Chỉ Là Em Yêu Đơn Phương!
Chương 32: Chúc Anh Luôn Hạnh Phúc

Mới đó mà đã gần một tháng, đã đến ngày Hoàng Triết và Lý Tuệ Như đính hôn. Buổi tiệc này sẽ là lời thông báo đến công chúng dù sao cô dâu cũng là người nổi tiếng mà.

Buổi đính hôn được tổ chức tại một khu resort 5 sao sang chảnh bậc nhất cả nước thuộc tập đoàn Lâm thị tại thành phố F - thành phố mà lần đầu tiên Hoàng Triết và Lý Tuệ Như gặp nhau.

Khách mời chủ yếu là họ hàng và bạn bè thân thiết của Lâm gia, của cô dâu chú rể. Họ được nghỉ ngơi trọn gói ngay tại khu nghỉ dưỡng này.

...----------------...

- Tiểu Nguyệt, con ổn chứ?

Mạc phu nhân dịu dàng ngồi bên cạnh, vuốt nhẹ mái tóc của cô con gái, ánh mắt lo lắng hỏi. Bà rất hiểu tâm tư của cô, ngày mai người con trai mà con gái bà thầm thương trộm nhớ từ lâu sẽ đính hôn với người con gái khác. Thử hỏi xem có đau lòng không cơ chứ?

- Con không sao đâu, mẹ nghỉ sớm đi. Con đi tìm Thanh Hạ và Tiểu Á, không biết hai người biến đâu rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt lảng tránh, thấy nụ cười khổ chất chứa đầy tâm trạng của cô con gái, Mạc phu nhân tâm trạng càng thêm não nề, phức tạp.

...----------------...

Buổi sáng hôm sau.

Một ngày thời tiết khá đẹp, có gió có nắng, trời xanh mây trắng.

Trong phòng hội nghị tiệc cưới của khu resort trên tầng ba đã được trang trí rất đẹp, rất lãng mạn. Có rất nhiều hoa hồng đỏ mà cô dâu thích, mọi thứ đã hoàn tất, chuẩn bị cho bữa tiệc long trọng sắp được cử hành.

Trong phòng chuẩn bị, Lý Tuệ Như đang được nhân viên makeup trang điểm tỉ mỉ. Ngày hạnh phúc nhất đời của cô ta chính là hôm nay rồi. Tuy không phải đám cưới nhưng buổi tiệc đính hôn này sẽ bắt đầu chuỗi ngày hạnh phúc của cô. Lý Tuệ Như cứ cười, dường như không khép được miệng.

Ở một căn phòng khác, chú rể cũng đang tất bật chuẩn bị cho bản thân trước thời khắc trọng đại. Hoàng Triết khoác lên mình bộ âu phục màu đen, chững chạc, lịch lãm. Tóc anh vuốt ngược ra phía sau, khuôn mặt đẹp như tượng tạc, cứ tưởng như một tài tử nổi tiếng nào đó, vô cùng đẹp trai, khiến bao trái tim thiếu nữ tan chảy mất thôi.

- Cậu chuẩn bị nốt đi, mình ra ngoài xem còn gì cần làm nữa không, mà không biết bao giờ mới đến lượt mình đây.... hahaha......

Khang Việt trong bộ vest đen, vô cùng soái ca. Dứt lời, cậu bước ra, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Triết. Anh ngồi trước gương, ánh mắt sắc bén, lạnh như băng nhìn chăm chăm vào hình ảnh bản thân mình trong gương kia. Hôm nay là ngày trọng đại của anh, mong rằng quyết định của anh là đúng đắn. Cơ mà, sao anh lại không thấy quá vui nhỉ? Chẳng lẽ, hạnh phúc đến quá dễ dàng nên khó cảm nhận được hương vị ngọt ngào đó sao?

Đang ngồi thẫn thờ, thì một tiếng gọi quên thuộc vang lên, khiến anh bất giác quay đầu lại nhìn.

- Triết ca ca.....

Là Thiên Nguyệt.

Hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi hai tay bồng cách điệu màu trắng cùng chiếc chân váy màu nâu, tóc xoăn nhẹ, xoã dài trông cô rất kiều diễm ngọt ngào.

Hoàng Triết vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của cô. Vả lại, lâu lắm rồi, mới nghe thấy cô gọi ba tiếng " Triết ca ca". Hồi nhỏ, nghe nhiều đến khó chịu mà bây giờ cầu mãi mới được một câu. Giờ nó nghe thật êm tai làm sao.

- Tìm anh có chuyện gì vậy?

Anh ho khụ khụ vài cái rồi ngước khuôn mặt, đôi mắt lạnh lùng đối diện với cô.

Thiên Nguyệt với khuôn mặt đáng yêu đã ửng đỏ từ lâu, ngước nhìn anh không chớp. Hôm nay, anh rất đẹp trai, rất soái. Đứng cách anh hơn hai mét nhưng cái vẻ đẹp trai vẫn vô cùng rõ ràng. Cô đã nhìn thấy hình ảnh này của anh sánh đôi bên cạnh mình. Anh khoác lên bộ âu phục đen soái khí ngút trời, cô nền nã dịu dàng trong chiếc váy trắng từ từ bước vào lễ đường. Nhưng điều đó xảy ra trong mơ, trong tưởng tượng của Thiên Nguyệt mà thôi. Và mơ vẫn mãi chỉ là mơ mà thôi.

Vài phút nữa, vẫn là hình ảnh anh trong bộ âu phục đen bước vào lễ đường cùng cô gái váy trắng thướt tha. Nhưng cô gái này là Lý Tuệ Như chứ không phải Mạc Thiên Nguyệt, là người khác chứ đâu phải bản thân cô.

- Triết ca ca, em có điều muốn nói với anh.

- Em cứ nói đi.

"Anh có từng thích em dù chỉ một chút không, Triết ca ca...???"- giọng của Mạc Thiên Nguyệt ngày càng nhỏ dần, nghẹn ngào pha chút hi vọng mong manh. Đôi mắt to tròn, đen láy của cô dần đỏ hơn và ngấn lệ.

"Không" - Lâm Hoàng Triết dứt khoát trả lời.

Câu trả lời này cô đã nghe rất nhiều lần rồi nhưng cô vẫn mơ tưởng đến một ngày câu trả lời là:"Có...anh yêu em!".

" Em biết anh chỉ yêu Tiểu Như …!" - Giọng nói anh nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn là ánh mắt lạnh lùng đó.

" Anh chỉ coi xem như là em gái ruột thôi". - Hoàng Triết nói tiếp.

Cô nắm chặt lấy vạt áo sơ mi trắng, đôi mắt đỏ hoe, nhưng Lâm Nguyệt vẫn cố gắng để giọt nước mắt không rơi, vì khóc anh sẽ cảm thấy cô là một kẻ yếu đuối, tầm thường.

- Vậy em hiểu rồi, từ nay em sẽ không làm phiền anh nữa:(

Trái tim Mạc Thiên Nguyệt cô giờ đây như ngàn vạn mũi tên đâm vào, bị đâm nhiều lần rồi nhỉ?. Dù biết kết quả là vậy, mà sao vẫn đau đến thế. Dường như lời nói trực tiếp của anh khiến lực sát thương tăng lên gấp bội.

Cô nở nụ cười chua chát nhìn anh. Trong lòng vừa đau vừa hâm mộ cô dâu của anh.

Hoàng Triết lúc này khuôn mặt chẳng còn chút lạnh lùng mà thay vào đó là sự bối rối, não nề đến khó tả. Anh chưa từng nghĩ có ngày cô lại đứng trước mặt anh hỏi anh điều đó. Khi đôi tai vừa nghe thấy câu hỏi của cô cơ thể anh như đông cứng lại, các dây thần kinh như bị tê liệt hết đến nơi rồi. Nhưng lý trí vẫn mách bảo anh, không được siêu lòng, người con gái anh yêu là Lý Tuệ Như, người con gái anh cần bảo vệ và trao đi tình cảm của mình cũng là Lý Tuệ Như. Cô ấy còn đang mang trong người giọt máu của anh.....

- Triết, anh chuẩn bị xong chưa, đến giờ rồi.

Tiếng gọi này khiến cả Hoàng Triết và Thiên Nguyệt đưa ánh mắt nhìn đến. Là Lý Tuệ Như, cô ấy trong bộ váy trắng, được thiết kế theo kiểu của công nương nước Anh, đơn giản nhưng không kém phần sang trọng.

- Tiểu Nguyệt, cũng ở đây à.

Nhìn thấy Thiên Nguyệt, ánh mắt hạnh phúc và nụ cười của Lý Tuệ Như chững lại một hồi rồi lại trở về như thường.

- Chị dâu, đây là quà cưới em tặng hai người, còn đây là quà của tiểu bảo bảo..... Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.

Thiên Nguyệt dứt lời cũng là lúc cả Hoàng Triết và Lý Tuệ Như "mắt chữ A mồm chữ O".

Thật sự là quá bất ngờ.

Thiên Nguyệt cũng thấy bản thân mình thật chả ra làm sao. Vừa hỏi chú rể có yêu mình không, giờ lại chúc phúc người ta còn có quà cưới và quà cho đứa bé. Rốt cuộc, cô hỏi anh câu kia là muốn gì, muốn chắc chắn thôi sao hay muốn được nghe từ chính miệng của anh cô mới vừa lòng.?

Thiên Nguyệt cầm lấy túi quà nhỏ đang ở trên chiếc bàn gần đó rồi đưa cho Lý Tuệ Như. Tuy bất ngờ nhưng Lý Tuệ Như vẫn nở nụ cười đôn hậu nhận lấy quà và không quên cảm ơn cô.

Xong xuôi, cô dâu khoác tay chú rể để chuẩn bị bước vào lễ đường. Hai người sánh bước bên nhau, cười nói vui vẻ. Trong ánh mắt của anh chan chứa bao yêu thương, cưng chiều. Thật khiến người khác ghen tị mà.

Thiên Nguyệt đứng phía sau, nhìn cặp đôi dần xa xa rồi biến mất khỏi tầm mắt của cô. Cô cười, cố cười để xoa dịu từng cơn nhói đau trong trái tim này.

Hôm nay, em sẽ đứng từ xa để nhìn anh khoác tay người con gái khác vào lễ đường.

- Triết ca ca, chúc anh luôn hạnh phúc, tạm biệt anh, vĩnh biệt tình yêu đơn phương của em.

Chào anh......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương