Chỉ Ôn Nhu Mình Em, Hạ Thiên!
Chương 7: Nụ hôn đầu thiếu dưỡng khí

Ôn Hi Thừa xuất hiện là ở khai giảng sau hai tuần nghỉ học , trở về buổi tối mọi người liên hoan, cô bởi vì có việc đến chậm trong chốc lát, ngồi vào ghế bên cạnh bàn tròn, chỉ còn lại có một chỗ trống.

Hạ Tử Phi hướng cô vẫy tay, cười đến như con hồ ly.

Cô đỏ mặt lên, đương lúc mọi người lên tiếng cười đùa cô đi nhanh đi tới ngồi ở bên cạnh Ôn Hi Thừa.

Anh như rất quen thuộc giúp cô dọn khăn ăn, sau đó quay đầu nhìn cô cười, trong ánh mắt ẩn chứa ôn nhu.

Hạ Tử Phi vỗ tay ý bảo mọi người im lặng, sau đó cầm ly rượu lên chuyển hướng Ôn Hi Thừa” Trước chúc ông nội cậu sớm ngày hồi phục, sau đó mới chúc mừng cậu!”

Những người khác cũng theo đó chúc rượu lời nói giống vậy.

Cô cũng giơ ly rượu lên quay đầu nhìn anh nói” Chúc ông nội sớm ngày hồi phục.”

Ánh mắt Ôn Hi Thừa lướt qua một vòng nhìn gương mặt mọi người, cuối cùng chống lại tầm mắt của cô, nhẹ nhàng nói câu” Cảm ơn.” cặp mắt xinh đẹp vây kín một tầng hơi nước, sáng long lanh .

Đêm đó mọi người uống rất nhiều, Ôn Hi Thừa rất vui vẻ, một mực cười, tuy rằng trong tươi cười vẫn có ưu thương nhàn nhạt, nhưng khi anh nắm chặt lòng bàn tay của cô truyền tới độ ấm, cô biết rõ trong lòng anh cảm động .

Cảm động vì có một đám huynh đệ thiệt tình đối đãi, U-a..aaa, cũng có lẽ còn có nguyên nhân là cô đi.

Nhanh chóng kết thúc, anh giúp cô uống nửa cốc bia còn lại, chính mình rót một cái ly đầy, sau đó lôi kéo cô đứng lên, ôm bờ vai của cô, cúi người gò má trên cổ cô cọ xát phía sau nâng thân lên, mang theo chút ít men say mở miệng” Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi Hạ Thiên không còn là huynh đệ của chúng ta !”

Cô quay đầu có chút kinh ngạc nhìn anh, mọi người có cười đến không có ý tốt, có rất nhiều người trên mặt biểu lộ giống như cô.

Anh cúi đầu đem cái trán chạm lên trên mặt của cô, uốn lên khóe miệng cười cười, hơi thở có mùi rượu nhẹ nhàng nói” Bởi vì, cô ấy rất vinh hạnh được thăng làm biểu muội của các người !”

Hạ Tử Phi trực tiếp phun một ngụm rượu, dốc sức liều mạng ho khan, mọi người ồn ào cười to, cô quẫn bách muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Mà Ôn Hi Thừa uống hết chén bia, uống xong, lôi kéo cô ngã ngồi trên mặt ghế, đem đầu đặt tại trên vai của cô nhếch miệng cười ngây ngô .

Anh híp mắt, lông mi thật dài nửa buông thõng, đen sẫm, đặc biệt xinh đẹp, cô nhịn không được dùng ngón tay chạm nhẹ, anh như phát hiện liền mở mắt ra, sau đó cứ tiếp tục cười, như một hài tử vì được thỏa mãn mà vui sướng!

Từ tiệm cơm đi ra, một đám người đều say khướt, Ôn Hi Thừa gắt gao ôm lấy bờ vai của cô, thời điểm đến cổng trường học, anh giữ chặt cô, cúi người tại bên tai cô nói thật nhỏ” Chúng ta không cần trở về trường học được không?”

Cô không hiểu nhìn anh” Đã trễ thế như vậy không trở về trường học thì đi nơi nào?”

Anh rút cánh tay đang ôm cô ra trên ngườilục lọi nửa ngày, sau đó móc ra một chùm chìa khóa, tại trước mắt cô quơ quơ cười hì hì nói” Đi tới căn hộ của anh.”

Cô sửng sốt một chút mới hiểu được anh muốn nói ý gì, lắc đầu” Không cần phải thế, trở lại ký túc xá đi.”

Ôn Hi Thừa thuận thế quơ quơ, nhíu mày một cái, sau đó che miệng đi tới cái cây bên cạnh bắt đầu nôn.

Cô tới vỗ phía sau lưng anh, anh nôn rất lợi hại, dù trong dạ dày không có gì. Thời điểm nôn xong, cuối cùng dứt khoát ngồi xổm xuống.

Lòng cô đau đỡ lấy anh thấp giọng nói” Có phải rất là khó chịu không? chúng ta liền trở lại ký túc xá đi.”

Anh lắc đầu nói” Chóng mặt quá, giúp anh mua chai nước được không ?”

Cô lên tiếng, chạy đi mua nước, lúc trở lại, anh đã ngồi ở bên lề đường, hai tay ôm chân, mặt chôn ở trên đầu gối, quần áo màu trắng dính chặt lấy phần lưng gầy gò cô nhìn ra vết mồ hôi rất rõ ràng, tim của cô như bị gai đâm đau một cái.

Cô đi qua ngồi ở bên cạnh anh, anh ngẩng đầu nhận chai nước khoáng, uống vài hớp rồi nhổ ra, liền đem bình nước áp trong ngực.

Cô nhìn sắc mặt anh so sánh với vừa rồi trắng hơn rất nhiều, lo lắng hỏi” Khá hơn chút nào không?”

Anh gật đầu, lôi kéo tay của cô nắm, nghiêng đầu nhìn cô, thanh âm rất thấp rất nhỏ nói” Không trở về ký túc xá, đi căn hộ được không?” ánh mắt tràn ngập đáng thương cùng ủy khuất, cô căn bản cũng không thể nói cự tuyệt.

Thoáng chút do dự, cô nhẹ gật đầu.

Lập tức con ngươi đen kia sáng ngời nhiễm lên ý cười, khóe miệng cong lên một nụ cười, bộ dáng chính là đắc ý.

Kỳ thật đối mặt với Ôn Hi Thừa, cô rất ít nói không, bất kể là thời điểm anh chơi xấu giả bộ vô tội, hay là giả bộ ủy khuất đáng thương, cho dù biết rõ anh là cố ý để cho cô mềm lòng , cô đều lần lượt thỏa hiệp, Hạ Tử Phi luôn mắng cô không tiền đồ, nhưng mà lúc kia cô chính là thích thế, thẳng đến khi tách ra ba năm cô mới tỉnh ngộ lại, cô thừa nhận chính mình hoàn toàn chính xác không có tiền đồ !

Tại cái thành phố này cô đã sớm biết căn hộ của Ôn Hi Thừa, bởi vì Hạ Tử Phi cùng Khương Dương bọn hắn muốn tụ họp sẽ hướng anh cầm chìa khóa, mà chính anh cũng rất ít trở về, cơ bản đều ở trong ký túc xá.

Hạ Tử Phi nói anh không thích sống một mình ở đó.

Chờ đến căn hộ của anh cô mới hiểu vì cái gì anh không thích sống một mình, căn hộ rất lớn, rộng hơn 180m2, đứng trong phòng khách đều cảm thấy có chút trống trải.

Phòng ở lắp đặt thiết bị rất tráng lệ rực rỡ, lại cảm giác không thấy ôn hòa.

Ôn Hi Thừa trở lại căn hộ liền vào phòng vệ sinh, cô có thể nghe được bên trong tiếng nước là tiếng nôn mửa, cô nghĩ anh không phải chỉ là uống nhiều quá, cô nhớ vừa rồi anh nói qua dạ dày của anh rất nóng, cô lấy ra dưới bàn trà một cái hòm thuốc, bên trong thuốc vô cùng phong phú ngoại trừ cảm mạo, thuốc hạ sốt, còn lại đều là thuốc dạ dày, rất nhiều loại ngay cả tên cô cũng chưa từng nghe qua.

” Em đang làm gì thế?” Ôn Hi Thừa không biết lúc nào đã đi ra, trên mặt mang bọt nước xoay người nhìn cô.

Cô chỉ chỉ cái hòm thuốc” Những thứ này đều là anh uống sao? Anh thường xuyên sinh bệnh?”

Anh không lên tiếng, quay người đi về hướng phòng bếp, lúc đi ra trên tay cầm hai cái ly đôi in hình phim hoạt hình rất đáng yêu.

Cô nhận lấy cười cười, anh không hiểu liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó nhíu mày ngồi ở trên sô pha, trong cái hòm thuốc lấy ra 2 viên thuốc, nuốt vào.

Cô ngồi ở bên cạnh anh nói thật nhỏ” Anh bị đau dạ dày?”

Anh gối đầu lên trên vai của cô nắm tay của cô đặt trên bụng mình nói” Thỉnh thoảng sẽ không thoải mái, không uống rượu thì sẽ không làm sao.”

” Vậy sau này đừng uống .” Cô theo bản năng tiếp một câu.

Anh cong cong khóe miệng nói” Được.”

Ở trên sô pha ngồi trong chốc lát, anh lôi kéo cô đứng dậy” Đi tắm đi.”

Cô lắc đầu” Không được, em không mang áo ngủ.”

Anh xoay người đầu cúi trước mặt cô cười đến vẻ mặt không có hảo ý ” Anh có!” nói xong xoay người hướng vào một phòng ngủ, lúc đi ra, trên tay cầm lấy một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt.

Cô đỏ mặt lên, xấu hổ đến chết, trừng mắt nhìn anh nói” Anh sớm đã có tính toán trước!”

Ôn Hi Thừa ôm bờ vai của cô, cúi đầu nhìn ánh mắt cô, sóng mắt cười nhẹ nhàng, lưu chuyển gian tràn đầy ranh mãnh, anh tại trên mũi của cô cắn một chút nói” Anh chính là sớm có dự tính, em định như thế nào a?”

Anh vô lại khiêu khích, làm cho khí thế của cô lập tức giảm rất nhiều, cúi đầu nhu nhu nói” Em phải đi về.”

Ôn Hi Thừa cười khẽ hai tiếng, từ phía sau nắm chặt lấy bờ vai của cô để cô quay người hướng phòng vệ sinh ” Nhanh đi, bên trong khăn mặt và bàn chải đều là mới.”

Cô giằng co vài giây đồng hồ rất không tiền đồ tiến vào phòng vệ sinh.

Cảm giác thật đúng là rất quen thuộc, giống như hết thảy đều là điều bình thường, làm cái gì đều cảm thấy tự nhiên, khi bọn họ nằm ở trên giường, đang đắp chung chăn, thời điểm cô bị anh ôm thật chặt vào trong ngực, cô cảm giác duy nhất chính là đặc biệt không chân thực, nhưng lại rất hợp tình hợp lý!

Khi anh áp bờ môi mềm mại ẩm ướt của mình từng li từng tí hôn trên mặt cô, cô như là bị điện cao thế đánh trúng, toàn thân một hồi tê dại, hoàn toàn mất hết năng lực suy nghĩ!

Cô cảm giác được đầu lưỡi của anh đang thử thăm dò tính liếm láp môi cô, sau đó thời gian dần qua mới chậm rãi đi vào, cô tránh né muốn chạy trốn, mà đầu lưỡi của anh như là có thêm con mắt lập tức liền đem cô cuốn lấy, thời gian dần qua lưỡi của cô cũng bắt đầu run lên.

Cảm giác như vậy cô chưa bao giờ từng có, chưa từng có thử qua với ai nên cũng không biết nụ hôn của anh có tính là kỹ thuật tốt hay không, nhưng lúc anh cấp bách thả ra rồi mạnh mẽ hôn xuống, lúc nhanh lúc chậm, quấn quanh chấm mút, cô cảm thấy được thân thể của cô càng ngày càng nóng, ý thức cũng càng ngày càng không cách nào tập trung, đồng thời nương theo sau tần suất của anh, khó thở, thật sự khó thở, cuối cùng bắt đầu người đổ mồ hôi.

Sau đó, cô tranh thủ thời gian ngắn ngủi anh không hôn mà hít lấy hít để không khí, thời điểm cô rốt cục hô hấp dần ổn định, mở mắt ra liền chống lại một ánh mắt tràn đầy lo lắng, cô nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh nói” Anh làm sao vậy? Đầu chảy đầy mồ hôi .”

Ôn Hi Thừa tỉ mỉ nhìn cô một hồi lâu, có chút thở phào nhẹ nhõm, đem đầu của cô đặt trước ngực anh, không đầy một lát cô cũng cảm giác được nơi lồng ngực anh chấn động, vài tiếng rầu rĩ cười khẽ từ bên trong truyền ra.

Cô ngây ngốc một chút, sau đó liền xấu hổ đến chết.

Về sau, mọi người chơi trò ‘’thật lòng’’, cô bị hỏi cảm giác nụ hôn đầu tiên, Ôn Hi Thừa cười lớn giúp cô trả lời” Thiếu dưỡng khí!”

Đêm hôm đó, anh và cô ôm nhau ngủ, nhưng là cô mất đi nụ hôn đầu tiên a, Ôn Hi Thừa không nói có bất cứ yêu cầu gì, bất quá ngủ đến nửa đêm, cô phát hiện tay của anh có chút không yên phận, đặt tay lên ngực cô cách một lớp áo ngủ mỏng, lại nhẹ nhàng nắm, cô cầm lấy tay của anh chậm rãi để sang một bên, chỉ là vừa buông ra, anh liền lần nữa trở lại vị trí cũ, đồng thời, gò má hướng trong cổ cô chôn giấu, phát ra âm thanh rên rỉ bất mãn, giống như nơi đó là lãnh thổ của anh.

Cô dõi theo anh ngủ một hồi lâu, giúp anh sửa sang mái tóc đen mềm mại trên trán, thỏa hiệp đắp kín chăn mà ngủ.

Thời điểm bọn họ vừa tách ra hai năm, buổi tối thao thức, cô đều nghĩ lại, nếu như ban đầu cô đối với anh không dung túng như vậy, nếu như lúc ấy cô đối với anh nói không, vậy anh có phải hay không sẽ không khinh thường mà rời bỏ cô, sẽ không theo người khác đính hôn?

Trên cái thế giới này không có nếu như, cô cũng sẽ không thể nào biết trước đáp án!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương