Chỉ Muốn Sống Bên Cạnh Anh
-
Chương 15: Cô ấy thường xuyên gọi điện thoại cho cậu sao (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên trong truyền đến thanh âm: “Alo?”
Thanh âm kia rất êm tai nhưng cũng rất quen thuộc... Làm Hạ Vãn An còn đang muốn nói lập tức không nói nên lời.
Người bên kia chờ một lúc vẫn không thấy ai cất tiếng, không kiên nhẫn hỏi lại: “Là ai vậy?”
Thanh âm lại vang lên lần nữa, Hạ Vãn An xác định không phải mình gặp ảo giác, người nghe điện thoại chính là anh… là Hàn Kinh Niên.
Bởi vì giọng điệu của anh rất không tốt, cô sợ mình lại không lên tiếng anh sẽ tắt điện thoại mất nên vội vàng mở miệng nói: “Cái kia, là em...”
Trong điện thoại an tĩnh một lát mới truyền đến một tiếng ừ.
Ừ sao? Đây là có ý gì, là anh... Không nhận ra thanh âm của cô sao?
Hạ Vãn An nắm chặt di động sau đó nói: “Hạ Vãn An!”
Anh nói “vậy sao?” một tiếng sau đó chẳng nói chẳng rằng.
Vốn dĩ hai người đã rất ít nói chuyện với nhau, hiện tại anh lại nói lời xa lạ như vậy, nhất thời Hạ Vãn An cũng nghẹn lời, một lúc sau, chờ tổ chức lại ngôn ngữ mới nói: “Em gọi tới là muốn nói cho trợ lý của anh một tiếng có lẽ mấy hôm tới em sẽ không về nhà… em…”
Hạ Vãn An dừng một chút, không đề cập tới chuyện mình bị thương: “... Em, em tạm thời có việc, phải đi công tác hai ngày, em sợ lỡ có chuyện gì ba mẹ em lại gọi tới cho anh, anh lại không biết đáp như thế nào…”
Hạ Vãn An nói rất nhiều, chờ cô dừng lại, 3s sau, đầu điện thoại bên kia mới truyền tới thanh âm của Hàn Kinh Niên: “Tôi đã biết.”
Sau đó anh không nói gì nữa.
Cô… có nên tắt máy hay không?
Hạ Vãn An do dự hai giây, còn chưa nói gì tiếp thì thanh âm không cảm xúc kia lại vang lên: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Không...” Hạ Vãn An bị anh thình lình cất lời nên hơi giật mình, không cẩn thận đụng tới miệng vết thương sau lưng, cô run rẩy nói: “Không có...”
Cô cố nén đau, duy trì giọng điệu như thường nói hết câu: “Em, em tắt máy đây, gặp lại.”
Nói xong cô đang muốn tắt máy.
Chỉ là cô còn chưa kịp tắt thì anh lại nói: “Chờ chút đã.”
Hạ Vãn An thu lại động tác nhưng không nói chuyện.
Cô đợi trong chốc lát, thấy trong điện thoại vẫn luôn an tĩnh, không nhịn được nhẹ giọng hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
“Không có gì...” anh nói xong, sau đó ngừng hai giây mới tắt máy.
Nghe điện thoại truyền đến tiếng tút, tút, Hạ Vãn An trố mắt mới cất di động.
…
Xí Nghiệp Hàn Thị.
Hàn Kinh Niên lâm thời tới phòng trợ lý lấy chút đồ, bởi vì trợ lý ra ngoài mà điện thoại trên bàn vẫn không ngừng vang lên nên anh mới thuận tay nghe.
Lúc này trợ lý quay về phòng, chờ anh tắt máy lại nhìn dãy số xuất hiện trên màn hình, anh ta vô tâm nói: “Là phu nhân gọi tới sao? Cô ấy ra ngoài du lịch hay là đi công tác vậy?”
Hàn Kinh Niên không tiếp lời trợ lý nói mà nhìn chằm chằm tài liệu mình cần tìm ở trên màn hình máy tính, tìm được rồi, anh đứng dậy quay về văn phòng, đi được hai bước, anh đột nhiên như nghĩ tới gì đó, nhìn trợ lý hỏi: “Cô ấy thường xuyên gọi điện thoại cho cậu sao?”
________________________________________
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên trong truyền đến thanh âm: “Alo?”
Thanh âm kia rất êm tai nhưng cũng rất quen thuộc... Làm Hạ Vãn An còn đang muốn nói lập tức không nói nên lời.
Người bên kia chờ một lúc vẫn không thấy ai cất tiếng, không kiên nhẫn hỏi lại: “Là ai vậy?”
Thanh âm lại vang lên lần nữa, Hạ Vãn An xác định không phải mình gặp ảo giác, người nghe điện thoại chính là anh… là Hàn Kinh Niên.
Bởi vì giọng điệu của anh rất không tốt, cô sợ mình lại không lên tiếng anh sẽ tắt điện thoại mất nên vội vàng mở miệng nói: “Cái kia, là em...”
Trong điện thoại an tĩnh một lát mới truyền đến một tiếng ừ.
Ừ sao? Đây là có ý gì, là anh... Không nhận ra thanh âm của cô sao?
Hạ Vãn An nắm chặt di động sau đó nói: “Hạ Vãn An!”
Anh nói “vậy sao?” một tiếng sau đó chẳng nói chẳng rằng.
Vốn dĩ hai người đã rất ít nói chuyện với nhau, hiện tại anh lại nói lời xa lạ như vậy, nhất thời Hạ Vãn An cũng nghẹn lời, một lúc sau, chờ tổ chức lại ngôn ngữ mới nói: “Em gọi tới là muốn nói cho trợ lý của anh một tiếng có lẽ mấy hôm tới em sẽ không về nhà… em…”
Hạ Vãn An dừng một chút, không đề cập tới chuyện mình bị thương: “... Em, em tạm thời có việc, phải đi công tác hai ngày, em sợ lỡ có chuyện gì ba mẹ em lại gọi tới cho anh, anh lại không biết đáp như thế nào…”
Hạ Vãn An nói rất nhiều, chờ cô dừng lại, 3s sau, đầu điện thoại bên kia mới truyền tới thanh âm của Hàn Kinh Niên: “Tôi đã biết.”
Sau đó anh không nói gì nữa.
Cô… có nên tắt máy hay không?
Hạ Vãn An do dự hai giây, còn chưa nói gì tiếp thì thanh âm không cảm xúc kia lại vang lên: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Không...” Hạ Vãn An bị anh thình lình cất lời nên hơi giật mình, không cẩn thận đụng tới miệng vết thương sau lưng, cô run rẩy nói: “Không có...”
Cô cố nén đau, duy trì giọng điệu như thường nói hết câu: “Em, em tắt máy đây, gặp lại.”
Nói xong cô đang muốn tắt máy.
Chỉ là cô còn chưa kịp tắt thì anh lại nói: “Chờ chút đã.”
Hạ Vãn An thu lại động tác nhưng không nói chuyện.
Cô đợi trong chốc lát, thấy trong điện thoại vẫn luôn an tĩnh, không nhịn được nhẹ giọng hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
“Không có gì...” anh nói xong, sau đó ngừng hai giây mới tắt máy.
Nghe điện thoại truyền đến tiếng tút, tút, Hạ Vãn An trố mắt mới cất di động.
…
Xí Nghiệp Hàn Thị.
Hàn Kinh Niên lâm thời tới phòng trợ lý lấy chút đồ, bởi vì trợ lý ra ngoài mà điện thoại trên bàn vẫn không ngừng vang lên nên anh mới thuận tay nghe.
Lúc này trợ lý quay về phòng, chờ anh tắt máy lại nhìn dãy số xuất hiện trên màn hình, anh ta vô tâm nói: “Là phu nhân gọi tới sao? Cô ấy ra ngoài du lịch hay là đi công tác vậy?”
Hàn Kinh Niên không tiếp lời trợ lý nói mà nhìn chằm chằm tài liệu mình cần tìm ở trên màn hình máy tính, tìm được rồi, anh đứng dậy quay về văn phòng, đi được hai bước, anh đột nhiên như nghĩ tới gì đó, nhìn trợ lý hỏi: “Cô ấy thường xuyên gọi điện thoại cho cậu sao?”
________________________________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook