Chị Quản Lý Dễ Thương
-
Chương 44: Final chapter
Kể từ hôm ấy, em và Lacoste không đến quán nữa. Lacoste ở nhà vừa học, vừa dưỡng thai. Bác gái và Lacoste cũng đã qua thưa chuyện với bố mẹ em, lúc đầu có hơi căng thẳng một tý nhưng rồi hai bên cũng chấp thuận cho em và Lacoste đến với nhau.
Chị L và em có gọi điện tâm sự với nhau, chị đã li dị chồng, không phải vì chị ấy muốn tìm của mới mà đơn giản vì anh chồng quá ích kỷ với gia đình bên ngoại, hai vợ chồng cũng đã hết tình cảm. Hiện chị L vẫn sống ở căn nhà thuê ấy mà bắt đầu lại từ đầu, em cũng kể cho chị nghe hết toàn bộ sự việc, chị hiểu và rất cảm thông cho em. Em và chị L cũng đã chấm dứt vụng trộm.
Kể từ hôm em bị "vạch mặt" thì không còn gặp hay liên lạc gì với Công Chúa nữa. Công Chúa thì vẫn làm ở quán, nghe nói ba Công Chúa có ý định mở cho Công Chúa một quán café riêng.
Hồ Ly thì vẫn biệt tăm, không đến quán, cũng không đến tập võ. Em vẫn còn ray rứt vì chưa có dịp giải thích dứt khoát tình cảm với nó. Em với nó đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp trong thời gian tập võ, nó quý em lắm, lúc nào cũng quấn quýt bên em, nó có vẻ hy vọng rất nhiều vào em, nó yêu em thật lòng, và em rất muốn gặp nó để chính thức nói lời "chia tay".
Hôm ấy, em quyết gặp cho được Hồ Ly, lại một lần nữa em đứng dưới nhà nó, đợi đến 2h sáng. Em đang gật gù thì nghe tiếng cửa mở. Hồ Ly xuất hiện.
- T! Thầy xin lỗi...
Nó bật khóc, chạy đến ôm lấy em
- Hu hu! Em nhớ thầy lắm! Em nhớ thầy lắm!
Em nghe mà lòng như thắt lại. Nó ôm em chặt lắm, nước mắt giàn giụa. Em nhẹ nhàng đẩy nó ra. Đôi mắt to tròn long lanh lấm lem nước mắt nhìn em tha thiết, em hít một hơi thật sâu.
- T à! Thầy có chuyện muốn nói với em...
- Hức hức!
Em thực sự không muốn làm nó đau lòng, nhưng vì Lacoste, em cắn răng mà nói:
- T à! Thầy quý em lắm.
- Em cũng yêu thầy lắm! hức hức
Em nghẹn ngào, ráng nuốt nước mắt vào trong...
- Em còn trẻ, lại xinh đẹp, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được một người hợp với em thôi!
- T...Thầy nói vậy là sao?
Nó bắt đầu mất bình tĩnh, em hít một hơi sâu rồi thở mạnh. Nó chợt ôm lấy em mà nức nở:
- Không! em không tìm ai hết, em có thầy rồi, em không tìm ai khác hết! Hu hu!
Lúc này em không kìm được nước mắt nữa, em cố đẩy nó ra nhưng không thể, nó ôm quá chặt. Nó khóc ướt hết cả vai em. Lúc ấy đau lòng lắm các thím. Rồi em nhẹ nhàng đẩy nó ra, lấy tay lau nước mắt, nước mũi cho nó, rồi nhìn thẳng vào nó:
- Từ nay mình là thầy trò thôi nhé!
Nó chẳng nói gì, cứ khóc mãi. Em lên chiếc 67 mà nổ máy, nó chạy đến níu tay em lại.
- Thầy ơi! thầy ơi!
Em đau lắm, hai hàng nước mắt cứ chảy không ngừng.
- Thầy về!
Rồi em nhẹ nhàng gạt tay nó xuống, nổ máy mà phóng đi thật nhanh. Trong gương chiếu hậu, nó vẫn đứng ấy nức nở mà trông theo em...
---
Rồi ngày tháng trôi dần, em dần dần không còn liền lạc gì với 3 baby kia nữa. Cuộc sống của em bây giờ chỉ còn Lacoste và đứa bé trong bụng. Em hi vọng nhiều lắm, em nôn nóng được bồng em bé trên tay. Em hình dung khung cảnh đó, một mái nhà nhỏ, có em, Lacoste, em bé và con chó mập. Em háo hức lắm, em muốn một tổ ấm gia đình, muốn cùng Lacoste cố gắng tiến thân để cùng nhau xây dựng cho gia đình ngày càng vững vàng hơn.
Thế rồi vào tháng 4 ấy, tháng 4 của 2012, sau khi có những triệu chứng lạ, bác sĩ báo với gia đình em một hung tin: Sẩy thai. Em nghe mà hoang mang, Lacoste khóc nhiều lắm, bác sĩ nói là sẩy thai tự nhiên, cũng có khá nhiều trường hợp như vậy, cứ 5 người là có 1 người bị. Em suy sụp hẵn, Lacoste thì bỏ bê cả chuyện học hành. Đó thời kì khủng hoảng nhất của vợ chồng em. Rồi thì nhờ bố mẹ, bác sĩ động viên, Lacoste cũng dần lấy lại tinh thần phần nào. Em thì dự tính sẽ học cho xong, có công ăn việc làm ổn định sẽ tính đến chuyện có con lại, Lacoste thì nằng nặc đòi có ngay. Hai vợ chồng tranh cãi cả mấy tháng trời.
Rồi thì ngày tháng cứ dần trôi, cuộc sống của em có vẻ nhàn rỗi, ngày đi học, trưa chăm sóc vợ, tối đi dạy. Nhiều khi nghĩ đến mà bật cười, thấy mình vào đời sớm quá. Giờ đây em chỉ biết tập trung học cho tương lai, làm cho hiện tại. Thế rồi cũng qua năm mới, năm 2013, em nhớ lại những kỷ niệm của hai năm trước, nhớ đến mà em cứ dằn vặt trong lòng. Em muốn được giải tỏa, em muốn được chia sẽ để nhẹ lòng hơn.
HẾT
Chị L và em có gọi điện tâm sự với nhau, chị đã li dị chồng, không phải vì chị ấy muốn tìm của mới mà đơn giản vì anh chồng quá ích kỷ với gia đình bên ngoại, hai vợ chồng cũng đã hết tình cảm. Hiện chị L vẫn sống ở căn nhà thuê ấy mà bắt đầu lại từ đầu, em cũng kể cho chị nghe hết toàn bộ sự việc, chị hiểu và rất cảm thông cho em. Em và chị L cũng đã chấm dứt vụng trộm.
Kể từ hôm em bị "vạch mặt" thì không còn gặp hay liên lạc gì với Công Chúa nữa. Công Chúa thì vẫn làm ở quán, nghe nói ba Công Chúa có ý định mở cho Công Chúa một quán café riêng.
Hồ Ly thì vẫn biệt tăm, không đến quán, cũng không đến tập võ. Em vẫn còn ray rứt vì chưa có dịp giải thích dứt khoát tình cảm với nó. Em với nó đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp trong thời gian tập võ, nó quý em lắm, lúc nào cũng quấn quýt bên em, nó có vẻ hy vọng rất nhiều vào em, nó yêu em thật lòng, và em rất muốn gặp nó để chính thức nói lời "chia tay".
Hôm ấy, em quyết gặp cho được Hồ Ly, lại một lần nữa em đứng dưới nhà nó, đợi đến 2h sáng. Em đang gật gù thì nghe tiếng cửa mở. Hồ Ly xuất hiện.
- T! Thầy xin lỗi...
Nó bật khóc, chạy đến ôm lấy em
- Hu hu! Em nhớ thầy lắm! Em nhớ thầy lắm!
Em nghe mà lòng như thắt lại. Nó ôm em chặt lắm, nước mắt giàn giụa. Em nhẹ nhàng đẩy nó ra. Đôi mắt to tròn long lanh lấm lem nước mắt nhìn em tha thiết, em hít một hơi thật sâu.
- T à! Thầy có chuyện muốn nói với em...
- Hức hức!
Em thực sự không muốn làm nó đau lòng, nhưng vì Lacoste, em cắn răng mà nói:
- T à! Thầy quý em lắm.
- Em cũng yêu thầy lắm! hức hức
Em nghẹn ngào, ráng nuốt nước mắt vào trong...
- Em còn trẻ, lại xinh đẹp, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được một người hợp với em thôi!
- T...Thầy nói vậy là sao?
Nó bắt đầu mất bình tĩnh, em hít một hơi sâu rồi thở mạnh. Nó chợt ôm lấy em mà nức nở:
- Không! em không tìm ai hết, em có thầy rồi, em không tìm ai khác hết! Hu hu!
Lúc này em không kìm được nước mắt nữa, em cố đẩy nó ra nhưng không thể, nó ôm quá chặt. Nó khóc ướt hết cả vai em. Lúc ấy đau lòng lắm các thím. Rồi em nhẹ nhàng đẩy nó ra, lấy tay lau nước mắt, nước mũi cho nó, rồi nhìn thẳng vào nó:
- Từ nay mình là thầy trò thôi nhé!
Nó chẳng nói gì, cứ khóc mãi. Em lên chiếc 67 mà nổ máy, nó chạy đến níu tay em lại.
- Thầy ơi! thầy ơi!
Em đau lắm, hai hàng nước mắt cứ chảy không ngừng.
- Thầy về!
Rồi em nhẹ nhàng gạt tay nó xuống, nổ máy mà phóng đi thật nhanh. Trong gương chiếu hậu, nó vẫn đứng ấy nức nở mà trông theo em...
---
Rồi ngày tháng trôi dần, em dần dần không còn liền lạc gì với 3 baby kia nữa. Cuộc sống của em bây giờ chỉ còn Lacoste và đứa bé trong bụng. Em hi vọng nhiều lắm, em nôn nóng được bồng em bé trên tay. Em hình dung khung cảnh đó, một mái nhà nhỏ, có em, Lacoste, em bé và con chó mập. Em háo hức lắm, em muốn một tổ ấm gia đình, muốn cùng Lacoste cố gắng tiến thân để cùng nhau xây dựng cho gia đình ngày càng vững vàng hơn.
Thế rồi vào tháng 4 ấy, tháng 4 của 2012, sau khi có những triệu chứng lạ, bác sĩ báo với gia đình em một hung tin: Sẩy thai. Em nghe mà hoang mang, Lacoste khóc nhiều lắm, bác sĩ nói là sẩy thai tự nhiên, cũng có khá nhiều trường hợp như vậy, cứ 5 người là có 1 người bị. Em suy sụp hẵn, Lacoste thì bỏ bê cả chuyện học hành. Đó thời kì khủng hoảng nhất của vợ chồng em. Rồi thì nhờ bố mẹ, bác sĩ động viên, Lacoste cũng dần lấy lại tinh thần phần nào. Em thì dự tính sẽ học cho xong, có công ăn việc làm ổn định sẽ tính đến chuyện có con lại, Lacoste thì nằng nặc đòi có ngay. Hai vợ chồng tranh cãi cả mấy tháng trời.
Rồi thì ngày tháng cứ dần trôi, cuộc sống của em có vẻ nhàn rỗi, ngày đi học, trưa chăm sóc vợ, tối đi dạy. Nhiều khi nghĩ đến mà bật cười, thấy mình vào đời sớm quá. Giờ đây em chỉ biết tập trung học cho tương lai, làm cho hiện tại. Thế rồi cũng qua năm mới, năm 2013, em nhớ lại những kỷ niệm của hai năm trước, nhớ đến mà em cứ dằn vặt trong lòng. Em muốn được giải tỏa, em muốn được chia sẽ để nhẹ lòng hơn.
HẾT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook