Cốc cốc cốc, có người gõ cửa. “Vào đi!”

Anh Bồi cũng không ngẩng đầu, chuyên tâm nhìn văn kiện. Lý Anh Ái từ bên ngoài cánh cửa, đi tới trước bàn nói báo cáo: ”

Trợ lý của cô Chu Vận Băng gọi điện thoại tới đây hai lần, nói cô Chu Vận Băng muốn phỏng vấn anh, hỏi anh lúc nào thì có thể sắp xếp.”

“Tôi nói, có đúng không năm lần bảy lượt gọi điện tới yêu cầu. Tôi thấy, Chu Vận Băng còn có dụng ý khác.”

Lý Anh Ái phủi miệng một cái. Anh Bồi nhìn Lý Anh Ái cười, cô quyệt miêng một cái, rất có khí thái An Tiểu Tâm: “Chị giúp đỡ An Tiểu Tâm nhìn biểu hiện của tôi chứ gì? Chị rất tẫn trách nha! Chị có thêm dầu thêm mỡ nói ta nói xấu hay không?”

“Hắc hắc, tôi nào dám.”

Lý Anh Ái vội vàng đem khóe miệng hạ xuống. “Không dám, vậy chị nói cho tôi biết, An Tiểu Tâm rốt cuộc ở đâu?”

Anh Bồi để cây viết trong tay xuống, bắt nạt Lý Anh Ái. Lại tới, lại tới, Lý Anh Ái vẻ mặt đưa đám nói: “Tổng giám đốc cứng đầu, không phải là tôi không muốn nói cho anh, mà An Tiểu Tâm phiêu bạt chân trời, không có chỗ ở cố định, tôi cũng không biết cô ấy ở đâu. Mỗi lần đều là cô ấy gọi điện thoại cho tôi,cho nên tôi không biết cô ấy ở đâu. Lại nói, mỗi lần tôi đều kịp thời báo cáo với anh đấy thôi.”

Anh Bồi cau mày nhìn Lý Anh Ái lần thứ một trăm lẻ một nói ra lời nói, cái gì không có chỗ ở cố định, phiêu bạc chân trời,sao không nói thẳng ra là không muốn nói cho anh biết đi. Anh nhục chí khoát khoát tay, để cho cô đi ra ngoài. An Tiểu Tâm rốt cuộc đi đâu đây? Cô bán phòng nhỏ của mình, cầm tiền xuất ngoại. Anh Bồi trừ ở chỗ Lý Anh Ái lấy được một chút tin tức ở ngoài, vậy cô lại chưa một lần liên lạc với anh.

Đúng là cô nàng độc ác! Thật vất vả cũng nhanh chóng chịu đựng thời gian đủ một năm. Nhưng mà, cách ước định một năm càng gần, Anh Bồi lại càng thấp thỏm. Đã qua một năm, anh tỉnh táo xem kỹ tình cảm của mình. Anh bây giờ có thể càng thêm khẳng định, An Tiểu Tâm chính là người anh muốn cùng cả đời. Chẳng qua, An Tiểu Tâm thì nghĩ thế nào đây? Đất khách quê người có gặp gỡ những tên đàn ông khác hay không, có khi nào yêu người khác rồi không trở lại? Ném ra văn kiện trong tay ra, anh nhàm chán vào trang web nội bộ công ty, mở những bài đăng cũ. Rất nhanh, hình ảnh đưa tới sự chú ý của anh. Đó là hình lúc An Tiểu Tâm làm dâu phụ cho Tần Xuân Hinh, cô cười đến long lanh rực rỡ, ướm thử bộ lễ phục dí dỏm đáng yêu trên người mình. Nhìn thấy cô trên người khoắc cái áo choàng nhỏ kia, Anh Bồi không khỏi nghĩ tới lúc cô cởi áo choàng, dáng vẻ hào phóng ở quầy bar uống rượu. “Ôi!”

Anh Bồi thở dài một tiếng, An Tiểu Tâm ơi An Tiểu Tâm, em rốt cuộc thì khi nào trở lại. Lúc này điện thoại di động tiếng tin nhắn vang lên, Anh Bồi nhìn màn ảnh máy vi tính ánh mắt không muốn rời đi, không để ý. Một lát sau, có người đi vào báo cáo công việc, anh bất đắc dĩ lại vùi đầu vào trong công việc. Cứ như vậy không biết đã trải qua bao lâu, cho đến khi bóng đêm phủ xuống, Anh Bồi mới từ trong công việc ngẩng đầu lên. Anh đứng dậy chânkhởi động tay, cầm lên áo khoác và điện thoại di động chuẩn bị rời khỏi. Ánh mắt đảo qua thấy điện thoại di động có tin nhăn chưa đọc, vì vậy vừa đi vừa nhìn. “Nếu như tâm ý chưa thay đổi, ước hẹn ngày một rõ. Anh nợ em một cam kết, nên biết ở nơi nào có thể tới tìm em. Nhớ, quá giờ không đợi!”

Anh Bồi nhìn chăm chú một lúc lâu, trong lòng cuồng loạn, vội vàng nhìn dãy số gởi tin tức tới. Thế nhưng vừa nhìn dãy số, lại là của Lý Anh Ái. Anh mặt trầm như nước, bấm điện thoại gọi Lý Anh Ái hỏi cho rõ ràng. Lý Anh Ái đúng thật là số đen, vừa đúng ở lại bên ngoài làm thêm giờ, bị đang Anh Bồi nổi giận lao ra bắt tại trận. “Ai cho chị đùa kiểu này! Tin tức này là thế nào?”

Anh Bồi xanh mặt, quơ múa điện thoại di động gầm nhẹ. Làm Lý Anh Ái sợ tới mức cà lăm nói: “Không...... Không phải nói giỡn, là Tiểu Tâm kêu tôi chuyển cho anh.

Tôi gủi cho anh từ buổi chiều, ta cho là anh đã sớm xem qua.”

“Thật sự?”

Anh Bồi buông lỏng tay, nửa tin nửa ngờ hỏi. “Không dám lừa anh, là Tiểu Tâm để tôi chuyển tin cho anh.”

Lý Anh Ái gật đầu như bằm tỏi. “Lại đang chơi trò gì vậy,sao không trực tiếp liên lạc với anh?”

Anh Bồi cắn răng nghiện lợi hận An Tiểu Tâm. Trên đường về nhà, anh nghĩ đến đầu muốn nỏ tung, uể oải không nghĩ ra rốt cuộc An Tiểu Tâm sẽ ở địa phương nào chờ anh. Đầu anh xoay như trái đất trở lại tiểu khu, thì ra là đi tới phòng nhỏ trước kia của An Tiểu Tâm. An Tiểu Tâm đi về sau, anh lại bỏ ra số tiền lớn đem phòng này mua lại. Thời điểm mỗi khi mệt nhọc hoặc nhớ nhung An Tiểu Tâm, anh sẽ tới chỗ của cô nghỉ ngơi. Sau lại, anh dứt khoát đem mình thành bộ dáng vứt tới không cần, ở lâu dài trong phòng nhỏ này của An Tiểu Tâm. Anh Bồi thay quần áo, cũng không muốn ăn cơm, mệt mỏi rót cho mình ly cà phê. Nằm vào ghế sa lon, anh cẩn thận suy nghĩ từ đầu tới cuối, rốt cuộc thiếu An Tiểu Tâm một cam kết đó cái gì? Kết hôn? Cô ấy không trở lại, đi đâu kết hôn hả? Rốt cuộc là cái gì đây? Anh nhục chí cầm ly cà phê lên nhấp một miếng, hương thơm ngọt ngào, nếu An Tiểu Tâm ở chỗ này, nhất định sẽ thoải mái than thở hả giận. Trước mắt Anh Bồi hiện ra bộ dáng ngọt ngào của An Tiểu Tâm, nhớ tới cô đã từng vì cà phê mà cùng mình liều chết.

Cô ngốc này, đem Blue Moutains giả làm thành bảo bối. Sau đó ở Châu Phi, bọn họ chen chúc trong một cái ống dẫn xi măng, An Tiểu Tâm sau biết đó là cà phê giả bộ dạng nhức nhối, rõ ràng thoáng như chuyện xảy ra ngày hôm qua. Đợi chút, Anh Bồi nheo lại mắt, cảm thấy có chuyện gì quan trọng mà anh quên mất. Anh cau mày, từ từ nhớ lại. “Tôi cảm thấy cô thật keo kiệt, thế nào ngay cả một ly cà phê cũng không cho tôi uống?”

“Tôi keo kiệt? Anh có biết hay không, đó là cà phê chính tông Blue Mountain sản phẩm từ Jamaica wal¬len¬ford, là tôi bỏ ra hai ngàn năm trăm nhờ người mới múa được, tự tôi cũng thấy tiếc chứ đứng nói gì cho anh.”

“Thôi đi, hàng giả mà cũng bày đặt.”

“Cái gì, giả?”

“Cô biết cái gì, cà phê Blue Mountain hiện tại sản lượng rất ít, hàng năm trừ Nhật Bản, toàn thế giới cũng chỉ có chừng 3500 thùng. Những thứ cà phê này vừa tung ra thị trường toàn bộ đều hết sạch, căn bản cũng không kịp tiêu thụ tại Trung quốc. Lại nói, 2500 một kg, nhìn giá tiền thôi cũng biết là giả.”

“A, 2500 vậy mà bán toàn là giả, giả anh còn uống?”

“ Cô bị cái người kia lấy 2500 là đắt rồi, hiện tại trên thị trường rất nhiều loại như cà phê Blue Moutains chất lượng không tồi, giá tiền cùng cô mua không khác nhau mấy, cái cô mua phải là hàng nhái rồi.”

Nghĩ tới, nghĩ tới. Anh Bồi nhớ đến lúc ấy mình nói: “ An Tiểu Tâm, nếu như chúng ta có thể an toàn trở về, tôi dẫn cô đi Jamaica, uống cà phê trong trang viên chính tông Blue Mountain, như thế nào?”

Anh nhớ mình nói xong lời này thì ánh mắt của An Tiểu Tâm sáng ngời như trong bầu trời đêm đầy sao, khiến Anh Bồi trong lòng run rẩy. Anh Bồi để cà phê xuống, hưng phấn lập tức gọi điện thoại cho Lý Anh Ái: “Mau, giúp tôi đặt vé máy bay nhanh nhất đi Jamaica.”

Thủ đô Kingstown phía Đông Bắc Jamaica nổi tiếng nhất chính là dãy núi Blue Moutains. Nghe nói tên của ngọn núi này, được đặt từ trước khi Jamaica bị Anh quốc xâm chiếm. Bởi vì đảo Jamaica bị biển Ca-ri-bê vòng quanh, khi mặt trời rực rỡ chiếu xạ ở trên mặt biển, Blue Moutain vốn vì khúc xạ xanh thẳm sắc nước biển mà hiện ra một loại màu lam nhạt sáng bóng. Nơi này nổi tiếng với trồng trọt cà phê Blue Mountain. Chân chính cà phê Blue Mountain là phải trồng trọt ở độ cáo 1800 m so với mực nước biển, mà đối với kẻ yêu thích cà phê khắc khe, lại cho rằng nhất định phải ở ngọn núi cao nhất Blue Moutains, cũng chính là nơi cao 2256m trồng trọt cà phê, đó cũng coi là cà phê Blue Mountain tốt nhất. Mục đích Anh Bồi, chính là nông trường trồng trọt cà phê trên ngọn núi cao nhất. Anh Bồi mang theo nón cỏ lớn, thở hồng hộc về phía ngọn núi cao nhất. Tháng mười mặt trời khô nóng cháy. Trong núi đường nhỏ bên cạnh khắp nơi đều là cây cà phê sức sống dồi dào, đầu cành điểm đầy hoa đỏ, trái cây xanh biếc. Những thứ kia sắp chin muồi hoặc đã thành trái cây chin muồi, dưới ánh mặt trời óng ánh trong suốt. Trong rừng,, có tốp năm tốp ba nữ công hái cà phê, thấy có người đàn ông anh tuấn đi qua, rối rít dùng ngôn ngữ địa phương cười nói những thứ gì đó. Anh Bồi nóng lòng bò lên trên, bban đầu bình tĩnh trong lòng, đột nhiên không có đáy. An Tiểu Tâm,rốt cuộc em có ở nơi này hay không? Đi tới dưới một gốc cây cà phê, anh lấy nón cỏ lớn xuống, lấy ra nước uống. Đột nhiên, có tiếng cười thanh thúy truyền tới, thanh âm ấy dễ nghe làm sao, giống như giữa cơn nóng bức rót vào trong lòng Anh Bồi một dòng suối mát. Anh Bồi kích động, anh men theo thanh âm, vạch ra nhánh cây cà phê truớc mặt, từng bước một hướng tới chỗ sâu cánh rừng đi tới. Chốc lát, phía trước cách đó không xa một bóng dáng màu trắng hấp dẫn sự chú ý của anh. Đó là một cô gái mảnh khảnh, cô đưa lưng về phía Anh Bồi, đang dùng một ít tiếng Pato ngôn ngữ địa phương kém cỏi hỏi nữ công ở đây phương pháp cắt cà phê. Cô cầm lên công cụ cắt thử một chút, nhưng chân tay vụng về, không thành công. Người nữ kia công cười cô, cô cũng tự giễu cười, tiếng cười như chuông bạc ở trong rừng cây vang vọng. “Tiểu Tâm!”

Anh Bồi nhìn cô chằm chằm thật lâu, trong lòng kích động đến không thể tự chủ.

Nhớ nhung tràn đầy đến mức không thể nhiều hơn,một tiếng gọi vừa phát ra, mới phát hiện thanh âm mình yếu ớt lại run rẩy. Không biết có phải hay không là tâm linh tương thông, An Tiểu Tâm vẫn nghe được, cô xoay đầu lại, ngưng mắt nhìn về phía cà phê dưới tàng cây Anh Bồi đang đứng đó, Dưới ánh mặt trời, Anh Bồi anh tuấn như có viền vàng xung quanh, ánh mắt thâm tình đọng lại ở trên người cô. An Tiểu Tâm ngạc nhiên bụm miệng, nhưng một giây kế tiếp một nụ cười sáng lạn tựa như đóa hoa nở rộ ra ngoài. Chẳng qua trong mắt trong suốt của cô, nước mắt đã sớm tràn ra mi. “Anh Bồi, Anh Bồi!”

Cô ném cái mũ trong tay ra, gọi lên cái tên ở trong lòng kêu vô số lần, bước hai chân hướng Anh Bồi chạy như bay. Anh Bồi giang hai cánh tay, nghênh đón tinh linh mạnh mẽ đụng vào trong lồng ngực mình. “Tiểu Tâm, anh yêu em.”

( hết trọn bộ)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương