Chị Nông Hạnh Phúc
-
Chương 17: Làm chăn cưới
Vương Lan và Ngô Hồng Nhi cũng không có thời gian nói chuyện quá lâu, em bé quá nhỏ thời khắc cần ăn sữa, ở bên ngoài thêm một lát Vương Lan cũng không yên được. Chia tay Vương Lan, Ngô Hồng Nhi về nhà ngay.
Thôi Vinh Mai đang phơi củ cải khô, Trần Hương Chi ngồi ở trên một cái ghế khá cao đóng đế giày, bụng quá lớn, ngồi loại ghế thấp bé sẽ bị ép bụng, sau này Ngô Tân Hội bèn làm cho cô cái ghế cao.
"Quốc Đống đi rồi?" Thấy con gái trở về khá trễ, Thôi Vinh Mai cũng không nói cái gì, đôi tình nhân đã sắp kết hôn ở chung hơn bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn cũng là tốt.
"Vâng, đi rồi." Ngô Hồng Nhi nghĩ tới bộ dáng hơi vô lại vừa rồi của Hồ Quốc Đống, nhịn không được cười lên một tiếng.
Thấy con gái tâm tình tốt, Thôi Vinh Mai và Trần Hương Chi liếc mắt nhìn nhau, xem ra hai đứa nhỏ chung đụng không tệ, vốn đang sợ người tính tình lầm lì như Hồ Quốc Đống, Ngô Hồng Nhi sẽ không thích đâu.
"Cha con và ba anh con đâu?" Ngô Hồng Nhi thấy trong nhà chỉ còn lại hai người mẹ cô và Trần Hương Chi bèn hỏi.
"Cha con bọn họ đi ra đất riêng của chúng ta bảo là muốn xem thử lúa mạch lên mạ chưa, hai chị dâu con dẫn ba thằng cháu của con về nhà rồi." Thôi Vinh Mai nói. Ở nông thôn thì không có lúc nào rảnh rỗi, cho dù không cần ra đồng làm việc kiếm công điểm cũng phải đi đất riêng hoặc là vườn rau nhà mình làm việc.
"Hồng Nhi con qua đây ngồi một lát." Thấy Ngô Hồng Nhi chuẩn bị đi vào trong phòng, Thôi Vinh Mai bèn gọi cô lại.
"Lúc nãy, bác gái con mới đến ở một lát mới đi, con và Quốc Đống cũng đã chung đụng thời gian dài như vậy rồi, mẹ cũng đã trao đổi với nhà họ Hồ định ngày hai mươi sáu tháng chạp cho con. Hôm nay bác gái con tới đây là nói thế này, nhà họ Hồ mua cho xe đạp và máy may, tiền lễ hỏi cho ba trăm đồng. Nhà họ Hồ hào phóng, vừa mở miệng chính là những ba trăm đó, tiền lễ mở hòm và lễ sửa miệng mẹ cũng ngại nói ra, cũng chỉ nói với bác gái con, để cho nhà họ Hồ bên kia nhìn mà cho. Con cảm thấy thế nào?" Thôi Vinh Mai nói với con gái.
Trần Hương Chi cũng lười đóng đế giày rồi, cô xách cái ghế cao kia đến bên cạnh hai mẹ con Ngô Hồng Nhi nói: "Hồng Nhi em đừng nói, nhà họ Hồ thật đúng là hào phóng, hồi chị kết hôn cũng chỉ một cái xe đạp và một trăm đồng tiền lễ hỏi, em bây giờ cũng gấp chị hơn hai lần rồi." Hiện tại ở nông thôn kiếm tiền rất khó, cho dù một lao động cường tráng ở một thôn khá giàu có như thôn Bàn Đào mỗi ngày cũng chỉ có thể kiếm được mấy xu tiền, ba trăm đồng một gia đình coi như không ăn không uống cũng phải làm hơn một hai năm. Càng miễn bàn xe đạp và máy may.
Chẳng qua Trần Hương Chi nói xong rồi mới cảm thấy lời nói này của mình không đúng lắm, quả nhiên ánh mắt mẹ chồng chẳng tuyệt vời cho lắm. Sau khi âm thầm phỉ nhổ một chút mình đúng là “người đàn bà chửa ngu ba năm”, Trần Hương Chi co lại ở một bên giả thành chim cút thành thật đàng hoàng không nói thêm gì nữa.
"Con nghe mẹ hết." Ngô Hồng Nhi trông thấy Trần Hương Chi rúc ở một bên không nói gì bèn cười nói, Thôi Vinh Mai thấy con gái đồng ý, cũng chẳng thèm trừng vợ thằng Ba không biết chừng mực này nữa, lôi kéo con gái tiếp tục nói: "Nhà họ Hồ hào phóng mẹ và cha con cũng không keo kiệt, chúng ta đã làm hết đồ dùng trong phòng cho con rồi, lại làm thêm hai bộ quần áo cho con."
Thấy lực chú ý của mẹ chồng chuyển khỏi người mình, Trần Hương Chi ngầm làm một động tác cảm ơn với Ngô Hồng Nhi.
Ngô Hồng Nhi nhìn thấy động tác nhỏ Trần Hương Chi làm thì cúi đầu cười, thật ra chị dâu Trần Hương Chi này cũng không tệ lắm, tuy rằng bình thường hay ghen tỵ hiếu thắng, nhưng mà lại không có ý nghĩ gì xấu. Bằng không mẹ cô cũng sẽ không nói đến việc cưới xin của cô trước mặt chị ấy, dù sao đồ cưới gì đó bất kể mẹ cô cho nhiều hay cho ít, đều rất dễ náo loạn mâu thuẫn với con dâu.
Cuộc đàm phán hôm nay là bắt đầu việc cưới xin của Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống, bây giờ là tháng chín âm lịch, đến hai mươi sáu tháng chạp còn có hơn ba tháng, nghe vào tai tuy rằng thời gian không ngắn, nhưng mà lại cũng không dài, bởi vì kết hôn phải chuẩn bị thật sự là quá nhiều. Bất kể là nhà trai hay là nhà gái đều có một đống lớn việc phải xử lý.
Giống như là trong nhà Hồ Quốc Đống, tuy rằng nhà ở là mới xây, nhưng là muốn cưới con dâu, Hồ Lão Đồ vẫn phải tìm một đám người sửa chữa trong nhà một tí nữa. Tường lại quét trắng một chút, trong sân viện dọn dẹp lại tử tế. Vừa giày vò chính là hơn nửa tháng. Nhà họ Hồ bận rộn, năm cô con gái nhà họ Hồ cũng bị chỉ huy xoay quanh, mua xe đạp, mua máy may, chọn mua đồ làm tiệc rượu kết hôn. Bây giờ cung cầu eo hẹp lạc còn dễ nói, nhưng là hạt dưa và kẹo cũng rất khó kiếm tới tay.
Anh rể hai của Hồ Quốc Đống liên tiếp hai tháng y như thằng cháu trai cả ngày đi theo sau người của xã mua bán để nhờ người ta để lại tất cả đám phiếu kẹo kia cho hắn, thái tọa (vợ đại nhân) trong nhà lên tiếng nếu không lấy được phiếu kẹo, sẽ để cho hắn ngủ cùng một phòng với con trai luôn.
Nhà họ Hồ bận túi bụi, nhà họ Ngô cũng bận rộn, con gái sắp lấy chồng, trong nhà phải làm chăn, làm quần áo mới cho, Ngô Xuyên Tử còn phải cùng ba anh em nhà họ Ngô chặt hai gốc cây to trong sân nhà mình, sau đó làm gia cụ cho Ngô Hồng Nhi.
Phiếu vải nhà họ Ngô không nhiều, nhưng là không nói cái khác, bộ quần áo mặc trên người ngày kết hôn nhất định phải tốt, dù sao cả đời người chỉ một lần cơ hội như vậy. Bấy giờ cũng không giống như là đời sau kết hôn ly hôn tùy tiện như vậy. Người bây giờ một khi đã kết hôn gần như không có khả năng ly hôn.
Vải sa tanh màu đỏ thẫm làm chăn cưới cho Ngô Hồng Nhi là Thôi Vinh Mai đã sớm tích cóp cho con gái, cái này không cần dùng nhiều tiền đi mua. Hơn nữa bông trong chăn cũng phải dùng bông của nhà họ Hồ mới được. Chăn bông lại có ý nghĩa ‘thế hệ sau’, chỉ cần trong nhà có con trai thì như thế nào cũng sẽ không dùng bông nhà mình làm chăn cưới cho con gái, nếu làm thì đó là tương đương với cho hết ‘thế hệ sau’ của nhà mình ra ngoài. Ngoài ra người làm chăn cũng có chú trọng phải tìm những người già có con trai có con gái đầy đủ hết, như vậy mới may mắn.
Thôi Vinh Mai bình thường ở thôn Bàn Đào nhân duyên không tệ, bà muốn làm chăn cho Ngô Hồng Nhi ới một câu là gom đủ ngay mấy người già trai gái đủ cả. Hiện tại thời tiết lạnh, mọi người dứt khoát cùng nhau làm ở trên giường gạch, vừa làm vừa nói nói cười cười.
Hồ Xuân Hoa cũng tới, tuy rằng bà không còn cha mẹ, nhưng là dù sao bà tuổi đã lớn đến thế này rồi, cha mẹ không còn cũng rất bình thường, nhà bà trai gái thành đàn, coi như là người có phúc. Chẳng qua tuy rằng tới, bà lại không có góp tay giúp làm chăn, người ở đây đã không ít, cũng không thiếu một người là bà, mấy ngày nay cả ngày bà chạy nhà họ Ngô chạy nhà họ Hồ, chạy đến chân cũng gầy đi không ít.
Thôi Vinh Mai hiển nhiên cũng biết mấy ngày nay chị dâu nhà mình mệt muốn chết rồi, bèn gọi Ngô Hồng Nhi đang ở phòng khác nói: "Hồng Nhi mau bưng bát chè tới đây cho bác gái con, mấy ngày nay đã làm cho bác gái con mệt chết rồi."
Mấy ngày nay Ngô Hồng Nhi cũng không nhàn rỗi, cô đang bận làm đồ dùng kết hôn cho mình, tuy rằng chăn cưới là nhờ người có phúc tới làm, nhưng là cái khác là phải tự cô làm. Ga giường, vỏ gối, rèm cửa, màn, thậm chí cái ga bình thường đậy ở trên chăn, tất cả đều phải làm.
Lần này lễ hỏi nhà họ Hồ cho nhiều, ở cả thôn Bàn Đào cũng là số một số hai, bởi vậy mẹ cô mua sắm chuẩn bị đồ cũng cực kỳ hào phóng, mấy thứ ga giường các loại toàn bộ đều mua cho hai phần, cho dù là Ngô Hồng Nhi có hai chị dâu hỗ trợ, một chốc một lát cũng không làm xong.
Lại nói trong nhà còn có một vụ việc đây nè, đứa bé trong bụng Trần Hương Chi dự tính ngày sinh là vào cuối tháng mười một, mắt thấy sắp đến rồi. Thôi Vinh Mai mua sắm chuẩn bị đồ lấy chồng cho con gái đồng thời còn phải làm áo bông quần bông, chăn đệm cho cháu trai hoặc cháu gái tương lai, ngay cả tã ị em bé dùng cũng phải làm một đống, đứa bé này sinh ra vào mùa đông, người mẹ ở cữ trái lại không cần chịu tội, nhưng là tã của em bé là một vấn đề lớn, không có cách nào mùa đông không dễ khô mà. Bởi vậy hiện tại công việc may vá trên tay người nhà họ Ngô thật sự là không dừng lại được.
Thấy mẹ cô gọi cô, Ngô Hồng Nhi vội vàng bỏ việc trong tay xuống, lấy mấy bát chè tới cho mấy thím, bác gái đang làm chăn trong phòng uống, "Bác gái, thím trước tiên nghỉ một lát uống chút nước đi." Bát của Hồ Xuân Hoa, Ngô Hồng Nhi còn tự mình bưng đến trong tay bà.
"Hồng Nhi nên cảm ơn bác gái cháu thật tốt, bằng không lấy đâu ra mối tốt như vậy." Một thím trong tộc Ngô Hồng Nhi nói. Nói tới thôn Bàn Đào ai không hâm mộ Ngô Hồng Nhi tìm được nhà chồng tốt, không nói cái khác, chỉ nói phần tiền lễ hỏi kia đã bỏ xa nhà người ta rồi.
Hiện tại tiền lễ hỏi trung bình cũng chỉ là chừng hai trăm đồng, nhưng là cũng không phải là không có nhà cho ba trăm, chỉ là ít mà thôi. Có điều trừ tiền lễ hỏi còn có xe đạp và máy may, đây đã đủ để cho con gái lớn, cô dâu trẻ thôn Bàn Đào chua chết rồi.
Mẹ của Vương Lan bởi vì là hàng xóm tốt với nhà họ Ngô bao nhiêu năm như vậy rồi, bởi vậy lần này cũng ở đây, nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như thế, bà cũng không khỏi có chút xót xa, nói tới con gái nhà mình từ nhỏ đã kề vai lớn lên với con bé Hồng Nhi này, hai mươi năm phía trước Hồng Nhi có thứ gì con bé cũng có.
Nhưng là ở trên chuyện quan trọng nhất của cả đời phụ nữ con bé lại chịu ấm ức lớn, tuy rằng khi đó bọn họ cũng làm hôn lễ cho đôi vợ chồng trẻ, nhưng là nhà họ Đỗ ngay cả một người cũng không tới, dĩ nhiên cũng không cho tiền nong gì đó, bọn họ tuy rằng cũng đã cố gắng hết sức, nhưng là đám cưới của con gái so với Hồng Nhi thấp hơn không biết mấy bậc, ít nhất tiền lễ hỏi, xe đạp, máy may, mấy thứ này con gái nhà mình một cái cũng không được sờ tới. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, bím tóc dày đen nhánh sáng bóng của Ngô Hồng Nhi, lại nghĩ tới đứa con gái cả ngày ăn trấu nuốt rau của mình, cho dù bà không chỉ một lần tự đắc vì có con rể là sinh viên đại học, hiện tại cũng cảm thấy khó chịu.
Bà đã sống quá nửa đời rồi, đương nhiên biết cái gì mà tình này yêu này đều là không vững chắc, có người biết nóng biết lạnh mới là quan trọng nhất. Con gái nhà mình tuy rằng từ nhỏ đã kề vai với Hồng Nhi, nhưng là ở trên việc lớn lại xa xa không thông thấu bằng Hồng Nhi nghĩ.
Ngô Hồng Nhi không chú ý đến ánh mắt hơi có vẻ chua sót của mẹ Vương Lan, cô đang bận ứng phó mọi người trêu ghẹo. Phụ nữ nông thôn trêu ghẹo người cũng là hết sức lợi hại, chỉ chốc lát sau Ngô Hồng Nhi đã bị mọi người trêu cho mặt đỏ tới mang tai rồi, cô cảm thấy cả mặt đều nóng bừng. Vẫn là Trần Hương Chi ở ngoài phòng gọi một tiếng, Ngô Hồng Nhi mới thở phào nhẹ nhõm giống như giải thoát, bỏ lại một câu: "Con đi xem thử chị Ba có chuyện gì." Sau đó chạy luôn ra ngoài như một làn khói.
Thôi Vinh Mai đang phơi củ cải khô, Trần Hương Chi ngồi ở trên một cái ghế khá cao đóng đế giày, bụng quá lớn, ngồi loại ghế thấp bé sẽ bị ép bụng, sau này Ngô Tân Hội bèn làm cho cô cái ghế cao.
"Quốc Đống đi rồi?" Thấy con gái trở về khá trễ, Thôi Vinh Mai cũng không nói cái gì, đôi tình nhân đã sắp kết hôn ở chung hơn bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn cũng là tốt.
"Vâng, đi rồi." Ngô Hồng Nhi nghĩ tới bộ dáng hơi vô lại vừa rồi của Hồ Quốc Đống, nhịn không được cười lên một tiếng.
Thấy con gái tâm tình tốt, Thôi Vinh Mai và Trần Hương Chi liếc mắt nhìn nhau, xem ra hai đứa nhỏ chung đụng không tệ, vốn đang sợ người tính tình lầm lì như Hồ Quốc Đống, Ngô Hồng Nhi sẽ không thích đâu.
"Cha con và ba anh con đâu?" Ngô Hồng Nhi thấy trong nhà chỉ còn lại hai người mẹ cô và Trần Hương Chi bèn hỏi.
"Cha con bọn họ đi ra đất riêng của chúng ta bảo là muốn xem thử lúa mạch lên mạ chưa, hai chị dâu con dẫn ba thằng cháu của con về nhà rồi." Thôi Vinh Mai nói. Ở nông thôn thì không có lúc nào rảnh rỗi, cho dù không cần ra đồng làm việc kiếm công điểm cũng phải đi đất riêng hoặc là vườn rau nhà mình làm việc.
"Hồng Nhi con qua đây ngồi một lát." Thấy Ngô Hồng Nhi chuẩn bị đi vào trong phòng, Thôi Vinh Mai bèn gọi cô lại.
"Lúc nãy, bác gái con mới đến ở một lát mới đi, con và Quốc Đống cũng đã chung đụng thời gian dài như vậy rồi, mẹ cũng đã trao đổi với nhà họ Hồ định ngày hai mươi sáu tháng chạp cho con. Hôm nay bác gái con tới đây là nói thế này, nhà họ Hồ mua cho xe đạp và máy may, tiền lễ hỏi cho ba trăm đồng. Nhà họ Hồ hào phóng, vừa mở miệng chính là những ba trăm đó, tiền lễ mở hòm và lễ sửa miệng mẹ cũng ngại nói ra, cũng chỉ nói với bác gái con, để cho nhà họ Hồ bên kia nhìn mà cho. Con cảm thấy thế nào?" Thôi Vinh Mai nói với con gái.
Trần Hương Chi cũng lười đóng đế giày rồi, cô xách cái ghế cao kia đến bên cạnh hai mẹ con Ngô Hồng Nhi nói: "Hồng Nhi em đừng nói, nhà họ Hồ thật đúng là hào phóng, hồi chị kết hôn cũng chỉ một cái xe đạp và một trăm đồng tiền lễ hỏi, em bây giờ cũng gấp chị hơn hai lần rồi." Hiện tại ở nông thôn kiếm tiền rất khó, cho dù một lao động cường tráng ở một thôn khá giàu có như thôn Bàn Đào mỗi ngày cũng chỉ có thể kiếm được mấy xu tiền, ba trăm đồng một gia đình coi như không ăn không uống cũng phải làm hơn một hai năm. Càng miễn bàn xe đạp và máy may.
Chẳng qua Trần Hương Chi nói xong rồi mới cảm thấy lời nói này của mình không đúng lắm, quả nhiên ánh mắt mẹ chồng chẳng tuyệt vời cho lắm. Sau khi âm thầm phỉ nhổ một chút mình đúng là “người đàn bà chửa ngu ba năm”, Trần Hương Chi co lại ở một bên giả thành chim cút thành thật đàng hoàng không nói thêm gì nữa.
"Con nghe mẹ hết." Ngô Hồng Nhi trông thấy Trần Hương Chi rúc ở một bên không nói gì bèn cười nói, Thôi Vinh Mai thấy con gái đồng ý, cũng chẳng thèm trừng vợ thằng Ba không biết chừng mực này nữa, lôi kéo con gái tiếp tục nói: "Nhà họ Hồ hào phóng mẹ và cha con cũng không keo kiệt, chúng ta đã làm hết đồ dùng trong phòng cho con rồi, lại làm thêm hai bộ quần áo cho con."
Thấy lực chú ý của mẹ chồng chuyển khỏi người mình, Trần Hương Chi ngầm làm một động tác cảm ơn với Ngô Hồng Nhi.
Ngô Hồng Nhi nhìn thấy động tác nhỏ Trần Hương Chi làm thì cúi đầu cười, thật ra chị dâu Trần Hương Chi này cũng không tệ lắm, tuy rằng bình thường hay ghen tỵ hiếu thắng, nhưng mà lại không có ý nghĩ gì xấu. Bằng không mẹ cô cũng sẽ không nói đến việc cưới xin của cô trước mặt chị ấy, dù sao đồ cưới gì đó bất kể mẹ cô cho nhiều hay cho ít, đều rất dễ náo loạn mâu thuẫn với con dâu.
Cuộc đàm phán hôm nay là bắt đầu việc cưới xin của Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống, bây giờ là tháng chín âm lịch, đến hai mươi sáu tháng chạp còn có hơn ba tháng, nghe vào tai tuy rằng thời gian không ngắn, nhưng mà lại cũng không dài, bởi vì kết hôn phải chuẩn bị thật sự là quá nhiều. Bất kể là nhà trai hay là nhà gái đều có một đống lớn việc phải xử lý.
Giống như là trong nhà Hồ Quốc Đống, tuy rằng nhà ở là mới xây, nhưng là muốn cưới con dâu, Hồ Lão Đồ vẫn phải tìm một đám người sửa chữa trong nhà một tí nữa. Tường lại quét trắng một chút, trong sân viện dọn dẹp lại tử tế. Vừa giày vò chính là hơn nửa tháng. Nhà họ Hồ bận rộn, năm cô con gái nhà họ Hồ cũng bị chỉ huy xoay quanh, mua xe đạp, mua máy may, chọn mua đồ làm tiệc rượu kết hôn. Bây giờ cung cầu eo hẹp lạc còn dễ nói, nhưng là hạt dưa và kẹo cũng rất khó kiếm tới tay.
Anh rể hai của Hồ Quốc Đống liên tiếp hai tháng y như thằng cháu trai cả ngày đi theo sau người của xã mua bán để nhờ người ta để lại tất cả đám phiếu kẹo kia cho hắn, thái tọa (vợ đại nhân) trong nhà lên tiếng nếu không lấy được phiếu kẹo, sẽ để cho hắn ngủ cùng một phòng với con trai luôn.
Nhà họ Hồ bận túi bụi, nhà họ Ngô cũng bận rộn, con gái sắp lấy chồng, trong nhà phải làm chăn, làm quần áo mới cho, Ngô Xuyên Tử còn phải cùng ba anh em nhà họ Ngô chặt hai gốc cây to trong sân nhà mình, sau đó làm gia cụ cho Ngô Hồng Nhi.
Phiếu vải nhà họ Ngô không nhiều, nhưng là không nói cái khác, bộ quần áo mặc trên người ngày kết hôn nhất định phải tốt, dù sao cả đời người chỉ một lần cơ hội như vậy. Bấy giờ cũng không giống như là đời sau kết hôn ly hôn tùy tiện như vậy. Người bây giờ một khi đã kết hôn gần như không có khả năng ly hôn.
Vải sa tanh màu đỏ thẫm làm chăn cưới cho Ngô Hồng Nhi là Thôi Vinh Mai đã sớm tích cóp cho con gái, cái này không cần dùng nhiều tiền đi mua. Hơn nữa bông trong chăn cũng phải dùng bông của nhà họ Hồ mới được. Chăn bông lại có ý nghĩa ‘thế hệ sau’, chỉ cần trong nhà có con trai thì như thế nào cũng sẽ không dùng bông nhà mình làm chăn cưới cho con gái, nếu làm thì đó là tương đương với cho hết ‘thế hệ sau’ của nhà mình ra ngoài. Ngoài ra người làm chăn cũng có chú trọng phải tìm những người già có con trai có con gái đầy đủ hết, như vậy mới may mắn.
Thôi Vinh Mai bình thường ở thôn Bàn Đào nhân duyên không tệ, bà muốn làm chăn cho Ngô Hồng Nhi ới một câu là gom đủ ngay mấy người già trai gái đủ cả. Hiện tại thời tiết lạnh, mọi người dứt khoát cùng nhau làm ở trên giường gạch, vừa làm vừa nói nói cười cười.
Hồ Xuân Hoa cũng tới, tuy rằng bà không còn cha mẹ, nhưng là dù sao bà tuổi đã lớn đến thế này rồi, cha mẹ không còn cũng rất bình thường, nhà bà trai gái thành đàn, coi như là người có phúc. Chẳng qua tuy rằng tới, bà lại không có góp tay giúp làm chăn, người ở đây đã không ít, cũng không thiếu một người là bà, mấy ngày nay cả ngày bà chạy nhà họ Ngô chạy nhà họ Hồ, chạy đến chân cũng gầy đi không ít.
Thôi Vinh Mai hiển nhiên cũng biết mấy ngày nay chị dâu nhà mình mệt muốn chết rồi, bèn gọi Ngô Hồng Nhi đang ở phòng khác nói: "Hồng Nhi mau bưng bát chè tới đây cho bác gái con, mấy ngày nay đã làm cho bác gái con mệt chết rồi."
Mấy ngày nay Ngô Hồng Nhi cũng không nhàn rỗi, cô đang bận làm đồ dùng kết hôn cho mình, tuy rằng chăn cưới là nhờ người có phúc tới làm, nhưng là cái khác là phải tự cô làm. Ga giường, vỏ gối, rèm cửa, màn, thậm chí cái ga bình thường đậy ở trên chăn, tất cả đều phải làm.
Lần này lễ hỏi nhà họ Hồ cho nhiều, ở cả thôn Bàn Đào cũng là số một số hai, bởi vậy mẹ cô mua sắm chuẩn bị đồ cũng cực kỳ hào phóng, mấy thứ ga giường các loại toàn bộ đều mua cho hai phần, cho dù là Ngô Hồng Nhi có hai chị dâu hỗ trợ, một chốc một lát cũng không làm xong.
Lại nói trong nhà còn có một vụ việc đây nè, đứa bé trong bụng Trần Hương Chi dự tính ngày sinh là vào cuối tháng mười một, mắt thấy sắp đến rồi. Thôi Vinh Mai mua sắm chuẩn bị đồ lấy chồng cho con gái đồng thời còn phải làm áo bông quần bông, chăn đệm cho cháu trai hoặc cháu gái tương lai, ngay cả tã ị em bé dùng cũng phải làm một đống, đứa bé này sinh ra vào mùa đông, người mẹ ở cữ trái lại không cần chịu tội, nhưng là tã của em bé là một vấn đề lớn, không có cách nào mùa đông không dễ khô mà. Bởi vậy hiện tại công việc may vá trên tay người nhà họ Ngô thật sự là không dừng lại được.
Thấy mẹ cô gọi cô, Ngô Hồng Nhi vội vàng bỏ việc trong tay xuống, lấy mấy bát chè tới cho mấy thím, bác gái đang làm chăn trong phòng uống, "Bác gái, thím trước tiên nghỉ một lát uống chút nước đi." Bát của Hồ Xuân Hoa, Ngô Hồng Nhi còn tự mình bưng đến trong tay bà.
"Hồng Nhi nên cảm ơn bác gái cháu thật tốt, bằng không lấy đâu ra mối tốt như vậy." Một thím trong tộc Ngô Hồng Nhi nói. Nói tới thôn Bàn Đào ai không hâm mộ Ngô Hồng Nhi tìm được nhà chồng tốt, không nói cái khác, chỉ nói phần tiền lễ hỏi kia đã bỏ xa nhà người ta rồi.
Hiện tại tiền lễ hỏi trung bình cũng chỉ là chừng hai trăm đồng, nhưng là cũng không phải là không có nhà cho ba trăm, chỉ là ít mà thôi. Có điều trừ tiền lễ hỏi còn có xe đạp và máy may, đây đã đủ để cho con gái lớn, cô dâu trẻ thôn Bàn Đào chua chết rồi.
Mẹ của Vương Lan bởi vì là hàng xóm tốt với nhà họ Ngô bao nhiêu năm như vậy rồi, bởi vậy lần này cũng ở đây, nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như thế, bà cũng không khỏi có chút xót xa, nói tới con gái nhà mình từ nhỏ đã kề vai lớn lên với con bé Hồng Nhi này, hai mươi năm phía trước Hồng Nhi có thứ gì con bé cũng có.
Nhưng là ở trên chuyện quan trọng nhất của cả đời phụ nữ con bé lại chịu ấm ức lớn, tuy rằng khi đó bọn họ cũng làm hôn lễ cho đôi vợ chồng trẻ, nhưng là nhà họ Đỗ ngay cả một người cũng không tới, dĩ nhiên cũng không cho tiền nong gì đó, bọn họ tuy rằng cũng đã cố gắng hết sức, nhưng là đám cưới của con gái so với Hồng Nhi thấp hơn không biết mấy bậc, ít nhất tiền lễ hỏi, xe đạp, máy may, mấy thứ này con gái nhà mình một cái cũng không được sờ tới. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, bím tóc dày đen nhánh sáng bóng của Ngô Hồng Nhi, lại nghĩ tới đứa con gái cả ngày ăn trấu nuốt rau của mình, cho dù bà không chỉ một lần tự đắc vì có con rể là sinh viên đại học, hiện tại cũng cảm thấy khó chịu.
Bà đã sống quá nửa đời rồi, đương nhiên biết cái gì mà tình này yêu này đều là không vững chắc, có người biết nóng biết lạnh mới là quan trọng nhất. Con gái nhà mình tuy rằng từ nhỏ đã kề vai với Hồng Nhi, nhưng là ở trên việc lớn lại xa xa không thông thấu bằng Hồng Nhi nghĩ.
Ngô Hồng Nhi không chú ý đến ánh mắt hơi có vẻ chua sót của mẹ Vương Lan, cô đang bận ứng phó mọi người trêu ghẹo. Phụ nữ nông thôn trêu ghẹo người cũng là hết sức lợi hại, chỉ chốc lát sau Ngô Hồng Nhi đã bị mọi người trêu cho mặt đỏ tới mang tai rồi, cô cảm thấy cả mặt đều nóng bừng. Vẫn là Trần Hương Chi ở ngoài phòng gọi một tiếng, Ngô Hồng Nhi mới thở phào nhẹ nhõm giống như giải thoát, bỏ lại một câu: "Con đi xem thử chị Ba có chuyện gì." Sau đó chạy luôn ra ngoài như một làn khói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook