Chỉ Là Thanh Xuân
-
Chương 10
Trương Lôi Vĩ đẩy chiếc xe hàng đi lon ton bên cạnh cô trong siêu thị nhìn cậu ta thật trẻ con.
Có lúc đi ngang qua cửa hàng rau quả, cậu ta láy hai trái cam để trước ngực mình lắc lư qua lại, còn biến thái hỏi:
- Cậu là size gì thế?
Lúc này thì cô phải bậc cười thành tiếng vì cậu ta.
Con người cậu ta nổi tiếng là ăn chơi trác táng, nhưng điều dó vẫn không ảnh hưởng đến kết quả học tập tập của cậu. Biết là như thế nhưng hôm nay cô lại dược chứng kiến một con người khác hoàn toàn so với những gì cô thấy được ở trên trường.
Không chỉ trẻ con, cậu ta khá là thân thiên, rất biết làm cho người khác cười vui vẻ làm cho cô xóa bỏ thành kiến về cậu ta.
Đi hết siêu thị nhưng cô chỉ mong về cho nhanh, cậu ta cứ như là nhà quê lên phố, đi tới đâu cũng hỏi cô: " Đây là cái gì thế ", đi tới đâu cũng làm trò.
Cứ làm trò đùa giỡn với cô, Trương Lôi Vĩ đẩy xe hàng đụng trúng vào một người khách khác.
Thật may là chỉ đụng trúng vào giỏ hàng của người ta nếu không là cậu ta đã tiêu đời rồi.
Bỗng Trương Lôi Vĩ nhận ra người bị đụng trúng chính là Quách Tĩnh Lâm ở lớp kế bên.
Cậu ta lúc này không chỉ không xin lỗi mà còn nháy mắt với cô bạn.
Nhìn qua thôi là cô đã biết Quách Tĩnh Lâm có vẻ đã đớp " thính " của cậu ta rồi.
Sau màn " thả thính " đầy chuyên nghiệp, Trương Lôi Vĩ kéo cô đi chỗ khác bỏ lại Quách Tĩnh Lâm và bạn của cô ta là Mã Phi Nhiên đứng nhìn ngây ngốc.
- Hình như đó là Trương Lôi Vĩ đúng không?
- Ừm.
- Cậu ấy mới nháy mắt với cậu đúng không? Ưm..... thích chết đi được!. Tớ không thể ngờ được có một ngày chúng ta lại gặp được cậu ấy đang đi siêu thị. Đây có phải là duyên phận không? - Mã Phi Nhiên phấn khích.
-.............. - Quách Tĩnh Lâm không trả lời, chỉ hướng mắt theo hướng của Trương Lôi Vĩ đang dần khuất bóng.
- Mà con nhỏ khi nãy đi với cậu ấy là ai thế?
- Tớ không biết, chúng ta về thôi, mua nhiêu đây là đủ rồi.
Nói rồi, Quách Tĩnh Lâm đẩy giỏ hàng đến quầy tính tiền.
Quách Tĩnh Lâm - một cô gái hiền lành, dễ thương, trong sáng đúng chất thục nữ. Sở hữu cho mình thành tích học tập đồ sộ ở các môn xã hội vì cậu ấy chỉ thuộc tuýt người chăm chỉ, có trí nhớ nhạy bén nhưng về các môn xã hội thì cậu ấy lại không bằng Mộ Thiên Du, cơ bản chỉ là một con người không thông minh, nói đúng hơn chính là " não phẳng ". Quách Tĩnh Lâm xuất thân từ gia đình có truyền thống làm nước tương đậu nành từ lâu đời. Đến bây giờ, tới đời của bố cậu ta thì đã là một tập đoàn có chỗ đứng vững chắc trong xã hội.
Cũng rời khỏi siêu thị, Mộ Thiên Du trở về nhà. Tưởng đâu sẽ được bình an yên nghỉ nhưng nào ngờ cậu ấm Trương Lôi Vĩ vẫn cứ ám cô như hình với bóng. Cậu ta không đi song song cùng cô, chỉ dám đi từng bước nhỏ phía sau, đôi khi cảm giác được cậu ta có điều muốn nói nhưng rồi lại thôi. Không chịu được, Mộ Thiên Du lên tiếng xóa tan bầu không gian ngại ngùng.
- Cậu muốn làm gì? Sao lại đi theo tôi nữa? Về nhà đi chứ.
- Tớ không muốn về nhà đâu, bố tớ sẽ bắt tớ đi học kinh doanh mất. Hay là cậu cho tớ ở nhà cậu ngày hôm nay nhé, tớ hứa là ngày mai tớ sẽ về. - Trương lôi vĩ nói bẽn lẽn phía sau cô.
- Không được! - Mộ Thiên Du quay ngoắt lại, gương mặt lộ vẻ giận dữ.
Thấy biểu cảm của cô, Trương Lôi Vĩ giật mình, tưởng đâu cô sẽ giúp mình vì khi nãy cậu ta vẫn còn thấy cô rất vui, nhưng tất cả đã lầm. Không từ bỏ ở đó, cậu ta vẫn mặt dày nói:
- Cậu lỡ giúp người thì phải giúp cho chót đi chứ! - Cậu ta bĩu môi.
- Không. - Mộ Thiên Du vẫn cương quyết.
Không thể thuyết phục được cô, Trương Lôi vĩ đây sẽ dùng cách thức cuối cùng.
Cậu ta chạy đến ôm chầm cánh tay của của cô vàotrong lòng mình, gương mặt lộ rõ vẻ nai tơ, như con nai vàng ngơ ngác, đạp trên đóng "rác" khô.
Cảm giác được khoảng cách giữa cô và cậu ta rất gần, cả thân người cậu ta như bao phủ cô, mặt cô bắt đầy ửng đỏ, không giám nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Vì thân hình cô khá nhỏ bé, còn cậu ta như người khổng lồ nên nhìn từ xa mọi người có thể lầm tưởng là đôi tình nhân đang ôm nhau.
Để tránh mọi người dị nghị, cô vội đẩy cậu ta ra khỏi người mình, khuôn mặt vẫn không hết nóng hổi nhưng người nào đó có vẻ cũng đang rất xấu hổ không biết đào đâu một cái hố để tự mình chôn xuống.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Trương Lôi Vĩ cậu ta lại có lúc phải đi cầu xin một cô gái như thế này.
Tuy rất xấu hổ và nhục nhã nhưng trong lòng cậu ta lại dội lên một cảm giác ấm áp lạ kì.
Cậu ta cầm lấy hai túi đồ từ tay cô, tay còn lại khoác vai cô cùng cô về nhà. Thấy cô không nói gì vì biết cô ngại nhưng cậu ta vẫn mặc định rằng cô không nói gì chứng tỏ là cô đã đồng ý.
Ở phía xa xa kia, cách họ chỉ có vài chục mét. Quách Tĩnh lâm như chôn chân tại chỗ, đôi mắt như được bao phủ bởi một lớp sương lạnh giá. Nhìn đôi bạn trẻ vui đùa trước mặt cô không thể nào kiềm được mà sinh lòng đố kị.
------------------------------------------------
Tới trước khu căn hộ nơi nhà của Mộ Thiên Du, Trương Lôi Vĩ không khỏi bất ngờ. Không phải sự đồ sộ, sang trọng của nó mà chính là cậu không thể ngờ được cô gái mà hằng ngày bị bạn bè khinh rẻ, chăm chọc là đồ nhà nghèo thì lại có thể ở trong một khu căn hộ cao cấp như thế này, không những thế đây còn là khu căn hộ thuộc quyền sở hữu của gia đình Hà Tử Đông.
Biết Trương Lôi Vĩ rất bất ngờ về điều này nhưng bây giờ thì cô rất lười để giải thích với cậu. Chỉ im lặng và bước vào nhà mình.
Căn hộ nhà Mộ Thiên du được bày trí khá đơn giản, với tông màu đen, nâu và trắng là chủ đạo. Có phòng khách, gian bếp, và hai phòng ngủ riêng biệt.
Trương Lôi Vĩ bước vào nhà nhìn ngó xung quanh như lần đầu tiên được nhìn thấy.
Không chịu được thái độ của cậu, Mộ Thiên du lên tiếng đánh tan sự hoài nghi của cậu ta.
- Được rồi, cậu rất tò mò đúng không? - Mộ Thiên Du nghiêm túc.
- Ừ. - Cậu hí hửng
- Thật ra thì nhà tôi không giống như những gì mà các cậu hay nghĩ, bố tôi là giám đốc bộ phận hành chính của công ty A, tuy không phải nói nhà tôi giàu có gì nhưng dù gì cũng đủ ăn đủ mặc, cũng đủ dư giả để có thể mua một chiếc xe hạng sang hoặc một căn hộ trung cư cao cấp như bây giờ. Nhưng tôi không muốn phụ thuộc vào tiền của bố, tôi muốn tự lập nên mới đi tìm công việc làm thêm và tôi muốn thử sức năng lực của mình bằng việc xin vào ngôi trường mà cậu đang đọc với một suất học bổng.
Nghe xong, Trương Lôi Vĩ như ngợ ra, có vẻ như cậu ta đã hiểu được cô nhiều hơn.
Tác giả: Hani Vy
Có lúc đi ngang qua cửa hàng rau quả, cậu ta láy hai trái cam để trước ngực mình lắc lư qua lại, còn biến thái hỏi:
- Cậu là size gì thế?
Lúc này thì cô phải bậc cười thành tiếng vì cậu ta.
Con người cậu ta nổi tiếng là ăn chơi trác táng, nhưng điều dó vẫn không ảnh hưởng đến kết quả học tập tập của cậu. Biết là như thế nhưng hôm nay cô lại dược chứng kiến một con người khác hoàn toàn so với những gì cô thấy được ở trên trường.
Không chỉ trẻ con, cậu ta khá là thân thiên, rất biết làm cho người khác cười vui vẻ làm cho cô xóa bỏ thành kiến về cậu ta.
Đi hết siêu thị nhưng cô chỉ mong về cho nhanh, cậu ta cứ như là nhà quê lên phố, đi tới đâu cũng hỏi cô: " Đây là cái gì thế ", đi tới đâu cũng làm trò.
Cứ làm trò đùa giỡn với cô, Trương Lôi Vĩ đẩy xe hàng đụng trúng vào một người khách khác.
Thật may là chỉ đụng trúng vào giỏ hàng của người ta nếu không là cậu ta đã tiêu đời rồi.
Bỗng Trương Lôi Vĩ nhận ra người bị đụng trúng chính là Quách Tĩnh Lâm ở lớp kế bên.
Cậu ta lúc này không chỉ không xin lỗi mà còn nháy mắt với cô bạn.
Nhìn qua thôi là cô đã biết Quách Tĩnh Lâm có vẻ đã đớp " thính " của cậu ta rồi.
Sau màn " thả thính " đầy chuyên nghiệp, Trương Lôi Vĩ kéo cô đi chỗ khác bỏ lại Quách Tĩnh Lâm và bạn của cô ta là Mã Phi Nhiên đứng nhìn ngây ngốc.
- Hình như đó là Trương Lôi Vĩ đúng không?
- Ừm.
- Cậu ấy mới nháy mắt với cậu đúng không? Ưm..... thích chết đi được!. Tớ không thể ngờ được có một ngày chúng ta lại gặp được cậu ấy đang đi siêu thị. Đây có phải là duyên phận không? - Mã Phi Nhiên phấn khích.
-.............. - Quách Tĩnh Lâm không trả lời, chỉ hướng mắt theo hướng của Trương Lôi Vĩ đang dần khuất bóng.
- Mà con nhỏ khi nãy đi với cậu ấy là ai thế?
- Tớ không biết, chúng ta về thôi, mua nhiêu đây là đủ rồi.
Nói rồi, Quách Tĩnh Lâm đẩy giỏ hàng đến quầy tính tiền.
Quách Tĩnh Lâm - một cô gái hiền lành, dễ thương, trong sáng đúng chất thục nữ. Sở hữu cho mình thành tích học tập đồ sộ ở các môn xã hội vì cậu ấy chỉ thuộc tuýt người chăm chỉ, có trí nhớ nhạy bén nhưng về các môn xã hội thì cậu ấy lại không bằng Mộ Thiên Du, cơ bản chỉ là một con người không thông minh, nói đúng hơn chính là " não phẳng ". Quách Tĩnh Lâm xuất thân từ gia đình có truyền thống làm nước tương đậu nành từ lâu đời. Đến bây giờ, tới đời của bố cậu ta thì đã là một tập đoàn có chỗ đứng vững chắc trong xã hội.
Cũng rời khỏi siêu thị, Mộ Thiên Du trở về nhà. Tưởng đâu sẽ được bình an yên nghỉ nhưng nào ngờ cậu ấm Trương Lôi Vĩ vẫn cứ ám cô như hình với bóng. Cậu ta không đi song song cùng cô, chỉ dám đi từng bước nhỏ phía sau, đôi khi cảm giác được cậu ta có điều muốn nói nhưng rồi lại thôi. Không chịu được, Mộ Thiên Du lên tiếng xóa tan bầu không gian ngại ngùng.
- Cậu muốn làm gì? Sao lại đi theo tôi nữa? Về nhà đi chứ.
- Tớ không muốn về nhà đâu, bố tớ sẽ bắt tớ đi học kinh doanh mất. Hay là cậu cho tớ ở nhà cậu ngày hôm nay nhé, tớ hứa là ngày mai tớ sẽ về. - Trương lôi vĩ nói bẽn lẽn phía sau cô.
- Không được! - Mộ Thiên Du quay ngoắt lại, gương mặt lộ vẻ giận dữ.
Thấy biểu cảm của cô, Trương Lôi Vĩ giật mình, tưởng đâu cô sẽ giúp mình vì khi nãy cậu ta vẫn còn thấy cô rất vui, nhưng tất cả đã lầm. Không từ bỏ ở đó, cậu ta vẫn mặt dày nói:
- Cậu lỡ giúp người thì phải giúp cho chót đi chứ! - Cậu ta bĩu môi.
- Không. - Mộ Thiên Du vẫn cương quyết.
Không thể thuyết phục được cô, Trương Lôi vĩ đây sẽ dùng cách thức cuối cùng.
Cậu ta chạy đến ôm chầm cánh tay của của cô vàotrong lòng mình, gương mặt lộ rõ vẻ nai tơ, như con nai vàng ngơ ngác, đạp trên đóng "rác" khô.
Cảm giác được khoảng cách giữa cô và cậu ta rất gần, cả thân người cậu ta như bao phủ cô, mặt cô bắt đầy ửng đỏ, không giám nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Vì thân hình cô khá nhỏ bé, còn cậu ta như người khổng lồ nên nhìn từ xa mọi người có thể lầm tưởng là đôi tình nhân đang ôm nhau.
Để tránh mọi người dị nghị, cô vội đẩy cậu ta ra khỏi người mình, khuôn mặt vẫn không hết nóng hổi nhưng người nào đó có vẻ cũng đang rất xấu hổ không biết đào đâu một cái hố để tự mình chôn xuống.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Trương Lôi Vĩ cậu ta lại có lúc phải đi cầu xin một cô gái như thế này.
Tuy rất xấu hổ và nhục nhã nhưng trong lòng cậu ta lại dội lên một cảm giác ấm áp lạ kì.
Cậu ta cầm lấy hai túi đồ từ tay cô, tay còn lại khoác vai cô cùng cô về nhà. Thấy cô không nói gì vì biết cô ngại nhưng cậu ta vẫn mặc định rằng cô không nói gì chứng tỏ là cô đã đồng ý.
Ở phía xa xa kia, cách họ chỉ có vài chục mét. Quách Tĩnh lâm như chôn chân tại chỗ, đôi mắt như được bao phủ bởi một lớp sương lạnh giá. Nhìn đôi bạn trẻ vui đùa trước mặt cô không thể nào kiềm được mà sinh lòng đố kị.
------------------------------------------------
Tới trước khu căn hộ nơi nhà của Mộ Thiên Du, Trương Lôi Vĩ không khỏi bất ngờ. Không phải sự đồ sộ, sang trọng của nó mà chính là cậu không thể ngờ được cô gái mà hằng ngày bị bạn bè khinh rẻ, chăm chọc là đồ nhà nghèo thì lại có thể ở trong một khu căn hộ cao cấp như thế này, không những thế đây còn là khu căn hộ thuộc quyền sở hữu của gia đình Hà Tử Đông.
Biết Trương Lôi Vĩ rất bất ngờ về điều này nhưng bây giờ thì cô rất lười để giải thích với cậu. Chỉ im lặng và bước vào nhà mình.
Căn hộ nhà Mộ Thiên du được bày trí khá đơn giản, với tông màu đen, nâu và trắng là chủ đạo. Có phòng khách, gian bếp, và hai phòng ngủ riêng biệt.
Trương Lôi Vĩ bước vào nhà nhìn ngó xung quanh như lần đầu tiên được nhìn thấy.
Không chịu được thái độ của cậu, Mộ Thiên du lên tiếng đánh tan sự hoài nghi của cậu ta.
- Được rồi, cậu rất tò mò đúng không? - Mộ Thiên Du nghiêm túc.
- Ừ. - Cậu hí hửng
- Thật ra thì nhà tôi không giống như những gì mà các cậu hay nghĩ, bố tôi là giám đốc bộ phận hành chính của công ty A, tuy không phải nói nhà tôi giàu có gì nhưng dù gì cũng đủ ăn đủ mặc, cũng đủ dư giả để có thể mua một chiếc xe hạng sang hoặc một căn hộ trung cư cao cấp như bây giờ. Nhưng tôi không muốn phụ thuộc vào tiền của bố, tôi muốn tự lập nên mới đi tìm công việc làm thêm và tôi muốn thử sức năng lực của mình bằng việc xin vào ngôi trường mà cậu đang đọc với một suất học bổng.
Nghe xong, Trương Lôi Vĩ như ngợ ra, có vẻ như cậu ta đã hiểu được cô nhiều hơn.
Tác giả: Hani Vy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook