Chỉ Muốn He Với Ma Đầu Diệt Thế
-
29: Châu Chấu Cỏ 1
Luồng khói đen kia đi theo nàng, mãi cho đến khi phát hiện nơi nàng đi là Đào Hoa Ổ, mới đột nhiên hỏi: "Người nàng muốn giết là Túc Lưu Vân?”
Biểu tình ma đầu anh tuấn rất cổ quái: "Nàng...!không phải nàng rất thích gã ta sao?”
Nàng nhảy lên trên mái nhà: "Ta thích gã ta khi nào chứ?"
Ma đầu anh tuấn kia cười lạnh một tiếng: "Mỗi lần ta muốn giết gã, nàng đều đến rất đúng lúc.
Không thích gã, thì vì sao phải mạo hiểm lớn như vậy vì gã chứ?”
Triêu Kim Tuế cũng lại rơi vào trầm mặc: "Trùng hợp ngẫu nhiên.”
Đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên...
Nàng nghe hệ thống nói cái gì mà đứa con của trời, mỗi lần gặp nạn đều sẽ như có thần trợ giúp gì gì đó.
Lúc này nhớ lại, đúng chẳng phải là như vậy ư.
Ma đầu hiển nhiên không tin lý do của nàng, lạnh lùng nói: "Ngay cả gã hạ dược nàng, nàng cũng chỉ đâm hắn một đao.”
Nàng muốn đâm chết, nhưng không phải đối phương có may mắn bàng thân, nên không đâm thành công sao?
Vốn gần đây hai người bọn họ nói chuyện cũng không còn mang theo ác ý như trước, nhưng vừa nhắc tới Túc Lưu Vân, ngữ khí của ma đầu liền trở nên thập phần ác liệt, thái độ cũng tệ đi một cách rõ rệt.
Như thể những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây giữa họ hoàn toàn không tồn tại, một lần nữa trở lại trạng thái đối nghịch như trước.
Đôi mắt phượng của người thanh niên lạnh nhạt, ánh mắt u ám giống như đao sắc lướt qua nàng:
"Ta sẽ nhìn chằm chằm nàng, đừng để ta nhìn thấy nàng không xuống tay được."
Bằng không, ta không ngại để nàng và gã làm một đôi uyên ương bạc mệnh, chết không toàn thây.
Triêu Kim Tuế đột nhiên phát hiện một điều: Yến Tuyết Y, dường như rất ghét Túc Lưu Vân.
Tuy nhiên, đã đến Đào Hoa Ổ.
Nàng xoay người tiến vào trong viện, né tránh một đội tu sĩ tuần tra, tìm một góc bí mật, lưu loát lấy ra mê hương.
Khói trắng như sương mù nhẹ nhàng bay vào, rất nhanh, trong phòng phát ra vài tiếng động nặng, sau đó hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
Triêu Kim Tuế lại đợi thêm một lát, rồi mới tung mình tiến vào căn phòng.
Ánh đèn chính viện trong Đào Hoa Ổ lay động, thập phần yên tĩnh, các đệ tử giữ cửa đều ngã xuống đất.
Nàng nhanh chóng thiết lập một kết giới.
Trong phòng trong, quả nhiên chỉ có Túc Bạch Dẫn và Túc Lưu Vân.
Túc Bạch Dẫn đang nằm gục xuống bàn.
Nàng không tốn chút sức lực đi tới trước giường Túc Lưu Vân, chủy thủ chợt lóe, thời điểm muốn đâm xuống ——
Đúng lúc đấy, người trên giường đột nhiên mở to mắt ra.
Túc Lưu Vân nghiêng đầu, chủy thủ liền bị lệch hướng.
Mê hương mà Bạch trưởng lão khoe khoang có thể đánh ngã mười tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ở trước mặt con cưng của trời, lại không chống đỡ nổi một khắc.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Túc Lưu Vân kéo dây thừng, tiếng chuông trên giường vang lên, đánh tỉnh Túc Bạch Dẫn đang choáng váng vì thuốc mê.
Một giây sau, một thanh kiếm đâm tới từ bên hông!
Được rồi, thời khắc mấu chốt luôn có người cứu giúp.
Triêu Kim Tuế không thể không thu lại chủy thủ, trước tiên giải quyết Túc Bạch Dẫn.
Thế nhưng nhà họ Túc rất nhanh liền biết, để một tu sĩ Kim Đan kỳ đến Côn Luân là một chuyện nguy hiểm cỡ nào.
Túc Bạch Dẫn hai ba hiệp, đã liên tiếp bại lui.
Nhưng ông ta cũng không cưỡng cầu, tự biết bản thân không phải là đối thủ của Triêu Kim Tuế, nên vội vàng hét lớn: "Còn không mau tỉnh lại!”
Triêu Kim Tuế nghĩ thầm —— biết ngay mê hương này không dùng được, cũng may nàng đã thiết lập kết giới.
Ở bên ngoài kết giới, âm thanh căn bản không truyền tới được.
Rất nhanh, Túc Bạch Dẫn liền ý thức được điểm này, sắc mặt đại biến, một giây sau, ông ta bóp nát Truyền Tấn phù ——
Lại bị một luồng khói đen mạnh mẽ bóp nát cổ tay.
Một con cự xà vung đuôi, trực tiếp quăng mạnh Túc Bạch Dẫn ra ngoài, nện vào tường, ngất đi.
Triêu Kim Tuế thu hồi chủy thủ: "Cảm ơn.”
Nàng bước nhanh về phía Túc Lưu Vân.
Túc Lưu Vân giờ phút này thậm chí không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, gã cố gắng mở miệng:
"Thiếu tông chủ, người là vì chuyện hoán cốt mà đến sao? Việc này cũng không phải là không thể thương lượng!”
Gã vội vàng nói: "Ta lập tức truyền tin cho người trong nhà, người không nên động thủ với bác cả!”
Sắc mặt Triêu Kim Tuế cổ quái: "Ngươi cho rằng ta tới để thương lượng với ngươi chuyện hoán cốt?”
Nàng đi tới trước mặt gã.
Uy áp của tu sĩ Nguyên Anh áp xuống khiến ngực gã kịch liệt đau nhức, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
“Ta tới là để lấy mạng của ngươi!”
Nhanh như chớp, trên người Túc Lưu Vân đột nhiên bắn ra một tấm giáp kim cang màu vàng nhạt.
Triêu Kim Tuế: ...
Lần này ma đầu kia cũng nên tin rằng đây là trùng hợp rồi chứ?
Quả nhiên, nàng cảm giác được ánh mắt ma đầu trở nên rất kỳ quái.
Triêu Kim Tuế quan sát pháp bảo hộ thân này một chút, thật là một cái mai rùa tốt.
Nhưng, nàng dốc hết toàn lực hội tụ linh khí ở mũi chủy thủ, một kích tập hợp toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh va chạm vào kim quang, phản lực khiến cho cổ họng nàng tanh ngọt, nhưng nàng nhịn xuống.
Trên trán nàng rịn mồ hôi, nhưng tay lại cực kỳ ổn định.
Cùng với tiếng "răng rắc", nàng vậy mà có thể cạy mở ra một khe hở!
Túc Lưu Vân không thể tin nổi mà nhìn nàng, ý thức được nàng quyết tâm giết gã——
“Ngoại trừ lần hạ dược đó, ta tự nhận mình không có bất kỳ chỗ nào có lỗi với người!”
"Người không nhớ rõ sao? Năm đó người vào nơi đó, là ta đã cứu người trở về!”
“Châu chấu cỏ này, người cũng không nhớ rõ sao!”
Túc Lưu Vân đưa tay ra, ở trước mặt nàng, là một châu chấu cỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook