Đã qua hai giờ sáng, bọn họ không hàn huyên nữa, dù sao sáng sớm cũng phải đi làm.
Lúc này bà Diệp hỏi quản gia:”Phải rồi, ông Tạ, phòng của tiểu Quân đã dọn dẹp xong chưa?”
Quản gia đáp:”Bà chủ, phòng của Mộ thiếu gia bao giờ cũng được dọn dẹp sạch sẽ, mặc dù tôi không biết thiếu gia có quay lại hay không nhưng tôi vẫn luôn cho người dọn dẹp mỗi ngày”
Mộ Quân lúc này mới biết, phòng của cậu ở Diệp gia bao giờ cũng luôn được dọn dẹp sạch sẽ.

Nhà họ Diệp lúc nào cũng đợi cậu quay về.
Lúc quay về phòng cậu liền thay đồ ngủ rồi mở cửa phòng ra nhìn ngó xung quanh sau đó chạy đến phòng bên cạnh gõ cửa.

Diệp Hàn nhanh chóng mở cửa cho cậu.

Mộ Quân nói:”Anh trai, em đói”
Diệp Hàn chỉ biết thở dài đưa theo cậu xuống lầu, dì giúp việc đã ngủ rồi, hắn sẽ tự tay nấu.


Diệp Hàn không dám để cậu động tay, một phần có lẽ vì cậu là tiểu bảo bảo trong lòng bố mẹ hắn hai là vì hắn không nỡ, hắn không muốn để cậu động tay vào việc gì trong nhà cả.
Diệp Hàn không biết nấu ăn, mở đèn phòng bếp xong hắn lục lọi đồ trong tủ.

Dì giúp việc cũng phải dậy, phòng dì ở ngay bên cạnh nhà bếp.

Dì bước ra hỏi:”Thiếu gia, có chuyện gì vậy?”
Diệp Hàn gãi đầu bảo:”Dì, tiểu Quân đói, con không biết nấu”
Vẫn là dì giúp việc ra tay nấu đồ ăn cho cậu, trước khi nấu dì hỏi:”Đại thiếu gia, ngài có muốn ăn cùng tiểu thiếu gia không?”
Diệp Hàn không đói lắm nhưng hắn muốn ăn cùng cậu nên đã gật đầu rồi nói:”Dì để cháu một ít là được, cháu không ăn nhiều”
Ăn xong quay về phòng, Mộ Quân kéo kéo áo Diệp Hàn nói:”Anh trai, ngủ chung đi”
Diệp Hàn hơi giật mình vì câu nói này nhưng sau đó vẫn gật đầu, hắn nói:”Được, anh sang phòng em ngủ”
Buổi sáng lúc cậu tỉnh dậy, hắn đã dậy trước rồi, đang ngồi dưới lầu uống ca-fe trước khi đi làm.

Cậu mở cửa phòng lon ton chạy xuống, đứng phía sau ghế so-fa vòng tay ôm lấy đối phương.

Diệp Hàn hơi bất ngờ, hắn thả ly ca-fe xuống quay người lại, Mộ Quân liền nói:”Anh trai, buổi sáng tốt lành”
Diệp Hàn đưa tay xoa xoa đầu cậu rồi nói:”Đừng dậy sớm, đêm qua hơn hai giờ sáng em mới về nhà, ngủ thêm chút đi”
Cậu nói ngay:”Anh trai không muốn, em muốn đi chơi”
Diệp Hàn thở dài bảo:”Giờ mới sáu giờ sáng, những khu vui chơi vẫn chưa mở đâu, ngủ một chút, tám giờ anh gọi em dậy”
Cậu hỏi:”Gọi em dậy? Anh không đi làm sao?”
Diệp Hàn lắc đầu bảo:”Hôm nay anh nghỉ ở nhà cùng em”
Cậu mỉm cười, sau đó nhào qua ghế, nằm lên đùi hắn.

Diệp Hàn kinh ngạc nhìn cậu, từ khi cậu yêu đương với tra nam năm cậu học 11 thì rất ghét bỏ hắn không ôm không thân mật như ngày nhỏ cũng không lẽo đẽo theo gọi anh trai, mà gọi thẳng tên hắn.

Mộ Quân nói:”Anh trai, em ngủ đây”
Diệp Hàn mỉm cười, xoa xoa đầu cậu nói:”Được, tiểu Quân mau ngủ đi”
Tám giờ sáng, cậu bị tiếng mắng chửi gọi tỉnh.

Là Diệp Hàn đang nói chuyện với vị tiểu thư nào đó, cậu nhận ra, chị gái của Bạch Nguyệt Quang trong lòng tra nam, Nguyệt Kiều An.

Hai người đang cãi cọ qua lại vài chuyện.

Cô gái đó muốn cùng hắn kết hôn, dù sao cũng là liên hôn giữa cha mẹ hai bên định và cô thích hắn.

Diệp Hàn luôn miệng bảo cô im lặng để cậu ngủ.

Cô ta liền nghĩ hắn gay, còn cậu là tiểu tình nhân của hắn.

Cậu kéo kéo áo Diệp Hàn gọi:”Anh trai”
Diệp Hàn giật mình, cúi đầu nhìn cậu.

Mộ Quân ngồi dậy dụi dụi mắt, Nguyệt Kiều An triệt để nổi giận muốn đánh cậu rồi.


Diệp Hàn giơ tay lên chụp lấy cánh tay đối phương đang lao đên rồi ném ra sau đó nói:”Việc hôn ước huỷ đi, tôi tin là bố mẹ tôi dù có nói chuyện với bố mẹ cô rằng đồng ý việc lập hôn ước liên hôn hai tập đoàn nhưng nếu nghe được tin cô muốn ra tay đánh em ấy thì e rằng nhất định sẽ huỷ hôn”
Nói xong liền bảo:”Quản gia, tiễn khách, từ nay về sau đừng để cô ta nửa bước tiến vào biệt thự Diệp gia”
Nguyệt Kiều An bị lôi đi, cậu kéo áo hắn vài cái hỏi:”Anh trai, hai người cãi nhau chuyện gì? Cô ấy là chị dâu em sao?”
Diệp Hàn xoa xoa đầu cậu bảo:”Không, cô ta không phải chị dâu em, anh không bao giờ cưới ả điên, không biết gì đã lồng lộn muốn đánh người như cô ta”
Mộ Quân gật gật đầu, Diệp Hàn nói thêm:”Tiểu Quân, em là Mộ Quân tiểu thiếu gia của Mộ gia nhưng cũng là Diệp Mộ Quân, tiểu thiếu gia Diệp gia, Nguyệt gia của cô ta chẳng bằng một góc của Diệp thị hay Mộ gia, cô ta không có quyền đánh em hay mắng em”
Mộ Quân nghiêng đầu nói:”Anh trai, ông nội không phải không nhận em sao? Ông ngoại cũng không nhận”
Nhà nội cậu là Mộ gia, còn nhà ngoại là Dương gia.

Bố mẹ cậu kết hôn sinh ra cậu nhưng cậu lại không nhận được sự công nhận của người trong hai gia tộc.

Diệp Hàn liền nói:”Ông bà nội ngoại em đã công nhận em rồi, dù sao một năm này em ở bên ngoài làm đủ mọi công việc mà, điều đó chứng tỏ em không phải kẻ ngốc vô dụng”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương