Lúc Từ Nhược Thiên trở về nhà, trước cổng liền xuất hiện thân ảnh của Từ Nhược Lâm đang đứng đợi ở ngoài, cậu phấn khích chạy tới ôm lấy ông, thanh âm có điểm nghẹn ngào.

- Ông nội, con nhớ ông nội lắm a.

- Tiểu tử ngốc, đi đâu mà giờ này mới về đây? - Từ Nhược Lâm đưa tay gõ nhẹ đầu cậu một cái, sau lại để ý phía trước có chiếc xe hơi lạ mắt mà cậu vừa mới bước xuống, liền một bên tò mò hỏi.

- À, con đi uống cà phê cùng bạn. - Từ Nhược Thiên trả lời xong liền quay đầu hướng Đặng Thiếu Đan ở trong xe nói.

- Anh về trước đi.

Đặng Thiếu Đan không nói lời nào, chỉ gật nhẹ đầu rồi nhấn ga lái xe chạy đi. Đợi anh rốt cuộc đã rời khỏi, cậu cùng Từ Nhược Lâm bước vào nhà, nhanh chân chạy xuống nhà bếp rót ly trà cho ông, rồi ngồi xuống bên cạnh ông hỏi thăm tình hình.

- Ông nội dạo này thế nào, có khỏe hay không?

- Ai nha, đương nhiên là không khỏe rồi, cả ngày ở nhà không lấy bóng dáng của Tiểu Thiên, đến ngay cả đầu ông cũng bạc ra rồi đây. - Từ Nhược Lâm bày ra bộ dạng ủy khuất nhìn đối phương, một bên không ngừng xoa xoa lấy mái tóc cậu.

- Ông a, biết vậy con không nên lấy chồng sớm, để cả ngày có thể bên cạnh ông rồi. - Cậu đưa đầu ngã vào bả vai ông, ngữ điệu nịnh nọt nói.

- Nói dối. Rõ ràng thương chồng hơn thương ông già này mà.

- Không có a. Con yêu ông nhất trên đời.

- Hừ, chỉ biết nịnh hót thôi. Ông già này cũng lâu rồi không gặp cháu cưng của ông, cho nên trưa nay phải nấu một bữa ăn cho ông đấy. Cũng lâu rồi chưa được ăn cơm của Tiểu Thiên nấu a.

- Yes sir. - Từ Nhược Thiên vui vẻ tuân lệnh, ghé lên mặt Từ Nhược Lâm hôn một điểm, lập tức chạy xuống nhà bếp bắt đầu nấu ăn.

- Ông nội đi tham quan một lát. Con cứ làm đi. - Từ Nhược Lâm cảm thấy ngồi yên một chỗ cũng có điểm chán nản, nghĩ đi nghĩ lại từ lúc người kia về làm vợ cho Hứa Biên tính ra ở đây cũng gần nửa tháng, cho nên rất muốn xem xét tình hình thời gian cậu ở đây như thế nào, liền đứng dậy hướng cậu nói vài câu rồi bước lên lầu.

Từ Nhược Lâm một lượt quan sát cấu trúc căn nhà, theo bản năng gật đầu một cái, bĩu môi nghĩ cũng không tệ, sau đó bước vào một căn phòng đầu tiên, mới nhận ra kia là phòng ngủ của Hứa Biên và Từ Nhược Thiên. Căn phòng được sắp xếp vô cùng ngăn nắp và gọn gàng, bên phải còn treo khung hình cưới của hai người, phòng tắm lại rộng rãi thoáng mát, ông trầm trồ khen ngợi một tiếng, người kia thì ra vẫn luôn cẩn thận và sạch sẽ như vậy, quả nhiên không phụ lòng ông nuôi cậu trưởng thành như vậy.

Bước tới bàn làm việc nhỏ được đặt một góc trong phòng, Từ Nhược Lâm ấm áp bật cười thành tiếng, chính là xung quanh đều là những khung hình của ông và Từ Nhược Thiên. Từ Nhược Lâm thuận tay cầm lên một khung hình, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tươi cười của người nọ, nhẹ lắc đầu rồi chậm rãi hạ xuống.Sau một lượt tham quan phòng ngủ của hai người, Từ Nhược Lâm liền bước ra ngoài, thẳng đến căn phòng thứ hai mà tiến vào, chính là phòng làm việc của Hứa Biên. Ông bộ dạng tự nhiên bước tới bàn làm việc của anh, ngẫu nhiên vuốt ve cạnh bàn, đánh giá một chút về phòng làm việc của anh, rồi thuận tay cầm lấy một văn kiện trên bàn anh.

- Ông nội xuống dùng cơm. - Nghe thấy thanh âm của Từ Nhược Thiên, Từ Nhược Lâm liền vội vã đặt văn kiện về chỗ cũ, cư nhiên lúc này lại phát hiện từ trong văn kiện rơi xuống vài tấm hình chụp, ông khẩn trương cúi xuống nhặt lên, lưỡng lự nhìn hình ảnh của thiếu niên kia.

- Sao lại có mấy tấm hình ở đây? - Ông vô thức hỏi một câu, chăm chú lật từng tấm hình trên tay, toàn vộ đều là hình ảnh của Hứa Tinh.

Từ Nhược Lâm ngây ngốc một lúc, lông mày nhất thời nheo vào nhau, suy nghĩ khó lường vô tình lướt qua đầu ông. Không biết hiện tại đang suy nghĩ cái gì, Từ Nhược Lâm đột nhiên bước tới lục lọi ngăn tủ bàn làm việc, quả nhiên toàn bộ khung ảnh của thiếu niên kia đều là ở trong đây. Ông đưa răng cắn chặt môi, trong đầu phán đoán có chuyện không ổn xảy ra với nam nhân kia, nếu như chỉ là cha con bình thường, ngay từ đầu phải đặt tấm ảnh của hai người trên bàn mới đúng, ngược lại người kia lại đem những khung ảnh giấu đi, đồng thời lại sơ ý để trong đống văn kiện của mình, như vậy không phải rất kì quái sao.

- Ông nội.

Thanh âm của người nọ càng lúc càng rõ ràng, Từ Nhược Lâm vội vã đặt mọi thứ về lại chỗ cũ, khẩn trương bước nhanh ra ngoài, đóng cửa lại.

- Được rồi, ông nội xuống ăn cơm với con đây.

- Ông a, có phải già rồi nên lú lẫn hay không? Con gọi ông ba lần rồi đấy.

- Tiểu tử thối, còn dám kêu ông già lú lẫn sao? - Từ Nhược Lâm đưa tay nhéo nhéo cái mũi của Từ Nhược Thiên, một phen ôm lấy bả vai cậu bước xuống nhà bếp.

Trong suốt bữa ăn, Từ Nhược Lâm một bên không ngừng suy xét phán đoán của mình là đúng hay sai, nhìn thấy đứa cháu trai duy nhất của mình cười nói hạnh phúc như vậy, ông đương nhiên cũng có chút lo lắng, xã hội bây giờ hiện đại, những chuyện như tình cảm loạn luân cũng không phải không có xảy ra, bất quá với một người địa vị cao lớn như Hứa Biên, làm sao có thể có loại tình cảm kia được chứ, huống hồ chuyện anh cưới Từ Nhược Thiên cũng đều là kế hoạch của ông và anh, có tình cảm với cậu hay không là chuyện khó lường.

Nhưng là hôm nay cũng như một phần sự thật nói rõ cho ông biết, nam nhân rõ ràng có bao nhiêu phần tình ý với thiếu niên kia, đó là lý do mà Hứa Biên vì y mà chấp nhận hợp đồng không quyền lợi này, quả nhiên, hoàn toàn vượt xa thứ tình cảm gọi là tình phụ tử.

Nghĩ đến đây khiến Từ Nhược Lâm thập phần tức giận, tay vô pháp giữ chặt cái chén trong tay, lại không ngờ từng hành động cử chỉ của ông khiến đối phương cảm thấy vô cùng khó hiểu.

- Ông nội, nước canh đổ hết ra ngoài rồi.

- A? Ông xin lỗi.

- Có chuyện gì vậy ông? - Không có gì, con ăn đi. - Từ Nhược Lâm vội vã tránh né câu hỏi, thực tình nếu như ông nói suy nghĩ của mình cho cậu biết, sợ rằng bệnh đau tim của cậu sẽ lại tái phát, bất quá, kia vẫn chưa phải là khẳng định hoàn toàn của ông, việc này cần phải có thời gian tìm hiểu rõ ràng.

- Phải rồi, con có chuyện muốn nói với ông. - Từ Nhược Thiên thoáng chốc nhớ ra một chuyện, liền hạ đũa xuống, hít sâu một lúc rồi nói.

- Thật ra, người bạn ban nãy của con, anh ấy chính là bác sĩ. Sắp tới con có dự định sẽ làm phẫu thuật, anh ấy là người hỗ trợ cho con.

- Cái gì? Chuyện như vậy sao con không hỏi ý kiến của ông trước? - Giống như một tiếng sét đánh ngang tai, Từ Nhược Lâm vừa kinh ngạc vừa cả giận quát.

- Con xin lỗi. Con không muốn phải để ông lo lắng, con cũng đã kí giấy đồng ý rồi. - Cậu áy náy cúi thấp đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

- Haizz, dù sao con cũng đã trưởng thành, quyết định của con ông không hề cấm cản. Chính là đây là sức khỏe của con, ông chỉ lo sợ có chuyện không hay xảy ra, như vậy ông biết phải sống làm sao?

- Ông nội đừng lo, anh ấy là một bác sĩ giỏi, vả lại chúng con cũng là bạn bè, anh ấy đã hứa sẽ cố gắng hết sức. Con đặt niềm tin vào anh ấy. - Từ Nhược Thiên nắm lấy bàn tay thô ráp của ông, mỉm cười trấn an.

- Thôi được rồi, con đã nói chuyện này cho chồng con biết chưa? - Từ Nhược Lâm suy nghĩ một lát, trong đầu liền nhớ ra con người kia, đối cậu hỏi.

- Anh ấy bận rộn cả ngày, con chưa có cơ hội nói chuyện với anh ấy.

- Trước hết hãy đừng nói cho nó biết. - Từ Nhược Lâm nhếch môi cười lạnh, hừ một tiếng nói.

- Có chuyện gì sao ông?

- Không có gì. Cứ nghe lời ông. - Từ Nhược Lâm nắm chặt nắm tay, sau khi có thời gian theo dõi từng nhất cử nhất động của nam nhân, đợi mọi chuyện được khẳng định rõ ràng, nếu như người nọ đối với cậu chỉ là đồ vật thừa thãi trong nhà, chuyện sau đó nhất định sẽ qua tay ông.

Hai người dùng cơm trưa xong, Từ Nhược Thiên tiễn ông về, sau đó bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Lúc đang lau dọn phòng ngủ, ánh mắt vô pháp nhìn đến khung hình hai ông cháu trên bàn làm việc, khóe miệng vô pháp mỉm cười, ngay sau đó không biết vì cái gì lại khiến cậu bất động một chỗ, trong đầu không tự giác nhớ ra thời điểm kì lạ ban nãy của Từ Nhược Lâm.

Từ Nhược Thiên vội vã buông chổi quét xuống đất, từng bước chậm rãi bước đến trước cửa thư phòng của Hứa Biên, bàn tay lưỡng lự đặt trước tay nắm, cậu biết bản thân làm vậy là không đúng, như vậy chẳng khác gì đem lòng nghi hoặc người kia. Bất quá, nếu như không có chuyện gì xảy ra, vì cái gì thời điểm vừa bước ra khỏi phòng làm việc của anh, ông nội lại cư xử lạ lẫm như vậy. Sau một hồi đắn đo cùng day dứt, Từ Nhược Thiên cũng chọn quyết định bước vào, hoang mang nhìn khắp căn phòng.

Cậu tiến đến tủ đựng sách, qua loa chọn tùy ý một cuốn sách, rồi đưa mắt chậm rãi lướt một lượt, không có điểm bất thường. Cậu lại đi đến bàn làm việc của anh, một bên vừa có điểm hối lỗi vừa do dự, sau cùng vẫn là đem đống văn bản trên bàn lục lọi. Cho đến khi tầm mắt vô thức nhìn thấy một góc tấm ảnh chụp kẹp trong giữa xấp tờ văn kiện, cậu đưa răng cắn chặt môi mình, bàn tay run rẩy cầm lấy văn kiện.

Phía dưới đột nhiên rơi xuống những tấm ảnh kia, trước mắt giống như một mảnh màu trắng xóa, Từ Nhược Thiên một khắc tựa như bị thời gian làm cho dừng lại, kinh hoảng nhìn nụ cười thuần khiết trên gương mặt của thiếu niên.

Cậu chậm rãi xem xét, mỗi một tấm hình lại là một giọt nước mắt rơi xuống. Một khắc, Từ Nhược Thiên liền bước tới mở ngăn tủ ra, trong đầu một tiếng ong ong kéo đến, hình ảnh người kia đặt nụ hôn lên trán y lại hiện về, rốt cuộc không thể kìm được chính mình, cậu liền bất lực ngã quỵ xuống đất, ôm lấy ngực mình khóc thành tiếng.

Vì cái gì lại như vậy, vì cái gì lại giấu diếm cậu, Từ Nhược Thiên không ngừng tự hỏi, tiếng khóc một lúc càng lớn, cậu rất muốn biện minh, rất muốn tin tưởng người kia, nhưng không sao ngăn được nước mắt, tim cực kì đau đớn.

Rất nhanh sau đó, nơi kia quả nhiên co thắt một đoạn, cơ hồ đem hô hấp Từ Nhược Thiên cướp đi, cậu một bên liều mạng thở dốc, sau liền nhớ đến đống hỗn độn kia vẫn chưa dọn xong, liền dồn hết khí lực ngồi dậy, vừa hấp hối vừa nhanh chóng đem hiện trường trả về chỗ cũ, tiếng khóc ngày càng đứt quãng.

Cậu cố lết tấm thân bò đến phòng mình, đưa tay với lấy hộc tủ đem hộp thuốc đổ vào miệng mình, lại không ngăn được bóng tối che khuất tầm mắt mình.

Buổi tối, Hứa Biên trở về nhà, người kia không hiểu sao hôm nay không ra ngoài mở cổng cho anh nữa, Hứa Biên có điểm thắc mắc, nhưng vẫn là tự mình đẩy cổng lái xe vào gara, bước vào nhà.

- Từ Nhược Thiên.

Không thấy người kia đáp lại, Hứa Biên có chút sốt ruột, liền vừa gọi tên cậu vừa chạy lên phòng mình, quả nhiên thân ảnh của người nọ đang bất tỉnh trên sàn lọt vào tầm mắt anh.

- Từ Nhược Thiên! - Hứa Biên hốt hoảng chạy tới ôm lấy cơ thể cậu, cả gương mặt lẫn tay chân đối phương đều toát mồ lạnh. Hứa Biên không suy nghĩ nhiều, lập tức bế cậu nằm lên giường, khẩn trương lấy điện thoại gọi bác sĩ tới.

HẾT CHƯƠNG 34

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương