Y vuốt ve miếng vải đen trên mắt nàng, luồn những ngón tay thon dài vào sợi tóc mềm mại của nàng, buộc nàng chỉ có thể ngẩng đầu lên, không thể né tránh.

Nến đỏ một đêm, đốt cháy đến bình minh.

Đợi đến khi tỉnh lại, nàng phát hiện giọng của mình khàn khàn đến mức không nghe rõ, toàn thân vô lực.

Xuân Hàn cổ tạm thời bị áp chế, đau đớn như bị thiêu đốt cũng biến mất, thay vào đó là một loại đau đớn khó mở miệng khác.

Huống chi! Trên người nàng tất cả đều có vết, hơn nữa vị trí từ thắt lưng đến đùi đặc biệt đau.

Nàng cúi đầu, mái tóc dài màu đen như thác đổ xõa xuống, quả nhiên, trên da thịt tuyết trắng, mơ hồ sờ được một dấu răng sẫm màu máu, xung quanh còn có rất nhiều dấu vết nông sâu không đồng loạt, thập phần thê thảm.

Nàng muốn tháo vật cản ở trên mắt xuống, lại bị y ngăn lại.

Y cho rằng nàng tỉnh lại sẽ hối hận, sẽ thống hận, sẽ chán ghét y.

Đêm qua y đã vô cùng quá phận, nàng nhất định hận không thể bầm thây vạn đoạn y.

Nhưng nàng chỉ hít sâu vào, yếu ớt nói: "Yến Tuyết Y, huynh là chó sao?”
Nàng thuận tay tháo miếng vải đen xuống.

Trong mắt không có chán ghét cùng thống hận, mà chỉ giống như sương xuân tháng ba, yên tĩnh kiều diễm.


Y nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, rồi mạnh mẽ kéo nàng vào lòng, hô hấp rơi lên làn da của nàng, cực kỳ nóng bỏng, làm cho nàng run run.

Y lại một lần nữa hung tợn cắn xuống đúng ngay vị trí dấu răng kia.

Răng nanh cắn vào bên hông, đầu lưỡi đảo quanh một mảng da nhỏ kia, đôi mắt phượng xinh đẹp lại yêu dị nhướng hàng mi dài rậm rạp, nhìn nàng chăm chú lại nguy hiểm.

Giống như hận không thể ăn nàng vào bụng, vừa ngang tàng lại mãnh liệt.

Nàng rít lên một tiếng, đẩy ma giác trên đầu y ra.

Ma đầu anh tuấn kia một hồi lâu sau mới lười biếng thả lỏng miệng.

Cơ thể cường tráng của y trải đầy những vết thương dữ tợn, thân hình cao lớn giống như báo săn thon dài trong đêm tối, có sức mạnh bùng nổ kinh người.

Y nheo mắt phượng xinh đẹp, ung dung nhìn bóng lưng nàng.

Nàng muốn tìm một bộ quần áo để mặc, tìm nửa ngày, ma đầu đắc ý nói: "Cúi đầu.

"
Nàng nhìn, liền phát hiện trên mặt đất nằm rải rác một vài mảnh vải rách.

Triêu Kim Tuế: !
Y cực kỳ giống một con chó dữ phá hoại khắp nơi, tính cách của y khiến người ta tức điên người.

Đêm qua, nàng đã được trải nghiệm sâu sắc điểm này.

Kiếm tu trong trẻo lạnh lùng lấy ra một bộ quần áo mới từ trong trữ vật, rồi thay vào, sau đó quay đầu nhìn về phía ma đầu kia: "Ba tháng một lần, chờ ta tới tìm huynh.


Xuân Hàn Cổ ba tháng phát tác một lần, trước khi giải quyết triệt để, mỗi ba tháng, nhất định phải tìm được y.

Lời này vừa nói ra, bầu không khí mập mờ như có như không lập tức tiêu tán.

Ma đầu mặt đen lại.

Ánh mắt của y một lần nữa trở nên lạnh như băng, loại cảm giác lười biếng này cũng biến mất.

Những nụ hôn và thân mật ngày hôm qua, dường như đã tan biến trong sự hời hợt của nàng.


Phẫn nộ lạnh lẽo, nhục nhã vì bị lừa gạt cùng nhau dâng lên trong lòng.

Uy áp vô hình mạnh mẽ tuôn ra, nửa cánh cửa nàng vừa mới mở ra "sầm" một tiếng đóng lại.

Kết giới màu đen xuất hiện, biến thành một cái lồng giam thật lớn.

Khóe miệng thanh niên nhếch lên nụ cười, thân hình cao lớn thon dài, có loại cảm giác áp bách khó tả, mắt phượng âm độc lại xinh đẹp nhìn nàng.

"Đây chính là ma giới.

"
Một câu nói nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo nét bông đùa.

Nhưng lại đầy sát khí.

Cho dù là Triêu Kim Tuế ở thời kỳ toàn thịnh ngày trước, cũng sẽ không kiêu ngạo đến mức cho rằng mình có thể đi tới đi lui tự nhiên ở ma giới ——
Nhất là ở ngay dưới mí mắt chủ nhân của ma giới.

Nơi này là ma giới, y không gật đầu, thì nàng đừng hòng còn sống mà đi ra ngoài.

Rõ ràng một khắc trước, bọn họ còn là vành tai tóc mai chạm nhau, hơi thở quấn quýt, làm chuyện thân mật nhất.

Xuống giường lại giống như quay trở lại như lúc ban đầu, đối chọi gay gắt, sát ý bắn ra khắp nơi.

Quả nhiên nàng dừng lại.

Nàng chần chờ một chút, rồi lấy thanh kiếm của mình ra.

Nhưng lần này, nàng không rút kiếm.


Nàng chỉ yêu thương vuốt ve thanh kiếm của mình.

Nó bồi nàng nhiều năm, ở kiếp trước, bị hủy trên người ma đầu này.

Kiếp trước, thanh kiếm này từng không chút do dự xuyên qua thân thể y, làm cho y hóa thành ngàn vạn mảnh vỡ, còn bản thân cũng từng tấc từng tấc nứt vỡ.

Thanh kiếm này tên là Phục Ma, là khắc tinh của ma tộc trong thiên địa, nếu là ma bình thường, chỉ cần bị chém lên một nhát thôi cũng đau đớn giống như bị lửa thiêu đốt.

Kiếm của kiếm tu, không khác gì một sinh mạng khác của nàng.

Thế nhưng, nằm mộng một hồi, sau khi tỉnh lại, nàng đột nhiên phát hiện, bản thân và Phục Ma kiếm không còn sự cộng hưởng từ sâu trong linh hồn nữa.

Nàng yêu quý nhìn nó hồi lau, sau đó xoay người, đi về phía y.

Thanh niên nhếch miệng cười, ngữ khí lạnh lùng thâm trầm: "Sao? Hối hận rồi?”
Tuy rằng đang cười, nhưng sát khí cuồng bạo đang tỏa ra khắp người của y lại không cách nào che dấu, ánh mắt nhìn về phía nàng giống như đang nhìn một người chết.

Nàng lại đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên gò má hung thú sắp nổi giận này.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương