Nàng thực sự là người có kiếm cốt bẩm sinh, nhưng kiếm quyết bản mệnh nàng sử dụng lại rất bình thường, nói ra thì mọi người không thể tin - đó là "Kiếm Quyết Côn Luân" quyển sách cơ bản mà mỗi người trong Côn Luân Kiếm Tông đều có một cuốn, là một quyển kiếm bình thường mà bán ngoài đường giá bằng một khối linh thạch hạ phẩm người ta còn chửi là gian thương.
Khi còn nhỏ Triêu Kim Tuế bị Triêu Thái Sơ phạt, thường xuyên phải chép cuốn kiếm pháp này vài chục lần, luyện mấy chục lượt.

Thế cho nên Triêu Thái Sơ cũng không nghĩ đến, khi nàng bắt đầu học kiếm, kiếm quyết bản mệnh của nàng đã trở thành "Kiếm Quyết Côn Luân", muốn đổi cũng không thể đổi được.
Lúc đó Triêu Thái Sơ nghĩ nàng đã vô dụng, các trưởng lão trong tông môn cũng cho rằng cuốn kiếm quyết cấp thấp mà một khối linh thạch còn thấy đắt này, sẽ phá hủy thiên tài của môn phái -
Tuy nhiên, cuốn kiếm quyết đơn giản đến mức bị người ta coi thường này, nàng luyện tập chăm chỉ đến tầng thứ tư, thì phát hiện hầu hết các kiếm tu đều không đánh bại được nàng;
Nàng luyện đến tầng thứ năm, thì phát hiện mình đã trở thành Độc Cô Cầu Bại của Côn Luân Kiếm Tông.
Sau đó, Triêu Kim Tuế lại nhìn cuốn "Kiếm Quyết Côn Luân", nhớ tới bốn chữ: Đại đạo chí giản.
Nhưng, kiếp trước nàng đã làm phế nhân trong vài năm, vì vậy khi một lần nữa trở lại con đường kiếm đạo, do thương tổn quá nặng, nên mãi mãi chỉ có thể luyện "Kiếm Quyết Côn Luân" đến tầng thứ năm, không còn cơ hội để chạm đến cảnh giới cao nhất của kiếm đạo.
Nếu nàng chưa bao giờ chạm đến cảnh giới cao nhất, có lẽ nàng sẽ cam lòng dừng lại ở cảnh giới đó, trở thành một kiếm tu bình thường.


Nhưng sau khi nàng thoáng nhìn thấy cảnh giới cao nhất của kiếm đạo, lại vì thương tích mà không thể tiếp tục, điều đó trở thành tiếc nuối cả đời của nàng.
Trong lòng nàng, thực sự luôn có một nghi vấn, cuốn "Kiếm Quyết Côn Luân" này, rốt cuộc là ai sáng tạo ra?
Giờ phút này, nàng đã có câu trả lời.
Khi hàng vạn thanh kiếm lại một lần nữa bay về phía nàng, trong tay nàng chỉ có một thanh kiếm gãy, nàng sử dụng "Kiếm Quyết Côn Luân" mà nàng vô cùng thành thạo, lại cực kỳ nhung nhớ.
Thân như chiếc lá mùa thu, nhẹ nhàng vô cùng; kiếm như sương giá, linh khí đọng lại.
Đây chính là, Kiếm Quyết Côn Luân, tầng thứ năm, cảnh giới Sương Giá.
Cuối cùng, hàng vạn thanh kiếm trước mặt nàng hợp lại thành sương giá, từng cái một rơi xuống vực sâu.
Một cánh cửa đá khổng lồ, ầm ầm mở ra trước mặt nàng.
Nàng thu lại thanh kiếm gãy, rất thuận lợi bước vào.
Đây là cung điện rộng lớn trống rỗng.
Bên trong có hàng loạt kệ sách, bên trên bày đầy kiếm pháp, thân pháp, thậm chí cả sách về cách rèn kiếm mà tổ sư gia để lại, có thể nói là muôn màu rực rỡ.

Số lượng đó, gần như có thể tạo ra một Côn Luân Kiếm Tông khác.
Nàng chỉ quét mắt qua một lần, cũng không dừng lại quá lâu.
Nàng đi qua hàng loạt kệ sách với mục tiêu rõ ràng, cuối cùng đến được một cái ao rèn kiếm, nhìn thấy diện mạo thực sự của kiếm Côn Luân.
Thanh kiếm này hình dáng giống hệt như thanh kiếm phá núi của Kiếm Tông Côn Luân, chỉ là, thân kiếm của nó sạch sẽ trơn nhẵn, chỉ có hoa văn đơn giản cổ xưa, không có bất kỳ đá quý, ngọc bích nào làm trang trí.

Nhìn qua, không khác gì thanh kiếm rẻ tiền nhất trên phố, nhưng toàn thân toát ra một khí thế cổ xưa hùng mạnh, càng lại gần càng có cảm giác áp lực khiến người ta không thở nổi.
Ánh mắt nàng sáng rực, vén lên tóc dài, nhẹ nhàng nhảy xuống ao rèn kiếm, lấy đi thanh kiếm này!
Nàng rất chắc chắn, trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra, kiếm Côn Luân đã công nhận nàng.
Nhưng ngay khi nàng vừa chạm vào kiếm Côn Luân, nàng đột nhiên cảm nhận được sự rung động của thân kiếm, mi tâm nàng khẽ động, bị kéo vào bên trong kiếm Côn Luân.

Vô số hình ảnh chớp qua.
Có cảnh kiếp trước nàng bảo vệ trước Côn Luân Kiếm Tông, có cảnh nàng dẫn dắt mọi người ở Côn Luân xông ra vòng vây...!thậm chí cả khắc cuối cùng, nàng bị hàng vạn mũi tên xuyên tim.
Kiếm Côn Luân, đây là đang kiểm tra tâm tính của nàng?
Nàng có thân phận chính thống, là thiếu tông chủ danh chính ngôn thuận.
Kết cục kiếp trước dù không tốt, nhưng lại khiến nàng và kiếm Côn Luân có một sự cộng hưởng kỳ diệu vào lúc này.
Dù sao nàng từng sống như là đại trận bảo vệ Côn Luân - theo một nghĩa nào đó, nàng cũng bảo vệ kiếm Côn Luân.
Giống như lời ma đầu kia đã nói: Không có ai có đủ tư cách để có được kiếm Côn Luân bằng nàng.
Quả nhiên, ánh sáng chói lòa.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, nàng đã bị kiếm Côn Luân đẩy ra!
Đó là Kiếm Linh của kiếm Côn Luân.
--- Sau khi xem xong ký ức của nàng, nàng đã bị Kiếm Linh ném ra ngoài.
Nàng ấy nghe thấy tiếng Kiếm Linh vang vọng từ mọi hướng:
"Đúng vậy, không ai có tư cách có được Kiếm Côn Luân bằng cô."
"Nhưng, cô không phù hợp."
Sau khi bị thanh kiếm này chế nhạo một trận, nàng bị đuổi ra khỏi cửa.

Nàng hoàn toàn sững sờ, cánh cửa phía sau sắp đóng lại.
Nàng vốn nên cảm thấy nản lòng thoái chí mà rời khỏi đây, nhưng nàng lại đứng dậy, ánh mắt sáng quắc:
"Không, rõ ràng ngươi đã công nhận ta!"
Nàng có thể cảm nhận được, ban đầu, khi cảm nhận được ký ức của nàng, kiếm Côn Luân đã công nhận nàng.
Cũng đã được kiếm Côn Luân công nhận, tại sao ngày xưa tổ sư gia có thể mang đi kiếm Côn Luân, còn nàng thì không?
Cứ bỏ cuộc như vậy sao? Nàng không cam lòng!
Nàng bước lên một bước, kẹp thanh kiếm gãy vào cánh cửa sắp đóng lại.
"Năm đó tổ sư gia xây dựng phái Côn Luân Kiếm Tông ở bên cạnh ma giới, là để ngăn chặn ma tộc từ xa ngàn dặm, bảo vệ muôn dân trăm họ; dù ta không bằng ông ấy, nhưng kiếm Côn Luân vào trong tay ta, sẽ không làm ô nhục tổ tiên!"
"Có phải vì thái độ của ta đối với Côn Luân thay đổi, ta không muốn làm tiếp đại trận bảo vệ Côn Luân, nên ngươi mới không muốn đi theo ta?"
Kiếm Linh rất là khinh thường: "Người bước vào đây, chẳng lẽ còn có thể là hiếu tử hiền tôn?"
"Đạo bất đồng, bất tương vi mưu!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương