Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em
Chương 90: Không có nếu như

Đôi khi không phải việc nào cũng dễ dàng giải quyết tựa như chuyện lần này. Hôm nay rõ ràng là chủ nhật, đáng lý phải thanh thản nhàn nhã Tô Tiểu Mễ lại mang đôi mắt quần thâm ôm gối co ro trên ghế salong, TV chiếu ra hình ảnh lại chẳng thèm ngó tới mà chỉ ngơ ngác nhìn chuông treo trên tường, suốt đêm hôm qua Nghiêm Ngôn không trở về nhà, mặc dù hơn mười giờ Nghiêm Ngôn đã gọi điện nói cậu phải làm thêm giờ, nhưng chờ càng lâu lại càng không yên tâm, Tô Tiểu Mễ rốt cuộc vẫn không nhịn được gọi điện cho Nghiêm Ngôn, nào ngờ gọi thế nào cũng không ai bắt máy,Tô Tiểu Mễ bị những suy nghĩ lung tung hành hạ cả đêm không thể chợp mắt, quả thực cảm giác mình sắp điên rồi, hiện tại mới hơn 6h, trong đầu Tô Tiểu Mễ không ngừng tự hỏi Nghiêm Ngôn đi đâu? Chẳng lẽ bọn họ nối lại tình cũ? Không lẽ đêm qua bọn họ ở chung làm mấy chuyện đó? Nghĩ tới Nghiêm Ngôn rất có thể cùng người yêu cũ làm mấy chuyện ái muội, Tô Tiểu Mễ gần như mất đi lý trí, cầm lấy gói thuốc Nghiêm Ngôn để quên trên bàn, rút ra một điếu, châm lửa, hít một ngụm mà ho sặc sụa chảy cả nước mắt, lúc này chuông cửa vừa vặn vang lên, Tô Tiểu Mễ lấy thuốc dụi vào gạc tàn, chật vật chạy đi mở cửa.

“Ngôn, anh rốt cuộc đi đâu?”

Nhưng cửa vừa mở ra, xuất hiện trước mặt lại là khuôn mặt xinh đẹp của Cao Mỹ, Cao Mỹ còn vờ nhìn dáo dát, hỏi: “Anh họ đâu rồi?”

Nghe vậy sắc mặt Tô Tiểu Mễ càng thêm khó coi, chầm chậm lắc đầu, Cao Mỹ sờ cằm lẩm bẩm tự nói: “Thật đúng là kỳ quái, tối hôm qua Điền Điềm cũng không về nhà” Nói xong Cao Mỹ còn nhìn về Tô Tiểu Mễ, vẻ mặt chân thật, hỏi: “Cậu nói xem có phải tối hôm qua hai người bọn họ ở chung một chỗ?”

Lần này Tô Tiểu Mễ sắc mặt không chỉ khó coi mà còn tái mét, không thể nào, không thể nào, Nghiêm Ngôn đã hứa với cậu, hắn sẽ không làm vậy, Ngôn tuyệt sẽ không làm trái lời ước hẹn với cậu. Ngay lúc này Cao Mỹ bỗng nhận được một tin ngắn, mở ra nhìn thoáng qua, tiếp tục nhìn Tô Tiểu Mễ tâm thần hoảng hốt nói: “Cậu nhìn đi, tôi đã nói hai người bọn họ ở chung một chỗ mà, quả nhiên như tôi đoán hai người bọn họ cuối cùng vẫn trở lại với nhau, nói gì chăng nữa mối tình đầu vẫn đẹp nhất, sao có thể nói quên là quên mất” Cao Mỹ vẫn còn ngoác mồm mỉa mai, Tô Tiểu Mễ lại không nghe thấy bất cứ lời gì, cậu hiện tại chỉ muốn đi tìm Nghiêm Ngôn, lao nhanh xuống lầu, ngoắc một chiếc xe taxi, Tô Tiểu Mễ dùng tay áo lau nước mắt, lau sạch lại có dòng nước mắt khác chảy ra, ngay cả tài xế thỉnh thoảng nhìn kính chiếu hậu thấy người nọ mặt đẫm nước mắt, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái không thôi.

Đến nơi, Tô Tiểu Mễ cuống quít đi vào hỏi người trực tại quầy tiếp tân: “Xin hỏi có người nào tên Nghiêm Ngôn tới đây ghi danh mướn phòng?”

“Ngại quá, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng với cậu” Tiểu thư đại sảnh hòa nhã đáp trả.

Tô Tiểu Mễ vội muốn chết, nào còn tâm tình quản nhiều thứ, gầm lên: “Tôi là bạn hắn, nếu như cô không chịu nói, tôi chỉ có thể đến từng gian phòng gõ cửa đến khi tìm được mới thôi”

Trên mặt tiểu thư đại sảnh lộ ra vẻ khó xử, cuối cùng dưới sự nài nỉ không ngừng của Tô Tiểu Mễ nói ra số phòng, Tô Tiểu Mễ chạy nhanh đến trước cửa phòng, liều mạng gõ cửa, gõ thật mạnh, gõ liên hồi, kèm theo tiếng quát tháo: “Nghiêm Ngôn, cái tên vương bát đản này, ra đây ngay, mau ra đây nói rõ ràng với tôi”

Một lát sau mới có người đi đến mở cửa, Nghiêm Ngôn mặc áo ngủ đứng trước cửa, ánh mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ nhìn Tô Tiểu Mễ: “Sao em lại tới đây?”

Không tin lời nói của Cao Mỹ là thật, không muốn tin tưởng những lời nói vẫn vơ của người khác đánh mất tin tưởng người mình yêu, nhưng Nghiêm Ngôn thật sự rõ ràng xuất hiện trước mắt cậu, người mà cậu yêu thương thật lòng, Tô Tiểu Mễ đến đây chỉ muốn chứng minh lời Cao Mỹ hoàn toàn bịa đặt, Nghiêm Ngôn sẽ không ở chỗ này, cậu ở nhà đợi hắn cả đêm, hắn đang ở công ty làm thêm giờ hoàn toàn không đi đâu cả, nhưng sự thật đã rành rành trước mắt, Tô Tiểu Mễ cảm giác bản thân không rộng lượng đến vậy, cậu không chịu được cũng không thể nhẫn nhịn, Tô Tiểu Mễ chỉ muốn nhanh thoát khỏi nơi này, khóc lóc hét to: “Đồ khốn, anh là đồ lừa gạt, chính miệng anh đã hứa hẹn cho tôi tất cả, hiện tại anh lại cướp hết tất cả của tôi” Dứt lời liền xoay người bỏ đi.

Nghiêm Ngôn ở phía sau kêu to: “Em đứng lại cho anh, Tô Tiểu Mễ, quay lại, em hãy nghe anh nói”

Hiện tại Tô Tiểu Mễ không muốn nhất là nghe hắn biện giải, Nghiêm Ngôn ảo não đấm mạnh một cú lên cửa, trở về phòng đổi lại áo ngủ, thay xong mới đi sang gian phòng bên cạnh gõ cửa, Điền Điềm từ trong phòng đi ra mở cửa, thấy là Nghiêm Ngôn liền nhích sang một bên chừa lối vào cho hắn : “Vào đi”

“Không cần, đưa di động cho tôi, ngay lập tức” Thanh âm Nghiêm Ngôn lạnh lùng đáng sợ.

Điền Điềm nghe lời đưa di động cho hắn.

“Hiện tại chúng ta nói rõ ràng đi” Nghiêm Ngôn không muốn mất thêm thời gian ở nơi này, thằng nhóc Tô Tiểu Mễ kia vừa rồi quát xong rồi bỏ trốn, mỗi lần xảy ra chuyện đều lựa chọn trốn tránh, không chịu nghe hắn giải thích.

“Tôi thật sự mệt mỏi chuyện cô cùng Cao Mỹ bày ra, hiện tại cùng con bé trở về thành A đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ở nơi này nữa, hiểu chưa?”

“Ngôn, chẳng lẽ anh không còn chút tình cảm nào với em? Anh thích thằng nhóc ban nãy? Còn chuyện trước đây của chúng ta thế nào?” Điền Điềm nhẹ giọng mang theo đau lòng nhìn Nghiêm Ngôn.

“Đừng có theo tôi nhắc đến chuyện trước kia, khi đó giữa chúng ta căn bản không phải tình yêu, tôi cùng cô chẳng qua chỉ tùy tiện vui đùa, cô hiểu rõ chưa?”

Khuôn mặt Điền Điềm vốn có chút ửng đỏ hiện tại tái nhợt đáng sợ: “Không ngờ anh lại nói ra những lời này? Anh chỉ lo Tô Tiểu Mễ bị tổn thương, vậy anh có nghĩ tới những lời anh vừa nói tổn thương đến em? Dù hiện tại anh phủ nhận nhưng tình cảm lúc đó của chúng ta là thật”

“Đó là cô tự tìm còn trách ai, mấy người cứ đợi tôi nói ra lời khó nghe mới chịu buông tha, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, đừng có ở đây gây phiền phức cho tôi, tôi không phải đã nói không thích cô sao, cho tới bây giờ cũng chưa từng thích cô! Đã đủ rõ ràng chưa? Hiện tại thu dọn đồ đạc lập tức cút đi cho tôi”

Dứt lời bỏ mặt Điền Điềm rưng rưng sắp khóc, đi sang bên cạnh gọi điện cho Cao Mỹ: “Anh cho em biết, anh hiện tại rất tức giận, em nên biết hậu quả thế nào, trước kia em tùy hứng anh không trách, còn chuyện này tuyệt đối không được, biết điều trở về thành A ngay cho anh, nếu không đừng trách anh trở mặt. Còn nữa, trở về nói cho lão hồ ly kia biết, nếu ông ta còn giở trò đừng trách tôi đoạt lại 40% cổ phần, cho ông ta hai bàn tay trắng! Chúng tôi không làm chuyện gì cả, mấy người không được làm Tô Tiểu Mễ khóc”

Dứt lời hung hăng cúp điện thoại, rồi lại gọi thêm một cuộc điện thoại cho Tô Tiểu Mễ, điện thoại vừa reo đã bị từ chối, cuối cùng trực tiếp tắt điện thoại, Nghiêm Ngôn đem điện thoại ném trên xe, đi đến tất cả nơi Tô Tiểu Mễ có thể đến vẫn không tìm thấy bóng người, nghĩ đến Tô Tiểu Mễ nhất định trốn ở nơi không ai biết khóc đến đôi mắt sưng húp, Nghiêm Ngôn liền thấy đau lòng.

Bên này Tô Tiểu Mễ vừa ra khỏi khách sạn lại đụng phải Tôn Diệu, Tôn Diệu cố chấp đem Tô Tiểu Mễ về nhà mình. Dọc đường đi Tô Tiểu Mễ vẫn khóc thút thít, không thể tiếp nhận đau lòng quá mức mà khóc nức.

Tôn Diệu đưa Tô Tiểu Mễ về nhà, để cậu ngồi đối diện, rót một chén nước, dùng ánh mắt sớm biết có ngày này ngó chừng Tô Tiểu Mễ: “Mặc dù cậu bảo tôi buông tay, tôi cũng từng nghĩ sẽ buông tay, lại không làm được, mới tìm mướn một nhà trọ chờ cậu, kết quả thấy cậu khóc đi ra ngoài, tôi không phải đã sớm nói hai người không hợp còn gì?”

“Tớ hiện tại không muốn nghe những lời này, cậu cho tớ yên tĩnh chút được không? Coi như tớ xin cậu đi”

Nghe vậy Tôn Diệu không nói thêm nữa, muốn đến giúp Tô Tiểu Mễ lau nước mắt lại bị Tô Tiểu Mễ ngoảnh đầu lãng tránh, Tô Tiểu Mễ ôm chân cuộn tại ghế salong, yên lặng không nhúc nhích. Loại tâm tình này thật kỳ quái, rõ ràng rất giận Nghiêm Ngôn, nhưng khi thấy đèn điện thoại lóe sáng lại muốn mở lên xem Nghiêm Ngôn nói gì.

Tô Tiểu Mễ hỗn loạn mở ra điện thoại, đập vào mắt tất cả đều là tin ngắn Nghiêm Ngôn gửi đến:

10: 20

Tô Tiểu Mễ, em đang ở đây ? Anh tìm em khắp nơi

11: 33

Tô Tiểu Mễ, sao em không nghe anh nói xong rồi bỏ trốn, tại sao mỗi lần đều lựa chọn trốn tránh?

12: 14

Em muốn anh tìm bao lâu?

14: 20

Mẹ nó, em rốt cuộc trốn ở chỗ nào, cả ngày hôm nay anh đều đi tìm em

15: 10

Anh thật sự mệt mỏi, mẹ nó, em thích đi đâu thì đi đi, ông đây không quan tâm em nữa

17: 45

Trở lại đi! Tô Tiểu Mễ

20: 10

Ít nhất cũng phải trả lời một câu, để anh biết em hiện tại không sao

Tô Tiểu Mễ nhìn những dòng tin ngắn, nước mắt vốn ngừng lại chảy ra, Tô Tiểu Mễ cảm thấy nước mắt của cậu có lẽ sẽ chảy mãi không ngừng, dằn vặt một hồi cuối cùng ngủ quên trên ghế salong, ngay cả trong mơ cậu cũng mơ thấy Nghiêm Ngôn. Tôn Diệu đứng bên cạnh nhìn Tô Tiểu Mễ ngủ say, có chút đau lòng, ngồi xuống ghế salong, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đẫm nước mắt của Tô Tiểu Mễ, lúc này điện thoại Tô Tiểu Mễ lại vang lên, Tôn Diệu thấy người gọi tới là Nghiêm Ngôn, không muốn đánh thức Tô Tiểu Mễ, Tôn Diệu nhìn một chút cuối cùng ấn phím nghe: “Cậu ấy mới vừa ngủ, anh đừng gọi tới phiền cậu ấy nữa” Nói xong cúp điện thoại, nhấn khóa tắt.

Nếu như có thể trở lại trước kia, em sẽ ngày ngày bám theo anh, không để anh có cơ hội tổn thương em. Nhưng cũng như nói đấy, mọi chuyện đều không có nếu như

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương