Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón
-
Chương 113: Hành thích 2
Sunlia -
Người đứng đầu đám thích khách kia rất muốn Vu Thừa Phong cũng tham gia vào trận quyết đấu. Như vậy thì hắn có thể thừa cơ vào ám sát Lê Thải Nhi. Đáng tiếc, Vu Thừa Phong đối mặt với trường hợp đánh nhau như vậy, cũng không có một chút ý tứ muốn giúp đỡ. Xem ra, định lực của người này không phải nhỏ đâu! Núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt thì cũng không đổi sắc khí.
Thời gian đánh nhau kéo dài rất lâu, hai bên quyết đấu đều có thương vong. Vu Thừa Phong thờ ơ lạnh nhạt với cuộc chiến đấu này, không có một chút ý định tham gia đánh nhau.
Thủ lĩnh thích khách thấy phía đông đã sáng rõ, trong lòng vô cùng lo lắng. Đồng bọn của hắn, ba người đã bị quật ngã, chỉ còn lại hai người vẫn còn ở trong đám thị vệ chém giết. Nếu như hắn không ra tay, hôm nay sẽ thất bại trong gang tấc.
Thủ lĩnh thích khách nhẹ nhàng đáp xuống, giống như một chiếc lá, nhẹ nhàng hạ mình đến sau lưng Vu Thừa Phong. Hắn giơ kiếm trong tay lên, lao tới chỗ Vu Thừa Phong. Chỉ cần một kiếm giải quyết xong đối thủ đang uống trà này, có lẽ hắn còn có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.
Sau ót Vu Thừa Phong như mọc thêm một con mắt, hắn lắc mình tránh thoát mũi đao của thích khách, ngồi vào một cái ghế khác cùng bộ. Cái bàn kia lập tức bị tách thành hai nửa, cờ trên bàn rơi lạch cạch đầy đất. Bình trà rơi xuống đất, vỡ thành rất nhiều mảnh vụn.
Vu Thừa Phong đưa tay rút nhuyễn kiếm bên hông ra, vận nội lực đánh nhau với người áo đen.
Vu Thừa Phong sở dĩ bất động, không đi chi viện cho các thị vệ khác, chính là sợ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau. Hắn lẳng lặng thưởng thức trà, kiên nhẫn chờ, chính là vì để bảo vệ Lê Thải Nhi tốt hơn. Quả nhiên, cuối cùng thích khách núp trong bóng tối gần đó cũng không nhịn được mà hiện thân rồi.
Một tiếng sắt thép va chạm, hai người đã giao đấu hơn mười chiêu. Vu Thừa Phong vô luận tránh né thế nào cũng luôn luôn không rời khỏi cửa Tây Hoa Thính. Nếu muốn tiến vào trong phòng, thích khách này nhất định phải đánh bại hắn - Vu Thừa Phong mới được.
Vu Thừa Phong cảm thấy bản lĩnh của tên thích khách này so với hai thích khách của Ngọc Vương Phủ kia, công phu cao hơn rất nhiều. Xem ra, chủ nhân thích khách này nhất định đạt được ý định. Nếu không cũng sẽ không lập tức phái ra nhiều tử sĩ như vậy.
"Tử sĩ của phủ Thừa Tướng quả nhiên là không giống bình thường! Tráng sĩ, đã có công phu cao thâm như vậy, tại sao không nguyện trung thành với quốc gia, làm một Tướng quân để vạn dân kính ngưỡng? Cho dù chết ở trên chiến trường, đó cũng là lưu danh thiên cổ! Nếu dám đến ám sát Vương phi, tại sao không dám đi ám sát Mộ Dung Quân chứ? Ám sát Mộ Dung quân vì vương triều Long Vũ trút cơn giận!" Vu Thừa Phong vừa đánh, vừa cười nói.
Thủ lĩnh thích khách kia biết Vu Thừa Phong đang thăm dò thân phận của bọn họ, cũng không nói lời nào, một mực ổn định tinh thần ra chiêu tấn công địch. Chiêu kiếm dưới tay hắn càng lúc càng nhanh, nhưng hắn nhanh hơn nữa cũng không nhanh hơn Vu sunlia Thừa Phong. Mỗi một chiêu thức của hắn đều bị Vu Thừa Phong hóa giải. Vu Thừa Phong vừa hóa giải chiêu kiếm của hắn vừa nhân thế lợi dụng thời gian tập kích hắn một chút. Trên trán thủ lĩnh thích khách, mồ hôi hột nổi lên, chiêu kiếm cũng chậm lại rõ ràng.
Vu Thừa Phong nhìn chính xác rồi nhanh chóng vung kiếm, thích khách kia giống như pho tượng, không thể nhúc nhích. d0dlq-d Sở dĩ Vu Thừa Phong điểm huyệt đạo của hắn là để phòng ngừa hắn tự sát. Chỉ có bắt sống hắn thì mới có hi vọng lấy được lời khai từ trong miệng của thích khách mà hắn muốn.
"Thủ lĩnh." Phía dưới, hai thích khách chống đỡ khó khăn, vừa thấy thủ lĩnh bị bắt cũng không nhịn được kinh hô lên.
"Thủ lĩnh của các ngươi cũng đã bị giam giữ. Hai người các ngươi cũng không cần chống cự nữa. Chỉ cần các ngươi nguyện ý khai ra chủ mưu sau màn, ta nhất định sẽ lưu lại cho các ngươi một con đường sống." Lê Trung nhìn hai thích khách đã mất đi đấu chí (*) kia, bắt đầu thuyết phục bọn họ.
(*) Đấu chí: ý chí chiến đấu.
Thích khách suy nghĩ lời nói của Lê Trung một chút, cũng có chút đạo lý. Vinh Bưu và Vinh phu nhân đều chết, Tứ tiểu thư bị hưu, cũng không biết đã chạy đi đâu. Thừa Tướng đang ở vương quốc Mộ Dung xa xôi, ai biết hắn có trở lại hay không? Bọn họ là đệm lưng của Vinh gia, thật sự có chút không đáng. Chỉ cần phủ Tướng quân nguyện ý cho bọn họ một con đường sống, khai ra họ thì sao?
"Nói cho ngươi biết, ngươi sẽ giữ lời chứ?" Thích khách kia lại nói điều kiện với Lê Trung: “Chỉ cần ngươi cho ba người chúng ta một con đường sống, ta nguyện ý khai ra chủ sử sau màn."
"Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tại sao có thể nói không giữ lời? Chỉ cần ngươi chịu nói ra chủ sử sau màn, ta nhất định sẽ cho các ngươi một con đường sống." Lê Trung vỗ vỗ ngực, cam đoan nói với thích khách. Chỉ cần có thể bắt được hung thủ sau màn, dù sao cũng hơn những công cụ giết người bị người khác thao túng này.
"Mấy người chúng ta đúng là tử sĩ của phủ Thừa Tướng. Hành động lần này là do Tứ tiểu thư của phủ Thừa Tướng ra lệnh. Nàng không cam lòng mình bị hưu, cũng muốn báo thù cho ca ca và mẫu thân nên mới để cho chúng ta dốc hết toàn lực ám sát Lê Thải Nhi." Thích khách kia quỳ rạp xuống đất, nói ra chân tướng sự việc.
"Tráng sĩ, ta tin tưởng lời ngươi đã nói. Nhưng mà nếu muốn Vinh phủ đảm nhận thì phải có chứng cớ văn bản. Xin phiền vị tráng sĩ ký tên ở chỗ này!" Vu Thừa Phong đã sớm cầm lời khai đã ghi chép cẩn thận, để thích khách ký tên.
Chuyện đã đến tình trạng này, hắc y nhân kia cũng không cần cố kỵ nữa. Hắn cầm bút lên, ký tên đồng ý ở lên lời khai. Vu Thừa Phong giải huyệt đạo cho thủ lĩnh hắc y nhân, khách khí nói: "Vu mỗ biết việc ám sát vương phi, các vị chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi, tuyệt đối không phải ý của các vị. Hay là tráng sĩ hãy nguyện ý ở lại làm quân của Ngọc Vương phủ hoặc phủ Tướng quân, Vu mỗ nhất định sắp xếp cho các vị một chức vị và cơ hội đền đáp quốc gia. Nếu không muốn lưu lại thì hãy mang đủ lộ phí rồi tự nhiên đi!"
Ba hắc y nhân đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ thật không thể tin được, Vu Thừa Phong sẽ thả bọn họ đi thật. Thủ lĩnh nhóm hắc y nhân ôm quyền nói: "Mấy người chúng ta đã chán ghét cực độ với kiếp sống sát thủ này. Cho nên muốn rời khỏi kinh thành, nhàn nhã qua ngày. Vu đại hiệp muốn ba huynh đệ chúng ta giúp đỡ chuyện gì thì hãy đến núi Thanh Long tìm chúng ta. Chỉ cần Vu đại hiệp sai bảo, chỉ cần quốc gia cần chúng ta, các huynh đệ chết muôn lần cũng không chối từ!"
"Ai có chí nấy, không thể cưỡng cầu. Các vị tráng sĩ, sau này còn gặp lại." Vu Thừa Phong ôm quyền hành lễ, cung tiễn ba hắc y nhân. Ba hắc y nhân ôm quyền, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Vu Thừa Phong cầm lời khai của hắc y nhân đưa cho Lê Trung: "Lê Tướng quân, ông phái người cầm lời khai này đưa cho Vương gia đi! Xử lý chuyện này làm sao đều tùy theo ý của Vương gia."
Người đứng đầu đám thích khách kia rất muốn Vu Thừa Phong cũng tham gia vào trận quyết đấu. Như vậy thì hắn có thể thừa cơ vào ám sát Lê Thải Nhi. Đáng tiếc, Vu Thừa Phong đối mặt với trường hợp đánh nhau như vậy, cũng không có một chút ý tứ muốn giúp đỡ. Xem ra, định lực của người này không phải nhỏ đâu! Núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt thì cũng không đổi sắc khí.
Thời gian đánh nhau kéo dài rất lâu, hai bên quyết đấu đều có thương vong. Vu Thừa Phong thờ ơ lạnh nhạt với cuộc chiến đấu này, không có một chút ý định tham gia đánh nhau.
Thủ lĩnh thích khách thấy phía đông đã sáng rõ, trong lòng vô cùng lo lắng. Đồng bọn của hắn, ba người đã bị quật ngã, chỉ còn lại hai người vẫn còn ở trong đám thị vệ chém giết. Nếu như hắn không ra tay, hôm nay sẽ thất bại trong gang tấc.
Thủ lĩnh thích khách nhẹ nhàng đáp xuống, giống như một chiếc lá, nhẹ nhàng hạ mình đến sau lưng Vu Thừa Phong. Hắn giơ kiếm trong tay lên, lao tới chỗ Vu Thừa Phong. Chỉ cần một kiếm giải quyết xong đối thủ đang uống trà này, có lẽ hắn còn có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.
Sau ót Vu Thừa Phong như mọc thêm một con mắt, hắn lắc mình tránh thoát mũi đao của thích khách, ngồi vào một cái ghế khác cùng bộ. Cái bàn kia lập tức bị tách thành hai nửa, cờ trên bàn rơi lạch cạch đầy đất. Bình trà rơi xuống đất, vỡ thành rất nhiều mảnh vụn.
Vu Thừa Phong đưa tay rút nhuyễn kiếm bên hông ra, vận nội lực đánh nhau với người áo đen.
Vu Thừa Phong sở dĩ bất động, không đi chi viện cho các thị vệ khác, chính là sợ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau. Hắn lẳng lặng thưởng thức trà, kiên nhẫn chờ, chính là vì để bảo vệ Lê Thải Nhi tốt hơn. Quả nhiên, cuối cùng thích khách núp trong bóng tối gần đó cũng không nhịn được mà hiện thân rồi.
Một tiếng sắt thép va chạm, hai người đã giao đấu hơn mười chiêu. Vu Thừa Phong vô luận tránh né thế nào cũng luôn luôn không rời khỏi cửa Tây Hoa Thính. Nếu muốn tiến vào trong phòng, thích khách này nhất định phải đánh bại hắn - Vu Thừa Phong mới được.
Vu Thừa Phong cảm thấy bản lĩnh của tên thích khách này so với hai thích khách của Ngọc Vương Phủ kia, công phu cao hơn rất nhiều. Xem ra, chủ nhân thích khách này nhất định đạt được ý định. Nếu không cũng sẽ không lập tức phái ra nhiều tử sĩ như vậy.
"Tử sĩ của phủ Thừa Tướng quả nhiên là không giống bình thường! Tráng sĩ, đã có công phu cao thâm như vậy, tại sao không nguyện trung thành với quốc gia, làm một Tướng quân để vạn dân kính ngưỡng? Cho dù chết ở trên chiến trường, đó cũng là lưu danh thiên cổ! Nếu dám đến ám sát Vương phi, tại sao không dám đi ám sát Mộ Dung Quân chứ? Ám sát Mộ Dung quân vì vương triều Long Vũ trút cơn giận!" Vu Thừa Phong vừa đánh, vừa cười nói.
Thủ lĩnh thích khách kia biết Vu Thừa Phong đang thăm dò thân phận của bọn họ, cũng không nói lời nào, một mực ổn định tinh thần ra chiêu tấn công địch. Chiêu kiếm dưới tay hắn càng lúc càng nhanh, nhưng hắn nhanh hơn nữa cũng không nhanh hơn Vu sunlia Thừa Phong. Mỗi một chiêu thức của hắn đều bị Vu Thừa Phong hóa giải. Vu Thừa Phong vừa hóa giải chiêu kiếm của hắn vừa nhân thế lợi dụng thời gian tập kích hắn một chút. Trên trán thủ lĩnh thích khách, mồ hôi hột nổi lên, chiêu kiếm cũng chậm lại rõ ràng.
Vu Thừa Phong nhìn chính xác rồi nhanh chóng vung kiếm, thích khách kia giống như pho tượng, không thể nhúc nhích. d0dlq-d Sở dĩ Vu Thừa Phong điểm huyệt đạo của hắn là để phòng ngừa hắn tự sát. Chỉ có bắt sống hắn thì mới có hi vọng lấy được lời khai từ trong miệng của thích khách mà hắn muốn.
"Thủ lĩnh." Phía dưới, hai thích khách chống đỡ khó khăn, vừa thấy thủ lĩnh bị bắt cũng không nhịn được kinh hô lên.
"Thủ lĩnh của các ngươi cũng đã bị giam giữ. Hai người các ngươi cũng không cần chống cự nữa. Chỉ cần các ngươi nguyện ý khai ra chủ mưu sau màn, ta nhất định sẽ lưu lại cho các ngươi một con đường sống." Lê Trung nhìn hai thích khách đã mất đi đấu chí (*) kia, bắt đầu thuyết phục bọn họ.
(*) Đấu chí: ý chí chiến đấu.
Thích khách suy nghĩ lời nói của Lê Trung một chút, cũng có chút đạo lý. Vinh Bưu và Vinh phu nhân đều chết, Tứ tiểu thư bị hưu, cũng không biết đã chạy đi đâu. Thừa Tướng đang ở vương quốc Mộ Dung xa xôi, ai biết hắn có trở lại hay không? Bọn họ là đệm lưng của Vinh gia, thật sự có chút không đáng. Chỉ cần phủ Tướng quân nguyện ý cho bọn họ một con đường sống, khai ra họ thì sao?
"Nói cho ngươi biết, ngươi sẽ giữ lời chứ?" Thích khách kia lại nói điều kiện với Lê Trung: “Chỉ cần ngươi cho ba người chúng ta một con đường sống, ta nguyện ý khai ra chủ sử sau màn."
"Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tại sao có thể nói không giữ lời? Chỉ cần ngươi chịu nói ra chủ sử sau màn, ta nhất định sẽ cho các ngươi một con đường sống." Lê Trung vỗ vỗ ngực, cam đoan nói với thích khách. Chỉ cần có thể bắt được hung thủ sau màn, dù sao cũng hơn những công cụ giết người bị người khác thao túng này.
"Mấy người chúng ta đúng là tử sĩ của phủ Thừa Tướng. Hành động lần này là do Tứ tiểu thư của phủ Thừa Tướng ra lệnh. Nàng không cam lòng mình bị hưu, cũng muốn báo thù cho ca ca và mẫu thân nên mới để cho chúng ta dốc hết toàn lực ám sát Lê Thải Nhi." Thích khách kia quỳ rạp xuống đất, nói ra chân tướng sự việc.
"Tráng sĩ, ta tin tưởng lời ngươi đã nói. Nhưng mà nếu muốn Vinh phủ đảm nhận thì phải có chứng cớ văn bản. Xin phiền vị tráng sĩ ký tên ở chỗ này!" Vu Thừa Phong đã sớm cầm lời khai đã ghi chép cẩn thận, để thích khách ký tên.
Chuyện đã đến tình trạng này, hắc y nhân kia cũng không cần cố kỵ nữa. Hắn cầm bút lên, ký tên đồng ý ở lên lời khai. Vu Thừa Phong giải huyệt đạo cho thủ lĩnh hắc y nhân, khách khí nói: "Vu mỗ biết việc ám sát vương phi, các vị chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi, tuyệt đối không phải ý của các vị. Hay là tráng sĩ hãy nguyện ý ở lại làm quân của Ngọc Vương phủ hoặc phủ Tướng quân, Vu mỗ nhất định sắp xếp cho các vị một chức vị và cơ hội đền đáp quốc gia. Nếu không muốn lưu lại thì hãy mang đủ lộ phí rồi tự nhiên đi!"
Ba hắc y nhân đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ thật không thể tin được, Vu Thừa Phong sẽ thả bọn họ đi thật. Thủ lĩnh nhóm hắc y nhân ôm quyền nói: "Mấy người chúng ta đã chán ghét cực độ với kiếp sống sát thủ này. Cho nên muốn rời khỏi kinh thành, nhàn nhã qua ngày. Vu đại hiệp muốn ba huynh đệ chúng ta giúp đỡ chuyện gì thì hãy đến núi Thanh Long tìm chúng ta. Chỉ cần Vu đại hiệp sai bảo, chỉ cần quốc gia cần chúng ta, các huynh đệ chết muôn lần cũng không chối từ!"
"Ai có chí nấy, không thể cưỡng cầu. Các vị tráng sĩ, sau này còn gặp lại." Vu Thừa Phong ôm quyền hành lễ, cung tiễn ba hắc y nhân. Ba hắc y nhân ôm quyền, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Vu Thừa Phong cầm lời khai của hắc y nhân đưa cho Lê Trung: "Lê Tướng quân, ông phái người cầm lời khai này đưa cho Vương gia đi! Xử lý chuyện này làm sao đều tùy theo ý của Vương gia."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook