Chỉ Nhiễm Thành Hôn (Ông Xã Đừng Quá Gấp)
-
Chương 37: Tắm rửa sạch sẽ
Tối hôm qua cô vừa mới chuyển tới chỗ Lục Mộc Kình đã có người cố ý giả thần giả quỷ, mà tin tức cô chuyển đến chỗ Lục Mộc Kình trừ Phùng Như Yên, giáo sư Dương, hiệu trưởng, cũng chỉ có bạn học trong lớp biết, có phải là bạn học trong lớp truyền đi không?
Viêm Cảnh Hi nhíu mày, thu lại chuyện lạ nói: "Hình như nhìn thấy, cả đêm tớ không dám ngủ."
"Thật vậy sao?" Trương Hoa Đạt rất có hứng thú đi qua hỏi.
"Tớ cũng không chắc, bởi vì tớ không nhìn thấy người phụ nữ mặc váy đỏ kia, chỉ là hình như mò trúng một cái tay lạnh như băng, chưa kể đèn còn đột nhiên tắt, tớ cái gì cũng không thấy." Viêm Cảnh Hi cố ý không nói gì cho biết con ma kia là người, chính là sợ rút dây động rừng.
"Vậy Cảnh Hi, hôm nay cậu còn muốn ở đó không?" Chu Gia Mẫn lo lắng hỏi.
Viêm Cảnh Hi gật đầu, chuẩn bị dẫn xà xuất động, người lần trước không hù được cô, nhất định sẽ còn ra tay.
Viêm Cảnh Hi thở dài một hơi, nói: "Tối hôm qua có lẽ tớ suy nghĩ nhiều quá, trên thế giới này làm gì có ma chứ, được rồi, mau đi học thôi."
Cô chỉ có thể dừng trọng tâm câu chuyện tại đây mà thôi.
Khi đến tiết thứ tư, trong lớp xuất hiện một ít rối loạn.
Chu Gia Mẫn đẩy cánh tay Viêm Cảnh Hi, đôi mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, hạ giọng nói: "Nhìn kìa, bên ngoài có một anh chàng siêu cấp đẹp trai. Nữ sinh trong lớp đều nhìn si mê."
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía ngoài cửa sổ, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Lục Hữu Nhiễm, ở trong đó giống như là cao nguyên băng giá, không có một chút nhiệt độ.
Viêm Cảnh Hi nhíu mày, có loại dự cảm xấu.
"Thật cool, trừ giáo sư Lục ra thì anh ấy là người tớ thấy đẹp trai nhất." Chu Gia Mẫn cảm thán nói.
Viêm Cảnh Hi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía giáo viên, giảm thấp âm thanh xuống nói: "Anh ta chính là Lục Hữu Nhiễm."
"Kén rể 10 phút với cậu, ông nội anh ta chọn cậu làm vợ chưa cưới của anh ta, chồng tương lai của cậu?" Chu Gia Mẫn kinh ngạc hỏi.
"Ừ." Viêm Cảnh Hi đáp một tiếng.
Lục Hữu Nhiễm nhìn vào đưa mắt quét một vòng lập tức nhìn thấy Viêm Cảnh Hi hoàn toàn lờ anh ta đi.
Dám thả bồ câu của anh ta, cô tuyệt đối là người đầu tiên.
Hôm qua khiến anh ta đợi một tiếng!
Lục Hữu Nhiễm mím bạc môi, đôi mắt sắc bén thưởng thức cô bé trước mắt này.
Cô lớn lên rất tinh xảo, mắt thật to, lông mi thật dài, sống mũi cao, đôi môi đầy đặn hồng hào, da thịt trắng hơn so với những cô gái bình thường.
Cao ngạo, mạnh mẽ, bởi vì cặp mắt màu hổ phách, thoạt nhìn có chút mờ ảo, cảm giác nhàn nhạt.
Cô đẹp hơn Viêm Nhị, thế nhưng rất biết ngụy trang, vô thanh vô tức, lúc yên tĩnh như không tồn tại, thế nhưng kỳ thực, chỉ cần cô muốn lập tức có thể trở thành một người xuất chúng, trở thành điểm sáng trong toàn trường.
Anh ta bắt đầu có hứng thú tìm hiểu cô.
Chuông tan học vang lên, rất nhiều học sinh nữ hẹn nhau chạy ra đi nhìn trai đẹp, còn có người lớn mật đi tới chào hỏi.
Lục Hữu Nhiễm mang theo dáng vẻ kiêu ngạo lãnh cảm, lờ đi tất cả động tĩnh xung quanh, con mắt sắc bén một cái chớp mắt cũng không động gắt gao nhìn chằm chằm Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi cảm giác được ánh mắt sắc bén của anh ta, không hoảng không loạn, không nhanh không chậm thu dọn sách vở.
Nên tới, cuối cùng cũng tới!
Viêm Cảnh Hi cầm sách bỏ vào trong ba lô, đi ra ngoài từ phía cửa sau.
Lục Hữu Nhiễm rốt cuộc cũng động, đi nhanh tới cửa, chắn trước mặt Viêm Cảnh Hi, mắt từ trên cao nhìn xuống cô.
Anh ta phát hiện nhìn cô như vậy, mặt của cô nhỏ hơn nhiều, ngũ quan càng thêm tinh xảo, ánh nắng mãnh liệt chiếu xuống, lỗ chân lông trên mặt đều óng ánh trong suốt.
Viêm Cảnh Hi nâng cằm lên, híp mắt nhìn anh ta, chờ anh ta làm khó dễ.
"Cô hôm qua là có ý gì?" Lục Hữu Nhiễm lạnh giọng hỏi.
Viêm Cảnh Hi vén tóc trên trán, thêm vài phần biếng nhác, nhìn thẳng đôi mắt lạnh rét của anh ta, lạnh nhạt nói: "Với chỉ số thông minh của Lục thiếu gia sẽ không biết ý của tôi?"
Lục Hữu Nhiễm phát hiện cô cũng không nhận sai, hơn nữa, dáng vẻ kiêu ngạo, nắm chặt cánh tay của cô, lạnh lùng nói: "Tôi không phải chỉ trễ nửa tiếng thôi sao?"
"Tôi không phải là không đợi anh sao?" Viêm Cảnh Hi mắng trả lại.
Lục Hữu Nhiễm không ngờ cô sẽ trả lời như thế, lực đạo nắm tay cô gia tăng.
Viêm Cảnh Hi đưa mắt nhìn sang cánh tay, bởi vì sức lực của anh ta quá lớn, hơi thấy đau, nhìn anh ta chưa gì đã nổi giận, tính tình xấu đến mức nào rồi!
Viêm Cảnh Hi nhếch khóe miệng lên chế giễu, cười nhạo một tiếng: "Nếu như Lục thiếu gia không quen nhìn tiểu nữ tử kiêu ngạo, từ hôn là được rồi, tôi tin, sẽ có một đám các cô gái chờ được thay thế tôi. Anh cần gì phải đến chỗ này của tôi mà ức hiếp!"
Chân mày Lục Hựu Nhiễm nhăn lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt vô vị của cô, trong mắt lóe lên một tia sắc nhọn, cúi người muốn hôn lên môi cô.
Viêm Cảnh Hi giật mình, cái khó ló cái khôn, hướng phía mặt anh ta phun ra.
"Hắt xì."
Lục Hữu Nhiễm lóe lên một cái.
Trong mắt Viêm Cảnh Hi mang theo vẻ giảo hoạt, che mũi và miệng, cũng che khuất nụ cười, đôi mắt cong lên, thoạt nhìn rất ôn hòa nói: "Thật xin lỗi, Lục thiếu gia, tôi dị ứng đối với mùi khai của hồ ly trên người anh."
"Viêm Cảnh Hi, cô cố ý! Trên người tôi không có mùi gì cả." Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng nói.
Viêm Cảnh Hi mở to đôi mắt sáng rực, vô tội lắc đầu, chắc chắn nói: "Tối hôm qua không phải anh chạm qua hồ ly à! Rước lấy một thân toàn mùi khai!"
"Tôi tắm rồi." Lục Hựu Nhiễm nhăn mày trả lời.
"A, vậy là không tắm rửa sạch sẽ rồi!" Viêm Cảnh Hi khoát tay một cái, có chút không vui nói: "Lục thiếu gia, anh nắm rất đau, có thể đừng từ chỗ hồ ly đến chỗ này của tôi mà bạo lực được không?"
Lục Hữu Nhiễm liếc mắt nhìn cánh tay trắng như tuyết của cô, mặt trên đã hằn dấu ngón tay của anh ta, bắt đầu đỏ lên.
Anh ta buông lỏng tay ra, đứng thẳng tắp, dùng một loại tư thế từ trên cao nhìn xuống, hơi hiện ra bực bội nói: "Viêm Cảnh Hi, ăn dấm không phải ăn như cô, cô bây giờ còn chưa phải là Lục phu nhân nhỉ?"
Ăn dấm?
Viêm Cảnh Hi nhướng chân mày.
Anh ta thật đúng là người tự phụ nhất mà cô từng gặp.
Viêm Cảnh Hi cũng không phản bác, trong mắt mang theo ý cười chế nhạo, theo lời của anh ta nói: "Ừ, nếu không thì Lục đại thiếu gia anh lập tức nên ném tôi vào tủ lạnh của trường học hai tháng, đừng tới tìm tôi, cũng đừng gọi điện thoại cho tôi, cho tôi chút giáo huấn, tôi khẳng định hai tháng sau, nước tương cũng không ăn."
Lục Hữu Nhiễm nhìn chằm chằm đôi mắt tươi đẹp của cô, giống như ngôi sao nhỏ biết nói chuyện, lại sụp mi thuận mắt, trong lòng vô duyên vô cớ cũng không tức giận như trước.
"Biết sai là tốt, buổi trưa cùng nhau ăn cơm." Lục Hữu Nhiễm mệnh lệnh nói, xoay người, lạnh nhạt đi về phía trước.
Chu Gia Mẫn đi tới bên người Viêm Cảnh Hi, lo lắng hỏi: "Cảnh Hi, cậu nói câu kia là có ý gì? Anh ta sẽ không ở bên ngoài ăn dã thực chứ?"
Viêm Cảnh Hi đưa mắt nhìn Chu Gia Mẫn, ở bên tai Chu Gia Mẫn nhẹ giọng nói một câu.
Chu Gia Mẫn kinh ngạc, khiếp sợ, tức giận, thông cảm nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, nói: "Tại sao cô ta có thể như vậy chứ? Lục Hữu Nhiễm là anh rể tương lai của cô ta."
Viêm Cảnh Hi không quan tâm nhún vai, trái lại lộ ra nụ cười không có bi thương chút nào: "Cô ta không làm mới kỳ quái đấy, được rồi, tớ không sao, dù sao, tớ cũng không có khả năng gả cho Lục Hữu Nhiễm. Bình yên rồi."
Viêm Cảnh Hi xoay người, nhìn bóng lưng ngạo mạn Lục Hựu Nhiễm, gọi: "Này, Lục thiếu gia, tôi mời anh đi theo tôi, bên này."
Viêm Cảnh Hi nói xong, đi về phía bên kia mà không thèm quay đầu lại.
Lục Hữu Nhiễm dừng bước, nhìn bóng lưng cao ngạo của Viêm Cảnh Hi, nhíu chân mày, do dự ba giây, xoay người, đi theo phía sau cô.
Chu Gia Mẫn thương tiếc nhìn bóng lưng Viêm Cảnh Hi.
Để sinh sống trong loại gia đình đó cũng thực sự là khó xử cho cô, Viêm Nhị rốt cuộc là loại phụ nữ buồn nôn gì, biết rõ là anh rể còn không quản được chân của mình, thật là khiếm khuyết.
Cô cũng hi vọng Cảnh Hi có thể nhanh lên một chút thoát khỏi gia đình vẫn lợi dụng cô!
***
Viêm Cảnh Hi đi đến căng tin thứ hai, vô cùng quy củ đi xếp hàng.
Lục Hữu Nhiễm đứng bên cạnh Viêm Cảnh Hi, đứng ba phút, nghe trong phòng ăn nồng nặc mùi lạ, nhăn mày, hơi không vui, lại nhìn thấy sinh viên không ngừng chạy tới chạy lui, có một vài người còn rất không có tố chất chen ngang, sắc mặt càng ngày càng kém.
"Viêm Cảnh Hi, không cần cô mời, tôi đưa cô ra ngoài ăn." Lục Hữu Nhiễm không kiên nhẫn lạnh giọng nói.
Viêm Cảnh Hi không để ý đến anh ta, nhón đầu ngón chân nhìn thức ăn hôm nay, nghĩ xem muốn ăn cái gì!
Lục Hữu Nhiễm thấy Viêm Cảnh Hi không có để ý đến hắn, duỗi tay nắm cánh tay Viêm Cảnh Hi, trên tay dùng sức, kéo cô ra ngoài, lạnh lùng nói: "Tôi nói chuyện với cô, cô không nghe thấy sao? Cô không cần xếp hàng, tôi không ăn đồ ăn của heo!"
Đồ ăn của heo?
CMN!
Cô đã ăn "đồ ăn của heo" ở đây bảy năm.
Viêm Cảnh Hi liếc nhìn bộ dáng tự phụ của Lục đại thiếu gia, đẩy tay anh ta ra, mắt không tức giận mà còn cong lên không kiều mà mị, hơi mang theo sự biếng nhác, từ tính nói: "Mỹ thực ấy, là phải cùng người yêu chậm rãi nếm, như vậy mới có thể cảm nhận được mỹ vị, lấy quan hệ giữa tôi và Lục thiếu gia dường như thích hợp ăn thức ăn nhanh, đánh nhanh thắng nhanh, ăn xong, ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình. Thế nhưng bây giờ xem ra, chúng ta cũng không phải là đồng loại, ăn thức ăn nhanh cũng có thể giảm đi."
Lục Hữu Nhiễm nhíu chân mày, không vui hỏi: "Cô đây là có ý gì?"
Viêm Cảnh Hi nâng mắt, nhìn anh ta căng mặt, cũng không muốn cùng anh ta dây dưa nữa, vốn dĩ hôm qua nên ở rạp chiếu phim nói, hiện tại nói cho anh ta biết cũng như nhau.
"Cái kia, Lục thiếu gia, anh thích tôi sao?" Viêm Cảnh Hi mở to đôi mắt sáng hỏi.
"Thích?" Lục Hựu Nhiễm chế giễu cười nhạo: "Cô có phải suy nghĩ nhiều rồi không? Như cô, có cái gì đáng để tôi thích?"
"Cho nên, anh không cảm thấy cùng một người phụ nữ anh không thích ăn cơm rất lãng phí thời gian sao?" Viêm Cảnh Hi nhượng bộ sau đó cười trả lời nói.
Lục Hữu Nhiễm mím môi, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi đẹp của cô, trong đôi mắt đen nhánh sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt, sắp bùng nổ lửa giận.
Viêm Cảnh Hi cười khẽ, nheo lại đôi mắt xinh đẹp, trêu ghẹo nói: "Bộ dáng này của anh thật đúng như là vô cùng yêu tôi!"
"Yêu cô? Cô xứng sao?" Lục Hữu Nhiễm càng băng lãnh nói: "Cô chẳng qua là một cái bệ để tôi leo lên địa vị cao hơn, nếu không phải ông nội tôi chọn cô, cô cảm thấy tôi sẽ đến trường học tìm cô ăn cơm?"
"Sẽ không." Viêm Cảnh Hi lắc đầu tự nhiên nói tiếp, không bị ảnh hưởng chút nào lại lần nữa nói: "Cho nên hoạt động tình ý giả dối này thật không thích hợp với hai chúng ta, kết cục đã định, làm cái gì cũng dư thừa, cùng nhau ăn cơm còn dễ bị tiêu hóa không tốt, nếu không, chúng ta giữa hai bên có đầy đủ không gian, ai làm việc nấy? Anh thoải mái tôi cũng thoải mái."
Lục Hữu Nhiễm nhìn chằm chằm nụ cười mỉm trên mặt cô, hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Viêm Cảnh Hi, lạt mềm buộc chặt cũng phải có chừng mực, qua rồi, tôi không còn hứng thú đó rồi!"
Viêm Cảnh Hi trong mắt thoáng qua một tia dị quang, biết rõ anh ta tự phụ, cố ý chọc giận anh ta, theo lời của anh ta, cười nói: "Anh có hứng thú hay không không phải là vẫn phải cưới tôi sao?”
Viêm Cảnh Hi nhíu mày, thu lại chuyện lạ nói: "Hình như nhìn thấy, cả đêm tớ không dám ngủ."
"Thật vậy sao?" Trương Hoa Đạt rất có hứng thú đi qua hỏi.
"Tớ cũng không chắc, bởi vì tớ không nhìn thấy người phụ nữ mặc váy đỏ kia, chỉ là hình như mò trúng một cái tay lạnh như băng, chưa kể đèn còn đột nhiên tắt, tớ cái gì cũng không thấy." Viêm Cảnh Hi cố ý không nói gì cho biết con ma kia là người, chính là sợ rút dây động rừng.
"Vậy Cảnh Hi, hôm nay cậu còn muốn ở đó không?" Chu Gia Mẫn lo lắng hỏi.
Viêm Cảnh Hi gật đầu, chuẩn bị dẫn xà xuất động, người lần trước không hù được cô, nhất định sẽ còn ra tay.
Viêm Cảnh Hi thở dài một hơi, nói: "Tối hôm qua có lẽ tớ suy nghĩ nhiều quá, trên thế giới này làm gì có ma chứ, được rồi, mau đi học thôi."
Cô chỉ có thể dừng trọng tâm câu chuyện tại đây mà thôi.
Khi đến tiết thứ tư, trong lớp xuất hiện một ít rối loạn.
Chu Gia Mẫn đẩy cánh tay Viêm Cảnh Hi, đôi mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, hạ giọng nói: "Nhìn kìa, bên ngoài có một anh chàng siêu cấp đẹp trai. Nữ sinh trong lớp đều nhìn si mê."
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía ngoài cửa sổ, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Lục Hữu Nhiễm, ở trong đó giống như là cao nguyên băng giá, không có một chút nhiệt độ.
Viêm Cảnh Hi nhíu mày, có loại dự cảm xấu.
"Thật cool, trừ giáo sư Lục ra thì anh ấy là người tớ thấy đẹp trai nhất." Chu Gia Mẫn cảm thán nói.
Viêm Cảnh Hi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía giáo viên, giảm thấp âm thanh xuống nói: "Anh ta chính là Lục Hữu Nhiễm."
"Kén rể 10 phút với cậu, ông nội anh ta chọn cậu làm vợ chưa cưới của anh ta, chồng tương lai của cậu?" Chu Gia Mẫn kinh ngạc hỏi.
"Ừ." Viêm Cảnh Hi đáp một tiếng.
Lục Hữu Nhiễm nhìn vào đưa mắt quét một vòng lập tức nhìn thấy Viêm Cảnh Hi hoàn toàn lờ anh ta đi.
Dám thả bồ câu của anh ta, cô tuyệt đối là người đầu tiên.
Hôm qua khiến anh ta đợi một tiếng!
Lục Hữu Nhiễm mím bạc môi, đôi mắt sắc bén thưởng thức cô bé trước mắt này.
Cô lớn lên rất tinh xảo, mắt thật to, lông mi thật dài, sống mũi cao, đôi môi đầy đặn hồng hào, da thịt trắng hơn so với những cô gái bình thường.
Cao ngạo, mạnh mẽ, bởi vì cặp mắt màu hổ phách, thoạt nhìn có chút mờ ảo, cảm giác nhàn nhạt.
Cô đẹp hơn Viêm Nhị, thế nhưng rất biết ngụy trang, vô thanh vô tức, lúc yên tĩnh như không tồn tại, thế nhưng kỳ thực, chỉ cần cô muốn lập tức có thể trở thành một người xuất chúng, trở thành điểm sáng trong toàn trường.
Anh ta bắt đầu có hứng thú tìm hiểu cô.
Chuông tan học vang lên, rất nhiều học sinh nữ hẹn nhau chạy ra đi nhìn trai đẹp, còn có người lớn mật đi tới chào hỏi.
Lục Hữu Nhiễm mang theo dáng vẻ kiêu ngạo lãnh cảm, lờ đi tất cả động tĩnh xung quanh, con mắt sắc bén một cái chớp mắt cũng không động gắt gao nhìn chằm chằm Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi cảm giác được ánh mắt sắc bén của anh ta, không hoảng không loạn, không nhanh không chậm thu dọn sách vở.
Nên tới, cuối cùng cũng tới!
Viêm Cảnh Hi cầm sách bỏ vào trong ba lô, đi ra ngoài từ phía cửa sau.
Lục Hữu Nhiễm rốt cuộc cũng động, đi nhanh tới cửa, chắn trước mặt Viêm Cảnh Hi, mắt từ trên cao nhìn xuống cô.
Anh ta phát hiện nhìn cô như vậy, mặt của cô nhỏ hơn nhiều, ngũ quan càng thêm tinh xảo, ánh nắng mãnh liệt chiếu xuống, lỗ chân lông trên mặt đều óng ánh trong suốt.
Viêm Cảnh Hi nâng cằm lên, híp mắt nhìn anh ta, chờ anh ta làm khó dễ.
"Cô hôm qua là có ý gì?" Lục Hữu Nhiễm lạnh giọng hỏi.
Viêm Cảnh Hi vén tóc trên trán, thêm vài phần biếng nhác, nhìn thẳng đôi mắt lạnh rét của anh ta, lạnh nhạt nói: "Với chỉ số thông minh của Lục thiếu gia sẽ không biết ý của tôi?"
Lục Hữu Nhiễm phát hiện cô cũng không nhận sai, hơn nữa, dáng vẻ kiêu ngạo, nắm chặt cánh tay của cô, lạnh lùng nói: "Tôi không phải chỉ trễ nửa tiếng thôi sao?"
"Tôi không phải là không đợi anh sao?" Viêm Cảnh Hi mắng trả lại.
Lục Hữu Nhiễm không ngờ cô sẽ trả lời như thế, lực đạo nắm tay cô gia tăng.
Viêm Cảnh Hi đưa mắt nhìn sang cánh tay, bởi vì sức lực của anh ta quá lớn, hơi thấy đau, nhìn anh ta chưa gì đã nổi giận, tính tình xấu đến mức nào rồi!
Viêm Cảnh Hi nhếch khóe miệng lên chế giễu, cười nhạo một tiếng: "Nếu như Lục thiếu gia không quen nhìn tiểu nữ tử kiêu ngạo, từ hôn là được rồi, tôi tin, sẽ có một đám các cô gái chờ được thay thế tôi. Anh cần gì phải đến chỗ này của tôi mà ức hiếp!"
Chân mày Lục Hựu Nhiễm nhăn lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt vô vị của cô, trong mắt lóe lên một tia sắc nhọn, cúi người muốn hôn lên môi cô.
Viêm Cảnh Hi giật mình, cái khó ló cái khôn, hướng phía mặt anh ta phun ra.
"Hắt xì."
Lục Hữu Nhiễm lóe lên một cái.
Trong mắt Viêm Cảnh Hi mang theo vẻ giảo hoạt, che mũi và miệng, cũng che khuất nụ cười, đôi mắt cong lên, thoạt nhìn rất ôn hòa nói: "Thật xin lỗi, Lục thiếu gia, tôi dị ứng đối với mùi khai của hồ ly trên người anh."
"Viêm Cảnh Hi, cô cố ý! Trên người tôi không có mùi gì cả." Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng nói.
Viêm Cảnh Hi mở to đôi mắt sáng rực, vô tội lắc đầu, chắc chắn nói: "Tối hôm qua không phải anh chạm qua hồ ly à! Rước lấy một thân toàn mùi khai!"
"Tôi tắm rồi." Lục Hựu Nhiễm nhăn mày trả lời.
"A, vậy là không tắm rửa sạch sẽ rồi!" Viêm Cảnh Hi khoát tay một cái, có chút không vui nói: "Lục thiếu gia, anh nắm rất đau, có thể đừng từ chỗ hồ ly đến chỗ này của tôi mà bạo lực được không?"
Lục Hữu Nhiễm liếc mắt nhìn cánh tay trắng như tuyết của cô, mặt trên đã hằn dấu ngón tay của anh ta, bắt đầu đỏ lên.
Anh ta buông lỏng tay ra, đứng thẳng tắp, dùng một loại tư thế từ trên cao nhìn xuống, hơi hiện ra bực bội nói: "Viêm Cảnh Hi, ăn dấm không phải ăn như cô, cô bây giờ còn chưa phải là Lục phu nhân nhỉ?"
Ăn dấm?
Viêm Cảnh Hi nhướng chân mày.
Anh ta thật đúng là người tự phụ nhất mà cô từng gặp.
Viêm Cảnh Hi cũng không phản bác, trong mắt mang theo ý cười chế nhạo, theo lời của anh ta nói: "Ừ, nếu không thì Lục đại thiếu gia anh lập tức nên ném tôi vào tủ lạnh của trường học hai tháng, đừng tới tìm tôi, cũng đừng gọi điện thoại cho tôi, cho tôi chút giáo huấn, tôi khẳng định hai tháng sau, nước tương cũng không ăn."
Lục Hữu Nhiễm nhìn chằm chằm đôi mắt tươi đẹp của cô, giống như ngôi sao nhỏ biết nói chuyện, lại sụp mi thuận mắt, trong lòng vô duyên vô cớ cũng không tức giận như trước.
"Biết sai là tốt, buổi trưa cùng nhau ăn cơm." Lục Hữu Nhiễm mệnh lệnh nói, xoay người, lạnh nhạt đi về phía trước.
Chu Gia Mẫn đi tới bên người Viêm Cảnh Hi, lo lắng hỏi: "Cảnh Hi, cậu nói câu kia là có ý gì? Anh ta sẽ không ở bên ngoài ăn dã thực chứ?"
Viêm Cảnh Hi đưa mắt nhìn Chu Gia Mẫn, ở bên tai Chu Gia Mẫn nhẹ giọng nói một câu.
Chu Gia Mẫn kinh ngạc, khiếp sợ, tức giận, thông cảm nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, nói: "Tại sao cô ta có thể như vậy chứ? Lục Hữu Nhiễm là anh rể tương lai của cô ta."
Viêm Cảnh Hi không quan tâm nhún vai, trái lại lộ ra nụ cười không có bi thương chút nào: "Cô ta không làm mới kỳ quái đấy, được rồi, tớ không sao, dù sao, tớ cũng không có khả năng gả cho Lục Hữu Nhiễm. Bình yên rồi."
Viêm Cảnh Hi xoay người, nhìn bóng lưng ngạo mạn Lục Hựu Nhiễm, gọi: "Này, Lục thiếu gia, tôi mời anh đi theo tôi, bên này."
Viêm Cảnh Hi nói xong, đi về phía bên kia mà không thèm quay đầu lại.
Lục Hữu Nhiễm dừng bước, nhìn bóng lưng cao ngạo của Viêm Cảnh Hi, nhíu chân mày, do dự ba giây, xoay người, đi theo phía sau cô.
Chu Gia Mẫn thương tiếc nhìn bóng lưng Viêm Cảnh Hi.
Để sinh sống trong loại gia đình đó cũng thực sự là khó xử cho cô, Viêm Nhị rốt cuộc là loại phụ nữ buồn nôn gì, biết rõ là anh rể còn không quản được chân của mình, thật là khiếm khuyết.
Cô cũng hi vọng Cảnh Hi có thể nhanh lên một chút thoát khỏi gia đình vẫn lợi dụng cô!
***
Viêm Cảnh Hi đi đến căng tin thứ hai, vô cùng quy củ đi xếp hàng.
Lục Hữu Nhiễm đứng bên cạnh Viêm Cảnh Hi, đứng ba phút, nghe trong phòng ăn nồng nặc mùi lạ, nhăn mày, hơi không vui, lại nhìn thấy sinh viên không ngừng chạy tới chạy lui, có một vài người còn rất không có tố chất chen ngang, sắc mặt càng ngày càng kém.
"Viêm Cảnh Hi, không cần cô mời, tôi đưa cô ra ngoài ăn." Lục Hữu Nhiễm không kiên nhẫn lạnh giọng nói.
Viêm Cảnh Hi không để ý đến anh ta, nhón đầu ngón chân nhìn thức ăn hôm nay, nghĩ xem muốn ăn cái gì!
Lục Hữu Nhiễm thấy Viêm Cảnh Hi không có để ý đến hắn, duỗi tay nắm cánh tay Viêm Cảnh Hi, trên tay dùng sức, kéo cô ra ngoài, lạnh lùng nói: "Tôi nói chuyện với cô, cô không nghe thấy sao? Cô không cần xếp hàng, tôi không ăn đồ ăn của heo!"
Đồ ăn của heo?
CMN!
Cô đã ăn "đồ ăn của heo" ở đây bảy năm.
Viêm Cảnh Hi liếc nhìn bộ dáng tự phụ của Lục đại thiếu gia, đẩy tay anh ta ra, mắt không tức giận mà còn cong lên không kiều mà mị, hơi mang theo sự biếng nhác, từ tính nói: "Mỹ thực ấy, là phải cùng người yêu chậm rãi nếm, như vậy mới có thể cảm nhận được mỹ vị, lấy quan hệ giữa tôi và Lục thiếu gia dường như thích hợp ăn thức ăn nhanh, đánh nhanh thắng nhanh, ăn xong, ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình. Thế nhưng bây giờ xem ra, chúng ta cũng không phải là đồng loại, ăn thức ăn nhanh cũng có thể giảm đi."
Lục Hữu Nhiễm nhíu chân mày, không vui hỏi: "Cô đây là có ý gì?"
Viêm Cảnh Hi nâng mắt, nhìn anh ta căng mặt, cũng không muốn cùng anh ta dây dưa nữa, vốn dĩ hôm qua nên ở rạp chiếu phim nói, hiện tại nói cho anh ta biết cũng như nhau.
"Cái kia, Lục thiếu gia, anh thích tôi sao?" Viêm Cảnh Hi mở to đôi mắt sáng hỏi.
"Thích?" Lục Hựu Nhiễm chế giễu cười nhạo: "Cô có phải suy nghĩ nhiều rồi không? Như cô, có cái gì đáng để tôi thích?"
"Cho nên, anh không cảm thấy cùng một người phụ nữ anh không thích ăn cơm rất lãng phí thời gian sao?" Viêm Cảnh Hi nhượng bộ sau đó cười trả lời nói.
Lục Hữu Nhiễm mím môi, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi đẹp của cô, trong đôi mắt đen nhánh sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt, sắp bùng nổ lửa giận.
Viêm Cảnh Hi cười khẽ, nheo lại đôi mắt xinh đẹp, trêu ghẹo nói: "Bộ dáng này của anh thật đúng như là vô cùng yêu tôi!"
"Yêu cô? Cô xứng sao?" Lục Hữu Nhiễm càng băng lãnh nói: "Cô chẳng qua là một cái bệ để tôi leo lên địa vị cao hơn, nếu không phải ông nội tôi chọn cô, cô cảm thấy tôi sẽ đến trường học tìm cô ăn cơm?"
"Sẽ không." Viêm Cảnh Hi lắc đầu tự nhiên nói tiếp, không bị ảnh hưởng chút nào lại lần nữa nói: "Cho nên hoạt động tình ý giả dối này thật không thích hợp với hai chúng ta, kết cục đã định, làm cái gì cũng dư thừa, cùng nhau ăn cơm còn dễ bị tiêu hóa không tốt, nếu không, chúng ta giữa hai bên có đầy đủ không gian, ai làm việc nấy? Anh thoải mái tôi cũng thoải mái."
Lục Hữu Nhiễm nhìn chằm chằm nụ cười mỉm trên mặt cô, hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Viêm Cảnh Hi, lạt mềm buộc chặt cũng phải có chừng mực, qua rồi, tôi không còn hứng thú đó rồi!"
Viêm Cảnh Hi trong mắt thoáng qua một tia dị quang, biết rõ anh ta tự phụ, cố ý chọc giận anh ta, theo lời của anh ta, cười nói: "Anh có hứng thú hay không không phải là vẫn phải cưới tôi sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook