Sắc mặt khó coi của Lục Kiến Hướng từ phòng bệnh của Lục Hằng bước ra, đi đến cạnh cửa sổ hành lang, nhìn xuống, càng lúc càng xanh mét.
Một đám phóng viên chen chúc ở tầng dưới của bệnh viện, không chỉ cửa trước mà cửa sau cũng bị chặn, nếu không phải nơi này là bệnh viện, có bảo an chặn lại không cho bọn họ vào gây rối bệnh nhân, e rằng họ đã lao lên từ lâu.
Hơi thở nặng nề, vệ sĩ ở hành lang cũng không dám khiêu khích, Tiểu Triệu cúi đầu, hai chân run lên, biết mình sắp xảy ra chuyện.
“Đến gặp tôi nói chuyện.”
Lục Kiến Hướng liếc Tiểu Triệu một cái.
Tiểu Triệu bất lực vùi đầu đi theo ông ta, lương tâm cắn rứt vào phòng nghỉ bên cạnh, phòng nghỉ này là bệnh viện chuẩn bị riêng cho Lục tổng.
Vừa bước vào, Tiểu Triệu đã vội vàng hỏi:
"Lục tổng, Lục Hằng thiếu gia không sao chứ? Tất cả đều là lỗi của tôi!"
Lời còn chưa nói xong, chiếc gạt tàn ném đến khiến Tiểu Triệu hoảng sợ quỳ xuống, cái gạt tàn xẹt qua thái dương của anh ta, đập vào tường vỡ thành từng mảnh, bên ngoài có vệ sĩ, cho dù có nghe thấy cũng làm như không có nghe thấy.
Cái trán xuất hiện tơ máu theo xương gò má chảy xuống.
“Cậu còn mặt mũi nào mà hỏi.”
Lục Kiến Hướng tức giận đến mức mặt đen lại, thật ra Lục Hằng không có việc gì, mắt cá chân chỉ hơi bị trầy xước, giờ đang nằm trong phòng, anh ta vẫn tỉnh táo, nhưng vẫn còn sợ hãi, tạm thời còn chưa có thoát khỏi bóng ma tâm lí từ vụ tai nạ xe cộ.
"Tôi yêu cầu cậu hủy bỏ.

Cậu bị mù sao? Không thấy hành động của tôi sao? Tại sao không cho bọn nó lên xe khác? Tôi nói là xe đã bị động tay động chân chỉ để cho Lục Trác ngồi."
"Tôi nhìn thấy, nhưng, nhưng...!"
Tiểu Triệu quỳ trên mặt đất khóc:
"Nhưng Lục Hằng thiếu gia nhất định muốn lên xe.

Sau khi lên xe, cậu ấy giục tôi đi nhanh hơn.

Tôi lúc đó, tôi quẫn trí đành phải lái xe, nếu tôi không lái xe, hai vị thiếu gia sẽ nghi ngờ!"
Lục Kiến Hướng làm những việc này, luôn đặt an toàn Lục Hằng lên hàng đầu, ông hy vọng rằng con trai của ông không phải lo nghĩ gì, cậu chỉ cần luôn sạch sẽ, tâm tư thuần khiết, còn lại cứ để ông ta lo.

Mặc dù ông cũng nói qua muốn Lục Hằng trở thành người thừa kế, nhưng ông chưa bao giờ nói với anh ta rằng ông sẽ dùng thủ đoạn vô lương tâm, thậm chí là gϊếŧ con trai rột Lục Trác.
Tiểu Triệu là người ông sắp đặt bên cạnh Lục Trác, ông tự nhiên coi đây là lời cảnh báo với anh ta.
Tiểu Triệu nói rằng anh ta sợ Lục Hằng nghi ngờ nên mới hoảng sợ lái xe, câu nói này còn tính hợp lý.
Nhưng dù thế nào đi nữa, sự việc này đã mang đến quá nhiều xáo trộn, mọi kế hoạch đều phải thay đổi.
Ông ta đặt Tiểu Triệu bên cạnh Lục Trác và lên kế hoạch cho một vụ tai nạn xe hơi từ lâu.
Bất kể thái độ của Lục Trác đối với quyền thừa kế của Lục thị như thế nào, cho dù là lòng lang dạ sói hay chút tham vọng, tai nạn xe cộ này đều phải xảy ra.
Không phải muốn lấy mạng Lục Trác, nhưng ít nhất cũng phải khiến anh không gượng dậy được trong phòng chăm sóc đặc biệt, hoạc là không còn khả năng thừa kế Lục thị.
Như vậy tiểu Hằng mới có thể thuận lợi thừa kế hợp lý mà không bị chỉ trích.
Nhưng không ai ngờ mọi chuyện lại bị đảo lộn hết lên.
Lục Hằng không biết kế hoạch của ông, một hai đòi lên chiếc xe đã động tay động chân, kế hoạch ban đầu của ông là lái xe trên một đường đua khác không thể kiểm soát được, cho nó hoàn toàn đi chệch hướng.
Bây giờ, bao gồm cả các cổ đông cũ của Lục thị, toàn bộ ngành truyền thông đang theo dõi vụ tai nạn xe hơi.
Những gì họ thấy là Lục Trác, thái tử của Lục thị đã định sẵn từ khi sinh ra, đang ở trên xe với một người họ hàng vừa trở về Trung Quốc, nhưng đột nhiên phát sinh nguy hiểm, một tài xế kiêm vệ sĩ của Lục Trác, thậm chí còn trực tiếp bỏ qua sinh tử của anh để bảo vệ thân thích chưa bao giờ lộ diện...
Điều này có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ Lục Trác chỉ là bia ngắm hơn mười năm, thân thích vừa trở về Trung Quốc mới là người quan trọng sao?
Yến tiệc mà Lục gia đã dành nhiều tâm tư để chuẩn bị lần này là thay đổi cục diện và lập người thừa kế mới?
Nhưng nếu là như vậy thì Lục Trác cũng quá thê thảm, bị coi như bia ngắm sống mấy chục năm, sắp bị đuổi ra khỏi nhà, không còn gì cả!
Sự việc này xuất hiện trên tất cả các trang báo truyền thông, nhất thời, hướng gió đều tấn công Lục thị, Lục Kiến Hướng, Lục hằng.
Con mắt của giới truyền thông cũng không làm Lục Kiến Hướng sứt đầu mẻ trán, điều khiến ông lo lắng nhất chính là thái độ của các cổ đông cũ.
Nếu như Lục Trác nhường quyền thừa kế cho Lục Hằng vì tai nạn, những lão cáo già cổ đông đó chắc chắn sẽ không nói gì, cho dù có chỉ trích cũng đành bất lực, ai biết được sự việc xảy ra thế này?
Nhưng bây giờ, trong vụ tai nạn xe hơi nực cười này, nhìn như cố ý đưa Lục Trác đi tìm chết để giúp Lục Hằng đoạt quyền thừa kế.
Nếu không, tại sao người lái xe Lục Kiến Hướng đích thân cử đến lại chọn bảo vệ Lục Hằng ở thời điểm nguy cấp? Nơi nào cho một người lái xe tự mình làm chủ, chẳng lẽ lại nhìn không ra vị trí của Lục Hằng trong lòng Lục kiến Hướng?
Trong một thời gian ngắn, những cổ đông này có phần bất mãn vì cách làm này, nghi ngờ rất lớn.
Hơn nữa nhiều năm qua Lục Trác cũng không có làm chuyện gì không tốt, quan hệ với những cổ đông này không tồi, xảy ra loại chuyện này, lại còn không biết chính cha ruột mình làm hay sao, những cổ đông đó cũng đâu được lợi gì từ vụ này?

Tục ngữ nói, hổ dữ không ăn thịt con, hiện tại ở trong mắt những cổ đông kia, hành động của Lục Kiến Hướng đã làm phật lòng họ!
Mọi thứ ông ta chuẩn bị tỉ mỉ đã vượt khỏi tầm kiểm soát, bị chệch sang một hướng khác!
Mặc dù Lục Trán vẫn còn hôn mê trong phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng có thể anh không biết rằng mình đang nhận được điểm thông cảm từ hầu hết các cổ đông và giới truyền thông vì một tai nạn xe hơi.
Tình trạng hiện giờ đang ở đầu sóng ngọn gió, nếu công khai quan hệ của Lục Hằng, không phải càng gây tranh cãi sao?
Tiểu Triệu, đứa trẻ này, thật sự không thể nói trước được.

Nó đã gặp xui xẻo từ khi còn nhỏ, sao bây giờ lại may mắn thế.
Lục Kiến Hướng phân tích ưu khuyết điểm, chỉ cảm thấy khó chịu nhìn Tiểu Triệu quỳ ở trước mặt, tên ngốc này hoàn toàn làm mọi kế hoạch lệch ra khỏi quỹ đạo không kiểm soát được!
Điện thoại đột nhiên rung lên, Lục Kiến Hướng liếc nhìn ID người gọi, sắc mặt càng thêm đen, đá Tiểu Triệu một cái, lạnh lùng nói:
“Cút ra ngoài trước, mấy ngày nữa tôi sẽ xử lý cậu.”
Tiểu Triệu đổ mồ hôi, run rẩyđi ra ngoài.
Người gọi tới là cổ đông lớn nhất của Lục thị, Phương Đông, người nắm giữ 12% cổ phần.

Lục Trác ban đầu đã có cổ phần của riêng mình.

Nếu được các cổ đông này ủng hộ hoàn toàn thì phần lớn cổ phần nhiều nhất không phải là của ông ta, vì vậy ông ta mới lo lắng.
Ông bình tĩnh lại, kết nối điện thoại, chào hỏi: “Phương tổng.”
Đầu bên kia điện thoại hỏi:
“Lục Trác có sao không.”
“Không có việc gì.”
Lục Kiến Hướng thở dài nói:
“Người lái xe này qảu là tắc trách, lúc lái xe mất tập trung đến mức đánh tay lái sang trái...!Ôi, may mà Tiểu Trác không gặp chuyện gì lớn, chỉ là bong gân nhẹ thôi.”

Phương Đông hoàn toàn không tin lời nói của Lục Kiến Hướng, lại đẩy cái nồi cho tài xế?
Người tài xế này đã điều khiển xe nhiều năm như vậy, lại để chuyện này xảy ra?
Thế nhưng anh ta chọn bảo vệ Lục Hằng thay vì Lục Trác, không có lý do sâu xa nào đằng sau việc đó, có quỷ mới tin.
Nhưng cũng chỉ cười lạnh:
"Tốt rồi, hôm khác tôi sẽ đi thăm thằng bé."
Phương tổng này luôn là một trong những phe ủng hộ Lục Trác lớn nhất, cũng là người khó giải quyết nhất.
Ông ấy là bạn cũ của Cố Uyển Chi có giao tình rất tốt, vì vậy ông ấy luôn đứng về phía Lục Trác, bây giờ nói đến thăm Lục Trác, nào có thể đơn giản là đi thăm, mà là xem chân tướng vụ tai nạn xe cộ.
Con cáo già này nói chuyện rất mưu mô.
Lục Kiến Hướng gân xanh bạo phát, nhưng vẫn giả tạo cười:
“Được, vậy tôi thay Lục Trác cảm ơn.”
Ở dưới lầu trong bệnh viện, phóng viên vẫn bị chặn ở bên ngoài, không một con ruồi nào có thể vào được.
Lục Kiến Hướng không có thời gian để nghỉ ngơi, rất nhiều lời chỉ trích của giới truyền thông đang chờ ông giải quyết.

Ông bước vào phòng của Lục Hằng và thăm anh ta một lần nữa mới vội vã rời đi với vẻ mặt dữ tợn.
Buổi trưa là lúc vệ sĩ thay ca, Tiểu Triệu tranh thủ lúc ít người nhất đi theo y tá thay băng vào phòng bệnh của Lục Trác.
Từ khi Lục Trác ra khỏi phòng ICU, anh vẫn hôn mê, Tiểu Triệu lại là người của Lục Kiến Hướng, không ai quan tâm đến anh.
Bên ngoài nắng như thiêu đốt, nhưng trong phòng lạnh đến run người, giống như một hầm băng, Tiểu Triệu vội vàng tăng nhiệt độ điều hòa lên.
Thiếu niên nằm trên giường, mặt hoàn toàn không còn chút máu vì mất máu quá nhiều, tay phải truyền dung dịch dinh dưỡng, môi khô và tím tái, sau một vụ tai nạn ô tô, anh sụt cân rất nhiều.
Trên người anh có rất nhiều vết thương, không như lời Lục Kiến Hướng nói để tránh sự chỉ trích của dư luận là: chỉ là bong gân, nhưng gãy nhẹ xương sườn, gãy chân phải, băng trắng quấn quanh đầu.
Lục Trác nhấc mi, hình như đã tỉnh từ lâu.
“Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Tiểu Triệu lo lắng nhìn anh, thay vì run rẩy trước mặt Lục Kiến Hướng vừa rồi, anh ta nhỏ giọng thì thầm:
“Theo kế hoạch rát thuận lợi.

Vừa rồi trước lúc tôi rời đi, Phương tổng gọi điện tới chất vấn ông ta, sắc mặt ông ta rất tệ, chắc là do người bên kia không lịch sự cho lắm, hơn nữa giới truyền thông hiện nay đang đồn đoán và bàn tán xôn xao, ước tính yến tiệc kia dành cho Lục Hằng đều bị hủy bỏ.”
Lục Trác nhếch khóe miệng, nhưng miệng có vết thương, đau đến sắc mặt thay đổi.
Tiểu Triệu vội vàng rút một mảnh khăn giấy lau máu chảy ra nơi khóe miệng.

Tiểu Triệu vốn là bị Lục Kiến Đồng phái đến bên cạnh Lục Trác, kỳ thật cũng chỉ là lấy tiền làm chuyện, Lục Trác cho anh ta nhiều tiền hơn, người thông minh nên biết chọn cái nào, cũng không muốn nghe Lục Kiến Hướng mà hại người, hơn nữa anh đưa đón Lục Trác nhiều năm như vậy, nói tình nghĩa không có là giả.
Khi Lục Hằng chuẩn bị trở về Trung Quốc, Lục Trác đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra nên quyết định dàn xếp xong kế hoạch.
Ba năm trước, Lục Hằng bị anh ngăn cản không cho bước chân vào Lục thị, nhưng lần này không còn cách nào khác tốt hơn, thà phối hợp với kế hoạch của cha ruột muốn hại mình để tìm kiếm đường khác.
Lục Hằng muốn tranh đoạt quyền thừa kế, nhưng lại giẫm phải cái bẫy mà Lục Trác đã gài, đám cáo già cổ đông của Lục thị có thể đồng ý sao?
Điều này không chỉ đảo ngược sự cố mà còn tạo cơ hội chuyển bại thành thắng.
Hơn nữa, anh còn bị thương nặng như vậy, Lục Kiến Hướng sẽ không bao giờ nghĩ rằng chính mình lại bày mưu tính kế tất cả, ai ngờ chính mình lại ra tay độc ác với bản thân như vậy.

Điều này khiến Lục Kiến Hướng không nghi ngờ anh.
Tiểu Triệu lại nói: "Tuy nhiên, Lục tổng chắc chắn đem tôi điều đi chỗ khác..."
Lục Trác nghĩ anh ta đòi tiền nên nói:
"Đừng lo lắng, tôi đã hứa với anh sẽ không cho ít hơn mà chỉ có nhiều hơn.

Con trai của anh không phải muốn ra nước ngoài sao.

Anh có thể nhập cư cùng con trai lần này.

Tiền không thể rút từ tài khoản của tôi trong lúc này, nhưng từ thẻ tôi đã đưa cho anh trước đây vẫn dư dả."
"Tôi không phải có ý đó."
Tiểu Triệu nhanh chóng nói: "Thiếu gia, con đường tiếp theo chỉ có một mình cậu đi.

"
Anh ta nhìn Lục Trác đang nằm một mình trên giường, anh vẫn là một thiếu niên, nhất định sẽ tuyệt vọng, ngay cả người anh thích cũng không yêu anh, nhìn cũng trạc tuổi con trai mình, không thể không thông cảm.
Lục Trác không hề phàn nàn về cuộc sống chính mình, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt đen mờ mịt sắc bén:
“Ừ.”
Dù sao vẫn luôn một mình..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương