Chỉ Muốn Gần Bên Em
-
Chương 39
Mặc dù Lương Bạc Thanh từ tốn lịch sự, nhưng Lương Duật Chi lại không muốn giải thích, nói chính xác là anh không muốn nói một câu nào. Càng uống rượu, đầu choáng váng, nhưng càng nhận ra rõ ràng sự ghen tuông gay gắt không phải đột ngột nảy sinh mà cứ quanh quẩn trong lòng những ngày qua, cuối cùng lên đến đỉnh điểm khi nhìn thấy người này, thậm chí còn che đậy sự tức giận.
Điều này rất xa lạ với Lương Duật Chi.
Mặc dù trong phần lớn thời gian, anh có thể dễ dàng thể hiện sự lịch sự và tu dưỡng mà mình nên có trước mặt người khác, nhưng thực tế anh không phải là người dễ hòa đồng, tính kiêu ngạo tận xương tủy, coi thường nhiều thứ.
Đặc biệt coi thường những vướng mắc tình cảm hư vô và lố bịch đó, thấy thoải mái thì ở bên nhau, không thoải mái thì tách ra. Cần gì phải cay đắng oán hận đòi sống đòi chết? Đâu ra nhiều cảm xúc mãnh liệt như vậy? Dù sao thì dù có sôi động đến đâu cũng sẽ trở nên im lặng, lao đầu vào càng nhiều, biết càng nhiều thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh khinh thường làm những chuyện vô bổ.
Anh thực sự đồng ý với những gì Phương Trùng Nguyên nói, không cần phải tính toán cảm xúc của cô có bao nhiêu, tình yêu của cô có mấy phần.
Điều tốt nhất nên làm là vứt nó ra phía sau.
Nhưng anh lại tính toán, ngày nào anh cũng chờ cô giải thích, dù chỉ vài câu cũng được nhưng chẳng có gì.
Lương Duật Chi không có cách nào để đối xử với Lương Bạc Thanh một cách lý trí và thân thiện. Anh vẫn uống rượu, không hề đề cập đến những gì nên nói. Điều này khiến Lương Bạc Thanh bất lực, anh ta không thể quở trách gay gắt, quấy rầy một cách tùy tiện. Anh ta cũng biết người này bướng bỉnh cố chấp, chỉ cần anh không muốn làm thì đập vào đầu cũng vô ích, chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn ngồi xuống.
Mãi đến khi thấy anh càng ngày càng say, không có ý định dừng lại, anh ta mới đưa tay giữ cốc lại: "Đủ rồi, ảnh hưởng đến sức khoẻ."
Nhưng đã quá trễ.
Khi rời khỏi quán bar, Lương Duật Chi gần như say khướt, được Lương Bạc Thanh đưa về căn hộ.
Đêm đó Tây Trừng cũng đang trên máy bay. Sáng hôm sau khi thức dậy, cô nhận được tin nhắn WeChat của Lương Bạc Thanh, cô cũng không ngạc nhiên khi chú ấy về sớm, cô thậm chí còn đoán được Đường Tuấn sẽ tìm chú ấy. Cũng giống như trước đây, một khi cô gặp vấn đề về tâm trạng hoặc xảy ra chuyện gì, Đường Tuấn không đủ kiên nhẫn để giải quyết, ngại phiền nên sẽ đến gặp Lương Bạc Thanh và luôn nói "Tây Tây nghe lời em", cho nên lần này vẫn dùng cách cũ thôi.
Tây Trừng đáp lại anh: "Hôm nay cháu sẽ đến gặp chú và trả lại cuốn sách cho chú."
Không đợi chú đồng ý, cô thay quần áo, sắp xếp đống sách mượn trước đó rồi ra ngoài bắt taxi.
Nhà của Lương Bạc Thanh cách đại học Z không xa, chưa đầy 3km. Tây Trừng đã đến đó nhiều lần và quen thuộc với mọi ngã tư mà ô tô chạy qua. Trên thực tế, cô biết hầu hết mọi thứ về chú.
Chú ấy dạy mười buổi một tuần, nấu ăn ở nhà vào cuối tuần. Cô thường đến đó dùng bữa hai tuần một lần.
Chú ấy thích cà ri, làm món cà ri gà mỗi tháng một lần.
Hàng ngày đến trường khi có lớp, văn phòng của chú ở tầng 12, chú ấy dạy "Nhân học kinh tế" và "Phương pháp nghiên cứu xã hội" cho sinh viên chưa tốt nghiệp, cô từng vào ngồi dự thính. Mỗi tiết học chú ấy đều giới thiệu một cuốn sách, ở tiết học tiếp theo, những sinh viên đã đọc xong sẽ được yêu cầu chia sẻ trong ba phút.
Khóa 15 của khoa Xã hội học có vài chục bạn nữ thầm mến, đặt biệt danh cho chú là "Thanh Thanh của nhà tôi", trong khi các bạn nữ khoá 16 gọi chú là "đẹp trai hơn Thanh Thanh".
Chú không mang bình giữ nhiệt đến lớp mà chỉ uống nước soda đóng chai, nếu không có thì sau buổi học đầu tiên sẽ có người mang nước lên bục giảng cho. Nhưng chú ấy vẫn chỉ uống những gì chú mang đến.
Chú ấy không đưa ra phạm vi cho kỳ thi cuối khóa, nhưng việc chấm điểm rất dễ, hầu như không có ai trượt môn học. Lớp tự chọn "Dân tộc học thế giới" mà chú ấy dạy luôn rất nổi tiếng, cô tranh giành hai năm nhưng cũng không được.
Khi không có lớp, chú ấy ở văn phòng, thỉnh thoảng đến quán cà phê trước sân bóng nhỏ. Hàng năm chú ấy sẽ mở một buổi tọa đàm, làm giám khảo cho cuộc thi hùng biện hằng năm của trường.
Chú ấy luôn bình tĩnh làm mọi việc, không hề phàn nàn dù là lúc bận rộn nhất. Cô phải nhập viện vì viêm ruột thừa, vừa để kịp hoàn thành dự án của mình thì chú ấy đã chạy đi chạy lại giữa trường học và bệnh viện, vẫn tranh thủ cơ hội đi chọn quà Tết cho cô.
Chú ấy bị khô mắt nhưng luôn quên mang theo thuốc nhỏ mắt.
Chú ấy thích đặt dấu câu đầy đủ khi gửi tin nhắn WeChat, nhưng chú không dùng biểu tượng cảm xúc Deathsmiles. Chú sẽ gửi một email có chữ ký đầy đủ.
Lần duy nhất chú ấy giận cô là khi cô bị cách ly ở bệnh viện trường vì cúm A nhưng không nói cho chú ấy biết.
À, cô Trình Lê của học viện Lịch sử là bạn gái của chú.
Chiếc taxi tấp vào lề đường.
Tây Trừng xuống xe, đi vào khu chung cư rồi đi thang máy lên tầng chín.
Lương Bạc Thanh không ngờ cô lại đến nhanh như vậy. Khi mở cửa ra, chú ấy lộ vẻ mặt kinh ngạc: "Tây Tây." Chú ấy vươn tay cầm lấy túi giấy đựng sách trên tay cô, đặt sang một bên, đưa khăn giấy cho cô, nói: "Lau mồ hôi đi."
Ngày cuối cùng của tháng 7, nhiệt độ cao.
Tây Trừng đi vào nói: "Chú gầy đi một chút."
Lương Bạc Thanh đang lấy nước cho cô, hơi khựng lại, đây là lần đầu tiên nghe cô nói chuyện, cảm thấy chưa thích nghi được.
Tây Trừng ngồi trên sofa, nhìn phòng khách, đã dọn dẹp xong rồi.
Lương Bạc Thanh đặt ly nước trước mặt cô, kéo ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong vài giây không ai nói gì. Tây Trừng nhìn khuôn mặt đó, gần một năm rưỡi không gặp, chú ấy đã ba mươi tư tuổi, khuôn mặt vẫn sạch sẽ như sương tuyết.
Thấy chú ấy do dự, như là đang suy nghĩ nên nói như thế nào, Tây Trừng nhẹ nhàng cười nói: "Thầy Lương, cháu làm cho chú phiền lòng như vậy sao?"
"Tây Tây, mất chức năng ngôn ngữ... Cháu khôi phục khi nào?" Chú hỏi vấn đề đầu tiên.
"Một tháng trước khi chú đi." Tây Trừng hơi cụp mí mắt xuống, xoa xoa chiếc gối ếch trên ghế sofa, đây là món quà cô tặng.
"Không phải đột nhiên khỏi mà là cháu đã luôn cố gắng, luyện tập rất lâu rồi, không hề dễ dàng gì."
"Vậy tại sao không nói cho chú biết?"
"Cháu muốn nói với chú, chỉ muốn nói với chú." Tây Trừng ngước mắt lên, nhẹ nhàng nói: "Nhưng đột nhiên phát hiện ra chú có bạn gái rồi, sau đó chú lại nói với cháu là chú sắp đi xa. Cháu nghĩ việc cháu có thể nói chuyện được hay không cũng không quan trọng gì đối với chú cả."
"Làm sao có thể không quan trọng?" Lương Bạc Thanh cau mày: "Cháu biết rõ chú mong cháu tốt hơn như thế nào mà."
Tây Trừng mím môi nhìn.
Lương Bạc Thanh bình tĩnh lại, gọi cô: "Tây Tây, bố cháu nói với chú…"
"Cháu biết ông ấy đã nói với chú những gì." Tây Trừng ngắt lời, vẻ mặt lạnh lùng: "Vậy chú cũng cho là cháu đã làm sai sao? Đáng lẽ cháu nên vui vẻ với gia đình ông ta? Chú vội về dạy bảo cháu thay ông ta à?"
"Chú không nghĩ vậy, chỉ là chú không đồng tình với cách làm của cháu. Cháu và Duật Chi..." Chú ấy dừng một chút, lần đầu tiên nghiêm nghị nói với cô: "Cháu còn trẻ như vậy. Nhất định phải làm khổ bản thân bằng phương pháp này sao? Tại sao không đợi chú về rồi cùng nhau bàn bạc? Tại sao chú mới xa có hơn một năm mà cháu lại như thế này?"
Những câu nói cuối cùng bỗng nhiên cao giọng hơn.
Thật hiếm khi chú ấy không thể kiềm chế được cảm xúc của mình như thế này, thậm chí còn quên mất có người vẫn đang trong phòng ngủ.
"Làm khổ bản thân?" Tây Trừng ngước mắt lên, khẽ nhếch môi cười: "Chú cảm thấy cháu ở bên anh ấy là làm khổ bản thân? Không phải chú giao cháu cho anh ấy sao? Chú không biết mình và anh ấy rất giống nhau à? Ngoại trừ đôi mắt, chỗ nào cũng giống. Chú có dám nghe câu nói tiếp theo không?"
Lương Bạc Thanh đứng dậy nhìn cô: "Tây Tây?"
"Nếu cháu nói với chú rằng khi lên giường với anh ấy, cháu coi anh ấy như chú, cháu không hề khó chịu chút nào, cháu rất vui vẻ, rất hưởng thụ. Thầy Lương có thấy ghê tởm không?" Tây Trừng vui sướng đập vỡ lọ, nhìn thẳng vào khuôn mặt lộ rõ vẻ sửng sốt của Lương Bạc Thanh. Cô tìm kiếm sự ghê tởm trong mắt chú ấy.
Phòng khách nhất thời rơi vào im lặng, không khí gần như ngưng đọng.
Trong phòng ngủ gần ghế sofa nhất, máy điều hòa tiếp tục phát ra tiếng kêu nhỏ.
Có lẽ là do điều hoà mở quá lâu rồi, cho dù đang là tháng bảy, Lương Duật Chi cảm giác như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.
Tay phải của anh đặt trên tay nắm cửa vài giây, cuối cùng không tự chủ mà rơi xuống.
Dường như có thứ gì đó đã bị xé toạc.
Bỗng hiện lên trong đầu một từ - tấm màn che.
Cô tàn nhẫn làm vỡ bong bóng xà phòng cuối cùng, khiến mọi ảo tưởng mơ mộng của anh trở nên lố bịch. Họ cách nhau một cánh cửa, xưa thân mật biết mấy, nay lại xa nhau đến thế.
Sự kiêu ngạo của Lương Duật Chi đã bị đập nát.
Anh muốn lao ra chất vấn cô dựa vào cái gì, gào thét trách mắng cô, đáp lại cô bằng những lời công kích cay nghiệt gay gắt, nói cho cô biết anh cũng chỉ ngủ với em thôi, đồ miễn phí thì tội gì không lấy, em còn tệ hơn hơn là một thế thân. Anh luôn biết cách làm tổn thương người khác.
Nhưng anh không thể nhúc nhích, những lời nói đó như một thanh kiếm, giữa lồ.ng ngực của anh đột nhiên sụp đổ, tràn ngập xấu hổ và đau đớn tột độ. Anh chống một tay lên tường, không thể đứng thẳng lưng được.
Cuối cùng cũng biết tại sao cô lại thích che mắt anh đến vậy. Cô đang nhìn ai khi thở hổn hển và run rẩy trên người anh. Khi cô bị thương, ý thức không tỉnh táo muốn nắm tay ai. Chữ L ở cuối bài luận văn của cô là ai.
Sau khi lên đỉnh cô sẽ cúi người rồi lưu luyến hôn lên cằm anh, nhìn sâu vào làn sương ướt trong ánh mắt, khóe mắt ửng đỏ khiến anh nhớ đến đóa hồng trên núi tuyết.
Cô im lặng giả câm trước mặt anh, vì vậy cô sẽ không bao giờ gọi nhầm người.
Lương Duật Chi chán ghét một số người, nhưng anh chưa bao giờ thực sự ghét ai. Nhưng lúc này anh rất hận Đường Tây Trừng, muốn đè cô xuống cắn, yêu cầu cô rút lại những lời nói kia. Anh đã sống hai mươi bảy năm, chưa từng có ai bắt nạt anh như thế này.
Tuy nhiên, anh vẫn không thể bước ra khỏi cánh cửa cho đến khi giọng nói của cô lại vang lên từ bên ngoài.
Lúc này, anh vẫn không biết đó là hèn nhát.
Sự hèn nhát làm nền cho câu chuyện của người khác.
Đây là hai từ không liên quan gì đến anh.
Trong phòng khách.
Im lặng hồi lâu, Lương Bạc Thanh rốt cục tìm lại được giọng nói, theo bản năng tiến về phía trước: "Tây Tây..."
Tây Trừng lùi lại một bước, né tránh tay anh ta.
"Cháu xin lỗi, cháu lớn lên không như những gì chú mong đợi. Cháu chỉ là kẻ ghi thù hận, đen tối ghê tởm. Cháu chỉ quan tâm đến bản thân mình. Cháu biết chú là người hiền lành, bao dung, tốt bụng. Nhưng cháu thì không, cháu thích cháu như hiện tại."
"Tây Tây, là bởi vì chú làm không tốt." Lương Bạc Thanh đau lòng nhìn cô, cố gắng sắp xếp lời nói rõ ràng: "Là bởi vì chú không hiểu được cháu đang nghĩ gì, có lẽ là chú đã làm điều gì đó không đúng..."
Đúng như dự đoán, chú bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân từ chính mình, giống như một bậc phụ huynh quá mức trách nhiệm vô cùng hiếm hoi, luôn phải kiểm điểm bản thân mình trước tiên.
"Thầy Lương, cháu hai mốt tuổi rồi." Tây Trừng vô cùng bình tĩnh: "Cháu không cần người giám hộ. Cháu rất biết ơn mười năm qua luôn có chú, cháu biết chú cũng rất vất vả. Chú muốn báo đáp công ơn của ông ngoại, chú đã trả đủ từ lâu rồi. Chú có sự nghiệp, có bạn gái, sau này kết hôn sinh con, chú không thể cả đời quan tâm cháu được. Chú hãy sống cuộc sống của chú đi, đừng lo lắng cho cháu nữa, từ nay cháu sẽ tự sống cuộc đời của cháu."
Đôi mắt cô hơi ửng đỏ, nhưng không hề có giọt nước mắt nào.
"Cháu sẽ sống tốt thôi."
Điều này rất xa lạ với Lương Duật Chi.
Mặc dù trong phần lớn thời gian, anh có thể dễ dàng thể hiện sự lịch sự và tu dưỡng mà mình nên có trước mặt người khác, nhưng thực tế anh không phải là người dễ hòa đồng, tính kiêu ngạo tận xương tủy, coi thường nhiều thứ.
Đặc biệt coi thường những vướng mắc tình cảm hư vô và lố bịch đó, thấy thoải mái thì ở bên nhau, không thoải mái thì tách ra. Cần gì phải cay đắng oán hận đòi sống đòi chết? Đâu ra nhiều cảm xúc mãnh liệt như vậy? Dù sao thì dù có sôi động đến đâu cũng sẽ trở nên im lặng, lao đầu vào càng nhiều, biết càng nhiều thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh khinh thường làm những chuyện vô bổ.
Anh thực sự đồng ý với những gì Phương Trùng Nguyên nói, không cần phải tính toán cảm xúc của cô có bao nhiêu, tình yêu của cô có mấy phần.
Điều tốt nhất nên làm là vứt nó ra phía sau.
Nhưng anh lại tính toán, ngày nào anh cũng chờ cô giải thích, dù chỉ vài câu cũng được nhưng chẳng có gì.
Lương Duật Chi không có cách nào để đối xử với Lương Bạc Thanh một cách lý trí và thân thiện. Anh vẫn uống rượu, không hề đề cập đến những gì nên nói. Điều này khiến Lương Bạc Thanh bất lực, anh ta không thể quở trách gay gắt, quấy rầy một cách tùy tiện. Anh ta cũng biết người này bướng bỉnh cố chấp, chỉ cần anh không muốn làm thì đập vào đầu cũng vô ích, chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn ngồi xuống.
Mãi đến khi thấy anh càng ngày càng say, không có ý định dừng lại, anh ta mới đưa tay giữ cốc lại: "Đủ rồi, ảnh hưởng đến sức khoẻ."
Nhưng đã quá trễ.
Khi rời khỏi quán bar, Lương Duật Chi gần như say khướt, được Lương Bạc Thanh đưa về căn hộ.
Đêm đó Tây Trừng cũng đang trên máy bay. Sáng hôm sau khi thức dậy, cô nhận được tin nhắn WeChat của Lương Bạc Thanh, cô cũng không ngạc nhiên khi chú ấy về sớm, cô thậm chí còn đoán được Đường Tuấn sẽ tìm chú ấy. Cũng giống như trước đây, một khi cô gặp vấn đề về tâm trạng hoặc xảy ra chuyện gì, Đường Tuấn không đủ kiên nhẫn để giải quyết, ngại phiền nên sẽ đến gặp Lương Bạc Thanh và luôn nói "Tây Tây nghe lời em", cho nên lần này vẫn dùng cách cũ thôi.
Tây Trừng đáp lại anh: "Hôm nay cháu sẽ đến gặp chú và trả lại cuốn sách cho chú."
Không đợi chú đồng ý, cô thay quần áo, sắp xếp đống sách mượn trước đó rồi ra ngoài bắt taxi.
Nhà của Lương Bạc Thanh cách đại học Z không xa, chưa đầy 3km. Tây Trừng đã đến đó nhiều lần và quen thuộc với mọi ngã tư mà ô tô chạy qua. Trên thực tế, cô biết hầu hết mọi thứ về chú.
Chú ấy dạy mười buổi một tuần, nấu ăn ở nhà vào cuối tuần. Cô thường đến đó dùng bữa hai tuần một lần.
Chú ấy thích cà ri, làm món cà ri gà mỗi tháng một lần.
Hàng ngày đến trường khi có lớp, văn phòng của chú ở tầng 12, chú ấy dạy "Nhân học kinh tế" và "Phương pháp nghiên cứu xã hội" cho sinh viên chưa tốt nghiệp, cô từng vào ngồi dự thính. Mỗi tiết học chú ấy đều giới thiệu một cuốn sách, ở tiết học tiếp theo, những sinh viên đã đọc xong sẽ được yêu cầu chia sẻ trong ba phút.
Khóa 15 của khoa Xã hội học có vài chục bạn nữ thầm mến, đặt biệt danh cho chú là "Thanh Thanh của nhà tôi", trong khi các bạn nữ khoá 16 gọi chú là "đẹp trai hơn Thanh Thanh".
Chú không mang bình giữ nhiệt đến lớp mà chỉ uống nước soda đóng chai, nếu không có thì sau buổi học đầu tiên sẽ có người mang nước lên bục giảng cho. Nhưng chú ấy vẫn chỉ uống những gì chú mang đến.
Chú ấy không đưa ra phạm vi cho kỳ thi cuối khóa, nhưng việc chấm điểm rất dễ, hầu như không có ai trượt môn học. Lớp tự chọn "Dân tộc học thế giới" mà chú ấy dạy luôn rất nổi tiếng, cô tranh giành hai năm nhưng cũng không được.
Khi không có lớp, chú ấy ở văn phòng, thỉnh thoảng đến quán cà phê trước sân bóng nhỏ. Hàng năm chú ấy sẽ mở một buổi tọa đàm, làm giám khảo cho cuộc thi hùng biện hằng năm của trường.
Chú ấy luôn bình tĩnh làm mọi việc, không hề phàn nàn dù là lúc bận rộn nhất. Cô phải nhập viện vì viêm ruột thừa, vừa để kịp hoàn thành dự án của mình thì chú ấy đã chạy đi chạy lại giữa trường học và bệnh viện, vẫn tranh thủ cơ hội đi chọn quà Tết cho cô.
Chú ấy bị khô mắt nhưng luôn quên mang theo thuốc nhỏ mắt.
Chú ấy thích đặt dấu câu đầy đủ khi gửi tin nhắn WeChat, nhưng chú không dùng biểu tượng cảm xúc Deathsmiles. Chú sẽ gửi một email có chữ ký đầy đủ.
Lần duy nhất chú ấy giận cô là khi cô bị cách ly ở bệnh viện trường vì cúm A nhưng không nói cho chú ấy biết.
À, cô Trình Lê của học viện Lịch sử là bạn gái của chú.
Chiếc taxi tấp vào lề đường.
Tây Trừng xuống xe, đi vào khu chung cư rồi đi thang máy lên tầng chín.
Lương Bạc Thanh không ngờ cô lại đến nhanh như vậy. Khi mở cửa ra, chú ấy lộ vẻ mặt kinh ngạc: "Tây Tây." Chú ấy vươn tay cầm lấy túi giấy đựng sách trên tay cô, đặt sang một bên, đưa khăn giấy cho cô, nói: "Lau mồ hôi đi."
Ngày cuối cùng của tháng 7, nhiệt độ cao.
Tây Trừng đi vào nói: "Chú gầy đi một chút."
Lương Bạc Thanh đang lấy nước cho cô, hơi khựng lại, đây là lần đầu tiên nghe cô nói chuyện, cảm thấy chưa thích nghi được.
Tây Trừng ngồi trên sofa, nhìn phòng khách, đã dọn dẹp xong rồi.
Lương Bạc Thanh đặt ly nước trước mặt cô, kéo ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong vài giây không ai nói gì. Tây Trừng nhìn khuôn mặt đó, gần một năm rưỡi không gặp, chú ấy đã ba mươi tư tuổi, khuôn mặt vẫn sạch sẽ như sương tuyết.
Thấy chú ấy do dự, như là đang suy nghĩ nên nói như thế nào, Tây Trừng nhẹ nhàng cười nói: "Thầy Lương, cháu làm cho chú phiền lòng như vậy sao?"
"Tây Tây, mất chức năng ngôn ngữ... Cháu khôi phục khi nào?" Chú hỏi vấn đề đầu tiên.
"Một tháng trước khi chú đi." Tây Trừng hơi cụp mí mắt xuống, xoa xoa chiếc gối ếch trên ghế sofa, đây là món quà cô tặng.
"Không phải đột nhiên khỏi mà là cháu đã luôn cố gắng, luyện tập rất lâu rồi, không hề dễ dàng gì."
"Vậy tại sao không nói cho chú biết?"
"Cháu muốn nói với chú, chỉ muốn nói với chú." Tây Trừng ngước mắt lên, nhẹ nhàng nói: "Nhưng đột nhiên phát hiện ra chú có bạn gái rồi, sau đó chú lại nói với cháu là chú sắp đi xa. Cháu nghĩ việc cháu có thể nói chuyện được hay không cũng không quan trọng gì đối với chú cả."
"Làm sao có thể không quan trọng?" Lương Bạc Thanh cau mày: "Cháu biết rõ chú mong cháu tốt hơn như thế nào mà."
Tây Trừng mím môi nhìn.
Lương Bạc Thanh bình tĩnh lại, gọi cô: "Tây Tây, bố cháu nói với chú…"
"Cháu biết ông ấy đã nói với chú những gì." Tây Trừng ngắt lời, vẻ mặt lạnh lùng: "Vậy chú cũng cho là cháu đã làm sai sao? Đáng lẽ cháu nên vui vẻ với gia đình ông ta? Chú vội về dạy bảo cháu thay ông ta à?"
"Chú không nghĩ vậy, chỉ là chú không đồng tình với cách làm của cháu. Cháu và Duật Chi..." Chú ấy dừng một chút, lần đầu tiên nghiêm nghị nói với cô: "Cháu còn trẻ như vậy. Nhất định phải làm khổ bản thân bằng phương pháp này sao? Tại sao không đợi chú về rồi cùng nhau bàn bạc? Tại sao chú mới xa có hơn một năm mà cháu lại như thế này?"
Những câu nói cuối cùng bỗng nhiên cao giọng hơn.
Thật hiếm khi chú ấy không thể kiềm chế được cảm xúc của mình như thế này, thậm chí còn quên mất có người vẫn đang trong phòng ngủ.
"Làm khổ bản thân?" Tây Trừng ngước mắt lên, khẽ nhếch môi cười: "Chú cảm thấy cháu ở bên anh ấy là làm khổ bản thân? Không phải chú giao cháu cho anh ấy sao? Chú không biết mình và anh ấy rất giống nhau à? Ngoại trừ đôi mắt, chỗ nào cũng giống. Chú có dám nghe câu nói tiếp theo không?"
Lương Bạc Thanh đứng dậy nhìn cô: "Tây Tây?"
"Nếu cháu nói với chú rằng khi lên giường với anh ấy, cháu coi anh ấy như chú, cháu không hề khó chịu chút nào, cháu rất vui vẻ, rất hưởng thụ. Thầy Lương có thấy ghê tởm không?" Tây Trừng vui sướng đập vỡ lọ, nhìn thẳng vào khuôn mặt lộ rõ vẻ sửng sốt của Lương Bạc Thanh. Cô tìm kiếm sự ghê tởm trong mắt chú ấy.
Phòng khách nhất thời rơi vào im lặng, không khí gần như ngưng đọng.
Trong phòng ngủ gần ghế sofa nhất, máy điều hòa tiếp tục phát ra tiếng kêu nhỏ.
Có lẽ là do điều hoà mở quá lâu rồi, cho dù đang là tháng bảy, Lương Duật Chi cảm giác như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.
Tay phải của anh đặt trên tay nắm cửa vài giây, cuối cùng không tự chủ mà rơi xuống.
Dường như có thứ gì đó đã bị xé toạc.
Bỗng hiện lên trong đầu một từ - tấm màn che.
Cô tàn nhẫn làm vỡ bong bóng xà phòng cuối cùng, khiến mọi ảo tưởng mơ mộng của anh trở nên lố bịch. Họ cách nhau một cánh cửa, xưa thân mật biết mấy, nay lại xa nhau đến thế.
Sự kiêu ngạo của Lương Duật Chi đã bị đập nát.
Anh muốn lao ra chất vấn cô dựa vào cái gì, gào thét trách mắng cô, đáp lại cô bằng những lời công kích cay nghiệt gay gắt, nói cho cô biết anh cũng chỉ ngủ với em thôi, đồ miễn phí thì tội gì không lấy, em còn tệ hơn hơn là một thế thân. Anh luôn biết cách làm tổn thương người khác.
Nhưng anh không thể nhúc nhích, những lời nói đó như một thanh kiếm, giữa lồ.ng ngực của anh đột nhiên sụp đổ, tràn ngập xấu hổ và đau đớn tột độ. Anh chống một tay lên tường, không thể đứng thẳng lưng được.
Cuối cùng cũng biết tại sao cô lại thích che mắt anh đến vậy. Cô đang nhìn ai khi thở hổn hển và run rẩy trên người anh. Khi cô bị thương, ý thức không tỉnh táo muốn nắm tay ai. Chữ L ở cuối bài luận văn của cô là ai.
Sau khi lên đỉnh cô sẽ cúi người rồi lưu luyến hôn lên cằm anh, nhìn sâu vào làn sương ướt trong ánh mắt, khóe mắt ửng đỏ khiến anh nhớ đến đóa hồng trên núi tuyết.
Cô im lặng giả câm trước mặt anh, vì vậy cô sẽ không bao giờ gọi nhầm người.
Lương Duật Chi chán ghét một số người, nhưng anh chưa bao giờ thực sự ghét ai. Nhưng lúc này anh rất hận Đường Tây Trừng, muốn đè cô xuống cắn, yêu cầu cô rút lại những lời nói kia. Anh đã sống hai mươi bảy năm, chưa từng có ai bắt nạt anh như thế này.
Tuy nhiên, anh vẫn không thể bước ra khỏi cánh cửa cho đến khi giọng nói của cô lại vang lên từ bên ngoài.
Lúc này, anh vẫn không biết đó là hèn nhát.
Sự hèn nhát làm nền cho câu chuyện của người khác.
Đây là hai từ không liên quan gì đến anh.
Trong phòng khách.
Im lặng hồi lâu, Lương Bạc Thanh rốt cục tìm lại được giọng nói, theo bản năng tiến về phía trước: "Tây Tây..."
Tây Trừng lùi lại một bước, né tránh tay anh ta.
"Cháu xin lỗi, cháu lớn lên không như những gì chú mong đợi. Cháu chỉ là kẻ ghi thù hận, đen tối ghê tởm. Cháu chỉ quan tâm đến bản thân mình. Cháu biết chú là người hiền lành, bao dung, tốt bụng. Nhưng cháu thì không, cháu thích cháu như hiện tại."
"Tây Tây, là bởi vì chú làm không tốt." Lương Bạc Thanh đau lòng nhìn cô, cố gắng sắp xếp lời nói rõ ràng: "Là bởi vì chú không hiểu được cháu đang nghĩ gì, có lẽ là chú đã làm điều gì đó không đúng..."
Đúng như dự đoán, chú bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân từ chính mình, giống như một bậc phụ huynh quá mức trách nhiệm vô cùng hiếm hoi, luôn phải kiểm điểm bản thân mình trước tiên.
"Thầy Lương, cháu hai mốt tuổi rồi." Tây Trừng vô cùng bình tĩnh: "Cháu không cần người giám hộ. Cháu rất biết ơn mười năm qua luôn có chú, cháu biết chú cũng rất vất vả. Chú muốn báo đáp công ơn của ông ngoại, chú đã trả đủ từ lâu rồi. Chú có sự nghiệp, có bạn gái, sau này kết hôn sinh con, chú không thể cả đời quan tâm cháu được. Chú hãy sống cuộc sống của chú đi, đừng lo lắng cho cháu nữa, từ nay cháu sẽ tự sống cuộc đời của cháu."
Đôi mắt cô hơi ửng đỏ, nhưng không hề có giọt nước mắt nào.
"Cháu sẽ sống tốt thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook