Chi Hương Như Tô
-
Chương 36: Ghen tị ngầm sinh
Đông Thiên Vân nhìn về hướng bóng lưng cục thịt đang hướng mặt về phía tường, không xác định mà sờ sờ cằm,“Con không thích?”
Lúc từ Nam Hải trở về, cục thịt này xụ mặt, không nói một tiếng, ngay cả nước hoa ép cũng không uống. Chàng còn bảo Kim Trản xem xem con bé có bệnh hay không, kết quả Kim Trản chỉ cười lạnh một tiếng, bỏ đi mà chẳng thèm quay đầu lại. Bình thường cục thịt nhỏ có cơ hội liền bổ nhào vào người chàng, hôm nay cư nhiên cách xa chàng tám trượng, ngược lại chàng có chút cảm thấy không có tư vị gì, nha đầu choai choai như vậy lại học tính tức giận không thèm để ý đến người khác. “Con phải ăn cơm, ta sẽ đưa con đi chơi.” Cung chủ Cửu U tự hạ thấp địa vị mà nói.
Mặt Hương Tô vẫn hướng về vách tường thầm ‘hừ’ một tiếng, năm nay nàng ba trăm năm mươi tuổi, không dễ dụ như vậy!
“Nhìn xem, đây là cái gì? “
Hương Tô tiếp tục bĩu môi, báu vật phía sau lấp lánh, tuy trong lòng nàng ngưa ngứa, nhưng Quân Thượng quỷ kế đa đoan, nói không chừng dùng đồ vật rách nát gì đó lừa gạt nàng.
“Đây là trứng do Côn Bằng hóa thành, chỉ cần con mỗi ngày ôm nó, sẽ nở ra một con chim con chơi rất vui, mỗi ngày chơi với con, sẽ không bay đi.” Khi chàng nói đến chữ “sẽ không bay đi”, hơi hơi kéo dài âm thanh, có chút thương cảm. Mỗi khi chàng lộ ra thái độ cô đơn như vậy, Hương Tô liền mềm lòng đến độ cái gì cũng có thể tha thứ cho chàng. Nàng xoay người lăn lông lốc, đôi mắt đen tròn như quả nho nhìn về phía Đông Thiên Vân, bởi vì nàng xoay người lại nên chàng lộ ra nụ cười vui vẻ, dung mạo xinh đẹp còn sáng chói hơn cả trứng Côn Bằng.“Cho con, ôm cẩn thận nha.” Chàng dùng ngón tay nhẹ nhàng búng trứng Côn Bằng, giống như đang chơi trò lăn bóng với nàng, trứng từ từ lăn về phía cánh tay nàng. Hương Tô có chút thổn thức, con chim đen lớn cuối cùng hoàn toàn không có chết, nhưng biến thành bộ dạng này, thật giống với tình cảnh của nàng. Nàng phí sực lực dùng tay lăn lăn, ngón tay rất nhỏ, cầm cũng không cầm được, ôm vào trong ngực mà đau lòng.
“Chịu chết cùng ta, cũng chỉ có Côn Bằng.” Đông Thiên Vân than thở,“Đây là bằng hữu quan trọng nhất của phụ thân, con phải ấp cho thật tốt.”
Hương Tô thiếu chút một đập đầu vào quả trứng mà chết, hai chữ nàng không nghe vào tai nổi chính là chữ “Phụ thân”!
“Được, quà cũng đã nhận rồi, nên uống nước hoa ép đi?” Đông Thiên Vân cầm lấy một cái lọ đi qua, duỗi tay bế nàng lên, Hương Tô còn muốn cáu kỉnh, khi nhìn thấy chàng mỉm cười mở ra hai cánh tay ra thì lập tức thảm bại, không cam lòng mà bò hai cái liền bị chàng ôm vào trong lòng,“Ăn nhiều một chút, để lớn nhanh một chút.” Lúc chàng rũ hàng lông mi cong dài xuống nhìn nàng, nàng luôn có cảm giác mê muội, lúc hoàn hồn đã uống hết nửa bình, nghẹn đến nấc cục. Buổi tối ngủ bị chàng ôm chặt, nàng tức giận không ngủ được, từ từ nàng đã hiểu ra vài thứ! Chàng bảo nàng ấp trứng Côn Bằng, kết quả còn nói giống như là cho nàng một ưu đãi to lớn lắm! Côn Bằng có thể tính là “một con chim con chơi rất vui” sao? Bất kể là Thắng Hoàn Đế Quân hay là cung chủ Cửu U, suy cho cùng, chàng vẫn là một kẻ lừa đảo cực kỳ vô sỉ!
Không biết ngủ từ lúc nào, Hương Tô bị chính mình tóc ngứa ngứa mà tỉnh, nàng có chút bất ngờ nghiêng đầu nhìn, kinh hỉ phát hiện qua một đêm tóc dài ra không ít! Nàng nâng tay nhìn kỹ, tay cũng lớn hơn một chút, là bởi vì tức giận nên đặc biệt hữu ích cho việc trưởng thành sao? Đông Thiên Vân bị nàng nhích tới nhích lui cũng huyên náo đến mở mắt ra, nhìn nàng một chút, không khỏi ồ lên một tiếng,“Nhìn xem quả nhiên ăn nhiều có thể lớn nhanh.” Chàng vui vẻ nói.
Dậy đỡ nàng lên,“Có thể đi không?” Qua một đêm nàng có dáng vẻ của một đứa trẻ người phàm một tuổi, chàng cổ vũ nhìn nàng. Hương Tô cũng nghĩ đến vần đề này, nỗ lực đi mấy bước, tuy rằng bước cao bước thấp, cuối cùng cũng bước được bước chân đầu tiên. Đông Thiên Vân mỉm cười như trút được gánh nặng,“Tốt quá, sau này con có thể tự mình đi rồi.”
Hương Tô nghe xong, ‘bùm’ lại tê liệt ngã xuống giường, mặc kệ Đông Thiên Vân cổ vũ khuyến khích thế nào đi nữa cũng không chịu bước đi, nàng chỉ muốn chàng bế thôi.
“Vậy…… Có thể nói chuyện không?” Đông Thiên Vân cũng buông tha, đổi mục tiêu. Hương Tô cũng rất muốn thử xem, vừa mới mở miệng muốn nói thử cái gì đó, Đông Thiên Vân lại mỉm cười nhìn nàng,“Gọi phụ thân…”
Hương Tô thiếu chút cắn chàng một cái, hoàn toàn không có hứng thú mở miệng.
Ngược lại Đông Thiên Vân không tiếp tục nghiêm khắc với nàng nữa, xoa xoa mái tóc mềm dài đến vai của nàng. Chàng bước xuống giường, Hương Tô cho rằng chàng đi tìm rễ hoa bảo mẫu, không ngờ chàng đi đến bàn trang điểm lấy một chiếc lược răng nhuyễn, cẩn thận ngồi sau lưng nàng, chậm rãi chải tóc cho nàng. Hương Tô cảm thấy lòng có chút chua xót, Thắng Hoàn Đế Quân lúc trước có thích nàng đi nữa, cũng chưa từng chải tóc cho nàng. Năm mươi năm chịu khốn khổ dưới đáy sông, không giống với ở núi Cửu Tuyệt, trải qua biến cố, chàng trở nên có chút sợ hãi cô đơn, cho nên mới mang theo nàng ở bên cạnh, lại tốt với nàng như vậy, chàng cần một người thân bầu bạn bên cạnh.
“Chàng đang làm cái gì vậy?!” Một tiếng kêu sợ hãi, Xích Lâm từ cửa xông tới, giành lấy chiếc lược trong tay Đông Thiên Vân. Đông Thiên Vân trong lòng nàng, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện vụn vặt nhàm chán như vậy!
Đông Thiên Vân hiển nhiên bị nàng ta chọc giận, không nói một lời lạnh lùng nhìn nàng ta.
Xích Lâm cắn làn môi, đối với Đông Thiên Vân, nàng luôn có một loại cảm giác e ngại không thể nói rõ. Là nàng phản ứng kích động quá mức, trong mấy ngày trở về Xích Huỳnh cung dặn dò công việc này, nàng cũng biết Đông Thiên Vân thu nhận một đứa trẻ Mộc Linh làm con gái. Nàng kiềm nén sự lúng túng xuống, nhặt lược lên,“Hay là…… Hay là…… để thiếp làm cho.” Nàng miễn cưỡng mỉm cười.
“Không cần.” Đông Thiên Vân lạnh lùng nói, nâng tay lên đợi, Xích Lâm trả lược lại vào trong tay chàng, “Con bé là con gái của ta, không cần mượn tay người khác.”
Xích Lâm bị từ “người khác” trong câu nói của chàng khiến cho đau đớn, sau khi “Hương Tô” lấy chồng, chàng chưa từng lạnh lùng nghiêm nghị nói với nàng như vậy. Cảm giác bị Hương Tô đoạt đi người trong lòng trước kia lại quay trở về, thế giới của Đông Thiên Vân và đứa trẻ Mộc Linh này, lại một lần nữa đẩy nàng ra ngoài!
Đông Thiên Vân buộc tóc hai bên cho Hương Tô, quan sát một hồi, khẽ mỉm cười,“Đi thôi.”
Xích Lâm cho rằng chàng đang nói chuyện với nàng ta, muốn nói cho chàng biết chuyện Nguyên Hậu tìm được Thanh Tuế, đang cùng nhau chờ chàng ở điện Cửu U, kết quả chàng bế đứa bé lên, giống như nàng ta hề tồn tại mà bước ra ngoài.
Xích Lâm sững sờ nhìn bóng lưng chàng bế đứa bé, Đông Thiên Vân tựa hồ quên mất, nàng đã không còn là nàng của trước kia, bây giờ chàng có việc phải cầu nàng giúp đỡ!
Chờ nàng đi đến chính điện, những người trong bàn đều đang đàm luận chuyện đứa bé lớn lên một chút, Đông Thiên Vân lộ ra rõ ràng nụ cười tự hào, khen ngợi con gái của chàng giống như đang khen ngợi chàng.“Chàng thế nào cũng phải ôm đứa bé đi bàn luận chính sự sao?” Xích Lâm lạnh lùng nói.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn nàng ta, Úc Mộc lắc đầu với nàng ta, ra hiệu nàng ta không nên nói tiếp nữa.
Xích Lâm nhắm mắt làm ngơ,“Chàng thế nào cũng phải ôm đứa bé đi bàn luận chính sự sao?” Nàng ta tăng thêm ngữ khí lặp lại một lần nữa.
Đông Thiên Vân thu lại nụ cười, nét mặt không đổi nhìn đỉnh đầu tóc tròn tròn của Hương Tô, bị Xích Lâm chỉ trích, cười lạnh một tiếng, khẳng định nói: “Đúng!”
“Được! Vậy ta không tham gia bàn luận!” Xích Lâm vung ống tay áo màu đỏ tươi lên, xoay người muốn đi, Úc Mộc nhanh chóng đứng dậy bước nhanh hai bước giữ chặt nàng ta.
“Ngươi và đứa trẻ giận dỗi gì vậy?” Úc Mộc trách cứ cười cười, ép giọng nhỏ xuống nhưng vẫn có thể để cho mọi người đều nghe thấy,“Nói không chừng sau này ngươi còn là mẹ của con bé nữa đó.”
Đông Thiên Vân giương mắt nhìn bọn họ một cái, muốn nói cái gì, bị Nguyên Hậu túm lấy tay áo, rất nhấn mạnh trợn mắt nhìn chàng.
“Tranh luận cái gì.” Thanh Tuế không cho là đúng, ném một ánh mắt về phía Kim Trản,“Đưa con bé cho mẹ Kim Trản bế đi.”
Kim Trản vốn đã tiếp nhận Hương Tô từ trong lòng của Đông Thiên Vân, vừa nghe lời nói này, lại đem Hương Tô ném vào trong lòng của Thanh Tuế. Hương Tô biết lúc này tuyệt đối không phải là lúc nàng quấy rối, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong lòng Thanh Tuế tỷ tỷ, chịu đựng nàng ấy một hồi thì sờ mông của nàng, một hồi lại véo mặt của nàng, Kim Trản, nàng lại bắt đầu hận hắn, hắn cũng không phải không biết Thanh Tuế tỷ tỷ là người thế nào!
“Có Tức Châu, mọi việc đầy đủ, khi nào chúng ta đi cốc Tù Long?” Úc Mộc muốn làm cho bầu không khí cứng lạnh hòa hoãn đi một chút, cười mở miệng, đi thẳng vào vấn đề.
“Mọi chuyện đầy đủ…… Chưa thể nói được.” Nguyên Hậu có chút lo lắng,“Ta phát giác địa mạch[1] của cốc Tù Long hết sức kỳ lạ, cho dù ta dùng Khai Thiên Phủ[2] cũng không cách nào khống chế.”
[1] Địa mạch: cách gọi của thầy địa lý, gọi thế đất tốt hoặc xấu
[2]Khai Thiên Phủ: Rìu mở trời, một trong mười thần khí thượng cổ, còn gọi là rìu Bàn Cổ, chính là thần khí có lực công kích mạnh nhất.
Mọi người đều im lặng, Khai Thiên Phủ là Thổ Linh thần khí, có thể hiệu lệnh địa mạch Tam Hoàn, cốc Tù Long không bị khống chế, đúng là hiếm thấy.
“Ta biết rồi, có thể vây khốn Thần Nông Đỉnh nhiều năm như vậy, nhất định là một địa yêu !” Thanh Tuế oán hận nói.
“Nói sau đi.” Đông Thiên Vân không mấy kiên nhẫn mà vung tay, đón lấy Hương Tô từ trong lòng Thanh Tuế, bế lên liền đi.
Úc Mộc nhíu mày, nhìn Xích Lâm,“Kết quả của chuyện tùy hứng…… có thể sẽ là kiếm củi ba năm thiêu rụi trong một giờ.”
Xích Lâm run lên một cái,“Kiếm củi ba năm thiêu rụi trong một giờ” câu này đối với nàng mà nói, vô cùng có sức thuyết phục.
Nguyên Hậu ho một tiếng, không chú ý đến Thanh Tuế đang mở to mắt, vẫn nở nụ cười: “Tính cách của Đông Thiên Vân, ngươi thế nào còn chưa đón chuẩn xác sao? Mấy ngày hôm trước không phải rất tốt sao, hôm nay thế nào lại phạm phải bệnh cũ. Kỳ thật hắn chính là người thích mềm mỏng không thích cứng rắn, ngươi càng cao giọng với hắn, hắn càng không chú ý ngươi. Hơn nữa…… Xích Huỳnh Đế Quân à, Đông Thiên Vân cũng không phải người cam chịu bị uy hiếp.”
Xích Lâm im lặng một hồi, đứng lên đi ra ngoài.
Đông Thiên Vân đang ở trong tẩm điện cho Hương Tô uống nước hoa ép, Xích Lâm đứng ở cửa một lúc, nhìn thấy cảnh này quả thật giống như cái gai đâm vào trong lòng nàng, nhưng Úc Mộc và Nguyên Hậu nói đều đúng.
“…… Thật xin lỗi.” Nàng nhẹ tiếng, ba chữ nói ra cũng đứt đoạn không liên tục.
Hương Tô cảm giác tay Đông Thiên Vân đang cho nàng uống hơi run run một chút, khiến cho Tư Hỏa Xích Lâm cao quý như vậy cúi đầu xin lỗi, đích xác cũng coi như là làm khó nàng ta.
Đông Thiên Vân lấy cái lọ đi, đặt Hương Tô lên giường, Hương Tô rất muốn nắm lấy ống tay áo của chàng, không cho chàng xoay người sang chỗ khác mà nhìn Xích Lâm, nhưng…… nàng không thể.
“Đông Thiên Vân, bất luận chàng nhìn thiếp như thế nào, thiếp rất thành tâm thành ý muốn ở cạnh bên chàng.” Xích Lâm nhìn vào đôi mắt của Đông Thiên Vân, tiếng nghẹn ngào, lại không chút né tránh,“Thiếp biết, chàng không thích thiếp, trước kia là Hương Tô, bây giờ là đứa bé Mộc Linh này, chàng đều đặt bọn họ cao hơn thiếp! Hôm nay tức giận…… là thiếp sai, nhưng thiếp…… Nhưng thiếp……” Nước mắt chảy xuống, trên khuôn mặt tươi đẹp lại vô cùng bi thương,“Thiếp chỉ muốn khiến cho chàng thích thiếp, khiến cho chàng cũng xem trọng thiếp!” Thổ lộ như vậy, đối với Xích Lâm mà nói thì đã quá mức chịu đựng, nói xong liền xoay người muốn chạy đi.
Đông Thiên Vân giữ chặt tay của nàng ta lại, hình như không biết làm thế nào để giữ lại, Xích Lâm đã dừng bước. Có lẽ đây là lần đầu tiên, Đông Thiên Vân giữ chặt nàng ta lúc nàng ta muốn bỏ đi.
“Tâm ý của nàng…… ta đều biết.” Tiếng nói của Đông Thiên Vân có chút trầm thấp,“Có lẽ ngay cả nàng cũng cho rằng, ta đối với nàng…… Là bởi vì ta cần Hạo Thiên Tháp. Xích Lâm, ta chỉ cảm tạ nàng đã đợi ta năm mươi năm nay.”
“Đông Thiên Vân!” Xích Lâm vui mừng mà khóc nhào vào trong lòng Đông Thiên Vân, chàng không có đẩy nàng ta ra.“Có câu nói này của chàng, thiếp sẽ không nổi giận tùy ý nữa! Thiếp chỉ cần biết, chàng đã bắt đầu để ý đến thiếp, vậy đã đủ rồi!”
Đông Thiên Vân lặng im một hồi, từ từ nâng tay ôm lấy eo nàng ta.
Lúc từ Nam Hải trở về, cục thịt này xụ mặt, không nói một tiếng, ngay cả nước hoa ép cũng không uống. Chàng còn bảo Kim Trản xem xem con bé có bệnh hay không, kết quả Kim Trản chỉ cười lạnh một tiếng, bỏ đi mà chẳng thèm quay đầu lại. Bình thường cục thịt nhỏ có cơ hội liền bổ nhào vào người chàng, hôm nay cư nhiên cách xa chàng tám trượng, ngược lại chàng có chút cảm thấy không có tư vị gì, nha đầu choai choai như vậy lại học tính tức giận không thèm để ý đến người khác. “Con phải ăn cơm, ta sẽ đưa con đi chơi.” Cung chủ Cửu U tự hạ thấp địa vị mà nói.
Mặt Hương Tô vẫn hướng về vách tường thầm ‘hừ’ một tiếng, năm nay nàng ba trăm năm mươi tuổi, không dễ dụ như vậy!
“Nhìn xem, đây là cái gì? “
Hương Tô tiếp tục bĩu môi, báu vật phía sau lấp lánh, tuy trong lòng nàng ngưa ngứa, nhưng Quân Thượng quỷ kế đa đoan, nói không chừng dùng đồ vật rách nát gì đó lừa gạt nàng.
“Đây là trứng do Côn Bằng hóa thành, chỉ cần con mỗi ngày ôm nó, sẽ nở ra một con chim con chơi rất vui, mỗi ngày chơi với con, sẽ không bay đi.” Khi chàng nói đến chữ “sẽ không bay đi”, hơi hơi kéo dài âm thanh, có chút thương cảm. Mỗi khi chàng lộ ra thái độ cô đơn như vậy, Hương Tô liền mềm lòng đến độ cái gì cũng có thể tha thứ cho chàng. Nàng xoay người lăn lông lốc, đôi mắt đen tròn như quả nho nhìn về phía Đông Thiên Vân, bởi vì nàng xoay người lại nên chàng lộ ra nụ cười vui vẻ, dung mạo xinh đẹp còn sáng chói hơn cả trứng Côn Bằng.“Cho con, ôm cẩn thận nha.” Chàng dùng ngón tay nhẹ nhàng búng trứng Côn Bằng, giống như đang chơi trò lăn bóng với nàng, trứng từ từ lăn về phía cánh tay nàng. Hương Tô có chút thổn thức, con chim đen lớn cuối cùng hoàn toàn không có chết, nhưng biến thành bộ dạng này, thật giống với tình cảnh của nàng. Nàng phí sực lực dùng tay lăn lăn, ngón tay rất nhỏ, cầm cũng không cầm được, ôm vào trong ngực mà đau lòng.
“Chịu chết cùng ta, cũng chỉ có Côn Bằng.” Đông Thiên Vân than thở,“Đây là bằng hữu quan trọng nhất của phụ thân, con phải ấp cho thật tốt.”
Hương Tô thiếu chút một đập đầu vào quả trứng mà chết, hai chữ nàng không nghe vào tai nổi chính là chữ “Phụ thân”!
“Được, quà cũng đã nhận rồi, nên uống nước hoa ép đi?” Đông Thiên Vân cầm lấy một cái lọ đi qua, duỗi tay bế nàng lên, Hương Tô còn muốn cáu kỉnh, khi nhìn thấy chàng mỉm cười mở ra hai cánh tay ra thì lập tức thảm bại, không cam lòng mà bò hai cái liền bị chàng ôm vào trong lòng,“Ăn nhiều một chút, để lớn nhanh một chút.” Lúc chàng rũ hàng lông mi cong dài xuống nhìn nàng, nàng luôn có cảm giác mê muội, lúc hoàn hồn đã uống hết nửa bình, nghẹn đến nấc cục. Buổi tối ngủ bị chàng ôm chặt, nàng tức giận không ngủ được, từ từ nàng đã hiểu ra vài thứ! Chàng bảo nàng ấp trứng Côn Bằng, kết quả còn nói giống như là cho nàng một ưu đãi to lớn lắm! Côn Bằng có thể tính là “một con chim con chơi rất vui” sao? Bất kể là Thắng Hoàn Đế Quân hay là cung chủ Cửu U, suy cho cùng, chàng vẫn là một kẻ lừa đảo cực kỳ vô sỉ!
Không biết ngủ từ lúc nào, Hương Tô bị chính mình tóc ngứa ngứa mà tỉnh, nàng có chút bất ngờ nghiêng đầu nhìn, kinh hỉ phát hiện qua một đêm tóc dài ra không ít! Nàng nâng tay nhìn kỹ, tay cũng lớn hơn một chút, là bởi vì tức giận nên đặc biệt hữu ích cho việc trưởng thành sao? Đông Thiên Vân bị nàng nhích tới nhích lui cũng huyên náo đến mở mắt ra, nhìn nàng một chút, không khỏi ồ lên một tiếng,“Nhìn xem quả nhiên ăn nhiều có thể lớn nhanh.” Chàng vui vẻ nói.
Dậy đỡ nàng lên,“Có thể đi không?” Qua một đêm nàng có dáng vẻ của một đứa trẻ người phàm một tuổi, chàng cổ vũ nhìn nàng. Hương Tô cũng nghĩ đến vần đề này, nỗ lực đi mấy bước, tuy rằng bước cao bước thấp, cuối cùng cũng bước được bước chân đầu tiên. Đông Thiên Vân mỉm cười như trút được gánh nặng,“Tốt quá, sau này con có thể tự mình đi rồi.”
Hương Tô nghe xong, ‘bùm’ lại tê liệt ngã xuống giường, mặc kệ Đông Thiên Vân cổ vũ khuyến khích thế nào đi nữa cũng không chịu bước đi, nàng chỉ muốn chàng bế thôi.
“Vậy…… Có thể nói chuyện không?” Đông Thiên Vân cũng buông tha, đổi mục tiêu. Hương Tô cũng rất muốn thử xem, vừa mới mở miệng muốn nói thử cái gì đó, Đông Thiên Vân lại mỉm cười nhìn nàng,“Gọi phụ thân…”
Hương Tô thiếu chút cắn chàng một cái, hoàn toàn không có hứng thú mở miệng.
Ngược lại Đông Thiên Vân không tiếp tục nghiêm khắc với nàng nữa, xoa xoa mái tóc mềm dài đến vai của nàng. Chàng bước xuống giường, Hương Tô cho rằng chàng đi tìm rễ hoa bảo mẫu, không ngờ chàng đi đến bàn trang điểm lấy một chiếc lược răng nhuyễn, cẩn thận ngồi sau lưng nàng, chậm rãi chải tóc cho nàng. Hương Tô cảm thấy lòng có chút chua xót, Thắng Hoàn Đế Quân lúc trước có thích nàng đi nữa, cũng chưa từng chải tóc cho nàng. Năm mươi năm chịu khốn khổ dưới đáy sông, không giống với ở núi Cửu Tuyệt, trải qua biến cố, chàng trở nên có chút sợ hãi cô đơn, cho nên mới mang theo nàng ở bên cạnh, lại tốt với nàng như vậy, chàng cần một người thân bầu bạn bên cạnh.
“Chàng đang làm cái gì vậy?!” Một tiếng kêu sợ hãi, Xích Lâm từ cửa xông tới, giành lấy chiếc lược trong tay Đông Thiên Vân. Đông Thiên Vân trong lòng nàng, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện vụn vặt nhàm chán như vậy!
Đông Thiên Vân hiển nhiên bị nàng ta chọc giận, không nói một lời lạnh lùng nhìn nàng ta.
Xích Lâm cắn làn môi, đối với Đông Thiên Vân, nàng luôn có một loại cảm giác e ngại không thể nói rõ. Là nàng phản ứng kích động quá mức, trong mấy ngày trở về Xích Huỳnh cung dặn dò công việc này, nàng cũng biết Đông Thiên Vân thu nhận một đứa trẻ Mộc Linh làm con gái. Nàng kiềm nén sự lúng túng xuống, nhặt lược lên,“Hay là…… Hay là…… để thiếp làm cho.” Nàng miễn cưỡng mỉm cười.
“Không cần.” Đông Thiên Vân lạnh lùng nói, nâng tay lên đợi, Xích Lâm trả lược lại vào trong tay chàng, “Con bé là con gái của ta, không cần mượn tay người khác.”
Xích Lâm bị từ “người khác” trong câu nói của chàng khiến cho đau đớn, sau khi “Hương Tô” lấy chồng, chàng chưa từng lạnh lùng nghiêm nghị nói với nàng như vậy. Cảm giác bị Hương Tô đoạt đi người trong lòng trước kia lại quay trở về, thế giới của Đông Thiên Vân và đứa trẻ Mộc Linh này, lại một lần nữa đẩy nàng ra ngoài!
Đông Thiên Vân buộc tóc hai bên cho Hương Tô, quan sát một hồi, khẽ mỉm cười,“Đi thôi.”
Xích Lâm cho rằng chàng đang nói chuyện với nàng ta, muốn nói cho chàng biết chuyện Nguyên Hậu tìm được Thanh Tuế, đang cùng nhau chờ chàng ở điện Cửu U, kết quả chàng bế đứa bé lên, giống như nàng ta hề tồn tại mà bước ra ngoài.
Xích Lâm sững sờ nhìn bóng lưng chàng bế đứa bé, Đông Thiên Vân tựa hồ quên mất, nàng đã không còn là nàng của trước kia, bây giờ chàng có việc phải cầu nàng giúp đỡ!
Chờ nàng đi đến chính điện, những người trong bàn đều đang đàm luận chuyện đứa bé lớn lên một chút, Đông Thiên Vân lộ ra rõ ràng nụ cười tự hào, khen ngợi con gái của chàng giống như đang khen ngợi chàng.“Chàng thế nào cũng phải ôm đứa bé đi bàn luận chính sự sao?” Xích Lâm lạnh lùng nói.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn nàng ta, Úc Mộc lắc đầu với nàng ta, ra hiệu nàng ta không nên nói tiếp nữa.
Xích Lâm nhắm mắt làm ngơ,“Chàng thế nào cũng phải ôm đứa bé đi bàn luận chính sự sao?” Nàng ta tăng thêm ngữ khí lặp lại một lần nữa.
Đông Thiên Vân thu lại nụ cười, nét mặt không đổi nhìn đỉnh đầu tóc tròn tròn của Hương Tô, bị Xích Lâm chỉ trích, cười lạnh một tiếng, khẳng định nói: “Đúng!”
“Được! Vậy ta không tham gia bàn luận!” Xích Lâm vung ống tay áo màu đỏ tươi lên, xoay người muốn đi, Úc Mộc nhanh chóng đứng dậy bước nhanh hai bước giữ chặt nàng ta.
“Ngươi và đứa trẻ giận dỗi gì vậy?” Úc Mộc trách cứ cười cười, ép giọng nhỏ xuống nhưng vẫn có thể để cho mọi người đều nghe thấy,“Nói không chừng sau này ngươi còn là mẹ của con bé nữa đó.”
Đông Thiên Vân giương mắt nhìn bọn họ một cái, muốn nói cái gì, bị Nguyên Hậu túm lấy tay áo, rất nhấn mạnh trợn mắt nhìn chàng.
“Tranh luận cái gì.” Thanh Tuế không cho là đúng, ném một ánh mắt về phía Kim Trản,“Đưa con bé cho mẹ Kim Trản bế đi.”
Kim Trản vốn đã tiếp nhận Hương Tô từ trong lòng của Đông Thiên Vân, vừa nghe lời nói này, lại đem Hương Tô ném vào trong lòng của Thanh Tuế. Hương Tô biết lúc này tuyệt đối không phải là lúc nàng quấy rối, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong lòng Thanh Tuế tỷ tỷ, chịu đựng nàng ấy một hồi thì sờ mông của nàng, một hồi lại véo mặt của nàng, Kim Trản, nàng lại bắt đầu hận hắn, hắn cũng không phải không biết Thanh Tuế tỷ tỷ là người thế nào!
“Có Tức Châu, mọi việc đầy đủ, khi nào chúng ta đi cốc Tù Long?” Úc Mộc muốn làm cho bầu không khí cứng lạnh hòa hoãn đi một chút, cười mở miệng, đi thẳng vào vấn đề.
“Mọi chuyện đầy đủ…… Chưa thể nói được.” Nguyên Hậu có chút lo lắng,“Ta phát giác địa mạch[1] của cốc Tù Long hết sức kỳ lạ, cho dù ta dùng Khai Thiên Phủ[2] cũng không cách nào khống chế.”
[1] Địa mạch: cách gọi của thầy địa lý, gọi thế đất tốt hoặc xấu
[2]Khai Thiên Phủ: Rìu mở trời, một trong mười thần khí thượng cổ, còn gọi là rìu Bàn Cổ, chính là thần khí có lực công kích mạnh nhất.
Mọi người đều im lặng, Khai Thiên Phủ là Thổ Linh thần khí, có thể hiệu lệnh địa mạch Tam Hoàn, cốc Tù Long không bị khống chế, đúng là hiếm thấy.
“Ta biết rồi, có thể vây khốn Thần Nông Đỉnh nhiều năm như vậy, nhất định là một địa yêu !” Thanh Tuế oán hận nói.
“Nói sau đi.” Đông Thiên Vân không mấy kiên nhẫn mà vung tay, đón lấy Hương Tô từ trong lòng Thanh Tuế, bế lên liền đi.
Úc Mộc nhíu mày, nhìn Xích Lâm,“Kết quả của chuyện tùy hứng…… có thể sẽ là kiếm củi ba năm thiêu rụi trong một giờ.”
Xích Lâm run lên một cái,“Kiếm củi ba năm thiêu rụi trong một giờ” câu này đối với nàng mà nói, vô cùng có sức thuyết phục.
Nguyên Hậu ho một tiếng, không chú ý đến Thanh Tuế đang mở to mắt, vẫn nở nụ cười: “Tính cách của Đông Thiên Vân, ngươi thế nào còn chưa đón chuẩn xác sao? Mấy ngày hôm trước không phải rất tốt sao, hôm nay thế nào lại phạm phải bệnh cũ. Kỳ thật hắn chính là người thích mềm mỏng không thích cứng rắn, ngươi càng cao giọng với hắn, hắn càng không chú ý ngươi. Hơn nữa…… Xích Huỳnh Đế Quân à, Đông Thiên Vân cũng không phải người cam chịu bị uy hiếp.”
Xích Lâm im lặng một hồi, đứng lên đi ra ngoài.
Đông Thiên Vân đang ở trong tẩm điện cho Hương Tô uống nước hoa ép, Xích Lâm đứng ở cửa một lúc, nhìn thấy cảnh này quả thật giống như cái gai đâm vào trong lòng nàng, nhưng Úc Mộc và Nguyên Hậu nói đều đúng.
“…… Thật xin lỗi.” Nàng nhẹ tiếng, ba chữ nói ra cũng đứt đoạn không liên tục.
Hương Tô cảm giác tay Đông Thiên Vân đang cho nàng uống hơi run run một chút, khiến cho Tư Hỏa Xích Lâm cao quý như vậy cúi đầu xin lỗi, đích xác cũng coi như là làm khó nàng ta.
Đông Thiên Vân lấy cái lọ đi, đặt Hương Tô lên giường, Hương Tô rất muốn nắm lấy ống tay áo của chàng, không cho chàng xoay người sang chỗ khác mà nhìn Xích Lâm, nhưng…… nàng không thể.
“Đông Thiên Vân, bất luận chàng nhìn thiếp như thế nào, thiếp rất thành tâm thành ý muốn ở cạnh bên chàng.” Xích Lâm nhìn vào đôi mắt của Đông Thiên Vân, tiếng nghẹn ngào, lại không chút né tránh,“Thiếp biết, chàng không thích thiếp, trước kia là Hương Tô, bây giờ là đứa bé Mộc Linh này, chàng đều đặt bọn họ cao hơn thiếp! Hôm nay tức giận…… là thiếp sai, nhưng thiếp…… Nhưng thiếp……” Nước mắt chảy xuống, trên khuôn mặt tươi đẹp lại vô cùng bi thương,“Thiếp chỉ muốn khiến cho chàng thích thiếp, khiến cho chàng cũng xem trọng thiếp!” Thổ lộ như vậy, đối với Xích Lâm mà nói thì đã quá mức chịu đựng, nói xong liền xoay người muốn chạy đi.
Đông Thiên Vân giữ chặt tay của nàng ta lại, hình như không biết làm thế nào để giữ lại, Xích Lâm đã dừng bước. Có lẽ đây là lần đầu tiên, Đông Thiên Vân giữ chặt nàng ta lúc nàng ta muốn bỏ đi.
“Tâm ý của nàng…… ta đều biết.” Tiếng nói của Đông Thiên Vân có chút trầm thấp,“Có lẽ ngay cả nàng cũng cho rằng, ta đối với nàng…… Là bởi vì ta cần Hạo Thiên Tháp. Xích Lâm, ta chỉ cảm tạ nàng đã đợi ta năm mươi năm nay.”
“Đông Thiên Vân!” Xích Lâm vui mừng mà khóc nhào vào trong lòng Đông Thiên Vân, chàng không có đẩy nàng ta ra.“Có câu nói này của chàng, thiếp sẽ không nổi giận tùy ý nữa! Thiếp chỉ cần biết, chàng đã bắt đầu để ý đến thiếp, vậy đã đủ rồi!”
Đông Thiên Vân lặng im một hồi, từ từ nâng tay ôm lấy eo nàng ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook