Chỉ Là Chuyện Thường Tình
-
Chương 12: Kí ức phủ bụi
Học sinh nghỉ hè rồi, Tịch Nhan đâm ra rãnh rỗi, nằm cuộn tròn trên ghế sofa trong phòng khách, tay cầm điều khiển hết bấm trái rồi lại bấm phải.
Đột nhiên, một cảnh trên tivi thu hút được sự chú ý của cô.
Trong khói bụi mù trời, mấy cái máy xúc to đùng kêu ầm ầm, khung cảnh một buổi lễ khởi công náo nhiệt...
Cô quay đầu nói vọng vào buồng trong: "Bố, người ta sắp phá dỡ khu nhà cũ ở ngõ Tử Trúc rồi kìa, bố có biết không?"
Ông Đỗ chậm rãi từ phòng trong bước ra, tay cầm cốc trà: "Biết chứ, mấy tháng trước người ta đã thông báo rồi mà. Mẹ con chê nhà tái định cư nhỏ quá, lại ở chốn hoang vu hẻo lánh, nên chỉ lấy tiền đền bù thôi".
Tịch Nhan quay đầu lại, buồn bã chăm chú nhìn màn hình tivi, ngõ Tử Trúc, con ngõ nhỏ tồi tàn cũ kỹ từ những năm bao nhiêu của thế kỷ trước, nhưng lại lưu giữ hết thảy những kỷ niệm thời ấu thơ của cô. Giờ đây pháo nổ đùng đoàng, máy xúc chạy ầm ầm, những vết tích của cuộc sống năm nào cũng tiêu tan theo cát bụi kia, xóa sạch hết rồi.
Bà Đỗ nghe tiếng cũng chạy ra, trên tay là chiếc khăn len đang đan dở, ánh mắt cũng dán lên màn hình, bỗng mắt đột nhiên sáng rực: "Xem kìa, là Triều Nhan của chúng ta đó! Nó đang phỏng vấn ở hiện trường kia kìa!"
Ông Đỗ đặt tách trà trên tay xuống, ngồi vào ghế xích đu cạnh sofa khẽ đung đưa xích đu vẻ nhàn tản: "Con gái bà ngày nào chả xuất hiện trên tivi, có gì là lạ đâu?"
"Triều Nhan của chúng ta lên tivi thật là xinh đẹp, cần diện mạo có diện mạo, cần vóc dáng có vóc dáng, muốn khí chất cũng có luôn cả khí chất".
Bà Đỗ không tiếc lời ngợi khen, mê mẩn như đang thưởng lãm một món đồ thủ công tinh xảo, mặt nở nụ cười mãn nguyện, say mê. Có cô con gái xinh đẹp tài giỏi như thế, bạn bè thân thích ai cũng kính phục bà, không uổng công bao năm bà chăm chút cho Triều Nhan.
Ông Đỗ nhạy cảm đưa mắt qua nhìn cô con gái thứ hai, Tịch Nhan vẫn ngồi nguyên như cũ, vẻ mặt dửng dưng, không biểu lộ chút cảm xúc.
Tục ngữ có câu, lòng bàn tay, mu bàn tay, đâu đâu cũng đều là thịt. Hai cô con gái của ông, luận diện mạo, khí chất, tài năng, Triều Nhan có chút nổi trội hơn, bà Đỗ cũng chỉ toàn coi cô là niềm vinh dự của gia đình, nhưng ông Đỗ thì trong lòng yêu quý Tịch Nhan hơn, tuy cô không có vẻ đẹp rực rỡ như cô chị, nhưng tính tình hiền lành điềm đạm, sống rất chân thành. Ông thầm nghĩ, cô con gái út đã kế thừa một vài nét tính cách của mình, ví dụ như tâm hồn thanh tịnh, bằng lòng với hoàn cảnh, không ham hư vinh. Từ nhỏ đến lớn, tiêu điểm được mọi người chú ý đều tập chung vào Triều Nhan. Cô rất được lòng bạn khác giới, ngay từ lúc tiểu học đã có bạn cùng lớp viết thư tình cho cô. Sau này lớn lên, điện thoại hẹn hò liên tục không ngớt, bạn trai cũng lần lượt đổi từ người này qua người khác, mà đều là những anh chàng đẹp trai phóng khoáng. So sánh với vẻ trẻ trung sáng chói của chị Triều Nhan, Tịch Nhan nền nã hơn. Trong suốt bao nhiêu năm, cô chưa từng yêu ai, lúc nào cũng cô đơn một mình, khiến ông không khỏi lo nghĩ. Biết đi đâu tìm người hiểu được giá trị cô con gái út của ông đây?
Lúc ông nội Tịch Nhan còn sống, ông cực kì yêu thương cô. Kể cả khi cô ngang bướng nghịch ngợm, học hành đứng đội sổ. Dạo ấy, sự nghiệp của ông bắt đầu khởi sắc, bao tâm sức dồn cả vào công việc, việc giáo dục hai cô con gái giao cả cho vợ. Mà bà Đỗ tính tình nóng nảy, vì bảng thành tích lẹt đẹt của Tịch Nhan mà đâm ra bực dọc, không ngớt quát mắng. Tối tối trở về nhà, ông thường thấy những dấu tay hằn trên má Tịch Nhan, sưng đỏ cả lên, nhìn mà đau lòng. Mà con bé này cũng rất bướng bỉnh, bị đánh cũng không khóc, chỉ ngày cành lầm lì ít nói hơn.
Có lần, ông nội Tịch Nhan từ quê lên thăm, vô tình phát hiện ra dấu tích của những trận đòn, liền giận tím mặt, tay nâng mặt đứa cháu tội nghiệp, vội vàng hỏi: "Tiểu Tịch, mẹ cháu lại đánh cháu sao?" Tịch Nhan mắt ngấn lệ, lao vào lòng ông nội, khóc không biết trời đất gì nữa. Ông nội cũng nước mắt lã chã, vừa lau nước mắt cho cháu, vừa nựng dỗ cháu: "Đi, đi về quê với ông!"
Ông Đỗ từ cơ quan về, hết lời khuyên can mới làm nguôi bớt cơn giận của bố. Ông nội thở dài: "Con bé Tiểu Tịch tư chất không hề kém cỏi, thông minh lanh lợi, trong sáng lương thiện, chỉ cần biết cách dạy dỗ, nhất định rất có tương lai".
Lúc ấy, ông có phần hoài nghi. Ai mà có thể tưởng tượng được rằng, sau này Tịch Nhan không chỉ thi đỗ đại học, mà còn trở thành cô giáo dạy dỗ người khác. Cô nhóc nghịch ngợm khiến bố mẹ đau đầu ngày nào, lớn lên lại thành người chừng mực khuôn phép. Trong trường thì hòa nhã với đồng nghiệp, khiêm tốn cẩn thận, với công việc thì chăm chỉ thật thà, thành tích nổi trội. Học sinh trò nào trò nấy ngoan ngoãn vâng lời, các bậc phụ huynh thì tranh nhau muốn gửi gắm con em mình vào lớp của cô. Chưa đầy bốn năm, cô đã trở thành cô giá trẻ được biết đến nhiều nhất ở thành phố C, liên tục hai năm liền được bầu là chủ nhiệm ưu tú.
Cho nên, tuy Triều Nhan xuất sắc, nhưng Tịch Nhan cũng không thua kém gì, chỉ có điều một người thì ngoài sáng, còn một người lặng lẽ trong bóng tối mà thôi. Đối với sự "nhất bên trọng, nhất bên khinh" của vợ, ông Đỗ cũng có ý kiến: "Đường đường là sinh viên trường đại học có tiếng, mà lại đi làm người dẫn chương trình. Chưa nói chuyện không đúng chuyên môn, cũng chỉ được tí thời nhan sắc tuổi trẻ thôi, chẳng có tương lai gì cả!"
"Ông đúng là quê mùa!". Bà Đỗ đáp trả vẻ khinh thường ra mặt, "Dẫn chương trình trên truyền hình có gì là không tốt, giao tiếp xã hội rộng, có cơ hội gặp mặt biết bao nhiêu người quyền quý, quan chức tai to mặt lớn..."
Ông Đỗ ngắt lời: "Tôi còn lạ gì bà nữa, lúc nào cũng chỉ mong con gái lấy chồng giàu. Không môn đăng hộ đối, hoàn cảnh gia đình khác xa nhau, lấy nhau liệu có hạnh phúc được không?"
"Tôi thấy chả làm sao cả!". Bà Đỗ ngừng tay đan, nhíu mày, trừng mắt nhìn chồng: "Đỗ Diệu Hoa, tôi năm đó đúng là có mắt như mù, mới gã cho gã thư sinh nghèo là anh, quan không thăng, tài không phát, suốt đời chỉ biết có dưa cà mắm muối mà thôi!"
Những câu kiểu này, bà đã nói cả nghìn lần, Tịch Nhan nghe cũng phát nhàm tay rồi.
Trong mắt mẹ, bố chẳng có điểm gì đáng kể, nhu nhược vô dụng, không chí tiến thủ, là thứ đồ bỏ đi. Cô thật sự không hiểu, mẹ đã coi thường bố như vậy, sao lúc đầu còn lấy ông làm gì? Hay đúng là bà "có mắt như mù?"
Ông Đỗ không đáp lời, những lúc thế này ông thường giữ im lặng. Trước mặt con gái, bị vợ không tiếc lời chê bai như thế, trong lòng ông nhất định không dễ chịu chút nào. Tịch Nhan cảm nhận được sự khó xử của bố, liền giải vây: "Ăn dưa cà mắm muối cũng tốt mà. Người cao tuổi ăn nhiều đồ dầu mỡ, cũng không tốt đâu".
Được con gái lên tiếng ủng hộ, ông Đỗ nhanh chóng lấy lại tinh thần, ông cầm tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm, thư thái: "Vẫn là Tiểu Tịch hiểu bố nhất".
"Hiểu cái đầu ông ấy", mẹ quay mặt sang, trông thấy Tịch Nhan còn đang lười biếng nằm cuộn tròn trên sofa, tóc để xõa tung, mặc áo phông lùng bùng, mặt không son phấn gì, dưới ánh đèn tuýp trông sao mà chán đời.
"Chị cứ lo cho cái thân chị đi đã, con gái gì mà tóc tai xõa xượi, mặt mũi không chút sức sống, chị không biết đường mà đánh đấm vào à?"
Phen này thì gay rồi, đang dưng thì chọc vào tổ kiến lửa! Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn về phía bố, ông cũng đang nhìn sang cô, chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt hiện lên vẻ đồng cảm. Có chút gì đó ấm áp nhẹ lướt qua trong tim. Bố hiểu và đồng cảm với cô. Hai bố con từ lâu đã vượt qua sự xa cách ban đầu, ngày càng ý hợp tâm đầu.
Mẹ vẫn đang lải nhải trách móc, toàn những câu khó nghe. Từ lúc Tịch Nhan bắt đầu hiểu chuyện, bao trùm cả nhà luôn là sự lất lướt của mẹ, may mà bố luôn cư xử đúng mực, nhẫn nhịn bao nhiêu năm.
Trong mắt cô, bố chẳng có gì đáng chê trách cả, cần cù chăm chỉ làm việc, thẳng thắn thật thà, cả đời bôn ba vì sự nghiệp, làm lụng vất vả vì gia đình, tiền kiếm được tuy không nhiều, cuộc sống có đôi chút khó khăn, nhưng trước sau xứng đáng là người chồng người cha mẫu mực. Một người đàn ông như thế, dẫu không có gì nổi trội, nhưng lại đầy tinh thần trách nhiệm, đem lại cảm giác an toàn. Cô thực sự không hiểu nổi, mẹ còn chưa vừa lòng điều gì.
Có lẽ, cô cũng giống như bố, chỉ muốn làm một người bình thường, được lấy người mình thương yêu, có một mái nhà đơn sơ nhưng ấm áp tình thân.
Cô không cần thứ gì khác, cũng không lấy làm phiền với cuộc sống dung dị, thiếu thốn vật chất. Không cần gấm vóc lụa là, nhà cao cửa rộng, chỉ cần được ở bên người mình yêu thương, thì đó chính là thiên đường.
Chỉ vậy thôi, chỉ niềm hạnh phúc nhỏ bé ấy thôi, mà sao mãi vẫn không với tới được?
"... Con gái con đứa hai lăm hai sáu tuổi đầu rồi, vẫn không có bạn trai, chỉ định ở mãi cái nhà này làm bà cô hay sao?"
Mẹ đột nhiên cao giọng, làm cô được một phen hết hồn. Cô nuốt nước bọt, cố gắng giữ cho giọng nghe sao thật nhã nhặn: "Không gặp được người phù hợp, mẹ bảo con phải làm sao đây?"
"Điều kiện của cô chỉ có thế thôi, đừng có mà kén cá chọn canh, vừa vừa phải phải thôi là được rồi!". Giọng mẹ lạnh lùng, ngữ khí gay gắt.
Tịch Nhan nhanh chóng cụp mắt lại, không nói nên lời, lời nói của mẹ không gì khác ngoài ý muốn nhắc cô nhớ rằng - cô làm sao có thể so sánh được với Triều Nhan?
"Đúng đấy, Tiểu Tịch, xem xem đồng nghiệp xung quanh có ai phù hợp không?". Bố phá tan sự im lặng, nhiệt tình hỏi han, "Hay để hôm nào bố đến văn phòng môi giới hôn nhân đăng kí cho con, giáo viên cấp hai bây giờ cũng có giá lắm đấy..."
"Để sau đi bố". Tịch Nhan miễn cưỡng đáp, lòng bỗng thấy lạnh lẽo, mình thật sự đã trở thành người thừa, là món hàng ế trong mắt bố mẹ rồi sao.
"Phải khẩn trương lên, việc trọng đại của cả đời người, không thể lề mề được!", mẹ lên tiếng tổng kết buổi giáo huấn, nói rồi hướng ánh mắt quay trở lại màn hình tivi.
Tịch Nhan đang dợm đứng lên khỏi sofa, uể oải rời phòng khách sau một cơn "oanh tạc", trốn vào phòng của mình. Mẹ đột nhiên la lên thất thanh, đầy kinh ngạc: "Chẳng phải giám đốc điều hành của Trác Thị đây sao? Không ngờ lại trẻ thế này, xuất thân thế gia, lại du học từ Mỹ về, tiền đồ rộng mở khỏi nói!"
Người mẹ nói có phải là Trác Thanh Liên? Chớ vội coi thường quanh năm suốt tháng không bước chân ra khỏi nhà, ngày ngày mở hội mạt chược tại gia với mấy bà hàng xóm, những chuyện kiểu này hóa ra lại tường tận chi tiết.
Tịch Nhan ngẩng đầu, liếc qua tivi, Triều Nhan tay cầm micro, miệng cười duyên dáng, đôi mắt đẹp lúng liếng lấp lánh: "Thưa giám đốc Trác, vì sao ngày lại quyết định đầu tư xây dựng khu vui chơi giải trí quy mô lớn tại Thành Nam?"
Cảnh quay tiếp theo, chuyển sang phía Trác Thanh Liên. Anh ta vẫn nguyên vẻ nho nhã thường ngày, thần sắc điềm đạm ung dung, không kiểu cẩn trọng, tay chân thừa thãi không biết để đâu như những nhân vật nhận lời phỏng vấn khác.
"Tuổi ấu thơ của tôi gắn liền với ngõ Tử Trúc, tôi lớn lên cũng chính từ con ngõ cũ kỹ, đơn sơ ấy. Lúc rời xa nơi ấy, tôi đã từng hứa với một cô gái rằng, tôi nhất định sẽ quay về tìm cô ấy!"
"Điều đó thì liên quan gì tới quyết định xây dựng khu vui chơi giải trí của ngài?", Triều Nhan đưa ra câu hỏi mà ai cũng muốn biết đáp án.
Sau một thoáng trầm tư, Trác Thanh Liên đáp: "Tôi hy vọng các em nhỏ bây giờ có thể được sống một tuổi thơ đẹp đẽ, vui vẻ hạnh phúc, không như chúng tôi ngày xưa, chỉ biết chơi trò trốn tìm!"
Nói đến câu này, ánh mắt anh nhìn thẳng vào ống kính máy quay, ánh mắt lạnh mà chứa chan thâm tình ấy, khiến trái tim Tịch Nhan một phen hỗn loạn.
Trong ánh mắt ấy đúng là có điện, dù cách sau màn hình tivi vẫn đủ sức mê hoặc người ta.
"Khỏi phải nói, trông anh ta đứng cùng Triều Nhan của chúng ta, xứng đôi quá đi mất!"
Tiếng nói của mẹ đưa Tịch Nhan trở về với thực tại, thu lại ánh mắt nãy giờ bị hút chặt vào màn hình lúc đứng lên không cẩn thận va vào đầu gối mẹ, một cuộn len hồng rơi ra lăn tròn đến bên bàn uống trà.
Tịch Nhan cúi xuống nhặt lại cuộn len, mân mê cái thứ đồ mềm mịn như nhung ấy trong tay, khiến cô có cảm giác lâu lắm rồi mới gặp lại, trong đầu hiện lên một cảnh tượng mơ hồ nhưng rất đỗi thân quen.
Trong ánh hoàng hôn của một buổi chiều nào đó, lâu lắm rồi, ánh tà dương vàng rực chiếu xuống con ngõ nhỏ, một bà cụ tóc trắng xóa, đờ đẫn ngồi trên băng ghế dài, tay không ngừng đan len.
Cuộn len bảy sắc cầu vồng rơi xuống đất, bà cũng không hay biết, vẫn mải miết đan, mặt trời đã khuất núi rồi, bà vẫn ngồi nguyên chỗ cũ. Ngày nào cũng vậy, ngày nắng cũng như ngày mưa.
Mọi người trong ngõ đều gọi bà là "bà già điên", một vài đứa trẻ nghịch ngợm còn nhổ nước bọt ném đá về phía bà.
Mỗi lúc như vậy, lại có một cậu con trai đứng ra, mái tóc đen nhánh, gương mặt khôi ngô như tạc tượng, đôi mắt màu hổ phách, tuấn tú như chàng hòa tử trong truyện tranh Nhật Bản.
Cậu hét lên: "Cút hết đi!", rồi quăng vù vù cặp sách trong tay, như một quả chùy xích chĩa về phía bọn trẻ hồi nãy kiểu "vào đây cho biết tay". Sau một hồi la hét om sòm, lũ trẻ sợ chạy biến mất tăm. Ai chậm chân, không kịp chạy, thì bị nện ột trận nên thân.
Khoan đã! Vừa nãy Trác Thanh Liên nói gì nhỉ?
"Tuổi ấu thơ của tôi gắn liền với ngõ Tử Trúc, tôi lớn lên cũng chính từ con ngõ nhỏ cũ kỹ, đơn sơ ấy".
"Lúc rời xa nơi ấy, tôi đã từng hứa với một cô gái rằng, tôi nhất định sẽ quay về tìm cô ấy!"
Giọng nói thâm trầm truyền cảm ấy, bỗng chốc bóp nghẹt trái tim Tịch Nhan Cô nhớ ra rồi, cuối cùng cũng nhớ ra rồi...
Trác Thanh Liên, chính là cậu con trai sống trong ngõ nhỏ ấy.
Đột nhiên, một cảnh trên tivi thu hút được sự chú ý của cô.
Trong khói bụi mù trời, mấy cái máy xúc to đùng kêu ầm ầm, khung cảnh một buổi lễ khởi công náo nhiệt...
Cô quay đầu nói vọng vào buồng trong: "Bố, người ta sắp phá dỡ khu nhà cũ ở ngõ Tử Trúc rồi kìa, bố có biết không?"
Ông Đỗ chậm rãi từ phòng trong bước ra, tay cầm cốc trà: "Biết chứ, mấy tháng trước người ta đã thông báo rồi mà. Mẹ con chê nhà tái định cư nhỏ quá, lại ở chốn hoang vu hẻo lánh, nên chỉ lấy tiền đền bù thôi".
Tịch Nhan quay đầu lại, buồn bã chăm chú nhìn màn hình tivi, ngõ Tử Trúc, con ngõ nhỏ tồi tàn cũ kỹ từ những năm bao nhiêu của thế kỷ trước, nhưng lại lưu giữ hết thảy những kỷ niệm thời ấu thơ của cô. Giờ đây pháo nổ đùng đoàng, máy xúc chạy ầm ầm, những vết tích của cuộc sống năm nào cũng tiêu tan theo cát bụi kia, xóa sạch hết rồi.
Bà Đỗ nghe tiếng cũng chạy ra, trên tay là chiếc khăn len đang đan dở, ánh mắt cũng dán lên màn hình, bỗng mắt đột nhiên sáng rực: "Xem kìa, là Triều Nhan của chúng ta đó! Nó đang phỏng vấn ở hiện trường kia kìa!"
Ông Đỗ đặt tách trà trên tay xuống, ngồi vào ghế xích đu cạnh sofa khẽ đung đưa xích đu vẻ nhàn tản: "Con gái bà ngày nào chả xuất hiện trên tivi, có gì là lạ đâu?"
"Triều Nhan của chúng ta lên tivi thật là xinh đẹp, cần diện mạo có diện mạo, cần vóc dáng có vóc dáng, muốn khí chất cũng có luôn cả khí chất".
Bà Đỗ không tiếc lời ngợi khen, mê mẩn như đang thưởng lãm một món đồ thủ công tinh xảo, mặt nở nụ cười mãn nguyện, say mê. Có cô con gái xinh đẹp tài giỏi như thế, bạn bè thân thích ai cũng kính phục bà, không uổng công bao năm bà chăm chút cho Triều Nhan.
Ông Đỗ nhạy cảm đưa mắt qua nhìn cô con gái thứ hai, Tịch Nhan vẫn ngồi nguyên như cũ, vẻ mặt dửng dưng, không biểu lộ chút cảm xúc.
Tục ngữ có câu, lòng bàn tay, mu bàn tay, đâu đâu cũng đều là thịt. Hai cô con gái của ông, luận diện mạo, khí chất, tài năng, Triều Nhan có chút nổi trội hơn, bà Đỗ cũng chỉ toàn coi cô là niềm vinh dự của gia đình, nhưng ông Đỗ thì trong lòng yêu quý Tịch Nhan hơn, tuy cô không có vẻ đẹp rực rỡ như cô chị, nhưng tính tình hiền lành điềm đạm, sống rất chân thành. Ông thầm nghĩ, cô con gái út đã kế thừa một vài nét tính cách của mình, ví dụ như tâm hồn thanh tịnh, bằng lòng với hoàn cảnh, không ham hư vinh. Từ nhỏ đến lớn, tiêu điểm được mọi người chú ý đều tập chung vào Triều Nhan. Cô rất được lòng bạn khác giới, ngay từ lúc tiểu học đã có bạn cùng lớp viết thư tình cho cô. Sau này lớn lên, điện thoại hẹn hò liên tục không ngớt, bạn trai cũng lần lượt đổi từ người này qua người khác, mà đều là những anh chàng đẹp trai phóng khoáng. So sánh với vẻ trẻ trung sáng chói của chị Triều Nhan, Tịch Nhan nền nã hơn. Trong suốt bao nhiêu năm, cô chưa từng yêu ai, lúc nào cũng cô đơn một mình, khiến ông không khỏi lo nghĩ. Biết đi đâu tìm người hiểu được giá trị cô con gái út của ông đây?
Lúc ông nội Tịch Nhan còn sống, ông cực kì yêu thương cô. Kể cả khi cô ngang bướng nghịch ngợm, học hành đứng đội sổ. Dạo ấy, sự nghiệp của ông bắt đầu khởi sắc, bao tâm sức dồn cả vào công việc, việc giáo dục hai cô con gái giao cả cho vợ. Mà bà Đỗ tính tình nóng nảy, vì bảng thành tích lẹt đẹt của Tịch Nhan mà đâm ra bực dọc, không ngớt quát mắng. Tối tối trở về nhà, ông thường thấy những dấu tay hằn trên má Tịch Nhan, sưng đỏ cả lên, nhìn mà đau lòng. Mà con bé này cũng rất bướng bỉnh, bị đánh cũng không khóc, chỉ ngày cành lầm lì ít nói hơn.
Có lần, ông nội Tịch Nhan từ quê lên thăm, vô tình phát hiện ra dấu tích của những trận đòn, liền giận tím mặt, tay nâng mặt đứa cháu tội nghiệp, vội vàng hỏi: "Tiểu Tịch, mẹ cháu lại đánh cháu sao?" Tịch Nhan mắt ngấn lệ, lao vào lòng ông nội, khóc không biết trời đất gì nữa. Ông nội cũng nước mắt lã chã, vừa lau nước mắt cho cháu, vừa nựng dỗ cháu: "Đi, đi về quê với ông!"
Ông Đỗ từ cơ quan về, hết lời khuyên can mới làm nguôi bớt cơn giận của bố. Ông nội thở dài: "Con bé Tiểu Tịch tư chất không hề kém cỏi, thông minh lanh lợi, trong sáng lương thiện, chỉ cần biết cách dạy dỗ, nhất định rất có tương lai".
Lúc ấy, ông có phần hoài nghi. Ai mà có thể tưởng tượng được rằng, sau này Tịch Nhan không chỉ thi đỗ đại học, mà còn trở thành cô giáo dạy dỗ người khác. Cô nhóc nghịch ngợm khiến bố mẹ đau đầu ngày nào, lớn lên lại thành người chừng mực khuôn phép. Trong trường thì hòa nhã với đồng nghiệp, khiêm tốn cẩn thận, với công việc thì chăm chỉ thật thà, thành tích nổi trội. Học sinh trò nào trò nấy ngoan ngoãn vâng lời, các bậc phụ huynh thì tranh nhau muốn gửi gắm con em mình vào lớp của cô. Chưa đầy bốn năm, cô đã trở thành cô giá trẻ được biết đến nhiều nhất ở thành phố C, liên tục hai năm liền được bầu là chủ nhiệm ưu tú.
Cho nên, tuy Triều Nhan xuất sắc, nhưng Tịch Nhan cũng không thua kém gì, chỉ có điều một người thì ngoài sáng, còn một người lặng lẽ trong bóng tối mà thôi. Đối với sự "nhất bên trọng, nhất bên khinh" của vợ, ông Đỗ cũng có ý kiến: "Đường đường là sinh viên trường đại học có tiếng, mà lại đi làm người dẫn chương trình. Chưa nói chuyện không đúng chuyên môn, cũng chỉ được tí thời nhan sắc tuổi trẻ thôi, chẳng có tương lai gì cả!"
"Ông đúng là quê mùa!". Bà Đỗ đáp trả vẻ khinh thường ra mặt, "Dẫn chương trình trên truyền hình có gì là không tốt, giao tiếp xã hội rộng, có cơ hội gặp mặt biết bao nhiêu người quyền quý, quan chức tai to mặt lớn..."
Ông Đỗ ngắt lời: "Tôi còn lạ gì bà nữa, lúc nào cũng chỉ mong con gái lấy chồng giàu. Không môn đăng hộ đối, hoàn cảnh gia đình khác xa nhau, lấy nhau liệu có hạnh phúc được không?"
"Tôi thấy chả làm sao cả!". Bà Đỗ ngừng tay đan, nhíu mày, trừng mắt nhìn chồng: "Đỗ Diệu Hoa, tôi năm đó đúng là có mắt như mù, mới gã cho gã thư sinh nghèo là anh, quan không thăng, tài không phát, suốt đời chỉ biết có dưa cà mắm muối mà thôi!"
Những câu kiểu này, bà đã nói cả nghìn lần, Tịch Nhan nghe cũng phát nhàm tay rồi.
Trong mắt mẹ, bố chẳng có điểm gì đáng kể, nhu nhược vô dụng, không chí tiến thủ, là thứ đồ bỏ đi. Cô thật sự không hiểu, mẹ đã coi thường bố như vậy, sao lúc đầu còn lấy ông làm gì? Hay đúng là bà "có mắt như mù?"
Ông Đỗ không đáp lời, những lúc thế này ông thường giữ im lặng. Trước mặt con gái, bị vợ không tiếc lời chê bai như thế, trong lòng ông nhất định không dễ chịu chút nào. Tịch Nhan cảm nhận được sự khó xử của bố, liền giải vây: "Ăn dưa cà mắm muối cũng tốt mà. Người cao tuổi ăn nhiều đồ dầu mỡ, cũng không tốt đâu".
Được con gái lên tiếng ủng hộ, ông Đỗ nhanh chóng lấy lại tinh thần, ông cầm tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm, thư thái: "Vẫn là Tiểu Tịch hiểu bố nhất".
"Hiểu cái đầu ông ấy", mẹ quay mặt sang, trông thấy Tịch Nhan còn đang lười biếng nằm cuộn tròn trên sofa, tóc để xõa tung, mặc áo phông lùng bùng, mặt không son phấn gì, dưới ánh đèn tuýp trông sao mà chán đời.
"Chị cứ lo cho cái thân chị đi đã, con gái gì mà tóc tai xõa xượi, mặt mũi không chút sức sống, chị không biết đường mà đánh đấm vào à?"
Phen này thì gay rồi, đang dưng thì chọc vào tổ kiến lửa! Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn về phía bố, ông cũng đang nhìn sang cô, chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt hiện lên vẻ đồng cảm. Có chút gì đó ấm áp nhẹ lướt qua trong tim. Bố hiểu và đồng cảm với cô. Hai bố con từ lâu đã vượt qua sự xa cách ban đầu, ngày càng ý hợp tâm đầu.
Mẹ vẫn đang lải nhải trách móc, toàn những câu khó nghe. Từ lúc Tịch Nhan bắt đầu hiểu chuyện, bao trùm cả nhà luôn là sự lất lướt của mẹ, may mà bố luôn cư xử đúng mực, nhẫn nhịn bao nhiêu năm.
Trong mắt cô, bố chẳng có gì đáng chê trách cả, cần cù chăm chỉ làm việc, thẳng thắn thật thà, cả đời bôn ba vì sự nghiệp, làm lụng vất vả vì gia đình, tiền kiếm được tuy không nhiều, cuộc sống có đôi chút khó khăn, nhưng trước sau xứng đáng là người chồng người cha mẫu mực. Một người đàn ông như thế, dẫu không có gì nổi trội, nhưng lại đầy tinh thần trách nhiệm, đem lại cảm giác an toàn. Cô thực sự không hiểu nổi, mẹ còn chưa vừa lòng điều gì.
Có lẽ, cô cũng giống như bố, chỉ muốn làm một người bình thường, được lấy người mình thương yêu, có một mái nhà đơn sơ nhưng ấm áp tình thân.
Cô không cần thứ gì khác, cũng không lấy làm phiền với cuộc sống dung dị, thiếu thốn vật chất. Không cần gấm vóc lụa là, nhà cao cửa rộng, chỉ cần được ở bên người mình yêu thương, thì đó chính là thiên đường.
Chỉ vậy thôi, chỉ niềm hạnh phúc nhỏ bé ấy thôi, mà sao mãi vẫn không với tới được?
"... Con gái con đứa hai lăm hai sáu tuổi đầu rồi, vẫn không có bạn trai, chỉ định ở mãi cái nhà này làm bà cô hay sao?"
Mẹ đột nhiên cao giọng, làm cô được một phen hết hồn. Cô nuốt nước bọt, cố gắng giữ cho giọng nghe sao thật nhã nhặn: "Không gặp được người phù hợp, mẹ bảo con phải làm sao đây?"
"Điều kiện của cô chỉ có thế thôi, đừng có mà kén cá chọn canh, vừa vừa phải phải thôi là được rồi!". Giọng mẹ lạnh lùng, ngữ khí gay gắt.
Tịch Nhan nhanh chóng cụp mắt lại, không nói nên lời, lời nói của mẹ không gì khác ngoài ý muốn nhắc cô nhớ rằng - cô làm sao có thể so sánh được với Triều Nhan?
"Đúng đấy, Tiểu Tịch, xem xem đồng nghiệp xung quanh có ai phù hợp không?". Bố phá tan sự im lặng, nhiệt tình hỏi han, "Hay để hôm nào bố đến văn phòng môi giới hôn nhân đăng kí cho con, giáo viên cấp hai bây giờ cũng có giá lắm đấy..."
"Để sau đi bố". Tịch Nhan miễn cưỡng đáp, lòng bỗng thấy lạnh lẽo, mình thật sự đã trở thành người thừa, là món hàng ế trong mắt bố mẹ rồi sao.
"Phải khẩn trương lên, việc trọng đại của cả đời người, không thể lề mề được!", mẹ lên tiếng tổng kết buổi giáo huấn, nói rồi hướng ánh mắt quay trở lại màn hình tivi.
Tịch Nhan đang dợm đứng lên khỏi sofa, uể oải rời phòng khách sau một cơn "oanh tạc", trốn vào phòng của mình. Mẹ đột nhiên la lên thất thanh, đầy kinh ngạc: "Chẳng phải giám đốc điều hành của Trác Thị đây sao? Không ngờ lại trẻ thế này, xuất thân thế gia, lại du học từ Mỹ về, tiền đồ rộng mở khỏi nói!"
Người mẹ nói có phải là Trác Thanh Liên? Chớ vội coi thường quanh năm suốt tháng không bước chân ra khỏi nhà, ngày ngày mở hội mạt chược tại gia với mấy bà hàng xóm, những chuyện kiểu này hóa ra lại tường tận chi tiết.
Tịch Nhan ngẩng đầu, liếc qua tivi, Triều Nhan tay cầm micro, miệng cười duyên dáng, đôi mắt đẹp lúng liếng lấp lánh: "Thưa giám đốc Trác, vì sao ngày lại quyết định đầu tư xây dựng khu vui chơi giải trí quy mô lớn tại Thành Nam?"
Cảnh quay tiếp theo, chuyển sang phía Trác Thanh Liên. Anh ta vẫn nguyên vẻ nho nhã thường ngày, thần sắc điềm đạm ung dung, không kiểu cẩn trọng, tay chân thừa thãi không biết để đâu như những nhân vật nhận lời phỏng vấn khác.
"Tuổi ấu thơ của tôi gắn liền với ngõ Tử Trúc, tôi lớn lên cũng chính từ con ngõ cũ kỹ, đơn sơ ấy. Lúc rời xa nơi ấy, tôi đã từng hứa với một cô gái rằng, tôi nhất định sẽ quay về tìm cô ấy!"
"Điều đó thì liên quan gì tới quyết định xây dựng khu vui chơi giải trí của ngài?", Triều Nhan đưa ra câu hỏi mà ai cũng muốn biết đáp án.
Sau một thoáng trầm tư, Trác Thanh Liên đáp: "Tôi hy vọng các em nhỏ bây giờ có thể được sống một tuổi thơ đẹp đẽ, vui vẻ hạnh phúc, không như chúng tôi ngày xưa, chỉ biết chơi trò trốn tìm!"
Nói đến câu này, ánh mắt anh nhìn thẳng vào ống kính máy quay, ánh mắt lạnh mà chứa chan thâm tình ấy, khiến trái tim Tịch Nhan một phen hỗn loạn.
Trong ánh mắt ấy đúng là có điện, dù cách sau màn hình tivi vẫn đủ sức mê hoặc người ta.
"Khỏi phải nói, trông anh ta đứng cùng Triều Nhan của chúng ta, xứng đôi quá đi mất!"
Tiếng nói của mẹ đưa Tịch Nhan trở về với thực tại, thu lại ánh mắt nãy giờ bị hút chặt vào màn hình lúc đứng lên không cẩn thận va vào đầu gối mẹ, một cuộn len hồng rơi ra lăn tròn đến bên bàn uống trà.
Tịch Nhan cúi xuống nhặt lại cuộn len, mân mê cái thứ đồ mềm mịn như nhung ấy trong tay, khiến cô có cảm giác lâu lắm rồi mới gặp lại, trong đầu hiện lên một cảnh tượng mơ hồ nhưng rất đỗi thân quen.
Trong ánh hoàng hôn của một buổi chiều nào đó, lâu lắm rồi, ánh tà dương vàng rực chiếu xuống con ngõ nhỏ, một bà cụ tóc trắng xóa, đờ đẫn ngồi trên băng ghế dài, tay không ngừng đan len.
Cuộn len bảy sắc cầu vồng rơi xuống đất, bà cũng không hay biết, vẫn mải miết đan, mặt trời đã khuất núi rồi, bà vẫn ngồi nguyên chỗ cũ. Ngày nào cũng vậy, ngày nắng cũng như ngày mưa.
Mọi người trong ngõ đều gọi bà là "bà già điên", một vài đứa trẻ nghịch ngợm còn nhổ nước bọt ném đá về phía bà.
Mỗi lúc như vậy, lại có một cậu con trai đứng ra, mái tóc đen nhánh, gương mặt khôi ngô như tạc tượng, đôi mắt màu hổ phách, tuấn tú như chàng hòa tử trong truyện tranh Nhật Bản.
Cậu hét lên: "Cút hết đi!", rồi quăng vù vù cặp sách trong tay, như một quả chùy xích chĩa về phía bọn trẻ hồi nãy kiểu "vào đây cho biết tay". Sau một hồi la hét om sòm, lũ trẻ sợ chạy biến mất tăm. Ai chậm chân, không kịp chạy, thì bị nện ột trận nên thân.
Khoan đã! Vừa nãy Trác Thanh Liên nói gì nhỉ?
"Tuổi ấu thơ của tôi gắn liền với ngõ Tử Trúc, tôi lớn lên cũng chính từ con ngõ nhỏ cũ kỹ, đơn sơ ấy".
"Lúc rời xa nơi ấy, tôi đã từng hứa với một cô gái rằng, tôi nhất định sẽ quay về tìm cô ấy!"
Giọng nói thâm trầm truyền cảm ấy, bỗng chốc bóp nghẹt trái tim Tịch Nhan Cô nhớ ra rồi, cuối cùng cũng nhớ ra rồi...
Trác Thanh Liên, chính là cậu con trai sống trong ngõ nhỏ ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook