòng bị lục tung.”Tiểu thư, người đang tìm đồ gì sao?”
“Hả, trong phòng này có đồ vật gì đó mà thời điểm ta lập gia đình mang theo không, đồ thuộc về ta ấy?”
Lan Trúc chỉ một cái rương nhỏ ở trong phòng góc, “Đây là đồ tiểu thư xuất giá là mang tới, ôm thật chặt trong ngực, không cho người bên ngoài đụng vào.”
Liễu Nham đi đến chỗ cái rương nhỏ kia, thận trọng mở ra, đây xem ra cũng là đồ vật Liễu Nham kia quý nhất rồi. Bên trong phần lớn là một ít đồ chơi của tiểu hài tử và một ít tranh chữ, phía dưới đều kí tên là Hạ Ánh Tuyết, người này hẳn là phụ thân của nàng. Ở tầng dưới cùng của cái rương có chút đồ trang sức và châu báu, xem ra rất đáng tiền.
Không phải Liễu Nham rất tục, mà nàng tìm thứ đáng giá là có mục đích, đã quyết định không cần Quân gia trước rồi, nàng vẫn cần một ít tiền để mua đồ đạc, tìm việc mưu sinh. Nàng lấy ra một cái ngọc bội, trong lòng lặng lẽ tạ lỗi với chủ nhân của nó, xin lỗi, ta biết đây là di vật của phụ thân ngươi, là đồ vật ngươi quý nhất, nhưng bây giờ ta thật sự là có một chút khó khăn, vì thân thể của ngươi, đã giúp ta một lần. Ta chỉ mượn tạm dùng thôi, ta cam đoan, sau nửa năm nhất định chuộc nó về.
Liễu Nham cất ngọc bội vào trong ngực, nói với Lan Trúc “Ta đi ra ngoài một chuyến, Quận chúa và thiếu gia có hỏi, ngươi trả lời đúng sự thật là được rồi.”
Đây là lần đầu tiên khi Liễu Nham xuyên đến Dị Giới đi ra ngoài, nàng rất là hưng phấn. Quân gia ở tại Đô thành là người giàu có, đi tới đâu, cũng thấy bảng hiệu một là của phủ Tướng quân, một là của phủ Thừa Tướng, đúng là địa phương phú quý tụ tập. Đi theo dòng người không bao lâu, đến phố xá phồn hoa. Trước kia xem qua rất nhiều kịch cổ trang thấy người lạc vào cảnh giới kỳ lạ cảm giác thật là quá kỳ diệu. Miếng ngói màu xanh biếc, kiến trúc cổ kính, thỉnh thoảng có một hai tửu lâu nhỏ. Bên đường sạp hàng bày đầy đồ ăn và vật phẩm trang sức, gặp được cái gì cảm thấy hứng thú, nàng sẽ dừng lại tường tận xem xét thử cũng thỉnh thoảng hỏi thăm giá cả thương phẩm, hiểu rõ giá hàng của thế giới này.
Không có ngân lượng là không được, Liễu Nham cửa hiệu cầm đồ lớn, trước tiên cầm khối ngọc bội này rồi tính toán sau.”Chủ quán, khối ngọc này trị giá bao nhiêu tiền?”
“Tiểu thư cầm sống hay chết vậy?” Chủ quán cầm ngọc bội ở trong tay tinh tế dò xét một chút.
“Cầm sống nửa năm.”
“Ngọc này ngược lại không tệ, Nhưng cầm sống có thể giá tiền sẽ không được cao cho lắm.”
“Khối ngọc này đối với ta có ý nghĩa quan trọng rất lớn, nếu như không phải thật sự có khó khăn, ta cũng sẽ không lấy ra cầm, hi vọng chủ quán có thể cho cái giá tiền chính xác, để ta giải quyết việc khẩn cấp.” Trong lời nói của Liễu Nham có chút khẩn cầu và không nỡ.
“Như vậy đi, ta đưa cho ngươi ba ngàn lượng như thế nào?”
Liễu Nham bình tĩnh nói “được”, trong nội tâm lại rất là vui vẻ. Căn cứ theo như nàng biết, một gia đình bình thường một năm tiêu xài chỉ cần năm mươi lượng còn hai đến ba ngàn lượng thì đủ sống cả đời rồi. Nàng không biết khối ngọc bội này có giá trị, chỉ biết là có thể đổi được chút tiền, nhưng không ngờ có ththeerddu được ngần ấy, thật là nằm ngoài dự đoán của nàng rồi.
Đại đa số người hiện đại đúng là không biết được giá trị của ngọc, Liễu Nham chân trước vừa ra khỏi cửa, chủ quán và tiểu nhị vội bàn bạc nói: “Lão bản, đây chính là noãn ngọc hiếm thấy hả, khối ngọc ở trên thị trường bán trị giá mấy vạn lượng, người kia thật đúng là không biết nhìn hàng!”
“Đáng tiếc là cầm sống, bằng không thì chúng ta đã có khả năng kiếm lời được một số lớn rồi.”
“Nhìn nàng bộ dáng nhu nhược, ta thấy nửa năm nàng không thể chuộc được cái ngọc bội này về, đến lúc đó thì…” sau đó trong tiệm cầm đồ truyền ra tiếng cười to ha ha ha đầy gian trá. Nếu như Liễu Nham nghe được nhất định sẽ tức giận đến giận sôi lên, lúc này nàng cầm số ngân lượng tới gửi ở Tiền Trang (ngân hàng), lưu lại một trăm lượng tiêu dùng hằng ngày.
Hôm qua nàng nhìn thấy rất nhiều phương thuốc, trong nội tâm có một chút ngứa ngáy, hôm nay nàng đi ra ngoài chính là muốn mua chút ít dược liệu trở về để phối thử, với lại mua chút ít hạt giống thảo dược trở về trồng. Nàng được người qua đường chỉ điểm, nghe nói Đô thành y thuật cao nhất chính là Mặc gia y quán. Hiện tại đương gia của Mặc gia y quán là đời thứ năm, Mặc Xuyên, hơn năm mươi tuổi, năm trước về hưu rời khỏi Thái y viện. Mặc gia sở dĩ nổi danh, là vì mỗi thế hệ của Mặc gia đều có người nhận chức ở Thái y viện, điển hình của thế gia được lâm hạnh.
Lúc Liễu Nham đi vào Mặc gia y, nhìn thấy một nữ tử chừng hai mươi tuổi đang nhìn một cái toa thuốc mặt ủ mày chau, người này chính là trưởng tôn nữ của Mặc Xuyên là Mặc Lăng. Lúc Liễu Nham đi qua có nhìn lướt qua phương thuốc, thấy phương thuốc tương tự một phương thuốc điều trị phổi âm hư (suy nhược phổi) hôm qua nàng thấy, chỉ là có một vị thuốc bất đồng, ở đơn thuốc này thiên đông biến thành mạch đông. Tuy hai vị thuốc này có công hiệu tương tự, nhưng ở trong trong toa thuốc này, thiên đông sẽ hiệu quả hơn so với mạch đông rất nhiều.
“Cô nương, nếu như đổi mạch đông trong toa thuốc này thành thiên đông, hiệu quả sẽ tốt hơn.” Liễu Nham nhịn không được nhắc nhở.
Sau khi Mặc Lăng nghe được thì tỉ mỉ suy ngẫm một chút, đúng là mấu chốt của vấn đề, đổi mạch đông thành thiên đông hiệu quả trị liệu có thể tốt hơn nhiều, khó trách toa thuốc này không đạt được hiệu quả như mình muốn, nàng lập tức nhìn người nhắc nhở mình cám ơn. Nhìn người nọ, nàng càng ngạc nhiên hơn, tưởng rằng là một đại phu rất kinh nghiệm, nhưng đập vào mắt nàng là một nữ tử xác thực so với nàng còn nhỏ hơn mấy tuổi, bộ dạng mi thanh mục tú. Bỗng nhiên nghĩ đến vẻ mặt của mình thật thiếu lễ phép, nàng cố nghiêm mặt nói “Ta là Mặc Lăng của Mặc gia y quán, không nghĩ tới muội muội tuổi còn trẻ đã có tu vi như thế, thật là làm cho ta bội phục, vào bên trong nội đường nói chuyện đi?”
Cùng người nhà họ Mặc kết giao, đối với Liễu Nham mà nói chính là cầu còn không được. Một canh giờ qua đi, Liễu Nham và Mặc Lăng đã được coi là bạn thâm giao, hai người đối với phương diện y dược và học thức về y của nhau đều rất bội phục, hận gặp nhau trễ. Lập tức kết làm tỷ muội, Mặc Lăng lớn hơn Liễu Nham hai tuổi, là tỷ tỷ, Liễu Nham dùng tên giả là Lâm Ngọc Nghiên, là muội muội. Nàng không muốn lấy tên thật gặp người khác, nàng không phải là Liễu Nham chân chính, cũng không muốn có liên hệ gì với Liễu gia.
“Tỷ tỷ, chúng ta hàn huyên đã lâu rồi, hôm nay muội đi ra ngoài. Là tới y quán để mua chút ít dược liệu và hạt giống, tỷ tỷ có gì cất giấu, để cho muội mở mang tầm mắt đây!”
“Muội cần dược liệu thì tìm đúng người rồi, tại đây tỷ tỷ trồng rất nhiều giống quý hiếm, tỷ sẽ tặng cho muội ít loại tốt.”
“Vậy thì cám ơn tỷ tỷ, nếu muội từ chối thì bất kính rồi.”
Lần này Liễu Nham đi ra ngoài thu hoạch tương đối khá, Mặc Lăng cho nàng rất nhiều dược liệu và hạt giống dược liệu quý giá, cũng đem phương pháp trồng trọt và những điều cần chú ý nói cặn kẽ với nàng.
Nàng trở lại Quân phủ, đi đến chỗ Thái bà bà, lấy ít điểm tâm mua trên đường đưa cho bà.
“Nãi nãi, Tiểu Nham đem đến cho ngươi ít điểm tâm.”
“Tiểu Nham đến rồi. Hôm nay con ra ngoài? Mua về mấy thứ gì đấy?” Thái bà bà nhìn nàng mang theo bao lớn bao nhỏ.
“Những…này hả, là dược liệu và hạt giống con mua về, con muốn trồng chúng ở viện tử của bà bà có được không?” Lúc trước Liễu Nham có liếc qua viện tử của Thái bà bà, viện tử tuy không lớn, nhưng không có thực vật gì, trống rỗng, đúng lúc nàng đang muốn trồng thảo dược của mình. Cũng không thể để cho nàng hủy hoa viên Quân phủ trồng thảo dược nha!
“Nha đầu, ngươi thích những thứ này?”
“Dạ, trước kia con có học Trung y.” Liễu Nham không kịp suy nghĩ thì đã thốt ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook