Chị Nông Hạnh Phúc
-
Chương 4: Chỗ
Hồ Quốc Đống thật ra cũng không có ưa nhìn như vậy, chỉ là vừa cao vừa cường tráng, nhìn trên người là thấy có sức lực. Người thế hệ trước chỉ thích người trẻ tuổi như vậy, hơn nữa Hồ Xuân Hoa muốn thúc đẩy mối hôn nhân này, bởi vậy mới khen hắn đẹp trai không ngừng, thật ra hắn cũng không có phù hợp với thẩm mỹ của con gái trẻ. Nếu như đổi lại người khác nhất định không thích như vậy, dù sao thiếu nữ nào không hoài xuân đây. Nhưng là ai bảo Ngô Hồng Nhi đặc biệt chứ, chỉ nhìn cơ thể này của hắn, cô đã cảm thấy rất tốt.
Ngô Hồng Nhi chào người xong, liền bị bác gái cô kéo tới bên cạnh, trong tay còn nhét mấy viên kẹo để cho cô ngọt miệng, Ngô Hồng Nhi đương nhiên sẽ không ngốc bỏ luôn kẹo vào miệng, cô chỉ để kẹo ở trong tay nắm chặt, nghe bác gái cô khen cô.
Cha mẹ cô thực ra cũng không có gặp người nhà đàn trai tới ở đây, chỉ là gặp mặt trước nhìn một cái, sau đó là tránh đi luôn. Ở nơi này chỉ là bác gái, thím và hai chị dâu cô. Hai bên nam nữ anh khen tôi, tôi khen anh, sau khi hàn huyên nửa giờ, chỉ nghe bác gái cô nói: "Chị xem hai đứa nhỏ này chỉ nhìn chúng ta nói, chúng ta cũng dành ra cho bọn họ một chỗ, để cho hai đứa nhỏ giao lưu một chút."
Hai trưởng bối đàn trai hiển nhiên cũng rất quen thuộc với Hồ Xuân Hoa, lập tức cười nói: "Đúng rồi, vẫn là cô suy nghĩ chu đáo." Nói xong lại vừa hàn huyên vừa đi ra cửa.
Tối qua Ngô Hồng Nhi vừa được mẹ cô phổ cập quá trình xem mắt, biết đây là tới phần quan trọng nhất. Cô sẽ đơn độc ở cùng Hồ Quốc Đống hơn nửa giờ, thật ra cũng chỉ là hỏi thăm nhau một chút gì đó. Sau đó lần xem mắt này đã gần gần kết thúc rồi.
Cô là đàn gái, cho nên cũng không mở miệng chỉ chờ Hồ Quốc Đống nói chuyện, nhưng là đợi đã năm phút đồng hồ, hắn chẳng hề nói một câu, Ngô Hồng Nhi không nhịn được ngẩng đầu nhìn Hồ Quốc Đống một cái, thấy hắn cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, cũng đều cúi đầu rất nhanh.
Lại là một hồi im lặng, vào lúc Ngô Hồng Nhi không nhìn được lại muốn ngẩng đầu, Hồ Quốc Đống mới ấp a ấp úng cả buổi nói được một câu: "Anh, anh tên là Hồ Quốc Đống." Sau đó lại tịt.
Ngô Hồng Nhi thấy hắn giới thiệu tên, tuy rằng đã sớm biết rồi, nhưng là vẫn gật gật đầu nói: "Em tên là Ngô Hồng Nhi."
Thấy Hồ Quốc Đống không có ý nói gì thêm, ý nghĩ muốn để cho đàn trai gợi đề tài hiển nhiên không có cách nào thực hiện rồi, cho nên chỉ có thể tự mình mở miệng, giới thiệu một chút tình huống trong nhà, lại giới thiệu tình huống của mình một chút. Ngô Hồng Nhi tuy nói biểu hiện không có gì khác biệt với con gái thời kỳ này, nhưng là dù sao cô cũng là xuyên qua, lại nói thật ra người ở thời kỳ này cũng không nhất định tất cả đều ngượng ngùng, như Vương Lan và Đỗ Quân chính là tự do yêu đương. Thời kỳ này xem mắt mặc dù là chính, nhưng là thanh niên ngầm qua lại cũng không phải là không có.
Ngô Hồng Nhi mở lời, Hồ Quốc Đống cũng thở phào nhẹ nhõm, thật ra hắn vô cùng khinh bỉ chính mình, lúc còn rất nhỏ hắn đã dám một thân một mình chạy vào thành phố, ở trong thôn càng là một là một hai là hai, làm sao bây giờ ở trước mặt con gái người ta đến cả nói cũng không nói ra được.
Hắn đã nghe đến Ngô Hồng Nhi, trong mười làng tám thôn này có chuyện gì cũng không giấu được, thôn nào có con gái xinh đẹp đám bà cô bà bác kia đều biết rõ ràng, thậm chí mấy thằng thanh niên bọn họ cũng sẽ ngầm thảo luận một chút thôn nào có gái xinh. Ngô Hồng Nhi tuy rằng không thể đứng đầu bảng, nhưng là tần suất nghe được từ trong miệng mọi người cũng không thấp.
Hắn là con trai độc nhất trong nhà, mẹ hắn lòng dạ cao, như thế nào cũng phải tìm cho hắn một cô vợ mọi thứ đều tốt đè mấy chị em dâu một đầu. Lần này cũng là mất sức lực rất lớn mới nhờ được một thím cùng họ giới thiệu Ngô Hồng Nhi, bởi vậy đối với mối này hết sức coi trọng, thậm chí còn dùng đến vốn tích cóp cho ngày Tết mua phiếu vải làm bộ quần áo mới cho hắn. Nhưng là hắn ngại quá long trọng, vẫn mặc bộ cũ. Bây giờ nhìn Ngô Hồng Nhi mặt mang ý cười đang ngồi ở cách đó không xa, Hồ Quốc Đống vô cùng hối hận, vì sao không thay bộ mới kia.
Đồng thời hắn lại cảm thấy mình thật sự là quá hèn nhát rồi, ngay cả nói cũng nói không lưu loát, phỏng chừng mối hôn nhân này nhất định không có hi vọng. Điều kiện nhà hắn tuy rằng không kém, nhà cửa cũng là mới xây, nhưng là mẹ hắn cũng nói, cô gái Ngô Hồng Nhi này xinh đẹp lại giỏi giang, còn rất nhiều nhà điều kiện tốt hơn nhà hắn tới cửa cầu hôn, nghĩ đến đây, chút vui vẻ trong lòng hắn bởi vì hai người bắt đầu nói chuyện lại tiêu tan đi rất nhanh.
Ba mươi phút nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài. Ở trong một giây, Hồ Quốc Đống đau đớn đồng thời hạnh phúc như trong một năm, thật ra hắn không biết ở trong mắt Hồ Xuân Hoa bọn họ, cũng chỉ nói được vài câu, thời gian đã trôi qua rồi.
Thật ra bởi vì vừa bắt đầu hai người im lặng, Hồ Quốc Đống cũng thật sự đón ý nói hùa với Ngô Hồng Nhi được vài câu, thậm chí Hồ Quốc Đống chỉ kịp nói một chút về cha mẹ mình, đến cả mấy chị gái hắn cũng chưa kịp nói, Hồ Xuân Hoa bọn họ đã đi vào rồi.
Phần sau là không có việc của Ngô Hồng Nhi rồi, cô được chị dâu hai của mình đưa về nhà trước, Hồ Quốc Đống nhìn cô mãi cho đến đi cũng không nhìn hắn một cái nào nữa, trong lòng nháy mắt nguội lạnh phân nửa, chút hi vọng duy nhất kia cũng không còn rồi.
Trên đường trở về chị dâu hai của Ngô Hồng Nhi trái lại không có hỏi cảm giác của cô thế nào, nhưng mà chị thấy, Hồ Quốc Đống tuy rằng nhìn còn được, nhưng là đứng chung một chỗ với cô em chồng nhà mình thi có chút không bằng được, điều kiện này của cô em chồng nhà mình đáng giá tìm được người tốt hơn.
Sau khi về nhà, Ngô Hồng Nhi chia mấy viên kẹo vẫn nắm trong tay cho ba cháu nhỏ, mình cũng không nhàn rỗi, bắt đầu tiếp tục bận rộn việc trong nhà. Mấy ngày hôm trước cô dùng quần áo cũ đóng đế giày cho mấy cháu nhỏ, thêm mấy mũi nữa cũng là hòm hòm rồi.
Không qua bao lâu, cha mẹ cô và chị dâu cả cũng đã trở lại. Thấy Ngô Hồng Nhi vô cùng bình tĩnh đóng đế giày ở đó, chẳng có chút khác thường nào cả, mẹ Ngô lộp bộp trong lòng, sợ con bé này không vừa ý, bằng không cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.
Mẹ Ngô cảm thấy đứa nhỏ Hồ Quốc Đống này không tệ, dáng vẻ cao cao to to tốt biết bao nhiêu, nhìn thấy là vui mừng, bởi vậy bà bèn dè dặt hỏi dò nói: "Hồng Nhi, con cảm thấy thế nào?" Sợ con gái nói ra không bằng lòng, bà lập tức thêm vào ý kiến của mình: "Mẹ cảm thấy rất tốt, ở nông thôn là phải như vậy mới có sức lực, con xem như cái bộ dáng nho nhã yếu ớt chả làm nổi cái gì của chồng con bé Vương Lan kia, mẹ nói với con, con nhóc con cũng đừng quyết định lầm."
Cha Ngô không nhìn nổi vợ ép con gái chuyển hướng, ông bèn ho khan một tiếng nói: "Con còn nhỏ, cho dù lần này không được còn có lần sau mà."
"Ông đây là nói cái gì, tôi đây còn không phải vì tốt cho con gái, ông xem con bé Lan nhà lão Vương kia bây giờ sống là cuộc sống gì, ưỡn cái bụng to còn phải đi kiếm công điểm không nói, còn phải chịu đựng cơn bực của chị dâu nhà mẹ đẻ, sau này con gái chịu cái tội này là ông vui mừng hả? Ông để cho ba con dâu nói, đứa bé kia thế nào?" Nói xong thì ánh mắt sáng quắc nhìn ba con dâu, rất có ý tứ các con không nói thật mẹ quyết không bỏ qua.
Thấy mẹ Ngô càn quấy nói bậy như vậy, cha Ngô bèn xoay người đi xem cháu trai, lười tranh cãi với bà, dù sao nếu con gái không bằng lòng, ông là sẽ không gật đầu.
Vì sao bây giờ mẹ Ngô quyết định chú ý muốn tìm nhà chồng cho con gái, thật ra cũng là có nguyên nhân, bà tình cờ một lần nghe được con ranh Vương Lan kia muốn giới thiệu thanh niên trí thức cho con gái nhà mình, lúc đó bà thật là hận không thể vả cho con nhóc kia một phát, thanh niên trí thức đó không phải dễ gả như vậy.
Thanh niên trí thức ở thôn Bàn Đào không nhiều, tổng cộng chỉ có ba người, còn có một người mấy năm trước đã về quê rồi, hiện tại còn lại chỉ có Đỗ Quân còn có một đứa con gái đã gả đến thôn bên cạnh. Thật ra dù toàn bộ thị trấn tổng cộng cũng chỉ có hơn mười thanh niên trí thức, hơn nữa đã về quê, hiện tại phỏng chừng đến cả mười người cũng chưa tới.
Người ở nông thôn đối với những người từ ngoài tới này cũng không có ác cảm gì, còn nhỏ tuổi mà từ quê nhà ngàn dặm xa xôi tới đây ở một mình, ngay cả người giúp đỡ cũng không có, nhìn rất đáng thương. Nhưng là nói thiện cảm cũng không nói tới, dù sao bọn họ cũng là người của hai thế giới.
Kể từ sau khi khôi phục thi đại học, mấy đứa nhỏ người thành phố còn lại, thật là như đánh tiết gà, không chỉ con rể kia của nhà họ Vương, nghe nói đứa con gái gả đến thôn bên cạnh kia cũng khóc hô muốn thi đại học, ngay cả đứa con chưa tròn tuổi cũng chẳng thèm quan tâm. Trong lòng mẹ Ngô có loại dự cảm bất kể con rể kia nhà họ Vương thi được hay không thi được, con gái kia cũng không hưởng được phúc. Tề đại phi ngẫu [1] mà.
[1]Tề đại phi ngẫu: người từ hôn bày tỏ dòng dõi hoặc địa vị mình hèn mọn, không dám với cao. (Điển cố - xem chú thích thêm bên dưới)
Thấy con bé Vương Lan kia chính mình nhảy hố lửa còn không tính, còn muốn gieo họa con gái nhà bà, nếu không phải nể mặt lão Vương, Vương Lan lại là đứa bà nhìn lớn lên, bàn tay bà đã sớm vỗ lên mặt con bé rồi.
Chị dâu cả nhà họ Ngô lớn tuổi hơn một chút, cho nên ánh mắt của chị không khác mẹ Ngô lắm, lại nói chị cũng không muốn làm mất lòng mẹ chồng, bèn cười nói: "Con cảm thấy thằng bé kia con người cũng không tệ, thành ý cũng đủ, chỗ kẹo viên mang đến hôm nay nói ít cũng phải có hai cân Tàu ý chứ." ( 1 cân Tàu = ½ Kg)
Chị dâu hai nhà họ Ngô ngược lại nói: "Chỉ là đứa bé kia trên diện mạo có chút không xứng với Hồng Nhi." Em gái chồng bình thường có gì tốt đều giữ cho mấy đứa cháu, dùng trái tim đổi lấy tình cảm, chị dâu hai Ngô sợ cô út không bằng lòng, bèn nói ậm ờ một câu. Ngược lại là chị dâu ba nhà họ Ngô cậy đứa con trong bụng, hết sức thẳng thắn nói: "Theo con Hồng Nhi của chúng ta tướng mạo nhân phẩm nói người thành phố cũng không quá đáng, mẹ xem con bé nhà họ Vương kia còn không bằng Hồng Nhi nhà chúng ta đâu, lập tức sắp vào thành phố sống cuộc sống tốt đẹp rồi. Theo con Hồng Nhi nhà chúng ta cũng nên tìm người như vậy."
Mẹ Ngô tuy rằng cảm thấy Vương Lan là nhảy hố lửa, nhưng là ở trong mắt con gái lớn, nàng dâu trẻ thôn Bàn Đào, quả thực cô ấy chính là rơi vào chỗ phúc rồi, sau này sẽ là người thành phố hẳn hoi, mọi người không biết vụng trộm hâm mộ bao nhiêu đâu.
"Con có biết cái gì? Đứa bé nhà họ Hồ kia cao cao to to tốt biết bao nhiêu, chỗ nào không được?" Sự kiện kia của Vương Lan đã sắp thành tâm bệnh của mẹ Ngô rồi, thấy cô con dâu thứ ba của bà còn nói như vậy, lập tức quở trách nói luôn. Bà chỉ sợ con gái nhà mình thật sự vừa ý thanh niên trí thức.
Đang lúc cả nhà sắp cãi nhau, Hồ Xuân Hoa vào cửa, trong tay còn cầm hạt dưa và kẹo. Vốn mấy thứ này đều là thuộc về người làm mai, nhưng là đầu năm nay kẹo đắt đỏ, bà cũng muốn cho đứa bé Quốc Đống kia thêm chút điểm, nên xách tới đây cho một nửa. Chị dâu chú bác kia của bà vừa rồi cũng lôi kéo tay bà khen Hồng Nhi không ít đâu, nếu là Hồng Nhi gật đầu, mối hôn nhân này là thành rồi.
Chẳng qua vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cô em dâu của bà mắng người, bà lắc lắc đầu, cô em dâu này của bà nếu nói con người cũng không tệ, chỉ là tính tình này quá nóng nảy rồi.
"Ai nha, chị dâu chị đến rồi. Chúng em đang nói chuyện này đây. Em cảm thấy đứa bé kia không tệ, chỉ là con bé Hồng Nhi kia, em hỏi cả buổi, con bé cũng không nói lời nào." Mẹ Ngô thấy Hồ Xuân Hoa tới đây, trong nháy mắt giống như là đã tìm được tổ chức.
Ngô Hồng Nhi trợn trắng mắt sau lưng, lời gì cô cũng chưa kịp nói đâu, mẹ cô đã nóng nảy mắng người rồi, lại nói nào có loa loa hỏi con có vừa ý đứa bé kia không như vậy.
Hồ Xuân Hoa cũng nghĩ như vậy, con gái mới lớn da mặt mỏng, trước mặt ba chị dâu, cô em dâu này của bà cứ hỏi trắng trợn như vậy, bảo đứa nhỏ nói như thế nào. Bà ngầm cho cô em dâu một ánh mắt yên tâm một chút chớ nóng nảy, lôi kéo tay Ngô Hồng Nhi nói: "Hồng Nhi, con nói cho bác gái, con có ý kiến gì không, nếu là không có bác gái sẽ thay con đồng ý nhé."
Ngô Hồng Nhi bèn ngượng ngùng cười cười, Hồ Quốc Đống này tuy rằng không thích nói chuyện lắm, nhưng là người lúc nhìn đến rất có cảm giác an toàn, bộ dạng cũng dễ nhìn, hơn nữa mẹ cô phân tích với cô nhiều như vậy, cô cảm thấy mọi chỗ cũng tốt, đây cũng không phải là đính hôn, về sau cho dù không bằng lòng cũng có thể lại rút lui. Đời trước Ngô Hồng Nhi hâm mộ nhất là gì, chính là người cường tráng như Hồ Quốc Đống.
Thấy Ngô Hồng Nhi cười rồi, Hồ Xuân Hoa vỗ đùi, "Được, ngày mai bác sẽ đi trả lời cho người ta."
Mẹ Ngô vừa thấy con gái đã đồng ý, xoa xoa mồ hôi toát ra trên trán nói: "Con bé kia, sao không nói sớm, làm hại mẹ ra một đầu mồ hôi." Sau đó lại nói với Hồ Xuân Hoa: "Chị dâu, chỗ nhà trai người ta không có ý kiến chứ."
"Bọn họ có thể có ý kiến gì, chị dâu kia của tôi lúc đi còn khen Hồng Nhi không ngừng đấy. Được rồi, trời cũng không còn sớm, tôi đi về trước nấu cơm đây. Nhà họ Ngô mang đến nhiều hạt dưa và kẹo, mang đến một chút cho mọi người, cho đứa nhỏ ăn đi."
"Nào không biết xấu hổ này, chị dâu chị vẫn là cầm về đi, đây chính là cảm ơn bà mối." Mẹ Ngô nói.
"Trong nhà đã giữ lại, đủ ngọt miệng rồi, khi Hồng Nhi kết hôn, tôi nên được uống ly trà bà mối tử tế." Nói xong rồi cười rời đi.
Điển cố
Thời Xuân Thu, Tề Hi công muốn gả con gái mình cho Thái tử Hốt của nước Trịnh. Thái tử Hốt từ chối nói: "Mỗi người đều có phối ngẫu của mình, nước Tề là một nước lớn, không phải là phối ngẫu của ta."
Sau lại bộ lạc Bắc Nhung xâm lấn Tề quốc, nước Tề cầu viện, Thái tử Hốt suất lĩnh quân đội nước Trịnh, trợ giúp nước Tề đánh bại Bắc Nhung. Tề Hi công lại nhắc tới chuyện này, Thái tử Hốt kiên quyết từ chối.
Người khác hỏi chàng, chàng nói: "Trước kia khi ta chưa giúp nước Tề việc gì, ta cũng không dám cưới con gái của Tề hầu. Hôm nay phụng mệnh phụ vương tới giải cứu khó khăn của nước Tề, cưới thê tử trở về, đây không phải là dùng quân đội nước Trịnh đổi lấy hôn nhân của mình? Dân chúng nước Trịnh sẽ nói ta như thế nào?" Rồi từ biệt mà đi.
Ngô Hồng Nhi chào người xong, liền bị bác gái cô kéo tới bên cạnh, trong tay còn nhét mấy viên kẹo để cho cô ngọt miệng, Ngô Hồng Nhi đương nhiên sẽ không ngốc bỏ luôn kẹo vào miệng, cô chỉ để kẹo ở trong tay nắm chặt, nghe bác gái cô khen cô.
Cha mẹ cô thực ra cũng không có gặp người nhà đàn trai tới ở đây, chỉ là gặp mặt trước nhìn một cái, sau đó là tránh đi luôn. Ở nơi này chỉ là bác gái, thím và hai chị dâu cô. Hai bên nam nữ anh khen tôi, tôi khen anh, sau khi hàn huyên nửa giờ, chỉ nghe bác gái cô nói: "Chị xem hai đứa nhỏ này chỉ nhìn chúng ta nói, chúng ta cũng dành ra cho bọn họ một chỗ, để cho hai đứa nhỏ giao lưu một chút."
Hai trưởng bối đàn trai hiển nhiên cũng rất quen thuộc với Hồ Xuân Hoa, lập tức cười nói: "Đúng rồi, vẫn là cô suy nghĩ chu đáo." Nói xong lại vừa hàn huyên vừa đi ra cửa.
Tối qua Ngô Hồng Nhi vừa được mẹ cô phổ cập quá trình xem mắt, biết đây là tới phần quan trọng nhất. Cô sẽ đơn độc ở cùng Hồ Quốc Đống hơn nửa giờ, thật ra cũng chỉ là hỏi thăm nhau một chút gì đó. Sau đó lần xem mắt này đã gần gần kết thúc rồi.
Cô là đàn gái, cho nên cũng không mở miệng chỉ chờ Hồ Quốc Đống nói chuyện, nhưng là đợi đã năm phút đồng hồ, hắn chẳng hề nói một câu, Ngô Hồng Nhi không nhịn được ngẩng đầu nhìn Hồ Quốc Đống một cái, thấy hắn cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, cũng đều cúi đầu rất nhanh.
Lại là một hồi im lặng, vào lúc Ngô Hồng Nhi không nhìn được lại muốn ngẩng đầu, Hồ Quốc Đống mới ấp a ấp úng cả buổi nói được một câu: "Anh, anh tên là Hồ Quốc Đống." Sau đó lại tịt.
Ngô Hồng Nhi thấy hắn giới thiệu tên, tuy rằng đã sớm biết rồi, nhưng là vẫn gật gật đầu nói: "Em tên là Ngô Hồng Nhi."
Thấy Hồ Quốc Đống không có ý nói gì thêm, ý nghĩ muốn để cho đàn trai gợi đề tài hiển nhiên không có cách nào thực hiện rồi, cho nên chỉ có thể tự mình mở miệng, giới thiệu một chút tình huống trong nhà, lại giới thiệu tình huống của mình một chút. Ngô Hồng Nhi tuy nói biểu hiện không có gì khác biệt với con gái thời kỳ này, nhưng là dù sao cô cũng là xuyên qua, lại nói thật ra người ở thời kỳ này cũng không nhất định tất cả đều ngượng ngùng, như Vương Lan và Đỗ Quân chính là tự do yêu đương. Thời kỳ này xem mắt mặc dù là chính, nhưng là thanh niên ngầm qua lại cũng không phải là không có.
Ngô Hồng Nhi mở lời, Hồ Quốc Đống cũng thở phào nhẹ nhõm, thật ra hắn vô cùng khinh bỉ chính mình, lúc còn rất nhỏ hắn đã dám một thân một mình chạy vào thành phố, ở trong thôn càng là một là một hai là hai, làm sao bây giờ ở trước mặt con gái người ta đến cả nói cũng không nói ra được.
Hắn đã nghe đến Ngô Hồng Nhi, trong mười làng tám thôn này có chuyện gì cũng không giấu được, thôn nào có con gái xinh đẹp đám bà cô bà bác kia đều biết rõ ràng, thậm chí mấy thằng thanh niên bọn họ cũng sẽ ngầm thảo luận một chút thôn nào có gái xinh. Ngô Hồng Nhi tuy rằng không thể đứng đầu bảng, nhưng là tần suất nghe được từ trong miệng mọi người cũng không thấp.
Hắn là con trai độc nhất trong nhà, mẹ hắn lòng dạ cao, như thế nào cũng phải tìm cho hắn một cô vợ mọi thứ đều tốt đè mấy chị em dâu một đầu. Lần này cũng là mất sức lực rất lớn mới nhờ được một thím cùng họ giới thiệu Ngô Hồng Nhi, bởi vậy đối với mối này hết sức coi trọng, thậm chí còn dùng đến vốn tích cóp cho ngày Tết mua phiếu vải làm bộ quần áo mới cho hắn. Nhưng là hắn ngại quá long trọng, vẫn mặc bộ cũ. Bây giờ nhìn Ngô Hồng Nhi mặt mang ý cười đang ngồi ở cách đó không xa, Hồ Quốc Đống vô cùng hối hận, vì sao không thay bộ mới kia.
Đồng thời hắn lại cảm thấy mình thật sự là quá hèn nhát rồi, ngay cả nói cũng nói không lưu loát, phỏng chừng mối hôn nhân này nhất định không có hi vọng. Điều kiện nhà hắn tuy rằng không kém, nhà cửa cũng là mới xây, nhưng là mẹ hắn cũng nói, cô gái Ngô Hồng Nhi này xinh đẹp lại giỏi giang, còn rất nhiều nhà điều kiện tốt hơn nhà hắn tới cửa cầu hôn, nghĩ đến đây, chút vui vẻ trong lòng hắn bởi vì hai người bắt đầu nói chuyện lại tiêu tan đi rất nhanh.
Ba mươi phút nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài. Ở trong một giây, Hồ Quốc Đống đau đớn đồng thời hạnh phúc như trong một năm, thật ra hắn không biết ở trong mắt Hồ Xuân Hoa bọn họ, cũng chỉ nói được vài câu, thời gian đã trôi qua rồi.
Thật ra bởi vì vừa bắt đầu hai người im lặng, Hồ Quốc Đống cũng thật sự đón ý nói hùa với Ngô Hồng Nhi được vài câu, thậm chí Hồ Quốc Đống chỉ kịp nói một chút về cha mẹ mình, đến cả mấy chị gái hắn cũng chưa kịp nói, Hồ Xuân Hoa bọn họ đã đi vào rồi.
Phần sau là không có việc của Ngô Hồng Nhi rồi, cô được chị dâu hai của mình đưa về nhà trước, Hồ Quốc Đống nhìn cô mãi cho đến đi cũng không nhìn hắn một cái nào nữa, trong lòng nháy mắt nguội lạnh phân nửa, chút hi vọng duy nhất kia cũng không còn rồi.
Trên đường trở về chị dâu hai của Ngô Hồng Nhi trái lại không có hỏi cảm giác của cô thế nào, nhưng mà chị thấy, Hồ Quốc Đống tuy rằng nhìn còn được, nhưng là đứng chung một chỗ với cô em chồng nhà mình thi có chút không bằng được, điều kiện này của cô em chồng nhà mình đáng giá tìm được người tốt hơn.
Sau khi về nhà, Ngô Hồng Nhi chia mấy viên kẹo vẫn nắm trong tay cho ba cháu nhỏ, mình cũng không nhàn rỗi, bắt đầu tiếp tục bận rộn việc trong nhà. Mấy ngày hôm trước cô dùng quần áo cũ đóng đế giày cho mấy cháu nhỏ, thêm mấy mũi nữa cũng là hòm hòm rồi.
Không qua bao lâu, cha mẹ cô và chị dâu cả cũng đã trở lại. Thấy Ngô Hồng Nhi vô cùng bình tĩnh đóng đế giày ở đó, chẳng có chút khác thường nào cả, mẹ Ngô lộp bộp trong lòng, sợ con bé này không vừa ý, bằng không cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.
Mẹ Ngô cảm thấy đứa nhỏ Hồ Quốc Đống này không tệ, dáng vẻ cao cao to to tốt biết bao nhiêu, nhìn thấy là vui mừng, bởi vậy bà bèn dè dặt hỏi dò nói: "Hồng Nhi, con cảm thấy thế nào?" Sợ con gái nói ra không bằng lòng, bà lập tức thêm vào ý kiến của mình: "Mẹ cảm thấy rất tốt, ở nông thôn là phải như vậy mới có sức lực, con xem như cái bộ dáng nho nhã yếu ớt chả làm nổi cái gì của chồng con bé Vương Lan kia, mẹ nói với con, con nhóc con cũng đừng quyết định lầm."
Cha Ngô không nhìn nổi vợ ép con gái chuyển hướng, ông bèn ho khan một tiếng nói: "Con còn nhỏ, cho dù lần này không được còn có lần sau mà."
"Ông đây là nói cái gì, tôi đây còn không phải vì tốt cho con gái, ông xem con bé Lan nhà lão Vương kia bây giờ sống là cuộc sống gì, ưỡn cái bụng to còn phải đi kiếm công điểm không nói, còn phải chịu đựng cơn bực của chị dâu nhà mẹ đẻ, sau này con gái chịu cái tội này là ông vui mừng hả? Ông để cho ba con dâu nói, đứa bé kia thế nào?" Nói xong thì ánh mắt sáng quắc nhìn ba con dâu, rất có ý tứ các con không nói thật mẹ quyết không bỏ qua.
Thấy mẹ Ngô càn quấy nói bậy như vậy, cha Ngô bèn xoay người đi xem cháu trai, lười tranh cãi với bà, dù sao nếu con gái không bằng lòng, ông là sẽ không gật đầu.
Vì sao bây giờ mẹ Ngô quyết định chú ý muốn tìm nhà chồng cho con gái, thật ra cũng là có nguyên nhân, bà tình cờ một lần nghe được con ranh Vương Lan kia muốn giới thiệu thanh niên trí thức cho con gái nhà mình, lúc đó bà thật là hận không thể vả cho con nhóc kia một phát, thanh niên trí thức đó không phải dễ gả như vậy.
Thanh niên trí thức ở thôn Bàn Đào không nhiều, tổng cộng chỉ có ba người, còn có một người mấy năm trước đã về quê rồi, hiện tại còn lại chỉ có Đỗ Quân còn có một đứa con gái đã gả đến thôn bên cạnh. Thật ra dù toàn bộ thị trấn tổng cộng cũng chỉ có hơn mười thanh niên trí thức, hơn nữa đã về quê, hiện tại phỏng chừng đến cả mười người cũng chưa tới.
Người ở nông thôn đối với những người từ ngoài tới này cũng không có ác cảm gì, còn nhỏ tuổi mà từ quê nhà ngàn dặm xa xôi tới đây ở một mình, ngay cả người giúp đỡ cũng không có, nhìn rất đáng thương. Nhưng là nói thiện cảm cũng không nói tới, dù sao bọn họ cũng là người của hai thế giới.
Kể từ sau khi khôi phục thi đại học, mấy đứa nhỏ người thành phố còn lại, thật là như đánh tiết gà, không chỉ con rể kia của nhà họ Vương, nghe nói đứa con gái gả đến thôn bên cạnh kia cũng khóc hô muốn thi đại học, ngay cả đứa con chưa tròn tuổi cũng chẳng thèm quan tâm. Trong lòng mẹ Ngô có loại dự cảm bất kể con rể kia nhà họ Vương thi được hay không thi được, con gái kia cũng không hưởng được phúc. Tề đại phi ngẫu [1] mà.
[1]Tề đại phi ngẫu: người từ hôn bày tỏ dòng dõi hoặc địa vị mình hèn mọn, không dám với cao. (Điển cố - xem chú thích thêm bên dưới)
Thấy con bé Vương Lan kia chính mình nhảy hố lửa còn không tính, còn muốn gieo họa con gái nhà bà, nếu không phải nể mặt lão Vương, Vương Lan lại là đứa bà nhìn lớn lên, bàn tay bà đã sớm vỗ lên mặt con bé rồi.
Chị dâu cả nhà họ Ngô lớn tuổi hơn một chút, cho nên ánh mắt của chị không khác mẹ Ngô lắm, lại nói chị cũng không muốn làm mất lòng mẹ chồng, bèn cười nói: "Con cảm thấy thằng bé kia con người cũng không tệ, thành ý cũng đủ, chỗ kẹo viên mang đến hôm nay nói ít cũng phải có hai cân Tàu ý chứ." ( 1 cân Tàu = ½ Kg)
Chị dâu hai nhà họ Ngô ngược lại nói: "Chỉ là đứa bé kia trên diện mạo có chút không xứng với Hồng Nhi." Em gái chồng bình thường có gì tốt đều giữ cho mấy đứa cháu, dùng trái tim đổi lấy tình cảm, chị dâu hai Ngô sợ cô út không bằng lòng, bèn nói ậm ờ một câu. Ngược lại là chị dâu ba nhà họ Ngô cậy đứa con trong bụng, hết sức thẳng thắn nói: "Theo con Hồng Nhi của chúng ta tướng mạo nhân phẩm nói người thành phố cũng không quá đáng, mẹ xem con bé nhà họ Vương kia còn không bằng Hồng Nhi nhà chúng ta đâu, lập tức sắp vào thành phố sống cuộc sống tốt đẹp rồi. Theo con Hồng Nhi nhà chúng ta cũng nên tìm người như vậy."
Mẹ Ngô tuy rằng cảm thấy Vương Lan là nhảy hố lửa, nhưng là ở trong mắt con gái lớn, nàng dâu trẻ thôn Bàn Đào, quả thực cô ấy chính là rơi vào chỗ phúc rồi, sau này sẽ là người thành phố hẳn hoi, mọi người không biết vụng trộm hâm mộ bao nhiêu đâu.
"Con có biết cái gì? Đứa bé nhà họ Hồ kia cao cao to to tốt biết bao nhiêu, chỗ nào không được?" Sự kiện kia của Vương Lan đã sắp thành tâm bệnh của mẹ Ngô rồi, thấy cô con dâu thứ ba của bà còn nói như vậy, lập tức quở trách nói luôn. Bà chỉ sợ con gái nhà mình thật sự vừa ý thanh niên trí thức.
Đang lúc cả nhà sắp cãi nhau, Hồ Xuân Hoa vào cửa, trong tay còn cầm hạt dưa và kẹo. Vốn mấy thứ này đều là thuộc về người làm mai, nhưng là đầu năm nay kẹo đắt đỏ, bà cũng muốn cho đứa bé Quốc Đống kia thêm chút điểm, nên xách tới đây cho một nửa. Chị dâu chú bác kia của bà vừa rồi cũng lôi kéo tay bà khen Hồng Nhi không ít đâu, nếu là Hồng Nhi gật đầu, mối hôn nhân này là thành rồi.
Chẳng qua vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cô em dâu của bà mắng người, bà lắc lắc đầu, cô em dâu này của bà nếu nói con người cũng không tệ, chỉ là tính tình này quá nóng nảy rồi.
"Ai nha, chị dâu chị đến rồi. Chúng em đang nói chuyện này đây. Em cảm thấy đứa bé kia không tệ, chỉ là con bé Hồng Nhi kia, em hỏi cả buổi, con bé cũng không nói lời nào." Mẹ Ngô thấy Hồ Xuân Hoa tới đây, trong nháy mắt giống như là đã tìm được tổ chức.
Ngô Hồng Nhi trợn trắng mắt sau lưng, lời gì cô cũng chưa kịp nói đâu, mẹ cô đã nóng nảy mắng người rồi, lại nói nào có loa loa hỏi con có vừa ý đứa bé kia không như vậy.
Hồ Xuân Hoa cũng nghĩ như vậy, con gái mới lớn da mặt mỏng, trước mặt ba chị dâu, cô em dâu này của bà cứ hỏi trắng trợn như vậy, bảo đứa nhỏ nói như thế nào. Bà ngầm cho cô em dâu một ánh mắt yên tâm một chút chớ nóng nảy, lôi kéo tay Ngô Hồng Nhi nói: "Hồng Nhi, con nói cho bác gái, con có ý kiến gì không, nếu là không có bác gái sẽ thay con đồng ý nhé."
Ngô Hồng Nhi bèn ngượng ngùng cười cười, Hồ Quốc Đống này tuy rằng không thích nói chuyện lắm, nhưng là người lúc nhìn đến rất có cảm giác an toàn, bộ dạng cũng dễ nhìn, hơn nữa mẹ cô phân tích với cô nhiều như vậy, cô cảm thấy mọi chỗ cũng tốt, đây cũng không phải là đính hôn, về sau cho dù không bằng lòng cũng có thể lại rút lui. Đời trước Ngô Hồng Nhi hâm mộ nhất là gì, chính là người cường tráng như Hồ Quốc Đống.
Thấy Ngô Hồng Nhi cười rồi, Hồ Xuân Hoa vỗ đùi, "Được, ngày mai bác sẽ đi trả lời cho người ta."
Mẹ Ngô vừa thấy con gái đã đồng ý, xoa xoa mồ hôi toát ra trên trán nói: "Con bé kia, sao không nói sớm, làm hại mẹ ra một đầu mồ hôi." Sau đó lại nói với Hồ Xuân Hoa: "Chị dâu, chỗ nhà trai người ta không có ý kiến chứ."
"Bọn họ có thể có ý kiến gì, chị dâu kia của tôi lúc đi còn khen Hồng Nhi không ngừng đấy. Được rồi, trời cũng không còn sớm, tôi đi về trước nấu cơm đây. Nhà họ Ngô mang đến nhiều hạt dưa và kẹo, mang đến một chút cho mọi người, cho đứa nhỏ ăn đi."
"Nào không biết xấu hổ này, chị dâu chị vẫn là cầm về đi, đây chính là cảm ơn bà mối." Mẹ Ngô nói.
"Trong nhà đã giữ lại, đủ ngọt miệng rồi, khi Hồng Nhi kết hôn, tôi nên được uống ly trà bà mối tử tế." Nói xong rồi cười rời đi.
Điển cố
Thời Xuân Thu, Tề Hi công muốn gả con gái mình cho Thái tử Hốt của nước Trịnh. Thái tử Hốt từ chối nói: "Mỗi người đều có phối ngẫu của mình, nước Tề là một nước lớn, không phải là phối ngẫu của ta."
Sau lại bộ lạc Bắc Nhung xâm lấn Tề quốc, nước Tề cầu viện, Thái tử Hốt suất lĩnh quân đội nước Trịnh, trợ giúp nước Tề đánh bại Bắc Nhung. Tề Hi công lại nhắc tới chuyện này, Thái tử Hốt kiên quyết từ chối.
Người khác hỏi chàng, chàng nói: "Trước kia khi ta chưa giúp nước Tề việc gì, ta cũng không dám cưới con gái của Tề hầu. Hôm nay phụng mệnh phụ vương tới giải cứu khó khăn của nước Tề, cưới thê tử trở về, đây không phải là dùng quân đội nước Trịnh đổi lấy hôn nhân của mình? Dân chúng nước Trịnh sẽ nói ta như thế nào?" Rồi từ biệt mà đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook