Chi Hương Như Tô
-
Chương 27: Nuối tiếc hay không
Hương Tô thức rất sớm, trong mấy chục năm tu luyện này, nàng đã có thể không còn buồn rầu vì chuyện ăn uống nữa. Nhưng mà nàng không có suy nghĩ giống như Quân Thượng, chàng hoàn toàn xem việc ăn uống là gánh nặng, nàng lại còn cho rằng ăn uống là niềm vui.
Đẩy cửa sổ ra, Hương Tô liền nhìn thấy Lôi Phong tháp ở xa xa, nơi này lại là Hàng Châu? Đêm qua tối mù mịt không phân biệt được phương hướng, hôm nay giật mình lại có cảm giác như là số mệnh an bài. Trời âm u, xem ra là sắp đổ mưa, Hương Tô nhắm mắt, nghe thấy tiếng người trên phố xá, khi mở mắt nhìn lần nữa, người đi đường vẫn đông đúc như trước kia có người già, người trẻ, có người thanh tú lại có kẻ xấu xí. Khác với con người, cảnh sắc núi sông lại không già đi.
Viêm Cập thức dậy rất muộn, lúc cùng ra khỏi quán trọ, đã đến lúc gần trưa.
Ẩn tướng mạo, hai người đi trên đường, lúc này trời đang mưa rả rích, người chung quanh đều giương ô, Hương Tô nhẹ nhàng đi ở phía trước có vẻ cách hắn hơi ra một chút.“Chúng ta phải đi đâu vậy?” Hắn có chút không kiên nhẫn hỏi, mưa phùn thấm ướt mái tóc dài của nàng, váy áo lại vẫn bay bay như trước, càng làm cho bóng lưng của nàng hết sức nhỏ bé cô đơn.“Ta đói!” Giọng nói của Viêm Cập không tốt lắm, ở quán trọ có cơm, nàng nhất định phải bỏ gần tìm xa, vừa mới vào hạ, mưa tuy nhỏ nhưng vẫn rất lạnh.
Hương Tô ngửa đầu nhìn bảng hiệu của cửa tiệm bên đường, không rất xác định nói: “Chính là nơi này rồi.”
Viêm Cập nhìn theo ánh mắt của nàng, đây hẳn là nhà cửa tiệm lâu đời, phía trước cửa tiệm đã cũ, người cũng không nhiều, rõ ràng đã sa sút. “Nơi này?” Hắn bắt bẻ nhăn mày lại,“Đổi chổ khác!”
Hương Tô luôn luôn nhân nhượng hắn nhưng lần này dường như không nghe thấy, cứ thế đi đến trước cửa tiệm âm u, một ông già ngồi ở cửa tiệm ho khan, thấy có khách liền gọi cháu đến tiếp đón. Thiếu niên rõ ràng còn chưa quen với công việc phục vụ, vẫy khăn lau thì suýt nữa đánh trúng mặt Hương Tô, Viêm Cập ‘chậc’ một tiếng, càng không hài lòng, Hương Tô lại rất cố chấp đi lên lầu. Tiểu nhị đi bên cạnh dẫn nàng vào cửa nhã gian thứ nhất trên lầu, Hương Tô lắc lắc đầu, nâng ngón tay chỉ sang phòng bên cạnh,“Có thể ngồi ở trong ấy không?”
Tiểu nhị gật đầu liên tục, bắt chuyện nói: “Khách quan trước kia người từng tới đây sao?” Ông nội chính là chủ tiệm này, nếu không có những người nhớ chuyện xưa mà tới, thì thật không có mấy vị khách.
Hương Tô bước căn nhã gian ấy, cửa sổ vừa lúc mở ra, ngoài cửa sổ vẫn là hình ảnh mưa phùn trên Tây Hồ như trước kia. Gian phòng không còn đẹp như ngày xưa, rõ ràng vẫn còn mơ hồ những dấu vết xưa, âm âm u u, theo dòng kí ức của nàng về nơi này. Nàng tựa hồ nhớ đến toàn bộ tình tiết ngày ấy, bắt chước giọng điệu của Quân Thượng cũng cực kỳ dễ dàng: “Đem thức ăn đặc sắc của các ngươi lên, và cả hủ rượu ngon nhất của các ngươi nữa.”
Viêm Cập không cáu kỉnh nữa, chỉ là nhăn mày tỉ mỉ nhìn vào mắt nàng, nghe thấy nàng muốn rượu, lại vô cùng bất ngờ.
Bởi vì không có vị khách nào, rượu và thức ăn đem lên rất nhanh, Viêm Cập miễn cưỡng lần lượt nếm thử từng món, rốt cuộc đã biết nguyên nhân suy sụp của cửa tiệm này. Hương Tô không động đũa, mắt mở to nhìn vò rượu. Lúc Viêm Cập nghiêng đầu nhìn qua, suýt nữa cười ra tiếng. Như vậy mà vẫn luôn khoe khoang là sư phụ, bà bà? Trong sắc trời u ám, đôi mắt trong xanh của nàng tựa hồ cũng sắp đổ mưa, đôi đồng tử cực kỳ trong suốt đen huyền, lúc phát ngốc lộ ra bộ dáng ngây thơ dễ thương giống như con mèo con, ba trăm năm mươi tuổi…… Quả nhiên là đứa trẻ nhỏ của Thiên giới.
“Muốn uống?” Hắn trêu đùa hỏi, nàng thật sự không hợp với rượu.
“Ừ.” Lúc Hương Tô nói chuyện, rõ ràng tinh thần không biết du lãng đến nơi nào rồi. Viêm Cập rót nửa ly cho nàng, nhìn nàng sững sờ nâng lên bờ môi, uống một ngụm.
Năm mươi năm qua, nàng chưa hề uống rượu lần nữa, chỉ nhớ là rất khó uống. Trừ vị rất chua cay như trước kia, lần này nàng còn nếm được vị đắng nhàn nhạt, môi miệng khó chịu cùng với cảm giác choáng choáng, đó là mùi vị chờ đợi mà trong nhiều năm qua nàng không thể diễn tả thành lời ! Năm mươi năm trước Quân Thượng nói nàng không biết uống rượu…… Nhưng bây giờ, nàng tình nguyện mình vẫn không biết.
Nàng muốn uống một ngụm nữa, lại bị Viêm Cập ngăn lại.“Được rồi, đi thôi.” Hắn nói, so với nét kiêu ngạo vô lễ ngày hôm qua, hôm nay hắn giống như đột nhiên trưởng thành, ngữ khí nói chuyện trầm ổn mà uy nghiêm.
Hương Tô khẽ gật đầu, tính tiền đi ra khỏi cửa tiệm, nàng cũng không ngờ mình lại nói: “Ta muốn ngồi thuyền.”
Thiếu niên phản nghịch luôn làm cho nàng tức giận muốn hộc máu, lần này ngược lại đột nhiên ngoan ngoãn, đi đến bên hồ thuê thuyền, ngay cả một câu oán hận cũng không có.
Đứng ở đầu thuyền nhìn chung quanh, thậm chí Hương Tô hoài nghi sẽ nhìn thấy Thanh Tuế tỷ tỷ cùng Nguyên Hậu Đế Quân vẫy tay về phía nàng, non sông tươi đẹp hoàn toàn không thay đổi, tựa như ngày đó. Một chiếc ô yên lặng che trên đầu nàng, Hương Tô sững sờ quay đầu nhìn, nhìn thấy thiếu niên Viêm Cập rõ ràng đang có chút thẹn đỏ mặt lại ra vẻ lạnh lùng.
“Hắn là ai?” Viêm Cập đột nhiên hỏi,“Người mà ngày hôm nay ngươi vẫn luôn nhớ đến.”
Hương Tô không có trả lời, đối với Viêm Cập mà nói, Thắng Hoàn Đế Quân có lẽ chỉ là một trong những truyền thuyết chôn vùi theo năm tháng, nhưng đối với nàng không phải vậy, nàng không muốn nói về chuyện Quân Thượng với hắn.
“Hương Tô……”
Hương Tô run lên, sửng sốt ngẩng đầu nhìn Viêm Cập dưới tán ô, trong ánh mắt của hắn có sự cuồng ngạo và ngây thơ đặc biệt của thiếu niên, hình như hắn bất mãn, nhưng ở một nơi sâu thẳm trong đôi mắt sáng bóng trong suốt ấy lại lại lộ ra sự ngượng ngùng. Nàng thà rằng nhìn không hiểu ánh mắt này, năm mươi năm trước nàng cũng nhìn Quân Thượng như vậy, lúc ấy nàng chẳng hiểu rõ, trong lòng nàng hết sức oán hận chàng, nhưng hôm nay nàng hiểu. ….. điều đó bắt đầu cho tất cả.
“Viêm Cập.” Nàng nhìn hắn,“Pháp thuật của ta không giỏi, không dạy cho ngươi được bao nhiêu, dẫn ngươi đi bái một vị hiền sư vậy.”
Viêm Cập nghe xong, nhếch khóe môi giễu cợt, lại chỉ xem như nàng đang nói đùa. Hương Tô rất nghiêm túc, có lẽ thiếu niên Viêm Cập vẫn không rõ, gặp người mình thích quá sớm cũng không phải chuyện may mắn, hơn nữa vào lúc hoàn toàn không hiểu tình yêu là gì, đợi đến lúc mất đi mới hiểu rõ, sự tiếc nuối ấy quả thật rất tàn khốc. Có lẽ là nàng nhìn nhầm, có lẽ là nàng tự mình nghĩ là hắn thích mình, nhưng nàng không muốn lại có một người thiếu niên giống như nàng, nàng không thể để cho Viêm Cập mạo hiểm.
“Vốn không hề trông cậy là sẽ học được gì từ ngươi.” Cái giọng điệu chế giễu của Viêm Cập vẫn không đổi, trong ánh mắt lại có vẻ hơi bị tổn thương.
“Viêm Cập, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?” Hương Tô nhìn vào mắt hắn mà hỏi.
“Mười bảy, thế nào?” Hắn cho rằng nàng lại muốn lấy tuổi tác ra để so sánh, nói mình là trưởng bối, hắn phải nghe theo.
“Năm mươi năm sau, ngươi sẽ là một ông già, nhưng ta vẫn trẻ như vậy, lại năm mươi năm nữa, ta vẫn không già, nhưng ngươi đã chết.”
Viêm Cập lập tức im lặng, ý của Hương Tô hắn đã hiểu.
“Đi với ta, chí ít, ngươi phải sống lâu như ta.” Hương Tô mỉm cười, trong lòng đau khổ, nàng đã từng cho rằng có sinh mệnh trường thọ vĩnh viễn giống như Quân Thượng, có thể ở bên nhau trường trường cửu cửu(dài lâu), kỳ thật cái gì cũng không thể vượt qua duyên phận và số mệnh.
Viêm Cập không từ chối nữa, hắn muốn nói với nàng là học thì cũng tốt…… Cuối cùng lại vẫn không nói ra miệng.
Hương Tô dẫn Viêm Cập tới núi Ức Trạch, sau khi Thanh Tuế tỷ tỷ ra ngoài vân du, thì Bách Tri Thảo mở học đường ở chỗ này, chuyên môn chỉ điểm cho đám tiểu Mộc Linh tu hành.
Khi Hương Tô bước vào Ức Trạch Đường, Bạch Tri Thảo đang nghiêm giọng dạy tiểu Mộc Linh đọc chữ, rất có dáng của thấy giáo khiến cho Hương Tô nhìn thấy thì muốn cười.
“Tô Bính!” Nhìn thấy Hương Tô, Bách Tri Thảo rất khoa trương bỏ sách vở lại, vội vàng chạy đến kéo tay nàng,“Năm mươi năm nay ngươi đi đâu?”
Đã rất lâu rồi chưa nghe ai gọi nàng như vậy, vậy mà cảm thấy chua xót trong lòng.
“Dẫn theo một đồ đệ cho ngươi.” Hương Tô sợ mình sắp khóc, nhanh chóng quay đầu bĩu môi kéo Viêm Cập ra phía trước giới thiệu cho Bách Tri Thảo.
Đôi mắt của Bách Tri Thảo còn đỏ au, nhìn thấy Viêm Cập lại không hài lòng, “Không thu nhận người phàm.”
Viêm Cập cười lạnh một tiếng,“Rất tốt, ta cũng không muốn học ở chỗ này!” Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Hương Tô mày chau mặt ủ ra vẻ cầu xin Bách Tri Thảo, Bách Tri Thảo lắc lắc đầu, không ngờ Hương Tô còn có thể giở ra tính tình trẻ con như vậy, còn phải nhờ hắn xuất ra kinh nghiệm phong phú.
Hắn đắc ý nháy mắt ra hiệu với Hương Tô, lập tức cố ý cất cao tiếng: “Ngươi muốn học, ta còn chưa hẳn thu nhận đâu. Muốn vào Ức Trạch Đường của ta thì ít nhất phải vượt qua ba ải, kẻ tầm thường thì tìm lý do bỏ đi để giữ sĩ diện.”
Viêm Cập nghe xong, quả nhiên không phục nên quay trở lại,“Được, ta sẽ vượt qua ba ải rồi mới đi!”
Hương Tô nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên Bách Tri Thảo là có bản chân trời sinh của một ông thấy, quả thật rất dày công tu luyện phép khích tướng đối phó với mấy đứa trẻ này. Khi kiếm cớ rời khỏi, Hương Tô có cảm giác đã tìm được một bà vú tốt cho đứa nhỏ, cả người cũng nhẹ nhàng.
Đang không biết nên đi đâu, linh tuyến giữa chân mày bỗng có cảm giác, là Kim Trản! Hắn xuất quan rồi? Hương Tô đổi phương hướng đi thẳng đến núi Ngân Đài, tin triệu báo của đóa sơn chi thật đúng lúc.
Đến ngoài Mộ Thủy Tiên, Hương Tô nhìn xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng của Kim Trản, tảng đá lớn ở cửa động cũng không có dấu hiệu mở ra. Không phải là Kim Trản đang đùa giỡn nàng chứ?
“Này! Thuỷ tiên! Rốt cuột ngươi có ổn hay không?” Nàng gọi to về phía tảng đá, cực kỳ bất mãn. Tuy rằng nàng rất rảnh rỗi, cũng không muốn bị biến thành kẻ ngốc như vậy?
Phía sau tảng đá nặng dày vọng ra một tiếng nói rất chảnh dặn dò: “Đợi.”
Lúc ấy Hương Tô liền nghe lời, thuỷ tiên quả nhiên là thuỷ tiên, tính cách này vạn năm đều không đổi ! Nàng cũng có thể hình dung ra hắn đang từ từ rửa mặt chải đầu ở trong động, còn phải gọi nàng đến sớm chờ đợi đứng hầu ngoài cửa động, chờ hắn tỏa sáng vạn trượng từ trong động đi ra.
Đợi nửa ngày, Hương Tô lại có chút thiếu kiên nhẫn, tốt xấu gì hắn cũng nam tiên, hơn nữa không phải là pháp lực đột nhiên tăng mạnh vượt bậc sao? Không thể nào việc ăn mặc lại lâu như vậy? Biến hóa một chút cũng không được sao!
Đang muốn thúc giục, đỉnh đầu lại có tiếng phượng hoàng kêu, Hương Tô còn hoài nghi Xích Lâm có phải đang sống ở núi Ngân Đài hay không, mỗi lần nàng đến thì phượng hoàng đều đuổi tới kêu ỏm tỏi!
Nào ngờ, lần này tới chẳng những phượng hoàng, mà Xích Lâm cũng tự mình đến.
“Ngươi là hàng xóm của Kim Trản sao?” Hương Tô không thể không hỏi một tiếng.
Xích Lâm lại không nói gì, nét mặt không đổi nhìn Hương Tô, thấy nàng ta tức giận.“Ngươi sao vậy?” Cho dù là ngay ấy khi Quân Thượng ngã vào U Hà, Xích Lâm cũng không có biểu hiện quỷ dị u ám như vậy.
“Đông Thiên Vân sắp trở về.” Xích Lâm ném ra một câu không đầu không đuôi như vậy.
Hương Tô nhìn nàng ta, nửa ngày không có phản ứng gì, chờ đợi rất lâu, khi nhận được tin tức lại rất đột ngột, nàng hoàn toàn ngẩn ngơ. Sau một lúc lâu nàng mới hỏi: “Làm sao ngươi biết?” Nàng và Quân Thượng huyết mạch tương liên, nàng cũng không cảm ứng được, Xích Lâm làm sao mà biết được?
Xích Lâm quá mức bình tĩnh, khiến cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy. Nàng ta từ trong tay áo lấy ra một cây trâm, không biết là kim loại gì, tối đen không phản chiếu ánh sáng, rất tầm thường.
“Đây là thứ mà ngày đó tại U Hà lúc ta nắm lấy vạt áo vủa chàng vô tình cầm được, chắc là được tạo thành từ nguyên liệu còn dư lúc đúc kiếm. “Xích Lâm trang điểm lộng lẫy, khi thản nhiên kể lại, mặt mày càng thêm lạnh lùng quyến rũ, Hương Tô nhìn thấy có chút xuất thần.“Nó cảm ứng được dị động của Cô Vấn, trong Tam Hoàn có thể khống chế Cô Vấn …… Chỉ có chàng.”
Hương Tô không cười,“Ngươi muốn giết ta?” Cuối cùng nàng đã nhìn rõ quỷ khí trong mắt Xích Lâm kỳ thật là sát ý.
“Ngươi không thể giết ta.” Hương Tô nâng cằm lên, giọng nói lại không ức chế nổi sự run rẩy rất nhỏ, đối với Hạo Thiên Tháp, Hỏa Linh thần khí mà Xích Lâm đã kế thừa, mà nói, nàng đã không có đường sống để phản kháng. “Quân Thượng biết, sẽ hận của ngươi, sẽ giết ngươi báo thù! Ngươi càng không có cơ hội.”
Xích Lâm khẽ mỉm cười, nụ cười lạnh lùng hờ hững này đã triệt để giữ chặt Hương Tô. Xích Lâm kiêu căng ngang ngược, ra tay tàn nhẫn trước kia, Hương Tô lại không thật sự sợ hãi nàng ta, nhưng nàng ta hôm nay, lại khiến cho người khác kinh sợ đến thấu xương, năm mươi năm này, nàng ta trở nên rất xa lạ. Hương Tô cảm thấy Xích Lâm mắt trước đích thật là Đế Quân của Hỏa Linh giới, không phải bởi vì nàng ta phục trang lộng lẫy, mà là nàng đã lạnh lùng, lòng dạ cứng rắn.
“Chàng làm sao biết được?” Xích Lâm kiêu căng cười một tiếng,“Trong phạm vi trăm dặm xung quanh, ta đã thăm dò từ sớm, trừ ngươi và ta không còn sinh linh nào khác.”
Hương Tô nhíu mày, với tu vi hôm nay của Xích Lâm cùng với Hạo Thiên Tháp giúp đỡ, làm thế nào mà không phát hiện Kim Trản ở phía sau cửa đá?
“Hương Tô, ta đã sớm nói qua với ngươi, ngươi sẽ không tiếp tục may mắn như vậy nữa.” Nụ cười của Xích Lâm hiện ra một chút cay đắng.“Lúc trước khi ta thăm dò nguyên thần của ngươi đã lưu lại một Sao Xích Viêm, cho nên bất kỳ lúc nào cũng có thể tìm được ngươi, ta lại không có lòng dạ nào nghĩ đến cây trâm này để cảm giác động hướng của Đông Thiên Vân. Thứ mà chàng vĩnh viễn vụt mất, có lẽ chính là sinh mệnh của ngươi!”
Hương Tô biết hôm nay tuyệt không nửa phần có thể sống sót, cho dù Kim Trản phá cửa ra, vẫn không có cách nào chống cự với pháp lực của Hạo Thiên Tháp, trái lại nàng hi vọng hắn nhất thiết phải chịu đựng, đừng đi ra, Xích Lâm sẽ không giữ lại nhân chứng sống .
“Tiếc nuối sao? Thiếu chút nữa thì có thể gặp lại rồi?” Xích Lâm cảm thấy oán khí trong lòng nhiều năm rốt cục cũng có thể phun ra.
Hương Tô suy nghĩ một lát, lắc đầu,“So với Mộc Linh khác, sinh mệnh của ta ngắn ngủi giống như một cái chớp mắt, nhưng…… Ta gặp chàng, cũng hiểu. …..” Nàng ngọt ngào nhếch khóe môi, im lặng, tình yêu của Quân Thượng là thứ quý giá nhất mà nàng có, nàng cũng không muốn nói với Xích Lâm. “Cho dù không có tuổi thọ dài lâu, ta cũng cảm thấy rất đáng giá.”
Sắc mặt Xích Lâm trở nên trắng bệch, khuôn mặt vốn lạnh lùng động lòng người trở nên dữ tợn.“Được! Được lắm! Vậy để ta tiễn ngươi một đoạn!”
“Ta chỉ có một cái yêu cầu!” Hương Tô vội vàng nói, bởi vì Xích Lâm đã sử dụng Hạo Thiên Tháp.
Xích Lâm hi vọng nàng hèn mọn cầu xin tha thứ, cuộc đời của Xích Huỳnh Đế Quân, chỉ có một chuyện uất ức nhục nhã, bây giờ sẽ theo Hương Tô biến mất, có thể rửa sạch, nàng ta hi vọng nàng chết càng đê tiện càng bi thảm càng tốt.
“Ngươi nhất định phải nghĩ ra lý do để chàng đừng đau lòng.” Cuối cùng Hương Tô nghẹn ngào một chút, nhất thiết đừng nói năm đó nàng cũng giống Côn Bằng theo chàng mà đi, cảm giác hụt hẫng này thật sự khoan tim đau đến thấu xương, cũng đừng tùy tiện ngụy tạo ra một lý do chết, sẽ khiến cho chàng cảm thấy nàng không biết quý trọng sinh mệnh, không biết quý trong cơ hội gặp lại chàng…… Thật buồn cười, những lời này nàng cũng không nói ra miệng, nhưng nàng tin tưởng Xích Lâm toàn hiểu rõ.
Chỉ cần nàng ta là thật lòng thích Quân Thượng, nàng ta sẽ hiểu tất cả.
“Được!” Sắc mặt Xích Lâm càng trắng hơn một phần, nỗi háo hức giải hận đột nhiên không thể lấn át được cảm giác tội lỗi,“Đi đi!” Nàng ta khẽ thúc Hạo Thiên Tháp, Hương Tô nhắm chặt mắt, trong nháy mắt quanh thân như rơi vào ngọn lửa địa ngục.
Nước mắt không đợi chảy xuống, đã bị hơ cạn khô.
Nàng lại cãi bướng với Xích Lâm rồi, làm sao mà không tiếc nuối, không buồn bã? Nàng muốn gặp lại Quân Thượng, nàng muốn ở bên cạnh chàng cả đời!
Ý nghĩa của nghi thức quả nhiên là nói dối…… Tuy rằng nàng hi vọng Quân Thượng sẽ không đau lòng vì sự ra đi của nàng, nhưng nàng lại muốn chàng sẽ nhớ đến nàng cả một đời, dù cho cuối cùng Xích Lâm thành công, Quân Thượng…… Cũng ngàn vạn lần đừng quên nàng.
Đẩy cửa sổ ra, Hương Tô liền nhìn thấy Lôi Phong tháp ở xa xa, nơi này lại là Hàng Châu? Đêm qua tối mù mịt không phân biệt được phương hướng, hôm nay giật mình lại có cảm giác như là số mệnh an bài. Trời âm u, xem ra là sắp đổ mưa, Hương Tô nhắm mắt, nghe thấy tiếng người trên phố xá, khi mở mắt nhìn lần nữa, người đi đường vẫn đông đúc như trước kia có người già, người trẻ, có người thanh tú lại có kẻ xấu xí. Khác với con người, cảnh sắc núi sông lại không già đi.
Viêm Cập thức dậy rất muộn, lúc cùng ra khỏi quán trọ, đã đến lúc gần trưa.
Ẩn tướng mạo, hai người đi trên đường, lúc này trời đang mưa rả rích, người chung quanh đều giương ô, Hương Tô nhẹ nhàng đi ở phía trước có vẻ cách hắn hơi ra một chút.“Chúng ta phải đi đâu vậy?” Hắn có chút không kiên nhẫn hỏi, mưa phùn thấm ướt mái tóc dài của nàng, váy áo lại vẫn bay bay như trước, càng làm cho bóng lưng của nàng hết sức nhỏ bé cô đơn.“Ta đói!” Giọng nói của Viêm Cập không tốt lắm, ở quán trọ có cơm, nàng nhất định phải bỏ gần tìm xa, vừa mới vào hạ, mưa tuy nhỏ nhưng vẫn rất lạnh.
Hương Tô ngửa đầu nhìn bảng hiệu của cửa tiệm bên đường, không rất xác định nói: “Chính là nơi này rồi.”
Viêm Cập nhìn theo ánh mắt của nàng, đây hẳn là nhà cửa tiệm lâu đời, phía trước cửa tiệm đã cũ, người cũng không nhiều, rõ ràng đã sa sút. “Nơi này?” Hắn bắt bẻ nhăn mày lại,“Đổi chổ khác!”
Hương Tô luôn luôn nhân nhượng hắn nhưng lần này dường như không nghe thấy, cứ thế đi đến trước cửa tiệm âm u, một ông già ngồi ở cửa tiệm ho khan, thấy có khách liền gọi cháu đến tiếp đón. Thiếu niên rõ ràng còn chưa quen với công việc phục vụ, vẫy khăn lau thì suýt nữa đánh trúng mặt Hương Tô, Viêm Cập ‘chậc’ một tiếng, càng không hài lòng, Hương Tô lại rất cố chấp đi lên lầu. Tiểu nhị đi bên cạnh dẫn nàng vào cửa nhã gian thứ nhất trên lầu, Hương Tô lắc lắc đầu, nâng ngón tay chỉ sang phòng bên cạnh,“Có thể ngồi ở trong ấy không?”
Tiểu nhị gật đầu liên tục, bắt chuyện nói: “Khách quan trước kia người từng tới đây sao?” Ông nội chính là chủ tiệm này, nếu không có những người nhớ chuyện xưa mà tới, thì thật không có mấy vị khách.
Hương Tô bước căn nhã gian ấy, cửa sổ vừa lúc mở ra, ngoài cửa sổ vẫn là hình ảnh mưa phùn trên Tây Hồ như trước kia. Gian phòng không còn đẹp như ngày xưa, rõ ràng vẫn còn mơ hồ những dấu vết xưa, âm âm u u, theo dòng kí ức của nàng về nơi này. Nàng tựa hồ nhớ đến toàn bộ tình tiết ngày ấy, bắt chước giọng điệu của Quân Thượng cũng cực kỳ dễ dàng: “Đem thức ăn đặc sắc của các ngươi lên, và cả hủ rượu ngon nhất của các ngươi nữa.”
Viêm Cập không cáu kỉnh nữa, chỉ là nhăn mày tỉ mỉ nhìn vào mắt nàng, nghe thấy nàng muốn rượu, lại vô cùng bất ngờ.
Bởi vì không có vị khách nào, rượu và thức ăn đem lên rất nhanh, Viêm Cập miễn cưỡng lần lượt nếm thử từng món, rốt cuộc đã biết nguyên nhân suy sụp của cửa tiệm này. Hương Tô không động đũa, mắt mở to nhìn vò rượu. Lúc Viêm Cập nghiêng đầu nhìn qua, suýt nữa cười ra tiếng. Như vậy mà vẫn luôn khoe khoang là sư phụ, bà bà? Trong sắc trời u ám, đôi mắt trong xanh của nàng tựa hồ cũng sắp đổ mưa, đôi đồng tử cực kỳ trong suốt đen huyền, lúc phát ngốc lộ ra bộ dáng ngây thơ dễ thương giống như con mèo con, ba trăm năm mươi tuổi…… Quả nhiên là đứa trẻ nhỏ của Thiên giới.
“Muốn uống?” Hắn trêu đùa hỏi, nàng thật sự không hợp với rượu.
“Ừ.” Lúc Hương Tô nói chuyện, rõ ràng tinh thần không biết du lãng đến nơi nào rồi. Viêm Cập rót nửa ly cho nàng, nhìn nàng sững sờ nâng lên bờ môi, uống một ngụm.
Năm mươi năm qua, nàng chưa hề uống rượu lần nữa, chỉ nhớ là rất khó uống. Trừ vị rất chua cay như trước kia, lần này nàng còn nếm được vị đắng nhàn nhạt, môi miệng khó chịu cùng với cảm giác choáng choáng, đó là mùi vị chờ đợi mà trong nhiều năm qua nàng không thể diễn tả thành lời ! Năm mươi năm trước Quân Thượng nói nàng không biết uống rượu…… Nhưng bây giờ, nàng tình nguyện mình vẫn không biết.
Nàng muốn uống một ngụm nữa, lại bị Viêm Cập ngăn lại.“Được rồi, đi thôi.” Hắn nói, so với nét kiêu ngạo vô lễ ngày hôm qua, hôm nay hắn giống như đột nhiên trưởng thành, ngữ khí nói chuyện trầm ổn mà uy nghiêm.
Hương Tô khẽ gật đầu, tính tiền đi ra khỏi cửa tiệm, nàng cũng không ngờ mình lại nói: “Ta muốn ngồi thuyền.”
Thiếu niên phản nghịch luôn làm cho nàng tức giận muốn hộc máu, lần này ngược lại đột nhiên ngoan ngoãn, đi đến bên hồ thuê thuyền, ngay cả một câu oán hận cũng không có.
Đứng ở đầu thuyền nhìn chung quanh, thậm chí Hương Tô hoài nghi sẽ nhìn thấy Thanh Tuế tỷ tỷ cùng Nguyên Hậu Đế Quân vẫy tay về phía nàng, non sông tươi đẹp hoàn toàn không thay đổi, tựa như ngày đó. Một chiếc ô yên lặng che trên đầu nàng, Hương Tô sững sờ quay đầu nhìn, nhìn thấy thiếu niên Viêm Cập rõ ràng đang có chút thẹn đỏ mặt lại ra vẻ lạnh lùng.
“Hắn là ai?” Viêm Cập đột nhiên hỏi,“Người mà ngày hôm nay ngươi vẫn luôn nhớ đến.”
Hương Tô không có trả lời, đối với Viêm Cập mà nói, Thắng Hoàn Đế Quân có lẽ chỉ là một trong những truyền thuyết chôn vùi theo năm tháng, nhưng đối với nàng không phải vậy, nàng không muốn nói về chuyện Quân Thượng với hắn.
“Hương Tô……”
Hương Tô run lên, sửng sốt ngẩng đầu nhìn Viêm Cập dưới tán ô, trong ánh mắt của hắn có sự cuồng ngạo và ngây thơ đặc biệt của thiếu niên, hình như hắn bất mãn, nhưng ở một nơi sâu thẳm trong đôi mắt sáng bóng trong suốt ấy lại lại lộ ra sự ngượng ngùng. Nàng thà rằng nhìn không hiểu ánh mắt này, năm mươi năm trước nàng cũng nhìn Quân Thượng như vậy, lúc ấy nàng chẳng hiểu rõ, trong lòng nàng hết sức oán hận chàng, nhưng hôm nay nàng hiểu. ….. điều đó bắt đầu cho tất cả.
“Viêm Cập.” Nàng nhìn hắn,“Pháp thuật của ta không giỏi, không dạy cho ngươi được bao nhiêu, dẫn ngươi đi bái một vị hiền sư vậy.”
Viêm Cập nghe xong, nhếch khóe môi giễu cợt, lại chỉ xem như nàng đang nói đùa. Hương Tô rất nghiêm túc, có lẽ thiếu niên Viêm Cập vẫn không rõ, gặp người mình thích quá sớm cũng không phải chuyện may mắn, hơn nữa vào lúc hoàn toàn không hiểu tình yêu là gì, đợi đến lúc mất đi mới hiểu rõ, sự tiếc nuối ấy quả thật rất tàn khốc. Có lẽ là nàng nhìn nhầm, có lẽ là nàng tự mình nghĩ là hắn thích mình, nhưng nàng không muốn lại có một người thiếu niên giống như nàng, nàng không thể để cho Viêm Cập mạo hiểm.
“Vốn không hề trông cậy là sẽ học được gì từ ngươi.” Cái giọng điệu chế giễu của Viêm Cập vẫn không đổi, trong ánh mắt lại có vẻ hơi bị tổn thương.
“Viêm Cập, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?” Hương Tô nhìn vào mắt hắn mà hỏi.
“Mười bảy, thế nào?” Hắn cho rằng nàng lại muốn lấy tuổi tác ra để so sánh, nói mình là trưởng bối, hắn phải nghe theo.
“Năm mươi năm sau, ngươi sẽ là một ông già, nhưng ta vẫn trẻ như vậy, lại năm mươi năm nữa, ta vẫn không già, nhưng ngươi đã chết.”
Viêm Cập lập tức im lặng, ý của Hương Tô hắn đã hiểu.
“Đi với ta, chí ít, ngươi phải sống lâu như ta.” Hương Tô mỉm cười, trong lòng đau khổ, nàng đã từng cho rằng có sinh mệnh trường thọ vĩnh viễn giống như Quân Thượng, có thể ở bên nhau trường trường cửu cửu(dài lâu), kỳ thật cái gì cũng không thể vượt qua duyên phận và số mệnh.
Viêm Cập không từ chối nữa, hắn muốn nói với nàng là học thì cũng tốt…… Cuối cùng lại vẫn không nói ra miệng.
Hương Tô dẫn Viêm Cập tới núi Ức Trạch, sau khi Thanh Tuế tỷ tỷ ra ngoài vân du, thì Bách Tri Thảo mở học đường ở chỗ này, chuyên môn chỉ điểm cho đám tiểu Mộc Linh tu hành.
Khi Hương Tô bước vào Ức Trạch Đường, Bạch Tri Thảo đang nghiêm giọng dạy tiểu Mộc Linh đọc chữ, rất có dáng của thấy giáo khiến cho Hương Tô nhìn thấy thì muốn cười.
“Tô Bính!” Nhìn thấy Hương Tô, Bách Tri Thảo rất khoa trương bỏ sách vở lại, vội vàng chạy đến kéo tay nàng,“Năm mươi năm nay ngươi đi đâu?”
Đã rất lâu rồi chưa nghe ai gọi nàng như vậy, vậy mà cảm thấy chua xót trong lòng.
“Dẫn theo một đồ đệ cho ngươi.” Hương Tô sợ mình sắp khóc, nhanh chóng quay đầu bĩu môi kéo Viêm Cập ra phía trước giới thiệu cho Bách Tri Thảo.
Đôi mắt của Bách Tri Thảo còn đỏ au, nhìn thấy Viêm Cập lại không hài lòng, “Không thu nhận người phàm.”
Viêm Cập cười lạnh một tiếng,“Rất tốt, ta cũng không muốn học ở chỗ này!” Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Hương Tô mày chau mặt ủ ra vẻ cầu xin Bách Tri Thảo, Bách Tri Thảo lắc lắc đầu, không ngờ Hương Tô còn có thể giở ra tính tình trẻ con như vậy, còn phải nhờ hắn xuất ra kinh nghiệm phong phú.
Hắn đắc ý nháy mắt ra hiệu với Hương Tô, lập tức cố ý cất cao tiếng: “Ngươi muốn học, ta còn chưa hẳn thu nhận đâu. Muốn vào Ức Trạch Đường của ta thì ít nhất phải vượt qua ba ải, kẻ tầm thường thì tìm lý do bỏ đi để giữ sĩ diện.”
Viêm Cập nghe xong, quả nhiên không phục nên quay trở lại,“Được, ta sẽ vượt qua ba ải rồi mới đi!”
Hương Tô nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên Bách Tri Thảo là có bản chân trời sinh của một ông thấy, quả thật rất dày công tu luyện phép khích tướng đối phó với mấy đứa trẻ này. Khi kiếm cớ rời khỏi, Hương Tô có cảm giác đã tìm được một bà vú tốt cho đứa nhỏ, cả người cũng nhẹ nhàng.
Đang không biết nên đi đâu, linh tuyến giữa chân mày bỗng có cảm giác, là Kim Trản! Hắn xuất quan rồi? Hương Tô đổi phương hướng đi thẳng đến núi Ngân Đài, tin triệu báo của đóa sơn chi thật đúng lúc.
Đến ngoài Mộ Thủy Tiên, Hương Tô nhìn xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng của Kim Trản, tảng đá lớn ở cửa động cũng không có dấu hiệu mở ra. Không phải là Kim Trản đang đùa giỡn nàng chứ?
“Này! Thuỷ tiên! Rốt cuột ngươi có ổn hay không?” Nàng gọi to về phía tảng đá, cực kỳ bất mãn. Tuy rằng nàng rất rảnh rỗi, cũng không muốn bị biến thành kẻ ngốc như vậy?
Phía sau tảng đá nặng dày vọng ra một tiếng nói rất chảnh dặn dò: “Đợi.”
Lúc ấy Hương Tô liền nghe lời, thuỷ tiên quả nhiên là thuỷ tiên, tính cách này vạn năm đều không đổi ! Nàng cũng có thể hình dung ra hắn đang từ từ rửa mặt chải đầu ở trong động, còn phải gọi nàng đến sớm chờ đợi đứng hầu ngoài cửa động, chờ hắn tỏa sáng vạn trượng từ trong động đi ra.
Đợi nửa ngày, Hương Tô lại có chút thiếu kiên nhẫn, tốt xấu gì hắn cũng nam tiên, hơn nữa không phải là pháp lực đột nhiên tăng mạnh vượt bậc sao? Không thể nào việc ăn mặc lại lâu như vậy? Biến hóa một chút cũng không được sao!
Đang muốn thúc giục, đỉnh đầu lại có tiếng phượng hoàng kêu, Hương Tô còn hoài nghi Xích Lâm có phải đang sống ở núi Ngân Đài hay không, mỗi lần nàng đến thì phượng hoàng đều đuổi tới kêu ỏm tỏi!
Nào ngờ, lần này tới chẳng những phượng hoàng, mà Xích Lâm cũng tự mình đến.
“Ngươi là hàng xóm của Kim Trản sao?” Hương Tô không thể không hỏi một tiếng.
Xích Lâm lại không nói gì, nét mặt không đổi nhìn Hương Tô, thấy nàng ta tức giận.“Ngươi sao vậy?” Cho dù là ngay ấy khi Quân Thượng ngã vào U Hà, Xích Lâm cũng không có biểu hiện quỷ dị u ám như vậy.
“Đông Thiên Vân sắp trở về.” Xích Lâm ném ra một câu không đầu không đuôi như vậy.
Hương Tô nhìn nàng ta, nửa ngày không có phản ứng gì, chờ đợi rất lâu, khi nhận được tin tức lại rất đột ngột, nàng hoàn toàn ngẩn ngơ. Sau một lúc lâu nàng mới hỏi: “Làm sao ngươi biết?” Nàng và Quân Thượng huyết mạch tương liên, nàng cũng không cảm ứng được, Xích Lâm làm sao mà biết được?
Xích Lâm quá mức bình tĩnh, khiến cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy. Nàng ta từ trong tay áo lấy ra một cây trâm, không biết là kim loại gì, tối đen không phản chiếu ánh sáng, rất tầm thường.
“Đây là thứ mà ngày đó tại U Hà lúc ta nắm lấy vạt áo vủa chàng vô tình cầm được, chắc là được tạo thành từ nguyên liệu còn dư lúc đúc kiếm. “Xích Lâm trang điểm lộng lẫy, khi thản nhiên kể lại, mặt mày càng thêm lạnh lùng quyến rũ, Hương Tô nhìn thấy có chút xuất thần.“Nó cảm ứng được dị động của Cô Vấn, trong Tam Hoàn có thể khống chế Cô Vấn …… Chỉ có chàng.”
Hương Tô không cười,“Ngươi muốn giết ta?” Cuối cùng nàng đã nhìn rõ quỷ khí trong mắt Xích Lâm kỳ thật là sát ý.
“Ngươi không thể giết ta.” Hương Tô nâng cằm lên, giọng nói lại không ức chế nổi sự run rẩy rất nhỏ, đối với Hạo Thiên Tháp, Hỏa Linh thần khí mà Xích Lâm đã kế thừa, mà nói, nàng đã không có đường sống để phản kháng. “Quân Thượng biết, sẽ hận của ngươi, sẽ giết ngươi báo thù! Ngươi càng không có cơ hội.”
Xích Lâm khẽ mỉm cười, nụ cười lạnh lùng hờ hững này đã triệt để giữ chặt Hương Tô. Xích Lâm kiêu căng ngang ngược, ra tay tàn nhẫn trước kia, Hương Tô lại không thật sự sợ hãi nàng ta, nhưng nàng ta hôm nay, lại khiến cho người khác kinh sợ đến thấu xương, năm mươi năm này, nàng ta trở nên rất xa lạ. Hương Tô cảm thấy Xích Lâm mắt trước đích thật là Đế Quân của Hỏa Linh giới, không phải bởi vì nàng ta phục trang lộng lẫy, mà là nàng đã lạnh lùng, lòng dạ cứng rắn.
“Chàng làm sao biết được?” Xích Lâm kiêu căng cười một tiếng,“Trong phạm vi trăm dặm xung quanh, ta đã thăm dò từ sớm, trừ ngươi và ta không còn sinh linh nào khác.”
Hương Tô nhíu mày, với tu vi hôm nay của Xích Lâm cùng với Hạo Thiên Tháp giúp đỡ, làm thế nào mà không phát hiện Kim Trản ở phía sau cửa đá?
“Hương Tô, ta đã sớm nói qua với ngươi, ngươi sẽ không tiếp tục may mắn như vậy nữa.” Nụ cười của Xích Lâm hiện ra một chút cay đắng.“Lúc trước khi ta thăm dò nguyên thần của ngươi đã lưu lại một Sao Xích Viêm, cho nên bất kỳ lúc nào cũng có thể tìm được ngươi, ta lại không có lòng dạ nào nghĩ đến cây trâm này để cảm giác động hướng của Đông Thiên Vân. Thứ mà chàng vĩnh viễn vụt mất, có lẽ chính là sinh mệnh của ngươi!”
Hương Tô biết hôm nay tuyệt không nửa phần có thể sống sót, cho dù Kim Trản phá cửa ra, vẫn không có cách nào chống cự với pháp lực của Hạo Thiên Tháp, trái lại nàng hi vọng hắn nhất thiết phải chịu đựng, đừng đi ra, Xích Lâm sẽ không giữ lại nhân chứng sống .
“Tiếc nuối sao? Thiếu chút nữa thì có thể gặp lại rồi?” Xích Lâm cảm thấy oán khí trong lòng nhiều năm rốt cục cũng có thể phun ra.
Hương Tô suy nghĩ một lát, lắc đầu,“So với Mộc Linh khác, sinh mệnh của ta ngắn ngủi giống như một cái chớp mắt, nhưng…… Ta gặp chàng, cũng hiểu. …..” Nàng ngọt ngào nhếch khóe môi, im lặng, tình yêu của Quân Thượng là thứ quý giá nhất mà nàng có, nàng cũng không muốn nói với Xích Lâm. “Cho dù không có tuổi thọ dài lâu, ta cũng cảm thấy rất đáng giá.”
Sắc mặt Xích Lâm trở nên trắng bệch, khuôn mặt vốn lạnh lùng động lòng người trở nên dữ tợn.“Được! Được lắm! Vậy để ta tiễn ngươi một đoạn!”
“Ta chỉ có một cái yêu cầu!” Hương Tô vội vàng nói, bởi vì Xích Lâm đã sử dụng Hạo Thiên Tháp.
Xích Lâm hi vọng nàng hèn mọn cầu xin tha thứ, cuộc đời của Xích Huỳnh Đế Quân, chỉ có một chuyện uất ức nhục nhã, bây giờ sẽ theo Hương Tô biến mất, có thể rửa sạch, nàng ta hi vọng nàng chết càng đê tiện càng bi thảm càng tốt.
“Ngươi nhất định phải nghĩ ra lý do để chàng đừng đau lòng.” Cuối cùng Hương Tô nghẹn ngào một chút, nhất thiết đừng nói năm đó nàng cũng giống Côn Bằng theo chàng mà đi, cảm giác hụt hẫng này thật sự khoan tim đau đến thấu xương, cũng đừng tùy tiện ngụy tạo ra một lý do chết, sẽ khiến cho chàng cảm thấy nàng không biết quý trọng sinh mệnh, không biết quý trong cơ hội gặp lại chàng…… Thật buồn cười, những lời này nàng cũng không nói ra miệng, nhưng nàng tin tưởng Xích Lâm toàn hiểu rõ.
Chỉ cần nàng ta là thật lòng thích Quân Thượng, nàng ta sẽ hiểu tất cả.
“Được!” Sắc mặt Xích Lâm càng trắng hơn một phần, nỗi háo hức giải hận đột nhiên không thể lấn át được cảm giác tội lỗi,“Đi đi!” Nàng ta khẽ thúc Hạo Thiên Tháp, Hương Tô nhắm chặt mắt, trong nháy mắt quanh thân như rơi vào ngọn lửa địa ngục.
Nước mắt không đợi chảy xuống, đã bị hơ cạn khô.
Nàng lại cãi bướng với Xích Lâm rồi, làm sao mà không tiếc nuối, không buồn bã? Nàng muốn gặp lại Quân Thượng, nàng muốn ở bên cạnh chàng cả đời!
Ý nghĩa của nghi thức quả nhiên là nói dối…… Tuy rằng nàng hi vọng Quân Thượng sẽ không đau lòng vì sự ra đi của nàng, nhưng nàng lại muốn chàng sẽ nhớ đến nàng cả một đời, dù cho cuối cùng Xích Lâm thành công, Quân Thượng…… Cũng ngàn vạn lần đừng quên nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook