Hắn sửng sốt hồi lâu, biểu tình cổ quái.
Sau một lát yên lặng, mới lạnh lùng nói: "Nàng đây là đang sai khiến ta?"
Nàng rất kiên nhẫn nói: "Không có, là ta đang cầu xin huynh."
Thanh niên thân ngoài ngàn dặm nheo đôi mắt phượng, xuyên thấu qua giao long thâm trầm nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, mới hừ lạnh một tiếng.
Thần thức của chủ nhân ma giới biến mất trên người con rắn nhỏ.

Con rắn nhỏ khôi phục bình thường, bất mãn cắn nàng một cái, rồi an tĩnh lại.
Nàng nghĩ rằng ai rồi cũng sẽ thay đổi.
Trước kia nàng coi Côn Luân là nhà, lấy thân làm gương, trở thành trụ cột của gia đình.
Hiện giờ nàng coi Côn Luân là đầm rồng hang hổ, tự nhiên không muốn mình bị suy yếu vào lúc này, lại còn tại nơi đây.
Giao long giúp nàng gánh chịu phần lớn hình phạt roi quất.


Đối với một con giao long ngàn năm mà nói, roi mềm chín khúc khiến tu sĩ đau nhức tận xương, rơi vào trên người nó chẳng qua chỉ là gãi ngứa.
Vết thương ngoài da còn lại đối với nàng mà nói thì cũng chẳng đáng nhắc tới, chẳng qua, thoạt nhìn vết máu loang lổ, thập phần thê thảm.
Mấy tiểu đệ tử đuổi tới: "Thiếu tông chủ!”
Linh Vận xông lên muốn nâng nàng dậy, lại bị Triêu Kim Tuế cự tuyệt.
"Ta không sao, trở về đi."
Linh Vận lo lắng, nhưng cũng không dám tiến lên nữa.
Chỉ có thể nhìn thấy nàng cứ như vậy mà một mình biến mất.
Linh Tán bất an hỏi: "Thiếu tông chủ sẽ không có việc gì, đúng không?”
Linh Vận không có trả lời, tâm tình bọn họ đều thập phần nặng nề.
Túc sư huynh sinh tử chưa rõ, tông chủ giận tím mặt, cho dù thiếu chủ chiếm lý, việc này có thể hòa giải được sao?
Triêu Kim Tuế ngồi xuống tảng đá lớn ở Tư Quá Nhai, tâm tình lại ngoài ý muốn cảm thấy hết sức thoải mái.
Nàng thậm chí còn chọc con rắn nhỏ và hỏi: "Tên của ngươi là gì?"
Giao long nhỏ không thèm để ý cuộn mình lại, thẳng đến khi nàng cầm một cây gậy gỗ chọc vào bụng rắn của nó, mới phẫn nộ ngẩng đầu, kêu xì xì với nàng.
Trước đây, là bản mệnh linh thú của ma tôn, giao long không ít lần giao thủ với Triêu Kim Tuế, vẫn luôn ảo tưởng có một ngày có thể ăn thịt nàng.
Kết quả, thái độ của chủ nhân đổi tới đổi lui còn không nói, nó không hiểu tại sao mình còn phải giúp nàng chịu đánh một trận.

Trong lòng ngập tràn ấm ức, nhìn nguyên liệu nấu ăn này thập phần không vừa mắt.
Nguyên liệu: "Không có tên à? Vậy ta gọi ngươi là Mắt Hí nhé.”
Sau khi giao long thu nhỏ lại, đôi mắt đích xác không lớn, chỉ lớn hơn hạt đậu nành một chút.
Con rắn nhỏ quay đầu lại, bộ dáng tức giận đùng đùng.

Nguyên liệu nấu ăn: "Giúp ta chú ý đến động tĩnh xung quanh, có tiếng động thì lập tức thông báo cho ta."
Nó càng tức giận, nó chính là con thuồng luồng đệ nhất dũng mãnh dưới trướng ma tôn, cũng không phải là người canh cửa!
Tu sĩ chính đạo chẳng nhẽ không sợ nó ăn luôn nàng à!
Nhưng nó nhớ tới chủ nhân đạp bay nó vô số lần, chỉ dám tức giận há cái miệng to như chậu máu ra uy hiếp, nhưng cũng không dám cắn thêm một miếng nào nữa.
Nàng cũng rất lễ phép nói: "Hôm nay, cảm ơn ngươi."
Con rắn nhỏ trừng mắt nhìn nàng, rồi nhanh chóng bò đi.
Người ta nói bản mệnh linh thú giống với chủ nhân, nàng mỉm cười: giống thật.
Triêu Kim Tuế nhắm hai mắt lại, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng gõ vào vách đá.
Hệ thống không nhịn được nói: "Ký chủ, cô quá manh động rồi.”
Hệ thống nghĩ rằng ký chủ sẽ động thủ, nhưng không nghĩ tới tốc độ của ký chủ lại nhanh như vậy.
Nàng lắc đầu: "Hôm nay ta không động thủ, sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa."
Sư xuất hữu danh [1], hơn nữa không có ai phòng bị, đây chính là sơ hở tốt nhất.
[1] Có lý do mới xuất quân.

Ý chỉ làm việc có nguyên do chính đáng.

Nàng có lý do để làm điều đó.
Thứ nhất, ác mộng kiếp trước vẫn mãi quanh quẩn không tan, ba chữ Túc Lưu Vân cơ hồ trở thành tâm ma kiếp trước của nàng.

Nàng không muốn người này sẽ tạo nên ảnh hưởng lớn đến tâm tình của nàng, vì điều này tất sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của nàng.
Thứ hai, hệ thống đã từng nói qua, Túc Lưu Vân là nam chính, là người có vận mệnh cực kỳ may mắn ở thế giới này.

Nàng cảm thấy vô cùng kiêng kị đối với chuyện này, nhất là khi Túc Lưu Vân lại có tâm tư khó lường đối với nàng.
Lần này nàng không bị tính kế thành công, khó tránh khỏi có lần thứ hai, lần thứ ba, nàng không muốn lưu lại một đại họa như vậy ở bên cạnh.
Bởi vậy, cho dù hôm nay gây ra phiền toái lớn, nàng cũng nhất định phải khiến cho Túc Lưu Vân bị trọng thương.
Thậm chí, trong lòng nàng mơ hồ chờ mong Túc Lưu Vân thật sự có thể chết.
Nàng hỏi: "Ngươi có thể cảm nhận được Túc Lưu Vân còn sống hay chết không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương