Chỉ Riêng Mình Em
-
Chương 21
Sao tự nhiên Giang Gia Thụ lại gọi điện cho cô?
Nghênh Niệm tuy khó hiểu nhưng đành phải nhận điện thoại. Song, để Dụ Lẫm Nhiên và Dịch Thận chờ mình cũng không được, cô đành che điện thoại lại, vội nói, "Ngại quá, em có điện thoại, mấy anh cứ bận đi!"
Nói xong cô đi về hướng nhà vệ sinh.
Cô chạy đi như bay, Dịch Thận nhìn theo bóng lưng cô, rồi lại nhìn Dụ Lẫm Nhiên, cái đầu quay qua quay lại một hồi,
"Kỳ lạ! Điện thoại của ai mà quan trọng thế, ngay cả anh mà cô bé cũng không thèm để ý luôn."
Dụ Lẫm Nhiên liếc cậu, "Không phải cậu bận ư? Còn đứng đây làm gì?"
"Chết cha! Suýt nữa là quên mất, em đi nhé anh!"
Dịch Thận tự đánh mình một cái rồi cũng nhanh chân rời đi.
...
"A lô?"
Nghênh Niệm đứng trước cửa WC nhận điện thoại của Giang Gia Thụ, nói chuyện nóng nảy hơn mọi ngày, "Tìm em chi vậy?"
"Em đang ở đâu đấy?" Giọng nói của Giang Gia Thụ vang lên từ đầu bên kia, "Anh đang đứng trước cổng chính của hội trường thi đấu nè, em về chưa?"
"Sao anh lại ở đấy?"
"Anh đến đây chơi với bạn, nghe mợ nói em đi xem thi đấu ở đây, nên anh đến rủ em đi ăn khuya đó!" Cậu rất đắc ý, "Sao, anh họ đây tốt lắm đúng không?"
... Tốt cái đầu anh đấy.
Nghênh Niệm siết chặt điện thoại trong tay, nếu bây giờ cậu mà xuất hiện trước mặt, cô sẽ đấm cho cậu hai cái!
Làm cô tưởng có chuyện gì gấp!! Chỉ vì cuộc điện thoại này mà cô đã vứt Dụ Lẫm Nhiên sang một bên đấy!!!
"Em bận rồi, anh đi ăn một mình đi."
"Em có lầm không hả? Anh bỏ mặc bạn bè ở nơi xa lạ này, cố ý chạy đến đây tìm em! Rồi em bảo anh đi ăn một mình?"
Giang Gia Thụ bám lấy không buông, cực kỳ đáng ghét. Nghênh Niệm không nói lại cậu, đành bó tay đồng ý, "Được, được rồi, anh đứng chờ ở cổng đi, em ra liền!"
Cúp điện thoại xong, cô men theo con đường cũ trở về, gặp nhân viên công tác ở trước cửa phòng. Đã gặp nhau nhiều lần nên không còn xa lạ gì, vừa nãy còn ăn bánh kem cùng nhau, đối phương nhiệt tình cười nói với cô, "Lát nữa em đi ăn chung nhé? Huấn luyện viên vừa tìm em đó!"
Nghênh Niệm khổ không nói hết. Nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, "Không được rồi, em có việc bận mất rồi."
Vừa nói cô vừa đi vào phòng nghỉ, nói với huấn luyện viên một tiếng, chào tạm biệt mọi người, ánh mắt nhìn sang Dụ Lẫm Nhiên đang ngồi cùng đồng đội của mình, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng không đến chào riêng anh.
Cô chỉ đứng trước mặt năm người bọn họ, nói, "Em có việc nên phải đi trước, lần sau gặp nhé!"
Nhưng cô vẫn nói thêm một câu với Dụ Lẫm Nhiên, "... Cám ơn đội trưởng đã ký tên cho em."
Cô ra khỏi phòng nghỉ, không lâu sau đã không thấy bóng dáng.
Dịch Thận cách tay vịn của ghế dựa vào người Dụ Lẫm Nhiên, "Anh, anh nói xem cô ấy gấp gáp đi đâu thế?"
Dụ Lẫm Nhiên, "Cậu hỏi tôi?"
"Cô ấy không phải là fan của anh sao..."
Thành Nhuận cười cậu, "Nói vậy thì fan hâm mộ của cậu ăn, uống, ngủ, nghỉ thế nào cậu cũng biết hết hả?"
Dịch Thận yên lặng một lát, bực bội đáp, "Anh Nhuận, anh chỉ biết ăn hiếp em thôi!"
Thành Nhuận híp mắt, cười, "Anh nói này Thận à, anh thấy cậu có gì đó lạ lắm? Anh phát hiện cậu cứ quan tâm đến chuyện có liên quan đến Nghênh Niệm là sao? Lúc trước thì xem Weibo của người ta, sau lại mời người ta đến bữa tiệc liên hoan, nói đi, có phải có ý gì với con gái nhà người ta không hả?"
Bao nhiêu ánh mắt đồng loạt tập trung lên người cậu, Dịch Thận lùi về phía sau, thấy Bạc Xán vậy mà cũng nhìn mình, giận không biết để đâu cho hết, "Bạc Xán, cậu nhìn cái gì? Bình thường bom cũng không thèm xì, bây giờ bày đặt góp vui là sao! Mợ nhà cậu!"
"Cậu cũng chỉ biết bắt nạt thằng nhóc mà thôi."
"Là do không bắt nạt được bọn anh đấy..."
"Ồ?"
"Được rồi!" Dịch Thận bảo mọi người dừng lại, "Em không có ý gì thật mà, chỉ là tình cờ gặp được nên gọi cô ấy thôi."
"Vậy sao cậu không gọi mấy fan khác?"
"Ai bảo em toàn gặp cô ấy chứ! Chuyện cổ vũ là do cô ấy làm, tên Weibo kia là do cô ấy đặt, đến trụ sở tham quan cũng là cô ấy, còn trùng hợp trả tiền dùm em hai lần! Em có thể không quen mặt cô ấy sao!"
"Thật sao?"
"Nói nhảm! Nếu giả thì em ăn shit!"
Dịch Thận vô cùng thẳng thắng, Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước nhìn cậu hồi lâu mà cậu vẫn không biến sắc, lúc này hai người mới chịu buông tha cho cậu.
"Chán ghê, cứ tưởng em trai Thận nhà chúng ta rốt cuộc cũng thông suốt rồi chứ!"
"Anh mới là em trai, cả nhà anh đều là em trai!" Dịch Thận cãi lại, trước khi bị hai người nhảy vào đánh, cậu tranh thủ thời gian mà gắp lửa bỏ tay người, "Nếu có thông suốt thì đội trưởng nhất định là người thông suốt đầu tiên."
"Sao lại là đội trưởng?" Qủa nhiên đã thành công di chuyển sự chú ý. Tuổi hai người họ không hề nhỏ hơn Dụ Lẫm Nhiên.
"Bở vì -- đội trưởng chín chắn! Đẹp trai ngời ngời! Có cơ hội hơn hai người bọn anh nhiều!" Dịch Thận làm mặt quỷ với bọn họ rồi nhanh chân chạy trốn."
"Này..."
Thấy không tóm được cậu, Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước lại nhìn sang Dụ Lẫm Nhiên.
Thành Nhuận nháy mắt ra hiệu, "Dụ à, cậu thấy Nghênh Niệm thế nào?"
Dụ Lẫm Nhiên suy nghĩ vài giây. Thấy đôi môi anh mấp máy, Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước tập trung cao độ chờ nghe câu trả lời của anh, ngay cả Bạc Xán cũng cảm thấy tò mò.
Một giây sau, bọn họ thấy đội trưởng nhà mình khẽ cong môi, môi mỏng thốt ra hai chữ:
- - "Đoán xem."
Thành Nhuận:...
Lâm Sơn Khước:...
Bạc Xán:...
...
Nghênh Niệm và Giang Gia Thụ gặp nhau ở cửa chính của hội trường, vừa gặp nhau là hai người bắt đầu đấu võ mồm như mọi ngày, ầm ĩ xong thì đi đến ven đường bắt taxi.
Giang Gia Thụ vừa đi vừa nhìn bộ đồ trên người cô, "Sao em lại ăn mặc kiểu này?"
"Kiểu nào?"
"Bình thường có bao giờ thấy em mặc váy ngắn vậy đâu."
Cô trả lời, "Lúc đi hơi gấp nên em lấy mặc đại."
Cậu đáp lại một tiếng rồi không hỏi nữa, nói sang chuyện khác.
Bữa ăn khuya bất ngờ này kéo dài không được bao lâu, vì hai người ở khách sạn khác nhau, nên sau khi ăn uống no nê, Giang Gia Thụ đưa cô về, tận mắt nhìn cô vào phòng rồi mới rời đi.
Nghênh Niệm bận rộn cả một ngày, bây giờ đã mệt rã rời, thế là cô đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt.
Dọn dẹp xong xuôi, cô chui vào chăn, lúc bấm mở group chat thì mới biết sau khi thi đấu có một kênh trực tiếp đã cử người đến phỏng vấn SF. Thành viên đại diện nhận phỏng vấn vẫn là Dụ Lẫm Nhiên như mọi lần.
Cô xoay người tìm một tư thế nằm thoải mái nhất, bắt đầu xem lại tin tức mà mình đã bỏ qua. Trước tiên xem hết phỏng vấn sau trận đấu, sau đó lại xem phỏng vấn của kênh trực tiếp kia, Nghênh Niệm vốn dĩ đang buồn ngủ, kết quả càng xem càng tỉnh táo.
Kênh trực tiếp vì muốn thu hút người xem nên mấy câu hỏi không hề rập khuông, cũng không liên quan đến trận thi đấu. Hỏi một hồi, lại hỏi đến tiêu chuẩn chọn bạn gái của Dụ Lẫm Nhiên.
Trước kia cũng có vài lần bị hỏi đến chuyện này, Dụ Lẫm Nhiên chỉ hời hợt cho qua chuyện, cứ nghĩ lần này cũng thế, nhưng không ngờ, anh lại nhìn vào ống kính, vui vẻ mà trả lời.
MC hỏi anh, "Đội trưởng Dụ thích con gái như thế nào?"
Dụ Lẫm Nhiên trả lời, "Không có tiêu chuẩn nào cả, chỉ dựa vào cảm giác."
Anh nói giống hệt "Y Thận".
Nghênh Niệm vừa xem vừa gật đầu.
MC lại hỏi, "Có nghĩa là cậu không có hình mẫu lý tưởng hả?"
Dụ Lẫm Nhiên nói đúng vậy.
"Vậy cậu có cân nhắc đến mẫu người nào không?"
"Không thể nói là cân nhắc được." Anh trả lời, "Nhưng có vài điều tôi không thích lắm."
"Ví dụ? Cách ăn mặc hay tính cách? Đội trưởng Dụ có thể nói rõ hơn không?"
Anh lại phối hợp một cách bất ngờ, "Có một kiểu ăn mặc tôi không thích lắm."
Nữ dẫn chương trình nghe thế thì rất hứng thú, "Ồ? Là loại nào thế?"
Lần đầu tiên Nghênh Niệm nghe anh nói mấy chuyện này, đôi mắt dán vào màn hình không dám chớp lấy một cái.
Dáng người cao chân dài càng làm nổi bật thân hình mạnh mẽ của anh, anh đứng đó giống như một bức tranh, Dụ Lẫm Nhiên nhìn ống kính, bỗng nhiên nở nụ cười hờ hững, anh nói ra hai từ --
"Váy ngắn."
Sấm sét giữa trời quang!!!
Tay Nghênh Niệm buông lỏng suýt nữa đập điện thoại vào mặt. Cô bật dậy từ trên giường, quay đầu nhìn cái váy ngắn mình vừa cởi ra để một bên.
Váy ngắn!
Cô mặc nó cả ngày hôm nay! Đã vậy còn mặc đến trước mặt Dụ Lẫm Nhiên! Thế mà anh lại không thích!!
Nghênh Niệm cố gắng kìm nén, không xem tiếp video trực tiếp nữa, cô cầm điện thoại cả buổi trời, vội vàng bấm mở Wechat của Dịch Thận.
Cô gửi tin nhắn cho "Y Thận"
"Dịch Thận!!"
"Đội trưởng nhà anh không thích con gái mặc váy ngắn hả?"
"Con gái nếu mặc váy ngắn sẽ bị anh ấy ghét hả?!!!"
Lo lắng chờ anh trả lời lại, nếu không phải sợ bị người ta nói bất lịch sự, cô còn muốn gửi tin nhắn thoại cho anh nữa kìa.
Cũng may, không để cô chờ lâu, bên kia đã có động tĩnh.
"Y Thận" nói:
"Ghét thì không ghét."
Nghênh Niệm thấy mấy chữ này thì vui mừng không thôi.
Cô chưa kịp trả lời lại thì bên kia gửi thêm một tin --
"Nhưng điều quan trọng là, tôi không phải là Dịch Thận."
***
Mình đoán là có 2 buổi phỏng vấn, buổi phỏng vấn đầu tiên là lúc Niệm Niệm đến nhưng anh Nhiên chưa về. Còn buổi thứ hai có lẽ là sau khi nhìn thấy Niệm Niệm mặc váy ngắn =)))
Nghênh Niệm tuy khó hiểu nhưng đành phải nhận điện thoại. Song, để Dụ Lẫm Nhiên và Dịch Thận chờ mình cũng không được, cô đành che điện thoại lại, vội nói, "Ngại quá, em có điện thoại, mấy anh cứ bận đi!"
Nói xong cô đi về hướng nhà vệ sinh.
Cô chạy đi như bay, Dịch Thận nhìn theo bóng lưng cô, rồi lại nhìn Dụ Lẫm Nhiên, cái đầu quay qua quay lại một hồi,
"Kỳ lạ! Điện thoại của ai mà quan trọng thế, ngay cả anh mà cô bé cũng không thèm để ý luôn."
Dụ Lẫm Nhiên liếc cậu, "Không phải cậu bận ư? Còn đứng đây làm gì?"
"Chết cha! Suýt nữa là quên mất, em đi nhé anh!"
Dịch Thận tự đánh mình một cái rồi cũng nhanh chân rời đi.
...
"A lô?"
Nghênh Niệm đứng trước cửa WC nhận điện thoại của Giang Gia Thụ, nói chuyện nóng nảy hơn mọi ngày, "Tìm em chi vậy?"
"Em đang ở đâu đấy?" Giọng nói của Giang Gia Thụ vang lên từ đầu bên kia, "Anh đang đứng trước cổng chính của hội trường thi đấu nè, em về chưa?"
"Sao anh lại ở đấy?"
"Anh đến đây chơi với bạn, nghe mợ nói em đi xem thi đấu ở đây, nên anh đến rủ em đi ăn khuya đó!" Cậu rất đắc ý, "Sao, anh họ đây tốt lắm đúng không?"
... Tốt cái đầu anh đấy.
Nghênh Niệm siết chặt điện thoại trong tay, nếu bây giờ cậu mà xuất hiện trước mặt, cô sẽ đấm cho cậu hai cái!
Làm cô tưởng có chuyện gì gấp!! Chỉ vì cuộc điện thoại này mà cô đã vứt Dụ Lẫm Nhiên sang một bên đấy!!!
"Em bận rồi, anh đi ăn một mình đi."
"Em có lầm không hả? Anh bỏ mặc bạn bè ở nơi xa lạ này, cố ý chạy đến đây tìm em! Rồi em bảo anh đi ăn một mình?"
Giang Gia Thụ bám lấy không buông, cực kỳ đáng ghét. Nghênh Niệm không nói lại cậu, đành bó tay đồng ý, "Được, được rồi, anh đứng chờ ở cổng đi, em ra liền!"
Cúp điện thoại xong, cô men theo con đường cũ trở về, gặp nhân viên công tác ở trước cửa phòng. Đã gặp nhau nhiều lần nên không còn xa lạ gì, vừa nãy còn ăn bánh kem cùng nhau, đối phương nhiệt tình cười nói với cô, "Lát nữa em đi ăn chung nhé? Huấn luyện viên vừa tìm em đó!"
Nghênh Niệm khổ không nói hết. Nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, "Không được rồi, em có việc bận mất rồi."
Vừa nói cô vừa đi vào phòng nghỉ, nói với huấn luyện viên một tiếng, chào tạm biệt mọi người, ánh mắt nhìn sang Dụ Lẫm Nhiên đang ngồi cùng đồng đội của mình, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng không đến chào riêng anh.
Cô chỉ đứng trước mặt năm người bọn họ, nói, "Em có việc nên phải đi trước, lần sau gặp nhé!"
Nhưng cô vẫn nói thêm một câu với Dụ Lẫm Nhiên, "... Cám ơn đội trưởng đã ký tên cho em."
Cô ra khỏi phòng nghỉ, không lâu sau đã không thấy bóng dáng.
Dịch Thận cách tay vịn của ghế dựa vào người Dụ Lẫm Nhiên, "Anh, anh nói xem cô ấy gấp gáp đi đâu thế?"
Dụ Lẫm Nhiên, "Cậu hỏi tôi?"
"Cô ấy không phải là fan của anh sao..."
Thành Nhuận cười cậu, "Nói vậy thì fan hâm mộ của cậu ăn, uống, ngủ, nghỉ thế nào cậu cũng biết hết hả?"
Dịch Thận yên lặng một lát, bực bội đáp, "Anh Nhuận, anh chỉ biết ăn hiếp em thôi!"
Thành Nhuận híp mắt, cười, "Anh nói này Thận à, anh thấy cậu có gì đó lạ lắm? Anh phát hiện cậu cứ quan tâm đến chuyện có liên quan đến Nghênh Niệm là sao? Lúc trước thì xem Weibo của người ta, sau lại mời người ta đến bữa tiệc liên hoan, nói đi, có phải có ý gì với con gái nhà người ta không hả?"
Bao nhiêu ánh mắt đồng loạt tập trung lên người cậu, Dịch Thận lùi về phía sau, thấy Bạc Xán vậy mà cũng nhìn mình, giận không biết để đâu cho hết, "Bạc Xán, cậu nhìn cái gì? Bình thường bom cũng không thèm xì, bây giờ bày đặt góp vui là sao! Mợ nhà cậu!"
"Cậu cũng chỉ biết bắt nạt thằng nhóc mà thôi."
"Là do không bắt nạt được bọn anh đấy..."
"Ồ?"
"Được rồi!" Dịch Thận bảo mọi người dừng lại, "Em không có ý gì thật mà, chỉ là tình cờ gặp được nên gọi cô ấy thôi."
"Vậy sao cậu không gọi mấy fan khác?"
"Ai bảo em toàn gặp cô ấy chứ! Chuyện cổ vũ là do cô ấy làm, tên Weibo kia là do cô ấy đặt, đến trụ sở tham quan cũng là cô ấy, còn trùng hợp trả tiền dùm em hai lần! Em có thể không quen mặt cô ấy sao!"
"Thật sao?"
"Nói nhảm! Nếu giả thì em ăn shit!"
Dịch Thận vô cùng thẳng thắng, Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước nhìn cậu hồi lâu mà cậu vẫn không biến sắc, lúc này hai người mới chịu buông tha cho cậu.
"Chán ghê, cứ tưởng em trai Thận nhà chúng ta rốt cuộc cũng thông suốt rồi chứ!"
"Anh mới là em trai, cả nhà anh đều là em trai!" Dịch Thận cãi lại, trước khi bị hai người nhảy vào đánh, cậu tranh thủ thời gian mà gắp lửa bỏ tay người, "Nếu có thông suốt thì đội trưởng nhất định là người thông suốt đầu tiên."
"Sao lại là đội trưởng?" Qủa nhiên đã thành công di chuyển sự chú ý. Tuổi hai người họ không hề nhỏ hơn Dụ Lẫm Nhiên.
"Bở vì -- đội trưởng chín chắn! Đẹp trai ngời ngời! Có cơ hội hơn hai người bọn anh nhiều!" Dịch Thận làm mặt quỷ với bọn họ rồi nhanh chân chạy trốn."
"Này..."
Thấy không tóm được cậu, Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước lại nhìn sang Dụ Lẫm Nhiên.
Thành Nhuận nháy mắt ra hiệu, "Dụ à, cậu thấy Nghênh Niệm thế nào?"
Dụ Lẫm Nhiên suy nghĩ vài giây. Thấy đôi môi anh mấp máy, Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước tập trung cao độ chờ nghe câu trả lời của anh, ngay cả Bạc Xán cũng cảm thấy tò mò.
Một giây sau, bọn họ thấy đội trưởng nhà mình khẽ cong môi, môi mỏng thốt ra hai chữ:
- - "Đoán xem."
Thành Nhuận:...
Lâm Sơn Khước:...
Bạc Xán:...
...
Nghênh Niệm và Giang Gia Thụ gặp nhau ở cửa chính của hội trường, vừa gặp nhau là hai người bắt đầu đấu võ mồm như mọi ngày, ầm ĩ xong thì đi đến ven đường bắt taxi.
Giang Gia Thụ vừa đi vừa nhìn bộ đồ trên người cô, "Sao em lại ăn mặc kiểu này?"
"Kiểu nào?"
"Bình thường có bao giờ thấy em mặc váy ngắn vậy đâu."
Cô trả lời, "Lúc đi hơi gấp nên em lấy mặc đại."
Cậu đáp lại một tiếng rồi không hỏi nữa, nói sang chuyện khác.
Bữa ăn khuya bất ngờ này kéo dài không được bao lâu, vì hai người ở khách sạn khác nhau, nên sau khi ăn uống no nê, Giang Gia Thụ đưa cô về, tận mắt nhìn cô vào phòng rồi mới rời đi.
Nghênh Niệm bận rộn cả một ngày, bây giờ đã mệt rã rời, thế là cô đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt.
Dọn dẹp xong xuôi, cô chui vào chăn, lúc bấm mở group chat thì mới biết sau khi thi đấu có một kênh trực tiếp đã cử người đến phỏng vấn SF. Thành viên đại diện nhận phỏng vấn vẫn là Dụ Lẫm Nhiên như mọi lần.
Cô xoay người tìm một tư thế nằm thoải mái nhất, bắt đầu xem lại tin tức mà mình đã bỏ qua. Trước tiên xem hết phỏng vấn sau trận đấu, sau đó lại xem phỏng vấn của kênh trực tiếp kia, Nghênh Niệm vốn dĩ đang buồn ngủ, kết quả càng xem càng tỉnh táo.
Kênh trực tiếp vì muốn thu hút người xem nên mấy câu hỏi không hề rập khuông, cũng không liên quan đến trận thi đấu. Hỏi một hồi, lại hỏi đến tiêu chuẩn chọn bạn gái của Dụ Lẫm Nhiên.
Trước kia cũng có vài lần bị hỏi đến chuyện này, Dụ Lẫm Nhiên chỉ hời hợt cho qua chuyện, cứ nghĩ lần này cũng thế, nhưng không ngờ, anh lại nhìn vào ống kính, vui vẻ mà trả lời.
MC hỏi anh, "Đội trưởng Dụ thích con gái như thế nào?"
Dụ Lẫm Nhiên trả lời, "Không có tiêu chuẩn nào cả, chỉ dựa vào cảm giác."
Anh nói giống hệt "Y Thận".
Nghênh Niệm vừa xem vừa gật đầu.
MC lại hỏi, "Có nghĩa là cậu không có hình mẫu lý tưởng hả?"
Dụ Lẫm Nhiên nói đúng vậy.
"Vậy cậu có cân nhắc đến mẫu người nào không?"
"Không thể nói là cân nhắc được." Anh trả lời, "Nhưng có vài điều tôi không thích lắm."
"Ví dụ? Cách ăn mặc hay tính cách? Đội trưởng Dụ có thể nói rõ hơn không?"
Anh lại phối hợp một cách bất ngờ, "Có một kiểu ăn mặc tôi không thích lắm."
Nữ dẫn chương trình nghe thế thì rất hứng thú, "Ồ? Là loại nào thế?"
Lần đầu tiên Nghênh Niệm nghe anh nói mấy chuyện này, đôi mắt dán vào màn hình không dám chớp lấy một cái.
Dáng người cao chân dài càng làm nổi bật thân hình mạnh mẽ của anh, anh đứng đó giống như một bức tranh, Dụ Lẫm Nhiên nhìn ống kính, bỗng nhiên nở nụ cười hờ hững, anh nói ra hai từ --
"Váy ngắn."
Sấm sét giữa trời quang!!!
Tay Nghênh Niệm buông lỏng suýt nữa đập điện thoại vào mặt. Cô bật dậy từ trên giường, quay đầu nhìn cái váy ngắn mình vừa cởi ra để một bên.
Váy ngắn!
Cô mặc nó cả ngày hôm nay! Đã vậy còn mặc đến trước mặt Dụ Lẫm Nhiên! Thế mà anh lại không thích!!
Nghênh Niệm cố gắng kìm nén, không xem tiếp video trực tiếp nữa, cô cầm điện thoại cả buổi trời, vội vàng bấm mở Wechat của Dịch Thận.
Cô gửi tin nhắn cho "Y Thận"
"Dịch Thận!!"
"Đội trưởng nhà anh không thích con gái mặc váy ngắn hả?"
"Con gái nếu mặc váy ngắn sẽ bị anh ấy ghét hả?!!!"
Lo lắng chờ anh trả lời lại, nếu không phải sợ bị người ta nói bất lịch sự, cô còn muốn gửi tin nhắn thoại cho anh nữa kìa.
Cũng may, không để cô chờ lâu, bên kia đã có động tĩnh.
"Y Thận" nói:
"Ghét thì không ghét."
Nghênh Niệm thấy mấy chữ này thì vui mừng không thôi.
Cô chưa kịp trả lời lại thì bên kia gửi thêm một tin --
"Nhưng điều quan trọng là, tôi không phải là Dịch Thận."
***
Mình đoán là có 2 buổi phỏng vấn, buổi phỏng vấn đầu tiên là lúc Niệm Niệm đến nhưng anh Nhiên chưa về. Còn buổi thứ hai có lẽ là sau khi nhìn thấy Niệm Niệm mặc váy ngắn =)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook