Chỉ Say Mê Quân
-
Chương 44: Đi đến nơi hẹn gặp Liên Tích
“Hai nàng trúng phải loại độc gì? Tại sao tỷ lại chưa bao giờ thấy ở trong
sách thuốc?” Mặc Lăng nghi ngờ hỏi, vì từ nhỏ đến lớn nàng đọc rất nhiều loại sách thuốc, nhưng mạch tượng quái dị như thế này nàng chưa từng
gặp qua.
Liễu Nham thầm nghĩ, loại độc này người bình thường cũng sẽ không gặp qua. Phệ hồn, tên như nghĩa, đó là loại độc có thể hút đi linh hồn của người bị trúng độc. Sau ba ngày người trúng độc có thể tỉnh lại, khi đó nàng thấy ai đầu tiên thì người đó sẽ trở thành chủ nhân của nàng. Hơn nữa loại độc này vô cùng độc ác, trong vòng nửa năm người trúng độc sẽ không sinh ra bất cứ dị thường nào, nhưng khi qua thời hạn nửa năm thì người trúng độc sẽ lập tức sẽ vỡ đầu mà chết.
Đương nhiên những điều này Liễu Nham cũng sẽ không nói ra cho bọn họ biết, bởi vì nếu nàng nói ra sẽ càng khiến bọn họ tò mò thêm, mà nàng lại không có cách nào giải thích cho bọn họ, là từ đâu mà mình biết được.
Dựa theo cuốn Độc Kinh, Liễu Nham ghi lại phương thuốc, dặn dò các nàng, “Giải dược phải ăn trong vòng ba ngày, lúc này phải cố gắng không cho người bên ngoài gặp được hai nàng.” Tuy rằng trong sách có nói phải mất ba ngày mới tỉnh lại được, nhưng chỉ sợ hai nàng lại tỉnh dậy sớm hơn, khi đó lại có kẻ lợi dụng xen vào sẽ không tốt.
“Ngoài ra, nhất định bây giờ đang có rất nhiều người đang tìm kiếm hai nàng, Hoàng nữ nên tăng cường đề phòng thì hơn.” Chỗ nàng đang đứng là mật thất, cho nên Liễu Nham cũng không xác định được bây giờ là lúc nào, nhưng có lẽ cũng đã đến lúc nàng quay trở về. “Ta đi về đây, nếu có chuyện gì thì liên lạc với ta”. Liễu Nham bước gần tới cửa liền quay đầu lại chăm chú nhìn kỹ Hiên Viên Cẩm: “Ta hy vọng, lần sau Hoàng nữ gọi ta tới, có thể tránh Tiểu Niên đi.”
Lúc cửa đóng lại, bên tai Liễu Nham truyền đến âm thanh giễu cợt của Mặc Lăng: “Thật sự là bị phu quân quản nghiêm!”
Quân Lưu Niên vừa mở mắt ra. Đã nhìn thấy Liễu Nham đang nghiêng người ngồi ở bên cạnh, ánh mắt nhìn mình không hề chớp mắt, khuôn mặt hắn đỏ lên, ngại ngùng nói: “Nàng trở về từ lúc nào? Tại sao lại nhìn ta như vậy?”
“Ta trở về từ rất sớm, ta đã nói rồi, chỉ cần Tiểu Niên tỉnh dậy là sẽ nhìn thấy ta.” Liễu Nham nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu như nước.
Đột nhiên Quân Lưu Niên nhớ tới cái phi tiêu tối hôm qua, hỏi: “rốt cuộc tối hôm qua là ai tới, đã có chuyện gì xảy ra?” khuôn mặt biểu cảm tựa như, nếu như ngươi không nói ta nhất định sẽ không bỏ qua.
“Là Mặc Lăng của Mặc gia y quán, nàng có một bệnh nhân bị bệnh rất nguy hiểm, nếu cứu trị không kịp sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, cho nên mới vội vã bảo ta tới xem một chút.”
“Mặc gia ở Đông Dương Quốc tụ tập rất nhiều y giả, làm gì có bệnh nào trị không nổi lại còn phải tìm đến nàng?” Quân Lưu Niên không tin hỏi lại.
Liễu Nham giả vờ tức giận: “Chàng không tin vào y thuật của ta sao? Bệnh nhức đầu của chàng không phải là Thái y viện cũng không có cách trị, nhưng cuối cùng cũng do ta trị khỏi sao?”
Quân Lưu Niên thấy Liễu Nham không vui, vội vàng giải thích: “Không phải như thế, mà là nàng ra ngoài muộn như thế, ta lo nàng sẽ gặp phải chuyện không may.’’
Liễu Nham mỉm cười: “Được rồi ta không trêu chàng nữa. Con heo nhỏ lười biếng của ta, mau dậy thôi!” Liễu Nham cầm khăn mặt lau mặt cho Quân Lưu Niên. Lúc đầu Quân Lưu Niên còn tỏ ra ngại ngùng, về sau thấy nàng kiên trì cũng phối hợp theo. Rửa mặt xong Liễu Nham lấy y phục mặc cho hắn, cuối cùng quỳ xuống bên giường đeo hài (giầy) cho Quân Lưu Niên.
Nội tâm Quân Lưu Niên tràn đầy hạnh phúc, có lẽ toàn bộ Đông Dương Quốc, mà không, phải là toàn bộ đại lục này cũng không có bất kỳ một vị Thê chủ nào sẽ đối đãi với phu quân của mình tốt như nàng.
“Hôm nay ta muốn đi xem xét các cửa hàng, nàng cùng đi với ta có được không?”
“Được!” Rốt cuộc nàng cũng danh chính ngôn thuận trở thành Thê chủ của Quân Lưu Niên, cũng có nghĩa là từ nay về sau hai người bọn họ sẽ dắt tay nhau đi tới suốt cuộc đời. Có lẽ cuộc sống như lúc trước nàng mong đợi vĩnh viễn cũng không thực hiện được, nhưng được ở cạnh người mà mình yêu thương, mới là khoảng khắc mà nàng muốn nhất. Từ nay về sau Quân Lưu Niên ở đâu, thì ở đó sẽ là nhà của Liễu Nham - nàng.
Hai người lên xe ngựa chạy về hướng Tụ Tiên Lâu. “Sao lại chạy đến Tụ Tiên Lâu? Không phải hôm nay sẽ xem xét Bố Trang (cửa hàng vải vóc) sao?” Quân Lưu Niên hỏi Quân Vũ.
“Thiếu gia, hôm nay là mười lăm, là ngày tất cả các chưởng quỹ sẽ đến để báo cáo.”
Mười lăm? Liễu Nham nghĩ đến trước đây mấy ngày công tử Liên Tích của Túy Hồng Lâu gửi cho nàng một tấm thiệp mời, mời nàng tới gặp mặt ở Túy Hồng Lâu, nàng nhất định phải nhận lời tới gặp mặt hắn, bởi vì di vật của Hạ phụ thân vẫn còn ở trong tay của công tử Liên Tích. Thật là đau đầu, bây giờ nên giải thích như thế nào với Tiểu Niên đây?
Tất cả các chưởng quỹ của Quân phủ thấy thiếu gia nhà mình đi cùng với một nữ tử tướng mạo bình thường vào trong, đều rất kinh ngạc. Bởi vì hầu như các nàng đều chưa gặp qua vị Thê chủ ở rể Quân phủ. Quân Lưu Niên để ý tới vẻ mặt nghi ngờ của các nàng liền giải thích, nói: “Đây là Thê chủ của ta, sau này nàng sẽ là Thiếu phu nhân Quân phủ.”
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Liễu Nham, họ đều đang đánh giá, rốt cục nữ tử này có tài năng gì, lại khiến cho chính miệng thiếu gia thừa nhận nàng là Thê chủ của hắn. Đối với các ánh mắt dò xét của mọi người, Liễu Nham cũng không phản cảm, nhưng vẫn có chút không tự nhiên. Nàng nhếch miệng một cái, khách khí nói: “Các vị chưởng quỹ, ngưỡng mộ đã lâu.”
Quân Lưu Niên ho nhẹ một cái, kêu trở lại sự chú ý của mọi người. “Bắt đầu báo cáo đi.”
Liễu Nham đối với các số liệu kế toán mà mọi người bắt đầu báo cáo, một chút hứng thú cũng không có, nàng vẫn một mực suy nghĩ xem, rốt cuộc công tử Liên Tích có mục đích gì. Vô luận là Liễu Nham trước kia hay là nàng bây giờ, đều không hiểu biết mọi chuyện của Hạ phụ thân, cho nên nàng không biết công tử Liên Tích đối với nàng mà nói sẽ là địch hay bạn? Liệu Chỉ Vân có biết chút ít gì không?
Buổi chiều về đến phủ, nàng đi tìm Chỉ Vân hỏi chuyện. “Sau khi tỷ tỷ khỏi bệnh, có rất nhiều chuyện ngày trước về phụ thân, tỷ đều không nhớ được. Đệ có biết gia thế của phụ thân không?” Thật ra Liễu Nham cũng không kỳ vọng lắm, bởi vì khi Hạ phụ thân mất, Chỉ Vân vẫn còn rất nhỏ, liệu có thể nhớ được chuyện gì chứ?
“Ở trong trí nhớ của đệ, phụ thân luôn luôn không vui vẻ, người thường xuyên nhìn một khối ngọc bội rồi ngẩn người. Đệ nhớ rõ, có một lần mẫu thân đến Tuyết viên, phát hiện được liền nổi giận, nói với phụ thân: “Chàng nhìn nó cũng vô dụng, chàng đã gả cho ta rồi, cho dù nàng ta có trở về cũng không tìm được chàng.” Sau đó phụ thân liền đuổi mẫu thân ra ngoài, khóc cả một buổi tối.”
Chỉ Vân nhăn mày: “Những chuyện khác đệ cũng không nhớ rõ, nhưng mà tỷ tỷ, đệ đã xem qua di vật của phụ thân, nhưng không thấy được khối ngọc bội kia đâu cả!”
Liễu Nham có chút xấu hổ, nàng không thể nói cho đệ đệ rằng, khối ngọc bội đó nàng đã mang đi cầm đồ rồi. Nghe Chỉ Vân nói như vậy, khối ngọc kia có lẽ là do một người nữ tử đưa cho phụ thân trước khi người xuất giá. Công tử Liên Tích nhìn thấy khối ngọc bội kia liền có phản ứng như vậy chứng tỏ hắn nhất định có quan hệ với nữ tử kia, tính theo tuổi có thể hắn là con của nàng.
Vậy nữ tử kia vẫn còn sống sao? Có lẽ bà ta chỉ muốn tìm Hạ phụ thân để nói lời xin lỗi mà thôi, dù sao năm đó là bà ta bỏ rơi phụ thân. Liễu Nham cẩn thận suy nghĩ một lát, tâm trạng cũng bình ổn trở lại, nàng cũng không cần phải nghĩ, lời mời tối nay là một bữa tiệc hồng môn yến nữa.
Ăn cơm tối cùng Quân Lưu Niên xong, Liễu Nham thẳng thắn nói với hắn: “Lát nữa ta muốn đến Túy Hồng Lâu, hôm nay là sự kiện diễn ra một tháng một lần do Túy Hồng Lâu tổ chức.”
Đối với sự kiện diễn ra một tháng một lần do Túy Hồng Lâu tổ chức, Quân Lưu Niên cũng biết, hắn cũng nghe nói đây là một sự kiện khá nóng bỏng, khó mà cầu được: “Nàng được mời à?”
“Ừ, là công tử Liên Tích của túy Hồng Lâu mời.”
“Công tử Liên Tích? Hắn một lần, hai lần, ba lần mời nàng là có ý đồ gì?” Quân Lưu Niên rất lý trí, hắn tin tưởng Liễu Nham không phải là hạng người thích tầm hoa vấn liễu. Với danh tiếng của công tử Liên Tích thì bất kỳ một nữ tử nào cũng sẵn sàng ném nghìn vàng để mua một nụ cười của hắn. Trong khi đó Liễu Nham ở Kinh Thành cũng chưa có tiếng tăm gì đáng giá, để cho công tử Liên Tích đối với nàng ưu ái.
“Lúc trước ta đã đem một khối ngọc bội của phụ thân đi cầm, không ngờ lại rơi vào trong tay của công tử Liên Tích, giờ ta muốn lấy lại di vật của phụ thân.”
Quân Lưu Niên có chút hờn dỗi: “Không lẽ Quân phủ không đủ tiền cho nàng tiêu hay sao? Tại sao nàng lại mang di vật của phụ thân đi cầm, chẳng nhẽ nàng chưa bao giờ coi Quân phủ trở thành nhà của mình sao?”
Liễu Nham không cãi lại được, bởi vì trước kia nàng thật sự chưa bao giờ coi Quân phủ trở thành nhà của mình, lòng tự trọng của nàng không cho phép bản thân cúi đầu trước Quân phủ. Nàng không muốn động đến một đồng một cắc nào của quân phủ, để khi nàng dời đi cũng sẽ không vướng bận gì. “Chàng đừng tức giận, lúc trước thật lòng ta không muốn nợ Quân phủ bất cứ điều gì. Nhưng bây giờ Tiểu Niên đã là phu quân của ta, Quân phủ chính là nhà của ta.”
“Nàng có cần phải tự mình đi hay không? Cho người đi chuộc về là được rồi.”
“Vấn đề ở đây không phải là tiền, chủ nhân thật sự của khối ngọc kia chắc là người quen cũ của phụ thân, chàng nghĩ mà xem làm sao công tử Liên Tích có thể quan tâm đến một khối ngọc có giá trị thấp như vậy?”
“Vậy nàng phải về sớm nhé” Quân Lưu Niên nhỏ giọng nói: “Ta sẽ đợi cho đến khi nàng trở về.”
“Nhất định.”
Công tử Liên Tích nhìn ly trà, cười giả dối. Linh Nhi có chút lo lắng: “công tử, người thật sự muốn dùng mị dược sao?”
“Nàng là cao thủ dụng độc, ta sử dụng lưu hương hạ độc, loại độc bí ẩn như vậy, thế mà lần trước nàng vừa vào cửa nàng đã phát hiện ra. Nếu như ta sử dụng thuốc mê nhất định sẽ bị nàng phát giác, mà đây là mị dược, không màu không mùi cũng không có bất cứ phản ứng nào, nhất định nàng sẽ không phát hiện ra được.”
“Nhưng chẳng nhẽ vì xem đồ án trên người nàng mà công tử phải hiến thân sao?” Linh Nhi rất là bất mãn.
Liên Tích gõ một phát vào đầu hắn: “đương nhiên là không rồi, nếu như nàng có đồ án đó, thì sẽ là Thê chủ tương lai của ta, chuyện hiến thân không cần nói. Nhưng nếu như nàng không có, chẳng nhẽ Túy Hồng Lâu nhiều tiểu quan như vậy, cần bản công tử phải tự thân ra trận hay sao?”
Linh Nhi nghe xong cười ranh mãnh: “Xem ra công tử hy vọng nàng chính là người mà chúng ta cần tìm rồi?”
Liên Tích mỉm cười không nói. Hắn quản lý Túy Hồng Lâu, gặp qua vô số người, nhưng rất ít khi có người có thể lọt vào trong mắt hắn. Mà nữ tử này nhìn qua không có gì đặc biệt, lại để lại một chút ấn tượng trong lòng hắn.
Liễu Nham ở cửa ra vào của Túy Hồng lâu gặp ba người Hiên Viên Cẩm, Mặc Lăng, bọn họ nhìn thấy nàng liền trêu ghẹo nói: “Ôi!!! Người bị phu quân quản nghiêm như ngươi mà cũng có thể đến những nơi này sao?”
Liễu Nham cười cười không tranh luận với nàng: “Tình hình của Ám Ngũ với người kia như thế nào rồi?”
“Ăn giải dược ngươi đưa, sắc mặt cùng mạch tượng đã bình thưởng trở lại. Nhưng vẫn chưa tỉnh.” Bạch Mạt Nhiên đáp.
“Vậy là tốt rồi, cơ thể mỗi người cũng không giống nhau, nhưng không bao lâu nữa các nàng sẽ tỉnh, không cần phải lo lắng.”
“Thời buổi rối loạn như thế này mà đi tới tham gia cuộc gặp gỡ này, quả thực không ổn một chút nào. Ta đã khuyên các nàng nhưng các nàng nhất định vẫn muốn tới.”Bạch Mạt Nhiên có chút bất đắc dĩ nói.
Liễu Nham an ủi: “sẽ không có vấn đề gì đâu.” Nàng cảm thấy lời mời hôm nay chỉ có liên quan đến khối ngọc bội kia mà thôi.
Bốn người ngồi ở gian phòng Liên Tích đã chuẩn bị trước, thưởng thức ca múa. Lời ca trong trẻo, múa cũng hay, không thể phủ nhận. Nhưng Liễu Nham đã nhìn quen các đại hội ca múa nhạc cùng với nhiều loại hí khúc của hiện đại, cho nên không có hứng thú đối với các bài ca múa của cổ đại, có chút buồn ngủ.
Nàng ngồi bên cạnh bàn, đầu tựa như gà mổ thóc, gật lên gật xuống. Lúc này bên dưới lầu vang lên tiếng vỗ tay như sấm cùng với rất nhiều lời tán thưởng. Làm cho Liễu Nham tỉnh dậy đưa mắt nhìn về phía sân khấu. Hôm nay Liên Tích mặc một thân váy áo màu đỏ, thân hình xinh đẹp sau lớp váy mỏng như ẩn như hiện, khiến cho tất cả các quan khách đều ngây dại.
Liễu Nham thầm nghĩ, nhìn hắn thật là yêu nghiệt. Nàng lo sợ rằng nước miếng của người xem ở đây, không khéo sẽ làm ngập Túy Hồng lâu mất, mà nàng thì lại không biết bơi. Mỗi một lần Liên Tích xoay tròn nhảy múa, mái tóc dài mượt như tơ dùng một dây lụa mỏng màu đỏ buộc hờ cũng theo hắn xoay tròn, lay động.
Hắn xoay người một cái, Liễu Nham liền cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn thẳng về phía mình. Nàng còn chưa hiểu rõ ý tứ ở trong mắt hắn, thì hắn đã rời mắt đi nhìn về một hướng khác.
Một điệu múa mặc dù đã xong từ lâu, nhưng phải mất một lúc sau mọi người mới từ trong rung động tỉnh lại, nhìn lên sân khấu, Liên Tích đã đi xuống từ bao giờ. Nhưng tiếng vỗ tay như sấm vẫn còn nguyên.
“Oa, thật sự là quá tuyệt vời.” Mặc Lăng lên tiếng tán thưởng, ngay cả người luôn luôn lạnh lung như Bạch Mạt Nhiên, vẻ mặt cũng hiện lên kích động. Đến cả Hiên Viên Cẩm cũng cảm khái nói một câu: “Một người nam tử như thế này, thì liệu có nữ tử nào trên thế gian dám nhúng chàm?”
Linh Nhi gõ cửa sau đó đi vào: “Công tử nhà ta mời các vị đi lên lầu uống trà.”
Đi theo Linh Nhi tới gian phòng lần trước, lúc này Liên Tích Công tử sớm thay đổi váy áo, nhưng vẫn là một bộ váy ngắn màu đỏ, trên tóc cài một cây châm mã não đỏ.
Liên Tích cười, nhẹ nhàng nói: “Rất hân hạnh được đón tiếp các vị tiểu thư, các vị thật sự là đã cho Liên Tích mặt mũi.”
“Mỹ nhân đã có lời mời, chẳng nhẽ bọn ta dám không đáp lại hay sao?” Lời nói của Hiên Viên Cẩm mang theo ý đùa giỡn nhưng khuôn mặt thì vẫn nghiêm túc.
Đây là rượu từ Tây Trữ Quốc mang đến, mời các vị nếm thử một chút!” Hắn theo thứ tự đưa ly rượu đến tay từng người, nếu để ý một chút sẽ thấy hành động của hắn có bao nhiêu cẩn thận.
Không qúa mấy chén, ngoại trừ Liễu Nham còn lại ba người đều say ngã ra bàn. Liễu Nham cầm chén của Mặc Lăng lên ngửi một chút, quả nhiên bên trong có thuốc mê. “Linh Nhi, tìm mấy người đỡ ba vị tiểu thư đến phòng khác đi.” Công tử Liên Tích quay đầu nói với Linh Nhi đang đứng ở bên cạnh.
Liễu Nham lẳng lặng nhìn, không có bất cứ biểu lộ gì. Liên Tích mỉm cười: “Chẳng nhẽ ngươi không thấy ngạc nhiên khi trong ly rượu của ngươi lại không có thuốc mê?”
“Không có gì để ngạc nhiên cả, bởi vì thuốc mê đối với ta căn bản là không có tác dụng, ta nghĩ ngươi cũng biết điểm này. Hơn nữa ngươi cũng không làm hại các nàng, chỉ là không muốn các nàng nghe được chuyện mà chúng ta sắp nói mà thôi.”
Liên Tích tán thưởng cười nói: “Bây giờ chúng ta nói đến chuyện của khối ngọc bội kia đi!”
Liễu Nham thầm nghĩ, loại độc này người bình thường cũng sẽ không gặp qua. Phệ hồn, tên như nghĩa, đó là loại độc có thể hút đi linh hồn của người bị trúng độc. Sau ba ngày người trúng độc có thể tỉnh lại, khi đó nàng thấy ai đầu tiên thì người đó sẽ trở thành chủ nhân của nàng. Hơn nữa loại độc này vô cùng độc ác, trong vòng nửa năm người trúng độc sẽ không sinh ra bất cứ dị thường nào, nhưng khi qua thời hạn nửa năm thì người trúng độc sẽ lập tức sẽ vỡ đầu mà chết.
Đương nhiên những điều này Liễu Nham cũng sẽ không nói ra cho bọn họ biết, bởi vì nếu nàng nói ra sẽ càng khiến bọn họ tò mò thêm, mà nàng lại không có cách nào giải thích cho bọn họ, là từ đâu mà mình biết được.
Dựa theo cuốn Độc Kinh, Liễu Nham ghi lại phương thuốc, dặn dò các nàng, “Giải dược phải ăn trong vòng ba ngày, lúc này phải cố gắng không cho người bên ngoài gặp được hai nàng.” Tuy rằng trong sách có nói phải mất ba ngày mới tỉnh lại được, nhưng chỉ sợ hai nàng lại tỉnh dậy sớm hơn, khi đó lại có kẻ lợi dụng xen vào sẽ không tốt.
“Ngoài ra, nhất định bây giờ đang có rất nhiều người đang tìm kiếm hai nàng, Hoàng nữ nên tăng cường đề phòng thì hơn.” Chỗ nàng đang đứng là mật thất, cho nên Liễu Nham cũng không xác định được bây giờ là lúc nào, nhưng có lẽ cũng đã đến lúc nàng quay trở về. “Ta đi về đây, nếu có chuyện gì thì liên lạc với ta”. Liễu Nham bước gần tới cửa liền quay đầu lại chăm chú nhìn kỹ Hiên Viên Cẩm: “Ta hy vọng, lần sau Hoàng nữ gọi ta tới, có thể tránh Tiểu Niên đi.”
Lúc cửa đóng lại, bên tai Liễu Nham truyền đến âm thanh giễu cợt của Mặc Lăng: “Thật sự là bị phu quân quản nghiêm!”
Quân Lưu Niên vừa mở mắt ra. Đã nhìn thấy Liễu Nham đang nghiêng người ngồi ở bên cạnh, ánh mắt nhìn mình không hề chớp mắt, khuôn mặt hắn đỏ lên, ngại ngùng nói: “Nàng trở về từ lúc nào? Tại sao lại nhìn ta như vậy?”
“Ta trở về từ rất sớm, ta đã nói rồi, chỉ cần Tiểu Niên tỉnh dậy là sẽ nhìn thấy ta.” Liễu Nham nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu như nước.
Đột nhiên Quân Lưu Niên nhớ tới cái phi tiêu tối hôm qua, hỏi: “rốt cuộc tối hôm qua là ai tới, đã có chuyện gì xảy ra?” khuôn mặt biểu cảm tựa như, nếu như ngươi không nói ta nhất định sẽ không bỏ qua.
“Là Mặc Lăng của Mặc gia y quán, nàng có một bệnh nhân bị bệnh rất nguy hiểm, nếu cứu trị không kịp sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, cho nên mới vội vã bảo ta tới xem một chút.”
“Mặc gia ở Đông Dương Quốc tụ tập rất nhiều y giả, làm gì có bệnh nào trị không nổi lại còn phải tìm đến nàng?” Quân Lưu Niên không tin hỏi lại.
Liễu Nham giả vờ tức giận: “Chàng không tin vào y thuật của ta sao? Bệnh nhức đầu của chàng không phải là Thái y viện cũng không có cách trị, nhưng cuối cùng cũng do ta trị khỏi sao?”
Quân Lưu Niên thấy Liễu Nham không vui, vội vàng giải thích: “Không phải như thế, mà là nàng ra ngoài muộn như thế, ta lo nàng sẽ gặp phải chuyện không may.’’
Liễu Nham mỉm cười: “Được rồi ta không trêu chàng nữa. Con heo nhỏ lười biếng của ta, mau dậy thôi!” Liễu Nham cầm khăn mặt lau mặt cho Quân Lưu Niên. Lúc đầu Quân Lưu Niên còn tỏ ra ngại ngùng, về sau thấy nàng kiên trì cũng phối hợp theo. Rửa mặt xong Liễu Nham lấy y phục mặc cho hắn, cuối cùng quỳ xuống bên giường đeo hài (giầy) cho Quân Lưu Niên.
Nội tâm Quân Lưu Niên tràn đầy hạnh phúc, có lẽ toàn bộ Đông Dương Quốc, mà không, phải là toàn bộ đại lục này cũng không có bất kỳ một vị Thê chủ nào sẽ đối đãi với phu quân của mình tốt như nàng.
“Hôm nay ta muốn đi xem xét các cửa hàng, nàng cùng đi với ta có được không?”
“Được!” Rốt cuộc nàng cũng danh chính ngôn thuận trở thành Thê chủ của Quân Lưu Niên, cũng có nghĩa là từ nay về sau hai người bọn họ sẽ dắt tay nhau đi tới suốt cuộc đời. Có lẽ cuộc sống như lúc trước nàng mong đợi vĩnh viễn cũng không thực hiện được, nhưng được ở cạnh người mà mình yêu thương, mới là khoảng khắc mà nàng muốn nhất. Từ nay về sau Quân Lưu Niên ở đâu, thì ở đó sẽ là nhà của Liễu Nham - nàng.
Hai người lên xe ngựa chạy về hướng Tụ Tiên Lâu. “Sao lại chạy đến Tụ Tiên Lâu? Không phải hôm nay sẽ xem xét Bố Trang (cửa hàng vải vóc) sao?” Quân Lưu Niên hỏi Quân Vũ.
“Thiếu gia, hôm nay là mười lăm, là ngày tất cả các chưởng quỹ sẽ đến để báo cáo.”
Mười lăm? Liễu Nham nghĩ đến trước đây mấy ngày công tử Liên Tích của Túy Hồng Lâu gửi cho nàng một tấm thiệp mời, mời nàng tới gặp mặt ở Túy Hồng Lâu, nàng nhất định phải nhận lời tới gặp mặt hắn, bởi vì di vật của Hạ phụ thân vẫn còn ở trong tay của công tử Liên Tích. Thật là đau đầu, bây giờ nên giải thích như thế nào với Tiểu Niên đây?
Tất cả các chưởng quỹ của Quân phủ thấy thiếu gia nhà mình đi cùng với một nữ tử tướng mạo bình thường vào trong, đều rất kinh ngạc. Bởi vì hầu như các nàng đều chưa gặp qua vị Thê chủ ở rể Quân phủ. Quân Lưu Niên để ý tới vẻ mặt nghi ngờ của các nàng liền giải thích, nói: “Đây là Thê chủ của ta, sau này nàng sẽ là Thiếu phu nhân Quân phủ.”
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Liễu Nham, họ đều đang đánh giá, rốt cục nữ tử này có tài năng gì, lại khiến cho chính miệng thiếu gia thừa nhận nàng là Thê chủ của hắn. Đối với các ánh mắt dò xét của mọi người, Liễu Nham cũng không phản cảm, nhưng vẫn có chút không tự nhiên. Nàng nhếch miệng một cái, khách khí nói: “Các vị chưởng quỹ, ngưỡng mộ đã lâu.”
Quân Lưu Niên ho nhẹ một cái, kêu trở lại sự chú ý của mọi người. “Bắt đầu báo cáo đi.”
Liễu Nham đối với các số liệu kế toán mà mọi người bắt đầu báo cáo, một chút hứng thú cũng không có, nàng vẫn một mực suy nghĩ xem, rốt cuộc công tử Liên Tích có mục đích gì. Vô luận là Liễu Nham trước kia hay là nàng bây giờ, đều không hiểu biết mọi chuyện của Hạ phụ thân, cho nên nàng không biết công tử Liên Tích đối với nàng mà nói sẽ là địch hay bạn? Liệu Chỉ Vân có biết chút ít gì không?
Buổi chiều về đến phủ, nàng đi tìm Chỉ Vân hỏi chuyện. “Sau khi tỷ tỷ khỏi bệnh, có rất nhiều chuyện ngày trước về phụ thân, tỷ đều không nhớ được. Đệ có biết gia thế của phụ thân không?” Thật ra Liễu Nham cũng không kỳ vọng lắm, bởi vì khi Hạ phụ thân mất, Chỉ Vân vẫn còn rất nhỏ, liệu có thể nhớ được chuyện gì chứ?
“Ở trong trí nhớ của đệ, phụ thân luôn luôn không vui vẻ, người thường xuyên nhìn một khối ngọc bội rồi ngẩn người. Đệ nhớ rõ, có một lần mẫu thân đến Tuyết viên, phát hiện được liền nổi giận, nói với phụ thân: “Chàng nhìn nó cũng vô dụng, chàng đã gả cho ta rồi, cho dù nàng ta có trở về cũng không tìm được chàng.” Sau đó phụ thân liền đuổi mẫu thân ra ngoài, khóc cả một buổi tối.”
Chỉ Vân nhăn mày: “Những chuyện khác đệ cũng không nhớ rõ, nhưng mà tỷ tỷ, đệ đã xem qua di vật của phụ thân, nhưng không thấy được khối ngọc bội kia đâu cả!”
Liễu Nham có chút xấu hổ, nàng không thể nói cho đệ đệ rằng, khối ngọc bội đó nàng đã mang đi cầm đồ rồi. Nghe Chỉ Vân nói như vậy, khối ngọc kia có lẽ là do một người nữ tử đưa cho phụ thân trước khi người xuất giá. Công tử Liên Tích nhìn thấy khối ngọc bội kia liền có phản ứng như vậy chứng tỏ hắn nhất định có quan hệ với nữ tử kia, tính theo tuổi có thể hắn là con của nàng.
Vậy nữ tử kia vẫn còn sống sao? Có lẽ bà ta chỉ muốn tìm Hạ phụ thân để nói lời xin lỗi mà thôi, dù sao năm đó là bà ta bỏ rơi phụ thân. Liễu Nham cẩn thận suy nghĩ một lát, tâm trạng cũng bình ổn trở lại, nàng cũng không cần phải nghĩ, lời mời tối nay là một bữa tiệc hồng môn yến nữa.
Ăn cơm tối cùng Quân Lưu Niên xong, Liễu Nham thẳng thắn nói với hắn: “Lát nữa ta muốn đến Túy Hồng Lâu, hôm nay là sự kiện diễn ra một tháng một lần do Túy Hồng Lâu tổ chức.”
Đối với sự kiện diễn ra một tháng một lần do Túy Hồng Lâu tổ chức, Quân Lưu Niên cũng biết, hắn cũng nghe nói đây là một sự kiện khá nóng bỏng, khó mà cầu được: “Nàng được mời à?”
“Ừ, là công tử Liên Tích của túy Hồng Lâu mời.”
“Công tử Liên Tích? Hắn một lần, hai lần, ba lần mời nàng là có ý đồ gì?” Quân Lưu Niên rất lý trí, hắn tin tưởng Liễu Nham không phải là hạng người thích tầm hoa vấn liễu. Với danh tiếng của công tử Liên Tích thì bất kỳ một nữ tử nào cũng sẵn sàng ném nghìn vàng để mua một nụ cười của hắn. Trong khi đó Liễu Nham ở Kinh Thành cũng chưa có tiếng tăm gì đáng giá, để cho công tử Liên Tích đối với nàng ưu ái.
“Lúc trước ta đã đem một khối ngọc bội của phụ thân đi cầm, không ngờ lại rơi vào trong tay của công tử Liên Tích, giờ ta muốn lấy lại di vật của phụ thân.”
Quân Lưu Niên có chút hờn dỗi: “Không lẽ Quân phủ không đủ tiền cho nàng tiêu hay sao? Tại sao nàng lại mang di vật của phụ thân đi cầm, chẳng nhẽ nàng chưa bao giờ coi Quân phủ trở thành nhà của mình sao?”
Liễu Nham không cãi lại được, bởi vì trước kia nàng thật sự chưa bao giờ coi Quân phủ trở thành nhà của mình, lòng tự trọng của nàng không cho phép bản thân cúi đầu trước Quân phủ. Nàng không muốn động đến một đồng một cắc nào của quân phủ, để khi nàng dời đi cũng sẽ không vướng bận gì. “Chàng đừng tức giận, lúc trước thật lòng ta không muốn nợ Quân phủ bất cứ điều gì. Nhưng bây giờ Tiểu Niên đã là phu quân của ta, Quân phủ chính là nhà của ta.”
“Nàng có cần phải tự mình đi hay không? Cho người đi chuộc về là được rồi.”
“Vấn đề ở đây không phải là tiền, chủ nhân thật sự của khối ngọc kia chắc là người quen cũ của phụ thân, chàng nghĩ mà xem làm sao công tử Liên Tích có thể quan tâm đến một khối ngọc có giá trị thấp như vậy?”
“Vậy nàng phải về sớm nhé” Quân Lưu Niên nhỏ giọng nói: “Ta sẽ đợi cho đến khi nàng trở về.”
“Nhất định.”
Công tử Liên Tích nhìn ly trà, cười giả dối. Linh Nhi có chút lo lắng: “công tử, người thật sự muốn dùng mị dược sao?”
“Nàng là cao thủ dụng độc, ta sử dụng lưu hương hạ độc, loại độc bí ẩn như vậy, thế mà lần trước nàng vừa vào cửa nàng đã phát hiện ra. Nếu như ta sử dụng thuốc mê nhất định sẽ bị nàng phát giác, mà đây là mị dược, không màu không mùi cũng không có bất cứ phản ứng nào, nhất định nàng sẽ không phát hiện ra được.”
“Nhưng chẳng nhẽ vì xem đồ án trên người nàng mà công tử phải hiến thân sao?” Linh Nhi rất là bất mãn.
Liên Tích gõ một phát vào đầu hắn: “đương nhiên là không rồi, nếu như nàng có đồ án đó, thì sẽ là Thê chủ tương lai của ta, chuyện hiến thân không cần nói. Nhưng nếu như nàng không có, chẳng nhẽ Túy Hồng Lâu nhiều tiểu quan như vậy, cần bản công tử phải tự thân ra trận hay sao?”
Linh Nhi nghe xong cười ranh mãnh: “Xem ra công tử hy vọng nàng chính là người mà chúng ta cần tìm rồi?”
Liên Tích mỉm cười không nói. Hắn quản lý Túy Hồng Lâu, gặp qua vô số người, nhưng rất ít khi có người có thể lọt vào trong mắt hắn. Mà nữ tử này nhìn qua không có gì đặc biệt, lại để lại một chút ấn tượng trong lòng hắn.
Liễu Nham ở cửa ra vào của Túy Hồng lâu gặp ba người Hiên Viên Cẩm, Mặc Lăng, bọn họ nhìn thấy nàng liền trêu ghẹo nói: “Ôi!!! Người bị phu quân quản nghiêm như ngươi mà cũng có thể đến những nơi này sao?”
Liễu Nham cười cười không tranh luận với nàng: “Tình hình của Ám Ngũ với người kia như thế nào rồi?”
“Ăn giải dược ngươi đưa, sắc mặt cùng mạch tượng đã bình thưởng trở lại. Nhưng vẫn chưa tỉnh.” Bạch Mạt Nhiên đáp.
“Vậy là tốt rồi, cơ thể mỗi người cũng không giống nhau, nhưng không bao lâu nữa các nàng sẽ tỉnh, không cần phải lo lắng.”
“Thời buổi rối loạn như thế này mà đi tới tham gia cuộc gặp gỡ này, quả thực không ổn một chút nào. Ta đã khuyên các nàng nhưng các nàng nhất định vẫn muốn tới.”Bạch Mạt Nhiên có chút bất đắc dĩ nói.
Liễu Nham an ủi: “sẽ không có vấn đề gì đâu.” Nàng cảm thấy lời mời hôm nay chỉ có liên quan đến khối ngọc bội kia mà thôi.
Bốn người ngồi ở gian phòng Liên Tích đã chuẩn bị trước, thưởng thức ca múa. Lời ca trong trẻo, múa cũng hay, không thể phủ nhận. Nhưng Liễu Nham đã nhìn quen các đại hội ca múa nhạc cùng với nhiều loại hí khúc của hiện đại, cho nên không có hứng thú đối với các bài ca múa của cổ đại, có chút buồn ngủ.
Nàng ngồi bên cạnh bàn, đầu tựa như gà mổ thóc, gật lên gật xuống. Lúc này bên dưới lầu vang lên tiếng vỗ tay như sấm cùng với rất nhiều lời tán thưởng. Làm cho Liễu Nham tỉnh dậy đưa mắt nhìn về phía sân khấu. Hôm nay Liên Tích mặc một thân váy áo màu đỏ, thân hình xinh đẹp sau lớp váy mỏng như ẩn như hiện, khiến cho tất cả các quan khách đều ngây dại.
Liễu Nham thầm nghĩ, nhìn hắn thật là yêu nghiệt. Nàng lo sợ rằng nước miếng của người xem ở đây, không khéo sẽ làm ngập Túy Hồng lâu mất, mà nàng thì lại không biết bơi. Mỗi một lần Liên Tích xoay tròn nhảy múa, mái tóc dài mượt như tơ dùng một dây lụa mỏng màu đỏ buộc hờ cũng theo hắn xoay tròn, lay động.
Hắn xoay người một cái, Liễu Nham liền cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn thẳng về phía mình. Nàng còn chưa hiểu rõ ý tứ ở trong mắt hắn, thì hắn đã rời mắt đi nhìn về một hướng khác.
Một điệu múa mặc dù đã xong từ lâu, nhưng phải mất một lúc sau mọi người mới từ trong rung động tỉnh lại, nhìn lên sân khấu, Liên Tích đã đi xuống từ bao giờ. Nhưng tiếng vỗ tay như sấm vẫn còn nguyên.
“Oa, thật sự là quá tuyệt vời.” Mặc Lăng lên tiếng tán thưởng, ngay cả người luôn luôn lạnh lung như Bạch Mạt Nhiên, vẻ mặt cũng hiện lên kích động. Đến cả Hiên Viên Cẩm cũng cảm khái nói một câu: “Một người nam tử như thế này, thì liệu có nữ tử nào trên thế gian dám nhúng chàm?”
Linh Nhi gõ cửa sau đó đi vào: “Công tử nhà ta mời các vị đi lên lầu uống trà.”
Đi theo Linh Nhi tới gian phòng lần trước, lúc này Liên Tích Công tử sớm thay đổi váy áo, nhưng vẫn là một bộ váy ngắn màu đỏ, trên tóc cài một cây châm mã não đỏ.
Liên Tích cười, nhẹ nhàng nói: “Rất hân hạnh được đón tiếp các vị tiểu thư, các vị thật sự là đã cho Liên Tích mặt mũi.”
“Mỹ nhân đã có lời mời, chẳng nhẽ bọn ta dám không đáp lại hay sao?” Lời nói của Hiên Viên Cẩm mang theo ý đùa giỡn nhưng khuôn mặt thì vẫn nghiêm túc.
Đây là rượu từ Tây Trữ Quốc mang đến, mời các vị nếm thử một chút!” Hắn theo thứ tự đưa ly rượu đến tay từng người, nếu để ý một chút sẽ thấy hành động của hắn có bao nhiêu cẩn thận.
Không qúa mấy chén, ngoại trừ Liễu Nham còn lại ba người đều say ngã ra bàn. Liễu Nham cầm chén của Mặc Lăng lên ngửi một chút, quả nhiên bên trong có thuốc mê. “Linh Nhi, tìm mấy người đỡ ba vị tiểu thư đến phòng khác đi.” Công tử Liên Tích quay đầu nói với Linh Nhi đang đứng ở bên cạnh.
Liễu Nham lẳng lặng nhìn, không có bất cứ biểu lộ gì. Liên Tích mỉm cười: “Chẳng nhẽ ngươi không thấy ngạc nhiên khi trong ly rượu của ngươi lại không có thuốc mê?”
“Không có gì để ngạc nhiên cả, bởi vì thuốc mê đối với ta căn bản là không có tác dụng, ta nghĩ ngươi cũng biết điểm này. Hơn nữa ngươi cũng không làm hại các nàng, chỉ là không muốn các nàng nghe được chuyện mà chúng ta sắp nói mà thôi.”
Liên Tích tán thưởng cười nói: “Bây giờ chúng ta nói đến chuyện của khối ngọc bội kia đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook