Kinh đô Đại Ngụy.

Có một cô gái ngốc một mình đến Đại Ngụy, được Đại Ngụy điện hạ chiếu cố, ở nhờ trong một căn nhà. Tỳ nữ bảy người nô bộc bảy người, khu vực mặt tiền, từ giờ Mão thức dậy cho tới giờ Ngọ ngủ trưa, từng phút đều có người săn sóc… Ờ, điện hạ, Từ Đạt vốn hèn mọn, không hưởng thụ nổi cuộc sống thiên kim. Có nên bỏ đi không đây?

Đến đây ngừng bút, bỏ đoạn khi cô tắm rửa còn có hai tỳ nữ giúp kỳ cọ… Từ gia là nhà quan, trước lúc năm tuổi cô cũng đã từng trải qua loại hưởng thụ này. Nhưng giờ cô đã hai mươi, lại để tới hai tỳ nữ giúp đỡ, gương mặt bánh mật của cô cũng thành hồng rực…

Nhất là lần đầu tiên bị người ta dứt khoát lột đồ ra tắm rửa, nửa đêm cô nhảy lên mái nhà nghe lén, nghe thấy hai tỳ nữ này nói cô toàn thân cao thấp từ trên xuống dưới không có một miếng thịt nào mềm mại, cũng sờ không tới xương cốt, cơ bắp rắn chắc lại đàn hồi, rất khó lẫn vào với các cô gái ở Đại Ngụy…

Cô cúi đầu nhìn bộ ngực dưới lớp Thâm y của mình. Khi vào đông, chất vải mặc trên người hơi dày hơn bình thường một chút, cô nhẹ nhàng đè ngực xuống, lại đàn hồi trở về, cô vẫn nghĩ mình rất bình thường nha. Cô đặt bút xuống nghiên mực, đi đến bên cửa sổ quan sát tỳ nữ đi ngang qua, bất kể nhìn ở góc độ nào đều có vẻ mỏng manh như giấy… Xem ra, cô rất khó lẫn vào người Đại Ngụy thực.

Hóa ra tướng mạo của đàn ông Đại Ngụy thiên về thanh tú tỉ mỉ, phụ nữ Đại Ngụy càng mảnh khảnh hơn, làm cho loại thân hình diện mạo như cô thực… tự ti.

Đột nhiên, một thân hình cao lớn ngăn lại tầm nhìn của cô. Cô ngẩng đầu vừa thấy, cười nói: “Đại công tử.”

“Nhị tiểu thư, đã đến giờ.” Gương mặt hắn rất lạnh lùng.

Cô đáp lời “Đến ngay đây”, lập tức vào trong phòng lấy đao. Lúc cô bước ra ngoài, Ô Đồng Sinh đang đứng bên cạnh bàn, tay hé ra bức mặc họa (tranh vẽ bằng mực tàu).

“Cái này…” Cô cười nói: “Đại công tử, tôi vẽ không đẹp lắm, để anh chê cười rồi.”

“Không, vậy là tốt lắm đó.” Ngữ khí kia mặc dù lạnh lùng nhưng lại chứa chút kinh ngạc. “Tôi cứ nghĩ cô không giỏi vẽ.”

“…”

Hắn lại cúi đầu nhìn bức thư của cô, hơi khựng lại. “Tôi cứ nghĩ cô mù chữ.” Ở Tây Huyền có vài viên quan nhỏ dốt đặc cán mai là chuyện thường.

“…” Cô thấy môi mình đang co rúm lại. “Tôi mặc dù bất tài, nhưng vẫn còn một ít ý chí muốn tiến bộ chứ.”

Ô Đồng Sinh nhìn nét chữ của cô chăm chú, cái nhìn làm da đầu Từ Đạt hơi tê tê. Cô hình như hơn sư phụ…Ô Đại thiếu gia ở Tây Huyền văn võ song toàn, hắn đã vượt hơn cô tít tắp võ nghệ, nếu còn bỏ xa cô cả về văn chương nữa, cô thà chạy qua Bắc Đường hoặc Nam Lâm trốn cho rồi.

“… Thư pháp của Nhị tiểu thư không tệ.” Nét bút thận trọng kỹ lưỡng, khá ổn, đáng tiếc khi nhìn kỹ lại có gì đó rất giống học sĩ trong cung Từ Trực. Thấy như vậy, cũng từng mô phỏng theo nét bút quen thuộc ấy. Hắn thả xuống, lại cầm lấy bức mặc họa lên xem, chỉ vào người đàn ông ôm Lý Dung Trị trên sông Lệ, hỏi: “Sao lại vẽ tôi?”

Cô ờ à nửa ngày, mới thực thà nói: “Đại công tử sau khi đến Đại Ngụy, chắc cũng biết được nam nữ cấm kỵ. Không chỉ cấm, mà còn cấm rất ngặt nghèo. Nếu để người khác biết là tôi bảo vệ Lý Dung Trị, vậy phiền toái còn nhiều hơn, không phải sao?”

“…Tại sao hắn lại ôm tôi?”

“Ờ…Chắc là Từ Đạt nhất thời đãng trí, không cẩn thận vẽ hai tay ôm Đại công tử, Đại công tử xin đừng hiểu lầm.” Ngày ấy cô quả thật cảm thấy có người ôm lấy cô, rất chặt. Không phải Lý Dung Trị, chẳng lẽ lại là quỷ?

Người tưởng sắp chết, sẽ ôm chặt lấy người gần nhất với mình. Khi đó cô chỉ cảm thấy người này ôm cô chặt đến không thở được, suýt chút nữa làm cô nghẹt thở mà chết.

May mà triều đình Đại Ngụy phái quân hộ vệ ra tới biên cảnh để đợi, nghe nói ngay cả các kỳ nhân dưới trướng Lý Dung Trị cũng có trong đó. Có cao thủ thị vệ liều chết mở đường máu qua sông Lệ mật báo, bọn họ mới đến cứu người kịp lúc.

Sau này chính tai nghe người ta kể lại, lúc ấy cô bảo vệ Lý Dung Trị, đao kiếm sắp đâm tới, quân hộ vệ còn chưa đến kịp, là trường thương của Ô Đồng Sinh xé gió bay tới, xuyên thấu liên tục mấy tên lính Hắc Thiết quân mới cứu được.

“Nhị tiểu thư.” Hắn cầm trường thương bước ra sân.

“Làm phiền Đại công tử.” Cô cười. Giơ trường đao lên đấu với hắn.

Không phải cô hăng hái gì, nhưng từ khi ổn định phần nào ở kinh đô Đại Ngụy, Ô Đồng Sinh chủ động đưa ra cứ mỗi hai ngày lại luận bàn, để ngừa cô giẫm lên vết xe đổ — nói toạc ra chính là, Lý Dung Trị còn chưa leo lên được ngôi vị hoàng đế, nếu cô ở lại Đại Ngụy, không thể cứ một ngày nào đó đi ra ngoài chết thay được, còn liên lụy đến hắn nữa, không bằng để hắn huấn luyện cho rồi.

Hắn là thầy giáo nghiêm khắc lắm nha! Nếu còn ở Tây Huyền, cô chắc chắn muốn ôm đùi hắn xin hắn dạy cô hòng còn tranh tài thi thố, nhưng nay vĩnh biệt Tây Huyền rồi, cần gì phải luyện tập nữa chứ…

Cô hơi lơ đãng, cảm thấy một thương của hắn đâm đến, hổ khẩu [1] đau điếng. Cô biết hắn nhìn ra cô tâm thần dao động, lập tức tập trung lại.

Sư phụ a! Sư phụ a! Anh chàng này có thể huấn luyện được cả một đội quân dù có chết cũng không ngã xuống đất. Mỗi lần luyện tập, luyện suốt bốn canh giờ, cơm trưa cũng bỏ qua… Cô âm thầm kêu khổ.

Mũi thương của Ô Đồng Sinh tiến sát đến hai mắt cô. Từ Đạt đá một cước vào hư không, phi thân lên cột đình. Ô Đồng Sinh dễ dàng khóa trụ bóng dáng của cô, thương với người như hình với bóng.

Tỳ nữ bước vào sân thấy thế kêu hoảng, lại thấy ống tay áo cô tung bay lộ ra cánh tay, sợ tới mức hoa dung thất sắc.

“Từ tiểu thư, phủ thái tử cho mời…” Tỳ nữ lắp bắp nói.

Á, tiên đan cứu mạng đến rồi!

Lý Dung Trị đúng là một kẻ rất biết diễn kịch.

Nghe nói, ngày trở về đế đô, hắn vội vàng vào cung, thẳng đến trước giường lão hoàng đế đang bệnh nhẹ, quỳ gối hành đại lễ. Không có dáng vẻ thất thanh gào khóc, cũng không có hành động lâu ngày gặp lại nhào tới ôm phụ hoàng, hắn cứ như vậy tinh tế hỏi ngự y, hỏi lại bệnh tình của phụ hoàng, hỏi hỏi, miệng tuy vẫn ôn tồn nhã nhặn, đôi mắt đen tuyền đã hơi hơi hồng hồng, còn lấp lánh ánh nước.

Cung nữ ở đó thấy vậy cảm động, chỉ nói vị dân chính [2] từ Tây Huyền trở về này rốt cuộc cũng khó nén được chân tình. Người sau màn cũng không kìm được tiếng thở dài.

Thân tình như vậy, không ấm áp không vội vàng, đắn đo phù hợp, không giả vờ không dối trá, cô không thể không âm thầm thổn thức. Đắn đo phù hợp như vậy, mới càng cho thấy Lý Dung Trị với thân phụ không hề có cảm tình.

Đêm đó, Lý Dung Trị vội vàng dẫn theo một ngự y giỏi đến đây, dọa cô đến nhảy dựng lên.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi nhăn lại, đầu tiên là để ngự y chẩn đoán mấy chuyện ‘chưa quen thủy thổ’ của hắn, rồi ‘tiện thể’ xem giúp cô thuốc độc uống ngày đó đã được hoàn toàn giải hết hay chưa. Trong lúc khám, thỉnh thoảng hắn lại thuật cho ngự y mấy triệu chứng “thị lực không được tốt”, “có ảnh hưởng đến tai”,“bụng thỉnh thoảng có đau”… Cô nghe được trợn tròn mắt lên, cô tưởng mình đã giấu rất kỹ, hắn… lại nhìn ra không sót một mẩu nào!

Hắn vội vàng đến, vội vàng đi.

Chưa đến vài ngày đã sai người truyền tin cho cô. Cô vừa thấy, chẳng qua chỉ là ân cần hỏi han vài việc nhỏ xíu. Cô cũng ngại nên không đáp rõ, đành phải kể lể mấy chuyện be bé trong cuộc sống cho qua. Kết quả hắn lại hỏi lại lần nữa, làm hại cô phải đi mua bút lông với nghiên mực…

Cứ nghe, mỗi ngày của hắn cứ là liên tục vào cung bầu bạn với người già, rồi học chương trình học của thái tử, mãi cho đến khi ngả lưng, chỉ vừa chợp mắt ngoài trời đã là hừng đông. Hắn rõ ràng là trở về cũng vô ích…

Hôm nay, cô lần đầu tiên tới phủ thái tử. Vừa thấy đến Lý Dung Trị đến, cô theo bản năng đánh giá khí sắc của hắn, quả nhiên hơi gầy, sắc mặt cũng không được khỏe mạnh như trước kia. Hắn thấy cô chăm chú nhìn, ấm áp cười đáp lại.

“Nếu không phải Từ tiểu thư liều chết cứu giúp, hôm nay đã thành công dã tràng.” Môn khách ở phủ thái tử đều thở dài.

“Đâu có đâu có, là điện hạ phúc dày mệnh lớn thôi.” Cô đáp lời. Lập tức lại nghĩ, dù sao cũng đã chết một lần, chết lại lần nữa cô không phải không sợ, huống chi, huống chi…

Cô lẳng lặng nghe những người này thảo luận chuyện Đại hoàng tử thất đức gây ảnh hưởng, cùng với chuyện thế lực sau lưng các hoàng tử khác cũng đã bắt đầu rục rịch.

Cô nghe nghe, có hơi hoảng hốt, thì ra Đại hoàng tử thất đức là thất ở trong hậu cung, vì thế, Đại hoàng tử quỳ gối bên ngoài điện, nói là bị người hãm hại, nhưng chứng cứ rành rành ra như vầy, hoàng đế làm sao tin được… Những gièm pha tổn hại thiên uy đó có thể là lan truyền, chỉ vì mục đích vu cho được hai chữ thất đức?

Những người này không ngờ lại đào một cái hố đại nghịch bất đạo như vầy… Cô nhắm mắt lại, hai tay khoanh trước ngực, mắt điếc tai ngơ. Tranh đấu triều đình chính là đây, có khổ ải gì người dưới gánh cả, ở Tây Huyền cũng thế? Cô cùng thủ lĩnh chính là thí dụ tàn khốc đó, không phải sao?

Cô lại nghe thấy, giữa muôn giọng nói trộn lẫn hỗn tạp, một âm thanh rõ ràng nhợt nhạt pha chút khàn khàn lọt vào tai…

Lý Dung Trị mấy ngày liền đều bận rộn, đã sớm mỏi mệt. Cô phát hiện hắn hơi uể oải, giọng nói tựa như tiếng của Hoàng công tử trong phòng tiểu quan ở Tây Huyền ngày ấy… Biết rõ nam nhân này luôn luôn diễn kịch, nhưng vẫn không đặng đừng nhớ tới những ngày hắn cực nhọc khuya sớm chăm sóc cô.

Đút cô từng ngụm từng ngụm thuốc…

Giúp cô vén mái tóc bị gió thổi rối tung…

Đôi tay khiến cô an tâm mà ngủ…

Nếu, nếu hắn là thật tình, dù cả đời cô phải đần độn cũng cam tâm tình nguyện. Sự thật mất lòng a, trong lòng cô cười khổ. Sự thật là, hắn cần dùng đến cô, sự thật là, cô… vẫn là đi tìm tiểu quan đi!

Cô đã hết hy vọng vào cái thể loại tri âm tri kỷ tuyệt vời kia rồi, giờ chỉ tính tìm một tiểu quan để nếm thử tình yêu trai gái. Cô muốn mình không ‘hồ tư loạn tưởng’ như vầy nữa, nửa đêm trằn trọc ngủ không được thỉnh thoảng còn tưởng tượng mình đang abc xyz với Lý Dung Trị…

Ai bảo chưa có ai đối xử với cô như vậy làm gì? Ai bảo cô giống chó, ai đối xử tốt với cô, cô liền cam tâm tình nguyện bán mạng như vầy làm gì?

Cô đã bóng gió hỏi rất nhiều tỳ nữ hoặc nô bộc. Ở kinh đô Đại Ngụy thanh lâu không hiếm, nhưng tiểu quan quán thì ‘nhất vấn tam bất tri’, hỏi đến đâu câu trả lời vẫn là ‘không rõ lắm’ [3]. Cô để ý, Đại Ngụy cùng Tây Huyền đều có nhu cầu ‘nam phong’ [4] như nhau, có cầu chắc chắn sẽ có cung, có người bán, có ngành sản xuất. Tiểu quan quán trăm phần trăm có tồn tại, chỉ là không thể quang minh chính đại bày ra để người khác coi mà thôi.

“…” Xung quanh cô hình như rất im ắng.

Cô chậm rãi giương mắt, lại chậm rãi đảo mắt qua các môn khách đang nhìn cô trân trối, cuối cùng lại thong thả nhìn Lý Dung Trị đang mím môi giấu ý cười.

“… Sao vậy?” Cô cười tươi rói.

“Từ tiểu thư mệt mỏi?” Có người hỏi.

“… Không, Từ Đạt chỉ là đang suy nghĩ một chút.” Suy nghĩ xem làm thế nào để ngay giữa đế đô này nhảy vô tiểu quan quán mà thôi.

Một danh sĩ trung niên trong đó vuốt vuốt râu cười nói: “Từ tiểu thư suy nghĩ xong, vậy đã có kết luận chưa?”

“Cái này…”

“Bệ hạ thích cá, hầu như ngày nào cũng ăn canh cá.” Lý Dung Trị bỗng nhiên nói: “Hôm nay Đắc Hoan lâu vừa dâng lên một con cá khá lớn, phần xương để lại lâu đi.”

Mọi người trưng ra vẻ mặt không hiểu.

Từ Đạt tim đập thùm thùm, khụ một tiếng. Canh xương cũng ngon nha… Cô đến Đại Ngụy, việc hạnh phúc nhất chính là, hải sản nơi này không biết tuyệt hơn Tây Huyền bao nhiêu. Đắc Hoan lâu là lực lượng lớn hiếm hoi ở kinh đô chuyên thu mua hải sản trực tiếp tại bờ biển, vận chuyển đến kinh thành ngay trong đêm để giữ hải sản giữ được độ tươi ngon nhất, nếu có thứ gì đặc biệt sẽ dâng vào cung.

Lão hoàng đế Đại Ngụy cũng thích ăn cá, thân là người cùng sở thích, cô tuyệt đối không ngại việc ăn canh xương còn lại của ổng đâu.

“Chuyện đó…” Cô lại khụ một tiếng, liếc mắt nhìn Lý Dung Trị một cái. “Muốn củng cố địa vị của điện hạ trong mắt hoàng đế Đại Ngụy, điện hạ ở Tây Huyền luôn luôn giữ mình trong sạch, ‘hữu mục cộng đổ’ (có mắt cùng thấy, chỉ điều quá rõ ràng), điện hạ không ngại ám chỉ rõ, chỉ nghênh một hậu không nạp phi tử khác, tôn trọng tổ huấn Đại Ngụy, có lẽ rất hữu ích.”

Danh sĩ trung niên mở mắt tròn xoe. Các môn khách phía sau hắn khác cũng chớp mắt liên tục, nhìn lại Lý Dung Trị.

“Bảo điện hạ chỉ cưới một hậu, không khỏi có điều ủy khuất…”

“Danh sách hậu phi đã có phổ [5] rồi…” Có kẻ thấp giọng lẩm bẩm. Dù là thái tử có đức có tài có danh vọng, nhưng có những kẻ chỉ có thể dùng cách này thu mua, thế lực chia đều, mưa móc cùng dính là biện pháp duy nhất.

Lý Dung Trị vẫn không nói gì.

Danh sĩ trung niên trầm ngâm một lát, xen lời: “Kể từ khi hoàng tử thất đức, thân thể Hoàng Thượng ngày càng sa sút, chỉ sợ ngài ấy không thôi canh cánh việc này trong lòng. Nếu lúc này điện hạ biểu lộ tâm ý, Hoàng Thượng có thể được an ủi, tương lai thiên hạ Lý gia không giẫm lên vết xe đổ, phạm thượng…” Ông không dám nói nghịch luân, sửa lời: “Còn nữa, năm đó nương nương vì nội đấu trong hậu cung nên hàm oan mà chết, điện hạ con cháu Lý gia cũng suýt chút nữa chết trẻ, Hoàng Thượng có khi vì thế mà lưu tâm… Chờ sau khi điện hạ đi lên ngôi vị hoàng đế, khi đó ban chiếu nạp phi tử … cũng không muộn.” Ông ta nói thực hàm súc, thế lực chia đều vẫn phải thực hiện, nhưng có thể hoãn được một thời gian.

Từ Đạt nhìn thử Lý Dung Trị. Hắn có vẻ rất chuyên chú lắng nghe, còn hơi có vẻ đăm chiêu. Cô nghe nghe, lấy cớ lỉnh ra ngoài một chút, duỗi thắt lưng đang mỏi nhừ.

Từ khi đến đây, cô mới phát hiện hóa ra loại anh tài như Từ Trực Từ Hồi cũng không chịu nổi. Đại Ngụy có phải là coi quạ đen thành phượng hoàng không, mà lại tìm cô tham gia vào loại chuyện này vậy? Chẳng lẽ Lý Dung Trị không nói cho bọn họ biết, hắn chỉ đem cô theo làm bùa hộ mệnh sao?

Cô uống một hớp nước, rửa mặt qua loa, lại đi trở về, phát hiện mọi người đã giải tán cả, chỉ còn lại danh sĩ trung niên kia cùng một môn khách khác.

Hai người bọn họ vừa bước ra ngoài vừa nói: “Hôm đó tôi coi thỏa đáng rồi… Bàng tiên sinh, e là ngày đó điện hạ đã hứa sẽ ban cho cô ta quá nhiều của cải trân quý.”

“Ờ…”

“Trên người cô ta có bảo đao Trường Đức, rõ ràng là điện hạ ban tặng, chuyện này rốt cuộc nghĩa là sao?”

Có nghĩa gì đâu, tiền nhiều đồ quý mua lòng cô mà thôi, cô có được cây đao bên hông kia là nhờ vầy đó.

“Ờ…”

“Tôi từng nghe Từ gia Tây Huyền có ba con gái, một cô tư chất bình thường…Tuy rằng cô ta không tầm thường như lời đồn, nhưng tôi nghĩ cổ chính là cô Từ nữ (con gái nhà họ Từ) kia đó.”

Ối ối, cô nên cảm tạ vị môn khách này ca ngợi, lúc trước Ô Đại công tử còn tưởng rằng cô dốt đặc cán mai kìa.

“Ờ…”

Hai người trò chuyện một lúc rồi rời đi. Cô từ phía sau cây cột ở hành lang đi ra, nghĩ đã lâu rồi mới có được một mẩu mừng vui, người Đại Ngụy không biết cô là Từ Đạt. Có anh chàng thấy cô, đỏ mặt, cô mừng lên mây, suýt chút nữa còn định xông tới nắm áo anh ta hỏi muốn về nhà với cô hay không…

Cô còn tưởng rằng ở đây thì có thể ung dung tự tại được tý, té ra danh tiếng của cô gái bình thường nhà họ Từ lan rất xa a.

Cô dợm bước đi, chợt thấy ở cổng vòm một bóng dáng sừng sững. Cô lập tức cười nói: “Bàng tiên sinh còn chưa đi sao?”

Danh sĩ trung niên kia quay hẳn người lại nhìn cô. “Từ tiểu thư, Bàng mỗ vẫn chưa có cơ hội cảm tạ tiểu thư. Nếu không có tiểu thư, chỉ sợ điện hạ khó có thể toàn thân trở về.”

Từ Đạt vội vàng đáp lễ, nói: “Chuyện nhỏ chuyện nhỏ. Điện hạ ngài ấy… có ân với tôi, Đại Ngụy có câu, mông nhất phạn chi ân, thượng sát thân dĩ báo (chịu ân một bữa cơm, nguyện lấy cả tính mạng báo đáp). Tôi đây… cũng không tồi không tồi.”

“Từ tiểu thư có chút hiểu biết về văn hóa Đại Ngụy.” Hắn vuốt vuốt râu, cười nói.

“Tàm tạm thôi tàm tạm thôi.”

“Từ tiểu thư… Cây đao này…”

Cô mặt không đổi sắc đáp: “Là điện hạ tặng cho. Nghe đồn bảo đao này là vật sở hữu của sư phụ điện hạ, điện hạ thật sự coi trọng Từ Đạt, Từ Đạt tất nhiên toàn tâm phục vụ.”

“Ờ… Sư phụ của điện hạ là người quân tử tài đức ở Đại Ngụy. Năm đó điện hạ rời kinh đô, chỉ chủ động mang theo cây bảo đao này, chắc hẳn điện hạ tưởng nhớ vị quân tử tài đức ấy.”

Cô cười đáp: “Chắc hẳn là vậy.”

“Từ tiểu thư… Tổ tiên cô là họ Từ hay họ Hứa?” Hắn chợt hỏi.

Cô sửng sốt. “Tất nhiên là họ Từ, sao lại nói là Hứa.”

Hắn trầm ngâm trong chốc lát. “Vậy tiểu thư có từng nghe đến họ Hứa ở Đại Ngụy?”

“… Chưa từng.”

“Kim đao khai quốc trong cung Đại Ngụy?”

“Chưa từng.” Cô thẳng thắn đáp.

“Nhứ Thị ở Bắc Đường?”

“…” Cô lắc đầu.

“Tư Nhân ở Nam Đường?”

“Tôi cả đời chỉ ở kinh đô Tây Huyền, đối với mấy dòng họ của tứ quốc này không biết nhiều lắm.” Cô hơi cảm thấy khác thường.

“Hóa ra là vậy… Từ tiểu thư tuổi còn trẻ, không nên dùng hai chữ cả đời.”

Với cô mà nói, Từ Đạt rời khỏi Tây Huyền, kỳ thật chẳng khác gì chết. Cô thấy họ Bàng này muốn nói lại thôi, trong lòng biết hắn đang chờ cô nói lý do, cố ý hỏi: “Từ Đạt muốn hỏi Bàng tiên sinh một chuyện. Cái đó… Nam phong ở Đại Ngụy chắc không phổ biến, Từ Đạt từ khi đến kinh thành tới giờ chưa từng gặp tiểu quan quán… Đại Ngụy có tiểu quan quán chứ?”

Gương mặt họ Bàng giật giật, ngay cả râu ria cũng co rút. “Tiểu quan quán… Từ tiểu thư hỏi nó là để…”

Cô xoắn xoắn đuôi tóc, cười duyên đáp: “Tất nhiên là để dùng.” Cô để ý thấy hắn rõ ràng hơi lung lay một chút, ánh mắt nhìn cô có thay đổi.

Đây là đương nhiên. Hắn tưởng Lý Dung Trị đã hứa cho cô một vị trí trong hậu cung, nhưng hậu phi Đại Ngụy, thân thể phải trong sạch thuần khiết, cô muốn tìm tiểu quan, tất nhiên là không thể bước chân vào hậu cung nữa.

Cổ họng hắn dịu xuống, chậm rãi buông lời: “Bàng mỗ không biết tiểu quan quán, nhưng nghe nói cái loại địa phương đó long xà hỗn tạp (ý nói tốt xấu lẫn lộn)… Nếu Từ tiểu thư cần, Bàng mỗ có thể nghĩ cách giúp đỡ.” Hắn nói vô cùng hàm súc.

Cô chớp mắt mấy cái, cười nói: “Vậy làm phiền Bàng tiên sinh.” Người này, còn muốn nhìn cô gạo nấu thành cơm hả. Cô thiệt tình nhịn không được, hỏi: “Danh sách hậu phi của điện hạ, có có người ngài ấy thích?”

“… Thích?”

“Ừ, đã gặp mặt nhau ấy?”

Hắn không biết tại sao cô hỏi việc này, âm thầm suy nghĩ trong chốc lát, đáp: “Hôn sự của nam nữ ở Đại Ngụy nào có lén gặp mặt, chỉ có tranh vẽ thôi. Hai ngày trước đã trình tranh vẽ lên cho điện hạ xem.”

Ố ồ, trúng thưởng bắt buộc. Có lẽ cô giấu nét mặt không kỹ, hắn giải thích: “Cũng không thiệt thòi cho điện hạ. Nếu không phải là mỹ nhân làm sao trình lên được? Con gái của Tiền đại nhân đã cáo lão hồi hương đó… Chính là đại tỷ của Lâm Tú, là đệ nhất mỹ nhân Đại Ngụy, không, có lẽ là đệ nhất mỹ nhân tứ quốc.”

“Hay chăng là duyên trời tác hợp?” Cô hoan hỉ nói.

Hắn nhìn kỹ biểu tình chân thành của cô. Hắn còn tưởng rằng… Ngàn dặm xa xôi theo thái tử Đại Ngụy trở về, là có mưu đồ kín đáo, chẳng lẽ thật sự là hắn nghĩ sai?

Hắn thấy nét mày của cô có anh khí, khác biệt rất nhiều với con gái Đại Ngụy. Tiểu quan quán? Vừa rồi hắn suýt chút nữa ngất xỉu, con gái Đại Ngụy mà có ý nghĩ này chắc chắn đã bị người khác đánh què chân. Tây Huyền Từ gia quả nhiên không giống bình thường, chỉ riêng cô Từ Đạt bị đồn đại tầm thường này đã là như thế, vậy những cô gái còn lại…

“Từ tiểu thư chuyên dùng đao?” Hắn lại hỏi.

“Đúng vậy, tôi từ nhỏ đã tập đao, điện hạ vì thế mới đưa bảo đao cho tôi.”

“Từ Đại tiểu thư cùng Tam tiểu thư…”

Mày cô hơi nhướng lên. “Từ Trực không biết võ, Từ Hồi dùng Âm đao. Thế nào?”

“Âm đao? Cái loại Âm phủ gì đó không thể là sở hữu của Đại Ngụy… Nếu Từ tiểu thư họ Hứa…” Hắn đúng lúc ngậm miệng.

Chữ “hứa” (许) có chứa chữ “ngọ” (午) sao? Trong lòng cô cảm thấy hơi kỳ lạ. Ngôn ngữ tứ quốc, chữ viết không giống, nhưng âm điệu không khác nhau nhiều, nếu nói Hứa thành Từ cũng có thể…

Hắn đi rồi, cô mất hứng ngồi ngơ ngẩn trong sân, tiện tay ngắt một phiến lá xanh, tựa trên lan can bằng đá, nhẹ nhàng thổi một khúc.

Giữa những nốt nhạc dường như có gió nhẹ thổi, mong chính mình có thể an yên quay về Tây Huyền, cởi bỏ tình cảm hoài niệm sâu trong tâm tưởng. Ở trước mặt Ô Đại công tử, cô không dám thổi khúc hoài niệm này, cô sợ hắn nhớ nhà, sợ hắn hối hận vì đã theo cô đi.

Coi đi, cô sợ đông sợ tây, lúc trước học ti trúc (nhạc cụ) này có ích lợi gì đâu? Cô không có gì cả, dù quay lại một lần, cô vẫn không hối hận vì đã lấy thuốc cho Hoàn Ngọc, nhưng, tự sau khi rời khỏi Tây Huyền, trong tim cô vẫn rỗng toác. Hóa ra khi dứt đứt rễ, lục bình lại khó chịu đến vậy, cô thậm chí còn không biết sau này nên đi nơi nào.

Thiên hạ vạn dặm, nhà của cô, đã không thể trở về được nữa rồi.

Ngay cả… ngay cả người trong tim, cũng không dám cầu vọng nữa.

Nếu cô có cá tính như Từ Trực, cô sẽ giở thủ đoạn đùa giỡn đem Lý Dung Trị nhốt vào trong mật thất, cứ khóa hắn cả đời như vậy.

Nếu cô có cá tính như Từ Hồi, cô lập tức lôi Lý Dung Trị đến đỉnh núi nào đó chung sống, thái tử, bệ hạ gì gì vứt hết cho người khác. Coi hắn không là gì khác ngoài đơn giản là Hoàng công tử của cô.

Nhưng, cô không phải là ai hết, chỉ là Từ Đạt… Chỉ là Từ Đạt mà thôi.

Lúc cô lấy lại tinh thần, phát hiện khúc nhạc mình thổi đã chuyển điệu, bắt đầu tư xuân (khụ, cái này mình nghĩ các bạn đọc ngôn tình đều biết). Cô ôm bụng cười to, nói: “Cái này gọi là cái gì? Bình thường thì không tương tư, nhưng vừa mới bắt đầu muốn, lại tương tư đến .” Không được không được, sao cô lại do do dự dự không quyết như vầy? Xem ra, cô phải mau nếm chút mùi vị nam nữ hoan ái, để hưởng thụ xem loại chuyện đó mất hồn đến độ nào, sẽ không phải tương tư nữa. Cô suy nghĩ trong chốc lát, hắng hắng giọng, mỉm cười lẩm bẩm hát: “Ta có đôi bàn tay to lớn, binh sĩ a, chàng có nguyện ý theo ta? Ta có bộ ngực tròn đầy, binh sĩ a, chàng có muốn sờ? Ta có…” Giọng cô dừng lại, nheo mắt thấy rõ bóng dáng bên cạnh cửa đá.

“Sao lại không hát nữa?” Hắn ôn nhu hỏi.

Cô chậm rãi đứng dậy, kéo kéo vạt áo, khi ngửng lên, mặt đã đầy nét cười toe toét. “Phong tục khác biệt, khúc này không thể hát bậy.”

“Khúc tỏ tình của Tây Huyền?”

“Đúng vậy, khúc tỏ tình thô tục hết nói.” Cô thấy phía sau hắn không có ai, cười hỏi: “Điện hạ không trở về cung thăm Hoàng Thượng sao?”

“Đang định đi qua.” Lý Dung Trị từ từ đi đến trước mặt cô, nói: “Cũng thuận đường đưa cô trở về.”

Cô chớp mắt mấy cái, xua xua tay. “Tôi nghĩ khi về, thuận đường tới Đắc Hoan lâu nếm thử canh xương.”

Hắn nghe vậy, cười bảo: “Đừng tới đó một mình, bây giờ còn rất nguy hiểm. Cũng đừng nếm bất cứ nguyên liệu nấu ăn gì được đưa vào trong cung, nhất là cho Hoàng Thượng, cho dù là đồ thừa.”

Cô khẽ biến sắc mặt.

Hắn lại nhẹ giọng nói: “Không phải ta, không liên quan tới ta. Thân là con cháu hoàng thất, vốn không nên để cho người ta biết mình thích cái gì, nhất là vua của một nước, đây đều là phải trả giá đắt. Sau này… ta cũng vậy.” Lát sau, hắn đột nhiên nói: “Đại hoàng tử thất đức, nếu không có hắn chủ động, sao lại có sơ hở để ta nắm được?”

“… Ồ.” Mắc gì phải giải thích với cô vậy trời?

Cô cúi mắt, thấy hắn vươn tay về phía mình, vốn tưởng rằng hắn muốn cầm tay, đang phân vân có nên né tránh hay không, đột nhiên, bàn tay to lớn kia che kín hai mắt.

“Điện hạ?” Lòng bàn tay ấm áp, làm cô nhớ tới hơi ấm trên xe ngựa.

“Nhị cô nương, sao bây giờ vẫn còn nheo mắt? Ngự y Đại Ngụy cũng trị không hết?”

Cô cười: “Thị lực tôi lúc nhỏ tốt hơn người thường rất nhiều, nay chẳng qua là trở lại bình thường thôi, không ngại gì.”

Đôi tay kia buông xuống.

Ánh nắng rơi vào trong mắt cô, thứ đầu tiên cô thấy được là nét mày thanh tú ấm áp ý cười của hắn. Ai da, cũng là phải làm Hoàng Thượng, thời gian ở chung không bao nhiêu, nhìn hắn thêm được phút nào hay phút ấy. Vì thế cô cũng cười, cuốn cuốn đuôi tóc, nói: “Nếu điện hạ muốn thuận đường đưa Từ Đạt, vậy làm phiền ngài.”

Cỗ kiệu được nâng lên.

Nam nữ chung một kiệu.

Cô ngồi nghiêm chỉnh, hắn chuyện phiếm với cô vài câu, hơn phân nửa là hỏi cô ở Đại Ngụy có quen hay không, hoặc là chỉ cho cô kinh thành có quán ăn nào được. Hắn rời đế đô đã nhiều năm, phần lớn tin tức đều là nghe cung nữ nói lúc nhỏ, không dám chắc chắn cửa hàng vẫn còn. Dứt lời, hắn đột nhiên lại nói: “Đúng rồi, cô đã hồi âm chưa?”

Cô ừ một tiếng, lấy ra tự bên hông lá thư vừa viết xong lúc sáng đưa cho hắn. Người đã gặp mặt, còn phải đọc thư nữa hử?

Hắn nhận lấy, mở ra chăm chú đọc. Đến đoạn cô nhăn nhó kêu nhà quá lớn, ý cười càng sâu. Một lát sau, hắn nói :“Tòa nhà kia vốn là để cho môn khách của ta sử dụng. Cô là nữ, ta bố trí cho cô ở lại một tòa nhà, kỳ thực rất hợp lý, trước mắt những người khác cũng sẽ không thể xét nét gì.” Lát sau, hắn lại như vô tâm nói: “Nhị cô nương đừng hiểu lầm, Dung Trị cũng không phải thực coi cô như môn khách dưới trướng ta, mà là, ngươi lẫn vào trong đó, đối với cô có lẽ an toàn hơn. Hôm nay cũng là vì muốn gặp Nhị cô nương, vì thế mới tìm cớ mời cô về phủ.”

“…” Mặt cô nóng lên, ánh mắt đưa ra ngoài cửa sổ kiệu.

Hắn cẩn thận gấp tờ giấy lại, cười nói: “Lúc nào ta rảnh sẽ hồi âm cho cô.”

Có chuyện gì giờ nói luôn không được sao? Còn hồi âm nữa, cũng chỉ là mấy chữ đơn giản mà… Nhưng cô vẫn đáp nhẹ một tiếng: “Được. Điện hạ nhớ chú ý bảo trọng.”

Hắn mỉm cười, thấy chiếc túi nhỏ bên hông cô, ánh mắt mềm mại, hỏi: “Bên trong chứa đồng tâm kết?”

“Ờ, điện hạ vẫn chưa quên? Không phải đồng tâm kết, chẳng qua là sợi chỉ đỏ từng tết thành đồng tâm kết thôi.” Đầu gối cô chợt khẽ đụng vào hắn qua lớp áo, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, trong chốc lát chỉ cảm thấy hai má như phát sốt.

Cô thầm lẩm bẩm một tiếng, khẳng định chính mình thật sự là tư xuân. Cũng phải, cảm xúc yêu đương cháy bỏng của trai gái Tây Huyền phần lớn tập trung ở mười tuổi đến ba mươi, qua ba mươi chẳng còn chút nhiệt huyết thiêu đốt nào, chỉ còn mục đích sinh sản, phụ thân cô không phải như thế sao? Vì sinh hạ một đứa mang họ của ông, mà phải ở rể nhà họ Từ, đến năm mươi tuổi vẫn còn ở nhà mẹ, đối với một lão già như thế mà nói thật sự là rất tra tấn.

Mấy đồ đó cô đều chỉ biết khi đã thiếu niên. Hồi đó, cô tình cờ thấy Từ Trực mang về từ trong cung vài cuốn sách, đều là công trình nhiều năm nghiên cứu của chỉ.

Nay nghĩ đến, nghiên cứu của Từ Trực thực vô cùng chính xác. Cô đã hai mươi, động dục… không, cảm xúc mạnh mẽ hơn lại không có đường phát tiết, tự nhiên là ngay cả một cái đầu gối cũng dễ dàng khiến cô suy nghĩ bậy bạ.

Cô nhìn cảnh đường phố rộn ràng ngoài cửa sổ mà không chút để ý, nghe người bên cạnh nói gì đó, cô trả lời được, lát sau lại quay đầu nhìn Lý Dung Trị. “Từ Đạt thất lễ, điện hạ vừa rồi nói gì vậy?”

Hắn mỉm cười: “Ta nói, cho ta mượn sợi chỉ đỏ của cô nhìn một cái đi.”

Trong lòng cô hơi nghi hoặc, ngay sau đó lại tiêu tan. Một sợi dây đỏ thì có thể làm gì chớ?

Cô lấy ra từ trong túi ra sợi dây nhỏ, đưa cho hắn.

Lý Dung Trị nhẹ nhàng vuốt vuốt sợi dây một lát, đột nhiên bắt đầu bện lại.

Cô ngạc nhiên, đang muốn hỏi hắn muốn lấy dây làm cái gì, lại thấy hắn từng chút một tết lại chiếc đồng tâm kết như cũ. Những ngón dài trắng muốt có đôi phần trúc trắc, hiển nhiên là vừa mới học.

Tim cô đập bùm bùm, không tự chủ được liếc một bên mặt của hắn. Khuôn mặt tuấn tú như ngọc của hắn đang chăm chú, môi không son mà đỏ… Không phải, là khóe miệng luôn khẽ cong cong, trông rất đẹp mắt.

Nhưng, nguyên nhân chính là đẹp đến nỗi mắt cô cứ ngó đăm đăm, phải vận hết ý chí mới dời được khỏi mục tiêu. Ánh mắt vừa chuyển, bắt được một cái túi nhỏ treo tòng teng bên vách kiệu.

Cô bỗng tò mò, lấy túi xuống, cảm thấy lòng bàn tay rất ấm. Cô thầm kinh ngạc, mở túi ra, bên trong là một khối đá nhẵn bóng đen như mực.

“Đây là noãn thạch (đá ấm) của Đại Ngụy.” Lý Dung Trị cười nói: “Mấy đêm gần đây rất lạnh, Nhị cô nương mang về đi, đặt trong túi để trong ngực áo, đừng cho nó tiếp xúc trực tiếp với da là được.”

“Cái này chắc rất hiếm?” Cô yêu thích không rời.

Hắn nhìn cô một cái, cười nói: “Bảo hiếm cũng đúng, hàng năm chỉ sản xuất một lượng cố định, ai ai cũng tranh nhau mua.”

Cô à một tiếng, khóe miệng cong cong, thích thú nhận lấy. Chắc là trời sinh cô vốn không phải nhân tài hiếm có đáng ngạc nhiên gì, cho nên cứ thứ gì càng nho nhỏ là lạ cô càng yêu. Chẳng hạn như hải sản Tây Huyền, chẳng hạn thứ này, chẳng hạn như sau khi cô vào Đại Ngụy, kinh đô Đại Ngụy có tòa nhà vọng thiên cao đến mười tám tầng, nghe nói đến nay chưa có ai đến chỗ nào cao hơn được, cô rất muốn lúc nào rỗi lên xem thử cho biết.

Cô coi như không thấy đồng tâm kết đã tết xong trong tay hắn.

Lý Dung Trị cười nói: “Đây, thành đồng tâm kết rồi, trả lại cho Nhị cô nương.” Thấy cô không giơ tay ra nhận, dung mạo tuấn tú như ngọc lại mỉm cười, tự mình cúi xuống, nhấc chiếc túi nhỏ bên hông cô lên, bỏ đồng tâm kết vào đó.

Hai mái đầu cơ hồ sắp chạm vào nhau, cô nghe thoang thoảng mùi hương từ mái tóc đen của hắn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nếu ở Tây Huyền, cô thích kẻ nào thì đã lập tức bước tới bắt hắn rồi… Mới là lạ, mình không nên quá bạo dạn, cô âm thầm lẩm bẩm một tiếng, dời đi sự chú ý, thuận miệng hỏi: “Điện hạ có biết ngôn ngọ hứa không?”

“Ngôn ngọ hứa?” Hắn ngửng đầu.

“Hôm nay Bàng tiên sinh có nhắc tới họ Hứa ở Đại Ngụy, Từ ở Tây Huyền, Tư Nhân ở Nam Lâm, Nhứ Thị ở Bắc Đường. Ông ấy khi nói có hơi dè dặt, hình như nghĩ là bốn dòng họ này có liên quan với nhau, nhưng tôi chỉ biết Đại Ngụy là thiên hạ của Lý gia, tướng quân cũng không phải họ Hứa, vì thế có chút nghi hoặc.” Là ảo giác của cô sao? Hai người bọn họ hình như càng lúc càng kề sát nhau á, ngay cả đầu gối cũng đụng rồi.

Hắn chìm vào trầm tư một chốc, lại nghe cô nhắc tới “Kim đao khai quốc”, khẽ đáp một tiếng, cười nói: “Đây là thần thoại của Đại Ngụy. Ta đã lâu không ở Đại Ngụy, suýt nữa cũng quên mất câu chuyện cổ được lưu truyền này. Kể rằng rất lâu về trước, thiên hạ vẫn còn chưa phân thành tứ quốc, chỉ là một nhà thống nhất, trải qua bao niên đại, từ thịnh chuyển suy. Lúc ấy có năm dòng họ tranh giành thiên hạ, đấu đến phút cuối, mới biết trong đó có một tướng quân họ Hứa là do Thiên đế phái đến để theo dõi bốn người này, xem thử ai mới là kẻ thích hợp nhất cho ngôi vị đế vương. Vị tướng quân này ở trên trời vốn là thần tướng, tính tình không nhẫn nhịn được, tranh đấu còn chưa được bao lâu hắn đã hiện chân thân, xuất kim đao ra, chém thiên hạ thành bốn mảnh, bốn dòng họ đó mỗi người một phương. Đao hiện thân, tứ quốc hợp làm nhất. Đây là lúc Đại Ngụy xuất hiện quy chế một vương chỉ cưới một hậu, đế vương Đại Ngụy cưới nghĩa tỷ (chị nuôi) là một thần tướng họ Hứa trên mặt đất, hắn cũng từng được phong làm Đại Ngụy tướng quân một thời gian ngắn, không quá vài năm, người biến mất, kim đao ở lại trong cung Đại Ngụy. Truyền thuyết nói rằng, hắn đã đi tới ba nước còn lại để quan sát, cũng bởi vậy nhắc tới Đại Ngụy là nhớ tới một quân vương có tiếng, một hậu thuẫn vững chắc cùng thần tướng tạo nên tam giác sắt, tất sẽ sinh ra một thời đại hưng thịnh của Đại Ngụy.”

“Hóa ra… là vậy nha. Đây là thần thoại đúng không?”

“Đương nhiên. Thần thoại tám phần là giả, Nhị cô nương chắc muốn hỏi, đã là thần thoại, vì sao kim đao khai quốc lại ở lại trong cung Đại Ngụy?” Hắn cười đến thoải mái, hơi khom người về phía cô nói: “Chín phần là do hoàng đế khai quốc ở Đại Ngụy đã động tay động chân, kim đao ở lại Đại Ngụy, Nhị cô nương, cô bảo ai mới là chân mệnh Thiên tử đây?”

Cô ngừng thở, nhìn về phía hắn, cười: “Điện hạ cho rằng là Đại Ngụy, Từ Đạt tự nhiên nghĩ đó là Tây Huyền…”

“Nhị cô nương vẫn chưa quên Tây Huyền sao?” Hắn không chút để ý hỏi. “Đã sắp một năm rồi, miệng vết thương đau đớn đó cũng phải có tâm mới có thể khép lại.”

Cô trầm mặc.

“Đại Ngụy… Chẳng lẽ không thể trở thành nhà của cô sao?”

“Tôi…”

“Nơi này, không có ai, có thể trở thành nhà của cô sao?”

“Người? Tôi lần đầu nghe thấy người có thể trở thành nhà đó.” Cô cười nói, giống như không dùng thầm nghĩ: “Điện hạ từ khi trở về Đại Ngụy gầy đi không ít. Từ Đạt thấy đàn ông Đại Ngụy đều chẳng khác gì cây gậy tre chán phèo. Lúc điện hạ còn ở Tây Huyền, thân thể mạnh khỏe cường tráng, trở về Đại Ngụy lại có xu thế lấy gậy tre thành tiêu chuẩn, điện hạ cần phải bảo trọng nhiều hơn a.”

“… Gậy tre chán phèo sao?” Hắn không biết nói như thế nào, lập tức cười yếu ớt nói: “Cô nói đúng, lúc này đúng là chuyện khẩn ngập đầu, đáng tiếc chẳng ai thực sự chia sẻ nỗi lòng của ta, mấy đêm chưa ngủ cũng là chuyện thường.”

Có thể nào mà không có người chia sẻ chứ? Miệng cô khẽ giật giật, liếc qua tấm rèm mỏng phủ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nói: “Còn một đoạn nữa mới đến nhà tôi, điện hạ không ngại thì nhắm mắt nghỉ ngơi một chút cũng được.”

“Ý kiến của Nhị cô nương rất hay.” Hắn cười nói: “Vậy mượn vai Nhị cô nương một chút.”

“…” Cô liếc nhìn vẻ mặt hắn lúc đang nghiêng nghiêng tựa vào vai mình ngủ, thấp giọng nói: “Nếu điện hạ có tâm sự cần tìm người chia sẻ, ngài cũng cần phải nói thật lòng mình.”

“Thì thế.” Hắn nhắm mắt đáp: “Nhưng ta đã sớm có thói quen giấu kỹ mọi việc trong lòng… Lúc ta còn thiếu niên đã có tâm muốn trở thành kim long (rồng vàng, ý chỉ vua) Đại Ngụy, ban đầu là vì chính mình, sau trong lòng lại dần dần có tính toán, nhược bằng không có được thiên hạ Đại Ngụy, cũng khiến Đại Ngụy chết trong tay ta. Hoàng đế khai quốc từng nói: ‘Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh.’[6] Kim long là vì thiên hạ Đại Ngụy ngày ngày gọi nắng vẫy mưa, chứ không phải là để hưởng thụ tất thảy vinh hoa phú quý. Hậu cung là chốn lắm hỗn loạn, nếu lúc nào cũng xảy đến chuyện ồn ào, ngược lại sẽ lấy bớt phần nào tâm tư của đế vương đáng ra nên dành cho bách tính. Có thể năm đó hoàng đế khai quốc cũng nghĩ như thế, chỉ cưới một hậu nhằm ngăn chặn hậu phi tranh đấu. Còn nữa, hoàng đế khai quốc tại vị hơn sáu mươi năm, là người tại vị lâu nhất bao năm qua, cũng là đế vương thọ lâu nhất, hoàng hậu mãi sau này mới lập lại, quán triệt quy chế song vương, tâm linh tương thông, chia sớt vui buồn, không để một người độc quyền dẫn đến bất công, vì vậy mới được thịnh vượng, ngài cũng trở thành đế vương thọ nhất từ trước đến nay.”

Cô hơi hơi nhíu mày, vẫn là lần đầu nghe hắn nói thế, nhưng hắn nói với cô nhiều như vậy là có dụng ý gì đây? Là… thổ lộ cho cô biết ý nghĩ đích thực của hắn?

Cô nhịn không được hỏi: “Trong lòng điện hạ đã biết rõ hoàng hậu sau này?”

“Nhị cô nương, gió có lạnh hay không?”

Cửa sổ kiệu có mành che bớt, nhưng gió lạnh vẫn có thể lọt vào. Cô lấy túi đựng noãn thạch nhét vào lòng bàn tay của hắn, nghĩ lại, má hơi hơi hồng, nói: “Tây Huyền luôn luôn không câu nệ tiểu tiết, điện hạ đừng để ý.” Ống tay áo rộng rãi rung lên, tay hắn đút vào trong tay áo của cô, tay cô tự nhiên nắm chặt lấy tay hắn.

Miệng cô bất giác khẽ nhếch, thấy hắn không từ chối, trong lòng lại âm ỉ mừng thầm. Sâu trong tim cô là tương tư, nhưng cô vẫn tự đáy lòng mong hắn tìm được một vị hoàng hậu tốt, lúc hắn mệt mỏi có thể cho hắn mượn vai nghỉ ngơi, cũng có thể chia sẻ với hắn công việc triều chính.

Đến lúc đó, cô còn sống không? Nếu còn sống thì cô sẽ ra sao? Trời đất bao la, nhưng thế giới của cô chỉ bé nhỏ như vầy, cho dù du sơn ngoạn thủy, dưới chân không có một mẩu đất nhà bến quê, cô có thể chịu đựng được bao lâu?

Cô nghĩ nghĩ, bất tri bất giác cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chốc.

Không biết qua bao lâu, kiệu đột nhiên lắc mạnh, có người phía trước cố sức bảo vệ thân thể của cô.

“Làm sao vậy?” Lý Dung Trị hỏi.

“Điện hạ, là đụng kiệu. Kiệu của Đại tiểu thư Tiền gia từ hẻm đi ra, nhất thời không dừng lại kịp, đụng phải chúng ta.”

“Tiền?” Lý Dung Trị suy nghĩ một lát, cười bảo Từ Đạt: “Ta xuống kiệu xem thử một chút, cô đừng đi ra nhé.”

Hơi thở kia gần đến nỗi phả nhẹ vào mặt cô, cô chỉ có thể đáp một tiếng, thấy hắn buông tay ra, nói: “Chắc không xa nữa đâu, để tôi tự đi bộ về nhà cũng được…”

Hắn cười: “Vậy không ổn, ở Đại Ngụy nam nữ không nên ngồi chung một kiệu. Ngay cả vợ chồng cũng vậy.” Nói xong, trả lại noãn thạch cho cô, vén rèm kiệu bước ra.

“…” Cô là kẻ từ nơi khác tới, sao biết Đại Ngụy có những quy củ nào. Hèn chi kiệu phải vào phủ thái tử rồi mới để cô bước lên. Cô nhìn bên ngoài, chỉ thấy Lý Dung Trị đứng trước cỗ kiệu của Tiền gia mỉm cười, nói nói gì đó, cũng không thấy rèm kiệu được vén lên.

Vén lên đi vén lên đi, cô thực muốn nhìn xem diện mạo của đệ nhất mỹ nhân Đại Ngụy. Tiếc là… cô không đợi được, vì Lý Dung Trị đã quay lại.

Càng thiên kim tiểu thư càng che che giấu giấu — cô đi trên đường ở Đại Ngụy thấy nhiều tiểu thư che mặt nên mới biết quy củ này, rất nhiều chàng trai sau khi thành thân mới thấy được dung nhan của thê tử mình, đây…Chẳng lẽ cưới xin xong xuôi người người đàn ông kia mới biết mình tên Từ Đạt, chẳng phải cũng là một kiểu lừa dối anh ta?

Cỗ kiệu lại được nâng lên.

“Điện hạ, ngài đã thấy qua… tranh vẽ đệ nhất mỹ nhân Đại Ngụy rồi hả?”

Hắn hơi kinh ngạc nhìn cô một cái, cười đến sung sướng. “Nhị cô nương cảm thấy các cô gái Đại Ngụy như thế nào?”

“…Nét mặt tinh tế như vẽ, nhưng, so với trúc còn gầy hơn.” Cô ráng hết sức biểu đạt thành ý của mình, kẻo Lý Dung Trị lại nghĩ cô đố kỵ. Cô quả thực cảm thấy các cô gái Đại Ngụy quá gầy, người chẳng khác gì manh giấy, chỉ cần cô lấy quạt lá cọ phẩy đại một phát, chắc người sẽ theo gió bay đi. Cô lại bổ sung một câu: “Đứng ở bên cạnh các chàng trai Đại Ngụy hệt như chim nhỏ nép vào người, nếu vào tranh chắc chắn sẽ là bức vẽ đẹp đẽ thanh lịch tao nhã thoát tục nhất.”

Hắn vừa nhướng mắt, vừa cười cười.

Từ Đạt cô đang chờ hắn nói lên cảm nghĩ của mình với vị đệ nhất mỹ nhân Đại Ngụy kia, nào biết hắn nói: “Nhị cô nương cho ta mượn vai gối nhờ tiếp đi.” Nói xong, hắn lại như mệt mỏi, ngả đầu lên vai cô.

Từ Đạt thấy tay hắn giật giật giống như đang chờ đợi cái gì, miệng cô cũng giật giật theo như muốn từ chối cái gì, cuối cùng, lòng mềm nhũn, vẫn là nhét túi đựng noãn thạch vào lòng bàn tay hắn, giũ ống tay áo xuống phủ lại, cầm lấy tay hắn, thật chặt.

Hắn từ từ nhắm hai mắt, đột nhiên nói: “Vóc dáng của các cô gái Đại Ngụy quá nhỏ, vai cũng không đủ rộng, nếu ngồi chung một kiệu mượn vai ngả đầu, chắc không thể bằng bây giờ ta đang gối thoải mái đến vậy.”

“…” Từ Đạt im phắc. Cô dáng rất cao, vai rất rộng nha… Á không có, vai cô không có rộng nha…

[1]: Hổ khẩu 虎口: chỗ khe ngón tay cái với ngón tay trỏ.

[2]: Dân chính 民政: tạm hiểu là người lãnh đạo, chăm sóc cho dân chúng.

[3]: Nhất vấn tam bất tri 一問三不知, đại ý làm bộ hồ đồ, giả bộ không biết.

[4]: Nam phong – 男风: khụ, cái này thì các bạn vui lòng tự đi tra chữ sodomy hộ mềnh

[5]: Phổ/phả 谱: sổ chép về nhân vật và chia rành thứ tự. Như gia phổ 家 譜 – phả chép thế thứ trong nhà họ.

[6]: Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh 民为贵, 社稷次之, 君为轻 (quyền lợi của dân quý hơn hết, sau đó đến quyền lợi của xã tắc, cuối cùng mới đến quyền lợi của vua không đáng kể): là quan điểm của Mạnh Tử, nhà triết học Trung Quốc và là người tiếp nối Khổng Tử.

Mạnh Tử nhìn nhận chế độ quân chủ, nhưng vua không có quyền lấy dân làm của riêng cho mình. Phải duy dân và vì dân. Muốn vậy, phải có luật pháp công bằng, dẫu vua quan cũng không được vượt ra ngoài pháp luật đó. Người trị dân, trị nước phải chăm lo việc dân việc nước, làm cho đời sống của dân được sung túc, phải lo giáo dục dân để hiểu rõ luật pháp mà tuân theo, lấy nhân nghĩa làm cơ bản để thi hành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương