Chỉ Ngoan Với Em
Chương 27

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Pinkie

Đầu sợi găng tay có hơi lộn xộn, mặc dù đã được vuốt phẳng nhưng vẫn có thể nhìn ra được, hẳn là đã bị tháo ra nhiều lần. 

“Em đan sao?” Giang Tùy hỏi, trong lòng xuất hiện một tia ấm áp.

Vân Thư ngượng ngùng cắn cắn môi, cúi đầu không nói, trên mặt đỏ ửng, cũng không biết là bởi vì vừa mới uống xong rượu, hay là bị đông cứng, hay còn do cái khác.

Thấy Giang Tùy vẫn luôn nhìn mình, Vân Thư “Dạ” một tiếng rồi vội vàng nói: “Em về ngủ đây.”

Sau đó Giang Tùy bị nhốt ở ngoài cửa, anh mỉm cười, nắm chặt bao tay trong tay, sau đó mới xuống lầu về nhà.

Ngày hôm sau, Chu Ngạn cùng Giang Tùy một trước một sau lại đây tìm Vân Thư, dẫn cô đi trung tâm thương mại mua đồ. Chu Ngạn nhìn thấy nơi nào có nhiều người thì liền xông vào, người khác đều tranh nhau mua cái gì, cậu cũng vào xem náo nhiệt rồi mua.

Tiểu thiếu gia nhà họ Chu ngày thường chưa bao giờ mua đồ Tết, nên cũng không biết nên mua cái gì, chỉ là nhìn mọi người mua cái gì thì cậu nghĩ hẳn là sẽ dùng đến.

Mua xong một vòng, đồ đạc trong xe cũng không ít.

Khi tính tiền, Chu Ngạn muốn đi tính tiền, thì Vân Thư kéo anh lại.

“Ngày hôm qua, bố có chuyển tiền cho em, tự em trả là được rồi.” Tối hôm qua, Vân Thư gọi điện thoại cho Vân Tùng. Sau khi Vân Tùng biết được thì lập tức nhờ người giúp đỡ, chuyển cho Vân Thư một ít tiền.

“Cô gái nhỏ, không được khách khí với anh như vậy.” Chu Ngạn nghiêm túc nói.

Vân Thư vẫn kéo anh lại.

Chu Ngạn bất đắc dĩ nhìn Giang Tùy.

Giang Tùy đi vòng qua Chu Ngạn, đi đến trước quầy, Vân Thư cũng muốn giữ anh lại, Giang Tùy nghiêm túc nói: “Không được cự tuyệt ý tốt của anh.”

“Nhưng mà bố em đã cho tiền.”

“Vậy thì em tự giữ đi.”

Vẻ mặt Giang Tùy rất nghiêm túc, Vân Thư nhìn anh một cái, mím môi, nhưng không tiếp tục từ chối.

Từ trung tâm thương mại đi ra, Chu Ngạn khóc lóc kể lể: “Cô gái nhỏ, vì cái gì mà cậu ấy giúp trả tiền thì có thể mà anh thì lại không được? Em nói nghe thử, có phải em xem anh là người ngoài hay không?”

“Không có.” Vân Thư ngượng ngùng bắt gặp ánh mắt của Chu Ngạn, sau đó không thể làm gì khác hơn đành phải né tránh.

“Còn nói là không có, xem ra chính là như vậy, hừ!”

Vân Thư không biết làm sao bây giờ, Giang Tùy đi bên cạnh đưa cho cô một cây kẹo mút, ngày hôm qua Chu Ngạn đã dỗ cô như vậy.

Vân Thư đi đến bên cạnh Chu Ngạn, kéo tay cậu ấy, “Anh Chu Ngạn, cho anh nè.”

Vốn dĩ Chu Ngạn đang trêu chọc cô, vừa thấy cây kẹo này, thì hoàn toàn không thể cầm lấy được, đây là coi cậu như là đứa trẻ có phải không.

Ba người nói nói cười cười về đến nhà.

Mới vừa ngồi xuống, thì bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa.

Chu Ngạn đứng dậy, “Là chú Vân Tùng đã trở lại sao? Tớ đi mở cửa.”

Người gõ cửa không phải Vân Tùng, mà là Chúc Diệc Thanh.

Trên tay cậu ấy còn cầm hai túi lớn, có vẻ nặng, Chu Ngạn chạy nhanh nhận lấy, sững sờ hỏi: “Đây là?”

Vân Thư cất đồ xong cũng đi ra, nhìn thấy là cậu ấy thì mở miệng hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Chúc Diệc Thanh nhìn lướt qua trong phòng một chút, nói: “Mẹ tớ bảo tớ qua đây cho cậu, đưa xong rồi, tớ về đây.”

Đều là một ít rau dưa tươi mới, mẹ Chúc mang từ quê lên đây.

Chúc Diệc Thanh đi tới cửa, Vân Thư mở miệng nói: “Cảm ơn.”

Chúc Diệc Thanh quay đầu lại nhìn cô một cái, rồi tiếp tục đi.



Hai ngày sau, Vân Tùng trở về, Vân Thư đã sớm bày biện bát đũa, trên bàn cũng đặt không ít đồ vật. Lúc Vân Tùng trở về, nhìn thấy một màn như vậy thì bất giác trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Vui mừng nhìn Vân Thư, nói: “Thư Thư đã trưởng thành rồi.”

Vân Thư cong cong môi.

Tết năm nay Vân Thư rất vui vẻ, so với năm trước, Vân Tùng ở nhà lâu hơn, Giang Tùy và Chu Ngạn cũng đều ở đây. Bởi vì tâm tình tốt, nên cô nhìn Chúc Diệc Thanh cũng thuận mắt hơn nhiều.

Ngày Chúc Diệc Thanh lại đây chúc tết, khó có dịp cô không có đấu võ mồm với người ta, mặc kệ Chúc Diệc Thanh có nói thế nào, thì cô cũng đều duy trì nụ cười nhẹ.

Một lúc sau, Chúc Diệc Thanh cũng lười nói chuyện với cô, hai người an tĩnh ngồi trên sô pha xem TV cả buổi trưa, tạm thời đạt đến trạng thái hòa bình.

Năm mới, Vân Thư theo Vân Tùng đi chúc tết họ hàng, sau đó lại bắt đầu làm bài tập.

So với Giang Tùy thì Vân Thư khai giảng sớm hơn, đã phải đi học trước.

Vào một đêm của tuần đầu tiên sau khai giảng, sau khi chuông tiết tự học buổi tối vang lên, Vân Thư đã lập tức chạy ra ngoài, bạn học trong lớp không ngăn lại kịp.

Chúc Diệc Thanh ở phía sau gọi vài tiếng nhưng người cũng không trở lại, cậu đành phải đến bàn của cô, giúp cô lấy bài tập ra.

Bạn nữ ngồi phía sau Vân Thư, mở miệng chua ngoa nói: “Chúc Diệc Thanh, cậu đối xử với Vân Thư tốt như vậy, nhưng một chút cậu ấy cũng không quan tâm, hà tất gì cậu phải làm thế.”

Chúc Diệc Thanh trực tiếp nói thẳng: “Liên quan gì tới cậu.”

Giúp Vân Thư nộp bài tập xong, cậu cũng rời đi, bạn nữ kia xụ mặt xuống, rầm rì một hồi lâu.



Vân Thư đi quá gấp, vì thế cặp sách cũng không mang theo, thầy giáo còn đưa bài kiểm tra, nếu buổi tối không làm thì chắc chắn ngày mai đi học sẽ theo không kịp.

Cậu đành phải giúp cô mang cặp sách trở về.

Đến cửa nhà Vân Thư, cậu dừng bước, đang muốn gõ cửa, thì nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện ——

“Anh, kết quả của anh có phải hôm nay có hay không?”

“A, thật vậy chăng? Thật tốt quá.”

“Được ạ, cuối tuần gặp.”

Bàn tay đang đặt ở không trung của Chúc Diệc Thanh thu lại, một lúc sau, chờ đến khi người bên trong cúp điện thoại, thì Chúc Diệc Thanh mới ra vẻ như không có việc gì, gõ cửa.

Vân Thư mở cửa, nhìn thấy là cậu ấy, thì sửng sốt một chút.

“Cặp sách của cậu, ngày mai thầy giáo vật lý sẽ giải bài, tối nay cậu nhớ làm một chút, nếu không thì ngày mai sẽ theo không kịp.”

Vân Thư tiếp nhận, ngơ ngẩn nói: “Cảm ơn.”

Chúc Diệc Thanh bĩu môi, “Ai muốn cậu cảm ơn, tớ mới không phải cố ý mang về cho cậu. Tớ chỉ không muốn làm thầy giáo cảm thấy cán bộ môn vật lý là tớ vô trách nhiệm mà thôi.”

Nói xong, Chúc Diệc Thanh ngay lập tức trở về nhà mình.

“Bang” một tiếng, cửa bị đóng lại.

Vân Thư đứng tại chỗ sửng sốt vài giây, sau đó mới trở lại phòng mình. Đổi lại là trước kia, cô khẳng định sẽ không làm bài tập vật lý, nhưng hôm nay cũng không biết làm sao, cầm bài tập vật lý làm tới khuya.

Ngày hôm sau, lúc thầy giáo vật lý kiểm tra bài tập, đi ngang qua chỗ cô, nhìn thấy bài kiểm tra của cô đầy chữ và công thức thì dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô một cái.

Vân Thư ngồi thẳng tắp, bình tĩnh nhìn về phía trước, cũng không thèm liếc nhìn thầy ấy lấy một cái.

Lúc tan học, Chúc Diệc Thanh cứ theo lẽ thường lại đây chờ cô.

Bạn nữ ngày hôm qua bị Chúc Diệc Thanh nói lại, lại tiếp tục mở giọng quái gở: “Có người da mặt thật dày, mỗi ngày đều dính lấy người khác mà cũng không biết xấu hổ là gì.” Nói xong còn hừ hừ hai tiếng, xen lẫn chế nhạo.

Vân Thư dừng động tác đang làm dở, quay đầu, bình tĩnh đáp một cậu, “Có người da mặt dày? Mượn tiền bạn cùng bàn mấy tháng mà không chịu trả, còn mua quà tặng quý giá cho bạn nam khác.”

“Vân Thư, mày câm miệng cho tao, quản chuyện của người khác làm gì.”

“Cậu mặc kệ chuyện của tôi, tự nhiên tôi cũng sẽ không quản chuyện của cậu.”

“Chuyện của mày? Ha hả, vậy mày nói thật đi, mày với Chúc Diệc Thanh có quan hệ gì?”

Vân Thư không kiên nhẫn nhìn cậu ta một cái, “Lỗ tai cậu bị điếc à? Tôi vừa mới nói đừng có quản chuyện của tôi.”

Vân Thư nhìn về phía Chúc Diệc Thanh, mở miệng nói: “Đi thôi, về nhà.”

Chúc Diệc Thanh đáp: “Ừ.”

Hai người rời khỏi phòng học, phía sau còn truyền đến tiếng cãi nhau của bạn nữ kia với bạn người cùng bàn với cậu ta ——

“Không phải cậu nói là cậu không có tiền sao? Thế nào có tiền mua quà tặng cho người khác? Lúc trước cậu nói một tuần sẽ trả tiền cho tớ.”

“Không phải một trăm đồng sao, làm gì mà cậu keo kiệt như vậy.”

“Tớ chính là keo kiệt như vậy đấy, bây giờ cậu trả ngay cho tớ đi.”

“……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương