Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
-
Chương 2: Muốn cô sống không bằng chết
Tuyết nhi!
Một tiếng gọi nhỏ, cái tên này làm cô đau lòng, ngay cả lúc ngủ nằm mơ cũng thấy đau.
Lạc Băng Ngưng co ro nằm trên ghế sopha, dường như có người từng một lần ở bên tai cô gọi nhỏ, Tuyết nhi, Tuyết nhi! Một tiếng lại một tiếng, cô đau lòng nhíu chặt mày, tay gắt gao nắm áo, mồ hôi hột theo trán lăn xuống......
Một bóng dáng cao lớn đứng sừng sững trước sopha rất lâu, nhìn chằm chằm người đang nằm ngủ mà vẫn bất an trên sopha, yên lặng, cứng đờ như một pho tượng. Màn cửa theo gió đêm lay động, cả gian phòng cũng có vẻ rất yên tĩnh, yên tĩnh như không có sự sống.
Không biết trải qua bao lâu, Lạc Băng Ngưng khẽ run một cái, có lẽ là vì ánh mắt kia quá mức áp bức, đột nhiên cô mở mắt, cũng có lẽ là mơ thấy cái gì chuyện đáng sợ, nhìn chằm chằm vào người đàn ông của chị: “Anh Dịch Lỗi”. Băng Ngưng khẽ cất giọng nhỏ xíu gọi, lặng lẽ nuốt nước miếng, không khỏi dịch người về phía sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập lo lắng.
“Thế nào? Thấy ác mộng?” Khóe môi Diệp Dịch Lỗi mỉm cười, nhìn như ân cần hỏi nhưng lời nói kì thực không có nửa điểm nhiệt độ.
Cơn ác mộng? Đối với cô mà nói coi như là mộng đẹp đi! Chỉ rất là lâu không có mộng thấy, kể từ khi xảy ra chuyện đáng sợ đó, đã hai năm rồi cô cũng không dám mơ đến giấc mộng đẹp này, bởi vì sau khi mộng đẹp đi qua là hiện thực đau đớn, cảnh trong mộng và hiện thực hoàn toàn đối lập, quá mức tàn nhẫn.
“Bởi vì làm chuyện xấu, cho nên lương tâm không yên, đúng không!” Diệp Dịch Lỗi từ từ khom lưng tiến tới gần Lạc Băng Ngưng.”Có phải hay không mơ thấy Tuyết Nhi......” Hắn rõ ràng, tàn nhẫn khạc ra cái tên này.”Mơ thấy cô ấy tới tìm cô báo thù, sau đó hung hăng bóp cổ của cô......”. Tốc độ nói chuyện của hắn cực kỳ chậm, hưởng thụ sự sợ hãi trong mắt của Băng Ngưng khi nhắc đến cái tên này: “Tựa như thế này..?”. Tay của hắn chậm rãi nâng lên, sau đó chợt bóp ở cổ của cô.
Ưmh...... Đột nhiên bị bóp cổ, Băng Ngưng hít thở không thông, luống cuống nắm lấy cổ tay Diệp Dịch Lỗi, nhưng không thể đẩy tay hắn ra nổi, không thể nào thoát khỏi sự kiềm kẹp của hắn, mặc dù lúc này Diệp Dịch Lỗi đứng ngược ánh đèn nhưng Băng Ngưng vẫn nhìn thấy được hận ý trong đôi mắt hắn.
Tay của hắn lạnh như vậy, từng tấc từng tấc da thịt của cô dường như cũng đông cứng lại. Vô lực thoát khỏi sự khống chế của hắn, gương mặt Băng Ngưng vì hít thở không thông mà trở nên đỏ bừng, hơi sức giẫy dụa dần dần yếu đi, nhắm mắt lại chấp nhận, hai năm rồi, hắn vẫn hận cô như cũ, vẫn không muốn nghe cô giải thích, không tin bất cứ ai nói.
Nước mắt không biết vì hô hấp bị đè nén không thể hít thở hay vì đau lòng mà chảy xuống, chính là bộ dáng đau đớn khổ sở, mà trong con mắt Diệp Dịch Lỗi, không thể làm cho hắn sinh lòng thương tiếc, ngược lại càng muốn phá hủy cô tàn nhẫn hơn nữa. Đôi mắt hắn nhuốm màu đỏ khát máu, hắn biết mình chỉ cần thêm chút lực, liền có thể kết thúc cái mạng nhỏ của cô. Nhưng hắn không muốn làm như vậy, hắn muốn cô phải mỗi ngày sống trong hổ thẹn, muốn cô cả đời sống không được yên.
Tay Băng Ngưng từ cổ tay hắn vô lực rớt xuống, thân thể nhỏ bé xụi lơ, cô cho rằng lần này mình thật sẽ chết, nhưng ở một khắc cuối cùng Diệp Dịch Lỗi lại buông tay ra.
Phịch! Thân thể Băng Ngưng ngã trên ghế sopha, rốt cuộc có thể hô hấp, cô suy yếu ho khan cùng thở hổn hển: “khụ, khụ..”. Cô vừa ho khan vừa nhìn người đàn ông trước mặt, xuyên qua màn lệ cô nhìn thấy hắn thật lạnh lùng, nhìn thấy hận ý trong mắt hắn càng phát ra nồng đậm.
“Muốn chết thật sao?”. Hắn đưa bàn tay ra dùng sức nắm lấy hai gò má cô: “Lạc Băng Ngưng, tôi cho cô biết sẽ không có chuyện dễ dàng như vậy, tôi chính là muốn cô sống không bằng chết để trả lại tất cả nợ cô đã thiếu của Tuyết nhi và tôi”.
Một tiếng gọi nhỏ, cái tên này làm cô đau lòng, ngay cả lúc ngủ nằm mơ cũng thấy đau.
Lạc Băng Ngưng co ro nằm trên ghế sopha, dường như có người từng một lần ở bên tai cô gọi nhỏ, Tuyết nhi, Tuyết nhi! Một tiếng lại một tiếng, cô đau lòng nhíu chặt mày, tay gắt gao nắm áo, mồ hôi hột theo trán lăn xuống......
Một bóng dáng cao lớn đứng sừng sững trước sopha rất lâu, nhìn chằm chằm người đang nằm ngủ mà vẫn bất an trên sopha, yên lặng, cứng đờ như một pho tượng. Màn cửa theo gió đêm lay động, cả gian phòng cũng có vẻ rất yên tĩnh, yên tĩnh như không có sự sống.
Không biết trải qua bao lâu, Lạc Băng Ngưng khẽ run một cái, có lẽ là vì ánh mắt kia quá mức áp bức, đột nhiên cô mở mắt, cũng có lẽ là mơ thấy cái gì chuyện đáng sợ, nhìn chằm chằm vào người đàn ông của chị: “Anh Dịch Lỗi”. Băng Ngưng khẽ cất giọng nhỏ xíu gọi, lặng lẽ nuốt nước miếng, không khỏi dịch người về phía sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập lo lắng.
“Thế nào? Thấy ác mộng?” Khóe môi Diệp Dịch Lỗi mỉm cười, nhìn như ân cần hỏi nhưng lời nói kì thực không có nửa điểm nhiệt độ.
Cơn ác mộng? Đối với cô mà nói coi như là mộng đẹp đi! Chỉ rất là lâu không có mộng thấy, kể từ khi xảy ra chuyện đáng sợ đó, đã hai năm rồi cô cũng không dám mơ đến giấc mộng đẹp này, bởi vì sau khi mộng đẹp đi qua là hiện thực đau đớn, cảnh trong mộng và hiện thực hoàn toàn đối lập, quá mức tàn nhẫn.
“Bởi vì làm chuyện xấu, cho nên lương tâm không yên, đúng không!” Diệp Dịch Lỗi từ từ khom lưng tiến tới gần Lạc Băng Ngưng.”Có phải hay không mơ thấy Tuyết Nhi......” Hắn rõ ràng, tàn nhẫn khạc ra cái tên này.”Mơ thấy cô ấy tới tìm cô báo thù, sau đó hung hăng bóp cổ của cô......”. Tốc độ nói chuyện của hắn cực kỳ chậm, hưởng thụ sự sợ hãi trong mắt của Băng Ngưng khi nhắc đến cái tên này: “Tựa như thế này..?”. Tay của hắn chậm rãi nâng lên, sau đó chợt bóp ở cổ của cô.
Ưmh...... Đột nhiên bị bóp cổ, Băng Ngưng hít thở không thông, luống cuống nắm lấy cổ tay Diệp Dịch Lỗi, nhưng không thể đẩy tay hắn ra nổi, không thể nào thoát khỏi sự kiềm kẹp của hắn, mặc dù lúc này Diệp Dịch Lỗi đứng ngược ánh đèn nhưng Băng Ngưng vẫn nhìn thấy được hận ý trong đôi mắt hắn.
Tay của hắn lạnh như vậy, từng tấc từng tấc da thịt của cô dường như cũng đông cứng lại. Vô lực thoát khỏi sự khống chế của hắn, gương mặt Băng Ngưng vì hít thở không thông mà trở nên đỏ bừng, hơi sức giẫy dụa dần dần yếu đi, nhắm mắt lại chấp nhận, hai năm rồi, hắn vẫn hận cô như cũ, vẫn không muốn nghe cô giải thích, không tin bất cứ ai nói.
Nước mắt không biết vì hô hấp bị đè nén không thể hít thở hay vì đau lòng mà chảy xuống, chính là bộ dáng đau đớn khổ sở, mà trong con mắt Diệp Dịch Lỗi, không thể làm cho hắn sinh lòng thương tiếc, ngược lại càng muốn phá hủy cô tàn nhẫn hơn nữa. Đôi mắt hắn nhuốm màu đỏ khát máu, hắn biết mình chỉ cần thêm chút lực, liền có thể kết thúc cái mạng nhỏ của cô. Nhưng hắn không muốn làm như vậy, hắn muốn cô phải mỗi ngày sống trong hổ thẹn, muốn cô cả đời sống không được yên.
Tay Băng Ngưng từ cổ tay hắn vô lực rớt xuống, thân thể nhỏ bé xụi lơ, cô cho rằng lần này mình thật sẽ chết, nhưng ở một khắc cuối cùng Diệp Dịch Lỗi lại buông tay ra.
Phịch! Thân thể Băng Ngưng ngã trên ghế sopha, rốt cuộc có thể hô hấp, cô suy yếu ho khan cùng thở hổn hển: “khụ, khụ..”. Cô vừa ho khan vừa nhìn người đàn ông trước mặt, xuyên qua màn lệ cô nhìn thấy hắn thật lạnh lùng, nhìn thấy hận ý trong mắt hắn càng phát ra nồng đậm.
“Muốn chết thật sao?”. Hắn đưa bàn tay ra dùng sức nắm lấy hai gò má cô: “Lạc Băng Ngưng, tôi cho cô biết sẽ không có chuyện dễ dàng như vậy, tôi chính là muốn cô sống không bằng chết để trả lại tất cả nợ cô đã thiếu của Tuyết nhi và tôi”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook