Chị Em Thiên Tài
-
Chương 23: Quá khứ không vui
Nó theo Huy đi ra đằng sau cửa
tiệm , thì ra đằng sau còn một sân vườn khá rộng , ở có một số xe đã lắp xong và một số xe còn đang lắp dở , nhưng có thể nhìn ra kiểu dáng cực
kì độc và lạ , có một không hai luôn . Dù nó không mấy am hiểu về mô tô
nhưng nó biết những chiếc xe này đảm bảo giá toàn trên trời hết . Huy
dẫn nó đến trước chiếc xe của nó , nó đưa mắt ra nhìn chiếc xe yêu dấu
của mình , chiếc xe đã xa nó quá lâu rồi , mặc dù không hoàn toàn giống
như cũ , nhưng cũng không có khác biệt quá lớn . Có khi còn đẹp hơn
trước ấy chứ .
_ “ Em quen như nào với Thiên vậy ? ” _ Nó còn đang bận nhìn chiếc xe của nó thì bỗng nhiên Huy hỏi , trong giọng đầy vẻ tò mò .
_ “ Bạn cùng lớp thôi anh ”_ Nó trả lời cho có lệ chứ thật ra trong lòng liên tục gào thết rằng hắn chình là kẻ thù không đợi trời chung với nó .
_ “ Bạn cùng lớp thôi sao ? ” _ Anh ngạc nhiên hô lên .
Tại vì hắn ra nước ngoài từ nhỏ , vừa mới về nước chưa được bao lâu . Tính tình lại khó gần , cứ lạnh như tiền ấy . Bạn bè lâu năm còn khó chơi chứ đừng nói gì là mới gặp thế này . Hơn nữa lần này lại là một cô gái , nếu anh nhớ không nhầm thì hắn từng nói không ưa kết bạn với mấy nhỏ con gái , vì lúc nào cũng mít ướt nhìn không ưa . Vậy mà bây giờ lại đào đâu ra một cô bạn xinh như vậy . Đúng là mấy thằng im im còn nguy hiểm hơn mấy thằng hay nổ nữa , có lẽ anh phải xem lại hắn rồi , quen hắn lâu như vậy xem ra anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết về hắn .
Nó với Huy trao đổi vài ba câu , lại còn cho nhau số điện thoại . Sau đó dù không muốn xa anh đẹp trai nhưng nó vẫn phải vác xe đi về . Chứ đâu có thể mặt dầy mà mãi ngồi lì ở đây được chứ .
Sau khi nó lấy xe , nó không hề đạp về nhà mà hướng về trụ sở làm việc của ba nó mà đi tới . Nó cần một công việc làm thêm , nó trời sinh đã hậu đậu nên nó chẳng bao giờ có thể đi làm thêm mấy việc như bưng bê được hay phục vụ gì đó được , gia sư thì càng không , công việc ngồi một chỗ đối với một đứa năng động như nó thì đó chính là một loại hình để tra tấn . Chính vì vậy nó quyết định đến cục cảnh sát làm thêm vậy , tuy công việc có tính chất nguy hiểm nhưng đó là công việc duy nhất nó có thể làm hơn nữa gia đình nó không có ai phản đối hết . Thực chất trước kia nó đã từng làm việc ở đó hơn một năm rồi ,vì một số lí do nên nó mới không làm nữa , bây giờ thì có lẽ phải đi làm lại thật rồi . Quá khứ cũng chỉ là quá khứ thôi mà .
Nó gửi xe sau đó đi đến phòng ba nó , muốn đến đó phải đi qua nơi làm việc chung , nó chào hỏi qua loa mấy người quen cũ rồi mới đi về phòng của ba nó . Vẫn như mọi lần nó không thèm gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào . Ngay sau khi mở cửa một tập tài liệu dày cộp bay thẳng về phía nó , kèm theo câu nói lạnh băng :
_ “ Ra ngoài , gõ cửa ” .
Cũng may nó học võ nên phản xạ nhanh né kịp thời không thì ăn nguyên tập tài liệu dày cộp đó rồi và tin chắc sau đó mặt nó cũng biến dạng luôn ấy chứ , tập tài liệu dày thế kia cơ mà . Sau khi né xong nó bắt đầu càu nhàu với ba nó :
_ “ Từ lúc nào mà ba lại phiền phức như đàn bà vậy chứ ? Con trước giờ có bao giờ gõ cửa phòng ai đâu chứ , phiền phức ” .
Ba nó lúc này mới rời mắt khỏi tập tài liệu trên bàn mà ngẩng đầu lên nhìn nó , trong mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía nó :
_ “ Là con sao ? Ba tưởng mấy người cấp dưới ” _ Ba nó nói .
Nó và ba nó cùng hướng phía ghế sô pha mà đi tới , ba nó rót một cốc nước đưa về phía nó rồi cũng tự rót cho mình một cốc , đưa lên uống một hụm . Nó chăm chú nhìn ba nó , quả thật là đẹp trai sáng láng , không phải ba nó thì đảm bảo nó đã dùng mọi cách mà cưa đổ rồi , kể cả dùng hạ sách là bạo lực .Ba nó thấy nó nhìn mình một cách chăm chú như vậy tự nhiên lại có một cảm giác chẳng lành , mỗi lần nó như vậy không xin tiền thì cũng là gây họa chẳng có gì tốt lành cả .
_ “ Vợ ba hạ chỉ rồi , không được cho con tiền . Con có nhìn cả ngày cũng không moi được từ ví ba đồng nào đâu , ba con còn chưa muốn ra đường đâu , con tha cho ba một con đường sống đi ” _ Ba nó từ tốn nói .
Nghe ba nó nói xong , nó liền rời ánh mắt đi chỗ khác , rất muốn chửi bậy nha , sao ai cũng nghĩ xấu cho nó như vậy chứ . Nó chỉ đôi lúc mới như vậy thôi mà , đâu cần lúc nào cũng nghĩ xấu về nó như vậy chứ .
_ “ Con muốn quay lại làm thêm ở cục cảnh sát ” _ Nó nói , ánh mắt chở nên nghiêm túc chứ không còn vẻ đùa cợt như mọi khi nữa .
_ “ Con muốn đi làm lại sao ? ”_ Ba nó ngạc nhiên hỏi lại , không phải trước kia nó đã từng nói có chết nó cũng không quay lại hay sao ? Sao bây giờ lại … . Chẳng nhẽ lại chỉ vì tiền thôi sao ? Hay còn một lí do nào khác . Tuy có nhiều thắc mắc nhưng ba nó cũng không hỏi , vì biết nếu có hỏi thì nó cũng không có trả lời một khi nó không muốn , khi nó muốn nói tự động nó sẽ nói ra thôi .
_ “ Con cũng đâu phải là kẻ không làm mà hưởng , với lại … ” _ Nó đứng dậy đi về phía cửa sổ nhìn xuống cảnh nhộn nhịp bên dưới , rồi quay lại nở nụ cười rất tươi mà nói :
_ “ Trốn tránh cũng đâu phải là cách đúng không ba ? Dù ta có thể quên nhưng đâu có thể thay đổi được gì , nó cũng đã từng sảy ra rồi đó thôi , dù muốn hay không đi chăng nữa thì nó cũng đã sẩy ra ” .
Ba nó không nói thêm gì chỉ nở một nụ cười đáp lại nó . Ba nó luôn luôn tin tưởng nó , tin tưởng vào đứa con của mình và ủng hộ sự lựa chọn của nó . Cả hai không nói gì thêm , không gian chìm vào im lặng . Nó đứng trước cửa sổ nhìn xuống phía dưới , những tia nắng cuối cùng bao bọc quanh người nó , bóng nó kéo dài về phía sau , còn ba nó thì tựa người vào ghế , cả hai cùng chìm sâu vào một mảnh quá khứ - thứ mà nó luôn muốn quên đi , thứ mà nó luôn trốn tránh một cách hèn nhát không dám đối diện nhiều năm qua .
Ba năm về trước …
Năm đó nó chỉ mười bốn tuổi nhưng đã gia nhập cục an ninh quốc gia và đã làm đặc vụ được hơn một năm ở đó và lần này nó nhận nhiệm vụ là thâm nhập vào một tổ chức , tổ chức này họ không đâm thuê chém mướn , họ còn nguy hiểm hơn như vậy , tổ chức này bao gồm những người có trí thức , có trình độ . Họ chỉ ngồi trước máy tính nhưng họ có thể đánh cắp những khoản tiền không nhỏ và làm rối loạn an ninh quốc gia . Họ là những người có tài nhưng lại quá tham lam , họ luôn không bằng lòng với những gì họ có , họ luôn muốn nhiều hơn nữa , đó là những gì nó được nghe về họ . Nó rất thuận lợi thâm nhập vào tổ chức này với cái vỏ bọc là một học sinh thiên tài nhưng cá biệt , là một người được sinh ra trong một gia đình nghèo hèn và một cái lí lịch không mấy trong sạch . Nhưng khi thâm nhập vào tổ chức đó rồi thì nó phát hiện họ cũng chỉ là những con người đáng thương hại , họ đi đến bước đường này cũng chỉ do bị ép buộc , mà thứ ép buộc họ lại không ai khác chính là cái xã hội này - cái xã hội không công bằng . Cái cuộc đời này luôn tồn tại một phần không nhỏ về sự đen tối và nhơ bẩn . Cái xã hội này sẽ chẳng bao giờ có thể hoàn toàn trong sạch được , sẽ chẳng bao giờ tồn tại hai chữ công bằng được khi mà vẫn tồn tại giàu và nghèo , có người giàu có ăn chơi không hết , còn có những kẻ ngay cả miếng ăn cũng không đủ , họ cùng được sinh ra trong cuộc đời này vậy thì tại sao lại cho họ những số phận khác nhau đến vậy . Phải chăng vì nơi họ sinh ra ?
Khi thâm nhập được vào tổ chức này nó đã phát hiện rằng sẽ chẳng bao giờ tồn tại một thế giới không có tội phạm . Họ khổ cực thì họ sẽ tìm mọi giá để thoát khỏi cái khổ đó , con người sinh ra ai cũng có mong ước giàu sang sung sướng, sẽ chẳng có ai chịu chấp nhận một cuộc sống ngay cả súc vật cũng không bằng . Nhưng nó là một đặc vụ dù thế nào nó cũng phải hoàn thành nhiệm vụ , phải đưa những tội phạm về quy án . Chỉ là có những người làm nó không nỡ xuống tay , khi mà quả thực họ quá tốt bụng , họ không hề xấu như người ta vẫn nghĩ , đặc biệt là người con gái đó , chị đối xử với nó quá tốt , nhưng .... . Nó vẫn lựa chọn xuống tay , khi mà nó nhìn thấy người con gái đó đứng trước vực nhìn nó bằng ánh mắt như không thể tin nổi , ánh mắt đó có nỗi kinh hoàng , có thất vọng và có cả lòng căm thù . Người con gái đó đã cười , một nụ cười cay đắng mà nhìn nó và nói :
_ " Tao quá ngu ngốc mới tin mày , thì ra những câu chuyện mày nói tao nghe chỉ là những câu chuyện do mày bịa ra , vậy mà tao lại ngu ngốc đi tin mày . Mày cũng quá máu lạnh vô tình đi , mày có thể quên hết mọi người đã đối xử với mày như nào rồi sao ? Mày nghĩ mày đã làm một chuyện tốt cho cái xã hội này sao ? Nó quá dơ bẩn mày vốn dĩ không nên cứu ".
Tay nó cầm súng đang run lên , cả người như không thể đứng vững , rất muốn mở miệng nói một tiếng " xin lỗi " nhưng lời cứ nghẹn lại trong cổ họng không sao nói ra được . Đằng sau nó cảnh sát đã bao vây kín , người con gái đó mặc váy trắng đứng trước vực , nhìn sao mong manh đến vậy , cứ như là một cơn gió nhẹ có thể cuốn ngườion c gái đó đi mãi mãi luôn ấy . Cô gái đó nhìn nó bằng ánh mắt căm thù , nở một nụ cười lạnh , sau đó mở miệng nói một câu , câu nói đó vẫn thường xuyên ám ảnh nó đến bây giờ , như ma quỷ bám theo mãi không tan :
_ " Tất cả chúng tao hận mày , mày sẽ chẳng thể sống hạnh phúc đâu . Tao nguyền rủa mày! " . Sau đó thì gieo mình xuống bờ vực ngay lúc đó nó mới như chết lặng , hối hận là thứ duy nhất tồn tại trong nó , tại sao nó có thể tàn nhẫn mà chọn một cách thức cực đoan đến vậy . Hơn ba trăm người chết vì nó , nó quá tàn nhẫn rồi .
_ “ Em quen như nào với Thiên vậy ? ” _ Nó còn đang bận nhìn chiếc xe của nó thì bỗng nhiên Huy hỏi , trong giọng đầy vẻ tò mò .
_ “ Bạn cùng lớp thôi anh ”_ Nó trả lời cho có lệ chứ thật ra trong lòng liên tục gào thết rằng hắn chình là kẻ thù không đợi trời chung với nó .
_ “ Bạn cùng lớp thôi sao ? ” _ Anh ngạc nhiên hô lên .
Tại vì hắn ra nước ngoài từ nhỏ , vừa mới về nước chưa được bao lâu . Tính tình lại khó gần , cứ lạnh như tiền ấy . Bạn bè lâu năm còn khó chơi chứ đừng nói gì là mới gặp thế này . Hơn nữa lần này lại là một cô gái , nếu anh nhớ không nhầm thì hắn từng nói không ưa kết bạn với mấy nhỏ con gái , vì lúc nào cũng mít ướt nhìn không ưa . Vậy mà bây giờ lại đào đâu ra một cô bạn xinh như vậy . Đúng là mấy thằng im im còn nguy hiểm hơn mấy thằng hay nổ nữa , có lẽ anh phải xem lại hắn rồi , quen hắn lâu như vậy xem ra anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết về hắn .
Nó với Huy trao đổi vài ba câu , lại còn cho nhau số điện thoại . Sau đó dù không muốn xa anh đẹp trai nhưng nó vẫn phải vác xe đi về . Chứ đâu có thể mặt dầy mà mãi ngồi lì ở đây được chứ .
Sau khi nó lấy xe , nó không hề đạp về nhà mà hướng về trụ sở làm việc của ba nó mà đi tới . Nó cần một công việc làm thêm , nó trời sinh đã hậu đậu nên nó chẳng bao giờ có thể đi làm thêm mấy việc như bưng bê được hay phục vụ gì đó được , gia sư thì càng không , công việc ngồi một chỗ đối với một đứa năng động như nó thì đó chính là một loại hình để tra tấn . Chính vì vậy nó quyết định đến cục cảnh sát làm thêm vậy , tuy công việc có tính chất nguy hiểm nhưng đó là công việc duy nhất nó có thể làm hơn nữa gia đình nó không có ai phản đối hết . Thực chất trước kia nó đã từng làm việc ở đó hơn một năm rồi ,vì một số lí do nên nó mới không làm nữa , bây giờ thì có lẽ phải đi làm lại thật rồi . Quá khứ cũng chỉ là quá khứ thôi mà .
Nó gửi xe sau đó đi đến phòng ba nó , muốn đến đó phải đi qua nơi làm việc chung , nó chào hỏi qua loa mấy người quen cũ rồi mới đi về phòng của ba nó . Vẫn như mọi lần nó không thèm gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào . Ngay sau khi mở cửa một tập tài liệu dày cộp bay thẳng về phía nó , kèm theo câu nói lạnh băng :
_ “ Ra ngoài , gõ cửa ” .
Cũng may nó học võ nên phản xạ nhanh né kịp thời không thì ăn nguyên tập tài liệu dày cộp đó rồi và tin chắc sau đó mặt nó cũng biến dạng luôn ấy chứ , tập tài liệu dày thế kia cơ mà . Sau khi né xong nó bắt đầu càu nhàu với ba nó :
_ “ Từ lúc nào mà ba lại phiền phức như đàn bà vậy chứ ? Con trước giờ có bao giờ gõ cửa phòng ai đâu chứ , phiền phức ” .
Ba nó lúc này mới rời mắt khỏi tập tài liệu trên bàn mà ngẩng đầu lên nhìn nó , trong mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía nó :
_ “ Là con sao ? Ba tưởng mấy người cấp dưới ” _ Ba nó nói .
Nó và ba nó cùng hướng phía ghế sô pha mà đi tới , ba nó rót một cốc nước đưa về phía nó rồi cũng tự rót cho mình một cốc , đưa lên uống một hụm . Nó chăm chú nhìn ba nó , quả thật là đẹp trai sáng láng , không phải ba nó thì đảm bảo nó đã dùng mọi cách mà cưa đổ rồi , kể cả dùng hạ sách là bạo lực .Ba nó thấy nó nhìn mình một cách chăm chú như vậy tự nhiên lại có một cảm giác chẳng lành , mỗi lần nó như vậy không xin tiền thì cũng là gây họa chẳng có gì tốt lành cả .
_ “ Vợ ba hạ chỉ rồi , không được cho con tiền . Con có nhìn cả ngày cũng không moi được từ ví ba đồng nào đâu , ba con còn chưa muốn ra đường đâu , con tha cho ba một con đường sống đi ” _ Ba nó từ tốn nói .
Nghe ba nó nói xong , nó liền rời ánh mắt đi chỗ khác , rất muốn chửi bậy nha , sao ai cũng nghĩ xấu cho nó như vậy chứ . Nó chỉ đôi lúc mới như vậy thôi mà , đâu cần lúc nào cũng nghĩ xấu về nó như vậy chứ .
_ “ Con muốn quay lại làm thêm ở cục cảnh sát ” _ Nó nói , ánh mắt chở nên nghiêm túc chứ không còn vẻ đùa cợt như mọi khi nữa .
_ “ Con muốn đi làm lại sao ? ”_ Ba nó ngạc nhiên hỏi lại , không phải trước kia nó đã từng nói có chết nó cũng không quay lại hay sao ? Sao bây giờ lại … . Chẳng nhẽ lại chỉ vì tiền thôi sao ? Hay còn một lí do nào khác . Tuy có nhiều thắc mắc nhưng ba nó cũng không hỏi , vì biết nếu có hỏi thì nó cũng không có trả lời một khi nó không muốn , khi nó muốn nói tự động nó sẽ nói ra thôi .
_ “ Con cũng đâu phải là kẻ không làm mà hưởng , với lại … ” _ Nó đứng dậy đi về phía cửa sổ nhìn xuống cảnh nhộn nhịp bên dưới , rồi quay lại nở nụ cười rất tươi mà nói :
_ “ Trốn tránh cũng đâu phải là cách đúng không ba ? Dù ta có thể quên nhưng đâu có thể thay đổi được gì , nó cũng đã từng sảy ra rồi đó thôi , dù muốn hay không đi chăng nữa thì nó cũng đã sẩy ra ” .
Ba nó không nói thêm gì chỉ nở một nụ cười đáp lại nó . Ba nó luôn luôn tin tưởng nó , tin tưởng vào đứa con của mình và ủng hộ sự lựa chọn của nó . Cả hai không nói gì thêm , không gian chìm vào im lặng . Nó đứng trước cửa sổ nhìn xuống phía dưới , những tia nắng cuối cùng bao bọc quanh người nó , bóng nó kéo dài về phía sau , còn ba nó thì tựa người vào ghế , cả hai cùng chìm sâu vào một mảnh quá khứ - thứ mà nó luôn muốn quên đi , thứ mà nó luôn trốn tránh một cách hèn nhát không dám đối diện nhiều năm qua .
Ba năm về trước …
Năm đó nó chỉ mười bốn tuổi nhưng đã gia nhập cục an ninh quốc gia và đã làm đặc vụ được hơn một năm ở đó và lần này nó nhận nhiệm vụ là thâm nhập vào một tổ chức , tổ chức này họ không đâm thuê chém mướn , họ còn nguy hiểm hơn như vậy , tổ chức này bao gồm những người có trí thức , có trình độ . Họ chỉ ngồi trước máy tính nhưng họ có thể đánh cắp những khoản tiền không nhỏ và làm rối loạn an ninh quốc gia . Họ là những người có tài nhưng lại quá tham lam , họ luôn không bằng lòng với những gì họ có , họ luôn muốn nhiều hơn nữa , đó là những gì nó được nghe về họ . Nó rất thuận lợi thâm nhập vào tổ chức này với cái vỏ bọc là một học sinh thiên tài nhưng cá biệt , là một người được sinh ra trong một gia đình nghèo hèn và một cái lí lịch không mấy trong sạch . Nhưng khi thâm nhập vào tổ chức đó rồi thì nó phát hiện họ cũng chỉ là những con người đáng thương hại , họ đi đến bước đường này cũng chỉ do bị ép buộc , mà thứ ép buộc họ lại không ai khác chính là cái xã hội này - cái xã hội không công bằng . Cái cuộc đời này luôn tồn tại một phần không nhỏ về sự đen tối và nhơ bẩn . Cái xã hội này sẽ chẳng bao giờ có thể hoàn toàn trong sạch được , sẽ chẳng bao giờ tồn tại hai chữ công bằng được khi mà vẫn tồn tại giàu và nghèo , có người giàu có ăn chơi không hết , còn có những kẻ ngay cả miếng ăn cũng không đủ , họ cùng được sinh ra trong cuộc đời này vậy thì tại sao lại cho họ những số phận khác nhau đến vậy . Phải chăng vì nơi họ sinh ra ?
Khi thâm nhập được vào tổ chức này nó đã phát hiện rằng sẽ chẳng bao giờ tồn tại một thế giới không có tội phạm . Họ khổ cực thì họ sẽ tìm mọi giá để thoát khỏi cái khổ đó , con người sinh ra ai cũng có mong ước giàu sang sung sướng, sẽ chẳng có ai chịu chấp nhận một cuộc sống ngay cả súc vật cũng không bằng . Nhưng nó là một đặc vụ dù thế nào nó cũng phải hoàn thành nhiệm vụ , phải đưa những tội phạm về quy án . Chỉ là có những người làm nó không nỡ xuống tay , khi mà quả thực họ quá tốt bụng , họ không hề xấu như người ta vẫn nghĩ , đặc biệt là người con gái đó , chị đối xử với nó quá tốt , nhưng .... . Nó vẫn lựa chọn xuống tay , khi mà nó nhìn thấy người con gái đó đứng trước vực nhìn nó bằng ánh mắt như không thể tin nổi , ánh mắt đó có nỗi kinh hoàng , có thất vọng và có cả lòng căm thù . Người con gái đó đã cười , một nụ cười cay đắng mà nhìn nó và nói :
_ " Tao quá ngu ngốc mới tin mày , thì ra những câu chuyện mày nói tao nghe chỉ là những câu chuyện do mày bịa ra , vậy mà tao lại ngu ngốc đi tin mày . Mày cũng quá máu lạnh vô tình đi , mày có thể quên hết mọi người đã đối xử với mày như nào rồi sao ? Mày nghĩ mày đã làm một chuyện tốt cho cái xã hội này sao ? Nó quá dơ bẩn mày vốn dĩ không nên cứu ".
Tay nó cầm súng đang run lên , cả người như không thể đứng vững , rất muốn mở miệng nói một tiếng " xin lỗi " nhưng lời cứ nghẹn lại trong cổ họng không sao nói ra được . Đằng sau nó cảnh sát đã bao vây kín , người con gái đó mặc váy trắng đứng trước vực , nhìn sao mong manh đến vậy , cứ như là một cơn gió nhẹ có thể cuốn ngườion c gái đó đi mãi mãi luôn ấy . Cô gái đó nhìn nó bằng ánh mắt căm thù , nở một nụ cười lạnh , sau đó mở miệng nói một câu , câu nói đó vẫn thường xuyên ám ảnh nó đến bây giờ , như ma quỷ bám theo mãi không tan :
_ " Tất cả chúng tao hận mày , mày sẽ chẳng thể sống hạnh phúc đâu . Tao nguyền rủa mày! " . Sau đó thì gieo mình xuống bờ vực ngay lúc đó nó mới như chết lặng , hối hận là thứ duy nhất tồn tại trong nó , tại sao nó có thể tàn nhẫn mà chọn một cách thức cực đoan đến vậy . Hơn ba trăm người chết vì nó , nó quá tàn nhẫn rồi .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook