Chị Gái Yêu Tôi
-
Quyển 1 - Chương 56: Vương Tiểu Mạt mắc chứng ADHD*
Tần Mi Vũ dùng qua cơm trưa sau liền rời đi, mặt khác để lại một chiếc xe chờ buổi chiều lại đón Vương Phi Tử về nhà.
Sau buổi trưa một đám tiểu bằng hữu tiếp tục chơi trò chơi ở trong sân, có Vương Tiểu Mạt đứa nhỏ này dẫn dắt, mọi người đều phát hiện ra một ít đồ vật vô cùng mới lạ. Tô Mộc San lần đầu biết được thì ra mình cũng có thể leo lên trên tường, Tô San Tử ở bên trong bồn hoa hoa cỏ của tìm được thuốc nhuộm có thể vẽ loạn ở ngoài miệng...... sau đó miệng của nàng bắt đầu sưng lên.
Gia đình của những đứa nhỏ này đều có điều kiện vô cùng ưu việt, khi vui đùa bình thường đều là món đồ chơi cao cấp hay ở công viên giải trí linh tinh nên làm sao có thể khai phá ra tới nhiều đồ vật làm cho người ta thấy mới lạ mà hứng thú giống như Vương Tiểu Mạt? Trong lúc nhất thời trừ bỏ Vương An chẳng thèm để ý tới nàng, Vương Tiểu Mạt đương nhiên trở thành người dẫn đầu của các tiểu bằng hữu này, dẫn các nàng ở trong sân hô to gọi nhỏ. Một hồi phát hiện được con sâu kỳ quái chưa từng có thấy qua, một hồi lại tìm được hạt giống thực vật có thể dùng để làm trò đùa dai, một hồi lại bắt đầu đào lỗ ở trong sân. Vương Tiểu Mạt đề nghị đem rau dưa và đóa hoa bên trong nhà kính dời đi ra ngoài, bởi vì nàng nhớ tới một câu "đóa hoa trong nhà kính không trải qua mưa gió thì khó có thể trưởng thành", cho nên muốn làm như vậy.
Vương An đang suy nghĩ sau này sinh nhật của Tô Mộc San và Tô San Tử nhất định sẽ bị vợ chồng Trần Thanh Vũ dặn dò, ngàn vạn không cần mời đứa nhỏ điên kêu Vương Tiểu Mạt kia. Chợt Vương Phi Tử vọt lại đây với vẻ mặt kinh hoảng, bởi vì Vương Tiểu Mạt tìm được rồi một chỗ có thể là hang chuột. Vương Tiểu Mạt quyết định bắt con chuột ra, nàng cho rằng mình ngay cả mèo còn không sợ, tự nhiên không có khả năng sợ con chuột, nhưng Vương Phi Tử cũng không nghĩ như vậy. Vương Phi Tử chỉ ở phim kinh dị nhìn thấy qua con chuột, nên cực kỳ sợ hãi.
Tinh lực của Vương Tiểu Mạt thật sự là quá mức tràn đầy, có khi nào nàng bị chứng ADHD không nhỉ? Vương An không nhịn được có chút lo lắng, sau đó mới phát hiện mình đang bị Vương Phi Tử lao nhanh tới mang theo cùng nhau ngã vào trong ao.
Vương Phi Tử đã sớm thói quen ở thời điểm khả năng bị té ngã thì ôm thật chặt lấy Vương An, vì thế hai người quyết đoán cùng nhau tiến vào trong ao.
Nước trong ao không sâu, ở một bên nhìn bọn nhỏ Tô Mễ Mễ ngăn cản Vương Tiểu Mạt chuẩn bị dũng cảm nhảy xuống đi cứu người, đá rơi giầy ra, kéo ống quần lên rồi đi xuống mang Vương An và Vương Phi Tử cùng nhau bế đi ra.
“Đừng sợ...... Không có việc gì rồi......” Lên bờ, Vương An ôm lấy Vương Phi Tử, nhẹ nhàng mà vỗ lưng nàng, an ủi nàng.
“Mình một chút cũng không sợ hãi!” Vương Phi Tử lắc bọt nước trên đầu, ngọt ngào nở nụ cười. Mặc dù chuyện rơi vào cái ao nghe qua là một sự việc làm cho người ta rất sợ hãi, nhưng khi thói quen một khi gặp được nguy hiểm liền ôm lấy Vương An, sau đó sẽ không còn cảm giác sợ hãi nữa.
Vương Tiểu Mạt phát hiện Vương An và Vương Phi Tử cũng không có việc gì, lén lút xoay người, trốn tới phía sau vách tường hoa, một bên đá hòn đá nhỏ dưới chân, chờ Vương An quên ai là đầu sỏ gây nên mới có thể xuất hiện.
Toàn thân Vương An và Vương Phi Tử đều ướt đẫm. Vương Phi Tử có thể trực tiếp mặc quần áo của chị em Tô Mộc San và Tô San Tử, Tô Mễ Mễ tính làm cho Vương An trước mặc quần áo của bé gái, chờ quần áo hắn giặt xong phơi khô lại cho hắn mặc vào. Nhưng là Vương An cảm thấy mình trở thành một bé trai đã muốn rất khó chịu, còn phải mặc quần áo của bé gái? Đây là Vương An quyết không thể chịu được, cho dù bé trai bình thường cũng là tuyệt đối sẽ không mặc.
Có một lần Tô Mễ Mễ mua quần áo mới trở về, không có giặt qua liền mặc cho hai chị em, kết quả làn da các nàng liền nổi lên đỏ lấm tấm, từ đó về sau Tô Mễ Mễ sẽ không làm như vậy nữa. Cho nên Tô Mễ Mễ cũng không có tính đi mua bộ quần áo khác cho Vương An, dù sao đều phải giặt.
Vương An kiên trì không mặc quần áo bé gái, Tô Mễ Mễ đành phải để cho Vương An cởi quần áo, tạm thời nằm ở trong chăn.
“Con ngủ một giấc trước đi, lát nữa thì quần áo khô rồi. Thật ngoan! Đúng là một bé trai dũng cảm!” Tô Mễ Mễ hôn nhẹ lên trán Vương An. Vừa nãy nàng đã thấy Vương An cho dù bị Vương Phi Tử mang theo ngã vào trong ao, hắn cũng không có buông ra Vương Phi Tử. Nếu là những đứa bé khác chỉ sợ sớm đã tâm hoảng ý loạn, sợ tới mức "oa oa" khóc lớn, mà nó sau khi lên bờ còn có thể ôm Vương Phi Tử an ủi nàng.
Hiện giờ cũng là thời điểm của giấc ngủ trưa, Tô Mễ Mễ nghĩ dàn xếp xuống cho đám tiểu tổ tông kia đi ngủ trưa, chờ sau khi bọn nó thức dậy lại đưa bọn nó về nhà. Toàn bộ sân vườn đều bị bọn nó làm cho hỗn loạn cả lên, giống như bãi cỏ bị một đám sơn dương con đạp hư qua.
Trong nhà Tô Mễ Mễ không có mời bảo mẫu và người hầu, một ít việc như thế này đều tự mình làm. Bất quá nàng cũng không để ý, trong nhà đã lâu không có náo nhiệt như vậy, đám nhỏ kia nghịch ngợm như vậy khiến cho Tô Mễ Mễ không khỏi mỉm cười.
Hơi dọn dẹp một chút, Tô Mễ Mễ và Trần Thanh Vũ đều có chút mệt, cũng có chút buồn ngủ nên trở về phòng ngủ.
Đối với đứa bé mà nói, ba mẹ và bảo mẫu giữa trưa trông giữ giấc ngủ trưa của mình đều là không thể nói lý. Rõ ràng là việc lãng phí vô số thời gian như vậy, nhưng người lớn luôn vô cùng kiên trì làm cho bọn họ thống khổ chịu đựng vì không có thể đem khoảng thời gian này dùng để chơi đùa.
Huống chi là tràn đầy tinh lực như Vương Tiểu Mạt...... Vương Phi Tử đúng là có thói quen ngủ trưa, nhưng nàng và Vương Tiểu Mạt được sắp xếp ở trong phòng khách hai người. Vương Tiểu Mạt ở trên giường lăn qua lộn lại, Vương Phi Tử làm sao có thể ngủ được?
"Chị tiểu Mạt, chị chưa bao giờ ngủ trưa ư?” Vương Phi Tử ngồi dậy nhìn Vương Tiểu Mạt đang ý đồ đứng chổng ngược lại nhưng bởi vì vách tường rất trơn mà thất bại.
“Trên thế giới này có một việc là ta vĩnh viễn không thể chịu đựng được, đó chính là ngủ trưa và trước tám giờ tối đã ngủ!” Vương Tiểu Mạt nghĩ nghĩ, không đợi Vương Phi Tử nói chuyện, liền bổ sung nói:“Là hai việc!”
“Vậy chị cũng không thể không cho người khác ngủ a?” Vương Phi Tử không biết là ngủ trưa thì có gì không thể chịu được. Hơn nữa mụ mụ từ nhỏ đã dạy nàng, bất cứ lúc nào cũng không muốn bởi vì hành vi ích kỷ của bản thân mình mà ảnh hưởng đến sinh hoạt của người khác, nhưng Vương Tiểu Mạt đây? Nàng cơ bản không biết ảnh hưởng đến người khác có nghĩa là gì.
“Đúng rồi, ta sang đem tiểu Mộc San cùng tiểu San Tử, còn có Tiêu Nam và Triệu Manh Manh cũng gọi dậy! Mọi người đều không ngủ trưa!” Vương Tiểu Mạt nói xong liền bò ra khỏi giường.
Vương Phi Tử đã hiểu vì cái gì Vương An luôn dùng ánh mắt không thể nề hà nhìn Vương Tiểu Mạt, nàng cơ bản là chỉ để ý làm việc của mình, lời nói của những người khác nàng hoàn toàn không nghe vào a.
Vương Phi Tử không dám ngủ một mình ở trong phòng lạ, nhưng nàng không muốn nói cho Vương Tiểu Mạt sự nhút nhát của mình, dù sao Vương Tiểu Mạt cũng không phải là Vương An, cho nên nàng đành phải đi theo Vương Tiểu Mạt rời giường.
Trong chốc lát Vương Tiểu Mạt đã đánh thức những người khác. Tiêu Nam là ngoan bảo bảo, tựa hồ là đang ngủ, nhìn qua mơ mơ màng màng, về phần Triệu Manh Manh thì không biết được, bởi vì bộ dạng nàng lúc nào cũng giống như chưa có tỉnh ngủ.
Vương Tiểu Mạt mang theo mọi người đi tới phòng ngủ của Vương An, Vương Tiểu Mạt có chút hưng phấn mà nói:“Chị nói cho mấy em một bí mật, lúc em trai của ta đang ngủ, trừ phi chị xiết chặc cổ nó thì nó mới có thể tỉnh lại.”
Vương Phi Tử đều muốn khóc, bí mật này của Vương Tiểu Mạt đồng nghĩa với Vương An rốt cuộc đã trải qua những gì a!
“Vậy chị muốn xiết chặt cổ bạn ấy đánh thức bạn ấy sao?” Tiêu Nam nghi hoặc hỏi.
“Lúc Vương Thiếu cũng rất đẹp trai a!” Tô Mộc San vuốt mặt như quả trứng của mình nói.
“Vậy chị muốn gả cho bạn ấy sao?” Tô San Tử lo lắng hỏi.
“Còn không có nghĩ tới.” Tô Mộc San còn chưa có suy nghĩ tới vấn đề này.
“Hay là bỏ đi, chúng ta đã hứa hẹn là phải gả cho cùng một người. Nếu chị gả cho Vương Thiếu, em đây cũng muốn gả cho bạn ấy!” Tô San Tử khẽ lắc đầu - bạn ấy chính là đã có bạn gái a!
“Chị tiểu Mạt, chị là gọi bọn em đến ngủ chung với Vương Thiếu sao?” Triệu Manh Manh không rõ cho nên hỏi.
“Chúng ta đi ra ngoài đi, bạn đều đã ngủ rồi, Vương Thiếu thích ngủ trưa.” Vương Phi Tử nhỏ giọng nói. Mặc dù cảm thấy chỉ có mỗi mình đưa ra ý kiến bất đồng sẽ làm mọi người không thích, nhưng vẫn là không nhịn được muốn nói.
Vương Tiểu Mạt vung tay lên, có chút kiêu ngạo mà nhìn các nàng:“Không có việc gì, chị sẽ không đánh thức nó, bọn có xem qua tiểu đệ đệ của bé trai chưa?”
“Xem qua rồi!” Vài bé gái cùng nhau gật đầu.
“Em chỉ xem qua hắn.” Hai má Vương Phi Tử hơi có chút ửng đỏ, cảm thấy có chút thẹn thùng. Sao mấy bạn ấy lại không đỏ mặt nhỉ?
“Các em đùa giỡn nó chưa?” Vương Tiểu Mạt cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng thật hiển nhiên, kiến thức của đám nhóc này là so ra kém Vương Tiểu Mạt kiến thức rộng rãi.
Sau buổi trưa một đám tiểu bằng hữu tiếp tục chơi trò chơi ở trong sân, có Vương Tiểu Mạt đứa nhỏ này dẫn dắt, mọi người đều phát hiện ra một ít đồ vật vô cùng mới lạ. Tô Mộc San lần đầu biết được thì ra mình cũng có thể leo lên trên tường, Tô San Tử ở bên trong bồn hoa hoa cỏ của tìm được thuốc nhuộm có thể vẽ loạn ở ngoài miệng...... sau đó miệng của nàng bắt đầu sưng lên.
Gia đình của những đứa nhỏ này đều có điều kiện vô cùng ưu việt, khi vui đùa bình thường đều là món đồ chơi cao cấp hay ở công viên giải trí linh tinh nên làm sao có thể khai phá ra tới nhiều đồ vật làm cho người ta thấy mới lạ mà hứng thú giống như Vương Tiểu Mạt? Trong lúc nhất thời trừ bỏ Vương An chẳng thèm để ý tới nàng, Vương Tiểu Mạt đương nhiên trở thành người dẫn đầu của các tiểu bằng hữu này, dẫn các nàng ở trong sân hô to gọi nhỏ. Một hồi phát hiện được con sâu kỳ quái chưa từng có thấy qua, một hồi lại tìm được hạt giống thực vật có thể dùng để làm trò đùa dai, một hồi lại bắt đầu đào lỗ ở trong sân. Vương Tiểu Mạt đề nghị đem rau dưa và đóa hoa bên trong nhà kính dời đi ra ngoài, bởi vì nàng nhớ tới một câu "đóa hoa trong nhà kính không trải qua mưa gió thì khó có thể trưởng thành", cho nên muốn làm như vậy.
Vương An đang suy nghĩ sau này sinh nhật của Tô Mộc San và Tô San Tử nhất định sẽ bị vợ chồng Trần Thanh Vũ dặn dò, ngàn vạn không cần mời đứa nhỏ điên kêu Vương Tiểu Mạt kia. Chợt Vương Phi Tử vọt lại đây với vẻ mặt kinh hoảng, bởi vì Vương Tiểu Mạt tìm được rồi một chỗ có thể là hang chuột. Vương Tiểu Mạt quyết định bắt con chuột ra, nàng cho rằng mình ngay cả mèo còn không sợ, tự nhiên không có khả năng sợ con chuột, nhưng Vương Phi Tử cũng không nghĩ như vậy. Vương Phi Tử chỉ ở phim kinh dị nhìn thấy qua con chuột, nên cực kỳ sợ hãi.
Tinh lực của Vương Tiểu Mạt thật sự là quá mức tràn đầy, có khi nào nàng bị chứng ADHD không nhỉ? Vương An không nhịn được có chút lo lắng, sau đó mới phát hiện mình đang bị Vương Phi Tử lao nhanh tới mang theo cùng nhau ngã vào trong ao.
Vương Phi Tử đã sớm thói quen ở thời điểm khả năng bị té ngã thì ôm thật chặt lấy Vương An, vì thế hai người quyết đoán cùng nhau tiến vào trong ao.
Nước trong ao không sâu, ở một bên nhìn bọn nhỏ Tô Mễ Mễ ngăn cản Vương Tiểu Mạt chuẩn bị dũng cảm nhảy xuống đi cứu người, đá rơi giầy ra, kéo ống quần lên rồi đi xuống mang Vương An và Vương Phi Tử cùng nhau bế đi ra.
“Đừng sợ...... Không có việc gì rồi......” Lên bờ, Vương An ôm lấy Vương Phi Tử, nhẹ nhàng mà vỗ lưng nàng, an ủi nàng.
“Mình một chút cũng không sợ hãi!” Vương Phi Tử lắc bọt nước trên đầu, ngọt ngào nở nụ cười. Mặc dù chuyện rơi vào cái ao nghe qua là một sự việc làm cho người ta rất sợ hãi, nhưng khi thói quen một khi gặp được nguy hiểm liền ôm lấy Vương An, sau đó sẽ không còn cảm giác sợ hãi nữa.
Vương Tiểu Mạt phát hiện Vương An và Vương Phi Tử cũng không có việc gì, lén lút xoay người, trốn tới phía sau vách tường hoa, một bên đá hòn đá nhỏ dưới chân, chờ Vương An quên ai là đầu sỏ gây nên mới có thể xuất hiện.
Toàn thân Vương An và Vương Phi Tử đều ướt đẫm. Vương Phi Tử có thể trực tiếp mặc quần áo của chị em Tô Mộc San và Tô San Tử, Tô Mễ Mễ tính làm cho Vương An trước mặc quần áo của bé gái, chờ quần áo hắn giặt xong phơi khô lại cho hắn mặc vào. Nhưng là Vương An cảm thấy mình trở thành một bé trai đã muốn rất khó chịu, còn phải mặc quần áo của bé gái? Đây là Vương An quyết không thể chịu được, cho dù bé trai bình thường cũng là tuyệt đối sẽ không mặc.
Có một lần Tô Mễ Mễ mua quần áo mới trở về, không có giặt qua liền mặc cho hai chị em, kết quả làn da các nàng liền nổi lên đỏ lấm tấm, từ đó về sau Tô Mễ Mễ sẽ không làm như vậy nữa. Cho nên Tô Mễ Mễ cũng không có tính đi mua bộ quần áo khác cho Vương An, dù sao đều phải giặt.
Vương An kiên trì không mặc quần áo bé gái, Tô Mễ Mễ đành phải để cho Vương An cởi quần áo, tạm thời nằm ở trong chăn.
“Con ngủ một giấc trước đi, lát nữa thì quần áo khô rồi. Thật ngoan! Đúng là một bé trai dũng cảm!” Tô Mễ Mễ hôn nhẹ lên trán Vương An. Vừa nãy nàng đã thấy Vương An cho dù bị Vương Phi Tử mang theo ngã vào trong ao, hắn cũng không có buông ra Vương Phi Tử. Nếu là những đứa bé khác chỉ sợ sớm đã tâm hoảng ý loạn, sợ tới mức "oa oa" khóc lớn, mà nó sau khi lên bờ còn có thể ôm Vương Phi Tử an ủi nàng.
Hiện giờ cũng là thời điểm của giấc ngủ trưa, Tô Mễ Mễ nghĩ dàn xếp xuống cho đám tiểu tổ tông kia đi ngủ trưa, chờ sau khi bọn nó thức dậy lại đưa bọn nó về nhà. Toàn bộ sân vườn đều bị bọn nó làm cho hỗn loạn cả lên, giống như bãi cỏ bị một đám sơn dương con đạp hư qua.
Trong nhà Tô Mễ Mễ không có mời bảo mẫu và người hầu, một ít việc như thế này đều tự mình làm. Bất quá nàng cũng không để ý, trong nhà đã lâu không có náo nhiệt như vậy, đám nhỏ kia nghịch ngợm như vậy khiến cho Tô Mễ Mễ không khỏi mỉm cười.
Hơi dọn dẹp một chút, Tô Mễ Mễ và Trần Thanh Vũ đều có chút mệt, cũng có chút buồn ngủ nên trở về phòng ngủ.
Đối với đứa bé mà nói, ba mẹ và bảo mẫu giữa trưa trông giữ giấc ngủ trưa của mình đều là không thể nói lý. Rõ ràng là việc lãng phí vô số thời gian như vậy, nhưng người lớn luôn vô cùng kiên trì làm cho bọn họ thống khổ chịu đựng vì không có thể đem khoảng thời gian này dùng để chơi đùa.
Huống chi là tràn đầy tinh lực như Vương Tiểu Mạt...... Vương Phi Tử đúng là có thói quen ngủ trưa, nhưng nàng và Vương Tiểu Mạt được sắp xếp ở trong phòng khách hai người. Vương Tiểu Mạt ở trên giường lăn qua lộn lại, Vương Phi Tử làm sao có thể ngủ được?
"Chị tiểu Mạt, chị chưa bao giờ ngủ trưa ư?” Vương Phi Tử ngồi dậy nhìn Vương Tiểu Mạt đang ý đồ đứng chổng ngược lại nhưng bởi vì vách tường rất trơn mà thất bại.
“Trên thế giới này có một việc là ta vĩnh viễn không thể chịu đựng được, đó chính là ngủ trưa và trước tám giờ tối đã ngủ!” Vương Tiểu Mạt nghĩ nghĩ, không đợi Vương Phi Tử nói chuyện, liền bổ sung nói:“Là hai việc!”
“Vậy chị cũng không thể không cho người khác ngủ a?” Vương Phi Tử không biết là ngủ trưa thì có gì không thể chịu được. Hơn nữa mụ mụ từ nhỏ đã dạy nàng, bất cứ lúc nào cũng không muốn bởi vì hành vi ích kỷ của bản thân mình mà ảnh hưởng đến sinh hoạt của người khác, nhưng Vương Tiểu Mạt đây? Nàng cơ bản không biết ảnh hưởng đến người khác có nghĩa là gì.
“Đúng rồi, ta sang đem tiểu Mộc San cùng tiểu San Tử, còn có Tiêu Nam và Triệu Manh Manh cũng gọi dậy! Mọi người đều không ngủ trưa!” Vương Tiểu Mạt nói xong liền bò ra khỏi giường.
Vương Phi Tử đã hiểu vì cái gì Vương An luôn dùng ánh mắt không thể nề hà nhìn Vương Tiểu Mạt, nàng cơ bản là chỉ để ý làm việc của mình, lời nói của những người khác nàng hoàn toàn không nghe vào a.
Vương Phi Tử không dám ngủ một mình ở trong phòng lạ, nhưng nàng không muốn nói cho Vương Tiểu Mạt sự nhút nhát của mình, dù sao Vương Tiểu Mạt cũng không phải là Vương An, cho nên nàng đành phải đi theo Vương Tiểu Mạt rời giường.
Trong chốc lát Vương Tiểu Mạt đã đánh thức những người khác. Tiêu Nam là ngoan bảo bảo, tựa hồ là đang ngủ, nhìn qua mơ mơ màng màng, về phần Triệu Manh Manh thì không biết được, bởi vì bộ dạng nàng lúc nào cũng giống như chưa có tỉnh ngủ.
Vương Tiểu Mạt mang theo mọi người đi tới phòng ngủ của Vương An, Vương Tiểu Mạt có chút hưng phấn mà nói:“Chị nói cho mấy em một bí mật, lúc em trai của ta đang ngủ, trừ phi chị xiết chặc cổ nó thì nó mới có thể tỉnh lại.”
Vương Phi Tử đều muốn khóc, bí mật này của Vương Tiểu Mạt đồng nghĩa với Vương An rốt cuộc đã trải qua những gì a!
“Vậy chị muốn xiết chặt cổ bạn ấy đánh thức bạn ấy sao?” Tiêu Nam nghi hoặc hỏi.
“Lúc Vương Thiếu cũng rất đẹp trai a!” Tô Mộc San vuốt mặt như quả trứng của mình nói.
“Vậy chị muốn gả cho bạn ấy sao?” Tô San Tử lo lắng hỏi.
“Còn không có nghĩ tới.” Tô Mộc San còn chưa có suy nghĩ tới vấn đề này.
“Hay là bỏ đi, chúng ta đã hứa hẹn là phải gả cho cùng một người. Nếu chị gả cho Vương Thiếu, em đây cũng muốn gả cho bạn ấy!” Tô San Tử khẽ lắc đầu - bạn ấy chính là đã có bạn gái a!
“Chị tiểu Mạt, chị là gọi bọn em đến ngủ chung với Vương Thiếu sao?” Triệu Manh Manh không rõ cho nên hỏi.
“Chúng ta đi ra ngoài đi, bạn đều đã ngủ rồi, Vương Thiếu thích ngủ trưa.” Vương Phi Tử nhỏ giọng nói. Mặc dù cảm thấy chỉ có mỗi mình đưa ra ý kiến bất đồng sẽ làm mọi người không thích, nhưng vẫn là không nhịn được muốn nói.
Vương Tiểu Mạt vung tay lên, có chút kiêu ngạo mà nhìn các nàng:“Không có việc gì, chị sẽ không đánh thức nó, bọn có xem qua tiểu đệ đệ của bé trai chưa?”
“Xem qua rồi!” Vài bé gái cùng nhau gật đầu.
“Em chỉ xem qua hắn.” Hai má Vương Phi Tử hơi có chút ửng đỏ, cảm thấy có chút thẹn thùng. Sao mấy bạn ấy lại không đỏ mặt nhỉ?
“Các em đùa giỡn nó chưa?” Vương Tiểu Mạt cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng thật hiển nhiên, kiến thức của đám nhóc này là so ra kém Vương Tiểu Mạt kiến thức rộng rãi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook